Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
-
Chương 28: Mua Hàng Ở Cung Tiêu Xã 2
Nhân viên bán hàng thấy sắc mặt của cô không đúng, cảm thấy cô gái chê đắt, ánh mắt lại chuyển, không để ý tới cô nữa.
Dư Điềm Điềm chỉ muốn ói máu.
Tinh thần cô hoảng hốt đi tới lầu hai, nhìn thấy Phương Nghị đang nói chuyện với nữ nhân viên bán hàng, lúc này mới tỉnh lại, đi tới.
"Sâm núi này nhỏ như vậy, ba đồng quá nhiều! Nếu không phải lấy nấm giả làm sâm thì sao có thể bán nhiều như vậy! Hơn nữa, trong này loại gì tôi cũng không biết, nếu cắt ra phát hiện bên trong bị hư thì không phải là tôi bị lỗ?"
Giọng nói Phương Nghị rất bình tĩnh: "Đây là sâm núi mới đào trong núi sâu, không thể hư. Lần trước còn nhỏ hơn so với bây giờ mà đã bốn đồng."
"Bây là là mùa hè! Ai cần ăn sâm! Là ba đồng, có bán hay không."
Phương Nghị trầm mặc một lát, nói: "Bán."
Người nhân viên bán hàng kia mới hừ một tiếng, chuẩn bị lấy túi sâm núi.
Trong chớp mắt, một bàn tay trắng nõn nhỏ bé liền lấy túi trên quầy xuống.
Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dư Điềm Điềm đứng ở đó, không nói lời nào, gương mặt thanh tú lại làm người khác theo bản năng thu liễm khí thế: "Cô là ai?"
Dư Điềm Điềm cơ bản không quan tâm đến cô ta, cầm đồ vật trên quầy, kéo tay áo Phương Nghị xoay người rời đi, Phương Nghị trầm mặc đi ra khỏi Cung Tiêu xã với cô.
Dư Điềm Điềm kéo anh tới ngõ nhỏ phía sau Cung Tiêu xã, liền bắt đầu lưu loát viết, giống như rất tức giận.
Phương Nghị rũ mắt, kiên nhẫn đợi cô.
[Cô ta thật quá đáng, không bán! Nhân sâm tốt như vậy, ba đồng là thiệt thòi lớn!!!]
Cô dùng liên tiếp ba lần dấu chấm câu thể hiện sự xúc động, tâm tình Phương Nghị vốn nặng nề lại hiếm có sinh ra chút ý cười, tuy nhiên thoáng qua liền biến mất, anh mím môi.
"Mùa hè chính là như vậy, những người này chính là ép giá, cũng bình thường."
[Ai nói mùa hè bán không được? Cũng không phải là nước thuốc lạnh liền không thể uống! Anh đưa tôi, tôi đi bán!]
Viết xong, Dư Điểm Điềm liền cầm giỏ của anh lấy nhân sâm cầm đi ra ngoài, Phương Nghị bị hành động của cô làm cho sợ ngây người, quên cản cô lại, cho tới khi Dư Điềm Điềm xoay người anh mới phản ứng lại được.
Anh đi lên kéo cô lại, thanh âm đè rất thấp: "Cô lại muốn đi chợ đen? Thành phần của tôi như vậy không dám mạo hiểm, cô mau đưa cho tôi."
Chân mày Dư Điềm Điềm nhíu lại, bắt được chính xác điểm quan trọng trong lời nói, chợ đen.
Anh còn nói dối không đi theo cô.
Phương Nghị cũng ý thức được anh nói lỡ miệng, biểu tình trong chớp mắt trống không, gò má đều có chút nóng bỏng, anh banh mặt, cứng nhắc giải thích mấy câu.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi là sợ cô bị người khác lừa gạt."
Bây giờ Dư Điềm Điềm lười so đo những chuyện này với anh, cô vốn bị chuyện phiếu điểm tâm làm bực mình, lại nhìn thấy mặt nhân viên bán hàng thái độ xất cược, bây giờ chỉ muốn đi chợ đen lấy lại một khoản!
Cô đem ý tưởng và phiếu điểm tâm viết xuống nói cho Phương Nghị, Phương Nghị cũng bị cô chọc cười.
"Cô chỉ bán được năm đồng và chút phiếu này? Ngay cả một phiếu điểm tâm cũng không lấy?"
Dư Điềm Điềm nhấp môi, cô còn không dám nói chuyện tiền ba cân đậu còn chưa thu, gật đầu một cái.
Phương Nghị lắc đầu cười khổ: "Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi bán."
Dư Điềm Điềm cực kỳ khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, Phương Nghị vừa rồi cũng là theo bản năng nói ra lời này, giờ phút này trong mắt mang theo không tưởng tượng nổi, nhưng rất nhanh biến thành một tia ung dung.
Dư Điềm Điềm cảm thấy, gông xiềng trong lòng Phương Nghị giờ phút này giống như trong nháy mắt mở ra.
Nếu anh phải đi, cô liền vui vẻ thoải mái, dù sao cô cũng không biết nói chuyện, đi vào còn phiền toái.
Dư Điềm Điềm tìm một bóng cây, ở phía dưới tránh nắng.
Bánh đậu xanh còn dư ba miếng, vốn là cơm trưa của cô, cô suy nghĩ một chút, chỉ ăn một miếng, còn dư lại để cho Phương Nghị.
Cây này là cây chuối tây, lá cây lớn còn bị gió đong đưa, rất mát mẻ, trong chốc lát có côn trùng nhỏ cắn cô. Dư Điềm Điềm đứng tại chỗ dậm chân, phát hiện trên bàn chân bị cắn ra mấy vết đỏ.
Còn chưa tới mùa hè, cô liền nhíu mày.
Da nguyên chủ thực sự tốt, so với da Dư Điềm Điềm trước khi xuyên qua tương tự chín phần, chẳng qua niên đại này không có điều kiện dưỡng tốt như vậy, cái gì mà sữa tắm toàn thân cũng không có nên cũng không có hoàn mỹ. Dù sao kiếp trước Dư Điềm Điềm cũng là diễn viên múa, rất yêu quý bản thân, bây giờ bị côn trùng cắn da, cô vừa nhột vừa đau nhưng chịu đựng không gãi.
Ai, còn phải nghĩ cách mua một ít mỡ bôi mới được.
Phương Nghị vào chợ đen không lâu liền đi ra, so với tưởng tượng của Dư Điềm Điềm thì nhanh hơn nhiều, ánh mắt cô sáng lên, đi tới nghênh đón.
Dư Điềm Điềm chỉ muốn ói máu.
Tinh thần cô hoảng hốt đi tới lầu hai, nhìn thấy Phương Nghị đang nói chuyện với nữ nhân viên bán hàng, lúc này mới tỉnh lại, đi tới.
"Sâm núi này nhỏ như vậy, ba đồng quá nhiều! Nếu không phải lấy nấm giả làm sâm thì sao có thể bán nhiều như vậy! Hơn nữa, trong này loại gì tôi cũng không biết, nếu cắt ra phát hiện bên trong bị hư thì không phải là tôi bị lỗ?"
Giọng nói Phương Nghị rất bình tĩnh: "Đây là sâm núi mới đào trong núi sâu, không thể hư. Lần trước còn nhỏ hơn so với bây giờ mà đã bốn đồng."
"Bây là là mùa hè! Ai cần ăn sâm! Là ba đồng, có bán hay không."
Phương Nghị trầm mặc một lát, nói: "Bán."
Người nhân viên bán hàng kia mới hừ một tiếng, chuẩn bị lấy túi sâm núi.
Trong chớp mắt, một bàn tay trắng nõn nhỏ bé liền lấy túi trên quầy xuống.
Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dư Điềm Điềm đứng ở đó, không nói lời nào, gương mặt thanh tú lại làm người khác theo bản năng thu liễm khí thế: "Cô là ai?"
Dư Điềm Điềm cơ bản không quan tâm đến cô ta, cầm đồ vật trên quầy, kéo tay áo Phương Nghị xoay người rời đi, Phương Nghị trầm mặc đi ra khỏi Cung Tiêu xã với cô.
Dư Điềm Điềm kéo anh tới ngõ nhỏ phía sau Cung Tiêu xã, liền bắt đầu lưu loát viết, giống như rất tức giận.
Phương Nghị rũ mắt, kiên nhẫn đợi cô.
[Cô ta thật quá đáng, không bán! Nhân sâm tốt như vậy, ba đồng là thiệt thòi lớn!!!]
Cô dùng liên tiếp ba lần dấu chấm câu thể hiện sự xúc động, tâm tình Phương Nghị vốn nặng nề lại hiếm có sinh ra chút ý cười, tuy nhiên thoáng qua liền biến mất, anh mím môi.
"Mùa hè chính là như vậy, những người này chính là ép giá, cũng bình thường."
[Ai nói mùa hè bán không được? Cũng không phải là nước thuốc lạnh liền không thể uống! Anh đưa tôi, tôi đi bán!]
Viết xong, Dư Điểm Điềm liền cầm giỏ của anh lấy nhân sâm cầm đi ra ngoài, Phương Nghị bị hành động của cô làm cho sợ ngây người, quên cản cô lại, cho tới khi Dư Điềm Điềm xoay người anh mới phản ứng lại được.
Anh đi lên kéo cô lại, thanh âm đè rất thấp: "Cô lại muốn đi chợ đen? Thành phần của tôi như vậy không dám mạo hiểm, cô mau đưa cho tôi."
Chân mày Dư Điềm Điềm nhíu lại, bắt được chính xác điểm quan trọng trong lời nói, chợ đen.
Anh còn nói dối không đi theo cô.
Phương Nghị cũng ý thức được anh nói lỡ miệng, biểu tình trong chớp mắt trống không, gò má đều có chút nóng bỏng, anh banh mặt, cứng nhắc giải thích mấy câu.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi là sợ cô bị người khác lừa gạt."
Bây giờ Dư Điềm Điềm lười so đo những chuyện này với anh, cô vốn bị chuyện phiếu điểm tâm làm bực mình, lại nhìn thấy mặt nhân viên bán hàng thái độ xất cược, bây giờ chỉ muốn đi chợ đen lấy lại một khoản!
Cô đem ý tưởng và phiếu điểm tâm viết xuống nói cho Phương Nghị, Phương Nghị cũng bị cô chọc cười.
"Cô chỉ bán được năm đồng và chút phiếu này? Ngay cả một phiếu điểm tâm cũng không lấy?"
Dư Điềm Điềm nhấp môi, cô còn không dám nói chuyện tiền ba cân đậu còn chưa thu, gật đầu một cái.
Phương Nghị lắc đầu cười khổ: "Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi bán."
Dư Điềm Điềm cực kỳ khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, Phương Nghị vừa rồi cũng là theo bản năng nói ra lời này, giờ phút này trong mắt mang theo không tưởng tượng nổi, nhưng rất nhanh biến thành một tia ung dung.
Dư Điềm Điềm cảm thấy, gông xiềng trong lòng Phương Nghị giờ phút này giống như trong nháy mắt mở ra.
Nếu anh phải đi, cô liền vui vẻ thoải mái, dù sao cô cũng không biết nói chuyện, đi vào còn phiền toái.
Dư Điềm Điềm tìm một bóng cây, ở phía dưới tránh nắng.
Bánh đậu xanh còn dư ba miếng, vốn là cơm trưa của cô, cô suy nghĩ một chút, chỉ ăn một miếng, còn dư lại để cho Phương Nghị.
Cây này là cây chuối tây, lá cây lớn còn bị gió đong đưa, rất mát mẻ, trong chốc lát có côn trùng nhỏ cắn cô. Dư Điềm Điềm đứng tại chỗ dậm chân, phát hiện trên bàn chân bị cắn ra mấy vết đỏ.
Còn chưa tới mùa hè, cô liền nhíu mày.
Da nguyên chủ thực sự tốt, so với da Dư Điềm Điềm trước khi xuyên qua tương tự chín phần, chẳng qua niên đại này không có điều kiện dưỡng tốt như vậy, cái gì mà sữa tắm toàn thân cũng không có nên cũng không có hoàn mỹ. Dù sao kiếp trước Dư Điềm Điềm cũng là diễn viên múa, rất yêu quý bản thân, bây giờ bị côn trùng cắn da, cô vừa nhột vừa đau nhưng chịu đựng không gãi.
Ai, còn phải nghĩ cách mua một ít mỡ bôi mới được.
Phương Nghị vào chợ đen không lâu liền đi ra, so với tưởng tượng của Dư Điềm Điềm thì nhanh hơn nhiều, ánh mắt cô sáng lên, đi tới nghênh đón.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook