Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
-
Chương 24: Bánh Đậu Xanh 1
Sau bữa cơm tối, Dư Điềm Điềm mới có thời gian để suy nghĩ tới cái túi đậu xanh kia. Trước khi cô đi xuống thôn, cô đã cầm lấy một túi đường phèn nhỏ màu trắng từ nhà của Ngô Hồng Hà. Cô vẫn luôn không chịu mở nó ra dùng, nhưng vì cô phải làm bánh đậu xanh nên đành phải sử dụng nó thôi.
Ngâm đậu xanh tươi vào trong nước cho mềm rồi sau đó lại cho vào nồi để hấp chín, được hấp thành một loại bột men mềm dẻo sau đó phải vớt ra rồi lại nhào thành bột đậu xanh. Tiếp đến thì vò nát một ít đậu xanh tươi, rồi nhào cùng với bột đậu xanh thì mới có thể làm thành bánh đậu xanh.
Dư Điềm Điềm nói rồi bắt tay vào làm ngay, bởi vì hôm nay chị cả Phương quá mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi từ rất sớm, trong khoảng sân nhỏ của nhà họ Phương rất yên tĩnh, chỉ có một vầng trăng sáng lẳng lặng dõi theo cô.
Dư Điềm Điềm cực kỳ chuyên chú, miếng bột màu xanh biếc được cô nhào nặn thành đủ loại kiểu và hình dạng, hình dáng bên ngoài nhìn vô cùng đẹp mắt, cuối cùng là rắc lên một ít đậu xanh được vò nát, càng nhìn càng thấy ngon miệng hơn. Cô làm tổng cộng tất cả là ba vỉ nướng tương đương là mười cân bánh đậu xanh. Dư Điềm Điềm nếm thử một cái bánh. Nó vừa thơm lại vừa mềm dẻo, mang hương thơm thoang thoảng và ngọt vốn có của đậu xanh, bây giờ cô mới hài lòng đi ngủ.
Lúc cô đi ngang qua sân, cô vẫn còn đang chuyên tâm tính toán xem ngày mai phải đi bán bao nhiêu tiền một cân bánh đậu xanh nên cô cũng không có để ý đến một bóng người đứng chếch ở phía sau.
Ngày hôm sau chưa đến năm giờ, Dư Điềm Điềm đã thức dậy.
Hôm nay là cuối tuần, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người đến chợ, cô rón rén đóng cửa lại sau đó đi tới phòng bếp, cẩn thận từng li từng tí gói những chiếc bánh đậu xanh tối hôm qua làm vào trong túi sách rồi sau đó lại rón rén bước ra khỏi cửa nhà họ Phương y như một tên trộm vậy.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đội cái mũ của mình lên rồi bắt đầu đi về phía trong thành.
Nếu nhớ không lầm thì khoảng sáu giờ sẽ có xe một tuyến xe, cô tự đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, về cơ bản là đã đi ra khỏi thôn Tỳ Ba, lát nữa lúc ngồi xe đi thì chắc cũng không có ai biết cô.
Sáng sớm đường núi phủ đầy sương mù, trời còn chưa sáng, thời gian còn sớm hơn so với ngày đầu tiên cô đi làm một chút nữa, hôm nay vẫn là lần đầu tiên Dư Điềm Điềm một mình đi bộ đường núi thế này, đi được một hồi cô cũng có chút sợ hãi. Nắm chặt lấy cái túi sách, cô bước đi nhanh hơn.
Trong bụi cỏ ven đường phát ra một chút động tĩnh, Dư Điềm Điềm bị dọa sợ tới mức nhảy dịch sang một bên, đợi đến sau khi cô nhìn thấy rõ đó là một con ếch thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng cười khẽ.
Cô lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn về phía sau, có chút hối hận vì mình đã đi ra ngoài quá sớm, qua một lúc lâu sau thấy phía sau lưng mình không có động tĩnh gì nữa thì cô mới dám đi tiếp.
Đi thẳng một mạch đến cổng thôn Tỳ Ba, bầu trời mới dần dần sáng lên.
Lúc này Dư Điềm Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô có chút rầu rĩ, nếu như sau này mỗi lần đi bán đồ đều lo lắng và đề phòng thế này, còn chưa đợi đến lúc cô đi được đến chợ thì đi đường đêm mãi thế này cũng có thể tạo nên một bóng ma trong tâm lý cô rồi.
Cuối cùng thì chuyến xe cũng đã đến, Dư Điềm Điềm vội vàng ngồi lên.
Đây là chuyến xe sớm nhất vào cuối tuần, không có lấy nổi một người.
Dư Điềm Điềm tìm được một vị trí bên cửa sổ, mới vừa ngồi xuống cô lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc qua cửa sổ, giống như...
Cô vội vàng dụi mắt mình một cái, lúc quay lại nhìn lần nữa thì không thấy bóng người đó đâu nữa.
Chắc là cô bị hoa mắt rồi.
Tối hôm qua, Dư Điềm Điềm đi ngủ muộn mà hôm nay lại phải dậy sớm nên rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, cô dựa vào cửa sổ rồi ngủ thiếp đi, chờ mở mắt ra lần nữa thì đã đến huyện thành rồi.
Cô vội vàng xuống xe, nhìn đồng hồ đeo trên tay mình một cái, vừa vặn đúng bảy giờ rưỡi.
Cô thắt chặt cái mũ đang đội trên đầu, dựa vào mô tả trong nguyên tác và trí nhớ, lập tức đi thẳng một mạch về phía chợ đen.
Chờ đến lúc cô đến nơi, những vị trí có lợi đã có người chiếm hết từ lâu. Cái gọi là vị trí có lợi là nơi nổi bật và dễ gây chú ý cho người khác, vừa có thể lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy đi sau khi nghe tiếng cảnh sát đến.
Dư Điềm Điềm tìm một nơi vắng vẻ rồi dừng lại, giũ một mảnh vải sạch sẽ từ trong túi sách ra rồi trải lên mặt đất. Sau đó lại lấy ra một tờ giấy làm bảng hiệu, trên đó viết bánh đậu xanh / năm hào một cân.
Cô đã viết tấm bảng hiệu này lúc sáng sớm nay.
Ngâm đậu xanh tươi vào trong nước cho mềm rồi sau đó lại cho vào nồi để hấp chín, được hấp thành một loại bột men mềm dẻo sau đó phải vớt ra rồi lại nhào thành bột đậu xanh. Tiếp đến thì vò nát một ít đậu xanh tươi, rồi nhào cùng với bột đậu xanh thì mới có thể làm thành bánh đậu xanh.
Dư Điềm Điềm nói rồi bắt tay vào làm ngay, bởi vì hôm nay chị cả Phương quá mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi từ rất sớm, trong khoảng sân nhỏ của nhà họ Phương rất yên tĩnh, chỉ có một vầng trăng sáng lẳng lặng dõi theo cô.
Dư Điềm Điềm cực kỳ chuyên chú, miếng bột màu xanh biếc được cô nhào nặn thành đủ loại kiểu và hình dạng, hình dáng bên ngoài nhìn vô cùng đẹp mắt, cuối cùng là rắc lên một ít đậu xanh được vò nát, càng nhìn càng thấy ngon miệng hơn. Cô làm tổng cộng tất cả là ba vỉ nướng tương đương là mười cân bánh đậu xanh. Dư Điềm Điềm nếm thử một cái bánh. Nó vừa thơm lại vừa mềm dẻo, mang hương thơm thoang thoảng và ngọt vốn có của đậu xanh, bây giờ cô mới hài lòng đi ngủ.
Lúc cô đi ngang qua sân, cô vẫn còn đang chuyên tâm tính toán xem ngày mai phải đi bán bao nhiêu tiền một cân bánh đậu xanh nên cô cũng không có để ý đến một bóng người đứng chếch ở phía sau.
Ngày hôm sau chưa đến năm giờ, Dư Điềm Điềm đã thức dậy.
Hôm nay là cuối tuần, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người đến chợ, cô rón rén đóng cửa lại sau đó đi tới phòng bếp, cẩn thận từng li từng tí gói những chiếc bánh đậu xanh tối hôm qua làm vào trong túi sách rồi sau đó lại rón rén bước ra khỏi cửa nhà họ Phương y như một tên trộm vậy.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đội cái mũ của mình lên rồi bắt đầu đi về phía trong thành.
Nếu nhớ không lầm thì khoảng sáu giờ sẽ có xe một tuyến xe, cô tự đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, về cơ bản là đã đi ra khỏi thôn Tỳ Ba, lát nữa lúc ngồi xe đi thì chắc cũng không có ai biết cô.
Sáng sớm đường núi phủ đầy sương mù, trời còn chưa sáng, thời gian còn sớm hơn so với ngày đầu tiên cô đi làm một chút nữa, hôm nay vẫn là lần đầu tiên Dư Điềm Điềm một mình đi bộ đường núi thế này, đi được một hồi cô cũng có chút sợ hãi. Nắm chặt lấy cái túi sách, cô bước đi nhanh hơn.
Trong bụi cỏ ven đường phát ra một chút động tĩnh, Dư Điềm Điềm bị dọa sợ tới mức nhảy dịch sang một bên, đợi đến sau khi cô nhìn thấy rõ đó là một con ếch thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng cười khẽ.
Cô lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn về phía sau, có chút hối hận vì mình đã đi ra ngoài quá sớm, qua một lúc lâu sau thấy phía sau lưng mình không có động tĩnh gì nữa thì cô mới dám đi tiếp.
Đi thẳng một mạch đến cổng thôn Tỳ Ba, bầu trời mới dần dần sáng lên.
Lúc này Dư Điềm Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô có chút rầu rĩ, nếu như sau này mỗi lần đi bán đồ đều lo lắng và đề phòng thế này, còn chưa đợi đến lúc cô đi được đến chợ thì đi đường đêm mãi thế này cũng có thể tạo nên một bóng ma trong tâm lý cô rồi.
Cuối cùng thì chuyến xe cũng đã đến, Dư Điềm Điềm vội vàng ngồi lên.
Đây là chuyến xe sớm nhất vào cuối tuần, không có lấy nổi một người.
Dư Điềm Điềm tìm được một vị trí bên cửa sổ, mới vừa ngồi xuống cô lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc qua cửa sổ, giống như...
Cô vội vàng dụi mắt mình một cái, lúc quay lại nhìn lần nữa thì không thấy bóng người đó đâu nữa.
Chắc là cô bị hoa mắt rồi.
Tối hôm qua, Dư Điềm Điềm đi ngủ muộn mà hôm nay lại phải dậy sớm nên rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, cô dựa vào cửa sổ rồi ngủ thiếp đi, chờ mở mắt ra lần nữa thì đã đến huyện thành rồi.
Cô vội vàng xuống xe, nhìn đồng hồ đeo trên tay mình một cái, vừa vặn đúng bảy giờ rưỡi.
Cô thắt chặt cái mũ đang đội trên đầu, dựa vào mô tả trong nguyên tác và trí nhớ, lập tức đi thẳng một mạch về phía chợ đen.
Chờ đến lúc cô đến nơi, những vị trí có lợi đã có người chiếm hết từ lâu. Cái gọi là vị trí có lợi là nơi nổi bật và dễ gây chú ý cho người khác, vừa có thể lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy đi sau khi nghe tiếng cảnh sát đến.
Dư Điềm Điềm tìm một nơi vắng vẻ rồi dừng lại, giũ một mảnh vải sạch sẽ từ trong túi sách ra rồi trải lên mặt đất. Sau đó lại lấy ra một tờ giấy làm bảng hiệu, trên đó viết bánh đậu xanh / năm hào một cân.
Cô đã viết tấm bảng hiệu này lúc sáng sớm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook