"Bà nội, bà có phải đã hiểu lầm hay không?"

"Ánh mắt bà rất sáng! A Nghị à, điều kiện nhà chúng ta cháu không phải không rõ, bà nội tất nhiên muốn góp tiền cưới vợ cho cháu, nhưng điều kiện nhà người ta..."

Hô hấp của Phương Nghị thay đổi, cắt đứt lời nói của bà nội Phương: "Bà nội! Bà thực sự hiểu lầm rồi! Ngày hôm qua cháu tìm cô ấy là nói về chuyện nấu cơm, cháu không muốn thiếu người khác, vừa muốn trả tất cả tiền thuê phòng lại. Không phải bà cũng nghĩ như vậy sao!"

Ánh mắt bà nội Phương trở nên có chút phức tạp, thật sự chẳng lẽ là do bà suy nghĩ nhiều?

"Cho dù không phải, vậy cũng không thích hợp, chị cả cháu dễ dàng có cảm tình, cô gái này lòng dạ tuy tốt nhưng nhà chúng ta chính là không thích hợp, cháu tìm Đại đội trưởng nói một chút, bà cũng sẽ nói với bên kia, mau đem người đưa đi đi."

Phương Nghị cúi đầu xuống: "Dạ."

"A Nghị à, bà nội già rồi. Chúng ta cẩn thận sống qua ngày là được, bà không có tâm nguyện nào khác, chỉ muốn các cháu bình an..."

Phương Nghị đột nhiên cảm giác có chút buồn bực, từ nhỏ tới lớn, anh đã nghe qua vô số lần, anh cũng luôn nghe lời bà nội, không tranh không đoạt, cho dù làm việc cực khổ nhất, cầm phần công thấp nhất, ăn lương thực kém nhất, cũng không oán hận một câu.

Nhưng hôm nay, không biết tại sao, Phương Nghị đột nhiên có chút phiền. Chị cả bởi vì bọn họ, sớm đã qua tuổi gả chồng, em trai em gái không có cách nào đi học, còn phải ở bên ngoài bị người lạnh nhạt, anh luôn nhẫn nhịn, nhưng vậy thật sự là đúng sao?

Hôm sau, hơn bốn giờ, trời còn chưa sáng, Dư Điềm Điềm mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Cô còn nhớ tối hôm qua chuyện Phương Nghị nói, sáng sớm hôm nay anh sẽ ra cửa giúp cô thu đậu xanh.

Dư Điềm Điềm không chắc anh có còn nhớ hay không, liền lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo tử tế, mở cửa ra một cái khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.



Cửa vừa mở, liền đụng phải một bóng dáng cao lớn.

Dư Điềm Điềm theo bản năng liền muốn kêu nhưng lập tức bị Phương Nghị bụm miệng: "Đừng kêu...Là tôi."

Dư Điềm Điềm là phản xạ theo bản năng, không cần Phương Nghị bịt miệng chính cô phản ứng lại cũng sẽ tự động che lại, chẳng qua bây giờ bị một bàn tay có lực kiềm chế, cô đột nhiên ngẩng ra tại chỗ.

Mùi trên người Phương Nghị rất dễ ngửi, mang cảm giác vừa mới tắm xong, còn có mùi thảo dược nhàn nhạt làm lòng người khác yên tâm.

Trong nháy mắt xuất thần làm Dư Điềm Điềm có chút sững sờ.

Phương Nghị cũng phản ứng được anh mới vừa làm cái gì, lập tức thu tay về như bị bỏng, anh thở hổn hển, mặt liền đỏ đến tận mang tai, anh không dám nghĩ lại hành động vô liêm sĩ vừa nãy, chẳng qua là né tránh ánh mắt của Dư Điềm Điềm, không biết nhìn đi đâu.

"Tôi giúp cô thu đậu xanh, không phải ngày hôm qua đã nói rồi sao?"

Dư Điềm Điềm ngơ ngác gật đầu.

"Nhưng mà cô chưa đưa phiếu cho tôi." Lúc phương Nghị nói lời này có chút ảo não, nhưng chính xác là như vậy, muốn mua đồ, người quen biết cũng phải có phiếu.

Dư Điềm Điềm chợt hiểu, trong mắt cô hiện lên một tia áy náy, lập tức đi vào trong phòng lục ngăn kéo, tìm một tấm phiếu lương hai mươi cân, đưa cho Phương Nghị.

Là cô sơ sót.

Phương Nghị nhận lấy phiếu, do dự một chút mới nói: "Mới vừa rồi không phải cố ý, cô đừng thấy lạ, tôi sợ đánh thức bà nội thì phiền toái."



Dư Điềm Điềm liền vội vàng gật đầu, cô thực sự cũng không để trong lòng.

Phương Nghị trầm mặt trong chốc lát, liền xoay người rời đi.

Dư Điềm Điềm đưa mắt nhìn anh rời khỏi sân nhà họ Phương, cẩn thận lắng nghe động tĩnh của chị cả Phương và bà nội bên kia, chắc chắn không có người bị đánh thức mới lặng lẽ đóng cửa lại.

Cô xuyên qua đã được hai tháng, cũng cảm nhận được sâu sắc ở niên đại này, vật liệu rốt cuộc có bao nhiêu thiếu thốn, có tiền có phiếu, cũng không phải muốn ăn gì là có thể ăn được. Xếp hàng có bao nhiêu kinh khủng, chỉ có người trải qua thời đại này mới biết.

Còn có một số đồ hiếm, chỉ có thể tìm nhà buôn để mua, Dư Điềm Điềm muốn mua đậu xanh cũng là muốn làm chút điểm tâm, thử một chút trước.

Bánh đậu xanh chính là bước đi đầu tiên của cô.

Sau khi Phương Nghị rời đi, cô cũng không ngủ được, cô lấy gương ra, cô bắt đầu nhìn về phía gương luyện tập, thật ra nguyên chủ cũng không phải làm hư thanh quản mà là đầu lưỡi có vấn đề, cho nên Dư Điềm Điềm vừa mở miệng là có thể cảm thấy đầu lưỡi giống như băng dán dán lại cho nên mới không nói ra lời.

Đây cũng là lý do vì sao sau này có thể đi trị liệu.

Luyện tập một hồi, trời cũng dần ửng sáng, cửa phòng Phương Thu Lan cót két một tiếng mở ra, Dư Điềm Điềm liền bỏ gương xuống, dọn dẹp một chút liền chuẩn bị đi phòng ăn.

Sáng sớm hôm nay, ánh mắt của những nữ công nhân khác trong phòng ăn nhìn cô không giống nhau.

Trừ Ngô Nguyệt.

Ngô Nguyệt vẫn đơn thuần chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chúng tôi đều nghe nói rồi, cô thật lợi hại."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương