Tiểu Ngư Nhi Của Ta
-
Chương 21
Rốt cục vở kịch Bá Vương Biệt Cơ cũng chính thức được bắt đầu. Văn Dục có chút hồi hộp ngồi ở trong phòng hóa trang. Diêu Hạ Hạ cùng Lâm Tiểu Tuyết hưng phấn vây quanh Văn Dục chạy tới chạy lui. Diêu Hạ Hạ đang giúp Văn Dục hóa trang thật tốt cho khuôn mặt xinh đẹp kia. Lâm Tiểu Tuyết ở một bên hỏi: “Được rồi chứ? Thử xem xem bộ quần áo này như thế nào?”
-“Còn chưa xong a!”
…
Mấy giờ đồng hồ trôi qua, Nhâm Thiên Tường đã chuẩn bị thỏa đáng đang nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người phụ trách sắp xếp tiết mục-Âu Dương Vũ: “Sao lại hóa trang lâu như vậy a? Còn có nửa tiếng nữa sẽ lên sân khấu a!”.
-“Ha ha, nóng vội muốn gặp Ngu Cơ của ngươi a!” Âu Dương Vũ nhướn lên lông mi, tặc tặc cười.
-“Vớ vẩn! Thật sự có chút vội vàng, muốn mau chóng diễn xong rồi chạy…” Nhâm Thiên Tường có chút mệt mỏi tựa vào sô pha. Bên ngoài tiết mục một vòng một vòng tiếp theo, hắn cảm thấy thực phiền.
-“Ai…ta đem Trụ đều giao cho ngươi, Trạch Thiên cũng qua giúp ngươi rồi! Ngươi gấp cái gì?” Âu Dương Vũ dựa vào hắn ngồi xuống “Đừng đùa nữa!”
-“Điện hạ, Ngu Cơ của ngươi đến rồi!” Diêu Hạ Hạ hưng phấn hô, nhấc lên rèm cửa.
Nhâm Thiên Tường cùng Âu Dương Vũ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Hạ Hạ, ngây ngẩn cả người:
Bộ quần áo màu lam bằng lụa mỏng che lấy thân hình mảnh khảnh của Văn Dục. Thấu qua áo lụa mỏng manh như ẩn như hiện có thể thấy được nước da trắng nõn của Văn Dục; đường cổ tinh tế trắng mịn; cặp môi anh đào nhỏ nhắn hồng hồng trên khuôn mặt trái xoan; lông mi thật dài cong cong. Lớp phấn trang điểm càng khiến cho khuôn mặt này có thêm chút nghiêng nước nghiêng thành tư sắc.
-“Này, nhìn thấy hội trưởng hội sinh viên của chúng ta mà động tâm đi!” Lâm Tiểu Tuyết nở nụ cười, huých húych vai Diêu Hạ Hạ “Ta đã nói mà, Văn đại chủ tịch có nghiêng nước nghiêng thành tư sắc a!”.
-“Tiểu Tuyết, đừng nói lung tung!” Văn Dục có chút ngượng ngùng, hắn vụng trộm nhìn nhìn Nhâm Thiên Tường còn đang giật mình ngơ ngác. Nhâm Thiên Tường cũng đang nhìn hắn, ánh mắt lượng lượng, có chút thất thần. Hồi lâu, Nhâm Thiên Tường tựa hồ phản ứng lại đây, vội vàng tránh tầm mắt của Văn Dục, đứng lên cười gượng một tiếng: “Ha ha…này…chuẩn bị tốt rồi…phải không?”
-“Ân!” Văn Dục hai tay nắm chặt làn váy, tầm mắt cũng không biết hướng về đâu.
-“Các ngươi…đang muốn bái đường sao?” Âu Dương Vũ bộ dáng chịu không nổi “Được rồi, đầu tiên là Nhâm Thiên Tường ra sân khấu, Văn Dục đợi…” Âu Dương Vũ xoay người ra sau kêu “Các mỹ nhân xinh đẹp, chuẩn bị ra sân khấu nào!”.
“Vậy…ta ra trước…đừng quá hồi hộp!” Nhâm Thiên Tường tới gần Văn Dục, thật sâu ôm Văn Dục một chút, ở bên tai Văn Dục nhẹ giọng nói “Ta chờ ngươi!” Buông ra Văn Dục, tà khí cười cười liền đi hướng sân khấu. Bạn đang �
Văn Dục nhìn bóng dáng tuấn dật kia, một chút đỏ ửng hiện lên trên hai gò má trắng nõn của hắn.
Xuyên qua đám người, Âu Dương Vũ vừa vặn thấy được một màn như vậy. Hắn thật sâu nhíu nhíu mày, đi qua thoải mái hỏi: “Hồi hộp sao?”
-“Có chút!” Văn Dục ngồi xuống, nở nụ cười “Thiên Tường có thể hay không lại bỏ chạy a?”
-“Chắc sẽ không! Thiên Tường cho tới bây giờ đều là tiêu điểm của mọi người” Âu Dương Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười “Thích một người như vậy thật đúng là vất vả a!”
Văn Dục ngây ra một lúc, nhìn Âu Dương Vũ: “…Nhưng mà có thể yêu một người lại là hạnh phúc! Nếu một người ngay cả dũng khí để yêu một người đều không có, vậy hắn chẳng phải là sống thực vất vả?”
Âu Dương Vũ nhìn cặp mắt đen thâm thúy kia của Văn Dục, đột nhiên không nói được lời nào, sau đó cười gượng một chút: “Ha ha…coi như ta chưa nói gì đi! Nhưng là…Văn Dục…Thiên Tường không có khả năng…”
-“Ta biết”
-“Vậy ngươi còn…”
-“Ta biết…nhưng mà…yêu chung quy vẫn là yêu…”
-“Ngu Cơ lên sân khấu!” Ngoài cửa truyền đến tiếng la. Văn Dục đứng lên, quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ nở nụ cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành: “Ngươi nói xem…nếu Sở Bá vương không hề là Sở Bá vương, Ngu Cơ không hề là Ngu Cơ…có phải hay không bọn họ là có thể lại bên nhau?”
Âu Dương Vũ ngây ngẩn cả người, lúc hòan hồn lại đây rồi, Văn Dục đã muốn lên sân khấu.
Văn Dục a…nếu nói vậy…vậy Sở Bá vương sẽ không phải là Sở Bá vương… Ngu Cơ sẽ không phải là Ngu Cơ…
-“Còn chưa xong a!”
…
Mấy giờ đồng hồ trôi qua, Nhâm Thiên Tường đã chuẩn bị thỏa đáng đang nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người phụ trách sắp xếp tiết mục-Âu Dương Vũ: “Sao lại hóa trang lâu như vậy a? Còn có nửa tiếng nữa sẽ lên sân khấu a!”.
-“Ha ha, nóng vội muốn gặp Ngu Cơ của ngươi a!” Âu Dương Vũ nhướn lên lông mi, tặc tặc cười.
-“Vớ vẩn! Thật sự có chút vội vàng, muốn mau chóng diễn xong rồi chạy…” Nhâm Thiên Tường có chút mệt mỏi tựa vào sô pha. Bên ngoài tiết mục một vòng một vòng tiếp theo, hắn cảm thấy thực phiền.
-“Ai…ta đem Trụ đều giao cho ngươi, Trạch Thiên cũng qua giúp ngươi rồi! Ngươi gấp cái gì?” Âu Dương Vũ dựa vào hắn ngồi xuống “Đừng đùa nữa!”
-“Điện hạ, Ngu Cơ của ngươi đến rồi!” Diêu Hạ Hạ hưng phấn hô, nhấc lên rèm cửa.
Nhâm Thiên Tường cùng Âu Dương Vũ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Hạ Hạ, ngây ngẩn cả người:
Bộ quần áo màu lam bằng lụa mỏng che lấy thân hình mảnh khảnh của Văn Dục. Thấu qua áo lụa mỏng manh như ẩn như hiện có thể thấy được nước da trắng nõn của Văn Dục; đường cổ tinh tế trắng mịn; cặp môi anh đào nhỏ nhắn hồng hồng trên khuôn mặt trái xoan; lông mi thật dài cong cong. Lớp phấn trang điểm càng khiến cho khuôn mặt này có thêm chút nghiêng nước nghiêng thành tư sắc.
-“Này, nhìn thấy hội trưởng hội sinh viên của chúng ta mà động tâm đi!” Lâm Tiểu Tuyết nở nụ cười, huých húych vai Diêu Hạ Hạ “Ta đã nói mà, Văn đại chủ tịch có nghiêng nước nghiêng thành tư sắc a!”.
-“Tiểu Tuyết, đừng nói lung tung!” Văn Dục có chút ngượng ngùng, hắn vụng trộm nhìn nhìn Nhâm Thiên Tường còn đang giật mình ngơ ngác. Nhâm Thiên Tường cũng đang nhìn hắn, ánh mắt lượng lượng, có chút thất thần. Hồi lâu, Nhâm Thiên Tường tựa hồ phản ứng lại đây, vội vàng tránh tầm mắt của Văn Dục, đứng lên cười gượng một tiếng: “Ha ha…này…chuẩn bị tốt rồi…phải không?”
-“Ân!” Văn Dục hai tay nắm chặt làn váy, tầm mắt cũng không biết hướng về đâu.
-“Các ngươi…đang muốn bái đường sao?” Âu Dương Vũ bộ dáng chịu không nổi “Được rồi, đầu tiên là Nhâm Thiên Tường ra sân khấu, Văn Dục đợi…” Âu Dương Vũ xoay người ra sau kêu “Các mỹ nhân xinh đẹp, chuẩn bị ra sân khấu nào!”.
“Vậy…ta ra trước…đừng quá hồi hộp!” Nhâm Thiên Tường tới gần Văn Dục, thật sâu ôm Văn Dục một chút, ở bên tai Văn Dục nhẹ giọng nói “Ta chờ ngươi!” Buông ra Văn Dục, tà khí cười cười liền đi hướng sân khấu. Bạn đang �
Văn Dục nhìn bóng dáng tuấn dật kia, một chút đỏ ửng hiện lên trên hai gò má trắng nõn của hắn.
Xuyên qua đám người, Âu Dương Vũ vừa vặn thấy được một màn như vậy. Hắn thật sâu nhíu nhíu mày, đi qua thoải mái hỏi: “Hồi hộp sao?”
-“Có chút!” Văn Dục ngồi xuống, nở nụ cười “Thiên Tường có thể hay không lại bỏ chạy a?”
-“Chắc sẽ không! Thiên Tường cho tới bây giờ đều là tiêu điểm của mọi người” Âu Dương Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười “Thích một người như vậy thật đúng là vất vả a!”
Văn Dục ngây ra một lúc, nhìn Âu Dương Vũ: “…Nhưng mà có thể yêu một người lại là hạnh phúc! Nếu một người ngay cả dũng khí để yêu một người đều không có, vậy hắn chẳng phải là sống thực vất vả?”
Âu Dương Vũ nhìn cặp mắt đen thâm thúy kia của Văn Dục, đột nhiên không nói được lời nào, sau đó cười gượng một chút: “Ha ha…coi như ta chưa nói gì đi! Nhưng là…Văn Dục…Thiên Tường không có khả năng…”
-“Ta biết”
-“Vậy ngươi còn…”
-“Ta biết…nhưng mà…yêu chung quy vẫn là yêu…”
-“Ngu Cơ lên sân khấu!” Ngoài cửa truyền đến tiếng la. Văn Dục đứng lên, quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ nở nụ cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành: “Ngươi nói xem…nếu Sở Bá vương không hề là Sở Bá vương, Ngu Cơ không hề là Ngu Cơ…có phải hay không bọn họ là có thể lại bên nhau?”
Âu Dương Vũ ngây ngẩn cả người, lúc hòan hồn lại đây rồi, Văn Dục đã muốn lên sân khấu.
Văn Dục a…nếu nói vậy…vậy Sở Bá vương sẽ không phải là Sở Bá vương… Ngu Cơ sẽ không phải là Ngu Cơ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook