Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh
-
Chương 60
Ra khỏi yến hội, Đa Đạc cũng không còn cố kỵ, tức giận trên mặt không chút nào che dấu, "Đây tuyệt đối là vu oan hãm hại!"
Tiểu Ngọc Nhi chú ý tới phía sau còn có những bối lặc và phúc tấn khác, vội vàng kéo Đa Đạc, ý bảo hắn nói nhỏ thôi.
Đại bối lặc Đại Thiện lúc này cũng đi tới, đứng ở trước mặt Đa Đạc, hỏi: "Đa Đạc, hắc điêu vừa rồi thật là của Đa Nhĩ Cổn nuôi sao?"
Đa Đạc luôn luôn kính nể vị Nhị ca này, không chỉ là đối tượng hắn sùng kính từ bé, mà còn là người hắn tôn trọng như cha. Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tuy rằng giống, nhưng thật không phải, hắc điêu vừa rồi thân mình chỉ toàn màu đen, của ca nuôi, trên bộ lông vẫn có màu xám."
Đại Thiện trầm ngâm một chút: "Xem ra đây là có người cố ý vu oan, bất quá không biết người này muốn hại là Đa Nhĩ Cổn, hay là Ngọc phúc tấn."
"Bất luận thế nào, hiện tại lòng Đại Hãn khẳng định sẽ có bất mãn với ca.” mày Đa Đạc nhíu càng chặt.
Đại thiện an ủi vỗ vỗ bả vai Đa Đạc, nói: "Đệ cũng đừng lo lắng, Đa Nhĩ Cổn dũng mãnh thiện chiến, là chiến tướng khó có được, Đại Hãn sẽ không vì chuyện này mà trách tội oan hắn. Nhưng mà đệ cũng phải nhắc nhở với Đa Nhĩ Cỗn, dù cho thật sự không có chuyện gì, nhưng lời đàm tiếu vẫn luôn đáng sợ."
Đa Đạc gật gật đầu: "Đã biết, đa tạ Nhị ca."
Đại thiện nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền theo phúc tấn nhà mình rời đi.
Tiểu Ngọc Nhi đứng ở bên chạnh Đa Đạc, nhíu mày, vừa rồi nàng có chút ý tới thần sắc của Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi không tin chuyện này không liên quan tới nàng ta. Nhưng mà không thể không theo, nàng không có chứng cứ cụ thể chứng minh là Ha3iLan Châu vu cáo người khác. Bất quá bây giờ hẳn là phải lo lắng tới phản ứng của Đỗ Lặc Mã.
Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại, Đỗ Lặc Mã từ lúc ra khỏi yến tiệc vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nhưng hiện lại không thấy bóng dáng, chung quanh cũng không có thân ảnh của Đỗ Lặc Mã. Tiểu Ngọc nhi cảm giác không ổn, hỏi Cao Oa: “Cao Oa, ngươi có nhìn thấy thập tứ phúc tấn đi đâu không?”
Đa Đạc lúc này cũng mới phát hiện không thấy Đỗ Lặc Mã, cũng nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi không phải còn theo chúng ta sao?”
Cao Oa vội trả lời: "Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy thập tứ phúc tấn hình như đã đi theo Hải phúc tấn."
"Hải Lan Châu?" Tiểu Ngọc Nhi mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn về phía Đa Đạc.
sắc mặt Đa Đạc cũng không tốt, nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Chúng ta nhanh chóng đi tìm tẩu tử, nếu không thì không biết Hải Lan Châu sẽ còn nói thêm cái gì."
Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó cùng Đa Đạc đi về phía hậu cung.
Quả nhiên, khi Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy Đỗ Lặc Mã, Hải Lan Châu còn đang nói gì đó với nàng, mà thần sắc Đỗ Lặc Mã hiển nhiên là trông rất không tốt.
Hải Lan Châu vẻ mặt áy náy ảo não nhìn Đỗ Lặc Mã: "Chuyện của Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn trước đây muội không biết a? Tỷ tỷ tưởng muội đã biết nên ta mới... Đều là tỷ tỷ lắm miệng."
Nghe nói như thế, nội tâm Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được bốc hỏa, tiến lên một bước, tức giận nói: "Hải Lan Châu! Ngươi đang nói lung tung cái gì đó!"
Sắc mặt Hải Lan Châu biến đổi, quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc đứng ở trước mặt nàng, cũng không như lúc trước thể hiện ra ngoài bộ dáng yếu đuối, mà hơi nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: "Tiểu Ngọc Nhi, lời ta nói đều đúng sự thật, chuyện trước đây của Đa Nhĩ Cổn và Ngọc Nhi chẳng phải ngươi đều biết sao?"
Sắc mặt Đỗ Lặc Mã càng thêm tái nhợt, thân mình lung lay sắp đổ.
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng đỡ nàng, mà Hải Lan Châu thì vẫn tiếp tục cười lạnh nói: "Còn nữa, ta cũng phải nhắc nhở ngươi, hiện tại nói như thế nào ta cũng là trắc phúc tấn của Đại Hãn, ngươi chẳng qua chỉ là đích phúc tấn của một bối lặc, còn chưa có tư cách gọi thẳng tên của ta."
Đa Đạc ở bên cạnh muốn nói chuyện giúp Tiểu Ngọc Nhi, nhưng lại bị nàng cản lại. Hắn có chút không hiểu nhìn về phía nàng, Tiểu Ngọc hi đột nhiên lại nở nụ cười không rõ: "Phải không? Vậy đúng là thật có lỗi."
Đáy mắt Hải Lan Châu hiện lên vẻ đắc ý, nhưng mà đắc ý của nàng ta còn chưa duy trì được bao lâu, chợt nghe Tiểu Ngọc nhi tiếp tục nói: “Dù sao lúc trước gọi lâu như vậy, hiện tại vẫn chưa sửa được, dù sao thân phận trước kia của ngươi khác bây giời nhiều quá, đột nhiên thay đổi nên có chút chưa quen.”
"Ngươi!" trong mắt Hải Lan Châu hiện lên vẻ giận dữ, lời nói của Tiểu Ngọc Nhi chính là điều nàng muốn che dấu ở sâu trong lòng, trước kia vì thân phận của mình, nàng bị mọi người kinh thường, hiện giờ lại bị Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy ngang nhiên chỉ thẳng ra, làm sao nàng không tức giận. Khoát tay vừa tính cho Tiểu Ngọc Nhi một bạt tay, nhưng còn chưa đụng tới một sợi tóc của Tiểu Ngọc Nhi lại bị Đa Đạc bắt được.
Tiểu Ngọc Nhi trào phúng cười: "Hiện tại ta đây cũng nhắc nhở ngươi, cho dù hiện tại ngươi có là trắc phúc tấn của Đại Hãn, ngươi cũng không có tư cách đụng đến ta, hiểu chưa?Hải phúc tấn?"
Âm cuối Tiểu Ngọc Nhi cố tình giương lên, khiến Hải Lan Châu nghe vào vô cùng chói tao. Nàng buồn bực tránh khỏi tay của Đa Đạc, "Ngươi buông tay!"
Đa Đạc cau mày, bỏ tay Hải Lan Châu ra, đáy mắt không chút nào che dấu chán ghét: "Vốn tưởng rằng Hoàng Thái Cực phong ngươi làm trắc phúc tấn, là bởi vì ngươi ôn nhu thiện lương, hiện tại xem ra cũng không có cái gì hơn người."
Hải Lan Châu nhất thời tức đến trắng mặt, may có Ô Nhã ở phía sau đỡ nàng, mới không thể quá thất thố.
Trước khi đi, Tiểu Ngọc Nhi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Hải Lan Châu nói: “Tuy là ta không biết nguyên nhân nào khiến ngươi biến thành như vậy, nhưng mà ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, mặc lệ là trước kia những người khác có thái độ như thế nào, nhưng cho tới bây giờ Ngọc tỷ tỷ vẫn là người thật tâm đối đãi với ngươi nhất."
Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người rời đi.
Hải Lan Châu ở phía sau nghe được lời cuối cùng của Tiểu Ngọc Nhi, thân mình rốt cục nhịn không được lay động một chút, Ỗ Nhã vội đỡ nàng: “Phúc tân, ngài có khỏe không?"
Hải Lan Châu suy yếu lắc đầu, trong mắt có phức tạp, có phẫn nộ, có giãy dụa cũng có áy náy. Một lúc lâu, nàng xoay người hỏi Ô Nhã: "Ô Nhã, ngươi nói, ta đối Ngọc Nhi thật sự quá mức sao?"
Ô Nhã lắc đầu: "Việc này cũng chẳng trách chủ tử, vốn là Ngọc phúc tấn và thập tứ gia dây dưa không rõ, chuyện này truyền đi cũng không phải một ngày hai ngày. Còn có, chủ tử người nói như thế nào cũng là cách cách tôn quý, sao có thể chịu để người khác ức hiếp, hơn nữa, nếu như ngài không tranh, sao A Cổ Lạp bối lặc có thể sống.”
Hải Lan Châu tựa hồ từ trong lời nói của Ô Nhã tìm được lý do để mình có thể tiếp tục chống đỡ, ánh mắt nàng chống rỗng gật đầu: “Ngươi nói đúng, nếu như ta không tranh, sao ta có thể cứu được A Cỗ Lạp, sao có thể báo thù cho Trác Lâm, sao có thể báo thù cho Ngạch Cát."
Nếu không phải do Tái Kỳ Nhã nơi nơi chốn chốn hãm hại nàng và A Cổ Lạp, nàng sao có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu không phải Tái Kỳ Nhã hại chết Trác Lâm, nàng sao phải dùng hạ sách này cùng Ngọc Nhi xé rách quan hệ? Nghĩ đến Trác Lâm, Hải Lan Châu vội vàng lấy ra ống sáo bằng bạc nhỏ từ trong cổ áo, thần sắc của nàng cũng càng kiên định.
Ngọc Nhi, không nên trách tỷ tỷ độc ác, muốn trách thì phải trách muội đầu thai sai, có một Ngạch Cát độc ác. Trong lòng Hải Lan Châu thầm nghĩ.
Trở về xe ngựa, Đỗ Lặc Mã từ hoàng cung đi ra cũng không nói lời nào, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc hai người hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Tiểu Ngọc Nhi mở miệng trước nói: "Đỗ Lặc Mã, sự tình hôm nay chỉ là hiểu lầm, hắc điêu kia không phải Đa Nhĩ Cổn nuôi."
Đỗ Lặc Mã đánh gãy lời của nàng, trong mắt tràn đầy lãnh tĩnh chưa bao giờ có, nàng thẳng tắp nhìn Tiểu Ngọc Nhi, khẩn thiết hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, ta chỉ muốn biết người Đa Nhĩ Cổn thích là Đường tỷ, có phải không?"
Tiểu Ngọc Nhi im lặng, trộm hướng Đa Đạc đưa ánh mắt cầu cứu, Đa Đạc vội muốn đáp lại, nhưng là Đỗ Lặc Mã lại lần nữa cường điệu: "Ta chỉ muốn nghe lời nói thật!"
Đa Đạc cũng sửng sốt, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của Đỗ Lặc Mã, đúng là không đành lòng tiếp tục nói nữa, hắn và Tiểu Ngọc Nhi đồng thời gật gật đầu.
"Quả thế." Đỗ Lặc Mã một bộ cảm kích, ngược lại khiến Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc ngẩn người.
"Muội biết?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn nàng.
Đỗ Lặc Mã chậm rãi nói: "Đoạn thời gian trước đường ca đến kinh đô thăm chúng ta, lúc ở trong phòng, đường ca có nói qua, là vì Ngọc tỷ tỷ có mệnh mẫu nghi thiên hạ nên Đại Hãn mới phong tỷ ấy lên làm Ngọc phúc tấn, lúc đó phản ứng của Đa Đạc vô cùng kịch liệt, chiếc cốc nâng lên liền bị bóp nát, lúc ấy trong lòng ta liền phát hiện, cho tới hôm nay, mới chính thức xác định."
Tiểu Ngọc Nhi im lặng, nguyên lai vào thời điểm đó nàng đã biết. Nhưng nhìn phản ứng của Đỗ Lặc Mã, Tiểu Ngọc nhi lại vội hỏi: “Mặc dù như vậy, nhưng mọi chuyện cũng đã qua, hơn nữa hiện tại Ngọc tỷ tỷ là phúc tấn của Đại Hãn, hai người bọn họ cũng không còn qua lại.”
Đỗ Lặc Mã gật gật đầu, cũng cười nói: "Một khi đã như vậy, ta quyết định! Nếu đường tỷ đã không yêu hắn, thì ta yêu, hơn nữa ta sẽ càng thương hắn gấp bội, ta cũng sẽ cố gắng để hắn yêu ta."
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi khiến Tiểu Ngọc Nhi ngốc lăng.
Đỗ Lặc Mã nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn ngập tự tin: "Bởi vì Đa Nhĩ Cổn yêu Đường tỷ rất khổ sở, ta không muốn nhìn hắn tiếp tục khổ sở như vậy, ta nhất định sẽ khiến cho hắn hạnh phúc."
Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, hướng nàng cười cười: "Ân, hắn nhất định sẽ yêu muội."
Đa Đạc cũng cười nói: "Tẩu tử yên tâm, người tốt như vậy, ca của ta không phải đầu trâu, không có khả năng không động tâm."
Đỗ Lặc Mã cũng nhìn hắn cười cười, nói: "Đương nhiên rồi!" Bộ dáng đáng yêu lại lần nữa xuất hiên trên mặt Đỗ Lặc Mã.
Bộ dáng kia của Đỗ Lặc Mã khiến Tiểu Ngọc Nhi cười ra tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chỉ có cô gái giống như Đỗ Lặc Mã mới chân chính thích hợp với Đa Nhĩ Cổn, nàng tâm tư đơn thuần, hoạt bát, cho dù có chuyện khổ sở, nàng cũng sẽ mau chóng quên đi, không để cảm xúc bi thương làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Tình cảm của nàng đơn giản nhưng cũng chân thật nhất, là thứ có thể đánh động vào nội tâm nhất, nếu Đa Nhĩ Cổn thật sự yêu nàng, vậy, tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc rất nhiều.
Một đường nói chuyện, xe ngựa lúc này đã dừng lại, bởi vì phủ Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn bối lặc ở cùng chung một con phố, cho nên Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc và Đỗ Lặc Mã đều xuống xe ngựa.
Đa Nhĩ Cổn cũng coi như có lương tâm, cho dù không thể cùng Đỗ Lặc Mã vào cung dự tiệc, nhưng vẫn chờ ở cửa đợi Đỗ Lặc Mã trở về. Đỗ Lặc Mã vừa xuống xe liền thấy Đa Nhĩ Cổn đứng ở cửa, nhất thời vui vẻ ra mặt. Cũng không để ý đến ghế nhỏ được kê dưới xe ngựa mà trực tiếp nhảy xuống đạp lên tuyết nhanh chóng chạy về phía Đa Nhĩ Cổn, nhào tới ngực của hắn.
Đối với hành động của nàng, Đa Nhĩ Cổn tựa hồ cũng đã tập mãi thành quen, nhưng không quên nhẹ giọng dặn dò: "Về sau tuyết rơi thì đừng có chạy lung tung, dễ dàng trượt chân."
Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc có chút kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, nguyên lai tình cảm hai người bọn họ đã tốt như vậy rồi? Đa Nhĩ Cổn thấy ánh mắt giật mình của bọn họ, có chút ngượng ngùng ho nhẹ hai cái, sau đó ôm Đỗ Lặc Mã vào phủ, đồng thời chú ý tới đầu vai Đỗ Lặc Mã có dính chút tuyết, còn cẩn thận phủi xuống.
Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ, khó trách Đỗ Lặc Mã lại tự tin như vậy, xem ra lòng Đa Nhĩ Cổn đã có giao động.
Đa Đạc cũng đã nhận ra thái độ của ca hắn chuyển biến, tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống. Quay đầu nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng cũng càng thêm ấm áp, sau đó nắm lấy tay nàng.
Tiểu Ngọc Nhi cũng cười nhìn hắn, sau đó cũng nắm chặt lấy tay hắn, hai người mười ngón đan chặt. Sau đó hai người cùng nhau chậm rãi đi về phía phủ đệ của mình, bông tuyết bay lượn, bước chân hai người đạp trên tuyết, lưu lại một hàng dấu chân đan vào nhau.
Mơ hồ còn truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Tiểu Ngọc Nhi chú ý tới phía sau còn có những bối lặc và phúc tấn khác, vội vàng kéo Đa Đạc, ý bảo hắn nói nhỏ thôi.
Đại bối lặc Đại Thiện lúc này cũng đi tới, đứng ở trước mặt Đa Đạc, hỏi: "Đa Đạc, hắc điêu vừa rồi thật là của Đa Nhĩ Cổn nuôi sao?"
Đa Đạc luôn luôn kính nể vị Nhị ca này, không chỉ là đối tượng hắn sùng kính từ bé, mà còn là người hắn tôn trọng như cha. Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tuy rằng giống, nhưng thật không phải, hắc điêu vừa rồi thân mình chỉ toàn màu đen, của ca nuôi, trên bộ lông vẫn có màu xám."
Đại Thiện trầm ngâm một chút: "Xem ra đây là có người cố ý vu oan, bất quá không biết người này muốn hại là Đa Nhĩ Cổn, hay là Ngọc phúc tấn."
"Bất luận thế nào, hiện tại lòng Đại Hãn khẳng định sẽ có bất mãn với ca.” mày Đa Đạc nhíu càng chặt.
Đại thiện an ủi vỗ vỗ bả vai Đa Đạc, nói: "Đệ cũng đừng lo lắng, Đa Nhĩ Cổn dũng mãnh thiện chiến, là chiến tướng khó có được, Đại Hãn sẽ không vì chuyện này mà trách tội oan hắn. Nhưng mà đệ cũng phải nhắc nhở với Đa Nhĩ Cỗn, dù cho thật sự không có chuyện gì, nhưng lời đàm tiếu vẫn luôn đáng sợ."
Đa Đạc gật gật đầu: "Đã biết, đa tạ Nhị ca."
Đại thiện nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền theo phúc tấn nhà mình rời đi.
Tiểu Ngọc Nhi đứng ở bên chạnh Đa Đạc, nhíu mày, vừa rồi nàng có chút ý tới thần sắc của Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi không tin chuyện này không liên quan tới nàng ta. Nhưng mà không thể không theo, nàng không có chứng cứ cụ thể chứng minh là Ha3iLan Châu vu cáo người khác. Bất quá bây giờ hẳn là phải lo lắng tới phản ứng của Đỗ Lặc Mã.
Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại, Đỗ Lặc Mã từ lúc ra khỏi yến tiệc vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nhưng hiện lại không thấy bóng dáng, chung quanh cũng không có thân ảnh của Đỗ Lặc Mã. Tiểu Ngọc nhi cảm giác không ổn, hỏi Cao Oa: “Cao Oa, ngươi có nhìn thấy thập tứ phúc tấn đi đâu không?”
Đa Đạc lúc này cũng mới phát hiện không thấy Đỗ Lặc Mã, cũng nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi không phải còn theo chúng ta sao?”
Cao Oa vội trả lời: "Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy thập tứ phúc tấn hình như đã đi theo Hải phúc tấn."
"Hải Lan Châu?" Tiểu Ngọc Nhi mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn về phía Đa Đạc.
sắc mặt Đa Đạc cũng không tốt, nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Chúng ta nhanh chóng đi tìm tẩu tử, nếu không thì không biết Hải Lan Châu sẽ còn nói thêm cái gì."
Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó cùng Đa Đạc đi về phía hậu cung.
Quả nhiên, khi Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy Đỗ Lặc Mã, Hải Lan Châu còn đang nói gì đó với nàng, mà thần sắc Đỗ Lặc Mã hiển nhiên là trông rất không tốt.
Hải Lan Châu vẻ mặt áy náy ảo não nhìn Đỗ Lặc Mã: "Chuyện của Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn trước đây muội không biết a? Tỷ tỷ tưởng muội đã biết nên ta mới... Đều là tỷ tỷ lắm miệng."
Nghe nói như thế, nội tâm Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được bốc hỏa, tiến lên một bước, tức giận nói: "Hải Lan Châu! Ngươi đang nói lung tung cái gì đó!"
Sắc mặt Hải Lan Châu biến đổi, quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc đứng ở trước mặt nàng, cũng không như lúc trước thể hiện ra ngoài bộ dáng yếu đuối, mà hơi nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: "Tiểu Ngọc Nhi, lời ta nói đều đúng sự thật, chuyện trước đây của Đa Nhĩ Cổn và Ngọc Nhi chẳng phải ngươi đều biết sao?"
Sắc mặt Đỗ Lặc Mã càng thêm tái nhợt, thân mình lung lay sắp đổ.
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng đỡ nàng, mà Hải Lan Châu thì vẫn tiếp tục cười lạnh nói: "Còn nữa, ta cũng phải nhắc nhở ngươi, hiện tại nói như thế nào ta cũng là trắc phúc tấn của Đại Hãn, ngươi chẳng qua chỉ là đích phúc tấn của một bối lặc, còn chưa có tư cách gọi thẳng tên của ta."
Đa Đạc ở bên cạnh muốn nói chuyện giúp Tiểu Ngọc Nhi, nhưng lại bị nàng cản lại. Hắn có chút không hiểu nhìn về phía nàng, Tiểu Ngọc hi đột nhiên lại nở nụ cười không rõ: "Phải không? Vậy đúng là thật có lỗi."
Đáy mắt Hải Lan Châu hiện lên vẻ đắc ý, nhưng mà đắc ý của nàng ta còn chưa duy trì được bao lâu, chợt nghe Tiểu Ngọc nhi tiếp tục nói: “Dù sao lúc trước gọi lâu như vậy, hiện tại vẫn chưa sửa được, dù sao thân phận trước kia của ngươi khác bây giời nhiều quá, đột nhiên thay đổi nên có chút chưa quen.”
"Ngươi!" trong mắt Hải Lan Châu hiện lên vẻ giận dữ, lời nói của Tiểu Ngọc Nhi chính là điều nàng muốn che dấu ở sâu trong lòng, trước kia vì thân phận của mình, nàng bị mọi người kinh thường, hiện giờ lại bị Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy ngang nhiên chỉ thẳng ra, làm sao nàng không tức giận. Khoát tay vừa tính cho Tiểu Ngọc Nhi một bạt tay, nhưng còn chưa đụng tới một sợi tóc của Tiểu Ngọc Nhi lại bị Đa Đạc bắt được.
Tiểu Ngọc Nhi trào phúng cười: "Hiện tại ta đây cũng nhắc nhở ngươi, cho dù hiện tại ngươi có là trắc phúc tấn của Đại Hãn, ngươi cũng không có tư cách đụng đến ta, hiểu chưa?Hải phúc tấn?"
Âm cuối Tiểu Ngọc Nhi cố tình giương lên, khiến Hải Lan Châu nghe vào vô cùng chói tao. Nàng buồn bực tránh khỏi tay của Đa Đạc, "Ngươi buông tay!"
Đa Đạc cau mày, bỏ tay Hải Lan Châu ra, đáy mắt không chút nào che dấu chán ghét: "Vốn tưởng rằng Hoàng Thái Cực phong ngươi làm trắc phúc tấn, là bởi vì ngươi ôn nhu thiện lương, hiện tại xem ra cũng không có cái gì hơn người."
Hải Lan Châu nhất thời tức đến trắng mặt, may có Ô Nhã ở phía sau đỡ nàng, mới không thể quá thất thố.
Trước khi đi, Tiểu Ngọc Nhi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Hải Lan Châu nói: “Tuy là ta không biết nguyên nhân nào khiến ngươi biến thành như vậy, nhưng mà ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, mặc lệ là trước kia những người khác có thái độ như thế nào, nhưng cho tới bây giờ Ngọc tỷ tỷ vẫn là người thật tâm đối đãi với ngươi nhất."
Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người rời đi.
Hải Lan Châu ở phía sau nghe được lời cuối cùng của Tiểu Ngọc Nhi, thân mình rốt cục nhịn không được lay động một chút, Ỗ Nhã vội đỡ nàng: “Phúc tân, ngài có khỏe không?"
Hải Lan Châu suy yếu lắc đầu, trong mắt có phức tạp, có phẫn nộ, có giãy dụa cũng có áy náy. Một lúc lâu, nàng xoay người hỏi Ô Nhã: "Ô Nhã, ngươi nói, ta đối Ngọc Nhi thật sự quá mức sao?"
Ô Nhã lắc đầu: "Việc này cũng chẳng trách chủ tử, vốn là Ngọc phúc tấn và thập tứ gia dây dưa không rõ, chuyện này truyền đi cũng không phải một ngày hai ngày. Còn có, chủ tử người nói như thế nào cũng là cách cách tôn quý, sao có thể chịu để người khác ức hiếp, hơn nữa, nếu như ngài không tranh, sao A Cổ Lạp bối lặc có thể sống.”
Hải Lan Châu tựa hồ từ trong lời nói của Ô Nhã tìm được lý do để mình có thể tiếp tục chống đỡ, ánh mắt nàng chống rỗng gật đầu: “Ngươi nói đúng, nếu như ta không tranh, sao ta có thể cứu được A Cỗ Lạp, sao có thể báo thù cho Trác Lâm, sao có thể báo thù cho Ngạch Cát."
Nếu không phải do Tái Kỳ Nhã nơi nơi chốn chốn hãm hại nàng và A Cổ Lạp, nàng sao có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu không phải Tái Kỳ Nhã hại chết Trác Lâm, nàng sao phải dùng hạ sách này cùng Ngọc Nhi xé rách quan hệ? Nghĩ đến Trác Lâm, Hải Lan Châu vội vàng lấy ra ống sáo bằng bạc nhỏ từ trong cổ áo, thần sắc của nàng cũng càng kiên định.
Ngọc Nhi, không nên trách tỷ tỷ độc ác, muốn trách thì phải trách muội đầu thai sai, có một Ngạch Cát độc ác. Trong lòng Hải Lan Châu thầm nghĩ.
Trở về xe ngựa, Đỗ Lặc Mã từ hoàng cung đi ra cũng không nói lời nào, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc hai người hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Tiểu Ngọc Nhi mở miệng trước nói: "Đỗ Lặc Mã, sự tình hôm nay chỉ là hiểu lầm, hắc điêu kia không phải Đa Nhĩ Cổn nuôi."
Đỗ Lặc Mã đánh gãy lời của nàng, trong mắt tràn đầy lãnh tĩnh chưa bao giờ có, nàng thẳng tắp nhìn Tiểu Ngọc Nhi, khẩn thiết hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, ta chỉ muốn biết người Đa Nhĩ Cổn thích là Đường tỷ, có phải không?"
Tiểu Ngọc Nhi im lặng, trộm hướng Đa Đạc đưa ánh mắt cầu cứu, Đa Đạc vội muốn đáp lại, nhưng là Đỗ Lặc Mã lại lần nữa cường điệu: "Ta chỉ muốn nghe lời nói thật!"
Đa Đạc cũng sửng sốt, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của Đỗ Lặc Mã, đúng là không đành lòng tiếp tục nói nữa, hắn và Tiểu Ngọc Nhi đồng thời gật gật đầu.
"Quả thế." Đỗ Lặc Mã một bộ cảm kích, ngược lại khiến Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc ngẩn người.
"Muội biết?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn nàng.
Đỗ Lặc Mã chậm rãi nói: "Đoạn thời gian trước đường ca đến kinh đô thăm chúng ta, lúc ở trong phòng, đường ca có nói qua, là vì Ngọc tỷ tỷ có mệnh mẫu nghi thiên hạ nên Đại Hãn mới phong tỷ ấy lên làm Ngọc phúc tấn, lúc đó phản ứng của Đa Đạc vô cùng kịch liệt, chiếc cốc nâng lên liền bị bóp nát, lúc ấy trong lòng ta liền phát hiện, cho tới hôm nay, mới chính thức xác định."
Tiểu Ngọc Nhi im lặng, nguyên lai vào thời điểm đó nàng đã biết. Nhưng nhìn phản ứng của Đỗ Lặc Mã, Tiểu Ngọc nhi lại vội hỏi: “Mặc dù như vậy, nhưng mọi chuyện cũng đã qua, hơn nữa hiện tại Ngọc tỷ tỷ là phúc tấn của Đại Hãn, hai người bọn họ cũng không còn qua lại.”
Đỗ Lặc Mã gật gật đầu, cũng cười nói: "Một khi đã như vậy, ta quyết định! Nếu đường tỷ đã không yêu hắn, thì ta yêu, hơn nữa ta sẽ càng thương hắn gấp bội, ta cũng sẽ cố gắng để hắn yêu ta."
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi khiến Tiểu Ngọc Nhi ngốc lăng.
Đỗ Lặc Mã nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn ngập tự tin: "Bởi vì Đa Nhĩ Cổn yêu Đường tỷ rất khổ sở, ta không muốn nhìn hắn tiếp tục khổ sở như vậy, ta nhất định sẽ khiến cho hắn hạnh phúc."
Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, hướng nàng cười cười: "Ân, hắn nhất định sẽ yêu muội."
Đa Đạc cũng cười nói: "Tẩu tử yên tâm, người tốt như vậy, ca của ta không phải đầu trâu, không có khả năng không động tâm."
Đỗ Lặc Mã cũng nhìn hắn cười cười, nói: "Đương nhiên rồi!" Bộ dáng đáng yêu lại lần nữa xuất hiên trên mặt Đỗ Lặc Mã.
Bộ dáng kia của Đỗ Lặc Mã khiến Tiểu Ngọc Nhi cười ra tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chỉ có cô gái giống như Đỗ Lặc Mã mới chân chính thích hợp với Đa Nhĩ Cổn, nàng tâm tư đơn thuần, hoạt bát, cho dù có chuyện khổ sở, nàng cũng sẽ mau chóng quên đi, không để cảm xúc bi thương làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Tình cảm của nàng đơn giản nhưng cũng chân thật nhất, là thứ có thể đánh động vào nội tâm nhất, nếu Đa Nhĩ Cổn thật sự yêu nàng, vậy, tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc rất nhiều.
Một đường nói chuyện, xe ngựa lúc này đã dừng lại, bởi vì phủ Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn bối lặc ở cùng chung một con phố, cho nên Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc và Đỗ Lặc Mã đều xuống xe ngựa.
Đa Nhĩ Cổn cũng coi như có lương tâm, cho dù không thể cùng Đỗ Lặc Mã vào cung dự tiệc, nhưng vẫn chờ ở cửa đợi Đỗ Lặc Mã trở về. Đỗ Lặc Mã vừa xuống xe liền thấy Đa Nhĩ Cổn đứng ở cửa, nhất thời vui vẻ ra mặt. Cũng không để ý đến ghế nhỏ được kê dưới xe ngựa mà trực tiếp nhảy xuống đạp lên tuyết nhanh chóng chạy về phía Đa Nhĩ Cổn, nhào tới ngực của hắn.
Đối với hành động của nàng, Đa Nhĩ Cổn tựa hồ cũng đã tập mãi thành quen, nhưng không quên nhẹ giọng dặn dò: "Về sau tuyết rơi thì đừng có chạy lung tung, dễ dàng trượt chân."
Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc có chút kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, nguyên lai tình cảm hai người bọn họ đã tốt như vậy rồi? Đa Nhĩ Cổn thấy ánh mắt giật mình của bọn họ, có chút ngượng ngùng ho nhẹ hai cái, sau đó ôm Đỗ Lặc Mã vào phủ, đồng thời chú ý tới đầu vai Đỗ Lặc Mã có dính chút tuyết, còn cẩn thận phủi xuống.
Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ, khó trách Đỗ Lặc Mã lại tự tin như vậy, xem ra lòng Đa Nhĩ Cổn đã có giao động.
Đa Đạc cũng đã nhận ra thái độ của ca hắn chuyển biến, tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống. Quay đầu nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng cũng càng thêm ấm áp, sau đó nắm lấy tay nàng.
Tiểu Ngọc Nhi cũng cười nhìn hắn, sau đó cũng nắm chặt lấy tay hắn, hai người mười ngón đan chặt. Sau đó hai người cùng nhau chậm rãi đi về phía phủ đệ của mình, bông tuyết bay lượn, bước chân hai người đạp trên tuyết, lưu lại một hàng dấu chân đan vào nhau.
Mơ hồ còn truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook