Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh
-
Chương 56
Thành thân đêm đó, Đa Đạc sớm làm bộ như không còn sức uống rượu, cũng đuổi đi một đám bạn tốt nói muốn nháo động phòng, Đa Đạc liền bước vào tân phòng.
Vừa vào phòng, Đa Đạc liền thấy Tiểu Ngọc Nhi đoan đoan chính ngồi trên giường, khăn hỉ trùm trên đầu che đi thần sắc của nàng.
Đa Đạc trực tiếp cho những người trong phòng lui ra ngoài, ngay cả Cao Oa Đa Đạc cũng để nàng lui ra trước.
Sau khi mọi người đã rời khỏi, tiếng đóng cửa phòng vang lên, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới động một cái, tựa hồ như mới hồi phục lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn Đa Đạc đang đứng cách đó không xa, Tiểu Ngọc Nhi nhìn hắn cười cười, nhưng nụ cười nhìn như thế nào cũng có chút miễn cưỡng.
Đa Đạc làm bộ như không thấy được, sau đó cầm lấy điểm tâm đặt trên bàn, tiến đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, đưa đến trước mặt cho nàng: “Nghe nói tân nương tử khi thành thân đều chịu đói một ngày, hiện tại bọn họ đều đi rồi, nàng mau ăn một chút cho ấm bụng.”
Tiểu Ngọc Nhi thuận theo cầm lên một miếng điểm tâm, Đa Đạc cũng cười, cũng ăn một cái, tán thưởng nói: “Ân điểm tâm này thật ngon, ta ở bên ngoài uống chút rượu, cơ bản cũng không được ăn no. Nàng ăn nhiều một chút đi.”
Tiểu Ngọc Nhi cười cười, ăn xong khối điểm tâm, cũng tiếp tục cầm lên một miếng. Nhưng mà, cuối cùng hầu hết điểm tâm đều chui vào bụng Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi căn bản là không ăn được bao nhiêu.
Nhưng mà sau đó, biểu tình của Tiểu Ngọc Nhi cũng không còn cứng ngắc giống như vừa rồi.
Đa Đạc cũng nhìn ra, sau đó lại đứng dậy rót hai chén rượu, tay cầm một chén, đưa chén còn lại cho Tiểu Ngọc Nhi, trên mặt đều là chờ mong.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên biết ý nghĩa của chén rượu này, cho nên lúc tiếp nhận, tay có chút run rẩy.
Sau đó cánh tay hai người vòng qua nhau, đồng thời làm lễ hợp cẩn.
Uống xong rượu, Đa Đạc cười càng thêm sáng lạn, vô cùng đắc ý: “Như vậy, chúng ta đã chính thức là vợ chồng.”
Tiểu Ngọc Nhi buông mắt xuống cười nhẹ, nhưng mà thần sắc bên trong con ngươi lại có chút áy náy.
Nhìn nhìn thần sắc của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc suy nghĩ, thấy vẫn là nên nói ra lời nói trong lòng: "Bảo Âm, hai người chúng ta hiện nay đã trở thành người thân nhất trên đời, vì vậy ta hy vọng sau này, vô luận là xảy ra chuyện gì, nàng cũng không được giấu diếm ta, đừng để chuyện gì cũng tự mình gánh vác, bởi vì phía sau nàng còn có ta, ta cũng thế, trong tim ta cũng có nàng.”
Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Đa Đạc đôi mắt, trong mắt của hắn là nghiêm túc cùng thành khẩn. Áy náy trong lòng Tiểu Ngọc Nhi càng sâu, muốn cố lấy dũng khí để nói ra cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy hạ môi, không dám nói.
Đa Đạc cười cười, "Ta nói là về sau, sự tình trước kia cho dù che giấu ta cũng không sao, kỳ thật ta cũng giấu nàng không ít chuyện."
"Chuyện gì?" Tiểu Ngọc Nhi tò mò.
Đa Đạc lảng tránh ánh mắt của Tiểu Ngọc Nhi, đảo mắt qua: "Nếu đã nói là sự tình trước kia, như vậy thì không cần biết nhiều. Chỉ cần về sau chúng ta thẳng thắn thành khẩn là có thể."
Tiểu Ngọc Nhi cũng gật đầu cười cười.
Đa Đạc ngưng mắt nhìn nàng, gương mặt tuấn tú chậm rãi đỏ lên, cuối cùng cố lấy dũng khí, kéo lấy tay Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi cơ hồ là theo phản xạ rụt tay lại, nhưng Đa Đạc lại gắt gao nắm lấy tay nàng, không để cho nàng lùi bước.
Nhận thấy được Tiểu Ngọc Nhi có chút không được tự nhiên, Đa Đạc cười cười, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái vòng ngọc, mang lên tay Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn vòng trên tay, hỏi: "Đây là?"
"Đây là vòng tay ngạch nương để lại cho ta, nói là lưu cho thê tử tương lai của ta, ta và hai ca ca mỗi người đều có một cái. Hiện tại nàng đã gả cho ta, ta đương nhiên phải mau chóng đeo vào cho nàng." Đa Đạc cười nói.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhìn vòng ngọc trên tay, mềm mại trong suốt, vô cùng nhẵn nhụi, là dương chi bạch ngọc tốt nhất. Hơn nữa ý nghĩa của đồ vật, cũng khiến cho tâm của Tiểu Ngọc Nhi vô cùng ấm áp.
"Rất đẹp." Tiểu Ngọc Nhi cười cười.
"Thích là tốt rồi." Đa Đạc dứt lời, liền có chút mệt mỏi ngáp một cái.
Tiểu Ngọc Nhi thấy thế vội hỏi: "Chàng cũng mau đi nghỉ đi, đừng quá sức."
Đa Đạc bỡn cợt nhìn nàng, nụ cười không hề có ý tốt. Tiểu Ngọc Nhi bị hắn nhìn chăm chú đến đỏ bừng cả mặt, nàng tất nhiên hiểu được bỡn cợt trong mắt Đa Đạc là có ý gì.
Ngay khi Tiểu Ngọc Nhi vô cùng khẩn trương, Đa Đạc nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Tiểu Ngọc Nh, sau đó khẽ cười nói: "Ta biết nàng còn chưa quen, đêm nay trước ngủ trên nhuyễn tháp."
Dứt lời, Đa Đạc liền lấy một tấm chăn trên giường đặt lên nhuyễn tháp, cũng săn sóc đem bình phong đặt ở giữa.
Sau khi rửa mặt, Tiểu Ngọc Nhi lấy xuống những trang sức rườm rà trên mặt, lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn thân ảnh mơ hồ của Đa Đạc.
Trên tay vẫn đeo vòng tay lúc nãy Đa Đạc đưa cho, Tiểu Ngọc Nhi không bỏ xuống được. Kì thật nàng không phải không quen hay sợ hãi muốn tiến thêm một bước với Đa Đạc, nàng chỉ là cảm thấy áy náy với hắn, bởi vì sự tình đêm đó thật sự là đã khắc sâu ở trong đầu nàng, tuy là không có phát sinh chuyện gì, nhưng mỗi khi Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến đều ghê tởm khó chịu.
Nhưng mà như vậy nàng cũng luyến tiếc, không có dũng khó buông tha ấm áp duy nhất mà Đa Đạc mang đến cho nàng. Nhưng đêm nay, chăm sóc của Đa Đạc lại khiến cho nàng cảm thấy bản thân thực sự quá phận, thực vô sỉ.
Loại cảm giác mâu thuẫn này, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi cả đêm cũng không thể ngủ. Cho đến sáng sớm hôm sau, thần sắc của nàng trở nên vô cùng tiều tụy, nàng tận lực không phát ra tiếng vang, cũng không gọi hạ nhân, tự mình rửa mặt đổi quần áo, cố gắng khiến cho chính mình thoạt nhìn có tinh thần hơn một chút.
Chờ khi nàng chuẩn bị tốt hết thảy, trước khi đi đến nhuyễn tháp, Đa Đạc vẫn còn đang ngủ say. Bởi vì nhuyễn tháp so với Đa Đạc mà nói vẫn nhỏ hơn một chút, vì vậy Đa Đạc ngủ không được an ổn, mày nhíu lại, cái chăn hơn phân nửa đã rơi xuống đất. Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng dịch chăn lại cho hắn, tuy là động tác rất nhỏ nhưng cũng khiến Đa Đạc bất ngờ tỉnh lại, không có phòng bị trước nên Tiểu Ngọc Nhi bị dọa sợ hãi nhảy lên.
Thấy rõ người trước mắt là Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc mới đem phòng bị dỡ xuống, xoa xoa mày, Đa Đạc có chút áy náy nói: "Thật có lỗi, làm nàng sợ, đây đã là thói quen, nàng đừng để ý."
Tiểu Ngọc Nhi cũng hiểu được thói quen hắn nói là cái gì, hành quân đánh giặc bên ngoài, nếu không thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, sao có thể ứng phó khi quân địch đánh lén bất ngờ. Nhìn thấy Đa Đạc như vậy, Tiểu Ngọc Nhi càng nhiều là đau lòng.
Nàng cười lắc lắc đầu: "Phải là ta có lỗi mới đúng, đánh thức chàng."
Đa Đạc cười cười, sau đó chuẩn bị đứng dậy.
Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc: "Chàng không ngủ tiếp sao? Hiện tại mới chưa đến giờ Thìn."
Nhìn sắc trời mênh mông ngoài phòng, Đa Đạc lắc lắc đầu: "Không ngủ, phúc tấn của ta cũng không có ngủ, ta sao có thể nhàn hạ."
Dứt lời, Đa Đạc nhanh chóng đổi quần áo, sau đó phân phó hạ nhân chuẩn bị nước rửa mặt cùng với đồ ăn sáng.
Chờ mọi chuyện sắp xếp xong, Đa Đạc liền mang theo Tiểu Ngọc Nhi đi đến phủ đệ của thập nhị ca, hắn muốn bái kiến A Tể Cách và phúc tấn của hắn, Tiểu Ngọc Nhi cũng bắt đầu sống cuộc sống của một đích phúc tấn.
Thời gian kế tiếp trôi qua rất tốt, bên người Tiểu Ngọc Nhi không có chuyện lớn gì phát sinh, Đa Đạc cũng luôn ở tại kinh đô, cho dù hai người vẫn chưa phải là vợ chồng chi thực, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua tốt đẹp. Về phần hoàng cung, Tiểu Ngọc Nhi ngẫu nhiên sẽ đi bái kiến Triết Triết, thỉnh giáo một chút chuyện để quản gia, thuận tiện cũng đi thăm Đại Ngọc Nhi.
Chỉ là lúc ngẫu nhiên cùng với Đỗ Lặc Mã thăm Đại Ngọc Nhi đụng phải Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực bởi vì nghe được tiếng đàn u oán của Đại Ngọc Nhi mới đi vào Vĩnh Phúc cung, ai ngờ lại đụng phải Tiểu Ngọc Nhi, lập tức hắn liền ngốc lăng ở đó.
Lại một lần nữa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, nàng sớm đã không trang điểm giống lúc trước, tóc đã búi kiểu đầu phụ nhân, quần áo cũng mặc theo quy củ của phúc tấn. Cho dù trong lòng không cam nguyện, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn tận lực bỏ qua, ngược lại lại đến quan tâm Đại Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi lập tức mang theo Đỗ Lặc Mã cáo lui, nhưng vừa đi xa lại nghe được có người hoang mang đến bẩm báo với Hoàng Thái Cực, nói rằng Hải Lan Châu té xỉu.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên là làm bộ như không có nghe được, bước nhanh ly khai Vĩnh Phúc cung, cũng thấy được sau khi Hoàng Thái Cực nghe được tin tức này liền vô cùng khẩn trương ly khai.
Lúc Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đang đi ngang qua hoa viên, ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi trong lúc vô ý đảo qua vườn hoa, phát hiện nơi đó đủ loại hoa màu sắc tiên diễm, loại hoa này Tiểu Ngọc Nhi cũng không xa lạ, nàng đã từng ở trong sơn động kia nhìn thấy vô số.
Tiểu Ngọc Nhi tò mò tiến lên, phát hiện trong vườn hoa này tất cả cơ hồ đều là hải hoa lan. Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc, hải hoa lan chính là loại hoa có ở trong cung Hải Lan Châu, ý nghĩa hoa này đã nói lên tất cả, tình cảm của Hải Lan Châu vẫn còn chưa cắt đứt với Trác Lâm, vậy vì sao nàng phải gả cho Hoàng Thái Cực, nghe nói hình như là câu dẫn?
Đỗ Lặc Mã ở một bên lập tức giải thích nói: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ cũng thấy hoa này rất xinh đẹp phải không, nghe nói là của Hải Lan Châu, lúc trước đường tỷ còn hái không ít làm thành son bột.”
"Muội nói Ngọc tỷ tỷ tự lấy hoa này làm son bột?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc.
"Đúng vậy. Ngọc tỷ tỷ cũng tặng cho tỷ mà, tỷ không biết sao?" Đỗ Lặc Mã tò mò nháy mắt.
Đỗ Lặc Mã vừa nói như thế, Tiểu Ngọc Nhi ngược lại nhớ tới Đại Ngọc Nhi đúng là có tặng cho nàng chút son bột, nhưng không nghĩ tới là dùng loại hoa này làm thành. Nhưng không phải Đại Ngọc Nhi chính là vì loại son này mà bị sanh non sao? Sao còn dùng hoa này làm son.
Đỗ Lặc Mã còn ở một bên cũng nói tiếp: "Đường tỷ thật sự rất tốt, hàng năm đều sẽ làm son bột đưa cho mọi người, mà ngay cả Hải Lan Châu nàng cũng không kể hiềm khích lúc trước đem tặng cho nàng ta."
Nghe đến đó, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có loại dự cảm bất hảo, mạc danh kỳ diệu đem tin tức vừa nãy Hải Lan Châu té xỉu liên hệ cùng một chỗ. Cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi vẫn mang theo Đỗ Lặc Mã đến quan sư cung của Hải Lan Châu nhìn một chút.
Quả nhiên, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã vừa đến Quan Sư cung, liền thấy Hoàng Thái Cực đang chất vấn Đại Ngọc Nhi, hỏi nàng có phải đã dùng hải hoa lan làm son bột tặng Hải Lan Châu. Tô Mã tức giận giải thích giúp Đại Ngọc Nhi, nhưng Hoàng Thái Cực lại lạnh lùng nói nàng dừng lại. Lời nói kế tiếp của Hoàng Thái Cực, càng khiến Đại Ngọc Nhi thương tâm, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt, nhưng cố nén không có rơi xuống.
Ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi nhìn về phía Hoàng Thái Cực nhất thời tràn ngập bất mãn và châm chọc, ngược lại Đỗ Lặc Mã tuổi còn nhỏ nhịn không được, tiến lên một bước lòng đầy căm phẫn nói: "Đại Hãn sao lại nói như vậy, Đường tỷ không phải một người bụng dạ hẹp hòi! Tâm ý của đường tỷ đối với ngài, ngài cũng không hiểu, sao còn khiến cho đường tỷ thương tâm, cho dù đường tỷ không thích Hải Lan Châu thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện này!”
Hoàng Thái Cực bị Đỗ Lặc Mã trách cứ thẳng mặt như vậy, sắc mặt trở nên vô cùng nhục nhã, nhưng hắn vẫn là không so đo với nàng. Ngược lại Đại Ngọc Nhi sau khi phục hồi lại tinh thần, liền lập tức bụm chặt miệng Đỗ Lặc Mã.
"Ta không có nói sai!" Đỗ Lặc Mã bất mãn mà than thở.
Tiểu Ngọc Nhi cũng đột nhiên lên tiếng nói: "Ngọc tỷ tỷ vốn là không phải là người như thế, lời Đỗ Lặc Mã nói là đúng."
Hoàng Thái Cực và Đại Ngọc Nhi đều kinh ngạc nhìn nàng.
Tiểu Ngọc Nhi chậm rãi đi lên trước, nhìn thẳng Hoàng Thái Cực: "Hải phúc tấn mỗi ngày đều đi chăm sóc hoa, việc trúng độc là không thể tránh được, Đại Hãn thay vì ở nơi này chất vấn Ngọc tỷ tỷ, còn không bằng nhổ hết những thứ hoa hại người kia đi, để sau này trong hậu cung không còn xuất hiện loại chuyện như thế này.”
Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi chất vấn, tầm mắt Hoàng Thái Cực chuyển tới trên người Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, ta nghĩ muốn nghe lời giải thích của nàng."
Đại Ngọc Nhi không nghĩ tới sau khi Đỗ Lặc Mã các nàng nói đến như vậy, Hoàng Thái Cực vẫn còn muốn tiếp tục chất vấn nàng, nhất thời thê lương cười: "Nếu như trong lòng Đại Hãn đã nhận định Ngọc Nhi là một nữ nhân ác độc, vậy thì Ngọc Nhi cũng không thể nói gì hơn."
Dứt lời, Đại Ngọc Nhi liền mang theo Tô Mã rời đi. Mà Tiểu Ngọc Nhi cũng xoay người hành lễ, trực tiếp kéo Đỗ Lặc Mã rời đi. Hoàng Thái Cực, hắn thật khến cho nàng cảm thấy ghê tởm!
Vừa vào phòng, Đa Đạc liền thấy Tiểu Ngọc Nhi đoan đoan chính ngồi trên giường, khăn hỉ trùm trên đầu che đi thần sắc của nàng.
Đa Đạc trực tiếp cho những người trong phòng lui ra ngoài, ngay cả Cao Oa Đa Đạc cũng để nàng lui ra trước.
Sau khi mọi người đã rời khỏi, tiếng đóng cửa phòng vang lên, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới động một cái, tựa hồ như mới hồi phục lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn Đa Đạc đang đứng cách đó không xa, Tiểu Ngọc Nhi nhìn hắn cười cười, nhưng nụ cười nhìn như thế nào cũng có chút miễn cưỡng.
Đa Đạc làm bộ như không thấy được, sau đó cầm lấy điểm tâm đặt trên bàn, tiến đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, đưa đến trước mặt cho nàng: “Nghe nói tân nương tử khi thành thân đều chịu đói một ngày, hiện tại bọn họ đều đi rồi, nàng mau ăn một chút cho ấm bụng.”
Tiểu Ngọc Nhi thuận theo cầm lên một miếng điểm tâm, Đa Đạc cũng cười, cũng ăn một cái, tán thưởng nói: “Ân điểm tâm này thật ngon, ta ở bên ngoài uống chút rượu, cơ bản cũng không được ăn no. Nàng ăn nhiều một chút đi.”
Tiểu Ngọc Nhi cười cười, ăn xong khối điểm tâm, cũng tiếp tục cầm lên một miếng. Nhưng mà, cuối cùng hầu hết điểm tâm đều chui vào bụng Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi căn bản là không ăn được bao nhiêu.
Nhưng mà sau đó, biểu tình của Tiểu Ngọc Nhi cũng không còn cứng ngắc giống như vừa rồi.
Đa Đạc cũng nhìn ra, sau đó lại đứng dậy rót hai chén rượu, tay cầm một chén, đưa chén còn lại cho Tiểu Ngọc Nhi, trên mặt đều là chờ mong.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên biết ý nghĩa của chén rượu này, cho nên lúc tiếp nhận, tay có chút run rẩy.
Sau đó cánh tay hai người vòng qua nhau, đồng thời làm lễ hợp cẩn.
Uống xong rượu, Đa Đạc cười càng thêm sáng lạn, vô cùng đắc ý: “Như vậy, chúng ta đã chính thức là vợ chồng.”
Tiểu Ngọc Nhi buông mắt xuống cười nhẹ, nhưng mà thần sắc bên trong con ngươi lại có chút áy náy.
Nhìn nhìn thần sắc của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc suy nghĩ, thấy vẫn là nên nói ra lời nói trong lòng: "Bảo Âm, hai người chúng ta hiện nay đã trở thành người thân nhất trên đời, vì vậy ta hy vọng sau này, vô luận là xảy ra chuyện gì, nàng cũng không được giấu diếm ta, đừng để chuyện gì cũng tự mình gánh vác, bởi vì phía sau nàng còn có ta, ta cũng thế, trong tim ta cũng có nàng.”
Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Đa Đạc đôi mắt, trong mắt của hắn là nghiêm túc cùng thành khẩn. Áy náy trong lòng Tiểu Ngọc Nhi càng sâu, muốn cố lấy dũng khí để nói ra cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy hạ môi, không dám nói.
Đa Đạc cười cười, "Ta nói là về sau, sự tình trước kia cho dù che giấu ta cũng không sao, kỳ thật ta cũng giấu nàng không ít chuyện."
"Chuyện gì?" Tiểu Ngọc Nhi tò mò.
Đa Đạc lảng tránh ánh mắt của Tiểu Ngọc Nhi, đảo mắt qua: "Nếu đã nói là sự tình trước kia, như vậy thì không cần biết nhiều. Chỉ cần về sau chúng ta thẳng thắn thành khẩn là có thể."
Tiểu Ngọc Nhi cũng gật đầu cười cười.
Đa Đạc ngưng mắt nhìn nàng, gương mặt tuấn tú chậm rãi đỏ lên, cuối cùng cố lấy dũng khí, kéo lấy tay Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi cơ hồ là theo phản xạ rụt tay lại, nhưng Đa Đạc lại gắt gao nắm lấy tay nàng, không để cho nàng lùi bước.
Nhận thấy được Tiểu Ngọc Nhi có chút không được tự nhiên, Đa Đạc cười cười, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái vòng ngọc, mang lên tay Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn vòng trên tay, hỏi: "Đây là?"
"Đây là vòng tay ngạch nương để lại cho ta, nói là lưu cho thê tử tương lai của ta, ta và hai ca ca mỗi người đều có một cái. Hiện tại nàng đã gả cho ta, ta đương nhiên phải mau chóng đeo vào cho nàng." Đa Đạc cười nói.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhìn vòng ngọc trên tay, mềm mại trong suốt, vô cùng nhẵn nhụi, là dương chi bạch ngọc tốt nhất. Hơn nữa ý nghĩa của đồ vật, cũng khiến cho tâm của Tiểu Ngọc Nhi vô cùng ấm áp.
"Rất đẹp." Tiểu Ngọc Nhi cười cười.
"Thích là tốt rồi." Đa Đạc dứt lời, liền có chút mệt mỏi ngáp một cái.
Tiểu Ngọc Nhi thấy thế vội hỏi: "Chàng cũng mau đi nghỉ đi, đừng quá sức."
Đa Đạc bỡn cợt nhìn nàng, nụ cười không hề có ý tốt. Tiểu Ngọc Nhi bị hắn nhìn chăm chú đến đỏ bừng cả mặt, nàng tất nhiên hiểu được bỡn cợt trong mắt Đa Đạc là có ý gì.
Ngay khi Tiểu Ngọc Nhi vô cùng khẩn trương, Đa Đạc nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Tiểu Ngọc Nh, sau đó khẽ cười nói: "Ta biết nàng còn chưa quen, đêm nay trước ngủ trên nhuyễn tháp."
Dứt lời, Đa Đạc liền lấy một tấm chăn trên giường đặt lên nhuyễn tháp, cũng săn sóc đem bình phong đặt ở giữa.
Sau khi rửa mặt, Tiểu Ngọc Nhi lấy xuống những trang sức rườm rà trên mặt, lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn thân ảnh mơ hồ của Đa Đạc.
Trên tay vẫn đeo vòng tay lúc nãy Đa Đạc đưa cho, Tiểu Ngọc Nhi không bỏ xuống được. Kì thật nàng không phải không quen hay sợ hãi muốn tiến thêm một bước với Đa Đạc, nàng chỉ là cảm thấy áy náy với hắn, bởi vì sự tình đêm đó thật sự là đã khắc sâu ở trong đầu nàng, tuy là không có phát sinh chuyện gì, nhưng mỗi khi Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến đều ghê tởm khó chịu.
Nhưng mà như vậy nàng cũng luyến tiếc, không có dũng khó buông tha ấm áp duy nhất mà Đa Đạc mang đến cho nàng. Nhưng đêm nay, chăm sóc của Đa Đạc lại khiến cho nàng cảm thấy bản thân thực sự quá phận, thực vô sỉ.
Loại cảm giác mâu thuẫn này, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi cả đêm cũng không thể ngủ. Cho đến sáng sớm hôm sau, thần sắc của nàng trở nên vô cùng tiều tụy, nàng tận lực không phát ra tiếng vang, cũng không gọi hạ nhân, tự mình rửa mặt đổi quần áo, cố gắng khiến cho chính mình thoạt nhìn có tinh thần hơn một chút.
Chờ khi nàng chuẩn bị tốt hết thảy, trước khi đi đến nhuyễn tháp, Đa Đạc vẫn còn đang ngủ say. Bởi vì nhuyễn tháp so với Đa Đạc mà nói vẫn nhỏ hơn một chút, vì vậy Đa Đạc ngủ không được an ổn, mày nhíu lại, cái chăn hơn phân nửa đã rơi xuống đất. Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng dịch chăn lại cho hắn, tuy là động tác rất nhỏ nhưng cũng khiến Đa Đạc bất ngờ tỉnh lại, không có phòng bị trước nên Tiểu Ngọc Nhi bị dọa sợ hãi nhảy lên.
Thấy rõ người trước mắt là Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc mới đem phòng bị dỡ xuống, xoa xoa mày, Đa Đạc có chút áy náy nói: "Thật có lỗi, làm nàng sợ, đây đã là thói quen, nàng đừng để ý."
Tiểu Ngọc Nhi cũng hiểu được thói quen hắn nói là cái gì, hành quân đánh giặc bên ngoài, nếu không thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, sao có thể ứng phó khi quân địch đánh lén bất ngờ. Nhìn thấy Đa Đạc như vậy, Tiểu Ngọc Nhi càng nhiều là đau lòng.
Nàng cười lắc lắc đầu: "Phải là ta có lỗi mới đúng, đánh thức chàng."
Đa Đạc cười cười, sau đó chuẩn bị đứng dậy.
Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc: "Chàng không ngủ tiếp sao? Hiện tại mới chưa đến giờ Thìn."
Nhìn sắc trời mênh mông ngoài phòng, Đa Đạc lắc lắc đầu: "Không ngủ, phúc tấn của ta cũng không có ngủ, ta sao có thể nhàn hạ."
Dứt lời, Đa Đạc nhanh chóng đổi quần áo, sau đó phân phó hạ nhân chuẩn bị nước rửa mặt cùng với đồ ăn sáng.
Chờ mọi chuyện sắp xếp xong, Đa Đạc liền mang theo Tiểu Ngọc Nhi đi đến phủ đệ của thập nhị ca, hắn muốn bái kiến A Tể Cách và phúc tấn của hắn, Tiểu Ngọc Nhi cũng bắt đầu sống cuộc sống của một đích phúc tấn.
Thời gian kế tiếp trôi qua rất tốt, bên người Tiểu Ngọc Nhi không có chuyện lớn gì phát sinh, Đa Đạc cũng luôn ở tại kinh đô, cho dù hai người vẫn chưa phải là vợ chồng chi thực, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua tốt đẹp. Về phần hoàng cung, Tiểu Ngọc Nhi ngẫu nhiên sẽ đi bái kiến Triết Triết, thỉnh giáo một chút chuyện để quản gia, thuận tiện cũng đi thăm Đại Ngọc Nhi.
Chỉ là lúc ngẫu nhiên cùng với Đỗ Lặc Mã thăm Đại Ngọc Nhi đụng phải Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực bởi vì nghe được tiếng đàn u oán của Đại Ngọc Nhi mới đi vào Vĩnh Phúc cung, ai ngờ lại đụng phải Tiểu Ngọc Nhi, lập tức hắn liền ngốc lăng ở đó.
Lại một lần nữa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, nàng sớm đã không trang điểm giống lúc trước, tóc đã búi kiểu đầu phụ nhân, quần áo cũng mặc theo quy củ của phúc tấn. Cho dù trong lòng không cam nguyện, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn tận lực bỏ qua, ngược lại lại đến quan tâm Đại Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi lập tức mang theo Đỗ Lặc Mã cáo lui, nhưng vừa đi xa lại nghe được có người hoang mang đến bẩm báo với Hoàng Thái Cực, nói rằng Hải Lan Châu té xỉu.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên là làm bộ như không có nghe được, bước nhanh ly khai Vĩnh Phúc cung, cũng thấy được sau khi Hoàng Thái Cực nghe được tin tức này liền vô cùng khẩn trương ly khai.
Lúc Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đang đi ngang qua hoa viên, ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi trong lúc vô ý đảo qua vườn hoa, phát hiện nơi đó đủ loại hoa màu sắc tiên diễm, loại hoa này Tiểu Ngọc Nhi cũng không xa lạ, nàng đã từng ở trong sơn động kia nhìn thấy vô số.
Tiểu Ngọc Nhi tò mò tiến lên, phát hiện trong vườn hoa này tất cả cơ hồ đều là hải hoa lan. Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc, hải hoa lan chính là loại hoa có ở trong cung Hải Lan Châu, ý nghĩa hoa này đã nói lên tất cả, tình cảm của Hải Lan Châu vẫn còn chưa cắt đứt với Trác Lâm, vậy vì sao nàng phải gả cho Hoàng Thái Cực, nghe nói hình như là câu dẫn?
Đỗ Lặc Mã ở một bên lập tức giải thích nói: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ cũng thấy hoa này rất xinh đẹp phải không, nghe nói là của Hải Lan Châu, lúc trước đường tỷ còn hái không ít làm thành son bột.”
"Muội nói Ngọc tỷ tỷ tự lấy hoa này làm son bột?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc.
"Đúng vậy. Ngọc tỷ tỷ cũng tặng cho tỷ mà, tỷ không biết sao?" Đỗ Lặc Mã tò mò nháy mắt.
Đỗ Lặc Mã vừa nói như thế, Tiểu Ngọc Nhi ngược lại nhớ tới Đại Ngọc Nhi đúng là có tặng cho nàng chút son bột, nhưng không nghĩ tới là dùng loại hoa này làm thành. Nhưng không phải Đại Ngọc Nhi chính là vì loại son này mà bị sanh non sao? Sao còn dùng hoa này làm son.
Đỗ Lặc Mã còn ở một bên cũng nói tiếp: "Đường tỷ thật sự rất tốt, hàng năm đều sẽ làm son bột đưa cho mọi người, mà ngay cả Hải Lan Châu nàng cũng không kể hiềm khích lúc trước đem tặng cho nàng ta."
Nghe đến đó, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có loại dự cảm bất hảo, mạc danh kỳ diệu đem tin tức vừa nãy Hải Lan Châu té xỉu liên hệ cùng một chỗ. Cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi vẫn mang theo Đỗ Lặc Mã đến quan sư cung của Hải Lan Châu nhìn một chút.
Quả nhiên, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã vừa đến Quan Sư cung, liền thấy Hoàng Thái Cực đang chất vấn Đại Ngọc Nhi, hỏi nàng có phải đã dùng hải hoa lan làm son bột tặng Hải Lan Châu. Tô Mã tức giận giải thích giúp Đại Ngọc Nhi, nhưng Hoàng Thái Cực lại lạnh lùng nói nàng dừng lại. Lời nói kế tiếp của Hoàng Thái Cực, càng khiến Đại Ngọc Nhi thương tâm, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt, nhưng cố nén không có rơi xuống.
Ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi nhìn về phía Hoàng Thái Cực nhất thời tràn ngập bất mãn và châm chọc, ngược lại Đỗ Lặc Mã tuổi còn nhỏ nhịn không được, tiến lên một bước lòng đầy căm phẫn nói: "Đại Hãn sao lại nói như vậy, Đường tỷ không phải một người bụng dạ hẹp hòi! Tâm ý của đường tỷ đối với ngài, ngài cũng không hiểu, sao còn khiến cho đường tỷ thương tâm, cho dù đường tỷ không thích Hải Lan Châu thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện này!”
Hoàng Thái Cực bị Đỗ Lặc Mã trách cứ thẳng mặt như vậy, sắc mặt trở nên vô cùng nhục nhã, nhưng hắn vẫn là không so đo với nàng. Ngược lại Đại Ngọc Nhi sau khi phục hồi lại tinh thần, liền lập tức bụm chặt miệng Đỗ Lặc Mã.
"Ta không có nói sai!" Đỗ Lặc Mã bất mãn mà than thở.
Tiểu Ngọc Nhi cũng đột nhiên lên tiếng nói: "Ngọc tỷ tỷ vốn là không phải là người như thế, lời Đỗ Lặc Mã nói là đúng."
Hoàng Thái Cực và Đại Ngọc Nhi đều kinh ngạc nhìn nàng.
Tiểu Ngọc Nhi chậm rãi đi lên trước, nhìn thẳng Hoàng Thái Cực: "Hải phúc tấn mỗi ngày đều đi chăm sóc hoa, việc trúng độc là không thể tránh được, Đại Hãn thay vì ở nơi này chất vấn Ngọc tỷ tỷ, còn không bằng nhổ hết những thứ hoa hại người kia đi, để sau này trong hậu cung không còn xuất hiện loại chuyện như thế này.”
Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi chất vấn, tầm mắt Hoàng Thái Cực chuyển tới trên người Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, ta nghĩ muốn nghe lời giải thích của nàng."
Đại Ngọc Nhi không nghĩ tới sau khi Đỗ Lặc Mã các nàng nói đến như vậy, Hoàng Thái Cực vẫn còn muốn tiếp tục chất vấn nàng, nhất thời thê lương cười: "Nếu như trong lòng Đại Hãn đã nhận định Ngọc Nhi là một nữ nhân ác độc, vậy thì Ngọc Nhi cũng không thể nói gì hơn."
Dứt lời, Đại Ngọc Nhi liền mang theo Tô Mã rời đi. Mà Tiểu Ngọc Nhi cũng xoay người hành lễ, trực tiếp kéo Đỗ Lặc Mã rời đi. Hoàng Thái Cực, hắn thật khến cho nàng cảm thấy ghê tởm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook