Tiếu Ngạo Thần Điêu
Chương 24: Tuyệt Tình cốc

Dẫn đầu là 1 nam tử thân hình cao lớn, mặc y phục quý tộc Mông Cổ, diện mạo có 7 phần tương tự Hoắc Đô, kế đến là lão khỉ già Kim Luân, và Dương Quá, cùng với 4 người mà tôi không biết là ai, cuối cùng là cái người mà lúc nãy còn nằm trên người tôi Hoắc Đô. Kim Luân pháp vương, Dương Quá thấy tôi đang đứng cạnh lão ngoan đồng thì rất ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Hoắc Đô nhìn thấy tôi thì hai mày nhíu chặt, khi liếc thấy cái túi tôi đeo trên người, thì mày càng nhíu chặt hơn, ánh mắt nhìn tôi sắc lạnh, khiến tôi rùn mình 1 cái. Không dám nhìn về phía đó nữa, liền quay đầu đi nơi khác.

“Chúng vãn bối hoàn toàn không có ý gây khó dễ, chỉ vì tôn giá đạp đổ đan lô, giẫm nát linh chi, hủy hoại đạo thư, thiêu hủy kiếm phòng, nên buộc phải thỉnh đại giá tới nói rõ với gia sư; nếu không, gia sư trách cứ thì chúng vãn bối không đảm đương nổi.” 1 nam nhân trong đám 4 người trước mặt tôi lên tiếng. Ôi chao, đúng là bị lão ngoan đồng trêu đùa thì rất thảm.

Lão ngoan đồng nghe nói thế thì cười hì hì đáp: “Các ngươi cứ về bẩm là có 1 lão dã nhân đi qua, vô ý gây họa, không được hay sao?”

Nam nhân kia nói: “Tôn giá nhất định không chịu đi phải không?”

Lão ngoan đồng lắc đầu. Nam nhân kia liền chỉ tay về phía đông, nói: “Được, được, gia sư tới đó.”

Lão ngoan đồng nghe thế thì liền ngoảnh đầu nhìn, không thấy ai. Nam nhân kia liền giơ tay ra hiệu, bốn người đột nhiên quăng ra 1 tấm lưới đánh cá màu xám cực lớn, tôi thấy thế thì cả kinh, định dùng khinh công né tránh nào ngờ chỉ mới vừa phi thân lên 1 cái, thì đã bị người túm lại, té xuống đất, chỉ nghe Hoắc Đô và Dương Quá hét lên 1 tiếng “Tiểu Trình!”. Thì đã cùng lão ngoan đồng bị túm gọn trong lưới. Thủ pháp của bốn người ấy hết sức thành thục lại cổ quái vạn phần, dù có võ công cao cở nào cũng khó lòng thoát ra khỏi lưới. 1 nam nhân liền vác bọn tôi lên vai, ba người còn lại cầm kiếm hộ vệ, chạy như bay về hướng đông.

Tôi bị túm chặt trong lưới cùng với lão ngoan đồng, thì oán hận lên tiếng: “Tại sao lão kéo ta?”

Lão ngoan đồng cười hì hì đáp: “Ta không kiếm được Quách huynh đệ, để ngươi đi rồi, ai chỉ đường cho ta.”

“… (||| – -)” Chỉ hận là sau lúc đó lại có ý định nhờ lão ngoan đồng đưa đi kia chứ? Thà cứ ở bên cạnh sư phụ có phải hơn không?

Dương Quá thấy tôi và lão ngoan đồng bị bắt đi nên liền đề khí đuổi theo, luôn miệng kêu: “Các người mang Tiểu Trình đi đâu?” Tên nhóc này cũng còn có chút tình nghĩa.

Bọn người Hoắc Đô, cùng với Kim Luân pháp vương cũng đuổi theo.

Đám người xanh lá kia vác tôi cùng lão ngoan đồng chạy mấy dặm thì đến 1 dòng sông, bên bờ có để sẵn 1 chiếc thuyền nhỏ, nam nhân quăng chúng tôi lên thuyền, rồi hai người nam nhân khác nhanh chóng cầm mái chèo, chèo ngược dòng sông, khúc sông uốn lượn, càng chèo thì khúc sông càng hẹp, đến 1 ngách sông rất hẹp ở mé tây, chỗ ấy có 1 bụi cây lớn um tùm che khuất lối ra vào, thuyền nhỏ bơi vào trong chỉ thấy hai bên là vách núi dựng đứng, nhìn lên trời chỉ có 1 khe hẹp bằng đường chỉ.

Non xanh nước biếc, cảnh sắc cực kỳ tĩnh mịch, bốn phía lặng ngắt như tờ, đầy vẻ hung hiểm. Lại chèo vài dặm nữa, trước mặt bỗng có chín tảng đá chắn ngang dòng sông, như 1 tấm bình phong, ngăn không cho thuyền đi qua. Thiếu nữ lúc này gõ gõ mấy cái lên vách đá, lập tức 1 trong chín tảng đá chìm sâu vào lòng sông, chừa 1 lối nhỏ cho thuyền đi vào. Sau khi thuyền đi qua, thiếu nữ lại gõ gõ mấy cái lên vách đá, tảng đá lại trồi lên.

Chèo thêm 1 đoạn ngắn nữa, thuyền cặp bến, nam nhân lại vác chúng tôi lên vai, đi theo con đường mòn đi tới 1 cửa đá, thiếu nữ lại gõ mấy cái, cửa mở ra, chúng tôi lại được khiên đi vào trong. Vừa vào trong thì đập vào mắt tôi là 1 biển hoa ngút ngàn, đỏ, vàng, cam, trắng, hồng, được phủ 1 lớp ánh sáng màu đỏ cam mỏng của bình mình vừa nhú lên, vô cùng đẹp mắt. Ôi chao, tôi đã đi nhiều nơi như thế, thấy nhiều cảnh đẹp nhưng Tuyệt Tình Cốc quả thật là 1 nơi thế ngoại đào viên, đẹp không sao tả nổi.

“Lão ngoan đồng, lão đừng có nhảy tới nhảy lui nữa có được không?” Tôi tức giận gào to, nhưng người nào đó lại chẳng xem tôi ra gì, cứ nhảy tới nhảy lui như Tôn Ngộ Không trong thạch thất, luôn miệng kêu: “Ở đây chơi không vui, các ngươi mau thả ta ra, thả ta ra.”

Nhưng thử hỏi, người ta dùng nhiều công phu như vậy truy theo lão đến tận đại doanh Mông Cổ mới bắt được lão nhốt vào trong thạch thất này, thì làm sao có thể thả lão ra dễ dàng kia chứ. Chỉ có tôi xui xẻo bị lão liên lụy mà thôi, hơi.

“Lão ngoan đồng, lão đừng nhảy nữa, tới đây ta chỉ lão chơi trò chơi.” Tôi dụ dỗ, vừa nhắc tới hai chữ “trò chơi” thì hai mắt lão ngoan đồng sáng lên, phi thân đến ngồi trước mặt tôi, háo hức hỏi: “Chơi cái gì? Có vui không?”

Tôi gật gật đầu: “Chơi rất vui, nhưng mà lão phải nghe lời ta, nếu không thì sẽ không chơi được.”

“Được, được, cái gì ta cũng nghe ngươi hết, ngươi mau nói xem là chơi cái gì?”

“…” Có cần vui đến như vậy không?

“Ôi đau chết ta, ta chết mất, có ai không mau cứu ta… Ôi bụng của ta đau quá…” Lão ngoan đồng ôm bụng nằm lăn lộn trên đất, mặt mày trắng bệch, kêu rên vô cùng thống khổ. Tiếng kêu rên của lão liền đá động tới hai tên xanh lá cây gác cửa, chúng vội đi đến hỏi han: “Tôn giá, người không có việc …”

Tôi chớp thời cơ, bắn hai thỏi bạc nhỏ điểm huyệt đạo hai tên xanh lá cây, bọn chúng liền đứng im bất động, không nhúc nhích, mắt trợn trắng.

Lão ngoan đồng thấy hai tên xanh lá cây đứng im bất động thì vô cùng vui vẻ, vỗ tay, cười rộ lên: “Trình nha đầu, ngươi xem ra cũng có chút bản lĩnh đó.”

“…” Lão ngoan đồng là đang khen tôi, hay là đang miệt thị tôi đây?

Tôi lấy 1 bình xứ màu vàng trong túi bách bảo ra, mở nắp, 1 làn khói xanh trắng thoát ra, mang theo 1 mùi nồng cay mũi, tôi bước đến gần cửa sắt của thạch thất, chế thứ nước màu xanh trong bình vào ổ khóa. “Xèo, xèo, xèo” mấy tiếng, ổ khóa sắt liền tan chảy, cửa sắt được mở ra.

Lão ngoan đồng nhìn thấy thì hai mắt trợn lên, kinh ngạc hỏi: “Cái thứ trong tay ngươi là cái gì? Tại sao lại lợi hại như vậy?”

“Axit!” Tôi buột miệng nói, sau mới biết mình lỡ lời, liền sửa lại: “Là thứ nước có thể làm tiêu hủy mọi thứ, ngay cả xác người cũng bị hủy luôn, đến xương trắng cũng không còn.” Tốn rất nhiều công phu tôi mới chế được mấy lọ axit này, biết thế nào cũng có việc dùng đến mà.

“Lợi hại như vậy?” Ánh mắt lão ngoan đồng sáng lên, nhìn chằm chằm vào bình xứ trong tay tôi.

“Cho lão!” Tôi đưa bình thuốc đến trước mặt lão ngoan đồng.

“Thật cho ta?” Lão ngoan đồng tuy hỏi vậy nhưng tay đã chộp lấy bình thuốc trên tay tôi, nhét vào trong ngực.

“Thật!” Không cho được sao, không cho cũng bị lão trộm, tự giác vẫn tốt hơn.

Bọn người ở Tuyệt Tình cốc này chắc rất tự tin với độ an toàn của thạch thất giam chúng tôi, nên chỉ cho hai tên xanh lá cây canh gác. Bọn chúng bị tôi điểm huyệt chẳng thể nói năng kêu ca nên chúng tôi trốn êm ra ngoài, mà không bị phát hiện. Để tránh việc bị bắt lại, tôi còn cưởi y phục trên người của hai tên xanh lá cây, mặc lên người 1 bộ, đưa cho lão ngoan đồng 1 bộ, giả làm hạ nhân ở Tuyệt Tình cốc, rồi mới rời đi.

Nhưng lão ngoan đồng do mãi mê chơi đùa với bình axit vừa lấy được ở chỗ tôi. Nên chẳng thèm để ý đến tôi. Lão cầm bình axit, hết nhỏ lên cây, lại nhỏ lên đất, còn vô cùng dũng cảm nhỏ lên chính tay mình, làm tay lão bị cháy xém 1 mảng.

“Ôi, đau quá, đau quá.” Lão vừa kêu la vừa thổi phù phù vào cái tay đang bốc khói của mình.

Tôi không còn gì để nói, chỉ có thể đá văng cả người lão vào hồ nước cạnh đó “Rửa cho sạch đi, rồi lên đây, ta thoa thuốc cho.”

“Vù vù” Lão ngoan đồng nhảy lên từ dưới nước, lắc người giũ nước như 1 con chó lông xù. Cười hề hề nói: “Cái thứ nước này của ngươi cũng quá lợi hại đi, hahaha…”

Sau khi được tôi bôi thuốc, lão ngoan đồng lại chứng nào tật nấy, cầm bình axit chạy loạn khắp nơi. Lão cũng không sợ bị đám xanh lá cây ở Tuyệt Tình Cốc phát hiện. Tôi bất lực, mặc kệ lão, trốn trước tính sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương