Tiếu Ngạo Giang Hồ
-
Chương 28: Tiểu Cô Nương mạt sát Dư Thương Hải
Tiểu Cô Nương mạt sát Dư Thương Hải
Lâm Bình Chi đã bị trọng thương, chàng nói một hồi như vậy, tâm tình xúc động, cảm thấy ruột gan nhộn nhạo cả lên. Chàng ráng chống chọi nói cho hết lời, rồi người chàng lảo đảo muốn té.
Dư Thượng Hải nói:
- Hay lắm! Ngươi bảo ta quy đầu làm môn hạ Mộc tiên sinh để học thêm chút bản lãnh. Ðó là điều mà Dư Thượng Hải này rất mong muốn. Ngươi đã là môn hạ Mộc tiên sinh thì nhất định bản lãnh phải cao thâm khôn lường! Ta hãy lĩnh giáo ngươi mấy chiêu trước.
Hắn nói mấy câu này rất khôn ngoan để tỏ rõ muốn khiêu chiến với Lâm Bình Chi và yêu cầu Mộc Cao Phong đứng ngoài tự thủ bàng quang không được tham dự vào.
Mộc Cao Phong lùi lại hai bước cười nói:
- Tiểu tôn tử! Ta e rằng bản lãnh ngươi còn nông cạn, không phải là đối thủ với chưởng môn phái Thanh Thành. Ngươi mà tỷ đấu với y tất bị uổng mạng. Gia gia không thể một ngày mà có được đứa cháu lưng gù mà tuấn tú dĩ nhiên chẳng nỡ bỏ mặc ngươi để cho người ta sát hại. Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu lạy gia gia đạ gia gia thay ngươi động thủ được không?
Lâm Bình Chi đưa mắt nhìn Dư Thượng Hải, bụng bảo dạ:
- Mình mà mạo muội tiến ra động thủ với lão họ Dư này đang lúc hắn nóng giận thì e rằng chỉ một chiêu là mình toi mạng. Người đã chẳng còn thì nói chi đến chuyện báo thù cho song thân? Nhưng Lâm Bình Chi này tấm thân nam tử đường đường có lý đâu lại tự nhiên vô cớ đi lạy lão lưng gù kia làm gia gia? Mình bị hổ nhục chẳng kể làm chi, nhưng để liên lụy đến ông cha cũng phải sĩ nhục lây vì mình suốt đời còn bao giờ ngóc đầu lên được và ngày sau không còn đất đứng trên giang hồ. Vả lại mình đã quỳ lạy lão tức là phải nương tựa vào dưới mái nhà Tái Bắc Minh Ðà, không thể tự lập được nữa.
Lâm Bình Chi tâm thần bất định, người chàng run lẩy bẩy. Chàng phải đưa tay trái ra vịn vào bàn.
Dư Thượng Hải liền nói:
- Ta coi ngươi chẳng ra trò gì. Vậy ngươi có dập đầu lạy người ta mấy cái tưởng cũng chẳng lấy chi làm nhục nhã.
Lão ngấm ngầm phát giác ra mối quan hệ giữa Lâm Bình Chi và Mộc Cao Phong có điều đặc biệt. Hiển nhiên Mộc Cao Phong không phải là gia gia chàng. Nếu phải thì khi nào chàng chỉ kêu lão bằng tiền bối mà thủy chung không gọi một tiếng: "gia gia"?
Lão cố nói khiêu khích để Lâm Bình Chi không nhịn được tự chàng ra động thủ đạng lão có đường tiến thoái.
Lâm Bình Chi xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Chàng nhớ lại mấy bữa nay Phước Oai tiêu cục bị phái Thanh Thành lấn át đủ điều phải chịu bao phen sĩ nhục, liền bụng bảo dạ:
- Ngày trước Hàn Tín phải chịu cái nhục luồn khố mà sau được đăng đàn bái tướng, dựng nên cơ nghiệp lớn lao hơn đời. Bậc đại trượng phu không biết nhịn nhục những điều nhỏ mọn thì hỏng việc lớn. Mình chỉ cốt sau dương danh thiên hạ thì bây giờ có phải khuất tất cũng chẳng hề chi.
Nghĩ vậy chàng quay lại quỳ xuống trước mặt Mộc Cao Phong vừa dập đầu vừa nói:
- Gia gia! lão Dư Thượng Hải đây tàn sát người vô tội, cướp đoạt tài vật đã nhiều. Trong võ lâm ai cũng có quyền giết hắn. Gia gia nên cầm cân công lý để trừ mối hại lớn này trên chốn giang hồ.
Hành động của Lâm Bình Chi khiến cho Mộc Cao Phong và Dư Thượng Hải đều ngạc nhiên. Chẳng ai ngờ chàng lưng gù tuổi trẻ máu nóng lại chịu đi lạy người và thốt ra những lời năn nỉ kêu van. Ta nên biết rằng mọi người trong võ lâm ai cũng tranh danh, hiếu thắng, chẳng thà chịu chết dưới muôn ngàn lưỡi đao chứ không chịu cúi đầu. Huống chi ở đây giữa đám đông mà quần hào đều tưởng chàng gù trẻ tuổi là cháu Mộc Cao Phong. Nếu không phải cháu ruột thì cũng là đồ tôn, điệt tôn gì đây. Chỉ có mình Mộc Cao Phong biết chàng chẳng có dây dưa gì đến mình. Còn Dư Thượng Hải tuy đã khám phá ra phần lớn, nhưng cũng không đoán ra được mối quan hệ chân chính giữa hai người. Lão nghe Lâm Bình Chi kêu "gia gia" rất là miễn cưỡng thì cho là vì chàng tham sống, sợ chết mà thốt ra.
Mộc Cao Phong cười ha hả nói:
- Tôn nhi hay lắm! Ngoan lắm! Sao? Chúng ta thử chơi một cuộc chăng?
Miệng lão khen ngợi Lâm Bình Chi mà mặt lão lại đối diện Dư Thượng Hải. Câu lão khen cháu giỏi, cháu ngoan tựa hồ để nói với người trước mặt.
Dư Thượng Hải tức giận vô cùng! Nhưng hắn biết cuộc chiến đấu bữa nay chẳng những quan hệ cho sự sinh tử tồn vong của riêng mình hắn, mà nó còn liên quan đến cuộc hưng suy vinh nhục của cả phái Thanh Thành. Lão liền một mặt ngưng thần phòng bị, một mặt cười lạt nói:
- Mộc tiên sinh đã có phô trương thần kỹ tuyệt diệu trước mặt các vị bằng hữu để chúng ta mở rộng tầm mắt. Vậy bần đạo đành liều mạng để bồi tiếp người quân tử.
Vừa rồi Mộc Cao Phong đã vung tay vỗ vai Lâm Bình Chi, Dư Thượng Hải biết nội lực lão cực kỳ thâm hậu còn cao xa hơn hắn nhiều. Nhất là nội lực lão lại cực kỳ bá đạo. Bây giờ đối diện chiến đấu tất nhiên thế mạnh bằng sấm sét ra oai, nghiêng non dốc biển. Hắn quyết định chủ là trong trăm chiêu đầu chỉ thủ chứ không công đặng giữ cho khỏi thất bại rồi sau sẽ chờ đợi cơ hội thủ thắng.
Võ công phái Thanh Thành nguyên chỉ là một chi thuộc Huyền Môn chính tông, chuyên dùng nhu để khắc cương.
Dư Thượng Hải ngưng tụ chân khí vào huyệt đan điền, bụng bảo dạ:
- Bữa nay ta chỉ cầu sao giữ được thế quân bình. Cùng lão gù này tỷ đấu không phân thắng bại thì phái Thanh Thành cũng đủ nở mày nở mặt với anh hùng thiên hạ. ta lại nghe lão gù có tính cực kỳ tự phụ. Trong nhất thời lão không thắng nổi ta, tất đi đến chỗ tâm thần phù động, chân khí táo bạo để tấn công. Trong vòng trăm chiêu ra sẽ thừa cơ chỗ sơ hở của lão cũng chưa biết chừng.
Mộc Cao Phong thấy lão đạo nhân thấp lùn này thân hình chỉ bằng một đứa nhỏ, xách nặng không tới 80 cân. Thế mà lão đứng coi thân pháp vững vàng lại có khí độ một bậc đại tôn sư phái lớn. Tất nhiên nội công hắn rất thâm hậu, liền bụng bảo dạ:
- Lão tiểu đạo sĩ này quả nhiên là tay đáo để. Phái Thanh Thành đời đời sản xuất nhiều tay danh thủ. Thằng cha mũi trâu này làm chưởng môn quyết chẳng phải hạng tầm thường. Bữa nay Mộc mỗ bị lật thuyền trong ngòi lạch thì thanh danh một đời trôi theo dòng nước.
Mộc Cao Phong cũng là người rất cẩn thận.
Lão không dám mạo muội phát chiêu ngay.
Quần hào thấy hai lão thấp lùn đứng ngưng thần nhìn nhau chầm chập và nét mặt đều nghiêm nghị thôi không cười nữa, thì biết ngay một cuộc đại chiến sắp diễn ra trong khoảnh khắc.
Bọn Thiên Môn đạo nhân, Ðịnh Dật sư thái vốn chẳng có hảo gì với Dư Thượng Hải vì phái Thanh Thành không nằm trong Ngũ nhạc kiếm phái và chẳng có một sự liên minh nào.
Ngày thường bọn đệ tử phái Thanh Thành hoặc vô tình hoặc hữu ý vẫn ra chiều khinh thị Ngũ nhạc kiếm phái. Tuy họ không dám dèm pha hoặc chê bai trước mặt, nhưng họ chưa từng thốt ra nửa câu trọng vọng hay ca tụng bao giờ.
Còn Mộc Cao Phong thì nói tiếng hèn hạ trong võ lâm nhưng lão cũng không làm điều gì càn rỡ hoặc gây thù oán với Ngũ nhạc kiếm phái.
Có điều những tay cao thủ hạng nhất trong phái này đều cho Mộc Cao Phong là con người ty bỉ nên không kết đảng với lão.
Vì những lẽ trên, bất luận ai thắng ai bại thì bọn Thiên Môn cũng chẳng quan tâm. Trong lòng họ chỉ cầu cho mình được khỏi tai vạ và mong hai bên chiến đấu càng dữ càng hay.
Chỉ có Lưu Chính Phong giữ địa vị chủ nhân là hết sức khuyên can hai bên.
Nhưng Mộc, Dư hai người đều là những tay cao thủ, nổi tiếng, ai thoái nhượng trước dĩ nhiên người ấy tỏ ra kém cỏi. Thực tình trong thâm tâm hai người đều không muốn có cuộc tỷ võ này, nhưng đã vào thế muốn lui không được.
Giữa lúc ấy Dư Thượng Hải và Mộc Cao Phong đang thủ thế chờ cơ hội phát chiêu thì đột nhiên một tiếng hô vang. Hai người từ phía sau vọt ra. Huỵch một tiếng!
Hai người cùng ngã úp mặt xuống đất, thẳng cẳng không nhúc nhích.
Hai người này mình mặc áo bào xanh. Mông đít hãy còn chân đá.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ vang lên:
- Ðây là bản lãnh giữ nhà của phái Thanh Thành kêu bằng "Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc nhạn" thức.
Dư Thượng Hải cả giận. Hắn xoay người lại chưa nhìn rõ ai nói câu này đã nhảy vọt về phía phát ra thanh âm, thì thấy một nữ đồng mình mặc áo màu lục đứng bên chiếu.
Hắn liền vươn tay ra chụp lấy cánh tay cô.
Nữ đồng lớn tiếng la:
- Má má!Rồi khóc òa lên.
Dư Thượng Hải giật mình kinh hãi. Nguyên hắn tưởng cô đã mở miệng buông lời vũ nhục. Trong lúc giận như điên nên hắn không kịp suy nghĩ, cho ngay là vụ hai tên đệ tử phái Thanh Thành kia bị đá nhất định có liên quan tới cô.
Hắn bóp chặt quá, khi nghe cô khóc rống lên mới biết cô chỉ là một đức con gái nhỏ tuổi. Hắn đối với cô nặng tay trước mặt anh hùng thiên hạ là quá phũ phàng, mất thể diện một vị chưởng môn phái Thanh Thành.
Hắn hốt hoảng buông tay ra.
Ngờ đâu nữ đồng càng khóc lớn hơn. Cô vừa khóc vừa la:
- Mi bóp gãy xương ta! Má má ơi! Con bị gãy tay rồi. Ðau quá! Ðau quá!
Chưởng môn phái Thanh Thành đánh quen trăm trận, từng trải qua bao cơn sóng to gió cả mà bây giờ phải một phen thẹn thùng không bút nào tả xiết. Hắn thấy trăm ngàn con mắt đều nhìn mình và mục quang lộ vẻ trách móc khinh bỉ. Bất giác mặt hắn đỏ lên, chân tay luống cuống, khẽ cất tiếng dỗ cô bé:
- Ðừng khóc nữa! Ðừng khóc nữa! Không gãy tay đâu! Không gãy tay đâu!
Nữ đồng vừa khóc vừa nói:
- Gãy rồi còn gì? Ngươi bắt nạt ta, người lớn đánh con nít, đẹp mặt chưa? Trời ơi đau quá! Hích hích hích...
Mọi người thấy cô bé này mới chừng 12, 13 tuổi, mình mặc áo màu lục, da trắng nõn nà. Khuôn mặt trái xoan, vẻ người rất thanh tú, khả ái nên ai cũng có thương cô.
Mấy người thô lỗ đã quát tháo:
- Trói lãi mũi trâu lại!- Ðánh chết lão đạo sĩ lùn đó đi!
Dư Thượng Hải cuống quít cả lên. Hắn tự biết mình đã làm cho mọi người nổi giận không dám phản đối, chỉ thủ thỉ bảo cô bé:
- Tiểu muội muội! Xin lỗi tiểu muội muội! Ðể ta coi lại tay xem có bị thương không?
Hắn nói xong muốn vén áo cô bé lên.
Cô không chịu la lớn:
- Không! Không! Ðừng đụng vào ta nữa. Má má ơi má má! Lão đạo sĩ thấp lùn này đánh gãy cánh tay hài nhi rồi!
Dư Thượng Hải không biết làm thế nào.
Bỗng một hán tử mặc áo bào xanh từ trong đám đông chạy ra.
Gã chính là Phương Nhân Trí, một tên đệ tử rất khôn ngoan phái Thanh Thành.
Gã nhìn nữ đồng nói:
- Tiểu cô nương thật khéo giả vờ. Sư phụ ta chưa động đến tay áo cô thì sao lại đánh gãy tay cô được?
Nữ đồng lại hét lên:
- Má má ơi! Lại có người nữa đến đánh hài nhi!
Ðịnh Dật sư thái đứng bên thấy thế cả giận bước lại vung tay lên tát vào mặt Phương Nhân Trí.
Mụ vừa tát vừa quát:
- Người lớn mà đi ăn hiếp trẻ nít sao không biết nhục?
Phương Nhân Trí đưa tay lên gạt.
Ngờ đâu Ðịnh Dật sư thái chỉ nhử cho y vươn tay ra. Mụ vội vung tay phải nắm lấy tay gã. Rồi tay trái mụ bẻ quặt cổ tay vào cánh tay.
Nếu chiêu này mà bẻ mạnh thì khớp xương ở khuỷu tay gã lập tức gãy rời.
Dư Thượng Hải xoay ngón tay lại điểm vào sau lưng Ðịnh Dật khiến mụ phải quay về tự cứu.
Ðịnh Dật đang nắm giữ cổ tay Phương Nhân Trí bỗng thấy Dư Thượng Hải phóng chỉ điểm tới đành phải buông Phương Nhân Trí ra xoay tay lại phóng chưởng đánh liền.
Dư Thượng Hải không tỷ đấu với mụ vội nói:
- Xin lỗi sư thái!Rồi nhảy lùi ra hai bước.
Ðịnh Dật sư thái bình sinh rất thích nữ đồng xinh đẹp, mụ liền nắm lấy tay cô bé, cất giọng ôn hòa hỏi:
- Hảo hài tử! Ngươi đau ở chỗ nào? Ðể ta coi rồi ta trị thương cho!
Mụ sờ cánh tay cô thấy chưa bị gãy mới yên lòng. Mụ vén cổ tay cô bé lên thấy cổ tay tráng nõn còn lưu lại bốn vết ngón tay xanh là.
Mụ cả giận quát mắng Phương Nhân Trí:
- Thằng giặc non kia nói láo! Mi bảo sư phụ mi chưa đụng vào y thế thì bốn vết ngón tay này ở đâu ra?
Nữ đồng đáp:
- Ðó là giống rùa ty tiện đã bóp tiểu nữ.Cô vừa nói vừa trỏ vào sau lưng Dư Thượng Hải.
Mọi người đều bật cười. Có người đến phun cả nước trà ra. Có người ôm bụng mà cười.
Trong nhà đại sảnh chỗ nào cũng có tiếng cười rộ.
Dư Thượng Hải không biết bọn họ cười gì.
Hắn nghĩ bụng:
- Con nhỏ kia kêu mình là giống rùa ty tiện, nhưng nó là đứa nhỏ bị oan ức mở miệng mắng càn có chi là đáng cười?
Hắn thấy người nào cũng nhìn mình mà cười thì không khỏi ngượng ngùng bẽn lẽn.
Phương Nhân Trí lún thấp người xuống, nhảy vọt lại sau lưng Dư Thượng Hải, rút ở trong áo hắn ra một mảnh giấy vo tròn lại đưa cho hắn.
Dư Thượng Hải đón lấy mở coi thì thấy trên mảnh giấy này một con rùa đen to tướng.
Ðó là cô bé nhân lúc hắn không biết cài mảnh giấy này vào sau lưng hắn.
Dư Thượng Hải vừa bẽn lẽn vừa tức giận, bụng bảo dạ:
- Con rùa này đã vẽ từ trước rồi, nhưng người ngoài quyết không thể viết vào sau lưng mình được. Nhất định con nhỏ kia vừa rồi khóc rồi nhân lúc tâm thần mình rối loạn đem cài vào. Vụ này tất có người lớn trong bóng tối chỉ điểm cho nó.
Hắn đưa mắt nhìn Lưu Chính Phong, miệng lẩm bẩm:
- Con nhỏ này là người trong Lưu gia. Té ra Lưu Chính Phong đã ngấm ngầm chơi khăm mình vố này.
Lưu Chính Phong thấy Dư Thượng Hải đưa mắt nhìn mình thì hiểu ngay hắn có phiền trách. Lão tiến lại một bước nhìn nữ đồng hỏi:
- Tiểu muội muội! Tiểu muội muội là con cái nhà ai? Gia gia má má tiểu muội đâu?
Câu này của lão một là để trả lời Dư Thượng Hải cô bé này không phải người nhà mình, hai là trong lòng sinh mối hoài nghi, muốn biết cô bé được ai đưa tới.
Nữ đồng đáp:
- Gia gia cùng má má tiểu nữ có việc bỏ đi rồi. Các người dặn tiểu nữ ngồi đây cho ngoan ngoãn đừng có chạy nhăng. Người còn bảo lúc nữa sẽ có diễn kịch: Hai người biết bay chạy nằm thẳng cẳng không nhúc nhích.
Ðó là bản lãnh giữ nhà của phái Thanh Thành kêu bằng "Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc nhạn thức" gì gì đó. Quả nhiên coi hay thật.
Cô nói xong vỗ tay.
Mấy giọt lệ trên mặt vẫn còn nguyên, cô chưa lau đi. Lúc này cô cười rả rích.
Mọi người thấy thế đều tỏ vẻ vui mừng. Họ biết vụ này có người lớn dạy cô đến quấy phá phái Thanh Thành.
Ai trông thấy hai tên đệ tử phái Thanh Thành nằm yên không nhúc nhích cũng cho là cái nhục lớn cho phái này.
Dư Thượng Hải đưa tay vỗ vào người một tên đệ tử hai cái. Hắn cảm thấy tay sờ vào lạnh ngắt thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Trong nhà hoa sảnh hai tên đệ tử bị đá ngã tuy không nhúch nhích được nhưng không bị thương. Lúc này người chúng đều giá lạnh.
Dư Thượng Hải la thầm:
- Nguy rồi! hai tên này đã gặp phải độc thủ!Hắn lật người hai gã đệ tử thì lại thấy mặt chúng đang mỉm cười. Nhưng sờ đến mũi thì biết chúng đã chết lâu rồi.
Dư Thượng Hải ngó nụ cười này khác nào trông thấy ma quỷ. Tuy hắn là người trấn tĩnh phi thường mà ngón tay cũng run lên bần bật.
Ta nên biết nụ cười quái dị đó rất quen thuộc với Dư Thượng Hải vì đây là tuyệt lỷ "Tồi tâm chưởng" của phái Thanh Thành. Người bị giết còn để lại trên nét mặt hình dạng này. Thực ra đó không phải là nụ cười mà vì người trúng "Tồi tâm chưởng" bị tan nát tim phổi đau quá da mặt nhăn nheo thành hình nụ cười rất cổ quái.
Trong võ lâm khắp thiên hạ chỉ có tuyệt kỷ "Tồi tâm chưởng" là khiến cho bộ mặt người chết thành hiện trạng này. Coi đó thì biết hai tên đệ tử phái Thanh Thành kia đã chết về độc thủ của bản môn.
Sắc mặt Dư Thượng Hải lúc xanh là lúc lợt lạt. Hắn nói không ra lời.
Lâm Bình Chi đột nhiên la lên:
- "Tồi tâm chưởng", "Tồi tâm chưởng" Ðây chính là võ công của phái Thanh Thành.Nguyên trong Phước Oai tiêu cục nhà chàng đã rất nhiều tiêu đầu cùng những tên chạy cờ đã bị chết về chưởng pháp này. Những người bị tử nạn đều để lạ trên mặt nụ cười quái dị.
Chàng trông thấy quen rồi và nhớ như in trong óc, chàng mới la lên trước tiên.
Trong bọn quần hào còn nhiều người khác cũng biết hiện tượng đặc biệt về "Tồi tâm chưởng" liền nói theo:
- Ðúng là "Tồi tâm chưởng"!- Té ra bọn đồng môn phái Thanh Thành tự tàn sát nhau, giết hại người nhà họ.
Dư Thượng Hải ruột rối như mớ bòng bong.
Hắn khẽ bảo Phương Nhân Trí
- Hãy khiêng chúng đi!Phương Nhân Trí vẫy mấy tên đệ tử phái Thanh Thành tới khiêng thi thể hai bạn đồng môn bị nạn ra khỏi sảnh đường.
Nữ đồng kia lại đột nhiên lên tiếng:
- Phái Thanh Thành nhiều người thiệt! Một tên chết có hai tên khiêng. Hai tên chết có bốn tên khiêng.
Dư Thượng Hải mặt giận xám xanh nhìn nữ đồng hỏi:
- Gia gia cô tên họ là gì? Những câu vừa rồi phải chăng là gia gia đã dạy cô?
Nên biết rằng mấy câu nói của cô bé nhụ xói móc. Nếu không có người lớn dạy bảo thì dĩ nhiên một cô bé nhỏ tuổi không biết nó bé nhụ
Nữ đồng cười nói:
- Một hai là hai, hai hai là bốn, hai ba là sáu, hai bốn là tám, hai năm là mười...
Cô đọc thuộc lòng không ngớt bản cửu chương...
Dư Thượng Hải nói:
- Ta hỏi cô một câu:- Thanh âm hắn cực kỳ nghiêm khắc.
Nữ đồng lại ngoác miệng ra mà khóc òa lên rồi chui đầu vào lòng Ðịnh Dật sư thái.
Ðịnh Dật vỗ lưng cô tìm lời an ủi:
- Ðừng sợ! Ðừng sợ! bé ngoan! Ðừng sợ chi hết!Mụ quay sang bảo Dư Thượng Hải:
- Lão không khéo giáo huấn để cho đệ tử mình tàn sát nhau rồi giận cá chém thớt đi hăm dọa đứa trẻ nít là nghĩa làm sao?
Dư Thượng Hải chỉ hắng giọng một tiếng chứ không trả lời.
Nữ đồng đang gục đầu vào lòng Ðịnh Dật bỗng ngửng đầu lên cười nói:
- Lão sư phụ! Hai hai là bốn. Hai người chết bốn người khiêng. Ba người chết phải sáu người khiêng. Hai bốn là tám...
Rồi cô ngừng lại không nói nữa bật lên tràng cười khanh khách.
Mọi người thấy cô bé động một cái là khóc. Khóc đấy rồi lại cười ngay đấy. Chợt khóc chợt cười là tính nết của trẻ nít lên 7, lên 8.
Cô này đã vào trạc 13 tuổi, thân hình cô lại cao nghệu, mà mỗi câu nói đều có châm chọc Dư Thượng Hải. Hiển nhiên đây không phải là câu nói ngây thơ của trẻ nít, đúng có người lớn ở trong bóng tối mớm lời cho.
Ðó là một điều không còn nghi ngờ gì
Dư Thượng Hải lớn tiếng:
- Bậc đại trượng phu phải có hành động quang minh lỗi lạc. Ông bạn nào có điều chi xích mích với bần đạo cứ chường mặt ra mà nói chuyện. Sao lại nấp nánh dấu đầu hở đuôi, dạy đứa con nít nói những lời vô vị thì đâu phải là anh hùng hảo hán?Tuy người hắn thấp lùn mà mấy câu này phát ra từ huyệt đơn điền, trung khí đầy rẫy, thanh âm rất là hùng tráng, lọt vào tai người vẫn còn oang oang.
Quần hào nghe lão nói không khỏi đem lòng kính trọng chứ không lộ vẻ khinh khi như trước nữa.
Dư Thượng Hải nói câu này, trong nhà đại sảnh im phăng phắc, không có tiếng người đáp lại.
Hồi lâu đột nhiên nữ đồng lên tiếng hỏi Ðịnh Dật:
- Lão sư phụ! Y hỏi anh hùng hảo hán ở môn phái nào?
Phái Thanh Thành nhà y phải chăng là anh hùng hảo hán?
Ðịnh Dật là một nhân vật tiền bối phái Hằng Sơn, tuy mụ có điều bất mãn với Thanh Thành nhưng không muốn công nhiên phỉ báng cả môn phái họ, liền hàm hồ đáp:
- Phái Thanh Thành những đời trước có rất nhiều anh hùng hảo hán.
Nữ đồng lại hỏi:
- Bây giờ thì sao? Họ có người anh hùng hảo hán nào không?
Ðịnh Dật bĩu môi nhìn Dư Thượng Hải đáp:
- Ngươi hỏi ngay vị chưởng môn dạo trưởng phái Thanh Thành này sẽ biết.
Nữ đồng liền hỏi:- Thưa chưởng môn đạo nhân! Giả tỷ một người bị trọng thương không nhúc nhích được mà có kẻ khác lại khinh khi họ thì chưởng môn tính rằng kẻ đó có phải là anh hùng hảo hán không?
Cô vừa nói câu này chẳng những Dư Thượng Hải trống ngực đập loạn lên mà hết thảy bao nhiêu người trong nhà hoa sảnh đã nghe Nghi Lâm thuật chuyện La Nhân Kiệt đâm chết Lệnh Hồ Xung đều run lên tự hỏi:
- Phải chăng cô bé này có mối liên quan với phái Hoa Sơn?
Lao Ðức Nặc bụng bảo dạ:
- Cô bé này nói vậy rõ ràng vì đại sư ca ta mà ôm mối bất bình. Không hiểu sư ca cô là ai?Lão sợ làm cho tiểu sư muội đau lòng, trong lúc hoang mang lão chưa kịp báo tin đại sư huynh chết cho đồng bọn hay.
Trong nhà đại sảnh, người bị xúc động nhất là Nghi Lâm. Toàn thân nàng run bần bật, trong lòng cảm kích cô bé kia vô cùng. Câu này chính cô muốn đưa ra chất vấn Dư Thượng Hải, nhưng vì cô bản tính hiền hòa lại một niềm kính trọng người trên. Dù sao Dư Thượng Hải cũng là bậc tiền bối, nên nàng không tiện vặn hỏi. Bây giờ thấy cô bé hỏi thay cho mình nàng không nhịn được nỗi lòng chua xót. Hai hàng châu lệ tuôn rơi như mưa.
Dư Thượng Hải hỏi lại:
- Ai đã dạy cho cô hỏi câu này?
Nữ đồng không trả lời hỏi lại:- Gã La Nhân Kiệt ở phái Thanh Thành có phải là đệ tử của đạo trưởng không? Gã thấy người ta bị trọng thương mà người này lại là nhân vật tốt bụng, đã chẳng cứu người thì chớ lại phóng kiếm đâm chết. Như vậy đạo trưởng tính La Nhân Kiệt có phải là anh hùng hảo hán không? Ðạo trưởng đã giáo huấn gã như vậy ư?
Mấy câu này tự miệng một cô bé nhỏ tuổi nói ra lại nói một cách linh lợi dồn Dư Thượng Hải vào ngõ bí khiến ai nấy đều sửng sốt.
Dư Thượng Hải không trả lời được, lại lớn tiếng la:
- Ai xúi ngươi hỏi ta những câu này? Phụ thân ngươi phải chăng thuộc phái Hoa Sơn?
Nữ đồng quay lại nhìn Ðịnh Dật hỏi:
- Lão sư phụ! Ông ta quen thói hăm người. Như vậy có phải là hành vi quang minh lỗi lạc của bậc đại trượng phu không? Có xứng đáng là anh hùng hảo hán không?
Ðịnh Dật thở dài đáp:
- Cái đó ta cũng chịu, không trả lời được.
Mọi người càng nghe càng lấy làm kỳ. Lúc trước họ còn tưởng có người lớn ở trong bóng tối ngấm ngầm mớm lời cho cô. Nhưng mấy câu nói vừa rồi, rõ ràng cô chụp được lời Dư Thượng Hải liền bốp chát hỏi vặn ngay lại bằng những lời lẽ cực kỳ cau độc. Hiển nhiên cô biết tùy cơ ứng biến, tự miệng nói ra mới thật là kỳ. Họ không hiểu tại sao cô bé nhỏ tuổi như vậy mà miệng lưỡi đã ghê gớm đến thế.
Nghi Lâm đầm đìa châu lệ mờ cả hai mắt, nhưng nàng trông bóng sau lưng cô bé bỗng động tâm tự hỏi:
- Bóng dáng em nhỏ này mình đã thấy qua mà không nhớ ở đâu.Nàng quẹo đầu suy nghĩ sực nhớ ra, liền lẩm bẩm:
- Phải rồi! Cô này hôm qua cũng ở trong Túy Tiên lâu.Trong đầu óc nàng hiện lên những hình ảnh đã qua một cách rất rõ rệt.
Sáng sớm hôm trước, nàng bị Ðiền Bá Quang bức bách lên lầu. Trong tửu lâu này bảy tám bàn đã đầy khách ngồi uống rượu.
Bỗng hai người phái Thái Sơn lên khiêu chiến. Ðiền Bá Quang đánh chết một người.
Các tửu khách sợ quá chạy toán loạn.
Tửu bảo cũng không dám lên rót rượu.
Tại chiếc bàn nhỏ trong góc tửu lầu trông ra ngoài đường có hai người ngồi.
Ðến lúc Lệnh Hồ Xung bị giết, nàng ôm thi thể xuống lầu rồi, hai người kia vẫn còn ngồi đó chưa rời khỏi quán rượu. Lúc ấy nàng rất đỗi bàng hoàng, ruột bối rối thì còn lòng dạ nào để đến người ngồi bên chiếc bàn nhỏ kia là ai?
Bây giờ nàng trông bóng sau lưng đồng nữ tương tự bóng người còn nhớ mang máng trong đầu óc, rồi dần dần nàng nhớ rõ mồn một.
Trong hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ hôm qua thì cô bé này là một. Cô ngồi xây lưng về phía nàng, nên nhớ rõ bóng sau lưng. Hôm qua cô ta mặc áo vàng lợt. Giả tỷ cô không xoay người lại thì nàng chẳng thể nào nhận ra được.
Nghi Lâm tự hỏi:
- Còn người nữa là ai?Nàng chỉ nhớ người kia là đàn ông, còn già hay trẻ, ăn mặc thế nào, nàng không tưởng tượng ra được.
Bao nhiêu con mắt trong nhà đại sảnh đều đổ dồn vào nhìn Dư Thượng Hải.
Còn Nghi Lâm lại để toàn bộ tâm thần vào tình trạng hôm qua.
Trước mắt nàng tựa hồ hiện ra bộ mặt tươi cười của Lệnh Hồ Xung lúc lâm tử.
Nàng nhớ y đã dụ La Nhân Kiệt tiến lại rồi đâm kiếm vào bụng địch nhân.
Nàng ôm thi thể Lệnh Hồ Xung quệnh quạng đi xuống lầu, trong lòng hoang mang không hiểu mình ở chỗ nào, đi bừa ra cổng thành rồi chạy loạn trên đường cái...
Lâm Bình Chi đã bị trọng thương, chàng nói một hồi như vậy, tâm tình xúc động, cảm thấy ruột gan nhộn nhạo cả lên. Chàng ráng chống chọi nói cho hết lời, rồi người chàng lảo đảo muốn té.
Dư Thượng Hải nói:
- Hay lắm! Ngươi bảo ta quy đầu làm môn hạ Mộc tiên sinh để học thêm chút bản lãnh. Ðó là điều mà Dư Thượng Hải này rất mong muốn. Ngươi đã là môn hạ Mộc tiên sinh thì nhất định bản lãnh phải cao thâm khôn lường! Ta hãy lĩnh giáo ngươi mấy chiêu trước.
Hắn nói mấy câu này rất khôn ngoan để tỏ rõ muốn khiêu chiến với Lâm Bình Chi và yêu cầu Mộc Cao Phong đứng ngoài tự thủ bàng quang không được tham dự vào.
Mộc Cao Phong lùi lại hai bước cười nói:
- Tiểu tôn tử! Ta e rằng bản lãnh ngươi còn nông cạn, không phải là đối thủ với chưởng môn phái Thanh Thành. Ngươi mà tỷ đấu với y tất bị uổng mạng. Gia gia không thể một ngày mà có được đứa cháu lưng gù mà tuấn tú dĩ nhiên chẳng nỡ bỏ mặc ngươi để cho người ta sát hại. Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu lạy gia gia đạ gia gia thay ngươi động thủ được không?
Lâm Bình Chi đưa mắt nhìn Dư Thượng Hải, bụng bảo dạ:
- Mình mà mạo muội tiến ra động thủ với lão họ Dư này đang lúc hắn nóng giận thì e rằng chỉ một chiêu là mình toi mạng. Người đã chẳng còn thì nói chi đến chuyện báo thù cho song thân? Nhưng Lâm Bình Chi này tấm thân nam tử đường đường có lý đâu lại tự nhiên vô cớ đi lạy lão lưng gù kia làm gia gia? Mình bị hổ nhục chẳng kể làm chi, nhưng để liên lụy đến ông cha cũng phải sĩ nhục lây vì mình suốt đời còn bao giờ ngóc đầu lên được và ngày sau không còn đất đứng trên giang hồ. Vả lại mình đã quỳ lạy lão tức là phải nương tựa vào dưới mái nhà Tái Bắc Minh Ðà, không thể tự lập được nữa.
Lâm Bình Chi tâm thần bất định, người chàng run lẩy bẩy. Chàng phải đưa tay trái ra vịn vào bàn.
Dư Thượng Hải liền nói:
- Ta coi ngươi chẳng ra trò gì. Vậy ngươi có dập đầu lạy người ta mấy cái tưởng cũng chẳng lấy chi làm nhục nhã.
Lão ngấm ngầm phát giác ra mối quan hệ giữa Lâm Bình Chi và Mộc Cao Phong có điều đặc biệt. Hiển nhiên Mộc Cao Phong không phải là gia gia chàng. Nếu phải thì khi nào chàng chỉ kêu lão bằng tiền bối mà thủy chung không gọi một tiếng: "gia gia"?
Lão cố nói khiêu khích để Lâm Bình Chi không nhịn được tự chàng ra động thủ đạng lão có đường tiến thoái.
Lâm Bình Chi xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Chàng nhớ lại mấy bữa nay Phước Oai tiêu cục bị phái Thanh Thành lấn át đủ điều phải chịu bao phen sĩ nhục, liền bụng bảo dạ:
- Ngày trước Hàn Tín phải chịu cái nhục luồn khố mà sau được đăng đàn bái tướng, dựng nên cơ nghiệp lớn lao hơn đời. Bậc đại trượng phu không biết nhịn nhục những điều nhỏ mọn thì hỏng việc lớn. Mình chỉ cốt sau dương danh thiên hạ thì bây giờ có phải khuất tất cũng chẳng hề chi.
Nghĩ vậy chàng quay lại quỳ xuống trước mặt Mộc Cao Phong vừa dập đầu vừa nói:
- Gia gia! lão Dư Thượng Hải đây tàn sát người vô tội, cướp đoạt tài vật đã nhiều. Trong võ lâm ai cũng có quyền giết hắn. Gia gia nên cầm cân công lý để trừ mối hại lớn này trên chốn giang hồ.
Hành động của Lâm Bình Chi khiến cho Mộc Cao Phong và Dư Thượng Hải đều ngạc nhiên. Chẳng ai ngờ chàng lưng gù tuổi trẻ máu nóng lại chịu đi lạy người và thốt ra những lời năn nỉ kêu van. Ta nên biết rằng mọi người trong võ lâm ai cũng tranh danh, hiếu thắng, chẳng thà chịu chết dưới muôn ngàn lưỡi đao chứ không chịu cúi đầu. Huống chi ở đây giữa đám đông mà quần hào đều tưởng chàng gù trẻ tuổi là cháu Mộc Cao Phong. Nếu không phải cháu ruột thì cũng là đồ tôn, điệt tôn gì đây. Chỉ có mình Mộc Cao Phong biết chàng chẳng có dây dưa gì đến mình. Còn Dư Thượng Hải tuy đã khám phá ra phần lớn, nhưng cũng không đoán ra được mối quan hệ chân chính giữa hai người. Lão nghe Lâm Bình Chi kêu "gia gia" rất là miễn cưỡng thì cho là vì chàng tham sống, sợ chết mà thốt ra.
Mộc Cao Phong cười ha hả nói:
- Tôn nhi hay lắm! Ngoan lắm! Sao? Chúng ta thử chơi một cuộc chăng?
Miệng lão khen ngợi Lâm Bình Chi mà mặt lão lại đối diện Dư Thượng Hải. Câu lão khen cháu giỏi, cháu ngoan tựa hồ để nói với người trước mặt.
Dư Thượng Hải tức giận vô cùng! Nhưng hắn biết cuộc chiến đấu bữa nay chẳng những quan hệ cho sự sinh tử tồn vong của riêng mình hắn, mà nó còn liên quan đến cuộc hưng suy vinh nhục của cả phái Thanh Thành. Lão liền một mặt ngưng thần phòng bị, một mặt cười lạt nói:
- Mộc tiên sinh đã có phô trương thần kỹ tuyệt diệu trước mặt các vị bằng hữu để chúng ta mở rộng tầm mắt. Vậy bần đạo đành liều mạng để bồi tiếp người quân tử.
Vừa rồi Mộc Cao Phong đã vung tay vỗ vai Lâm Bình Chi, Dư Thượng Hải biết nội lực lão cực kỳ thâm hậu còn cao xa hơn hắn nhiều. Nhất là nội lực lão lại cực kỳ bá đạo. Bây giờ đối diện chiến đấu tất nhiên thế mạnh bằng sấm sét ra oai, nghiêng non dốc biển. Hắn quyết định chủ là trong trăm chiêu đầu chỉ thủ chứ không công đặng giữ cho khỏi thất bại rồi sau sẽ chờ đợi cơ hội thủ thắng.
Võ công phái Thanh Thành nguyên chỉ là một chi thuộc Huyền Môn chính tông, chuyên dùng nhu để khắc cương.
Dư Thượng Hải ngưng tụ chân khí vào huyệt đan điền, bụng bảo dạ:
- Bữa nay ta chỉ cầu sao giữ được thế quân bình. Cùng lão gù này tỷ đấu không phân thắng bại thì phái Thanh Thành cũng đủ nở mày nở mặt với anh hùng thiên hạ. ta lại nghe lão gù có tính cực kỳ tự phụ. Trong nhất thời lão không thắng nổi ta, tất đi đến chỗ tâm thần phù động, chân khí táo bạo để tấn công. Trong vòng trăm chiêu ra sẽ thừa cơ chỗ sơ hở của lão cũng chưa biết chừng.
Mộc Cao Phong thấy lão đạo nhân thấp lùn này thân hình chỉ bằng một đứa nhỏ, xách nặng không tới 80 cân. Thế mà lão đứng coi thân pháp vững vàng lại có khí độ một bậc đại tôn sư phái lớn. Tất nhiên nội công hắn rất thâm hậu, liền bụng bảo dạ:
- Lão tiểu đạo sĩ này quả nhiên là tay đáo để. Phái Thanh Thành đời đời sản xuất nhiều tay danh thủ. Thằng cha mũi trâu này làm chưởng môn quyết chẳng phải hạng tầm thường. Bữa nay Mộc mỗ bị lật thuyền trong ngòi lạch thì thanh danh một đời trôi theo dòng nước.
Mộc Cao Phong cũng là người rất cẩn thận.
Lão không dám mạo muội phát chiêu ngay.
Quần hào thấy hai lão thấp lùn đứng ngưng thần nhìn nhau chầm chập và nét mặt đều nghiêm nghị thôi không cười nữa, thì biết ngay một cuộc đại chiến sắp diễn ra trong khoảnh khắc.
Bọn Thiên Môn đạo nhân, Ðịnh Dật sư thái vốn chẳng có hảo gì với Dư Thượng Hải vì phái Thanh Thành không nằm trong Ngũ nhạc kiếm phái và chẳng có một sự liên minh nào.
Ngày thường bọn đệ tử phái Thanh Thành hoặc vô tình hoặc hữu ý vẫn ra chiều khinh thị Ngũ nhạc kiếm phái. Tuy họ không dám dèm pha hoặc chê bai trước mặt, nhưng họ chưa từng thốt ra nửa câu trọng vọng hay ca tụng bao giờ.
Còn Mộc Cao Phong thì nói tiếng hèn hạ trong võ lâm nhưng lão cũng không làm điều gì càn rỡ hoặc gây thù oán với Ngũ nhạc kiếm phái.
Có điều những tay cao thủ hạng nhất trong phái này đều cho Mộc Cao Phong là con người ty bỉ nên không kết đảng với lão.
Vì những lẽ trên, bất luận ai thắng ai bại thì bọn Thiên Môn cũng chẳng quan tâm. Trong lòng họ chỉ cầu cho mình được khỏi tai vạ và mong hai bên chiến đấu càng dữ càng hay.
Chỉ có Lưu Chính Phong giữ địa vị chủ nhân là hết sức khuyên can hai bên.
Nhưng Mộc, Dư hai người đều là những tay cao thủ, nổi tiếng, ai thoái nhượng trước dĩ nhiên người ấy tỏ ra kém cỏi. Thực tình trong thâm tâm hai người đều không muốn có cuộc tỷ võ này, nhưng đã vào thế muốn lui không được.
Giữa lúc ấy Dư Thượng Hải và Mộc Cao Phong đang thủ thế chờ cơ hội phát chiêu thì đột nhiên một tiếng hô vang. Hai người từ phía sau vọt ra. Huỵch một tiếng!
Hai người cùng ngã úp mặt xuống đất, thẳng cẳng không nhúc nhích.
Hai người này mình mặc áo bào xanh. Mông đít hãy còn chân đá.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ vang lên:
- Ðây là bản lãnh giữ nhà của phái Thanh Thành kêu bằng "Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc nhạn" thức.
Dư Thượng Hải cả giận. Hắn xoay người lại chưa nhìn rõ ai nói câu này đã nhảy vọt về phía phát ra thanh âm, thì thấy một nữ đồng mình mặc áo màu lục đứng bên chiếu.
Hắn liền vươn tay ra chụp lấy cánh tay cô.
Nữ đồng lớn tiếng la:
- Má má!Rồi khóc òa lên.
Dư Thượng Hải giật mình kinh hãi. Nguyên hắn tưởng cô đã mở miệng buông lời vũ nhục. Trong lúc giận như điên nên hắn không kịp suy nghĩ, cho ngay là vụ hai tên đệ tử phái Thanh Thành kia bị đá nhất định có liên quan tới cô.
Hắn bóp chặt quá, khi nghe cô khóc rống lên mới biết cô chỉ là một đức con gái nhỏ tuổi. Hắn đối với cô nặng tay trước mặt anh hùng thiên hạ là quá phũ phàng, mất thể diện một vị chưởng môn phái Thanh Thành.
Hắn hốt hoảng buông tay ra.
Ngờ đâu nữ đồng càng khóc lớn hơn. Cô vừa khóc vừa la:
- Mi bóp gãy xương ta! Má má ơi! Con bị gãy tay rồi. Ðau quá! Ðau quá!
Chưởng môn phái Thanh Thành đánh quen trăm trận, từng trải qua bao cơn sóng to gió cả mà bây giờ phải một phen thẹn thùng không bút nào tả xiết. Hắn thấy trăm ngàn con mắt đều nhìn mình và mục quang lộ vẻ trách móc khinh bỉ. Bất giác mặt hắn đỏ lên, chân tay luống cuống, khẽ cất tiếng dỗ cô bé:
- Ðừng khóc nữa! Ðừng khóc nữa! Không gãy tay đâu! Không gãy tay đâu!
Nữ đồng vừa khóc vừa nói:
- Gãy rồi còn gì? Ngươi bắt nạt ta, người lớn đánh con nít, đẹp mặt chưa? Trời ơi đau quá! Hích hích hích...
Mọi người thấy cô bé này mới chừng 12, 13 tuổi, mình mặc áo màu lục, da trắng nõn nà. Khuôn mặt trái xoan, vẻ người rất thanh tú, khả ái nên ai cũng có thương cô.
Mấy người thô lỗ đã quát tháo:
- Trói lãi mũi trâu lại!- Ðánh chết lão đạo sĩ lùn đó đi!
Dư Thượng Hải cuống quít cả lên. Hắn tự biết mình đã làm cho mọi người nổi giận không dám phản đối, chỉ thủ thỉ bảo cô bé:
- Tiểu muội muội! Xin lỗi tiểu muội muội! Ðể ta coi lại tay xem có bị thương không?
Hắn nói xong muốn vén áo cô bé lên.
Cô không chịu la lớn:
- Không! Không! Ðừng đụng vào ta nữa. Má má ơi má má! Lão đạo sĩ thấp lùn này đánh gãy cánh tay hài nhi rồi!
Dư Thượng Hải không biết làm thế nào.
Bỗng một hán tử mặc áo bào xanh từ trong đám đông chạy ra.
Gã chính là Phương Nhân Trí, một tên đệ tử rất khôn ngoan phái Thanh Thành.
Gã nhìn nữ đồng nói:
- Tiểu cô nương thật khéo giả vờ. Sư phụ ta chưa động đến tay áo cô thì sao lại đánh gãy tay cô được?
Nữ đồng lại hét lên:
- Má má ơi! Lại có người nữa đến đánh hài nhi!
Ðịnh Dật sư thái đứng bên thấy thế cả giận bước lại vung tay lên tát vào mặt Phương Nhân Trí.
Mụ vừa tát vừa quát:
- Người lớn mà đi ăn hiếp trẻ nít sao không biết nhục?
Phương Nhân Trí đưa tay lên gạt.
Ngờ đâu Ðịnh Dật sư thái chỉ nhử cho y vươn tay ra. Mụ vội vung tay phải nắm lấy tay gã. Rồi tay trái mụ bẻ quặt cổ tay vào cánh tay.
Nếu chiêu này mà bẻ mạnh thì khớp xương ở khuỷu tay gã lập tức gãy rời.
Dư Thượng Hải xoay ngón tay lại điểm vào sau lưng Ðịnh Dật khiến mụ phải quay về tự cứu.
Ðịnh Dật đang nắm giữ cổ tay Phương Nhân Trí bỗng thấy Dư Thượng Hải phóng chỉ điểm tới đành phải buông Phương Nhân Trí ra xoay tay lại phóng chưởng đánh liền.
Dư Thượng Hải không tỷ đấu với mụ vội nói:
- Xin lỗi sư thái!Rồi nhảy lùi ra hai bước.
Ðịnh Dật sư thái bình sinh rất thích nữ đồng xinh đẹp, mụ liền nắm lấy tay cô bé, cất giọng ôn hòa hỏi:
- Hảo hài tử! Ngươi đau ở chỗ nào? Ðể ta coi rồi ta trị thương cho!
Mụ sờ cánh tay cô thấy chưa bị gãy mới yên lòng. Mụ vén cổ tay cô bé lên thấy cổ tay tráng nõn còn lưu lại bốn vết ngón tay xanh là.
Mụ cả giận quát mắng Phương Nhân Trí:
- Thằng giặc non kia nói láo! Mi bảo sư phụ mi chưa đụng vào y thế thì bốn vết ngón tay này ở đâu ra?
Nữ đồng đáp:
- Ðó là giống rùa ty tiện đã bóp tiểu nữ.Cô vừa nói vừa trỏ vào sau lưng Dư Thượng Hải.
Mọi người đều bật cười. Có người đến phun cả nước trà ra. Có người ôm bụng mà cười.
Trong nhà đại sảnh chỗ nào cũng có tiếng cười rộ.
Dư Thượng Hải không biết bọn họ cười gì.
Hắn nghĩ bụng:
- Con nhỏ kia kêu mình là giống rùa ty tiện, nhưng nó là đứa nhỏ bị oan ức mở miệng mắng càn có chi là đáng cười?
Hắn thấy người nào cũng nhìn mình mà cười thì không khỏi ngượng ngùng bẽn lẽn.
Phương Nhân Trí lún thấp người xuống, nhảy vọt lại sau lưng Dư Thượng Hải, rút ở trong áo hắn ra một mảnh giấy vo tròn lại đưa cho hắn.
Dư Thượng Hải đón lấy mở coi thì thấy trên mảnh giấy này một con rùa đen to tướng.
Ðó là cô bé nhân lúc hắn không biết cài mảnh giấy này vào sau lưng hắn.
Dư Thượng Hải vừa bẽn lẽn vừa tức giận, bụng bảo dạ:
- Con rùa này đã vẽ từ trước rồi, nhưng người ngoài quyết không thể viết vào sau lưng mình được. Nhất định con nhỏ kia vừa rồi khóc rồi nhân lúc tâm thần mình rối loạn đem cài vào. Vụ này tất có người lớn trong bóng tối chỉ điểm cho nó.
Hắn đưa mắt nhìn Lưu Chính Phong, miệng lẩm bẩm:
- Con nhỏ này là người trong Lưu gia. Té ra Lưu Chính Phong đã ngấm ngầm chơi khăm mình vố này.
Lưu Chính Phong thấy Dư Thượng Hải đưa mắt nhìn mình thì hiểu ngay hắn có phiền trách. Lão tiến lại một bước nhìn nữ đồng hỏi:
- Tiểu muội muội! Tiểu muội muội là con cái nhà ai? Gia gia má má tiểu muội đâu?
Câu này của lão một là để trả lời Dư Thượng Hải cô bé này không phải người nhà mình, hai là trong lòng sinh mối hoài nghi, muốn biết cô bé được ai đưa tới.
Nữ đồng đáp:
- Gia gia cùng má má tiểu nữ có việc bỏ đi rồi. Các người dặn tiểu nữ ngồi đây cho ngoan ngoãn đừng có chạy nhăng. Người còn bảo lúc nữa sẽ có diễn kịch: Hai người biết bay chạy nằm thẳng cẳng không nhúc nhích.
Ðó là bản lãnh giữ nhà của phái Thanh Thành kêu bằng "Thí cổ hướng hậu, Bình sa lạc nhạn thức" gì gì đó. Quả nhiên coi hay thật.
Cô nói xong vỗ tay.
Mấy giọt lệ trên mặt vẫn còn nguyên, cô chưa lau đi. Lúc này cô cười rả rích.
Mọi người thấy thế đều tỏ vẻ vui mừng. Họ biết vụ này có người lớn dạy cô đến quấy phá phái Thanh Thành.
Ai trông thấy hai tên đệ tử phái Thanh Thành nằm yên không nhúc nhích cũng cho là cái nhục lớn cho phái này.
Dư Thượng Hải đưa tay vỗ vào người một tên đệ tử hai cái. Hắn cảm thấy tay sờ vào lạnh ngắt thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Trong nhà hoa sảnh hai tên đệ tử bị đá ngã tuy không nhúch nhích được nhưng không bị thương. Lúc này người chúng đều giá lạnh.
Dư Thượng Hải la thầm:
- Nguy rồi! hai tên này đã gặp phải độc thủ!Hắn lật người hai gã đệ tử thì lại thấy mặt chúng đang mỉm cười. Nhưng sờ đến mũi thì biết chúng đã chết lâu rồi.
Dư Thượng Hải ngó nụ cười này khác nào trông thấy ma quỷ. Tuy hắn là người trấn tĩnh phi thường mà ngón tay cũng run lên bần bật.
Ta nên biết nụ cười quái dị đó rất quen thuộc với Dư Thượng Hải vì đây là tuyệt lỷ "Tồi tâm chưởng" của phái Thanh Thành. Người bị giết còn để lại trên nét mặt hình dạng này. Thực ra đó không phải là nụ cười mà vì người trúng "Tồi tâm chưởng" bị tan nát tim phổi đau quá da mặt nhăn nheo thành hình nụ cười rất cổ quái.
Trong võ lâm khắp thiên hạ chỉ có tuyệt kỷ "Tồi tâm chưởng" là khiến cho bộ mặt người chết thành hiện trạng này. Coi đó thì biết hai tên đệ tử phái Thanh Thành kia đã chết về độc thủ của bản môn.
Sắc mặt Dư Thượng Hải lúc xanh là lúc lợt lạt. Hắn nói không ra lời.
Lâm Bình Chi đột nhiên la lên:
- "Tồi tâm chưởng", "Tồi tâm chưởng" Ðây chính là võ công của phái Thanh Thành.Nguyên trong Phước Oai tiêu cục nhà chàng đã rất nhiều tiêu đầu cùng những tên chạy cờ đã bị chết về chưởng pháp này. Những người bị tử nạn đều để lạ trên mặt nụ cười quái dị.
Chàng trông thấy quen rồi và nhớ như in trong óc, chàng mới la lên trước tiên.
Trong bọn quần hào còn nhiều người khác cũng biết hiện tượng đặc biệt về "Tồi tâm chưởng" liền nói theo:
- Ðúng là "Tồi tâm chưởng"!- Té ra bọn đồng môn phái Thanh Thành tự tàn sát nhau, giết hại người nhà họ.
Dư Thượng Hải ruột rối như mớ bòng bong.
Hắn khẽ bảo Phương Nhân Trí
- Hãy khiêng chúng đi!Phương Nhân Trí vẫy mấy tên đệ tử phái Thanh Thành tới khiêng thi thể hai bạn đồng môn bị nạn ra khỏi sảnh đường.
Nữ đồng kia lại đột nhiên lên tiếng:
- Phái Thanh Thành nhiều người thiệt! Một tên chết có hai tên khiêng. Hai tên chết có bốn tên khiêng.
Dư Thượng Hải mặt giận xám xanh nhìn nữ đồng hỏi:
- Gia gia cô tên họ là gì? Những câu vừa rồi phải chăng là gia gia đã dạy cô?
Nên biết rằng mấy câu nói của cô bé nhụ xói móc. Nếu không có người lớn dạy bảo thì dĩ nhiên một cô bé nhỏ tuổi không biết nó bé nhụ
Nữ đồng cười nói:
- Một hai là hai, hai hai là bốn, hai ba là sáu, hai bốn là tám, hai năm là mười...
Cô đọc thuộc lòng không ngớt bản cửu chương...
Dư Thượng Hải nói:
- Ta hỏi cô một câu:- Thanh âm hắn cực kỳ nghiêm khắc.
Nữ đồng lại ngoác miệng ra mà khóc òa lên rồi chui đầu vào lòng Ðịnh Dật sư thái.
Ðịnh Dật vỗ lưng cô tìm lời an ủi:
- Ðừng sợ! Ðừng sợ! bé ngoan! Ðừng sợ chi hết!Mụ quay sang bảo Dư Thượng Hải:
- Lão không khéo giáo huấn để cho đệ tử mình tàn sát nhau rồi giận cá chém thớt đi hăm dọa đứa trẻ nít là nghĩa làm sao?
Dư Thượng Hải chỉ hắng giọng một tiếng chứ không trả lời.
Nữ đồng đang gục đầu vào lòng Ðịnh Dật bỗng ngửng đầu lên cười nói:
- Lão sư phụ! Hai hai là bốn. Hai người chết bốn người khiêng. Ba người chết phải sáu người khiêng. Hai bốn là tám...
Rồi cô ngừng lại không nói nữa bật lên tràng cười khanh khách.
Mọi người thấy cô bé động một cái là khóc. Khóc đấy rồi lại cười ngay đấy. Chợt khóc chợt cười là tính nết của trẻ nít lên 7, lên 8.
Cô này đã vào trạc 13 tuổi, thân hình cô lại cao nghệu, mà mỗi câu nói đều có châm chọc Dư Thượng Hải. Hiển nhiên đây không phải là câu nói ngây thơ của trẻ nít, đúng có người lớn ở trong bóng tối mớm lời cho.
Ðó là một điều không còn nghi ngờ gì
Dư Thượng Hải lớn tiếng:
- Bậc đại trượng phu phải có hành động quang minh lỗi lạc. Ông bạn nào có điều chi xích mích với bần đạo cứ chường mặt ra mà nói chuyện. Sao lại nấp nánh dấu đầu hở đuôi, dạy đứa con nít nói những lời vô vị thì đâu phải là anh hùng hảo hán?Tuy người hắn thấp lùn mà mấy câu này phát ra từ huyệt đơn điền, trung khí đầy rẫy, thanh âm rất là hùng tráng, lọt vào tai người vẫn còn oang oang.
Quần hào nghe lão nói không khỏi đem lòng kính trọng chứ không lộ vẻ khinh khi như trước nữa.
Dư Thượng Hải nói câu này, trong nhà đại sảnh im phăng phắc, không có tiếng người đáp lại.
Hồi lâu đột nhiên nữ đồng lên tiếng hỏi Ðịnh Dật:
- Lão sư phụ! Y hỏi anh hùng hảo hán ở môn phái nào?
Phái Thanh Thành nhà y phải chăng là anh hùng hảo hán?
Ðịnh Dật là một nhân vật tiền bối phái Hằng Sơn, tuy mụ có điều bất mãn với Thanh Thành nhưng không muốn công nhiên phỉ báng cả môn phái họ, liền hàm hồ đáp:
- Phái Thanh Thành những đời trước có rất nhiều anh hùng hảo hán.
Nữ đồng lại hỏi:
- Bây giờ thì sao? Họ có người anh hùng hảo hán nào không?
Ðịnh Dật bĩu môi nhìn Dư Thượng Hải đáp:
- Ngươi hỏi ngay vị chưởng môn dạo trưởng phái Thanh Thành này sẽ biết.
Nữ đồng liền hỏi:- Thưa chưởng môn đạo nhân! Giả tỷ một người bị trọng thương không nhúc nhích được mà có kẻ khác lại khinh khi họ thì chưởng môn tính rằng kẻ đó có phải là anh hùng hảo hán không?
Cô vừa nói câu này chẳng những Dư Thượng Hải trống ngực đập loạn lên mà hết thảy bao nhiêu người trong nhà hoa sảnh đã nghe Nghi Lâm thuật chuyện La Nhân Kiệt đâm chết Lệnh Hồ Xung đều run lên tự hỏi:
- Phải chăng cô bé này có mối liên quan với phái Hoa Sơn?
Lao Ðức Nặc bụng bảo dạ:
- Cô bé này nói vậy rõ ràng vì đại sư ca ta mà ôm mối bất bình. Không hiểu sư ca cô là ai?Lão sợ làm cho tiểu sư muội đau lòng, trong lúc hoang mang lão chưa kịp báo tin đại sư huynh chết cho đồng bọn hay.
Trong nhà đại sảnh, người bị xúc động nhất là Nghi Lâm. Toàn thân nàng run bần bật, trong lòng cảm kích cô bé kia vô cùng. Câu này chính cô muốn đưa ra chất vấn Dư Thượng Hải, nhưng vì cô bản tính hiền hòa lại một niềm kính trọng người trên. Dù sao Dư Thượng Hải cũng là bậc tiền bối, nên nàng không tiện vặn hỏi. Bây giờ thấy cô bé hỏi thay cho mình nàng không nhịn được nỗi lòng chua xót. Hai hàng châu lệ tuôn rơi như mưa.
Dư Thượng Hải hỏi lại:
- Ai đã dạy cho cô hỏi câu này?
Nữ đồng không trả lời hỏi lại:- Gã La Nhân Kiệt ở phái Thanh Thành có phải là đệ tử của đạo trưởng không? Gã thấy người ta bị trọng thương mà người này lại là nhân vật tốt bụng, đã chẳng cứu người thì chớ lại phóng kiếm đâm chết. Như vậy đạo trưởng tính La Nhân Kiệt có phải là anh hùng hảo hán không? Ðạo trưởng đã giáo huấn gã như vậy ư?
Mấy câu này tự miệng một cô bé nhỏ tuổi nói ra lại nói một cách linh lợi dồn Dư Thượng Hải vào ngõ bí khiến ai nấy đều sửng sốt.
Dư Thượng Hải không trả lời được, lại lớn tiếng la:
- Ai xúi ngươi hỏi ta những câu này? Phụ thân ngươi phải chăng thuộc phái Hoa Sơn?
Nữ đồng quay lại nhìn Ðịnh Dật hỏi:
- Lão sư phụ! Ông ta quen thói hăm người. Như vậy có phải là hành vi quang minh lỗi lạc của bậc đại trượng phu không? Có xứng đáng là anh hùng hảo hán không?
Ðịnh Dật thở dài đáp:
- Cái đó ta cũng chịu, không trả lời được.
Mọi người càng nghe càng lấy làm kỳ. Lúc trước họ còn tưởng có người lớn ở trong bóng tối ngấm ngầm mớm lời cho cô. Nhưng mấy câu nói vừa rồi, rõ ràng cô chụp được lời Dư Thượng Hải liền bốp chát hỏi vặn ngay lại bằng những lời lẽ cực kỳ cau độc. Hiển nhiên cô biết tùy cơ ứng biến, tự miệng nói ra mới thật là kỳ. Họ không hiểu tại sao cô bé nhỏ tuổi như vậy mà miệng lưỡi đã ghê gớm đến thế.
Nghi Lâm đầm đìa châu lệ mờ cả hai mắt, nhưng nàng trông bóng sau lưng cô bé bỗng động tâm tự hỏi:
- Bóng dáng em nhỏ này mình đã thấy qua mà không nhớ ở đâu.Nàng quẹo đầu suy nghĩ sực nhớ ra, liền lẩm bẩm:
- Phải rồi! Cô này hôm qua cũng ở trong Túy Tiên lâu.Trong đầu óc nàng hiện lên những hình ảnh đã qua một cách rất rõ rệt.
Sáng sớm hôm trước, nàng bị Ðiền Bá Quang bức bách lên lầu. Trong tửu lâu này bảy tám bàn đã đầy khách ngồi uống rượu.
Bỗng hai người phái Thái Sơn lên khiêu chiến. Ðiền Bá Quang đánh chết một người.
Các tửu khách sợ quá chạy toán loạn.
Tửu bảo cũng không dám lên rót rượu.
Tại chiếc bàn nhỏ trong góc tửu lầu trông ra ngoài đường có hai người ngồi.
Ðến lúc Lệnh Hồ Xung bị giết, nàng ôm thi thể xuống lầu rồi, hai người kia vẫn còn ngồi đó chưa rời khỏi quán rượu. Lúc ấy nàng rất đỗi bàng hoàng, ruột bối rối thì còn lòng dạ nào để đến người ngồi bên chiếc bàn nhỏ kia là ai?
Bây giờ nàng trông bóng sau lưng đồng nữ tương tự bóng người còn nhớ mang máng trong đầu óc, rồi dần dần nàng nhớ rõ mồn một.
Trong hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ hôm qua thì cô bé này là một. Cô ngồi xây lưng về phía nàng, nên nhớ rõ bóng sau lưng. Hôm qua cô ta mặc áo vàng lợt. Giả tỷ cô không xoay người lại thì nàng chẳng thể nào nhận ra được.
Nghi Lâm tự hỏi:
- Còn người nữa là ai?Nàng chỉ nhớ người kia là đàn ông, còn già hay trẻ, ăn mặc thế nào, nàng không tưởng tượng ra được.
Bao nhiêu con mắt trong nhà đại sảnh đều đổ dồn vào nhìn Dư Thượng Hải.
Còn Nghi Lâm lại để toàn bộ tâm thần vào tình trạng hôm qua.
Trước mắt nàng tựa hồ hiện ra bộ mặt tươi cười của Lệnh Hồ Xung lúc lâm tử.
Nàng nhớ y đã dụ La Nhân Kiệt tiến lại rồi đâm kiếm vào bụng địch nhân.
Nàng ôm thi thể Lệnh Hồ Xung quệnh quạng đi xuống lầu, trong lòng hoang mang không hiểu mình ở chỗ nào, đi bừa ra cổng thành rồi chạy loạn trên đường cái...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook