Lạc Thanh Hoài kéo lưng quần Hoắc Chu xuống một chút, cảm giác đầu tiên chính là mông Hoắc Chu thật trắng.

Hoắc Chu kỳ thực cũng rất trắng, chẳng qua trong lúc nghỉ hè này ngày nào cũng chơi ở ngoài. Lúc đang chơi vui vẻ căn bản cũng không thấy nóng, lại càng không biết chống nắng vân vân nên cũng bị phơi đen một chút.

Nhưng trước khi Lạc Thanh Hoài tới đây, Hoắc Chu vẫn là đứa nhỏ trắng thứ nhất thứ nhì trong khu tập thể.

Làn da lộ ra ngoài phơi nắng đen nhẻm, mông bị che khuất không thấy mặt trời nên so với những chỗ khác, mông Hoắc Chu lại càng thêm trắng.

Hiện tại trên cái mông trắng trẻo là hai vết hồng hồng, hẳn là bị cha Hoắc đánh.

Lạc Thanh Hoài nhíu mày, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vệt hồng trên mông Hoắc Chu, đau lòng không thôi, "Chỗ này đỏ, anh có đau không?"

Nó chạm vào cũng thấy rất đau.

Hoắc Chu không nghĩ tới không ngờ lại để lại dấu vét, vội vã kéo quần, "Không đau, không đau, một chút cũng không đau, không phải do cha anh đánh mà là ngồi thành vết... Đúng rồi, cho em xem cái này. Còn đang tính đi tìm em, thế mà em lại tự đến đây, thật tốt."

Hoắc Chu nhanh chóng lảng sang chuyện khác, lấy xe đua điều khiển từ xa ra.

Lạc Thanh Hoài nhìn thấy Hoắc Chu vui vẻ cũng thả lỏng hơn nửa, nhanh chóng bị xe đua hấp dẫn lực chú ý.

Nó rất ít khi được mua đồ chơi cho bản thân, đồ chơi cao cấp như vậy thì càng không.

Tối qua Hoắc Chu đã chơi thuần thục, điều khiển xe vô cùng thuận lợi vượt qua các chướng ngại vật, không đụng vào bất kỳ cái nào.

Lạc Thanh Hoài mở to hai mắt nhìn, nhìn tới nhập tâm.

Hoắc Chu đặt điều khiển vào tay nó, "Em chơi thử xem."

Lạc Thanh Hoài hoảng hốt, "Em, em không chơi đâu."

"Không sao, có anh làm sư phụ em còn sợ không học được?" Hoắc Chu vỗ vỗ ngực, "Cứ yên tâm mà chơi, có anh ở đây, em không cần phải sợ gì cả."

Lạc Thanh Hoài thở ra một hơi, chậm rãi ấn nút đầu tiên.

...

Khi hai đứa trẻ còn đang tập trung chơi đùa, mẹ Hoắc từ bệnh viện trở về.

"Thế nào?" Cha Hoắc đeo tạp dề nấu cơm, nghe thấy tiếng mở cửa liền cầm phới đi ra.

Mẹ Hoắc nghe được tiếng cười trong trẻo từ trong phòng truyền ra liền ra hiệu cha Hoắc đi tới phòng bếp, lắc đầu, "Kiểm tra rồi, không có chuyện gì cả. Cái răng kia cũng vốn đã sắp rụng, không có ảnh hưởng gì tới răng mới."

Cha Hoắc "Ừm" một tiếng, yên lòng, "Không có việc gì thì tốt rồi."

Mẹ Hoắc liếc mắt qua phòng khách, thấp giọng, "Không phải Chu Chu đánh Phi Phi. Em vừa hỏi Phi Phi, thằng bé nói là đánh trên sân cỏ, nhưng anh cũng biết khi nào Chu Chu mới rời cửa mà. Làm sao xảy ra trong thời gian ngắn như vậy được, trừ phi nó rời cửa liền chạy tới sân cỏ, sau đó đánh Phi Phi một trận. Nhưng Chu Chu cũng không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, không có đạo lý gì đột nhiên nổi điên lên đánh người. Huống hồ, lấy dáng người của Phi Phi thì Chu Chu muốn đánh nó cũng không dễ dàng gì. Còn nữa, Chu Chu bình thường bị đánh nhất định sẽ viện một đống lý do, hôm nay lại không giải thích không kêu oan, thật sự rất kỳ quái. Em cảm thấy chuyện này nhất định còn có nội tình."

Lúc đó mẹ Hoắc không ở nhà, cho nên không nghe được chuyện Hoắc Chu nói Bàn Đôn mắng Lạc Thanh Hoài.

"Anh biết." Cha Hoắc hướng phòng Hoắc Chu bĩu môi, ngữ khí không tự giác mà có chút kiêu ngạo, "Là Thanh Hoài đánh, Hoắc Chu bảo vệ em."

"Hả?" Mẹ Hoắc sợ ngây người, "Thanh Hoài? Vóc dáng thằng bé nhỏ như vậy, làm sao có thể đánh thắng Phi Phi? Anh không nhầm chứ..."

"Em đừng nhìn vóc dáng thằng bé nhỏ nhắn, nó lớn lên trong hoàn cảnh nào? Đứa nhỏ bình thường làm sao so sánh được." Cha Hoắc thở dài, "Nghe nói nó ở trường thường xuyên đánh nhau với người ta, hơn nữa ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn, kể cả những đứa nhỏ lớn hơn thằng bé vài tuổi cũng phải sợ nó."

Mẹ Hoắc một lúc lâu mới bình tĩnh lại: "Cũng là đứa nhỏ đáng thương... Nhưng mà, nếu anh đã biết thì sao còn đánh Chu Chu?"

"Không phải kiếm công đạo cho lão Phó sao? Đỡ để anh ta mượn đề tài này để nói chuyện với nhà mình." Cha Hoắc nói, "Yên tâm, anh cũng không mạnh tay, trong lòng Chu Chu có lẽ cũng hiểu chuyện, một mực gào khan. Anh đánh nó tượng trưng hai cái, xem như phạt nó tội nói dối."

"Thằng bé nói dối cũng là vì bảo vệ Thanh Hoài, rất biết chịu trách nhiệm." Mẹ Hoắc cũng có chút tự hào, lại có chút khó hiểu, "Anh nói xem, trước kia nó cũng không tốt như vậy, quen Thanh Hoài cũng chỉ mới hai ngày, sao lại đối tốt với thằng bé như vậy?"

"Bộ dạng Thanh Hoài đẹp." Cha Hoắc đột nhiên hôn lên mặt mẹ Hoắc một cái, "Điểm này giống anh, nhìn thấy người đẹp thì đi không nổi."

Mẹ Hoắc giật mình, duỗi tay đánh cha Hoắc một cái, hai người cũng chưa phát hiện so sánh này có gì đó sai sai.

Sau một lúc lâu mẹ Hoắc mới từ phòng bếp đi ra, sau đó bà liền phát hiện cửa phòng ngủ Hoắc Chu hơi mở ra.

Hai đứa nhỏ có lẽ đã đi ra, trong lòng mẹ Hoắc hốt hoảng, vội vã đi tới.

Bà đang định gõ cửa, nhưng nhìn tình cảnh trong phòng lại khựng lại.

...

Lạc Thanh Hoài ngồi ở trên ghế.

Hoắc Chu ngồi dưới đất, xé băng cá nhân trên ngón chân Lạc Thanh Hoài, dán băng mới lại còn dặn dò, "Băng dính nước sẽ không sử dụng được nữa, còn làm miệng vết thương sinh mủ, rất đáng sợ... Em cầm vài cái băng mới về, buổi tối nhớ thay cái mới."

Cậu lải nhải một lúc, rất giống một người anh trai hiểu chuyện.

Mẹ Hoắc không nhịn được nhướng mày, phải biết rằng bình thường Hoắc Chu bị thương cũng không nhớ phải thay băng cá nhân mới.

Lạc Thanh Hoài vẫn cúi đầu nhìn Hoắc Chu, lúc này đột nhiên hỏi, "Anh không sợ em sao?"

Hoắc Chu không hiểu gì: "Sợ cái gì? Em có cái gì đáng sợ?"

"Em đánh Bàn Đôn." Lạc Thanh Hoài nhẹ giọng, "Đánh đến khóc."

Hoắc Chu cười to, "Bàn Đôn là loại to xác, nó nhìn thấy răng gãy lại còn chảy máu nên trực tiếp bị dọa khóc, không phải bị em đánh khóc. Nhưng mà hiểu lầm này cũng tốt, về sau khẳng định nó không dám bắt nạt em nữa. Cũng là lần này em may mắn, đúng lúc nó thay răng nên mới dọa nó sợ. Lần sau như vậy cũng đừng trực tiếp đánh nó, em không phải đối thủ của nó, nếu nó dám bắt nạt em thì tới tìm anh, ca ca sẽ báo thù cho em..."

Lạc Thanh Hoài ngơ ngẩn.

Cũng đã nửa ngày mà Hoắc Chu vẫn cho rằng Lạc Thanh Hoài là đứa nhỏ thẹn thùng nhu nhược như cũ, chuyện phát sinh hôm nay tất cả đều chỉ là hiểu lầm.

Mẹ Hoắc đứng ngoài cửa dở khóc dở cười, Hoắc Chu rốt cuộc là mắt mù hay tâm mù? Này đúng xứng danh tiểu mù điếc.

Trong phòng, Lạc Thanh Hoài không biết xuất phát từ tâm tư gì, bàn tay nhỏ nắm chặt nhưng rất nhanh lại buông ra, lặp lại vài lần, cuối cùng cũng không phản bác Hoắc Chu nữa, mà nói, "Để em nói rõ ràng với cha mẹ anh..."

"Đừng đừng đừng." Hoắc Chu liền túm mắt cá chân Lạc Thanh Hoài, "Anh cũng đã bị đánh rồi, em còn muốn nói, là muốn bị đánh thêm đúng không?"

Lạc Thanh Hoài chần chừ: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Hoắc Chu đánh gãy lời nó, "Nếu em nói ra, em bị đánh chưa tính, không phải anh vì nói dối mà lại bị cha anh đánh thêm sao? Chúng ta điên rồi sao?"

Nghe thấy như vậy lại làm liên lụy Hoắc Chu, Lạc Thanh Hoài trợn tròn mắt, không biết nên làm gì mới tốt.

"Chuyện này chỉ anh biết em biết thôi, đừng có nói cho bất kỳ ai, nhớ kỹ chưa?" Hoắc Chu dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài nhìn tay cậu, "... Vâng."

Nó dừng lại một chút, lại hỏi: "Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?"

Hoắc Chu dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, sửng sốt một lát, đột nhiên nở nụ cười, "Bởi vì anh là ca ca."

Lạc Thanh Hoài lập tức hỏi lại, "Vậy anh đối xử với đệ đệ khác đều tốt như này sao?"

"Không phải." Hoắc Chu lúc này không cần nghĩ nhiều, "Em không giống bọn họ."

Lạc Thanh Hoài: "Em không giống chỗ nào?"

Hoắc Chu: "... Em đáng yêu hơn bọn họ."

Lạc Thanh Hoài biểu tình nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi lại, "Em đáng yêu sao?"

Hoắc Chu loáng thoáng cảm giác, gia cảnh Lạc Thanh Hoài không tốt lắm, nó thẹn thùng yếu đuối như vậy, trước kia có lẽ thường xuyên bị người ta bắt nạt.

Từ thái độ của Lạc Thanh Hoài có thể nhìn ra, vẻ nghi ngờ kia không phải giả bộ, nếu được rất nhiều người yêu thích hẳn sẽ không có thái độ nghi hoặc như vậy.

"Em là đệ đệ đáng yêu nhất anh từng thấy, là tiểu mỹ nhân đẹp nhất." Hoắc Chu trưng ra một gương mặt tươi cười siêu bự, nói, "Em là đứa nhỏ ngoan nhất trong khu tập thể."

Lạc Thanh Hoài cuối cùng cũng không thấy vấn đề gì nữa, khóe miệng nhếch lên, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Mẹ Hoắc đợi một lúc mới gõ gõ cửa: "Chu Chu? Thanh Hoài?"

Hai thằng nhỏ đều quay đầu lại, Lạc Thanh Hoài vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, sợ hãi gọi một tiếng: "Dì."

"Trưa nay ở nhà dì ăn cơm với ca ca được không?" Mẹ Hoắc hỏi Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài rõ ràng có chút động tâm, nhưng vẫn từ chối, kể cả Hoắc Chu khuyên cũng vô ích.

Hoắc Chu nghiêm mặt không vui.

Lạc Thanh Hoài nhìn mẹ Hoắc một cái, mẹ Hoắc xoay người làm bộ như đang rất nhiều việc phải làm.

Lạc Thanh Hoài cắn cắn môi, cố gắng kéo ra lúm đồng tiền, giơ mặt đến trước mắt Hoắc Chu.

Hoắc Chu bật cười, chọc chọc hai má nó, "Vậy em mau về nhà ăn cơm đi, chiều anh lại tới tìm em chơi."

Đi ra khỏi phòng ngủ, cha Hoắc vừa vặn bưng một đĩa đùi gà chiên ra.

Hoắc Chu giữ chặt Lạc Thanh Hoài, đưa cho nó một cái đùi gà.

Lần này Lạc Thanh Hoài không từ chối nữa.

Hoắc Chu tiễn nó tới cửa, nhìn thấy nó xuống lầu mới đóng cửa lại.

Hai phút sau, cửa nhà bị gõ vang.

Cha Hoắc ở gần liền tiện tay mở cửa, kinh ngạc nói, "Thanh Hoài? Mau vào đây."

Lạc Thanh Hoài đứng ở cửa, hít sâu một hơi, "Người đánh Bàn Đôn là cháu chứ không phải ca ca ca ca nói dối vì bảo vệ cháu đều là cháu không tốt chú dì không cần đánh anh ấy nữa muốn đánh thì cứ đánh cháu này."

Lời này hiển nhiên nó lặp lại trong lòng vô số lần, sau đó dùng quyết tâm rất lớn rất lớn mới có thể nói ra, toàn bộ câu nói đến một giây nghỉ cũng không có.

Lạc Thanh Hoài nói xong liền bất an cúi đầu, trong tay còn nắm thật chặt đùi gà Hoắc Chu đưa cho.

Một nhà Hoắc Chu ba mặt mờ mịt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương