Tiểu Minh Tinh
Chương 33

Bộ phim dần tiến dần kết thúc, thần kinh Kiều Ứng cũng càng lúc càng căng chặt. Tinh hoa của bộ phim đều ở phần cuối cùng, hắn tuyệt không cho phép chính mình có chút sai lầm nào.

Vốn dĩ cũng đã mất ngủ, hiện tại buổi tối lại càng thêm khó vào giấc. Kiều Ứng lăn qua lộn lại lật xem kịch bản, lần nữa nghiền ngẫm các loại biểu tình cùng ngữ điệu, hơn nửa đêm thế nhưng tinh thần còn thật tỉnh táo, liền xuống bếp pha một tách cà phê. Hắn đi đến phòng khách, theo thói quen kéo tấm màn cửa lên, nhìn ra bên ngoài.

Trong bóng đêm cách đó không xa có chút ánh sáng đột ngột chợt lóe lướt qua, Kiều Ứng sửng sốt một chút.

Xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, hắn nhận ra đó là có người chụp ảnh. Nghệ sĩ nguyên bản thường có chút chuyện riêng tư đáng nói, nhưng sinh hoạt cá nhân của Kiều Ứng có tiếng là khá đơn điệu, từ năm đó sau khi rơi sâu xuống đáy, lại ru rú trong nhà, một diễn viên đã qua thời kỳ nổi tiếng, đội săn tin cũng thực dứt khoát buông tha hắn.

Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng là nhân vật có thể khai thác những scandal có giá trị.

Kiều Ứng không khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ thầm mình gần nhất cũng không có hoạt động lớn gì, bộ phim mới còn chưa đóng máy, cũng không cùng nữ diễn viên truyền ra chuyện xấu gì, như thế nào đột nhiên khiến cho đội săn tin chú ý?

Hắn tùy ý nhìn về phía ánh đèn flash, cũng không quá để ý uống xong cà phê, kéo lại màn rồi trở về phòng. Vừa mới nằm trên giường, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thẩm Liễm sau khi rời đi, hai ngày đầu không hề có tin tức, đến ngày thứ ba rốt cuộc gọi điện thoại cho hắn. Nội dung trò chuyện thực bình thường, không cố ý thân mật, nói vài câu chỉ nghe ra quả thật là quan tâm tình hình của hắn, thậm chí ngay cả chuyện hắn mất ngủ cũng biết. Kiều Ứng nghĩ thầm khó trách quản lý mỗi ngày đều ở trường quay điện thoại không ngừng, tám phần là hướng Thẩm Liễm thông báo tình hình hằng ngày của hắn đi.

Thật không hiểu tên Thẩm Liễm kia, lấy cái gì thu mua Đỗ Nhiễm nguyên bản đối hắn trung thành và tận tâm.

Vì thế lúc cầm lấy điện thoại, Kiều Ứng tưởng là Thẩm Liễm, “Alo” một tiếng, đối phương cũng không lên tiếng. Kiều Ứng có chút kỳ quái, đợi sau một lúc lâu, mới nghe được trong điện thoại truyền ra thanh âm một người đàn ông lạ: “Anh vừa mới nhìn thấy tôi đúng không?”

Kiều Ứng trong nháy mắt kinh hách, ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi: “Anh là ai!”

Người nọ phát ra tiếng cười ha ha, thanh âm dị thường quái dị, có lẽ là dùng loại máy biến thanh nào đó: “Tôi thực thích anh, Kiều Ứng. Từ khi anh đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên, tôi liền thích anh. Tôi thu thập cơ hồ tất cả áp-phích phim điện ảnh của anh, nhưng còn cảm thấy chưa đủ. Sau tôi lại phát hiện, nguyên lai tôi còn có thể chụp hình anh, đem cất vào một album ảnh. Tôi có rất nhiều ảnh chụp của anh, anh thực mê người. Hôm nào tôi gửi cho anh xem, được không?”

Không đợi Kiều Ứng nói chuyện, cuộc trò chuyện kết thúc sau tiếng cười quái dị của người đàn ông kia.

Đối phương cúp điện thoại.

Kiều Ứng duy trì tư thế cầm di động, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lông tơ trên cánh tay dựng thẳng, tựa hồ ngay cả độ ấm bốn phía đều xuống tới mức 0.

Hắn… Thế nhưng không hề phát hiện mình bị một tên biến thái theo dõi chụp ảnh thời gian lâu như vậy.

Kiều Ứng không báo cảnh sát, ngày hôm sau thay đổi số điện thoại, tất cả rèm cửa trong nhà đều đổi thành loại dày. Song một khi phát giác chung quanh mình, trong chỗ tối nhìn không thấy, ẩn núp một người đàn ông xa lạ tùy thời tùy khắc lặng yên không một tiếng động rình coi mình, người bình thường ai cũng không thể xem như chuyện gì cũng không phát sinh.

Hôm nay sau khi kết thúc công việc, quản lý đưa Kiều Ứng về nhà, theo thường lệ đem những gói hàng fan tặng Kiều Ứng gửi đến công ty đưa cho hắn. Quà fan tặng thần tượng cũng không lạ gì, quản lý sau khi loại bỏ phần lớn, đem những gói hàng thoạt nhìn có có giá trị giao tận tay Kiều Ứng. Kiều Ứng như mọi khi mở giấy gói, bên trong chỉ có một hộp giấy, sau khi mở ra hộp giấy, là một quyển album được trang trí công phu. Kiều Ứng có chút nghi hoặc, tùy tay lật xem, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, không thể ức chế khẽ phát ra một tiếng hô hoảng sợ.

Quản lý lấy làm kinh hãi, vội ghé qua xem thì thấy, bên trong tất cả đều là ảnh chụp Kiều Ứng—— có tấm hắn mặc áo ngủ ở ban công hút thuốc, có tấm để nửa thân trần đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, muôn hình muôn vẻ, điểm giống nhau duy nhất, chính là những ảnh chụp Kiều Ứng, tất cả đều là đêm khuya ở nhà, hơn nữa không chút phát giác chính mình đang bị thu vào ống kính.

Đỗ Nhiễm thụt lùi hít một ngụm lãnh khí: “Kiều Ứng, cậu bị người ta chụp lén?”

Kiều Ứng sắc mặt tái nhợt, sau một lúc lâu, mới trả lời: “Phải.”

“Cậu có biết?!”

“Ừm. Người nọ… buổi tối hôm trước gọi điện thoại tới nhà tôi.” Kiều Ứng không muốn Đỗ Nhiễm lo lắng, bởi vậy cũng không nói cho hắn chuyện này, sau khi đổi số điện thoại, người nọ cũng không gọi điện thoại tới nữa. Về nhà liền kéo kỹ rèm cửa, cũng ngăn chặn tất cả những chỗ có khả năng bị chụp, nhưng hắn không dự đoán được, ngay cả ảnh chụp mình sau khi kết thúc công việc từ trong xe bước ra cũng có.

Người nọ… Đến tột cùng là trốn ở góc nào, giơ cameras, yên lặng giám thị hắn?

Hai hàng lông mày Đỗ Nhiễm lập tức nhíu lại, trong giọng nói tràn ngập lo lắng cùng tức giận: “Mau chóng báo cảnh sát! Kiều Ứng, người nọ là một tên biến thái!”

Kiều Ứng liền ngăn hắn lại: “Quên đi, Đỗ Nhiễm. Tôi không muốn làm ầm ĩ chuyện này. Qua vài ngày nữa bộ phim đóng máy, đến lúc đó tôi sẽ tìm phòng dọn ra ngoài. Người này… Hẳn là sẽ không làm gì tôi đâu.”

“Cậu sao biết người này sẽ không làm gì cậu?” Đỗ Nhiễm đột nhiên tức giận, “Cậu sao biết hắn sẽ không thương tổn cậu? Hắn làm như vậy, cũng đã là đang uy hiếp cậu!”

Kiều Ứng như trước lắc đầu, miễn cưỡng trấn định cười: “Hắn… chỉ là một người mê phim của tôi mà thôi. Có lẽ là cực đoan một chút, bất quá… cũng sẽ không làm gì tôi.”

Trên thế giới này luôn có đủ loại cố chấp điên cuồng, thích một người, sẽ đương nhiên đem đối phương coi là tất cả của mình. Kiều Ứng không phải không biết có những fan có chút điên cuồng, đối với thần tượng của mình làm ra một ít hành động cực đoan. Nhưng là hắn vẫn cho rằng, người đàn ông kia sẽ không có ý niệm muốn tổn hại mình.

Dù sao trước khi bị phát giác, hắn cũng không làm gì Kiều Ứng.

Huống chi, Kiều Ứng giờ phút này tất cả tinh thần cùng tâm tư, tất cả đều đặt ở đoạn cuối của bộ phim mới, hắn không muốn phân tâm đi để ý việc này.

Đợi cho bộ phim này kết thúc, tìm chỗ khác dọn đi thôi. Chính mình cẩn thận một chút, không để cho người nọ có cơ hội chụp ảnh, hẳn là không có việc gì.

Đỗ Nhiễm không thể khuyên hắn, mím chặt môi không nói gì, cuối cùng đành phải đáp ứng tạm thời không báo cảnh sát, nhưng kiên trì ngày mai sau khi kết thúc công việc, muốn đích thân đưa Kiều Ứng về nhà.

Kiều Ứng biết hắn lo lắng, cũng không cự tuyệt ý tốt này.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nhiễm liền lái xe tới đón hắn đến trường quay, đợi cho đến khi kết thúc công việc, lại lái xe đưa hắn về nhà. Hắn thậm chí lo lắng Kiều Ứng một mình lên lầu, dọc đường đi đều dặn dò Kiều Ứng nhất định phải chờ hắn đậu xe xong, đi lên lầu cùng hắn.

Ai biết tên biến thái kia trốn ở góc nào trong tòa nhà này, vạn nhất ẩn núp trong thang máy hoặc là cửa nhà Kiều Ứng thì làm sao bây giờ?

Kiều Ứng biết, chuyện mình bị chụp ảnh quả thật là dọa đến Đỗ Nhiễm, vì để hắn an tâm, liền gật đầu đáp ứng. Lúc xuống xe, chờ Đỗ Nhiễm đậu xe xong, Kiều Ứng đang chuẩn bị cùng hắn lên lầu, lại phát hiện Đỗ Nhiễm đột nhiên dừng bước, nhìn phía sau hắn.

Hắn có chút nghi hoặc quay đầu lại.

Thân ảnh quen thuộc đứng cách mình không xa, trong tay còn kéo theo va li hành lý, một bộ phong trần mệt mỏi.

Là Thẩm Liễm.

Kiều Ứng ngây ngẩn cả người, công việc của Thẩm Liễm vẫn chưa chấm dứt, đột nhiên chạy về đây như vậy, thật ngoài dự kiến của hắn. Đỗ Nhiễm yên lặng nhìn Thẩm Liễm một cái, đối phương hướng hắn khẽ cười một chút, vì thế theo phép lịch sự cười đáp lại, rồi di chuyển tầm mắt.

“Tôi đi đây.”

Đỗ Nhiễm hướng Kiều Ứng chào một câu, quay lại xe.

Là hắn gọi điện thoại nói với Thẩm Liễm chuyện Kiều Ứng bị người ta theo dõi chụp ảnh, nhưng là hắn không nghĩ tới Thẩm Liễm vừa nhận được điện thoại, ngay cả công tác đều bỏ lại chạy về đây.

Cũng tốt… Ít nhất có người ở cùng Kiều Ứng, miễn cho hắn một người đối mặt với căn phòng trống rỗng. Rõ ràng là sợ hãi, lại vô luận thế nào cũng không chịu biểu hiện ra ngoài, không để người khác phải lo lắng.

Hắn chỉ có thể đưa Kiều Ứng về nhà, đưa hắn về đến cửa, nhưng không cách nào tiến vào không gian riêng tư của hắn.

Từng ấy năm tới nay, điều này đã trở thành luật bất thành văn giữa hắn và Kiều Ứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương