Thẩm Hạo Ngôn trở lại, đi đến phòng khách, liếc mắt nhìn qua vợ mình, cô vợ bé nhỏ cùng hắn thân mật cả đêm kia đáng lẽ giờ này phải nằm trên giường nghỉ ngơi chứ, sao lại cùng tên đàn ông chết tiệt kia vừa cười vừa nói, vẻ mặt còn tươi cười hớn hở thế kia. Hơn nữa người đàn ông kia lại là tên lang băm đáng ghét.Cảnh tượng này thật là vô cùng chướng mắt.

Khi cơn tức của hắn lên đến đỉnh điểm, hắn phăm phăm bước tới, đứng sát vào người phụ nữ không biết trời cao đất dày là gì kia, ánh mắt u ám liếc về phía hai người họ.

Quả nhiên, Tiểu Nhược vẫn đang say sưa nói chuyện nên không biết được ở đâu lại xuất hiện cái người trước mặt.

“Anh!” bởi vì quá ngạc nhiên, cái miệng nhỏ mở to, hai mắt nhìn hắn không chớp. Tự nhiên sau đêm qua, lúc này khi đối diện với hắn, cô liền cảm thấy xấu hổ, giọng nói cũng tự nhiên trở nên lắp bắp.

“Anh như thế nào? Anh không thể trở về sao, có cần nhìn anh như vậy không? Hay em làm gì trái với lương tâm?” Mới có mấy tiếng không nhìn thấy nàng, nàng đã cùng người đàn ông khác cười cười nói nói, nàng mới xuống khỏi giường của hắn không bao lâu, đã không thể chờ được rồi? Thẩm Hạo Ngôn bị cảnh trước mắt làm cho kích động khiến lời nói của hắn có mùi dấm chua.

“Đương… đương nhiên là có thể” không biết vì sao hắn đột nhiên tức giận, cô lập tức thu lại nụ cười, cẩn thận quan sát hắn.

“Này! tôi nói này, cậu lớn tiếng như vậy sẽ hù Tiểu Nhược đó” Đằng Phong cũng ngỡ ngàng nhìn người anh em tốt đột nhiên nổi điên của mình, cố gắng hòa giải, đập lên vai hắn, lại bị hắn hất tay ra.

“Hù cô ấy? tôi làm sao mà hù cô ấy được, trừ khi cô ấy có tật giật mình” Còn thay nàng nói chuyện, lại gọi nàng là “ Tiểu Nhược”? Có lầm hay không?Từ khi nào hai người họ lại trở nên thân thiết như vậy, quen thuộc đến nỗi trực tiếp gọi tên nàng? Sắc mặt Thẩm Hạo Ngôn càng lúc càng khó coi, Tiểu Nhược cũng bị hắn làm cho sợ hãi, dường như có giọng nói cảnh báo với cô rằng: sắp có bão.

“ Làm sao vậy? Có gì nghiêm trọng đâu” Cậu ta nghĩ dọa người khác thì rất vui sao, nhìn xem Tiểu Nhược bị dọa đến thế nào rồi, Đằng Phong tức giận nghĩ.

“ Tôi xử lý việc nhà tôi không được sao?Mà bây giờ tôi muốn cùng “vợ” của tôi nói chuyện” Hắn gằn giọng nói chữ “vợ”, ám chỉ người nào đó phải biết thức thời, đừng quấy rầy vợ chồng người ta tâm sự. Bàn tay hắn vòng qua người Tiểu Nhược, nửa ôm nửa kéo lên lầu. Tiểu Nhược kinh hoàng, dùng ánh mắt cầu cứu Đằng Phong, nhưng dù có phát sinh chuyện gì đi nữa thì cũng là chuyện nhà bọn họ, Đằng Phong không thể xen vào- đấy là nguyên tắc của cậu ta. Hơn nữa chuyện này chắc cũng không phải đơn giản, vả lại, lúc này bọn họ đang “tâm sự” anh làm sao có thể quản đây? Cho nên anh chỉ có thể nhún nhún vai theo kiểu muốn giúp mà chẳng được, cười trộm dâng dê cho sư tử.

“Này! Tiểu Nhược đâu, hồi nãy có ai tới à, sao ta nghe thấy mọi người to tiếng” Mẹ Thẩm đi ra không thấy con dâu yêu quý đâu, chỉ thấy còn một mình Đằng Phong cười thầm, hình như vừa nãy có tiếng người cãi nhau.

“À, là Hạo Ngôn trở về, Tiểu Nhược bị hắn bắt đi “tâm sự” rồi. Bác gái à, chắc bác sắp được bế cháu rồi” Đằng Phong hướng về phía cầu thang, nơi hai người họ đi lên, mập mờ nói

“Hả! Đúng vậy sao! Tốt! tốt! Thật sự là quá tốt!” Vừa nghĩ tới việc không lâu nữa được bế cháu, miệng của bà liền cười đến không khép lại được, lúc nãy bà còn muốn tìm Tiểu Nhược, bây giờ con dâu bà đã vào “miệng sư tử”, hơn nữa một chút khả năng phản kháng cũng không có…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương