Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng
-
Chương 11: Biết người biết ta
Trên tầng cao nhất của trung tâm điều hành của tập đoàn họ Thẩm, Thẩm Hạo Ngôn ngồi phía sau bàn làm việc, chăm chú nhìn tài liệu trước mặt, lông mày nhíu chặt, đôi mắt thâm sâu, sắc mặt lạnh lẽo khiến cho người ta phải tự hỏi rút cục là tài liệu gì lại khiến cho hắn có biểu hiện như vậy.
Trong tài liệu đang mở, là một phần tư liệu cá nhân chi tiết, từ hồi nhỏ cho đến đến lớn, còn kèm theo ảnh chụp. Tài liệu này chính là về Bạch Tiểu Nhược, hắn thừa nhận, làm như vậy có lẽ không được minh bạch lắm, nhưng là từ trước đến nay hắn luôn muốn làm chủ mọi chuyện, cho dùng thủ đoạn gì, cũng phải biết rõ. Hắn luôn ghi nhớ đạo lý “Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Tài liệu không nhiều lắm, nàng là một người trầm tĩnh, đơn giản, dường như không có gì đặc biệt, cũng chỉ là trong ba năm đại học có kết giao với một chàng trai, ánh mắt lướt qua những bức hình, trong ảnh đều là nàng đang cười nói tự nhiên, hoặc là vui vẻ chạy trốn, làm động tác nghịch ngợm đáng yêu, hoặc là nép vào người thanh niên anh tuấn bên cạnh… Cho đến những hình ảnh của cuộc sống gần đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đã mất đi nụ cười chỉ còn nét u buồn trong mắt nhìn qua như vực sâu không thấy đáy.
Trong tài liệu nói, người thanh niên đó bởi vì bị cha mẹ thúc ép, sắp cùng tiểu thư của Lê thị đính hôn, bởi vậy nên bỏ qua nàng. Là bởi vì như vậy, nàng mới buồn phiền không vui, là bởi vì như vậy, nàng mới thương tâm, tuyệt vọng cho nên mới cùng hắn kết hôn à? Là thế này phải không?
Bất kể là đáp án như thế nào, hắn dường như cũng khó có thể chấp nhận!
Nặng nề khép lại tài liệu, vuốt vuốt mi tâm nhíu chặt, nhấc điện thoại lên gọi đi.
“Thiếu gia.” Đầu bên kia tiếp điện thoại.
“Lưu quản gia, thiếu phu nhân hôm nay đã làm những gì.”
Ngữ điệu bực mình, giọng nói tố cáo bản thân đang không vui.
“Báo cáo thiếu gia, hôm nay thiếu phu nhân rời giường ăn sáng xong sau đó ra vườn hoa, không có làm gì khác.”
“Được rồi!”
Vừa mới cúp điện thoại, điện thoại nội bộ vang lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Giám đốc, là lão phu nhân gọi đến, bà nhất định muốn ngài nghe điện thoại.” Nghe ra lão đại giọng nói không vui vẻ gì, nhưng người gọi đến là lão phu nhân, sao có thể không báo cáo. Làm cấp dưới thật đúng là khó xử!”
“Nối máy đi.” Vừa nghe là điện thoại của mẹ, hắn liền nhức đầu, biết ngay là bà muốn nói những gì rồi.
“Con trai à, là mẹ đây, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
Thẩm phu nhân cũng mặc kệ con trai bây giờ như thế nào, tóm ngày đầu tiên kết hôn đã bỏ chạy đến công ty, lạnh nhạt với vợ, bà sao có thể để như vậy chứ!
“ Mẹ, Con biết rồi.” Miễn cưỡng đáp lời, hắn đương nhiên biết rõ mẹ mình muốn nói cái gì.”
“Con biết? Con biết thế thì tại sao mới ngày đầu tiên kết hôn con đã vội chạy đi làm, bỏ mặc vợ con ở nhà, chuyện này con giải thích ra sao?!”
Xem con trai có ý tứ qua loa đại khái, bà nhịn không được lớn tiếng nói.
“Công việc của con đang rất gấp.”
Đem ống nghe cách xa một chút rồi mới nghe tiếp, thêm chút nữa hắn sẽ phát điên mất, tính bà là như vậy, một khi đã bị kích động sẽ lảm nhảm không ngớt.
“Công việc gấp gáp, con là ông chủ cơ mà, trong công ty nuôi nhiều người như vậy để làm cái gì, con không đi làm một ngày, công ty sẽ sụp đổ hay sao, không phải là con đã đồng ý với mẹ rồi chứ, nói là sẽ để mẹ mau chóng ôm cháu nội, hóa ra là con gạt mẹ, số tôi thật là khổ mà, nuôi đứa con bất hiếu làm tôi tức chết… Ô…ô …”
Nói xong lời cuối, còn xụt xịt mũi, khiến cho con trai thấy được bà đang khổ sở đến cỡ nào!
“Mẹ mẹ đừng khóc, con biết rồi, con đồng ý là được chứ gì, tối hôm nay con sẽ về nhà.”
Thực không chịu nổi chiêu này của bà biết rõ là giả, mà lại không thể làm gì được.
“Ừm, con nói rồi nha, không cho phép con đổi ý, mẹ chờ đấy, Bye-bye.”
Nghe được lời hứa của con trai, bà lập tức liền khôi phục lại giọng điệu như trước, còn không quên dặn dò.
“Con biết rồi. Bye.”
Cúp điện thoại, cảm giác mệt mỏi kéo đến, nghĩ đến nàng dâu mới cưới đang ở nhà, hắn cảm thấy không biết phải đối đãi với nàng như thế nào nữa.
Trong tài liệu đang mở, là một phần tư liệu cá nhân chi tiết, từ hồi nhỏ cho đến đến lớn, còn kèm theo ảnh chụp. Tài liệu này chính là về Bạch Tiểu Nhược, hắn thừa nhận, làm như vậy có lẽ không được minh bạch lắm, nhưng là từ trước đến nay hắn luôn muốn làm chủ mọi chuyện, cho dùng thủ đoạn gì, cũng phải biết rõ. Hắn luôn ghi nhớ đạo lý “Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Tài liệu không nhiều lắm, nàng là một người trầm tĩnh, đơn giản, dường như không có gì đặc biệt, cũng chỉ là trong ba năm đại học có kết giao với một chàng trai, ánh mắt lướt qua những bức hình, trong ảnh đều là nàng đang cười nói tự nhiên, hoặc là vui vẻ chạy trốn, làm động tác nghịch ngợm đáng yêu, hoặc là nép vào người thanh niên anh tuấn bên cạnh… Cho đến những hình ảnh của cuộc sống gần đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đã mất đi nụ cười chỉ còn nét u buồn trong mắt nhìn qua như vực sâu không thấy đáy.
Trong tài liệu nói, người thanh niên đó bởi vì bị cha mẹ thúc ép, sắp cùng tiểu thư của Lê thị đính hôn, bởi vậy nên bỏ qua nàng. Là bởi vì như vậy, nàng mới buồn phiền không vui, là bởi vì như vậy, nàng mới thương tâm, tuyệt vọng cho nên mới cùng hắn kết hôn à? Là thế này phải không?
Bất kể là đáp án như thế nào, hắn dường như cũng khó có thể chấp nhận!
Nặng nề khép lại tài liệu, vuốt vuốt mi tâm nhíu chặt, nhấc điện thoại lên gọi đi.
“Thiếu gia.” Đầu bên kia tiếp điện thoại.
“Lưu quản gia, thiếu phu nhân hôm nay đã làm những gì.”
Ngữ điệu bực mình, giọng nói tố cáo bản thân đang không vui.
“Báo cáo thiếu gia, hôm nay thiếu phu nhân rời giường ăn sáng xong sau đó ra vườn hoa, không có làm gì khác.”
“Được rồi!”
Vừa mới cúp điện thoại, điện thoại nội bộ vang lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Giám đốc, là lão phu nhân gọi đến, bà nhất định muốn ngài nghe điện thoại.” Nghe ra lão đại giọng nói không vui vẻ gì, nhưng người gọi đến là lão phu nhân, sao có thể không báo cáo. Làm cấp dưới thật đúng là khó xử!”
“Nối máy đi.” Vừa nghe là điện thoại của mẹ, hắn liền nhức đầu, biết ngay là bà muốn nói những gì rồi.
“Con trai à, là mẹ đây, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
Thẩm phu nhân cũng mặc kệ con trai bây giờ như thế nào, tóm ngày đầu tiên kết hôn đã bỏ chạy đến công ty, lạnh nhạt với vợ, bà sao có thể để như vậy chứ!
“ Mẹ, Con biết rồi.” Miễn cưỡng đáp lời, hắn đương nhiên biết rõ mẹ mình muốn nói cái gì.”
“Con biết? Con biết thế thì tại sao mới ngày đầu tiên kết hôn con đã vội chạy đi làm, bỏ mặc vợ con ở nhà, chuyện này con giải thích ra sao?!”
Xem con trai có ý tứ qua loa đại khái, bà nhịn không được lớn tiếng nói.
“Công việc của con đang rất gấp.”
Đem ống nghe cách xa một chút rồi mới nghe tiếp, thêm chút nữa hắn sẽ phát điên mất, tính bà là như vậy, một khi đã bị kích động sẽ lảm nhảm không ngớt.
“Công việc gấp gáp, con là ông chủ cơ mà, trong công ty nuôi nhiều người như vậy để làm cái gì, con không đi làm một ngày, công ty sẽ sụp đổ hay sao, không phải là con đã đồng ý với mẹ rồi chứ, nói là sẽ để mẹ mau chóng ôm cháu nội, hóa ra là con gạt mẹ, số tôi thật là khổ mà, nuôi đứa con bất hiếu làm tôi tức chết… Ô…ô …”
Nói xong lời cuối, còn xụt xịt mũi, khiến cho con trai thấy được bà đang khổ sở đến cỡ nào!
“Mẹ mẹ đừng khóc, con biết rồi, con đồng ý là được chứ gì, tối hôm nay con sẽ về nhà.”
Thực không chịu nổi chiêu này của bà biết rõ là giả, mà lại không thể làm gì được.
“Ừm, con nói rồi nha, không cho phép con đổi ý, mẹ chờ đấy, Bye-bye.”
Nghe được lời hứa của con trai, bà lập tức liền khôi phục lại giọng điệu như trước, còn không quên dặn dò.
“Con biết rồi. Bye.”
Cúp điện thoại, cảm giác mệt mỏi kéo đến, nghĩ đến nàng dâu mới cưới đang ở nhà, hắn cảm thấy không biết phải đối đãi với nàng như thế nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook