Tiểu Miên Hoa
-
Chương 1
Văn án:
Úc Linh thân là một đóa hoa thành tinh, vẫn luôn là kẻ nhu nhược bị coi khinh nhất trong nhà.
Mẫu thân đi rồi, nàng nơi chốn bị khi dễ, cuối cùng ra đi lặng yên không một tiếng động trong cô độc và vô vọng.
Mệnh tẫn, nàng đi tới một thế giới khác, bị một con hồ yêu tôn sùng là thần minh, phủng trong lòng bàn tay, cẩn thận tỉ mỉ mà chăm sóc mà che chở.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, một đạo thiên lôi lại đưa nàng trở về thế giới ban đầu.
Lại mở mắt, nàng về tới ngày mình vừa thành niên kia.
Trong trí nhớ hết thảy không hề thay đổi, không có người để ý tới lễ thành niên của nàng, chỉ để ý tới vị khách quý từ phương xa tới.
Cái gia đình tan nát này không đáng, nàng tính trực tiếp rời nhà trốn đi.
Kỳ quái chính là --
Vị khách quý kia giống hệt con hồ ly đã từng đối tốt với nàng.
"Nơi này ai cũng không tốt với ta, ta không muốn lưu lại nơi này cũng không có nơi nào để đi, ngươi có thể dẫn ta đi không?"
"Không thể."
"Ô......"
***
Chung Sở Vân từ Úc gia mang về một con yêu tinh Tiểu Miên Hoa đặc biệt dính người.
Đêm đó về nhà, nàng cắm Tiểu Miên Hoa vào bình, bảo nàng: "Ngoan ngoãn một chút."
Đóa miên hoa nho nhỏ nằm ở bình hoa liên tục gật đầu.
Tắt đèn rồi, nàng dùng lá cây ôm lấy thân thể nho nhỏ của mình, nhìn tinh nguyệt ngoài cửa sổ, lâm vào một trận trầm tư.
Ngày nọ, Chung Sở Vân ngủ dậy, phát hiện yêu tinh hoa vẫn luôn dán lấy mình nay đã không thấy đâu, còn đem theo một ít tiền lẻ rách nát không đáng giá.
Lưu lại, chỉ có một tờ giấy.
—— nhận sai hồ ly, xin lỗi.
Chương 1:
Đau, là cảm giác duy nhất từ khi ý thức khôi phục, như dòng điện xuyên qua toàn thân.
Hai mắt như bị bỏng, dính vào khó có thể mở ra.
Như ba hồn bảy phách chợt như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng ra ngoài, dường như tùy thời sẽ bứt ra mà đi mất.
Nhè nhẹ từng đợt từng đợt, theo trái tim kịch liệt đập, mỗi một tấc đều xé rách thể xác như nhà giam đang gắt gao trói buộc nó kia.
Như vạn kiến phệ cốt, hận không thể khoét rỗng cả người......
Trong lúc hoảng hốt, hình như có người kéo tay nàng, hoặc chỉ là nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo tế gầy, chạy vội giữa ban đêm dông tố đan xen.
"Ta sẽ bảo hộ ngươi."
Thanh âm nàng nhẹ như vậy, lại kiên định như vậy.
Kiên định đến mức có thể nỗ lực quên mình, giữa lúc tuyệt vọng đã đến, dùng hết thảy sức lực ôm nàng hộ trong lòng ngực.
Rồi lại chậm rãi tiêu tán vô tung.
......
Cổ mộc cao lớn, mấy ngàn năm như một ngày che trời cắm rễ nơi đây, ngày ngày đêm đêm nhìn thế hệ Yêu tộc này lại đến thế hệ khác truyền thừa tại Tích Tuyền Sơn.
Dưới bóng cây, linh lực chậm rãi lưu động dường như là tà dương xuyên thấu qua làn khói nhẹ, trên muôn vàn nhánh cây những lá linh thiêm không có chữ dào dạt theo gió mà vang, giữa tiếng côn trùng kêu chim chóc gáy, cuồn cuộn tràn đầy sinh cơ.
Tương truyền, cây có thần linh sẽ bảo hộ con cháu Mộc tộc đời đời.
Thiếu nữ quỳ gối dưới tàng cây ánh mắt ngơ ngẩn, nước mắt bỗng nhiên không hề dự đoán được mà trào lên từ đáy mắt.
"Ngày nào cũng như ai mắc nợ nàng cái gì vậy, cũng không biết muốn khóc cho ai xem."
"Chúng ta tới cầu nguyện, quan tâm đến nàng làm gì?"
"Hôm nay là ngày quan trọng như vậy mà nàng lại khóc nhè trước thần thụ, thật là đen đủi."
"Đi đi, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, lại không đi sẽ tới muộn......"
Nữ nhân rời đi vẫn hùng hùng hổ hổ mà oán giận cái gì, theo thanh âm càng lúc càng xa, ký ức người thiếu nữ cũng dần dần rõ ràng hơn.
Nàng không nên ở nơi này.
Hoặc là nói, nàng cũng không nguyện ý xuất hiện ở nơi này.
Nàng tên Úc Linh, là đứa con riêng không đáng để nhắc tới nhất của con trai trưởng của tộc trưởng Mộc tộc, cũng là một yêu tinh hoa bị người xem thường nhất.
Có lẽ là bởi vì thân phận của nàng, lại có lẽ là bởi vì nàng trời sinh nhỏ yếu, Úc gia trên dưới không có bất kì kẻ nào để mắt tới nàng.
Mẫu thân đi rồi, nàng càng không có nơi nương tựa, ngay cả khi đứng trước phụ thân chính mình cũng chỉ như là một món nợ, hoàn toàn không biết đối mặt với sự chán ghét và bài xích trong mắt hắn như thế nào.
Một đời kia, nàng ở nhà này làm trâu làm ngựa, bị nhục nhã bằng lời nói quá nhiều mà không hề chống cự, chịu đựng quá lâu các trưởng bối mở một con mắt nhắm một con mắt cùng ác ý từ những kẻ cùng thế hệ, ti tiện đến nỗi mỗi người đều có thể dẫm lên nàng một chân.
Thân hình kia vì cơm còn ăn không đủ no mà vô cùng nhỏ gầy, vĩnh viễn mặc xiêm y to rộng mà các tỷ tỷ vứt đi, mà dưới lớp quần áo không hợp thân kia cũng luôn che giấu những vết sưng đỏ hoặc bầm tím.
Nàng cho rằng hết thảy sớm đã theo một ngày luẩn quẩn trong lòng mà hoàn toàn kết thúc.
Từ đó, nàng đi tới một thế giới khác, gặp được một con hồ ly tuy không biết vì sao nhưng đối xử muôn vàn tử tế với nàng, tên là Lâm Song.
Nàng vốn tưởng rằng mình chẳng là gì cả, nhỏ yếu lại thật đáng buồn, chú định sẽ không được bất cứ kẻ nào để ý.
Là hồ ly kia nói cho nàng, tất cả những gì thuộc về nàng đều rất tốt, cũng nhất định sẽ có người thiệt tình tương đãi.
Nàng thật vất vả buông bỏ hết thảy khói mù quá vãng, theo hồ ly kia sống một cuộc sống có người đau lòng, có người bảo hộ, áo cơm vô ưu lại tự do.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cũng chưa được đến trăm năm, ông trời liền đánh xuống một tia sét, nửa điểm đạo lý cũng không nói mà lôi nàng trở về kiếp trước tuyệt vọng này.
Úc Linh nghĩ, trên đời này đại khái không có chuyện gì bi thảm hơn chuyện này.
Ký ức cùng hiện thực vào giờ phút này giao điệp lên.
Nàng duỗi tay lau những giọt nước mắt thuộc về một kiếp của chính mình kia, lau đi tầm mắt vừa rồi còn hết sức mơ hồ, cúi đầu nhìn thoáng qua lá thiêm không có chữ nắm chặt trong lòng bàn tay, trong đầu hiện ra ngày này ở kiếp trước, tâm nguyện của mình với thần thụ.
—— hy vọng sau lễ thành niên, ta có thể dần dần được mọi người chấp nhận.
Nàng nghĩ tới một màn kia, lại hoặc là ngày này trong trí nhớ, chẳng sợ sớm đã qua lâu như vậy cũng như cũ dừng lại dưới đáy lòng nàng.
Hôm nay, là lễ thành niên của nàng.
Yêu tinh 500 tuổi thành niên, ngày đặc biệt như vậy nên có cha mẹ thân nhân hoặc huynh đệ tỷ muội làm lễ thành niên, dùng để mong ước tương lai hài tử lớn lên thuận lợi vô ngu.
Ở Úc gia, ở mộc tộc, hay là tại đây Tích Tuyền sơn nơi yêu linh quần tụ, hài tử Yêu tộc đều có một ngày như vậy.
Úc Linh đã từng cho rằng chính mình cũng sẽ có.
Nhưng nàng ở dưới thần thụ một ngày, chờ đến chiều hôm phủ xuống phía chân trời, chờ đến ánh mặt trời lần thứ hai tưới xuống, chờ đến khi trong mắt ửng tơ máu, chờ đến khi ngày đó qua đi, cũng không chờ đến ai nhớ ra nàng tồn tại.
Sáng hôm sau, nàng hồng hai mắt, thất tha thất thểu trở về trong nhà, chờ đợi nàng chỉ có những lời mắng nhiếc cùng đá đánh không lưu tình chút nào từ người đại ca cùng cha khác mẹ Úc Đường.
Mà hết thảy cũng chỉ là bởi vì sáng nay nàng không kịp thời dâng lên cho hắn nước ấm để rửa mặt, lại còn dám khóc sướt mướt trước mặt hắn.
Mỗi ngày đêm từ đó, nàng vẫn như từ trước, trước sau là một đứa trẻ ai cũng có thể giẫm đạp một chân. Sau đó cứ như vậy chịu đựng nhiều năm, chịu đến khi chịu không nổi nữa, dứt khoát chấm dứt cả cuộc đời không có người cần đến này.
Nói thực ra, hơn một trăm năm qua đi, Úc Linh cũng coi như vô ưu vô lự mà sống lại một lần, thế giới này rất nhiều người rất nhiều việc với nàng mà nói đã không hề quan trọng.
Nàng có điểm đã quên lúc trước mình ôm ý tưởng như thế nào mà treo lá linh thiêm này lên thần thụ bảo hộ toàn tộc.
Dù sao lúc này đây, nàng không muốn cầu vị "Thần linh" chưa bao giờ để ý đến nàng này.
Úc Linh đứng dậy, từ đầu ngón tay ngưng ra một đạo bạch quang mỏng manh, xoa nát linh thiêm ước nguyện, xoay người theo ký ức đi về hướng gian phòng mình đã từng ở rất lâu.
Đó là một góc nửa gian tạp vật phòng của đại trạch Úc gia được dọn ra cho nàng, bên trong một phiến cửa sổ cũng không có, khoảng trống chật hẹp đến mức chỉ bày nổi một chiếc giường ván gỗ, một bộ ghế đẩu bàn lùn què một chân, một cái cái rương gỗ chen đầy quần áo và tạp vật.
Úc Linh cảm thấy mình cần thiết rời đi cái "Nhà" này, theo bản năng muốn trở về thu dọn hành lý.
Cũng thật lại lần nữa trở lại gian phòng ngủ này, nàng mới nhận ra chính mình thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, dù kéo xuống khăn trải giường dọn đi toàn bộ đồ vật trừ giường gỗ bàn ghế cho vào bao, cõng lên trên người cũng sẽ không ngại quá nặng.
Không xu dính túi mình nên đi chỗ nào đâu?
Sắc trời dần tối, nàng ngồi ở băng ghế nho nhỏ trầm tư trong chốc lát.
Ngày ấy nàng thành nhân, cũng chính là hôm nay, một yêu tinh từ trong thành tới Tích Tuyền sơn.
Nàng không biết yêu tinh thân phận ra sao, vì sao mà đến, nhưng biết Mộc tộc toàn tộc thậm chí tất cả yêu tinh trong Tích Tuyền sơn đều tôn sùng kẻ đó là khách quý.
Trong trí nhớ, nàng quỳ một ngày một đêm dưới thần thụ, ngày thứ hai nản lòng thoái chí lại vừa lúc nghe nói vị khách quý kia rời đi.
Yêu tinh trong thành......
Cái này làm cho nàng nhớ tới lão quản gia có chòm râu cỏ đuôi chó đã hoa râm trong nhà Úc gia.
Khi nàng đời trước quyết ý thoát đi trần thế, thường thường còn có thể nhìn thấy vị quản gia đứng trên đỉnh núi, lặp lại nhắc đi nhắc lại với một ít tiểu yêu đến hình người cũng biến ảo không tốt.
Hắn nói, nếu không phải những kẻ nhân loại đó dựng nên tầng tầng cao lầu chặt quá nhiều cây nơi núi rừng, Yêu tộc cũng sẽ không suy bại đến nước này.
Hắn nói, tựa hồ cũng chỉ hơn trăm năm, bên ngoài lại như thay đổi hoàn toàn, dường như là luyện ngục, không có một chút sinh khí.
Hắn còn nói, Tích Tuyền sơn là mảnh tịnh thổ cuối cùng của Mộc tộc, nếu ngày nào đó nhân loại dám đem những cái "Trâu sắt" mang móng vuốt đó lại đây, hắn sẽ liều mạng già cũng muốn vì bọn nhỏ đuổi đi bọn họ.
Nhưng sau lại, thực sự có tộc nhân đi ra bên ngoài, khi trở về đầu tóc vàng óng lượn sóng, ăn mặc một thân quần áo xinh đẹp từ bên ngoài mang về tới, hai mắt tỏa sáng, giọng điệu vui sướng kể về bên ngoài tốt như thế nào.
Bên ngoài núi là thành phố lớn của nhân loại.
Nghe nói, những nhân loại không hiểu pháp thuật nhưng lại rất biết cách sống.
Bọn họ có thể cưỡi các loại phương tiện giao thông tốc độ còn nhanh hơn chim bay, bọn họ có thể thông qua một cái di động nho nhỏ cách ngàn dặm tùy ý giao lưu với người khác, bọn họ còn có hộp sắt biết thể hiện hình ảnh mà không cần hao phí linh lực, cùng với rất rất nhiều đồ ăn ngon, quần áo đẹp.
Lão quản gia nghe xong, liên tục lắc đầu, trong mắt trong miệng tràn đầy ghét bỏ.
Nhưng yêu tinh đã từng vào trong thành lại được mọi người hâm mộ, mà các yêu tinh trong núi cũng đều hướng tới thế giới bên ngoài.
Nếu không có kết giới đặc thù trong núi, những kẻ tu vi không đủ tám chín phần mười bị lạc trong đó, căn bản tìm không được lối rời khỏi, sớm không biết có bao nhiêu yêu tinh dù biết rõ thế giới bên ngoài quy củ nhiều hơn, tự do ít hơn, cũng muốn rời đi nơi này.
Nếu không thì đi vào trong thành!
Tìm không thấy đường liền trộm đi theo vị khách quý kia, nhất định có thể đi ra ngoài!
Úc Linh nghĩ, đứng dậy chạy về nơi mình vốn không nên đi tới.
......
Trong trí nhớ Úc Linh, trong căn nhà hết sức cũ xưa kia chưa từng có ngày nào náo nhiệt như giờ phút này.
Cũng đúng, ông nội nàng, Tộc trưởng Mộc tộc nhất tộc, hôm nay chính là cố ý vì vị khách quý tổ chức yến hội.
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy trăm yêu linh trong núi tất cả tụ tập đầy trong ngoài Úc gia.
Trừ bỏ yêu tinh có thể biến ảo hoàn chỉnh hình người lâu dài, còn có Hoa nhi nơi ven tường, nóc nhà bỗng nhiên ra tới, tiểu yêu trùng điểu nho nhỏ đều tới đây xem náo nhiệt.
Tối nay nơi này linh tức hỗn độn, không có người để ý Úc Linh đã đến, giống như đời trước không có người để ý nàng vẫn chưa đến, nàng vốn nên có được lễ thành niên vào hôm nay lại là một sự tồn tại trước sau đều không người để ý.
Nếu không phải lại đây nhìn thoáng qua, nàng cũng không dám tin lễ thành niên của mình lại là một ngày náo nhiệt như vậy —— Dù mọi náo nhiệt đều không liên quan tới nàng.
Cũng không biết vị khách quý ở đâu, đến tột cùng có thân phận ra sao, vì sao có thể khiến đường đường là tộc trưởng Mộc tộc coi trọng như thế......
Úc Linh vóc dáng nhỏ gầy, có thể thoải mái xuyên qua đám người qua qua lại lại.
Vì tránh đi phiền toái không cần thiết, nàng cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại vốn là thấp đến không thể thấp hơn của mình, an an tĩnh tĩnh trốn vào đám người, lại lặng lẽ vòng qua tầm mắt quản gia, tìm góc an tĩnh huyễn hồi một đóa hoa nho nhỏ, treo chính mình lên cao cao, nhìn khắp xung quanh lên.
Giây tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên co rút lại một chút.
Nàng trông thấy cách đó không xa vài vị đường tỷ biểu tỷ trang phục lộng lẫy, còn có ca ca Úc Đường ngày thường luôn khịt mũi coi thường mình nhất, vĩnh viễn là mỗi câu một chữ "Tiểu tiện loại" .
Nhưng đầy đều không đủ để hấp dẫn tầm mắt nàng.
Chân chính khiến Úc Linh để ý là vị "Khách quý" bị bọn họ vây quanh.
Đó là một nữ nhân, nàng tóc dài màu bạch kim, có một khuôn mặt hồ ly tinh xinh đẹp đến muốn mệnh, mặt mày lại là lạnh lùng, trên người mặc một bộ váy dài màu xanh phủ sương mù bằng lụa mỏng, như mây mù từ chân trời dạt tới, từ trong ra ngoài mang cảm giác lạnh nhạt cự người ngàn dặm.
Vô luận là mái tóc như chỉ bạc, mặt mày hờ hững, hay là trang phục nàng chưa từng gặp qua kia, vị khách quý đối với Úc Linh mà nói đều là hết sức xa lạ.
Nhưng gương mặt này, nàng nhất định quen biết!
Đó chính là Lâm Song a, con hồ ly đã đối xử với nàng thật cẩn thận săn sóc!
......
Úc Linh do dự thật lâu, dạ tiệc tan đi, mâm đồ ăn dọn xong, quản gia huyễn ra rất nhiều cây chổi cỏ đuôi chó to như vậy, một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên dọn dẹp đại đường dơ loạn, nàng vẫn không dám xác nhận phán đoán của chính mình.
Bởi vì nàng biết được thân phận vị khách quý —— tộc trưởng Hồ tộc hiện giờ, cửu vĩ linh hồ Chung Sở Vân.
Tên không khớp, màu tóc không khớp, cảm giác không khớp......
Cũng không biết vì sao, nàng lại ôm một tia may mắn.
Vạn nhất đâu?
Vạn nhất con hồ ly đã đối xử với mình muôn vàn tốt lại giống như mình, bị đạo thiên lôi cùng nhau kéo lại đây?
Đây không phải không thể a!
Nàng nghĩ như vậy, âm thầm từ nơi xa đi theo, thấy Chung Sở Vân bị an bài ở một gian phòng cho khách, liền cũng hóa thành một đóa hoa, sâu kín phiêu đến nóc nhà, mở ra lá con yên lặng ôm lấy chính mình.
Nàng dán lấy mái ngói dưới thân, chịu gió đêm thu lạnh, nhìn ánh trăng lạnh lùng nơi chân trời, không để ý mà ngẩn ra.
Trong viện hoa quế bung cánh, thanh u phủ mãn viện.
Chim chóc tan đi, chỉ còn côn trùng đứt quãng kêu vang.
Cũng không biết có phải vì yêu tinh dưới nhà tình cờ có khuôn mặt giống hệt Lâm Song, cho nên gian nhà cũ đã làm nàng đau khổ cầu sinh suốt hơn 500 năm bỗng nhiên cũng có thời điểm khiến người ta an tâm.
Nhưng nàng nên gõ cánh cửa kia sao?
Nếu thật sự nhận nhầm hồ ly, mình sẽ thực mất mát sao?
Nàng nghĩ không ra đáp án, chỉ có thể lẳng lặng cuộn tròn ở nóc nhà tiếp tục do dự giãy giụa.
Bỗng nhiên, dưới mái hiên truyền đến tiếng cửa gỗ bị đẩy ra kẽo kẹt.
Ánh nến từ trong phòng chiếu ra, rọi xuống một bóng người tế gầy chiếu lên mặt đất.
Chung Sở Vân chậm rãi đi ra, cuối cùng đứng yên dưới cây hoa quế trong viện, dường như suy tư gì, hơi ngửa đầu nhìn ánh trăng phía chân trời.
Úc Linh có chút khó hiểu mà nhìn bóng dáng gầy yếu kia, cũng không biết vì sao, đáy lòng chợt dâng lên một cổ xúc động.
Nàng bay xuống đất, biến ảo hình người, đánh bạo rón ra rón rén đi ra phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo vân sa khinh bạc của Chung Sở Vân.
"Nơi này ai cũng đều đối xử với ta không tốt, ta không muốn lưu lại nơi đây cũng không có nơi để đi, ngươi có thể dẫn ta đi không?"
Thanh âm Úc Linh có chút bất ổn, giống như bàn tay nàng giờ phút này, hoàn toàn không chịu nàng khống chế mà run rẩy.
Chung Sở Vân rũ mi nhìn phía nàng, nàng cũng hơi ngửa đầu, đôi mắt hạnh tràn đầy chờ mong.
Nhưng cặp con ngươi xinh đẹp kia như bị tầng sương mù lạnh che phủ, khiến người khác vọng không thấy đáy.
Sau vài giây đối diện, sắc mặt Chung Sở Vân không thay đổi, chỉ có đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở, ngữ khí đạm mạc mà nói ra một câu trả lời vô tình.
"Không thể."
"Ô......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook