Tiểu Mẹ Kế
-
Chương 5
Tước Miên năm nay mười bảy, khi Tần Tuyết Phùng ở tuổi này thì đã gánh vác trọng trách trong nhà. Tần lão gia là kẻ vô tích sự chẳng có chút hứng thú nào với việc làm ăn buôn bán mà chỉ muốn sống phóng túng, sớm sinh con trai để nuôi mình. Nhưng lão rất vô dụng, một ngày có thể ngủ với mấy nữ nhân nhưng mãi vẫn chưa có đứa con nào, sai người tìm thuốc quý và cầu tự khắp nơi, đến khi về già mới gian khổ sinh được một đứa.
Khi Tần Tuyết Phùng còn nhỏ, Tần lão gia mời bảy tám lão sư dạy con trai mình học đủ thứ. Con trai vừa lớn lên thì lão lập tức đẩy hắn lên thượng vị, còn mình thì sống phóng túng trong phủ.
Gia nghiệp của Tần gia bị lão làm cho rối tinh rối mù, Tần Tuyết Phùng không ưa gì cha mình nhưng lại rất chào đón gia nghiệp mình phải kế thừa, hao tâm tổn trí hết mấy năm mới vực dậy được Tần gia, mệt muốn đứt hơi.
Giờ nghĩ lại thì mấy lần hắn tằng tịu với tiểu nam thê của cha mình là lúc tâm tình hắn vui vẻ thoải mái nhất.
Tước Miên vẫn ngồi trên đùi hắn, bò ra bàn hết vẽ gà lại vẽ cá vẽ thỏ.
Tần Tuyết Phùng tiện tay véo tai Tước Miên, y ngẩng đầu trừng mắt: "Lão gia lại chọc ta làm gì!"
"Chọc ngươi mới vui."
Tước Miên thấy hắn vô sỉ một cách ngang nhiên như thế thì bĩu môi, giận mà không dám nói gì.
Tần Tuyết Phùng lại nói: "Tiểu mẹ kế vẽ đẹp thật, hay là vẽ ta thử xem."
"Không được," Tước Miên cựa quậy trên đùi hắn, vòng vo kiếm cớ, "Ta không biết vẽ người!"
Thực ra y học vẽ từ nhỏ, còn vẽ mẫu thân và ca ca, thậm chí vẽ mấy người hàng xóm cũng rất giống. Nhưng muốn y vẽ Tần Tuyết Phùng thì y sợ mình sẽ không khống chế nổi mà vẽ người này thành khuôn mặt đáng ghét.
Chẳng hạn như vẽ thành một con cáo ranh mãnh hoặc một con sói háo sắc......
Nào ngờ Tần Tuyết Phùng lại nói: "Ta không chê đâu."
Tước Miên nghiêm túc nói: "Vẽ xấu lắm, xấu giống con ngựa cũng không để ý sao?"
Tần Tuyết Phùng cười nói: "Tiểu mẹ kế chịu vẽ thì được rồi, chỉ cần ngươi vẽ là đẹp ngay." Hắn xoa mặt Tước Miên rồi nhíu mày nói, "Nếu vẽ vừa ý ta thì không chừng ta còn thưởng cho tiểu mẹ kế nữa đấy."
Tước Miên lập tức sáng mắt: "Ta có thể về thăm mẫu thân và đại ca được không!"
Đại ca y bị bệnh, nghe nói sau khi được Tần gia cho một số tiền lớn thì đã chữa khỏi, nhưng đến nay y vẫn chưa gặp lại đại ca nên không khỏi lo lắng. Hơn nữa đại ca đã lâu rồi không gửi thư cho y, chưa biết chừng trong nhà lại xảy ra biến cố gì đó mà y không biết.
Tần Tuyết Phùng hờ hững nói: "Cái này còn phải xem tiểu mẹ kế biểu hiện thế nào đã."
Tước Miên nhảy phóc xuống đùi hắn, dời tờ giấy sang bàn đối diện rồi mài mực, lập tức bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng chuẩn bị phát huy.
Y bị Tần Tuyết Phùng trêu chọc nhiều lần như vậy nên tất nhiên là muốn vẽ Tần Tuyết Phùng xấu một chút, nhưng nghe Tần Tuyết Phùng hứa hẹn thì chút tâm tư trả thù kia có đáng là gì? Đương nhiên là ném đi ngay lập tức!
Vẽ tranh chỉ cần tập trung tinh thần, Tước Miên không ngồi thẳng lưng mà hơi cúi người tới trước, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Tuyết Phùng.
Trước kia không dám nhìn thẳng vào người này, bây giờ nhìn kỹ lại không thể không nói Tần Tuyết Phùng chính là nam nhân anh tuấn nhất mà y từng gặp. Lông mày như mực, đôi mắt sắc bén, con ngươi sâu thẳm đen láy. Nhìn xuống dưới là sống mũi cao thẳng, nhân trung rất sâu.
Hình như hắn vừa liếm môi nên trên môi có vết nước lấp lánh, lộ ra bờ môi căng mọng. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trên mặt thấp thoáng ý cười, ánh mắt hai người giao nhau, Tước Miên nhìn một lát thì hai gò má chợt đỏ ửng.
Nét vẽ đầu tiên bị lệch.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tước Miên tức giận vò giấy vứt sang một bên.
Tần Tuyết Phùng cười nói: "Tiểu mẹ kế thật lãng phí, giấy này cũng không rẻ đâu đấy."
Tước Miên bất mãn nói: "Lão gia chắc không keo kiệt đến thế chứ!"
"Ta không keo kiệt." Tần Tuyết Phùng nhìn y với vẻ sâu xa, "Tiểu mẹ kế ngắm ta nên trong lòng bấn loạn, ta phải vui mới đúng chứ. Ngươi thích lãng phí bao nhiêu thì cứ lãng phí bấy nhiêu đi."
Tước Miên muốn phản bác hắn không biết xấu hổ, định nói mình bị hắn dọa sợ nên mới vẽ sai, kết quả nói không nên lời mà trái lại còn lập tức đỏ bừng từ mặt xuống cổ, có thể nói là chẳng có tiền đồ gì cả.
Tước Miên đành phải kìm nén bực bội bắt đầu vẽ tranh.
Ban đầu cứ tưởng trong lòng mình vốn có thành kiến nên sẽ không nhịn được mà vẽ Tần Tuyết Phùng xấu xí vô cùng, không ngờ y nhìn mặt Tần Tuyết Phùng một hồi, khi hạ bút xuống lần nữa thì tay lại hết sức thành thật.
Vẽ được một nửa, y nhìn kỹ mới phát hiện mình vẽ Tần Tuyết Phùng phong lưu tiêu sái, vẽ ra một đôi mắt có thể hút người ta vào đó.
Tước Miên như bị đâm trúng chỗ đau, thở phì phò cầm bức tranh lên vò nhăn nhúm rồi vứt qua một bên, bắt đầu vẽ lại lần nữa.
Tần Tuyết Phùng ung dung đổi sang tư thế khác: "Tiểu mẹ kế có vẻ khó xử quá nhỉ, ta khó vẽ đến vậy sao?"
"Quá khó luôn ấy!" Tước Miên làu bàu, "Vẽ bức nào cũng xấu!"
Y vẽ lại ba lần, ném mấy cục giấy xuống đất, khó khăn lắm mới khống chế được mình vẽ ra một bức chân dung anh tuấn bình thường. Lúc này y mới thở phào lau mồ hôi trên trán, quạt khô mực rồi bưng tới giao nộp: "Bức này chắc được rồi chứ!"
Tần Tuyết Phùng thờ ơ liếc qua, không nhìn kỹ mà cười híp mắt lau vết mực dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Miên: "Tiểu phu nhân vất vả rồi."
"Vẽ ngươi ra được thế này làm ta mất nhiều sức lực lắm đấy." Tước Miên thấy có cơ hội thì tranh thủ nắm bắt, "Ta đã cố gắng đến vậy thì có thể về nhà thăm đại ca ta được không?"
Tần Tuyết Phùng không muốn làm khó y, chỉ giả vờ lưỡng lự một lát rồi hào phóng gật đầu đồng ý.
Tước Miên reo hò gần như nhảy dựng lên, sau đó lại bị Tần Tuyết Phùng túm qua. Một đôi tay ấm áp ôm lấy mặt y, để y hơi ngửa mặt lên đối diện với mình rồi nhìn ngắm kỹ càng.
"Lão gia làm gì vậy?" Quai hàm Tước Miên bị kẹp lại, nói lúng búng.
Ngón tay cái Tần Tuyết Phùng vuốt ve mặt y, vui vẻ nói: "Lúc nãy để tiểu mẹ kế ngắm ta lâu như vậy, giờ ta phải ngắm lại mới được nha."
Tước Miên bị ép nhìn thẳng vào hắn, tâm tình lúc vẽ tranh lại ập tới lần nữa, sắc mặt lập tức ngại ngùng, đôi mắt vô tội mở to. Tần Tuyết Phùng nhìn một lát, thân thể lại yên lặng dán sát vào y, khi Tước Miên kịp phản ứng thì đã có một vật quen thuộc cấn lấy mình.
"Ánh mắt của tiểu mẹ kế quyến rũ như thế......" Tần Tuyết Phùng hôn nhẹ lên chóp mũi y, "Vừa mê mẩn vừa sùng bái khiến ta không nhịn được đâu......"
Tước Miên: "Ngươi nói bậy!"
Tần Tuyết Phùng: "Ngươi không thẹn với lương tâm à?"
Tước Miên: "Ta, ta không thẹn với lương tâm!"
Y ngồi thẳng dậy để chứng tỏ mình ngay thẳng không hề nói dối. Nhưng y vừa cử động thì lại vô tình kề sát vào vật kia của Tần Tuyết Phùng thêm một chút.
Tần Tuyết Phùng vui vẻ bật cười: "Ngoài miệng nói không thẹn với lương tâm, thực tế chẳng phải đang mời gọi ôm ấp sao?"
Tước Miên: "Ta, ta không cẩn thận......" Y nói lảng sang chuyện khác, "Thật ra lão gia mới không đúng, lão gia đã nói ta đối với ngươi không có sức hấp dẫn lớn như thế mà!" Y hùng hồn chỉ tay vào vật phía dưới, "Người đuối lý chính là lão gia chứ không phải ta!"
Tần Tuyết Phùng nhướn mày, ngón tay xoa nắn mặt y khiến y càng khẩn trương hơn.
Chắc không phải sẽ bị giải quyết ngay tại chỗ đấy chứ? Lão gia vô lại này cũng dám làm thế lắm!
Quả nhiên Tần Tuyết Phùng cúi xuống hôn lên má Tước Miên rồi trượt xuống cần cổ trắng nõn. Tước Miên nghiêng đầu, vừa yếu ớt phản kháng vừa nghĩ thầm trong lòng: Sao mình lại xui xẻo vậy chứ!
Không ngờ Tần Tuyết Phùng chỉ hôn lên cổ mấy cái rồi buông tha cho y: "Ta cũng không muốn làm loạn thư phòng của mình, tiểu mẹ kế ra ngoài trước đi rồi lát nữa theo ta dùng bữa."
Tước Miên vội vàng gật đầu trả lời "Vâng vâng vâng" rồi bọc kín áo choàng lui ra ngoài. Đến cửa thư phòng, ánh mắt tùy tùng nhìn y vô cùng quái dị khiến y có chút mất tự nhiên.
Nhưng một lát sau, y lại nghĩ thầm lần này mình chẳng hề làm gì sai cả, người này dựa vào cái gì mà mặt sưng mày xỉa với mình?
Ngay cả lão gia vô lại còn chưa hung dữ với y thì người hầu càng không lý do gì để bắt nạt y cả!
Tước Miên thẳng tắp sống lưng, hiên ngang ngẩng cao đầu trở về phòng mình. Trên đường có mấy người hầu xì xào dòm ngó nhưng y cố gắng phớt lờ.
Phòng Tước Miên đã tu sửa xong, người hầu lúc nãy chen chúc trong phòng giờ cũng chẳng còn thấy bóng dáng. Y bước nhanh vào rồi đóng cửa lại vỗ ngực thở phào, trong lòng tự nhủ: Lần này mình thật có tiền đồ!
Tước Miên nằm phịch xuống giường lăn qua lăn lại, sau đó đứng lên hào hứng đi rửa tay.
Đi ngang qua gương đồng, y nhân tiện nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện trên mặt mình có một vết mực bị bôi đều trên má phải, chính là chỗ vừa rồi ngón tay Tần Tuyết Phùng vuốt ve.
"A!!!" Giờ y mới biết vì sao đám người hầu đều nhìn mình bằng ánh mắt kia, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, tức giận giậm chân!
Tần Tuyết Phùng ngồi trong thư phòng ôm bụng cười một lúc lâu. Hắn gọi tùy tùng nấu nước nóng rồi chậm rãi đứng dậy, lúc đi ngang qua mấy cục giấy bị Tước Miên vò nhàu thì nhất thời tò mò nhặt lên xem.
Mặc dù giấy trắng đã bị nhăn nhúm nhưng hình vẽ trên đó không hề mất đi phong thái.
Hắn ngẩn người đem bức vẽ trên tay so sánh với bức mà Tước Miên nộp lên, bức vẽ phẳng phiu trên bàn tuy hoàn chỉnh nhưng lại không tinh tế bằng một nửa bức vẽ này.
Hồi lâu sau, hắn lắc đầu cười khẽ.
"Tước Miên đúng là đồ ngốc." Hắn thì thầm.
Khi Tần Tuyết Phùng còn nhỏ, Tần lão gia mời bảy tám lão sư dạy con trai mình học đủ thứ. Con trai vừa lớn lên thì lão lập tức đẩy hắn lên thượng vị, còn mình thì sống phóng túng trong phủ.
Gia nghiệp của Tần gia bị lão làm cho rối tinh rối mù, Tần Tuyết Phùng không ưa gì cha mình nhưng lại rất chào đón gia nghiệp mình phải kế thừa, hao tâm tổn trí hết mấy năm mới vực dậy được Tần gia, mệt muốn đứt hơi.
Giờ nghĩ lại thì mấy lần hắn tằng tịu với tiểu nam thê của cha mình là lúc tâm tình hắn vui vẻ thoải mái nhất.
Tước Miên vẫn ngồi trên đùi hắn, bò ra bàn hết vẽ gà lại vẽ cá vẽ thỏ.
Tần Tuyết Phùng tiện tay véo tai Tước Miên, y ngẩng đầu trừng mắt: "Lão gia lại chọc ta làm gì!"
"Chọc ngươi mới vui."
Tước Miên thấy hắn vô sỉ một cách ngang nhiên như thế thì bĩu môi, giận mà không dám nói gì.
Tần Tuyết Phùng lại nói: "Tiểu mẹ kế vẽ đẹp thật, hay là vẽ ta thử xem."
"Không được," Tước Miên cựa quậy trên đùi hắn, vòng vo kiếm cớ, "Ta không biết vẽ người!"
Thực ra y học vẽ từ nhỏ, còn vẽ mẫu thân và ca ca, thậm chí vẽ mấy người hàng xóm cũng rất giống. Nhưng muốn y vẽ Tần Tuyết Phùng thì y sợ mình sẽ không khống chế nổi mà vẽ người này thành khuôn mặt đáng ghét.
Chẳng hạn như vẽ thành một con cáo ranh mãnh hoặc một con sói háo sắc......
Nào ngờ Tần Tuyết Phùng lại nói: "Ta không chê đâu."
Tước Miên nghiêm túc nói: "Vẽ xấu lắm, xấu giống con ngựa cũng không để ý sao?"
Tần Tuyết Phùng cười nói: "Tiểu mẹ kế chịu vẽ thì được rồi, chỉ cần ngươi vẽ là đẹp ngay." Hắn xoa mặt Tước Miên rồi nhíu mày nói, "Nếu vẽ vừa ý ta thì không chừng ta còn thưởng cho tiểu mẹ kế nữa đấy."
Tước Miên lập tức sáng mắt: "Ta có thể về thăm mẫu thân và đại ca được không!"
Đại ca y bị bệnh, nghe nói sau khi được Tần gia cho một số tiền lớn thì đã chữa khỏi, nhưng đến nay y vẫn chưa gặp lại đại ca nên không khỏi lo lắng. Hơn nữa đại ca đã lâu rồi không gửi thư cho y, chưa biết chừng trong nhà lại xảy ra biến cố gì đó mà y không biết.
Tần Tuyết Phùng hờ hững nói: "Cái này còn phải xem tiểu mẹ kế biểu hiện thế nào đã."
Tước Miên nhảy phóc xuống đùi hắn, dời tờ giấy sang bàn đối diện rồi mài mực, lập tức bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng chuẩn bị phát huy.
Y bị Tần Tuyết Phùng trêu chọc nhiều lần như vậy nên tất nhiên là muốn vẽ Tần Tuyết Phùng xấu một chút, nhưng nghe Tần Tuyết Phùng hứa hẹn thì chút tâm tư trả thù kia có đáng là gì? Đương nhiên là ném đi ngay lập tức!
Vẽ tranh chỉ cần tập trung tinh thần, Tước Miên không ngồi thẳng lưng mà hơi cúi người tới trước, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Tuyết Phùng.
Trước kia không dám nhìn thẳng vào người này, bây giờ nhìn kỹ lại không thể không nói Tần Tuyết Phùng chính là nam nhân anh tuấn nhất mà y từng gặp. Lông mày như mực, đôi mắt sắc bén, con ngươi sâu thẳm đen láy. Nhìn xuống dưới là sống mũi cao thẳng, nhân trung rất sâu.
Hình như hắn vừa liếm môi nên trên môi có vết nước lấp lánh, lộ ra bờ môi căng mọng. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trên mặt thấp thoáng ý cười, ánh mắt hai người giao nhau, Tước Miên nhìn một lát thì hai gò má chợt đỏ ửng.
Nét vẽ đầu tiên bị lệch.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tước Miên tức giận vò giấy vứt sang một bên.
Tần Tuyết Phùng cười nói: "Tiểu mẹ kế thật lãng phí, giấy này cũng không rẻ đâu đấy."
Tước Miên bất mãn nói: "Lão gia chắc không keo kiệt đến thế chứ!"
"Ta không keo kiệt." Tần Tuyết Phùng nhìn y với vẻ sâu xa, "Tiểu mẹ kế ngắm ta nên trong lòng bấn loạn, ta phải vui mới đúng chứ. Ngươi thích lãng phí bao nhiêu thì cứ lãng phí bấy nhiêu đi."
Tước Miên muốn phản bác hắn không biết xấu hổ, định nói mình bị hắn dọa sợ nên mới vẽ sai, kết quả nói không nên lời mà trái lại còn lập tức đỏ bừng từ mặt xuống cổ, có thể nói là chẳng có tiền đồ gì cả.
Tước Miên đành phải kìm nén bực bội bắt đầu vẽ tranh.
Ban đầu cứ tưởng trong lòng mình vốn có thành kiến nên sẽ không nhịn được mà vẽ Tần Tuyết Phùng xấu xí vô cùng, không ngờ y nhìn mặt Tần Tuyết Phùng một hồi, khi hạ bút xuống lần nữa thì tay lại hết sức thành thật.
Vẽ được một nửa, y nhìn kỹ mới phát hiện mình vẽ Tần Tuyết Phùng phong lưu tiêu sái, vẽ ra một đôi mắt có thể hút người ta vào đó.
Tước Miên như bị đâm trúng chỗ đau, thở phì phò cầm bức tranh lên vò nhăn nhúm rồi vứt qua một bên, bắt đầu vẽ lại lần nữa.
Tần Tuyết Phùng ung dung đổi sang tư thế khác: "Tiểu mẹ kế có vẻ khó xử quá nhỉ, ta khó vẽ đến vậy sao?"
"Quá khó luôn ấy!" Tước Miên làu bàu, "Vẽ bức nào cũng xấu!"
Y vẽ lại ba lần, ném mấy cục giấy xuống đất, khó khăn lắm mới khống chế được mình vẽ ra một bức chân dung anh tuấn bình thường. Lúc này y mới thở phào lau mồ hôi trên trán, quạt khô mực rồi bưng tới giao nộp: "Bức này chắc được rồi chứ!"
Tần Tuyết Phùng thờ ơ liếc qua, không nhìn kỹ mà cười híp mắt lau vết mực dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Miên: "Tiểu phu nhân vất vả rồi."
"Vẽ ngươi ra được thế này làm ta mất nhiều sức lực lắm đấy." Tước Miên thấy có cơ hội thì tranh thủ nắm bắt, "Ta đã cố gắng đến vậy thì có thể về nhà thăm đại ca ta được không?"
Tần Tuyết Phùng không muốn làm khó y, chỉ giả vờ lưỡng lự một lát rồi hào phóng gật đầu đồng ý.
Tước Miên reo hò gần như nhảy dựng lên, sau đó lại bị Tần Tuyết Phùng túm qua. Một đôi tay ấm áp ôm lấy mặt y, để y hơi ngửa mặt lên đối diện với mình rồi nhìn ngắm kỹ càng.
"Lão gia làm gì vậy?" Quai hàm Tước Miên bị kẹp lại, nói lúng búng.
Ngón tay cái Tần Tuyết Phùng vuốt ve mặt y, vui vẻ nói: "Lúc nãy để tiểu mẹ kế ngắm ta lâu như vậy, giờ ta phải ngắm lại mới được nha."
Tước Miên bị ép nhìn thẳng vào hắn, tâm tình lúc vẽ tranh lại ập tới lần nữa, sắc mặt lập tức ngại ngùng, đôi mắt vô tội mở to. Tần Tuyết Phùng nhìn một lát, thân thể lại yên lặng dán sát vào y, khi Tước Miên kịp phản ứng thì đã có một vật quen thuộc cấn lấy mình.
"Ánh mắt của tiểu mẹ kế quyến rũ như thế......" Tần Tuyết Phùng hôn nhẹ lên chóp mũi y, "Vừa mê mẩn vừa sùng bái khiến ta không nhịn được đâu......"
Tước Miên: "Ngươi nói bậy!"
Tần Tuyết Phùng: "Ngươi không thẹn với lương tâm à?"
Tước Miên: "Ta, ta không thẹn với lương tâm!"
Y ngồi thẳng dậy để chứng tỏ mình ngay thẳng không hề nói dối. Nhưng y vừa cử động thì lại vô tình kề sát vào vật kia của Tần Tuyết Phùng thêm một chút.
Tần Tuyết Phùng vui vẻ bật cười: "Ngoài miệng nói không thẹn với lương tâm, thực tế chẳng phải đang mời gọi ôm ấp sao?"
Tước Miên: "Ta, ta không cẩn thận......" Y nói lảng sang chuyện khác, "Thật ra lão gia mới không đúng, lão gia đã nói ta đối với ngươi không có sức hấp dẫn lớn như thế mà!" Y hùng hồn chỉ tay vào vật phía dưới, "Người đuối lý chính là lão gia chứ không phải ta!"
Tần Tuyết Phùng nhướn mày, ngón tay xoa nắn mặt y khiến y càng khẩn trương hơn.
Chắc không phải sẽ bị giải quyết ngay tại chỗ đấy chứ? Lão gia vô lại này cũng dám làm thế lắm!
Quả nhiên Tần Tuyết Phùng cúi xuống hôn lên má Tước Miên rồi trượt xuống cần cổ trắng nõn. Tước Miên nghiêng đầu, vừa yếu ớt phản kháng vừa nghĩ thầm trong lòng: Sao mình lại xui xẻo vậy chứ!
Không ngờ Tần Tuyết Phùng chỉ hôn lên cổ mấy cái rồi buông tha cho y: "Ta cũng không muốn làm loạn thư phòng của mình, tiểu mẹ kế ra ngoài trước đi rồi lát nữa theo ta dùng bữa."
Tước Miên vội vàng gật đầu trả lời "Vâng vâng vâng" rồi bọc kín áo choàng lui ra ngoài. Đến cửa thư phòng, ánh mắt tùy tùng nhìn y vô cùng quái dị khiến y có chút mất tự nhiên.
Nhưng một lát sau, y lại nghĩ thầm lần này mình chẳng hề làm gì sai cả, người này dựa vào cái gì mà mặt sưng mày xỉa với mình?
Ngay cả lão gia vô lại còn chưa hung dữ với y thì người hầu càng không lý do gì để bắt nạt y cả!
Tước Miên thẳng tắp sống lưng, hiên ngang ngẩng cao đầu trở về phòng mình. Trên đường có mấy người hầu xì xào dòm ngó nhưng y cố gắng phớt lờ.
Phòng Tước Miên đã tu sửa xong, người hầu lúc nãy chen chúc trong phòng giờ cũng chẳng còn thấy bóng dáng. Y bước nhanh vào rồi đóng cửa lại vỗ ngực thở phào, trong lòng tự nhủ: Lần này mình thật có tiền đồ!
Tước Miên nằm phịch xuống giường lăn qua lăn lại, sau đó đứng lên hào hứng đi rửa tay.
Đi ngang qua gương đồng, y nhân tiện nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện trên mặt mình có một vết mực bị bôi đều trên má phải, chính là chỗ vừa rồi ngón tay Tần Tuyết Phùng vuốt ve.
"A!!!" Giờ y mới biết vì sao đám người hầu đều nhìn mình bằng ánh mắt kia, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, tức giận giậm chân!
Tần Tuyết Phùng ngồi trong thư phòng ôm bụng cười một lúc lâu. Hắn gọi tùy tùng nấu nước nóng rồi chậm rãi đứng dậy, lúc đi ngang qua mấy cục giấy bị Tước Miên vò nhàu thì nhất thời tò mò nhặt lên xem.
Mặc dù giấy trắng đã bị nhăn nhúm nhưng hình vẽ trên đó không hề mất đi phong thái.
Hắn ngẩn người đem bức vẽ trên tay so sánh với bức mà Tước Miên nộp lên, bức vẽ phẳng phiu trên bàn tuy hoàn chỉnh nhưng lại không tinh tế bằng một nửa bức vẽ này.
Hồi lâu sau, hắn lắc đầu cười khẽ.
"Tước Miên đúng là đồ ngốc." Hắn thì thầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook