Tiểu Ma Y Chín Tuổi
-
Quyển 1 - Chương 33: Lần đầu gặp mặt
Càng đi vào sâu, sương mù càng dày đặc, toàn bộ cánh rừng phảng phất âm khí, gió thổi bên tai mang theo cảm giác mát mẻ, Chỉ Yên khoanh hai tay trước ngực, hai tròng mắt linh động chú ý tình huống tứ phía.
Toàn bộ cánh rừng yên tĩnh một cách kì lạ, Chỉ Yên nhíu lông mày, cảnh giác đứng tại chỗ. Không đúng! Nàng có cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm, chú ý nhất cử nhất động của nàng, muốn tìm ra nhưng lại không biết cụ thể ở đâu?
"Quên đi! Không đi nữa!" Chỉ Yên cáu gắt, đặt mông ngồi xuống đất bất động. Nha! Còn không ra, đến cuối cùng là cái gì nhỉ?
Chỉ Yên đi một chút lại ngừng, cuối cùng thì hoàn toàn mất phương hướng. Ách! Này cũng kì lạ đi! Hiện tại không phải mùa hè sao? Sao ở đây lại có tuyết rơi?
Chỉ Yên mơ mơ hồ hồ nhìn bốn phía. Khắp nơi đều phủ một màu trắng xoá, không có mặt trời, trong thời gian ngắn không thể biết được phương hướng, ngay cả cây cối cũng giống nhau, căn bản không thể dựa vào để phán đoán Nam Bắc.
"Tiểu ngu ngốc, ngươi đang ở trong Hàn Băng Trận của người khác." Ngay lúc Chỉ Yên dâng trầm tư suy nghĩ thì giọng nói của Phi lão vang lên từ trong vòng tay Càn Khôn. Chỉ Yên đột ngột cả kinh. Nha! Trách không được sao lại cảm thấy dọc đường đi không bình thường, thì ra là tên kia vẫn đang âm thầm nhìn mình.
"Hiện tại ta nên làm gì đây?" Chỉ Yên quệt cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng hỏi.
"Hô hô, nhìn đi, dù sao cũng không có gì nguy hiểm." Phi lão biểu hiện thật tùy ý, Hàn Băng Trận này đối với hắn mà nói quả thực cùng không có gì cả, bất quá đối với Chỉ Yên mà nói thì cũng là một đợt rèn luyện tốt, cho nàng tiếp xúc với một Trận xem, nếu thật sự không được thì hắn ra tay cũng không muộn.
Chỉ Yên vẻ mặt hắc tuyến, đã ra không được thì ở đó hảo hảo hưởng thụ đi, dù sao Hàn Băng Trận này lợi cho cơ thể nàng hấp thu được âm khí.
Sắc trời dần dần tối đi, Chỉ Yên bỗng ngừng lại, trên mặt lộ ra ngạc nhiên. Khắc băng?
Nhìn hai băng thú cao lớn đứng ở trước mặt, Chỉ Yên hiện lên vẻ mặt tán thưởng. Không nghĩ tới thời đại này nghệ thuật khắc băng lại cao siêu như vậy. Có thể đem hai băng thú điêu khắc trông sống động, khí phách uy vũ như thật, đặc biệt là hai mắt, lại làm cho người ta có cảm giác bị nó miệt. Chậc chậc, nếu có thể gặp được người điêu khắc hai linh thú này nhất định phải làm cho hắn giúp mình làm vài món trang sức giống vòng tay Càn Khôn.
Chỉ Yên ngửa đầu, nhãn tình cười đến mị thành một điều khâu, trên mặt tươi cười nhược xuân hoa nở rộ, nói không nên lời hoặc nhân, toàn thân tán vô cùng sức quyến rũ.
Tròng mắt hai băng thú bỗng chuyển đen, khí phách uy vũ.
"Ngao —— ô ——" một tiếng kêu thật dài từ phương xa truyền đến, vô số bóng dáng màu bạc hiện ra, một đám sói mắt đỏ lông mao dựng đứng đem nàng bao vây, thở hổn hển, miệng mở rộng, lộ ra hàm răng dữ tợn, nước dãi chảy xuôi, một bộ dáng đói khát khó nhịn.
Chỉ Yên da đầu căng thẳng, không thể nói gì nhìn đàn sói. Nàng nhìn thực dễ khi dễ sao?
"Ngao ô ——" đàn sói ngửa mặt lên trời thét dài, móng vuốt sắc bén trên mặt đất tạo ra vài dấu vết sâu hoắm, Chỉ Yên thậm chí có thể tưởng tượng hậu quả nếu móng vuốt dừng ở trên người chính mình. Được rồi, nàng thừa nhận, đám sói kia quả thật không thể khinh thường.
Ý niệm vừa động, bàn tay mềm mịn nhỏ bé nắm hơn mười căn ngân châm. Chỉ Yên nhếch môi, trong mắt hiện lên âm lãnh...
"Súc sinh, lui ra cho ta ..." thanh âm trong trẻo lạnh lùng cất lên, trong không khí xuất hiện một tầng dao động, Chỉ Yên bỗng nhiên cả kinh, thanh âm đó băng lãnh nhưng lại như suối chảy, thật là dễ nghe, tay nhỏ bé cầm ngân châm hạ xuỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn trấn định tự nhiên thoáng chốc hiên lên thần sắc kinh hoảng, con ngươi vừa chuyển liền hiện lên một tầng nước.(Yumi: Quá nham! :no3: Chỉ Yên: Thì sao nào! Nếu không làm vậy thì sẽ chẳng thể dụ Hàn Hàn ra! :)2 :yeah: )
"Ô ô, cứu ta!" Nhìn bầu trời, Chỉ Yên nghẹn ngào cầu xin. Nha, nàng tốt xấu vẫn là cô gái thanh xuân xinh đẹp vô địch, cũng không tin người sau lưng sẽ không ra
Toàn bộ cánh rừng yên tĩnh một cách kì lạ, Chỉ Yên nhíu lông mày, cảnh giác đứng tại chỗ. Không đúng! Nàng có cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm, chú ý nhất cử nhất động của nàng, muốn tìm ra nhưng lại không biết cụ thể ở đâu?
"Quên đi! Không đi nữa!" Chỉ Yên cáu gắt, đặt mông ngồi xuống đất bất động. Nha! Còn không ra, đến cuối cùng là cái gì nhỉ?
Chỉ Yên đi một chút lại ngừng, cuối cùng thì hoàn toàn mất phương hướng. Ách! Này cũng kì lạ đi! Hiện tại không phải mùa hè sao? Sao ở đây lại có tuyết rơi?
Chỉ Yên mơ mơ hồ hồ nhìn bốn phía. Khắp nơi đều phủ một màu trắng xoá, không có mặt trời, trong thời gian ngắn không thể biết được phương hướng, ngay cả cây cối cũng giống nhau, căn bản không thể dựa vào để phán đoán Nam Bắc.
"Tiểu ngu ngốc, ngươi đang ở trong Hàn Băng Trận của người khác." Ngay lúc Chỉ Yên dâng trầm tư suy nghĩ thì giọng nói của Phi lão vang lên từ trong vòng tay Càn Khôn. Chỉ Yên đột ngột cả kinh. Nha! Trách không được sao lại cảm thấy dọc đường đi không bình thường, thì ra là tên kia vẫn đang âm thầm nhìn mình.
"Hiện tại ta nên làm gì đây?" Chỉ Yên quệt cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng hỏi.
"Hô hô, nhìn đi, dù sao cũng không có gì nguy hiểm." Phi lão biểu hiện thật tùy ý, Hàn Băng Trận này đối với hắn mà nói quả thực cùng không có gì cả, bất quá đối với Chỉ Yên mà nói thì cũng là một đợt rèn luyện tốt, cho nàng tiếp xúc với một Trận xem, nếu thật sự không được thì hắn ra tay cũng không muộn.
Chỉ Yên vẻ mặt hắc tuyến, đã ra không được thì ở đó hảo hảo hưởng thụ đi, dù sao Hàn Băng Trận này lợi cho cơ thể nàng hấp thu được âm khí.
Sắc trời dần dần tối đi, Chỉ Yên bỗng ngừng lại, trên mặt lộ ra ngạc nhiên. Khắc băng?
Nhìn hai băng thú cao lớn đứng ở trước mặt, Chỉ Yên hiện lên vẻ mặt tán thưởng. Không nghĩ tới thời đại này nghệ thuật khắc băng lại cao siêu như vậy. Có thể đem hai băng thú điêu khắc trông sống động, khí phách uy vũ như thật, đặc biệt là hai mắt, lại làm cho người ta có cảm giác bị nó miệt. Chậc chậc, nếu có thể gặp được người điêu khắc hai linh thú này nhất định phải làm cho hắn giúp mình làm vài món trang sức giống vòng tay Càn Khôn.
Chỉ Yên ngửa đầu, nhãn tình cười đến mị thành một điều khâu, trên mặt tươi cười nhược xuân hoa nở rộ, nói không nên lời hoặc nhân, toàn thân tán vô cùng sức quyến rũ.
Tròng mắt hai băng thú bỗng chuyển đen, khí phách uy vũ.
"Ngao —— ô ——" một tiếng kêu thật dài từ phương xa truyền đến, vô số bóng dáng màu bạc hiện ra, một đám sói mắt đỏ lông mao dựng đứng đem nàng bao vây, thở hổn hển, miệng mở rộng, lộ ra hàm răng dữ tợn, nước dãi chảy xuôi, một bộ dáng đói khát khó nhịn.
Chỉ Yên da đầu căng thẳng, không thể nói gì nhìn đàn sói. Nàng nhìn thực dễ khi dễ sao?
"Ngao ô ——" đàn sói ngửa mặt lên trời thét dài, móng vuốt sắc bén trên mặt đất tạo ra vài dấu vết sâu hoắm, Chỉ Yên thậm chí có thể tưởng tượng hậu quả nếu móng vuốt dừng ở trên người chính mình. Được rồi, nàng thừa nhận, đám sói kia quả thật không thể khinh thường.
Ý niệm vừa động, bàn tay mềm mịn nhỏ bé nắm hơn mười căn ngân châm. Chỉ Yên nhếch môi, trong mắt hiện lên âm lãnh...
"Súc sinh, lui ra cho ta ..." thanh âm trong trẻo lạnh lùng cất lên, trong không khí xuất hiện một tầng dao động, Chỉ Yên bỗng nhiên cả kinh, thanh âm đó băng lãnh nhưng lại như suối chảy, thật là dễ nghe, tay nhỏ bé cầm ngân châm hạ xuỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn trấn định tự nhiên thoáng chốc hiên lên thần sắc kinh hoảng, con ngươi vừa chuyển liền hiện lên một tầng nước.(Yumi: Quá nham! :no3: Chỉ Yên: Thì sao nào! Nếu không làm vậy thì sẽ chẳng thể dụ Hàn Hàn ra! :)2 :yeah: )
"Ô ô, cứu ta!" Nhìn bầu trời, Chỉ Yên nghẹn ngào cầu xin. Nha, nàng tốt xấu vẫn là cô gái thanh xuân xinh đẹp vô địch, cũng không tin người sau lưng sẽ không ra
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook