Tiểu Ma Y Chín Tuổi
-
Quyển 1 - Chương 19: Kinh tài tuyệt diễm
Hô, yên tĩnh trong chốc lát, hiện trường nháy mắt lại sôi trào lên. Mọi người ai cũng trừng lớn mắt, miệng trương lớn ước chừng có thể nhét vừa một quả trứng gà. Nhìn thủy tinh cầu giống như ảo thuật chuyển từ màu đỏ đậm sáng màu cam, ánh sáng mạnh mẽ ập thẳng vào mắt, kinh tâm động phách, đâm vào trong mắt của mọi người ở toàn trường.
Màu cam, đây không phải tu vi trung cấp linh giả sao? Màu sắc tinh thuần đậm đặc như thế đúng là trung cấp linh giả cao cấp, này, điều này sao có thể?
Âu Dương Phong bật ra một tiếng kinh ngạc, từ trên ghế bật dậy. Lần này rung động Âu Dương Chỉ Yên gây ra cho của hắn tuyệt đối oanh động hơn cả vừa Âu Dương Cẩn.
Toàn trường hơn một ngàn hai con mắt, gần một ngàn trái tim không ngừng nhảy điên cuồng hướng về phía nữ oa trên đài. Phấn y, tố mặt, kiều nhan, tu luyện thiên phú, trung cấp linh giả cao nhất, chín tuổi trung cấp linh giả cao nhất?
Oanh! Một tiếng sấm rền nổ vang trong lòng mọi người, tất cả cười nhạo, châm chọc, khinh thường, khinh thị, tại giờ khắc này hôi phi yên diệt (tiêu tán như khói bụi), gió thổi qua, biến mất vô tung (không tung tích), chỉ còn lại những ánh mắt khác thường với tâm tư phức tạp.
Chín tuổi trung cấp linh giả cao nhất! Ngay cả Âu Dương Cẩn đều không thể sánh bằng với thiên phú tu luyện biến thái như vậy được. Một khi điều này được truyền ra, chỉ sợ toàn bộ đại lục đều phải chấn động một phen. Loại tuyệt thế thiên tài thế này, bằng bất cứ giá nào các gia tộc cũng sẽ tranh cướp thi nhau tung cành ô liu (cành ô liu tượng trưng cho hòa bình, thiện ý), tranh nhau mời chào. Thế giới này là như thế, càng cường đại, càng có thể khiến cho mọi người chú ý, thậm chí phủ phục tuân theo.
Chỉ Yên thản nhiên đứng trên đài, đem biểu tình của tất cả mọi người thu hết vào đáy mắt, con ngươi lạnh như băng xẹt qua một tia khinh thường, phấn môi khinh mân (khinh thường nâng lên), hiện lên tia giảo hoạt cùng đùa dai. Âm dương hai khí trong cơ thể cũng không có xu hướng muốn dừng lại, ngược lại càng diễn càng mạnh, cùng nhau dây dưa, kích thích vô cùng.
Khi mọi người ở đây nghĩ Chỉ Yên sẽ thu tay về thì thủy tinh cầu màu cam bỗng nhiên chấn động mạnh mẽ, một cỗ khí thế hạo nhiên (khí thế thản nhiên mạnh mẽ cao ngạo) theo thân hình đơn bạc trong khoảnh khắc lại cuồn cuộn tản ra xung quanh.
Trên thượng vị, Âu Dương Phong, Tư Đồ Bá, Hạ Hầu Không, vẻ mặt bọn họ chấn động, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào biến hóa này. Dưới đài hơn một ngàn con mắt cũng đồng thời lộ ra thần sắc kinh ngạc, trên mặt đều viết lên sự nghi hoặc.
Màu cam của thủy tinh cầu không biết từ khi nào đã biến thành màu vàng, là cái loại màu sắc thuần khiết, giống như ánh sáng mặt trời nhưng đậm đặc hơn mà cực nóng hơn cả. Thoáng nhìn một màn này, mọi người hoàn toàn lâm vào đờ đẫn.
Tĩnh, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, gió phất qua ngọn cây, tiếng chim kêu vang vang nhưng vẫn phá vỡ không được cục diện bế tắc, quỷ dị này. Thời gian như dừng lại, mọi vật bất động, kinh ngạc, vẻ sợ hãi, gặp quỷ ... Các loại ánh mứt không dám tin.
Nét mặt già nua của Âu Dương Phong trướng thành màu gan heo, cả người sợ run, con ngươi màu xám như mặt nước phẳng lặng bình tĩnh dừng ở trên thủy tinh cầu màu vàng sáng lạn.
(lời editor: uhm…phải nói chị nữ chính rất biết cách đả kích người, đả kích theo cấp độ tăng dần không ai đỡ nổi *giơ ngón cái, vỗ đùi* tuyệt, ta phục)
Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không ánh mắt cũng dại ra. Liên tiếp đả kích làm cho tư duy của bọn họ nháy mắt trống rỗng, thậm chí đã quên kế tiếp mình nên làm gì.
Âu Dương Cẩn ánh mắt nóng rực, tầm mắt chặt chẽ khóa trên thân thể mềm mại kia, trong lòng rung động giống nước sông cuồn cuộn, cuồng nhiệt mà lại bất ngờ không kịp phòng bị. Hắn không hiểu, tu vi này, thiên phú tu luyện làm cho người ta sợ hãi thậm chí xấu hổ như thế là từ nàng, một kẻ phế vật, ngu ngốc?
Cũng là ngu ngốc, cũng là phế vật, làm sao có thể chuyển biến mạnh mẽ như thế?
A, ngu ngốc! Phế vật! Chỉ sợ hiện tại tại trước mặt nàng, bọn họ những người vốn được gọi là thiên tài mới phù hợp chữ phế vật này đi! không phải hắn tự ti, mà là sự thật đã xảy ra trước mắt. Từ xưa đến nay, từ truyền thuyết đến sự thật, ai đã gặp qua một kẻ chín tuổi đã đạt tới cao cấp linh giả cao nhất? Chỉ sợ trước chưa từng có ai, sau không có người tới, phóng mắt toàn bộ đại lục chỉ độc này một người.
Mọi người hỗn độn trong gió, ánh mắt mang theo điên cuồng lại cực nóng nhìn chằm chằm nữ oa trên đài, cuồng nhiệt nhìn về phía Chỉ Yên nóng rực như có thể so với núi lửa bùng nổ, ùn ùn kéo đến, không thể ngăn cản.
"Ngươi, nên thực hiện lời hứa ." Chỉ Yên hờ hững thu hồi tay, ánh mắt xuyên qua đám người dừng trên người một thiếu niên cái béo lùn. Nhớ rõ thời điểm ở huấn luyện đường hắn từng thề muốn đem chính mình đánh cho ngã chỏng vó, hiện tại nàng cho hắn cơ hội này.
"Lả Tả Bá!" Vô số tầm mắt nhìn theo phương hướng Chỉ Yên nhìn chăm chú, đám người lui về phía sau, tự động đem thiếu niên ngăn cách ra ngoài.
Thiếu niên vẻ mặt mờ mịt, khi bị mọi người nhìn cả người run rẩy lợi hại. Hắn chỉ là một trong những đệ tử bình thường của Âu Dương gia, hắn chưa bao giờ bị chú ý giống thế này, cảm giác khẩn trương đồng thời trong lòng cũng dâng lên dự cảm không tốt.
"Trên huấn luyện đường ngươi từng tuyên bố muốn đem ta đánh cho ngã chỏng vó, hiện tại ta đang chờ ở chỗ này, như thế nào, sợ hãi?" Phấn môi khinh nâng, Chỉ Yên cười đến tà tứ, giọng điệu ngả ngớn, ý tứ hàm xúc châm chọc rất đậm.
Nàng muốn ở trước mặt mọi người làm cho hắn nếm thử tư vị bị người chế nhạo, cho chính hắn tự nhận lấy hậu quả xấu của hắn.
Thiếu niên sắc mặt kịch biến, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên giống như nhìn thấy ác ma. Cái loại sợ hãi phát ra từ trong xương tủy này như thuốc phiện nháy mắt lan khắp toàn thân. Thân thể hắn lắc lắc lắc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cuối cùng không có tiền đồ mềm nhũn té trên mặt đất.
"Xuy, bắt nạt kẻ yếu, nhát gan vô năng, đệ tử Âu Dương gia không hơn gì cái này." Một tia cười lạnh lãng đãng trên môi, Chỉ Yên mắt sáng như đuốc, châm chọc mà lại khinh thường. Nàng hờ hững đứng thẳng, ngũ quan xinh xắn tản mát ra sức quyến rũ vô cùng, toàn thân giống như bị hào quang bao phủ, chói mắt mà lại khiếp người.
Quay đầu lại, Chỉ Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Dương Phong, cười yếu ớt, thản nhiên rời đi. Thân hình đơn bạc dưới ánh sáng mặt trời ngạo nghễ đứng thẳng, quanh thân như có khí tràng cường đại, mỗi bước đi như dẫm vào lòng mọi người thẳng đến khi bóng hình ấy biến mất vô ảnh, mọi người mới từ trong áp lực giải thoát đi ra.
Trở lại gian phòng, Chỉ Yên trực tiếp ngã trên giường. Trong cơ thể, dương khí hao tổn lợi hại, thân thể thiếu hụt, mỏi mệt mà hư thoát. Kỳ thật vừa rồi cũng không giống như mọi người tưởng tượng, từ đầu tới đuôi, tất cả chỉ là một âm mưu do nàng bày ra, nếu thật muốn so đo thì cũng chỉ có thể cảm thán âm dương khí dùng quá mức tốt.
Lúc ban đầu ý tưởng chỉ là tham gia tộc hội, sau đó đánh bại thiếu niên từng đả kích qua nàng kia. Nhưng Âu Dương Phong lại đột nhiên làm khó xử, làm cho ý muốn trả thù trong lòng nàng như cỏ dại lan tràn. Tại thời điểm đặt tay lên thủy tinh cầu kia, ý niệm gần như điên cuồng trong đầu kia bỗng nhiên thoáng hiện.
Đã khinh thường, ta liền làm cho hắn hảo hảo nhìn một chút cái gì mới là ngu ngốc, như thế nào mới là phế vật?
Nếu đã nhận định nàng là sỉ nhục của Âu Dương gia thì nàng sẽ cho bọn hắn cảm nhận một chút cảm giác “chân thực”, làm cho hắn kiến thức cái gì mới là chân chính sỉ nhục, mà cái gọi là thiên tài Âu Dương gia lại thua ở trên tay nàng, người “được” gọi là phế vật! Ha, bị nàng ở trước mặt mọi người chế nhạo cùng châm chọc, này, không thể nghi ngờ là tát một cái vang dội trên mặt của Âu Dương Phong.
"Ngươi nha, không cần cùng những người đó chấp nhặt, kết quả còn không phải làm khổ chính mình." Phi lão từ trong vòng tay càn khôn phiêu ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt tái nhợt của Chỉ Yên, vô cùng đau lòng nói.
"Nhân tranh một hơi, phật chịu nhất nén hương!" (người tranh một hơi, phật tranh một nén hương) Chỉ Yên cười chua sót. Đây không phải là nàng tranh cường háo thắng mà là những người đó thật sự đáng giận đến cực điểm. Nàng có thể dễ dàng tha thứ người khác đối nàng chỉ trỏ nhưng lại tuyệt không cho phép bọn hắn giẫm lên tôn nghiêm của nàng.
Nàng không sợ gây chuyện, lại càng không sợ cái gọi là gia tộc trả thù, tiếc nuối duy nhất của nàng là thực lực của mình quá yếu, chỉ có thể dựa vào mấy biện pháp đầu cơ trục lợi này để thắng lại tôn nghiêm.
"Ai, cũng thế, hảo hảo bổ sung năng lượng, có chuyện gì ta giúp ngươi chống." Phi lão thở dài một tiếng, nếu thực xuất hiện việc giết người diệt khẩu gì đó, hắn, lão già này là người thứ nhất không cho phép.
Màu cam, đây không phải tu vi trung cấp linh giả sao? Màu sắc tinh thuần đậm đặc như thế đúng là trung cấp linh giả cao cấp, này, điều này sao có thể?
Âu Dương Phong bật ra một tiếng kinh ngạc, từ trên ghế bật dậy. Lần này rung động Âu Dương Chỉ Yên gây ra cho của hắn tuyệt đối oanh động hơn cả vừa Âu Dương Cẩn.
Toàn trường hơn một ngàn hai con mắt, gần một ngàn trái tim không ngừng nhảy điên cuồng hướng về phía nữ oa trên đài. Phấn y, tố mặt, kiều nhan, tu luyện thiên phú, trung cấp linh giả cao nhất, chín tuổi trung cấp linh giả cao nhất?
Oanh! Một tiếng sấm rền nổ vang trong lòng mọi người, tất cả cười nhạo, châm chọc, khinh thường, khinh thị, tại giờ khắc này hôi phi yên diệt (tiêu tán như khói bụi), gió thổi qua, biến mất vô tung (không tung tích), chỉ còn lại những ánh mắt khác thường với tâm tư phức tạp.
Chín tuổi trung cấp linh giả cao nhất! Ngay cả Âu Dương Cẩn đều không thể sánh bằng với thiên phú tu luyện biến thái như vậy được. Một khi điều này được truyền ra, chỉ sợ toàn bộ đại lục đều phải chấn động một phen. Loại tuyệt thế thiên tài thế này, bằng bất cứ giá nào các gia tộc cũng sẽ tranh cướp thi nhau tung cành ô liu (cành ô liu tượng trưng cho hòa bình, thiện ý), tranh nhau mời chào. Thế giới này là như thế, càng cường đại, càng có thể khiến cho mọi người chú ý, thậm chí phủ phục tuân theo.
Chỉ Yên thản nhiên đứng trên đài, đem biểu tình của tất cả mọi người thu hết vào đáy mắt, con ngươi lạnh như băng xẹt qua một tia khinh thường, phấn môi khinh mân (khinh thường nâng lên), hiện lên tia giảo hoạt cùng đùa dai. Âm dương hai khí trong cơ thể cũng không có xu hướng muốn dừng lại, ngược lại càng diễn càng mạnh, cùng nhau dây dưa, kích thích vô cùng.
Khi mọi người ở đây nghĩ Chỉ Yên sẽ thu tay về thì thủy tinh cầu màu cam bỗng nhiên chấn động mạnh mẽ, một cỗ khí thế hạo nhiên (khí thế thản nhiên mạnh mẽ cao ngạo) theo thân hình đơn bạc trong khoảnh khắc lại cuồn cuộn tản ra xung quanh.
Trên thượng vị, Âu Dương Phong, Tư Đồ Bá, Hạ Hầu Không, vẻ mặt bọn họ chấn động, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào biến hóa này. Dưới đài hơn một ngàn con mắt cũng đồng thời lộ ra thần sắc kinh ngạc, trên mặt đều viết lên sự nghi hoặc.
Màu cam của thủy tinh cầu không biết từ khi nào đã biến thành màu vàng, là cái loại màu sắc thuần khiết, giống như ánh sáng mặt trời nhưng đậm đặc hơn mà cực nóng hơn cả. Thoáng nhìn một màn này, mọi người hoàn toàn lâm vào đờ đẫn.
Tĩnh, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, gió phất qua ngọn cây, tiếng chim kêu vang vang nhưng vẫn phá vỡ không được cục diện bế tắc, quỷ dị này. Thời gian như dừng lại, mọi vật bất động, kinh ngạc, vẻ sợ hãi, gặp quỷ ... Các loại ánh mứt không dám tin.
Nét mặt già nua của Âu Dương Phong trướng thành màu gan heo, cả người sợ run, con ngươi màu xám như mặt nước phẳng lặng bình tĩnh dừng ở trên thủy tinh cầu màu vàng sáng lạn.
(lời editor: uhm…phải nói chị nữ chính rất biết cách đả kích người, đả kích theo cấp độ tăng dần không ai đỡ nổi *giơ ngón cái, vỗ đùi* tuyệt, ta phục)
Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không ánh mắt cũng dại ra. Liên tiếp đả kích làm cho tư duy của bọn họ nháy mắt trống rỗng, thậm chí đã quên kế tiếp mình nên làm gì.
Âu Dương Cẩn ánh mắt nóng rực, tầm mắt chặt chẽ khóa trên thân thể mềm mại kia, trong lòng rung động giống nước sông cuồn cuộn, cuồng nhiệt mà lại bất ngờ không kịp phòng bị. Hắn không hiểu, tu vi này, thiên phú tu luyện làm cho người ta sợ hãi thậm chí xấu hổ như thế là từ nàng, một kẻ phế vật, ngu ngốc?
Cũng là ngu ngốc, cũng là phế vật, làm sao có thể chuyển biến mạnh mẽ như thế?
A, ngu ngốc! Phế vật! Chỉ sợ hiện tại tại trước mặt nàng, bọn họ những người vốn được gọi là thiên tài mới phù hợp chữ phế vật này đi! không phải hắn tự ti, mà là sự thật đã xảy ra trước mắt. Từ xưa đến nay, từ truyền thuyết đến sự thật, ai đã gặp qua một kẻ chín tuổi đã đạt tới cao cấp linh giả cao nhất? Chỉ sợ trước chưa từng có ai, sau không có người tới, phóng mắt toàn bộ đại lục chỉ độc này một người.
Mọi người hỗn độn trong gió, ánh mắt mang theo điên cuồng lại cực nóng nhìn chằm chằm nữ oa trên đài, cuồng nhiệt nhìn về phía Chỉ Yên nóng rực như có thể so với núi lửa bùng nổ, ùn ùn kéo đến, không thể ngăn cản.
"Ngươi, nên thực hiện lời hứa ." Chỉ Yên hờ hững thu hồi tay, ánh mắt xuyên qua đám người dừng trên người một thiếu niên cái béo lùn. Nhớ rõ thời điểm ở huấn luyện đường hắn từng thề muốn đem chính mình đánh cho ngã chỏng vó, hiện tại nàng cho hắn cơ hội này.
"Lả Tả Bá!" Vô số tầm mắt nhìn theo phương hướng Chỉ Yên nhìn chăm chú, đám người lui về phía sau, tự động đem thiếu niên ngăn cách ra ngoài.
Thiếu niên vẻ mặt mờ mịt, khi bị mọi người nhìn cả người run rẩy lợi hại. Hắn chỉ là một trong những đệ tử bình thường của Âu Dương gia, hắn chưa bao giờ bị chú ý giống thế này, cảm giác khẩn trương đồng thời trong lòng cũng dâng lên dự cảm không tốt.
"Trên huấn luyện đường ngươi từng tuyên bố muốn đem ta đánh cho ngã chỏng vó, hiện tại ta đang chờ ở chỗ này, như thế nào, sợ hãi?" Phấn môi khinh nâng, Chỉ Yên cười đến tà tứ, giọng điệu ngả ngớn, ý tứ hàm xúc châm chọc rất đậm.
Nàng muốn ở trước mặt mọi người làm cho hắn nếm thử tư vị bị người chế nhạo, cho chính hắn tự nhận lấy hậu quả xấu của hắn.
Thiếu niên sắc mặt kịch biến, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên giống như nhìn thấy ác ma. Cái loại sợ hãi phát ra từ trong xương tủy này như thuốc phiện nháy mắt lan khắp toàn thân. Thân thể hắn lắc lắc lắc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cuối cùng không có tiền đồ mềm nhũn té trên mặt đất.
"Xuy, bắt nạt kẻ yếu, nhát gan vô năng, đệ tử Âu Dương gia không hơn gì cái này." Một tia cười lạnh lãng đãng trên môi, Chỉ Yên mắt sáng như đuốc, châm chọc mà lại khinh thường. Nàng hờ hững đứng thẳng, ngũ quan xinh xắn tản mát ra sức quyến rũ vô cùng, toàn thân giống như bị hào quang bao phủ, chói mắt mà lại khiếp người.
Quay đầu lại, Chỉ Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Dương Phong, cười yếu ớt, thản nhiên rời đi. Thân hình đơn bạc dưới ánh sáng mặt trời ngạo nghễ đứng thẳng, quanh thân như có khí tràng cường đại, mỗi bước đi như dẫm vào lòng mọi người thẳng đến khi bóng hình ấy biến mất vô ảnh, mọi người mới từ trong áp lực giải thoát đi ra.
Trở lại gian phòng, Chỉ Yên trực tiếp ngã trên giường. Trong cơ thể, dương khí hao tổn lợi hại, thân thể thiếu hụt, mỏi mệt mà hư thoát. Kỳ thật vừa rồi cũng không giống như mọi người tưởng tượng, từ đầu tới đuôi, tất cả chỉ là một âm mưu do nàng bày ra, nếu thật muốn so đo thì cũng chỉ có thể cảm thán âm dương khí dùng quá mức tốt.
Lúc ban đầu ý tưởng chỉ là tham gia tộc hội, sau đó đánh bại thiếu niên từng đả kích qua nàng kia. Nhưng Âu Dương Phong lại đột nhiên làm khó xử, làm cho ý muốn trả thù trong lòng nàng như cỏ dại lan tràn. Tại thời điểm đặt tay lên thủy tinh cầu kia, ý niệm gần như điên cuồng trong đầu kia bỗng nhiên thoáng hiện.
Đã khinh thường, ta liền làm cho hắn hảo hảo nhìn một chút cái gì mới là ngu ngốc, như thế nào mới là phế vật?
Nếu đã nhận định nàng là sỉ nhục của Âu Dương gia thì nàng sẽ cho bọn hắn cảm nhận một chút cảm giác “chân thực”, làm cho hắn kiến thức cái gì mới là chân chính sỉ nhục, mà cái gọi là thiên tài Âu Dương gia lại thua ở trên tay nàng, người “được” gọi là phế vật! Ha, bị nàng ở trước mặt mọi người chế nhạo cùng châm chọc, này, không thể nghi ngờ là tát một cái vang dội trên mặt của Âu Dương Phong.
"Ngươi nha, không cần cùng những người đó chấp nhặt, kết quả còn không phải làm khổ chính mình." Phi lão từ trong vòng tay càn khôn phiêu ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt tái nhợt của Chỉ Yên, vô cùng đau lòng nói.
"Nhân tranh một hơi, phật chịu nhất nén hương!" (người tranh một hơi, phật tranh một nén hương) Chỉ Yên cười chua sót. Đây không phải là nàng tranh cường háo thắng mà là những người đó thật sự đáng giận đến cực điểm. Nàng có thể dễ dàng tha thứ người khác đối nàng chỉ trỏ nhưng lại tuyệt không cho phép bọn hắn giẫm lên tôn nghiêm của nàng.
Nàng không sợ gây chuyện, lại càng không sợ cái gọi là gia tộc trả thù, tiếc nuối duy nhất của nàng là thực lực của mình quá yếu, chỉ có thể dựa vào mấy biện pháp đầu cơ trục lợi này để thắng lại tôn nghiêm.
"Ai, cũng thế, hảo hảo bổ sung năng lượng, có chuyện gì ta giúp ngươi chống." Phi lão thở dài một tiếng, nếu thực xuất hiện việc giết người diệt khẩu gì đó, hắn, lão già này là người thứ nhất không cho phép.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook