Tiểu Ma Y Chín Tuổi
-
Quyển 1 - Chương 11: Xuất phủ mua thuốc
Edit: Thủy Lưu Ly
"Tốt, vậy chờ cơm nước xong phụ thân nhất định uống." Âu Dương Bằng gật gật đầu, từ ái vỗ đầu nhỏ của Chỉ Yên, con ngươi ôn nhuận hiện lên thương tiếc.
Đứa nhỏ này nhìn bộ dáng như thiên chân khả ái, kì thực trong xương cốt lại đạm mạc cao ngạo rất khó cùng người khác thật sự thân cận.
"Phụ thân, cơm nước xong Yên Nhi nghĩ muốn ra ngoài đi dạo, mặt khác cũng nhân tiện mua một ít dược liệu." Từ khi xuyên đến nay nàng còn không có ra khỏi cửa chính Âu Dương phủ, cho nên nàng tính buổi chiều sẽ đi ra ngoài dạo một lát, thuận tiện mua chút thứ mình cần.
"Như vậy a, vậy để cho Cẩn nhi đi cùng con?" Âu Dương Bằng hiểu rõ, Âu Dương phủ tựa như một tấm lưới bằng tơ vàng, cao quý xa hoa nhưng lại làm cho người ta một có cảm giác lạnh băng cùng hít thở không thông, ừm, đi ra ngoài đi dạo cũng tốt.
"Không cần, Cẩn ca ca bận nhiều việc, Yên Nhi một người đi là được rồi!" Chỉ Yên cũng không thèm nhìn tới Âu Dương Cẩn trực tiếp phủ quyết. Chê cười, nàng cũng không muốn mang cái khối băng di động ở bên người.
Âu Dương Cẩn con ngươi thâm thúy hiện lên một tia tức giận không dễ phát hiện. Hắn vốn không muốn cùng tiểu quỷ này ở cùng một chỗ, cho dù nàng không nói, hắn cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng nghe từ trong miệng nàng ý cự tuyệt lại là một loại ý vị khác, từ khi nào thì Âu Dương Cẩn hắn không được người khác hoan nghênh như thế?
"Vừa hay, buổi chiều ta cũng muốn xuất môn một chuyến, liền bồi ngươi đi." Âu Dương Cẩn đặt đôi đũa xuống bàn, nhấn rõ từng chữ nói, giọng điệu nhàn nhạt như đang tuyên bố một vấn đề râu ria nào đấy.
Chỉ Yên chán nản,không phải hắn muốn cách xa nàng sao, còn thuận tiện bồi nàng đi ra ngoài? Ngươi cho ta là người muốn nhận bố thí sao!
Đến khi nô bộc đến thúc dục lần nữa, Âu Dương Chỉ Yên rốt cục nhẩn nha hướng đại sảnh đi đến. Âu Dương Cẩn đã thay một thân bạch y thường ngày thành một kiện tử (màu tím) sắc trường bào, bên hông kết một cái cẩm nang, càng đem vẻ bề ngoài vốn lạnh nhạt cứng rắn phát ra rõ ràng hơn, nhìn thấy nàng đã đến, tuấn nhan nhấc lên một chút độ cong nguy hiểm.
"Như thế nào, còn muốn ta đi mời ngươi?" Âu Dương Cẩn híp mắt, lạnh giọng châm chọc.
"Nếu đã chán ghét ta như thế thì cần gì phải giả mù sa mưa ra vẻ thân thiết, nếu chỉ là vì làm bộ trước mặt phụ thân thì chỉ cần phân phó một tiếng là được, không cần ủy khuất chính mình ở một chỗ với ta." Âu Dương Chỉ Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng người đối diện nói. Nhìn sự lạnh nhạt cùng khinh thường trên mặt hắn, lòng nàng không khỏi cảm thấy một trận phiền chán, có cảm giác mệt mỏi, nói không nên lời.
"Không dám phiền đại giá của ngài, một mình ta đi dạo là được rồi." Lạnh lùng bỏ xuống một câu, Chỉ Yên liền rời đi. Thân thể đơn bạc, gầy yếu nhưng mềm mại giờ khắc này tản mát ra lãnh lệ mạnh mẽ, loại cao ngạo hờ hững phát ra từ trong xương mãnh liệt bao trùm, không hề có dấu hiệu ập về phía Âu Dương Cẩn.
Ra khỏi Âu Dương phủ, Chỉ Yên hung hăng ói ra một ngụm trọc khí (khí tích tụ). Tại thời khắc cùng Âu Dương Cẩn xé rách ngụy trang, nàng liền quyết định làm việc tùy theo tâm ý của mình, không bao giờ nhìn xem sắc mặt người khác mà làm việc nữa. Cho dù thực lực không theo kịp, nàng cũng không nghĩ muốn ủy khuất chính mình.
Thiên không xanh thẳm, trên đường người đến người đi, một mảnh phồn hoa.
Chỉ Yên thong thả theo dòng người mà đi, ngã tư đường thực rộng, hai bên hàng quán san sát, ven đường cũng tụ tập không ít gánh hàng rong, thanh âm rao hàng thét to theo nhau vang lên liên tiếp.
Nhìn náo nhiệt xung quanh, nàng đột nhiên nhớ tới kiếp trước, khi đó, bạn của nàng, Lâm Nguyệt luôn lôi kéo nàng trên đường cái chạy loạn, thử hết các loại đồ ăn vặt, dạo hết các khu thương mại lớn, cho đến khi không thể đi được nữa mới thả nàng về nhà. Ở thời điểm ấy, các nàng thân mật khăng khít giống như một người, chỉ duy nhất chủ đề về Tần Mặc Lan là các nàng đều thống nhất không nhắc đến.
Nàng vẫn nghĩ quan hệ của các nàng vẫn tốt như thế, vẫn luôn tốt đến mức làm cho mọi người hâm mộ, ghen tị, tốt đến mặc dù không có gia đình, cũng có một người bằng hữu như vậy ở sau lưng chống đỡ cho mình... Lại không nghĩ rằng, cuối cùng, cuối cùng, nàng vẫn là ruồng bỏ chính mình, bởi vì một người nam nhân, bởi vì hắn mà buông tha cho tình cảm như tỷ muội giữa các nàng...
"Tiểu cô nương có nhìn trúng gì không ?" Đại hán thấy Chỉ Yên xuất thần nhìn thật lâu quầy hàng của hắn, không khỏi nhiệt tình hỏi.
"Bình ngọc này bán thế nào?" Chỉ Yên từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt dừng ở bình ngọc khắc hoa mai khéo léo.
"Nga, tiện nghi cho ngươi, một lọ chỉ bán một tiền đồng." (convert là một quả tiền đồng, ta không hiểu lắm, là 1 tiền đồng hay một xâu???)
"Lấy cho ta mười lọ, đây là tiền, mặt khác ta muốn hỏi một chút gần đây có hiệu thuốc bắc cùng lò rèn?"
"Phía trước không xa chính là hiệu thuốc bắc, lò rèn thì ở phố cách vách, rẽ phải theo đường này là tới nơi." Lão bản thu tiền, vui tươi hớn hở chuyển bình ngọc cho nàng.
-----
Đi đến phía trước ước chừng khoảng năm mươi thước có một gian Thiện Tể Đường xuất hiện ở trước mắt. (thiện tể đường: có thể hiểu là nơi cứu tế làm việc thiện, này chỉ là một cái tên thôi cũng không biểu hiện nó thật sự làm việc như tên)
"Tiểu cô nương, nơi này là hiệu thuốc bắc, xin hỏi có gì cần giúp sao?" Một vị tiểu nhị tiến lên, tò mò hỏi. Nơi này cũng không phải quán ăn, tiểu hài tử này chạy tới xem náo nhiệt làm gì.
"Ta tìm lão bản của các ngươi, cứ nói là có vụ mua bán lớn, hỏi hắn có làm hay không." Chỉ Yên tùy ý mà đứng, sắc mặt bình thản nói, ngũ quan xinh xắn khó nén khí chất, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Phòng trong, một lão giả đang vùi đầu viết phương thuốc không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua bình phong, nhìn về phía thanh âm non nớt kia, tính tò mò lập tức bị gợi lên, tiểu oa nhi nhà ai không có việc gì lại chạy đến nơi này của lão chạy loạn?
"Tiểu oa nhi còn có thể buôn bán?" Thanh âm của Vương lão vọng ra, giây tiếp theo, một lão giả mặc áo bào màu xanh từ phòng trong đi ra, trên mặt mang theo một chút tìm tòi thú vị.
"Những loại thảo dược này không biết bổn điếm có sao?" Chỉ Yên từ chối cho ý kiến, trực tiếp từ trong tay áo lấy ra tờ danh sách đã được viết tốt đưa cho hắn, mặt trên rậm rạp liệt kê ra hơn trăm loại thảo dược.
Lão giả vốn chỉ lơ đãng thoáng nhìn, đến khi thấy rõ chữ viết ở bên trên, nhất thời biến sắc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nữ oa trước mặt.
"Này đều là ngươi muốn?" Lão giả nắm chặt tờ giấy trong tay, không xác định hỏi, những loại thảo dược này, chỉ bằng nàng một tiểu oa nhi như thế nào sẽ biết?
"Không sai, này đó đại khái cần bao nhiêu tiền?" Chỉ Yên gật gật đầu, bắt đầu hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất. Thời điểm xuất môn Âu Dương Bằng cho nàng một trăm kim tệ, số lượng này đối với dân chúng bình thường mà nói có thể dùng trong một năm, nhưng đối với việc chi trả cho lượng lớn thảo dược mà nói vẫn là xa xa không đủ.
"Tiểu oa nhi, ngươi muốn cũng không phải là loại thảo dược tầm thường, có vài loại thậm chí ngay cả bổn điếm đều không có, đơn giản giản lược phỏng chừng ít nhất cần năm trăm kim tệ!" Lão giả nhíu mày, con ngươi màu xám xẹt qua một tia tinh quang, tiểu oa nhi này cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm, hơn nữa nàng cầm dược phương (đơn thuốc), chẳng lẽ là thân truyền đệ tử của đại sư luyện đan?
"Ngươi xem cái này đi!" Chỉ Yên suy nghĩ vừa chuyển, từ trong lòng lấy ra Bồi Nguyên dịch đã luyện chế tốt.
Lão giả nghi ngờ tiếp nhận bình sứ màu trắng trông có vẻ bình thường kia, mở nắp bình, một cỗ năng lượng nồng đậm nhất thời từ bên trong tràn ra, tay cầm bình sứ của lão không khỏi run lên, trên mặt không ức chế lộ ra sự kinh ngạc.
"Này, đây là?" Lão giả nhìn Chỉ Yên run run hỏi, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên trong vô hình mang theo một tia kính sợ, loại dược thần kỳ này sẽ không phải là...
"Bồi Nguyên dịch, nguyên bản là Bồi Nguyên chi dược thủy, hiệu quả gần với nhị phẩm Bồi Nguyên đan!" Khác với việc lão giả kích động khó nhịn, Chỉ Yên phong đạm vân khinh nói.
"Oanh!" Như kình lôi nổ vang tại chỗ, lão giả, điếm tiểu nhị, tập thể đều mở lớn miệng, sững sờ tại chỗ, trong đầu cố gắng lý giải câu nói kia của Chỉ Yên. Bồi Nguyên dịch, gần với nhị phẩm Bồi Nguyên đan, Bồi Nguyên dịch...
"Tốt, vậy chờ cơm nước xong phụ thân nhất định uống." Âu Dương Bằng gật gật đầu, từ ái vỗ đầu nhỏ của Chỉ Yên, con ngươi ôn nhuận hiện lên thương tiếc.
Đứa nhỏ này nhìn bộ dáng như thiên chân khả ái, kì thực trong xương cốt lại đạm mạc cao ngạo rất khó cùng người khác thật sự thân cận.
"Phụ thân, cơm nước xong Yên Nhi nghĩ muốn ra ngoài đi dạo, mặt khác cũng nhân tiện mua một ít dược liệu." Từ khi xuyên đến nay nàng còn không có ra khỏi cửa chính Âu Dương phủ, cho nên nàng tính buổi chiều sẽ đi ra ngoài dạo một lát, thuận tiện mua chút thứ mình cần.
"Như vậy a, vậy để cho Cẩn nhi đi cùng con?" Âu Dương Bằng hiểu rõ, Âu Dương phủ tựa như một tấm lưới bằng tơ vàng, cao quý xa hoa nhưng lại làm cho người ta một có cảm giác lạnh băng cùng hít thở không thông, ừm, đi ra ngoài đi dạo cũng tốt.
"Không cần, Cẩn ca ca bận nhiều việc, Yên Nhi một người đi là được rồi!" Chỉ Yên cũng không thèm nhìn tới Âu Dương Cẩn trực tiếp phủ quyết. Chê cười, nàng cũng không muốn mang cái khối băng di động ở bên người.
Âu Dương Cẩn con ngươi thâm thúy hiện lên một tia tức giận không dễ phát hiện. Hắn vốn không muốn cùng tiểu quỷ này ở cùng một chỗ, cho dù nàng không nói, hắn cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng nghe từ trong miệng nàng ý cự tuyệt lại là một loại ý vị khác, từ khi nào thì Âu Dương Cẩn hắn không được người khác hoan nghênh như thế?
"Vừa hay, buổi chiều ta cũng muốn xuất môn một chuyến, liền bồi ngươi đi." Âu Dương Cẩn đặt đôi đũa xuống bàn, nhấn rõ từng chữ nói, giọng điệu nhàn nhạt như đang tuyên bố một vấn đề râu ria nào đấy.
Chỉ Yên chán nản,không phải hắn muốn cách xa nàng sao, còn thuận tiện bồi nàng đi ra ngoài? Ngươi cho ta là người muốn nhận bố thí sao!
Đến khi nô bộc đến thúc dục lần nữa, Âu Dương Chỉ Yên rốt cục nhẩn nha hướng đại sảnh đi đến. Âu Dương Cẩn đã thay một thân bạch y thường ngày thành một kiện tử (màu tím) sắc trường bào, bên hông kết một cái cẩm nang, càng đem vẻ bề ngoài vốn lạnh nhạt cứng rắn phát ra rõ ràng hơn, nhìn thấy nàng đã đến, tuấn nhan nhấc lên một chút độ cong nguy hiểm.
"Như thế nào, còn muốn ta đi mời ngươi?" Âu Dương Cẩn híp mắt, lạnh giọng châm chọc.
"Nếu đã chán ghét ta như thế thì cần gì phải giả mù sa mưa ra vẻ thân thiết, nếu chỉ là vì làm bộ trước mặt phụ thân thì chỉ cần phân phó một tiếng là được, không cần ủy khuất chính mình ở một chỗ với ta." Âu Dương Chỉ Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng người đối diện nói. Nhìn sự lạnh nhạt cùng khinh thường trên mặt hắn, lòng nàng không khỏi cảm thấy một trận phiền chán, có cảm giác mệt mỏi, nói không nên lời.
"Không dám phiền đại giá của ngài, một mình ta đi dạo là được rồi." Lạnh lùng bỏ xuống một câu, Chỉ Yên liền rời đi. Thân thể đơn bạc, gầy yếu nhưng mềm mại giờ khắc này tản mát ra lãnh lệ mạnh mẽ, loại cao ngạo hờ hững phát ra từ trong xương mãnh liệt bao trùm, không hề có dấu hiệu ập về phía Âu Dương Cẩn.
Ra khỏi Âu Dương phủ, Chỉ Yên hung hăng ói ra một ngụm trọc khí (khí tích tụ). Tại thời khắc cùng Âu Dương Cẩn xé rách ngụy trang, nàng liền quyết định làm việc tùy theo tâm ý của mình, không bao giờ nhìn xem sắc mặt người khác mà làm việc nữa. Cho dù thực lực không theo kịp, nàng cũng không nghĩ muốn ủy khuất chính mình.
Thiên không xanh thẳm, trên đường người đến người đi, một mảnh phồn hoa.
Chỉ Yên thong thả theo dòng người mà đi, ngã tư đường thực rộng, hai bên hàng quán san sát, ven đường cũng tụ tập không ít gánh hàng rong, thanh âm rao hàng thét to theo nhau vang lên liên tiếp.
Nhìn náo nhiệt xung quanh, nàng đột nhiên nhớ tới kiếp trước, khi đó, bạn của nàng, Lâm Nguyệt luôn lôi kéo nàng trên đường cái chạy loạn, thử hết các loại đồ ăn vặt, dạo hết các khu thương mại lớn, cho đến khi không thể đi được nữa mới thả nàng về nhà. Ở thời điểm ấy, các nàng thân mật khăng khít giống như một người, chỉ duy nhất chủ đề về Tần Mặc Lan là các nàng đều thống nhất không nhắc đến.
Nàng vẫn nghĩ quan hệ của các nàng vẫn tốt như thế, vẫn luôn tốt đến mức làm cho mọi người hâm mộ, ghen tị, tốt đến mặc dù không có gia đình, cũng có một người bằng hữu như vậy ở sau lưng chống đỡ cho mình... Lại không nghĩ rằng, cuối cùng, cuối cùng, nàng vẫn là ruồng bỏ chính mình, bởi vì một người nam nhân, bởi vì hắn mà buông tha cho tình cảm như tỷ muội giữa các nàng...
"Tiểu cô nương có nhìn trúng gì không ?" Đại hán thấy Chỉ Yên xuất thần nhìn thật lâu quầy hàng của hắn, không khỏi nhiệt tình hỏi.
"Bình ngọc này bán thế nào?" Chỉ Yên từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt dừng ở bình ngọc khắc hoa mai khéo léo.
"Nga, tiện nghi cho ngươi, một lọ chỉ bán một tiền đồng." (convert là một quả tiền đồng, ta không hiểu lắm, là 1 tiền đồng hay một xâu???)
"Lấy cho ta mười lọ, đây là tiền, mặt khác ta muốn hỏi một chút gần đây có hiệu thuốc bắc cùng lò rèn?"
"Phía trước không xa chính là hiệu thuốc bắc, lò rèn thì ở phố cách vách, rẽ phải theo đường này là tới nơi." Lão bản thu tiền, vui tươi hớn hở chuyển bình ngọc cho nàng.
-----
Đi đến phía trước ước chừng khoảng năm mươi thước có một gian Thiện Tể Đường xuất hiện ở trước mắt. (thiện tể đường: có thể hiểu là nơi cứu tế làm việc thiện, này chỉ là một cái tên thôi cũng không biểu hiện nó thật sự làm việc như tên)
"Tiểu cô nương, nơi này là hiệu thuốc bắc, xin hỏi có gì cần giúp sao?" Một vị tiểu nhị tiến lên, tò mò hỏi. Nơi này cũng không phải quán ăn, tiểu hài tử này chạy tới xem náo nhiệt làm gì.
"Ta tìm lão bản của các ngươi, cứ nói là có vụ mua bán lớn, hỏi hắn có làm hay không." Chỉ Yên tùy ý mà đứng, sắc mặt bình thản nói, ngũ quan xinh xắn khó nén khí chất, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Phòng trong, một lão giả đang vùi đầu viết phương thuốc không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua bình phong, nhìn về phía thanh âm non nớt kia, tính tò mò lập tức bị gợi lên, tiểu oa nhi nhà ai không có việc gì lại chạy đến nơi này của lão chạy loạn?
"Tiểu oa nhi còn có thể buôn bán?" Thanh âm của Vương lão vọng ra, giây tiếp theo, một lão giả mặc áo bào màu xanh từ phòng trong đi ra, trên mặt mang theo một chút tìm tòi thú vị.
"Những loại thảo dược này không biết bổn điếm có sao?" Chỉ Yên từ chối cho ý kiến, trực tiếp từ trong tay áo lấy ra tờ danh sách đã được viết tốt đưa cho hắn, mặt trên rậm rạp liệt kê ra hơn trăm loại thảo dược.
Lão giả vốn chỉ lơ đãng thoáng nhìn, đến khi thấy rõ chữ viết ở bên trên, nhất thời biến sắc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nữ oa trước mặt.
"Này đều là ngươi muốn?" Lão giả nắm chặt tờ giấy trong tay, không xác định hỏi, những loại thảo dược này, chỉ bằng nàng một tiểu oa nhi như thế nào sẽ biết?
"Không sai, này đó đại khái cần bao nhiêu tiền?" Chỉ Yên gật gật đầu, bắt đầu hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất. Thời điểm xuất môn Âu Dương Bằng cho nàng một trăm kim tệ, số lượng này đối với dân chúng bình thường mà nói có thể dùng trong một năm, nhưng đối với việc chi trả cho lượng lớn thảo dược mà nói vẫn là xa xa không đủ.
"Tiểu oa nhi, ngươi muốn cũng không phải là loại thảo dược tầm thường, có vài loại thậm chí ngay cả bổn điếm đều không có, đơn giản giản lược phỏng chừng ít nhất cần năm trăm kim tệ!" Lão giả nhíu mày, con ngươi màu xám xẹt qua một tia tinh quang, tiểu oa nhi này cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm, hơn nữa nàng cầm dược phương (đơn thuốc), chẳng lẽ là thân truyền đệ tử của đại sư luyện đan?
"Ngươi xem cái này đi!" Chỉ Yên suy nghĩ vừa chuyển, từ trong lòng lấy ra Bồi Nguyên dịch đã luyện chế tốt.
Lão giả nghi ngờ tiếp nhận bình sứ màu trắng trông có vẻ bình thường kia, mở nắp bình, một cỗ năng lượng nồng đậm nhất thời từ bên trong tràn ra, tay cầm bình sứ của lão không khỏi run lên, trên mặt không ức chế lộ ra sự kinh ngạc.
"Này, đây là?" Lão giả nhìn Chỉ Yên run run hỏi, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên trong vô hình mang theo một tia kính sợ, loại dược thần kỳ này sẽ không phải là...
"Bồi Nguyên dịch, nguyên bản là Bồi Nguyên chi dược thủy, hiệu quả gần với nhị phẩm Bồi Nguyên đan!" Khác với việc lão giả kích động khó nhịn, Chỉ Yên phong đạm vân khinh nói.
"Oanh!" Như kình lôi nổ vang tại chỗ, lão giả, điếm tiểu nhị, tập thể đều mở lớn miệng, sững sờ tại chỗ, trong đầu cố gắng lý giải câu nói kia của Chỉ Yên. Bồi Nguyên dịch, gần với nhị phẩm Bồi Nguyên đan, Bồi Nguyên dịch...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook