Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược
-
Chương 66: Phiên ngoại 5: Chúc mừng động phòng
Khi chiếc xe mô tô dán đầy hình trái tim đỏ rực thực phong cách chở một nhà ba người đi vào bữa tiệc trăm ngày của Đường Diệc Quan, toàn bộ không khí hội trường đạt đến cao trào.
Không chỉ có quan khách thét chói tai liên tục, ngay cả Mộ Dung Cương cũng hoảng sợ không thôi.
Không đi theo lối suy nghĩ thông thường luôn luôn là tác phong của tiểu lưu manh. Người ta đi vào lễ đường kết hôn đều là tay trong tay. Y cùng tiểu bảo bảo mới sinh không thể làm như vậy được, bất quá y cũng không nghĩ hắn có thể làm đến thế này.
Trước tiệc trăm ngày của con trai, tiểu lưu manh cho người bố trí các cây súng ngầm thành hình trái tim cực lớn, khi hắn cưỡi xe mang theo lão bà lẫn con trai phóng vào hội trường thì sẽ khởi động cơ quan.
Từ các họng súng bắn ra vô số cánh hoa hồng, lại bởi vì tốc độ rất nhanh, lộ tuyến tinh chuẩn, cho nên có thể tạo thành một cơn mưa hoa hồng hình trái tim, đem tất cả tân khách vây trong đó, để cho mỗi người trong hội trường đều có thể nhìn rõ khung cảnh kỳ ảo này.
Mộ Dung Cương thật không ngờ, tiểu lưu manh cư nhiên có thể nghĩ ra chuyện lãng mạn đến thế.
Khi vô số đóa hoa tựa suối phun tuôn ra, rơi như mưa lên người y lẫn con trai, cả người hoàn toàn bị bao phủ trong mùi hương hoa hồng thơm ngát, cơ hồ như mê như say.
Không chỉ có y, Đường Diệc Quan tiểu bảo bảo mới tròn trăm ngày cũng há to cái miệng nhỏ nhắn, y y nha nha gọi bậy, rất là hưng phấn nhìn khung cảnh kỳ diệu trước mắt.
Đây chính là bí kíp độc môn, cho dù người khác có muốn bắt chước cũng bắt chước không được kỹ thuật của hắn. Cho nên Đường Mộ Dương rất tự tin, ý tưởng này của hắn hẳn là sẽ khắc sâu trong ấn tượng của mọi người, ít ai có thể quên được.
Chạy một vòng quanh hội trường, đem xe dừng lại, không ngờ lại được lão bà tặng cho một nụ hôn nồng cháy. Mộ Dung Cương rất ít khi thể hiện tình cảm ở bên ngoài như thế này, bất quá giờ phút này, y thật sự cảm thấy cần phải cổ vũ tiểu lưu manh.
Tiểu lưu manh thấy môi của Mộ Dung Cương đang có khuynh hướng hướng về má mình, cảm thấy như có lệ vậy, không thể được, hai tay giữ lấy mặt y, hung hăng hôn lên môi y, như vậy mới đủ!
Nghe thấy tiếng huýt sáo lẫn reo hò xung quanh, Mộ Dung Cương nháy mắt liền hối hận. Tên tiểu lưu manh này, quả nhiên không thể cho y một chút mặt mũi mà!
Đường Diệc Quan chỉ đá đá cái chân nhỏ, cười tủm tỉm nhìn ba ba và cha hôn nồng nhiệt. Chuyện còn bạo hơn bé con cũng đã thấy qua, này có đáng gì?
Khụ khụ, may mắn trí nhớ của bảo bảo vẫn còn chưa có tốt, cho nên tiểu lưu manh cũng chưa cần phải lo lắng sẽ bị bé con tiết lộ linh tinh điều gì.
Hôm nay bọn họ một nhà ba người, tuyệt đối là nhân vật chính, vì để tăng thêm độ đặc biệt, tiểu lưu manh còn đặt hàng ba bộ tuxedo màu trắng.
Chẳng qua, cái quần của bạn nhỏ Đường Diệc Quan phải được may rộng thùng thình, chỗ mông độn lên rất to, không có cách nào, người ta còn nhỏ, phải quấn tã.
Bất quá nhìn tổng thể vẫn thật là rất tuấn tú, rất moé nha!
Điểm này, có thể thấy được trình độ được hoan nghênh của bảo bảo từ nhỏ đã rất lớn rồi.
Vì gia đình giao hảo lâu năm, đại gia đình của Cốc Tâm Dương đều đến đây. Tô Minh đang hợp tác cùng với Đường Mộ Dương, đương nhiên cũng không thể không đến. Ngay cả Đổng Uyển Khanh cũng được Mộ Dung Cương hào phóng gửi thiệp mời.
Đương nhiên, còn có Rihanna đánh cuộc với Yannis thua một trăm vạn, bộ phim lần đó của cô được rất nhiều lời khe, vì báo đáp ơn “dạy dỗ” của Mộ Dung Cương, cô cố ý gạt bỏ rất nhiều cuộc hẹn, đặc biệt chạy tới trình diện. Lần này đến đây cũng là vì muốn chụp hình quảng cáo cho cửa hàng xe của Đường Mộ Dương để trả nợ nần.
Cô thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa, ngoài việc chụp ảnh ra còn đem theo vô số chuyện bát quái của các ngôi sao giải buồn cho Mộ Dung Cương.
Đối với bảo bảo, cô cũng tặng cho bé lễ vật được chuẩn bị tỉ mỉ, còn lớn mật đồng ý, nếu có thể thắng được giải thưởng lớn thì sẽ đem cúp tặng cho bé con làm đồ chơi.
Hứa Gia Bảo hiếm khi mới có cơ hội được gần gũi ngôi sao lớn, rất tò mò bám theo Rihanna hỏi đông hỏi tây. Kì Khang Chi một mình ôm con gái lặng lẽ ngồi một góc, tuy rằng bé con còn nhỏ nhưng cha bé vẫn là rất kiên nhẫn chỉ cho bé những thứ xung quanh.
Tiểu Nha Nha mở to hai mắt, tò mò nhìn xem hết thảy. Khi Kì Nhạc Chi đến gần định kiếm nước uống cho con trai Kì Tư Nguyên, vừa lúc liền thấy em trai mình một tay cố gắng giữ lấy con gái, một tay lục tìm tã trong túi đồ.
“Để anh giúp em.”
Có rồi Kì Nhạc Chi giúp đỡ, Kì Khang Chi rất nhanh liền thuần thục đổi tã cho con gái,“Cám ơn anh ba!”
Kì Nhạc Chi nhìn Hứa Gia Bảo cách đó không xa đang hưng phấn quấn lấy nữ ngôi sao, bộ dáng líu ríu, bất giác nhíu nhíu mày,“Tiểu Khang em cũng thật là, gọi Gia Bảo lại đây đi, một mình em sao lo nổi?”
Kì Khang Chi khoan dung cười cười,“Hiếm khi em ấy mới được gặp ngôi sao, thôi kệ đi.”
Kì Nhạc Chi lắc lắc đầu,“Anh biết em rất tốt với cậu ta, nhưng mà chăm sóc con cái là việc của cả hai người, em cứ ôm hết vào mình như thế, đừng nói là mệt thân em, mà đối với Gia Bảo mà nói……”
“Có cần giúp gì không?” Đột nhiên, có một người vội vã chạy tới, đó là ba ba của Hứa Gia Bảo, Phan Tích Bình. Từ xa nhìn thấy con rể một mình thay tã cho cháu nên mới vội vội vàng vàng đi đến định giúp đỡ.
Nhìn đứa con ngốc nghếch đằng kia, thân làm ba ba cũng không biết phải nói gì,“Tiểu Bảo từ nhỏ đã bị chúng ta chiều hư rồi, không biết chăm sóc người khác. Khang Chi, xin con rộng lượng một chút, đừng so đo với nó. Kỳ thật, đứa nhỏ này tâm địa vẫn là tốt lắm.”
Kì Khang Chi cũng không nhiều lời, hiền hậu cười,“Không có việc gì, con hiểu mà, ba ba, không cần phải lo lắng. Đúng rồi, năm nay em trai cũng tốt nghiệp đại học, là tính tiếp tục đào tạo chuyên sâu hay là đi làm? Có liên hệ gì không?”
Hắn nói là đứa con nhỏ của Hứa gia, cậu em vợ của hắn.
Phan Tích Bình thấy con rể không có vẻ gì là nổi giận, mới thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới đứa con nhỏ, trên mặt lộ ra vài phần tiếu ý,“Đứa nhỏ đó rất hiểu chuyện, nó muốn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Ba ba đã thương lượng với cha nó, thôi thì nuôi nó thêm vài năm nữa.”
Kì Nhạc Chi thấy họ bàn chuyện gia đình bên đó, không tiện nghe tiếp bèn lấy nước rồi bước đi.
Cách đó không xa, trên bãi cỏ, Hà Gia Duyệt nhìn con trai lớn Hà Hải Trừng nhăn mặt chọc cười em trai, cười đến ngọt ngào.
“Đến, Tiểu Hoàn Tử, đến đây uống nước nào!” Tuy rằng bảo bảo sinh ra là một bé trai, bởi vì ông nội bé đặt tên bé là Nguyên, cho nên liền cho bé nhũ danh là Tiểu Hoàn Tử. Không phải là Tiểu Hoàn Tử trong Anh Đào Tiểu Hoàn Tử(Chibi Maruko)mà ý tứ là viên thịt tròn tròn.
Kì Tư Nguyên được năm tháng, tuy rằng chưa thể ngồi nhưng đã biết lật, cũng biết nhận diện không ít người. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Hoàn Tử nằm trên thảm lật người lại, cố gắng bò về phía cha, nhưng đương nhiên là không thể được, chỉ nằm một chỗ cố hết sức hoa động tay chân, bộ dáng ngốc ngốc miễn bàn có bao nhiêu khả ái.
Hà Gia Duyệt vô cùng thân thiết đem con trai ôm vào trong ngực, Kì Nhạc Chi ngồi xuống cầm nước đến đút cho con, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.
“Hải Trừng con ra ngoài chơi đi, ở đây với chúng ta làm gì?” Hà Gia Duyệt bảo lão đại đi ra ngoài.
“Con chăm sóc em mà!” Hà Hải Trừng thật sự rất cưng chiều đứa em này,từ nhỏ hắn đã muốn có em, hiện tại cuối cùng cũng có, thật sự không biết nên yêu thương bé con như thế nào mới đủ.
“Tiểu Hoàn Tử sắp tới giờ ngủ rồi, con đừng giỡn với em nữa. Chơi vui quá khiến cho nó phá hỏng giờ giấc sinh hoạt thì không tốt đâu. Con đi mau, con cứ ở đây, em nó ngay cả nước cũng không chịu uống đàng hoàng.” Kì Nhạc Chi cho con trai uống nước, bé con cư nhiên ngậm lấy rồi phun phì phì về phía anh trai, kiên quyết đem đứa con lớn đuổi đi.
Hà Hải Trừng không thể nói được gì, đành tránh khỏi tầm mắt của hai người cha “nhẫn tâm”.
Đi đâu bây giờ? Tuy nói trong lòng biết không thể, nhưng tầm mắt vẫn là lơ đãng lướt qua người chuột trắng nhỏ.
Mau ngừng lại ngay! Hà Hải Trừng đè nén tâm tình, quay đầu về hướng ngược lại.
Đầu bên kia, Hà gia nhị lão tiến đến trước mặt con trai con rể, khe khẽ nói nhỏ,“Tiểu Trừng cũng nên nói chuyện yêu đương rồi, đã chừng này tuổi, cứ như vậy không được đi?”
Nhưng mà loại sự tình này có thể cứ muốn là được sao? Làm gia trưởng chỉ có thể hy vọng, ông trời sẽ cho con mình một tương lai hạnh phúc.
Hà Hải Trừng cô đơn, không chỉ có nhóm gia trưởng nhìn thấy, ngay cả Mộ Dung Cương cũng đã nhận ra. Lo nghĩ, chủ động tiến lên đem con trai nhét vào trong lòng hắn,“Hải Trừng, trông Quan Quan giúp em đi.”
Ách? Tiểu Quan Quan buồn bực, sao ba ba lại đem bé tặng cho người khác vậy?
Bảo bảo còn nhỏ không hiểu được tâm tư của người lớn, bởi vì Quan Quan hôm nay là nhân vật chính, Hà Hải Trừng ôm bé, khó tránh khỏi sẽ bị người đến bắt chuyện, không thể độc lai độc vãng được.
Hơn nữa Hà Hải Trừng tính vốn cẩn thận, nhìn hắn chăm sóc em trai tốt như vậy, Mộ Dung Cương cũng rất yên tâm đem con trai giao cho hắn.
Vừa lúc, y còn có thể rảnh tay mà tiếp ứng tiểu lưu manh.
Tiểu lưu manh thật sự rất hưng phấn! Hôm nay là ngày vui của cả gia đình hắn, hắn đương nhiên không nề hà, ai mời rượu liền cạn ly.
Rõ ràng là đem mình xem như thùng rượu, Mộ Dung Cương nếu không đi theo canh chừng, phòng chừng đến tối sẽ phải hầu hạ một con mèo say mèm. Vốn ban đêm chăm sóc con trai đã rất vất vả, y không muốn lại phải hầu hạ thêm một người nữa.
Quả nhiên, Hà Hải Trừng vừa nhận lấy đứa cháu, xung quanh liền bị không ít người bao vây.
Đầu tiên đến gần chính là nhóm Cốc Tâm Dương, vỗ vỗ vai hắn,“Nãy giờ không thấy anh, trốn ở đâu thế?”
“Tôi ở đằng kia trông đứa em!” Hà Hải Trừng chú ý tới một nam hài đi đằng sau Cốc Tâm Dương, mái tóc được cắt chải gọn gàng, dung nhan lộ ra, tuấn mỹ đến mức khiến cho người ta kinh diễm.
“Hắc hắc, không biết sao? Tô Minh a!” Xem ra, hôm nay Cốc Tâm Dương đã dùng câu này dọa không ít người, cho nên rất là vô cùng thuần thục lại ở trước mặt Hà Hải Trừng thổi phồng một phen.
“Không thể tưởng được đi? Kỳ thật tôi cũng không biết, nguyên lai thằng em này của tôi lại xinh đẹp như thế!” Cốc Tâm Dương chậc chậc khen ngợi, đè thấp thanh âm nói với Hà Hải Trừng,“Hôm nay nếu không phải Đường Mộ Dương nói là ngày trọng đại của con trai cậu ta, yêu cầu bọn tôi phải ăn mặc đàng hoàng tươm tất đến dự thì tôi cũng không biết, nguyên lai thằng em này quả thực có thể đi thi siêu sao.”
Quả thật như thế. Hà Hải Trừng nghĩ, nếu như cậu ta thật sự đi theo con đường đó thì nhất định sẽ làm cho nhiều người mất chén cơm đấy.
Tô Minh lại tựa hồ không quen bị thổi phồng như thế, cúi đầu, ánh mắt chỉ dừng trên gương mặt mềm mại của bảo bảo. Thật cẩn thận vươn một ngón tay lướt qua khuôn mặt bảo bảo, bên môi tràn ra một mạt cười chân thành,“Thật đáng yêu.”
Đừng có nhìn Đường Diệc Quan bảo bảo tuổi còn nhỏ, nhưng xấu hay đẹp bé vẫn có thể thấy rõ ràng, thấy một ông anh xinh đẹp như thế, bé liền kích động hoa tay múa chân, móng vuốt nhỏ thịt thịt đột nhiên tóm chặt lấy một lọn tóc từ trên trán Tô Minh rủ xuống, kiên quyết không buông tay. Bé muốn tâm sự với anh trai xinh đẹp nha, nhưng mà bé chưa biết nói, chỉ có thể y y nha nha, mọi người không thể nào hiểu được.
Ha ha, Tô Minh hoàn toàn không lấy làm phiền lòng, ngược lại ý cười trên mặt càng đậm, bất tri bất giác đứng dựa vào Hà Hải Trừng càng gần sát thêm.
“Quan Quan, mau buông tay!” Hà Hải Trừng thường xuyên bị em trai mình kéo tóc, biết là rất đau,“Con kéo đau người ta đó, mau buông tay.”
Hà Hải Trừng cố sức giúp Tô Minh kéo tóc ra, nhưng trong một khoảnh khắc đó, lại nhìn thấy bên dưới cái cổ tinh tế của cậu ta là xương quai xanh trắng như tuyết.
Cậu ta đúng là rất gầy a, chỗ đó thoạt nhìn rất trắng mịn.
Một trận gió nhẹ hợp thời phất qua, đem mấy sợi tóc của Tô Minh thổi đến trên mặt Hà Hải Trừng, mái tóc mang theo một mùi hương cây cỏ độc đáo, làm cho Hà Hải Trừng trong lòng ngứa ngáy.
Hà Hải Trừng không biết tại sao lại bất chợt nhớ đến nam hài ngày đó tại khách sạn……
Hắn sao đột nhiên lại nghĩ đến lúc đó? Hà Hải Trừng phục hồi tinh thần lại, nhưng là lại nhìn Tô Minh liếc mắt một cái, lại cảm thấy hạ thân mình hình như có chút rục rịch, thật sự là mất mặt!
Hà Hải Trừng nghĩ, có lẽ đêm nay cần phải tìm chỗ uống một chén.
Khó khăn đợi đến lúc tiệc tan, tiễn bước quan khách, Mộ Dung Cương một tay ôm con trai, một tay kéo một con mèo say chuếnh choáng lôi về nhà.
Đường Mộ Thần vốn muốn chở bọn họ về nhà, nhưng mà hiện trường còn có rất nhiều sự tình chưa xong, Mộ Dung Cương vỗ ngực cam đoan,“Không sao đâu, vẫn còn xe mà, mọi người sẽ về trước, cả ông cũng về luôn, chỗ này phiền chú và bác vậy.”
Sau khi kết hôn, Mộ Dung Cương nghĩ mãi cũng nghĩ ra được một phương án vẹn toàn, cứ gọi Đường Lập Hiền là ông theo vai của con trai mình, vừa thân thiết lại không cảm thấy mất tự nhiên.
Đường Lập Hiền hiểu được, ông cũng chẳng để ý đến chút rắc rối nho nhỏ trong xưng hô đó, quan trọng là bọn nhỏ đối với mình có một phần hiếu tâm, như vậy đủ rồi.
“Mộ Thần con cứ yên tâm đi, chúng ta đi về trước, không có việc gì, bên này nếu bận rộn quá thì con và An Chi cũng không cần phải về gấp, cứ ở đây thuê phòng nghỉ ngơi đi.”
Xem ông lão này đấy, thật hiểu chuyện có đúng không?
Mộ Dung Cương tuy rằng đáp ứng với Đường Mộ Thần rất hào khí, trên đường về nhà, con mèo say kia cũng coi như nhu thuận, chỉ là vừa vào trong phòng, mèo say liền mất đứng đắn ngay,
“Hắc hắc, Tiểu Cương, hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, có phải chúng ta nên làm cái gì đó chúc mừng một chút?”
Không chỉ có quan khách thét chói tai liên tục, ngay cả Mộ Dung Cương cũng hoảng sợ không thôi.
Không đi theo lối suy nghĩ thông thường luôn luôn là tác phong của tiểu lưu manh. Người ta đi vào lễ đường kết hôn đều là tay trong tay. Y cùng tiểu bảo bảo mới sinh không thể làm như vậy được, bất quá y cũng không nghĩ hắn có thể làm đến thế này.
Trước tiệc trăm ngày của con trai, tiểu lưu manh cho người bố trí các cây súng ngầm thành hình trái tim cực lớn, khi hắn cưỡi xe mang theo lão bà lẫn con trai phóng vào hội trường thì sẽ khởi động cơ quan.
Từ các họng súng bắn ra vô số cánh hoa hồng, lại bởi vì tốc độ rất nhanh, lộ tuyến tinh chuẩn, cho nên có thể tạo thành một cơn mưa hoa hồng hình trái tim, đem tất cả tân khách vây trong đó, để cho mỗi người trong hội trường đều có thể nhìn rõ khung cảnh kỳ ảo này.
Mộ Dung Cương thật không ngờ, tiểu lưu manh cư nhiên có thể nghĩ ra chuyện lãng mạn đến thế.
Khi vô số đóa hoa tựa suối phun tuôn ra, rơi như mưa lên người y lẫn con trai, cả người hoàn toàn bị bao phủ trong mùi hương hoa hồng thơm ngát, cơ hồ như mê như say.
Không chỉ có y, Đường Diệc Quan tiểu bảo bảo mới tròn trăm ngày cũng há to cái miệng nhỏ nhắn, y y nha nha gọi bậy, rất là hưng phấn nhìn khung cảnh kỳ diệu trước mắt.
Đây chính là bí kíp độc môn, cho dù người khác có muốn bắt chước cũng bắt chước không được kỹ thuật của hắn. Cho nên Đường Mộ Dương rất tự tin, ý tưởng này của hắn hẳn là sẽ khắc sâu trong ấn tượng của mọi người, ít ai có thể quên được.
Chạy một vòng quanh hội trường, đem xe dừng lại, không ngờ lại được lão bà tặng cho một nụ hôn nồng cháy. Mộ Dung Cương rất ít khi thể hiện tình cảm ở bên ngoài như thế này, bất quá giờ phút này, y thật sự cảm thấy cần phải cổ vũ tiểu lưu manh.
Tiểu lưu manh thấy môi của Mộ Dung Cương đang có khuynh hướng hướng về má mình, cảm thấy như có lệ vậy, không thể được, hai tay giữ lấy mặt y, hung hăng hôn lên môi y, như vậy mới đủ!
Nghe thấy tiếng huýt sáo lẫn reo hò xung quanh, Mộ Dung Cương nháy mắt liền hối hận. Tên tiểu lưu manh này, quả nhiên không thể cho y một chút mặt mũi mà!
Đường Diệc Quan chỉ đá đá cái chân nhỏ, cười tủm tỉm nhìn ba ba và cha hôn nồng nhiệt. Chuyện còn bạo hơn bé con cũng đã thấy qua, này có đáng gì?
Khụ khụ, may mắn trí nhớ của bảo bảo vẫn còn chưa có tốt, cho nên tiểu lưu manh cũng chưa cần phải lo lắng sẽ bị bé con tiết lộ linh tinh điều gì.
Hôm nay bọn họ một nhà ba người, tuyệt đối là nhân vật chính, vì để tăng thêm độ đặc biệt, tiểu lưu manh còn đặt hàng ba bộ tuxedo màu trắng.
Chẳng qua, cái quần của bạn nhỏ Đường Diệc Quan phải được may rộng thùng thình, chỗ mông độn lên rất to, không có cách nào, người ta còn nhỏ, phải quấn tã.
Bất quá nhìn tổng thể vẫn thật là rất tuấn tú, rất moé nha!
Điểm này, có thể thấy được trình độ được hoan nghênh của bảo bảo từ nhỏ đã rất lớn rồi.
Vì gia đình giao hảo lâu năm, đại gia đình của Cốc Tâm Dương đều đến đây. Tô Minh đang hợp tác cùng với Đường Mộ Dương, đương nhiên cũng không thể không đến. Ngay cả Đổng Uyển Khanh cũng được Mộ Dung Cương hào phóng gửi thiệp mời.
Đương nhiên, còn có Rihanna đánh cuộc với Yannis thua một trăm vạn, bộ phim lần đó của cô được rất nhiều lời khe, vì báo đáp ơn “dạy dỗ” của Mộ Dung Cương, cô cố ý gạt bỏ rất nhiều cuộc hẹn, đặc biệt chạy tới trình diện. Lần này đến đây cũng là vì muốn chụp hình quảng cáo cho cửa hàng xe của Đường Mộ Dương để trả nợ nần.
Cô thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa, ngoài việc chụp ảnh ra còn đem theo vô số chuyện bát quái của các ngôi sao giải buồn cho Mộ Dung Cương.
Đối với bảo bảo, cô cũng tặng cho bé lễ vật được chuẩn bị tỉ mỉ, còn lớn mật đồng ý, nếu có thể thắng được giải thưởng lớn thì sẽ đem cúp tặng cho bé con làm đồ chơi.
Hứa Gia Bảo hiếm khi mới có cơ hội được gần gũi ngôi sao lớn, rất tò mò bám theo Rihanna hỏi đông hỏi tây. Kì Khang Chi một mình ôm con gái lặng lẽ ngồi một góc, tuy rằng bé con còn nhỏ nhưng cha bé vẫn là rất kiên nhẫn chỉ cho bé những thứ xung quanh.
Tiểu Nha Nha mở to hai mắt, tò mò nhìn xem hết thảy. Khi Kì Nhạc Chi đến gần định kiếm nước uống cho con trai Kì Tư Nguyên, vừa lúc liền thấy em trai mình một tay cố gắng giữ lấy con gái, một tay lục tìm tã trong túi đồ.
“Để anh giúp em.”
Có rồi Kì Nhạc Chi giúp đỡ, Kì Khang Chi rất nhanh liền thuần thục đổi tã cho con gái,“Cám ơn anh ba!”
Kì Nhạc Chi nhìn Hứa Gia Bảo cách đó không xa đang hưng phấn quấn lấy nữ ngôi sao, bộ dáng líu ríu, bất giác nhíu nhíu mày,“Tiểu Khang em cũng thật là, gọi Gia Bảo lại đây đi, một mình em sao lo nổi?”
Kì Khang Chi khoan dung cười cười,“Hiếm khi em ấy mới được gặp ngôi sao, thôi kệ đi.”
Kì Nhạc Chi lắc lắc đầu,“Anh biết em rất tốt với cậu ta, nhưng mà chăm sóc con cái là việc của cả hai người, em cứ ôm hết vào mình như thế, đừng nói là mệt thân em, mà đối với Gia Bảo mà nói……”
“Có cần giúp gì không?” Đột nhiên, có một người vội vã chạy tới, đó là ba ba của Hứa Gia Bảo, Phan Tích Bình. Từ xa nhìn thấy con rể một mình thay tã cho cháu nên mới vội vội vàng vàng đi đến định giúp đỡ.
Nhìn đứa con ngốc nghếch đằng kia, thân làm ba ba cũng không biết phải nói gì,“Tiểu Bảo từ nhỏ đã bị chúng ta chiều hư rồi, không biết chăm sóc người khác. Khang Chi, xin con rộng lượng một chút, đừng so đo với nó. Kỳ thật, đứa nhỏ này tâm địa vẫn là tốt lắm.”
Kì Khang Chi cũng không nhiều lời, hiền hậu cười,“Không có việc gì, con hiểu mà, ba ba, không cần phải lo lắng. Đúng rồi, năm nay em trai cũng tốt nghiệp đại học, là tính tiếp tục đào tạo chuyên sâu hay là đi làm? Có liên hệ gì không?”
Hắn nói là đứa con nhỏ của Hứa gia, cậu em vợ của hắn.
Phan Tích Bình thấy con rể không có vẻ gì là nổi giận, mới thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới đứa con nhỏ, trên mặt lộ ra vài phần tiếu ý,“Đứa nhỏ đó rất hiểu chuyện, nó muốn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Ba ba đã thương lượng với cha nó, thôi thì nuôi nó thêm vài năm nữa.”
Kì Nhạc Chi thấy họ bàn chuyện gia đình bên đó, không tiện nghe tiếp bèn lấy nước rồi bước đi.
Cách đó không xa, trên bãi cỏ, Hà Gia Duyệt nhìn con trai lớn Hà Hải Trừng nhăn mặt chọc cười em trai, cười đến ngọt ngào.
“Đến, Tiểu Hoàn Tử, đến đây uống nước nào!” Tuy rằng bảo bảo sinh ra là một bé trai, bởi vì ông nội bé đặt tên bé là Nguyên, cho nên liền cho bé nhũ danh là Tiểu Hoàn Tử. Không phải là Tiểu Hoàn Tử trong Anh Đào Tiểu Hoàn Tử(Chibi Maruko)mà ý tứ là viên thịt tròn tròn.
Kì Tư Nguyên được năm tháng, tuy rằng chưa thể ngồi nhưng đã biết lật, cũng biết nhận diện không ít người. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Hoàn Tử nằm trên thảm lật người lại, cố gắng bò về phía cha, nhưng đương nhiên là không thể được, chỉ nằm một chỗ cố hết sức hoa động tay chân, bộ dáng ngốc ngốc miễn bàn có bao nhiêu khả ái.
Hà Gia Duyệt vô cùng thân thiết đem con trai ôm vào trong ngực, Kì Nhạc Chi ngồi xuống cầm nước đến đút cho con, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.
“Hải Trừng con ra ngoài chơi đi, ở đây với chúng ta làm gì?” Hà Gia Duyệt bảo lão đại đi ra ngoài.
“Con chăm sóc em mà!” Hà Hải Trừng thật sự rất cưng chiều đứa em này,từ nhỏ hắn đã muốn có em, hiện tại cuối cùng cũng có, thật sự không biết nên yêu thương bé con như thế nào mới đủ.
“Tiểu Hoàn Tử sắp tới giờ ngủ rồi, con đừng giỡn với em nữa. Chơi vui quá khiến cho nó phá hỏng giờ giấc sinh hoạt thì không tốt đâu. Con đi mau, con cứ ở đây, em nó ngay cả nước cũng không chịu uống đàng hoàng.” Kì Nhạc Chi cho con trai uống nước, bé con cư nhiên ngậm lấy rồi phun phì phì về phía anh trai, kiên quyết đem đứa con lớn đuổi đi.
Hà Hải Trừng không thể nói được gì, đành tránh khỏi tầm mắt của hai người cha “nhẫn tâm”.
Đi đâu bây giờ? Tuy nói trong lòng biết không thể, nhưng tầm mắt vẫn là lơ đãng lướt qua người chuột trắng nhỏ.
Mau ngừng lại ngay! Hà Hải Trừng đè nén tâm tình, quay đầu về hướng ngược lại.
Đầu bên kia, Hà gia nhị lão tiến đến trước mặt con trai con rể, khe khẽ nói nhỏ,“Tiểu Trừng cũng nên nói chuyện yêu đương rồi, đã chừng này tuổi, cứ như vậy không được đi?”
Nhưng mà loại sự tình này có thể cứ muốn là được sao? Làm gia trưởng chỉ có thể hy vọng, ông trời sẽ cho con mình một tương lai hạnh phúc.
Hà Hải Trừng cô đơn, không chỉ có nhóm gia trưởng nhìn thấy, ngay cả Mộ Dung Cương cũng đã nhận ra. Lo nghĩ, chủ động tiến lên đem con trai nhét vào trong lòng hắn,“Hải Trừng, trông Quan Quan giúp em đi.”
Ách? Tiểu Quan Quan buồn bực, sao ba ba lại đem bé tặng cho người khác vậy?
Bảo bảo còn nhỏ không hiểu được tâm tư của người lớn, bởi vì Quan Quan hôm nay là nhân vật chính, Hà Hải Trừng ôm bé, khó tránh khỏi sẽ bị người đến bắt chuyện, không thể độc lai độc vãng được.
Hơn nữa Hà Hải Trừng tính vốn cẩn thận, nhìn hắn chăm sóc em trai tốt như vậy, Mộ Dung Cương cũng rất yên tâm đem con trai giao cho hắn.
Vừa lúc, y còn có thể rảnh tay mà tiếp ứng tiểu lưu manh.
Tiểu lưu manh thật sự rất hưng phấn! Hôm nay là ngày vui của cả gia đình hắn, hắn đương nhiên không nề hà, ai mời rượu liền cạn ly.
Rõ ràng là đem mình xem như thùng rượu, Mộ Dung Cương nếu không đi theo canh chừng, phòng chừng đến tối sẽ phải hầu hạ một con mèo say mèm. Vốn ban đêm chăm sóc con trai đã rất vất vả, y không muốn lại phải hầu hạ thêm một người nữa.
Quả nhiên, Hà Hải Trừng vừa nhận lấy đứa cháu, xung quanh liền bị không ít người bao vây.
Đầu tiên đến gần chính là nhóm Cốc Tâm Dương, vỗ vỗ vai hắn,“Nãy giờ không thấy anh, trốn ở đâu thế?”
“Tôi ở đằng kia trông đứa em!” Hà Hải Trừng chú ý tới một nam hài đi đằng sau Cốc Tâm Dương, mái tóc được cắt chải gọn gàng, dung nhan lộ ra, tuấn mỹ đến mức khiến cho người ta kinh diễm.
“Hắc hắc, không biết sao? Tô Minh a!” Xem ra, hôm nay Cốc Tâm Dương đã dùng câu này dọa không ít người, cho nên rất là vô cùng thuần thục lại ở trước mặt Hà Hải Trừng thổi phồng một phen.
“Không thể tưởng được đi? Kỳ thật tôi cũng không biết, nguyên lai thằng em này của tôi lại xinh đẹp như thế!” Cốc Tâm Dương chậc chậc khen ngợi, đè thấp thanh âm nói với Hà Hải Trừng,“Hôm nay nếu không phải Đường Mộ Dương nói là ngày trọng đại của con trai cậu ta, yêu cầu bọn tôi phải ăn mặc đàng hoàng tươm tất đến dự thì tôi cũng không biết, nguyên lai thằng em này quả thực có thể đi thi siêu sao.”
Quả thật như thế. Hà Hải Trừng nghĩ, nếu như cậu ta thật sự đi theo con đường đó thì nhất định sẽ làm cho nhiều người mất chén cơm đấy.
Tô Minh lại tựa hồ không quen bị thổi phồng như thế, cúi đầu, ánh mắt chỉ dừng trên gương mặt mềm mại của bảo bảo. Thật cẩn thận vươn một ngón tay lướt qua khuôn mặt bảo bảo, bên môi tràn ra một mạt cười chân thành,“Thật đáng yêu.”
Đừng có nhìn Đường Diệc Quan bảo bảo tuổi còn nhỏ, nhưng xấu hay đẹp bé vẫn có thể thấy rõ ràng, thấy một ông anh xinh đẹp như thế, bé liền kích động hoa tay múa chân, móng vuốt nhỏ thịt thịt đột nhiên tóm chặt lấy một lọn tóc từ trên trán Tô Minh rủ xuống, kiên quyết không buông tay. Bé muốn tâm sự với anh trai xinh đẹp nha, nhưng mà bé chưa biết nói, chỉ có thể y y nha nha, mọi người không thể nào hiểu được.
Ha ha, Tô Minh hoàn toàn không lấy làm phiền lòng, ngược lại ý cười trên mặt càng đậm, bất tri bất giác đứng dựa vào Hà Hải Trừng càng gần sát thêm.
“Quan Quan, mau buông tay!” Hà Hải Trừng thường xuyên bị em trai mình kéo tóc, biết là rất đau,“Con kéo đau người ta đó, mau buông tay.”
Hà Hải Trừng cố sức giúp Tô Minh kéo tóc ra, nhưng trong một khoảnh khắc đó, lại nhìn thấy bên dưới cái cổ tinh tế của cậu ta là xương quai xanh trắng như tuyết.
Cậu ta đúng là rất gầy a, chỗ đó thoạt nhìn rất trắng mịn.
Một trận gió nhẹ hợp thời phất qua, đem mấy sợi tóc của Tô Minh thổi đến trên mặt Hà Hải Trừng, mái tóc mang theo một mùi hương cây cỏ độc đáo, làm cho Hà Hải Trừng trong lòng ngứa ngáy.
Hà Hải Trừng không biết tại sao lại bất chợt nhớ đến nam hài ngày đó tại khách sạn……
Hắn sao đột nhiên lại nghĩ đến lúc đó? Hà Hải Trừng phục hồi tinh thần lại, nhưng là lại nhìn Tô Minh liếc mắt một cái, lại cảm thấy hạ thân mình hình như có chút rục rịch, thật sự là mất mặt!
Hà Hải Trừng nghĩ, có lẽ đêm nay cần phải tìm chỗ uống một chén.
Khó khăn đợi đến lúc tiệc tan, tiễn bước quan khách, Mộ Dung Cương một tay ôm con trai, một tay kéo một con mèo say chuếnh choáng lôi về nhà.
Đường Mộ Thần vốn muốn chở bọn họ về nhà, nhưng mà hiện trường còn có rất nhiều sự tình chưa xong, Mộ Dung Cương vỗ ngực cam đoan,“Không sao đâu, vẫn còn xe mà, mọi người sẽ về trước, cả ông cũng về luôn, chỗ này phiền chú và bác vậy.”
Sau khi kết hôn, Mộ Dung Cương nghĩ mãi cũng nghĩ ra được một phương án vẹn toàn, cứ gọi Đường Lập Hiền là ông theo vai của con trai mình, vừa thân thiết lại không cảm thấy mất tự nhiên.
Đường Lập Hiền hiểu được, ông cũng chẳng để ý đến chút rắc rối nho nhỏ trong xưng hô đó, quan trọng là bọn nhỏ đối với mình có một phần hiếu tâm, như vậy đủ rồi.
“Mộ Thần con cứ yên tâm đi, chúng ta đi về trước, không có việc gì, bên này nếu bận rộn quá thì con và An Chi cũng không cần phải về gấp, cứ ở đây thuê phòng nghỉ ngơi đi.”
Xem ông lão này đấy, thật hiểu chuyện có đúng không?
Mộ Dung Cương tuy rằng đáp ứng với Đường Mộ Thần rất hào khí, trên đường về nhà, con mèo say kia cũng coi như nhu thuận, chỉ là vừa vào trong phòng, mèo say liền mất đứng đắn ngay,
“Hắc hắc, Tiểu Cương, hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, có phải chúng ta nên làm cái gì đó chúc mừng một chút?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook