Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược
-
Chương 33: Bị buộc kết hôn
Khi xuống máy bay so với lúc lên còn náo nhiệt hơn, bởi vì có người đến đón.
Mộ Dung Liệt vóc dáng nhỏ nhất, nhưng lại chen được lên trên cùng, bám lấy lan can nhoài người ra ngoài không rơi xuống, từ xa thấy Mộ Dung Cương liền dùng sức ngoắc, dường như sợ anh mình không nhìn thấy, còn la to,“Anh! Anh!”
Lần đầu tiên Đổng Uyển Khanh, Cốc Tâm Dương bọn họ nhìn thấy tiểu yêu nghiệt của Mộ Dung gia, ấn tượng đầu tiên rất là tốt, một thiếu niên nhỏ bé xinh xắn, đáng yêu, so với Mộ Dung Cương còn xinh đẹp hơn vài phần.(đã nói em nó có tướng thụ mà =)))
“Thực là không nhìn ra, em trai cậu lại hoạt bát như thế.” Cốc Tâm Dương còn tưởng rằng cá tính của Mộ Dung Cương lạnh như băng thì người trong nhà chắc hẳn cũng là cùng một khuôn, không ngờ hai anh em nhà họ lại hoàn toàn đối lập nhau như thế.
Xì! Mộ Dung Cương ở trong bụng âm thầm khinh bỉ, đợi cái tên yêu nghiệt kia lộ ra bộ mặt thật đi rồi mấy người mới biết thế nào là lợi hại!
Y không nói, Đường Mộ Dương cũng sẽ không để lộ ra việc xấu trong nhà, đây là cậu em vợ tương lai của tiểu lưu manh, đương nhiên được tính là người nhà của hắn rồi.
Chỉ là cảm nhận được một ánh mắt “nóng bỏng” khác từ xa phóng đến, lặng lẽ nói nhỏ vào tai Mộ Dung Cương,“Ông anh của anh cũng đến đây, lát nữa nếu ổng lấy dao chém anh thì em nhớ đứng trước che cho anh nha.”
Không có tiền đồ! Mộ Dung Cương bĩu môi, bất quá trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Người đến đón đúng là không ít, ba cặp chồng chồng đứng hàng đầu của Kì gia đều đến.
Kì An Chi Đường Mộ Thần, Kì Nhạc Chi Hà Gia Duyệt, hai đôi chồng chồng này có vẻ im lặng đứng yên một chỗ. Chỉ có một mình Kì Hạnh Chi là không chịu an phận, nếu không phải có Mục Sam giữ lấy thì phỏng chừng đã giống hệt như đứa con út, lao tới nghênh đón đứa con lớn.
Bất quá ánh mắt nóng bỏng kia vẫn là làm cho Mộ Dung Cương chột dạ, này rõ ràng là muốn tam biểu diễn thẩm vấn tại chỗ đi?
Thấy bọn họ đứng cách không xa, Mộ Dung Liệt không thèm quan tâm đến quy định, chạy vào bên trong, nhưng không phải là đến giúp mang hành lý, bởi vì hành lý của ông anh cậu đã có “người hầu” mang dùm.
Cậu xông lên, chớp chớp đôi mắt to trong vắt, truy hỏi một vấn đề quan trọng,“Anh, anh với ổng OOXX chưa?”
Một câu, liền đem Mộ Dung Cương hoa lệ lệ 囧 ngất đi. Hận không thể đem thằng nhóc này vo viên lại nhét vào trong vali!
Tiểu lưu manh da mặt dày như tường thành hoàn toàn không biết xấu hổ, híp mắt cười tà,“Sao vậy? Chú mày đợi không kịp muốn làm ông cậu sao? Chuẩn bị tiền lì xì chưa hả?”
A a a! Mộ Dung Cương muốn phát cuồng, một tay tóm lấy cổ thằng em, căm tức trừng tiểu lưu manh, quát khẽ,“Đừng nói nhảm!”
Trước mặt công chúng, tiểu lưu manh quyết định chừa cho lão bà chút mặt mũ. Người lớn đều có mặt ở đây, hắn vẫn là nên sắm vai người đàn ông yêu vợ. Hừ hừ! Sau khi trở về sẽ xử lý y sau.
Mộ Dung Liệt khoa trương ho khan vài tiếng, đến mức mặt đỏ bừng, Cốc Tâm Dương đứng bên cạnh thấy không đành lòng, bởi vì mấy người bọn họ cố ý đè thấp giọng nên hắn không nghe thấy nội dung câu chuyện, chỉ nhìn thấy Mộ Dung Cương đột nhiên tức giận, ra tay hành hung em trai, vì vậy hảo tâm khuyên can,“Mộ Dung, tha cho em cậu đi, trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện thôi mà!”
Mộ Dung Cương vốn không nặng tay, chỉ có động tác hù dọa để cảnh cáo Mộ Dung Liệt không được nói lung tung mà thôi, không nghĩ tới tên cảnh sát này lại muốn đi ra xen vào việc của người khác.
Lập tức y lạnh mặt không nói lời nào, Mộ Dung Liệt được tiện nghi còn không chịu yên tĩnh. Máu quậy nổi lên bắt đầu bày trò, làm vẻ mặt kính ngưỡng,“Anh hùng! Đa tạ các hạ đã bênh vực lẽ phải, nhưng huynh trưởng của tại hạ thật sự……”
Cậu cố tình bỏ lửng câu nói, chỉ chớp chớp mắt gắng nặn ra chút nước, tạo bộ dáng đáng thương hề hề.
Đổng Uyển Khanh rất buồn cười, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao mình có thể lừa vô số người nhưng mà không qua mắt nổi Mộ Dung Cương. Bởi vì từ trên người tên nhóc này đây hắn có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của chính mình!
Lập tức đem kéo Cốc Tâm Dương đang cứng đơ người qua một bên,“Thanh quan nan đoạn việc nhà, anh đánh em vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cần cậu rảnh đi lo chuyện bao đồng? Đi thôi!”
Ách? Phản ứng không đúng?
Mộ Dung tiểu yêu nghiệt bèn chạy qua,“Đại ca à, sao anh lại nói như vậy chứ? Kì thực em hổng phải là em trai của anh í, em là……”
“Em gái?” Đổng Uyển Khanh cắt ngang lời của cu cậu, cười hắc hắc,“Vậy càng hẳn phải hảo hảo quản giáo, nếu không sau này bị người gạt đi mất thì sao?”
Tiểu yêu nghiệt kinh ngạc há hốc miệng, cơ hồ có thể nhét vào một quả trứng gà đi. Bất quá rất nhanh, cậu liền khôi phục thái độ bình thường, mặt đỏ hồng hồng cười ngọt ngào với Đổng Uyển Khanh, tỏ ra phi thường ngượng ngùng kéo kéo tóc.
Đổng Uyển Khanh trong lòng biết không ổn, nhưng mà không đợi hắn mở miệng nói điều gì thì tiểu yêu nghiệt liền làm vẻ mặt vô tội nói,“Đại ca à, anh nhìn nhầm rồi đi? Kì thực người ta là con trai, hơn nữa người ta còn là vị thành niên, không thể cùng anh phát sinh quan hệ đồng tính được đâu!”
Cậu cố ý lên giọng, vừa nói xong liền đỏ mặt quay đi, rõ ràng một bộ dáng bị người đùa giỡn. Mấy người đi ngang qua nghe thấy vậy bèn dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Đổng Uyển Khanh.
Xong rồi! Đổng Uyển Khanh khóc không ra nước mắt, anh danh một đời của hắn a, lúc này khẳng định đã bị mọi người biến thành ông chú biến thái *** loạn thiếu niên!
Cốc Tâm Dương khóe miệng run rẩy, xem ra Mộ Dung Cương lạnh như băng mới là người bình thường, tiểu yêu nghiệt kia thực khủng bố!
Đi ra chào hỏi với mấy người của Kì gia một tiếng, sau đó mỗi người đi một ngả.
Sân bay nhiều người, nhóm người lớn cũng không nhiều lời.
Đôi chồng chồng Kì Nhạc Chi đón con, muốn mang Hà Hải Trừng về nhà nói chuyện, cũng vốn muốn đưa đám Cốc Tâm Dương về nhà nhưng mà không thuận đường nên mấy người kia uyển chuyển cự tuyệt rồi tự ra ngoài đón xe.
Mộ Dung Cương thì không được tốt số như vậy, Kì An Chi làm lão đại đi lên trừng tiểu lưu manh một cái, lên tiếng,“Cha và ba ba có việc gấp đi rồi, đem chuyện của mấy đứa toàn quyền giao cho cha của Mộ Dương và cô chú xử lý, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đường Mộ Dương nghẹn lời, nhìn sắc mặt mọi người, ôm lấy Mộ Dung Cương không hiểu sao đang tỏ vẻ chột dạ, dùng sức vỗ về,“Sợ gì? Về nhà!”
Mộ Dung Cương nuốt nuốt nước miếng, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý niệm, mấy người này, đừng nói là sẽ trực tiếp bức hôn nhé?
“Hai đứa kết hôn đi!”
Đây là câu nói đầu tiên của Đường Mộ Thần sau khi về đến nhà. Nhìn em trai, lạnh lùng ném ra mấy tờ báo, trên trang nhất đều là tấm hình bọn họ ngày ấy cưỡi mô tô trên biển, ắt hẳn là do mấy người du khách ở trên bờ chụp.
Bất quá may mắn Mộ Dung Cương chỉ có bóng dáng, đây cũng là nhờ Kì gia cố gắng khống chế. Bài báo chỉ viết là tuyển thủ đua xe nổi tiếng Yannis cùng người yêu đồng tính đi du lịch vân vân, nhưng viết như vậy cũng đủ để mọi người liên tưởng đủ kiểu.
Đường Mộ Thần lấy ánh mắt cảnh cáo nhìn đứa em trai, chỉ có kết hôn mới có thể làm cho y tin tưởng, đứa em này không phải nhất thời hồ nháo.
Hôm nay xem như cầu hôn, cho nên Đường Lập Hiền tự mình đến Kì gia, nghe đứa con trai lớn đã mở miệng, cùng vợ chồng Kì An Na và Trần Võ, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên trên người nhân vật chính của sự kiện,“Dương Dương, nếu như con chỉ nhất thời hồ nháo thì cha sẽ tức giận.”
Ngụ ý, không cần nói cũng biết.
Đến rồi đến rồi! Thật đã đến rồi! Hai chân Mộ Dung Cương phía dưới bàn đã bắt đầu nhũn ra, trong đầu ong ong u u, thật sự phải kết hôn sao? Nhất định phải kết hôn sao?
“Con không có!” Tiểu lưu manh kiêu ngạo nhìn qua Mộ Dung Cương,“Bọn con đã định đi chọn nhẫn rồi!”
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như thế, mọi người đều nhẹ nhàng thở phào.
Chỉ có Mục Sam là mang theo vài phần lo lắng nhìn con trai mình,“Tiểu Cương, con đồng ý thật sao?”
Mộ Dung Cương khẩn trương đến mức tim muốn vọt ra khỏi ***g ngự. Nếu như y đáp ứng thì không còn nghi ngờ gì nữa, người lớn trong nhà nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà làm xong thủ tục kết hôn cho bọn họ, Từ nay về sau, mọi người cũng sẽ thay y giám sát, không cho tiểu lưu manh làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với y.
Nhưng mà, cuộc hôn nhân này y thật sự mong muốn sao? Do dự thật lâu, Mộ Dung Cương nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Mộ Dung Liệt vóc dáng nhỏ nhất, nhưng lại chen được lên trên cùng, bám lấy lan can nhoài người ra ngoài không rơi xuống, từ xa thấy Mộ Dung Cương liền dùng sức ngoắc, dường như sợ anh mình không nhìn thấy, còn la to,“Anh! Anh!”
Lần đầu tiên Đổng Uyển Khanh, Cốc Tâm Dương bọn họ nhìn thấy tiểu yêu nghiệt của Mộ Dung gia, ấn tượng đầu tiên rất là tốt, một thiếu niên nhỏ bé xinh xắn, đáng yêu, so với Mộ Dung Cương còn xinh đẹp hơn vài phần.(đã nói em nó có tướng thụ mà =)))
“Thực là không nhìn ra, em trai cậu lại hoạt bát như thế.” Cốc Tâm Dương còn tưởng rằng cá tính của Mộ Dung Cương lạnh như băng thì người trong nhà chắc hẳn cũng là cùng một khuôn, không ngờ hai anh em nhà họ lại hoàn toàn đối lập nhau như thế.
Xì! Mộ Dung Cương ở trong bụng âm thầm khinh bỉ, đợi cái tên yêu nghiệt kia lộ ra bộ mặt thật đi rồi mấy người mới biết thế nào là lợi hại!
Y không nói, Đường Mộ Dương cũng sẽ không để lộ ra việc xấu trong nhà, đây là cậu em vợ tương lai của tiểu lưu manh, đương nhiên được tính là người nhà của hắn rồi.
Chỉ là cảm nhận được một ánh mắt “nóng bỏng” khác từ xa phóng đến, lặng lẽ nói nhỏ vào tai Mộ Dung Cương,“Ông anh của anh cũng đến đây, lát nữa nếu ổng lấy dao chém anh thì em nhớ đứng trước che cho anh nha.”
Không có tiền đồ! Mộ Dung Cương bĩu môi, bất quá trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Người đến đón đúng là không ít, ba cặp chồng chồng đứng hàng đầu của Kì gia đều đến.
Kì An Chi Đường Mộ Thần, Kì Nhạc Chi Hà Gia Duyệt, hai đôi chồng chồng này có vẻ im lặng đứng yên một chỗ. Chỉ có một mình Kì Hạnh Chi là không chịu an phận, nếu không phải có Mục Sam giữ lấy thì phỏng chừng đã giống hệt như đứa con út, lao tới nghênh đón đứa con lớn.
Bất quá ánh mắt nóng bỏng kia vẫn là làm cho Mộ Dung Cương chột dạ, này rõ ràng là muốn tam biểu diễn thẩm vấn tại chỗ đi?
Thấy bọn họ đứng cách không xa, Mộ Dung Liệt không thèm quan tâm đến quy định, chạy vào bên trong, nhưng không phải là đến giúp mang hành lý, bởi vì hành lý của ông anh cậu đã có “người hầu” mang dùm.
Cậu xông lên, chớp chớp đôi mắt to trong vắt, truy hỏi một vấn đề quan trọng,“Anh, anh với ổng OOXX chưa?”
Một câu, liền đem Mộ Dung Cương hoa lệ lệ 囧 ngất đi. Hận không thể đem thằng nhóc này vo viên lại nhét vào trong vali!
Tiểu lưu manh da mặt dày như tường thành hoàn toàn không biết xấu hổ, híp mắt cười tà,“Sao vậy? Chú mày đợi không kịp muốn làm ông cậu sao? Chuẩn bị tiền lì xì chưa hả?”
A a a! Mộ Dung Cương muốn phát cuồng, một tay tóm lấy cổ thằng em, căm tức trừng tiểu lưu manh, quát khẽ,“Đừng nói nhảm!”
Trước mặt công chúng, tiểu lưu manh quyết định chừa cho lão bà chút mặt mũ. Người lớn đều có mặt ở đây, hắn vẫn là nên sắm vai người đàn ông yêu vợ. Hừ hừ! Sau khi trở về sẽ xử lý y sau.
Mộ Dung Liệt khoa trương ho khan vài tiếng, đến mức mặt đỏ bừng, Cốc Tâm Dương đứng bên cạnh thấy không đành lòng, bởi vì mấy người bọn họ cố ý đè thấp giọng nên hắn không nghe thấy nội dung câu chuyện, chỉ nhìn thấy Mộ Dung Cương đột nhiên tức giận, ra tay hành hung em trai, vì vậy hảo tâm khuyên can,“Mộ Dung, tha cho em cậu đi, trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện thôi mà!”
Mộ Dung Cương vốn không nặng tay, chỉ có động tác hù dọa để cảnh cáo Mộ Dung Liệt không được nói lung tung mà thôi, không nghĩ tới tên cảnh sát này lại muốn đi ra xen vào việc của người khác.
Lập tức y lạnh mặt không nói lời nào, Mộ Dung Liệt được tiện nghi còn không chịu yên tĩnh. Máu quậy nổi lên bắt đầu bày trò, làm vẻ mặt kính ngưỡng,“Anh hùng! Đa tạ các hạ đã bênh vực lẽ phải, nhưng huynh trưởng của tại hạ thật sự……”
Cậu cố tình bỏ lửng câu nói, chỉ chớp chớp mắt gắng nặn ra chút nước, tạo bộ dáng đáng thương hề hề.
Đổng Uyển Khanh rất buồn cười, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao mình có thể lừa vô số người nhưng mà không qua mắt nổi Mộ Dung Cương. Bởi vì từ trên người tên nhóc này đây hắn có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của chính mình!
Lập tức đem kéo Cốc Tâm Dương đang cứng đơ người qua một bên,“Thanh quan nan đoạn việc nhà, anh đánh em vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cần cậu rảnh đi lo chuyện bao đồng? Đi thôi!”
Ách? Phản ứng không đúng?
Mộ Dung tiểu yêu nghiệt bèn chạy qua,“Đại ca à, sao anh lại nói như vậy chứ? Kì thực em hổng phải là em trai của anh í, em là……”
“Em gái?” Đổng Uyển Khanh cắt ngang lời của cu cậu, cười hắc hắc,“Vậy càng hẳn phải hảo hảo quản giáo, nếu không sau này bị người gạt đi mất thì sao?”
Tiểu yêu nghiệt kinh ngạc há hốc miệng, cơ hồ có thể nhét vào một quả trứng gà đi. Bất quá rất nhanh, cậu liền khôi phục thái độ bình thường, mặt đỏ hồng hồng cười ngọt ngào với Đổng Uyển Khanh, tỏ ra phi thường ngượng ngùng kéo kéo tóc.
Đổng Uyển Khanh trong lòng biết không ổn, nhưng mà không đợi hắn mở miệng nói điều gì thì tiểu yêu nghiệt liền làm vẻ mặt vô tội nói,“Đại ca à, anh nhìn nhầm rồi đi? Kì thực người ta là con trai, hơn nữa người ta còn là vị thành niên, không thể cùng anh phát sinh quan hệ đồng tính được đâu!”
Cậu cố ý lên giọng, vừa nói xong liền đỏ mặt quay đi, rõ ràng một bộ dáng bị người đùa giỡn. Mấy người đi ngang qua nghe thấy vậy bèn dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Đổng Uyển Khanh.
Xong rồi! Đổng Uyển Khanh khóc không ra nước mắt, anh danh một đời của hắn a, lúc này khẳng định đã bị mọi người biến thành ông chú biến thái *** loạn thiếu niên!
Cốc Tâm Dương khóe miệng run rẩy, xem ra Mộ Dung Cương lạnh như băng mới là người bình thường, tiểu yêu nghiệt kia thực khủng bố!
Đi ra chào hỏi với mấy người của Kì gia một tiếng, sau đó mỗi người đi một ngả.
Sân bay nhiều người, nhóm người lớn cũng không nhiều lời.
Đôi chồng chồng Kì Nhạc Chi đón con, muốn mang Hà Hải Trừng về nhà nói chuyện, cũng vốn muốn đưa đám Cốc Tâm Dương về nhà nhưng mà không thuận đường nên mấy người kia uyển chuyển cự tuyệt rồi tự ra ngoài đón xe.
Mộ Dung Cương thì không được tốt số như vậy, Kì An Chi làm lão đại đi lên trừng tiểu lưu manh một cái, lên tiếng,“Cha và ba ba có việc gấp đi rồi, đem chuyện của mấy đứa toàn quyền giao cho cha của Mộ Dương và cô chú xử lý, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đường Mộ Dương nghẹn lời, nhìn sắc mặt mọi người, ôm lấy Mộ Dung Cương không hiểu sao đang tỏ vẻ chột dạ, dùng sức vỗ về,“Sợ gì? Về nhà!”
Mộ Dung Cương nuốt nuốt nước miếng, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý niệm, mấy người này, đừng nói là sẽ trực tiếp bức hôn nhé?
“Hai đứa kết hôn đi!”
Đây là câu nói đầu tiên của Đường Mộ Thần sau khi về đến nhà. Nhìn em trai, lạnh lùng ném ra mấy tờ báo, trên trang nhất đều là tấm hình bọn họ ngày ấy cưỡi mô tô trên biển, ắt hẳn là do mấy người du khách ở trên bờ chụp.
Bất quá may mắn Mộ Dung Cương chỉ có bóng dáng, đây cũng là nhờ Kì gia cố gắng khống chế. Bài báo chỉ viết là tuyển thủ đua xe nổi tiếng Yannis cùng người yêu đồng tính đi du lịch vân vân, nhưng viết như vậy cũng đủ để mọi người liên tưởng đủ kiểu.
Đường Mộ Thần lấy ánh mắt cảnh cáo nhìn đứa em trai, chỉ có kết hôn mới có thể làm cho y tin tưởng, đứa em này không phải nhất thời hồ nháo.
Hôm nay xem như cầu hôn, cho nên Đường Lập Hiền tự mình đến Kì gia, nghe đứa con trai lớn đã mở miệng, cùng vợ chồng Kì An Na và Trần Võ, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên trên người nhân vật chính của sự kiện,“Dương Dương, nếu như con chỉ nhất thời hồ nháo thì cha sẽ tức giận.”
Ngụ ý, không cần nói cũng biết.
Đến rồi đến rồi! Thật đã đến rồi! Hai chân Mộ Dung Cương phía dưới bàn đã bắt đầu nhũn ra, trong đầu ong ong u u, thật sự phải kết hôn sao? Nhất định phải kết hôn sao?
“Con không có!” Tiểu lưu manh kiêu ngạo nhìn qua Mộ Dung Cương,“Bọn con đã định đi chọn nhẫn rồi!”
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như thế, mọi người đều nhẹ nhàng thở phào.
Chỉ có Mục Sam là mang theo vài phần lo lắng nhìn con trai mình,“Tiểu Cương, con đồng ý thật sao?”
Mộ Dung Cương khẩn trương đến mức tim muốn vọt ra khỏi ***g ngự. Nếu như y đáp ứng thì không còn nghi ngờ gì nữa, người lớn trong nhà nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà làm xong thủ tục kết hôn cho bọn họ, Từ nay về sau, mọi người cũng sẽ thay y giám sát, không cho tiểu lưu manh làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với y.
Nhưng mà, cuộc hôn nhân này y thật sự mong muốn sao? Do dự thật lâu, Mộ Dung Cương nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook