Suốt ngày vây quanh anh

☆ ☆ ☆

Tiếu Lang trơ mắt nhìn Vương Mân đi ra ngoài, có chút bất an ngồi trên ghế, trong lòng buồn bực nghĩ : ông nội Vương Mân tại sao lại lưu lại mỗi mình mình a? Năm mới năm me mà Vương Mân còn phải lo làm cái gì nữa?

Trong phòng tản ra một loại mùi hương tao nhã, không khí có chút nghiêm túc.

Ông nội Vương Mân đặt mấy quân cờ lên bàn cờ, có chút lơ đãng hỏi han “Cháu biết đánh cờ vây sao?”

Tiếu Lang thật thà trả lời “Dạ không.”

Ông nội giống như là biết chắc Tiếu Lang sẽ trả lời như vậy, chậm rãi tiếp tục nói “Vương Mân từ nhỏ liền chơi cờ với ông.”

Tiếu Lang kinh ngạc nói “A? Hóa ra Vương Mân còn biết đánh cả cờ vây sao?”

“Biết.” ông nội tiếp tục nói “Nó rất thông minh, học thứ gì cũng rất nhanh.”

Tại sao lại có cảm giác ngữ khí của lão gia gia có điểm như đang… khoe ra vậy?

Được rồi, là cháu nội của bản thân, thích khoe ra là bình thường a..

Tiếu Lang cũng kiêu ngạo (?) nói “Phải đó! Vương Mân rất lợi hại, trong trường học của tụi cháu rất nhiều người sùng bái cậu ấy!”

“Vậy sao?” tay đang cầm quân cờ của ông nội hơi khựng lại một chút, tâm tình tựa hồ như rất tốt hỏi “Nó ở trường học thế nào?”

Gì chứ, nói tới anh mình, Tiếu Lang liền bắt đầu thành nói lao, từ cuộc thi, thể thao cho tới ăn cơm ngủ nghỉ, mọi thứ đều kể ra không sót một chút, Tiếu Lang hưng phấn miêu tả cuộc sống phấn khích (?) ở Hoa Hải, còn không quên thêm này thêm nọ một phen, lúc nói biểu tình của cậu muôn màu muôn vẻ, ngữ khí thoải mái lại lên lên xuống xuống, quả thực một phen tán dương chẳng khác gì biến Vương Mân thành đại thần của Hoa Hải!

Bla bla hơn nửa tiếng, ông nội Vương Mân sờ cằm nheo mắt, càng nghe càng cảm thấy vừa lòng.

Người khác khen cháu nội của mình, không phải là cho mình mặt mũi sao?

Không ngờ Vương Mân ở trường học được hoan nghênh tới như vậy, coi ra là do Vương gia biết dạy dỗ con cái a! Không, đây cũng là từ (gen chất lượng tốt) mình mà ra sao!?

Nhà họ Vương cần chính là một người thừa kế được bồi dưỡng theo cách thức đặc thù, người này chẳng những phải trí lực trác việt, tố chất thân thể vĩ đại, càng phải biết khiêm tốn, biết nhìn xa trông rộng, những điều kiện này Vương Mân đều phù hợp vô cùng, rất giống với mình (?), thằng nhỏ này không biết từ lúc nào đã muốn vượt quá sự mong đợi của chính mình…

Lúc đầu, trong nhà không dự định để Vương Mân thi vào trường trung học hay đại học thông thường, cùng học chung với những đứa trẻ bình dân khác, sợ nó chỉ biết theo đuổi những cái không thực tế, bởi vì thấy mình quá mức vĩ đại mà kiêu ngạo tự mãn… Thật không ngờ dù nó dấn thân vào môi trường kia, lại vẫn giữ được bản chất lạnh nhạt như vậy, quả là khiến người ta vui mừng.

Nhưng là, nói đi cũng phải nói lại, chỉ sợ thằng nhỏ kia quá lạnh lùng rồi đâm ra không màng danh lợi… Xã hội bây giờ, loại ý tưởng này là có chút không thực tế. Nếu nó dùng tâm tư đó dấn thân vào thương trường, tuyệt đối sẽ bị đối thủ ăn tươi nuốt sống, nhai đến cả xương cốt cũng không còn! Ai, vẫn là khiến cho người ta lo lắng a!

☆ ☆ ☆

Ông nội Vương Mân nghĩ nghĩ liền thất thần, lâm vào trầm tư của bản thân. Tiếu Lang nói xong một hồi, cũng không quấy rầy ông nội ngẩn người (?), người già cả rồi, ngẫu nhiên thần trí không linh hoạt ngây ngốc một chút cũng là bình thường~

Tiếu Lang nhân cơ hội ông nội ngẩn người mà trộm đánh giá ông. Mới nhìn thoáng qua liền cảm thấy hoảng sợ, Vương Mân cùng ông nội của mình quả thực bộ dạng siêu cấp giống nha! Phỏng chừng Vương Mân sáu mươi năm nữa bộ dạng sẽ biến thành thế này (nếu như tới lúc đó vẫn còn sống…)

Ông nội Vương Mân hồi thần lại, chợt phát giác cả phòng yên tĩnh, không khỏi ngẩng đầu lên, lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ Tiếu Lang.

Tiếu Lang ngoan ngoãn gọi một tiếng “Ông nội.”

Ồ, tên nhóc này bộ dạng rất thanh tú, ánh mắt lại đơn thuần, khiến cho người khác cảm thấy rất thích mà không hiểu tại sao.

Ông nội hỏi “Cháu bao nhiêu tuổi rồi, sao nhìn có vẻ nhỏ hơn A Mân vậy?”

“Dạ mười sáu, nhỏ hơn Vương Mân một tuổi a!” Tiếu Lang cười nói “Cậu ấy nhận cháu làm em trai á.”

Tiếu Lang cười rộ lên, liền lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má, quả thực rất đáng yêu! Không giống với thằng nhóc Vương Mân kia, lúc nào cũng một bộ mặt nghiêm túc đăm đăm, thực sự làm người ta không thích chút nào!

“Ha ha…” ông nội nhìn Tiếu Lang cười, cũng bất giác trầm tĩnh lại, nở nụ cười với cậu.

Vương Mân là con út trong nhà, ở trên có một đám anh chị (tiếc một điều, toàn là những đứa không nên thân), cho nên muốn có một đứa làm em trai cũng là điều dễ hiểu.

Ông nội cao hứng, hỏi Tiếu Lang “Nhà của cháu hoàn cảnh thế nào, nói cho ông nội nghe.”

“Nhà của cháu làm vận chuyển hàng hóa, không phải là công ty vận chuyển hàng hóa, chỉ là nhận thầu đường bộ thôi, ba mẹ mọi khi rất bận rộn, nhất là những lúc gần đến lễ mừng năm mới, ngày tết cũng bận việc, nhưng là ba mẹ cho hai anh em cháu điều kiện cuộc sống rất tốt, à phải rồi, cháu có một đứa em trai, nhỏ hơn cháu hai tuổi, bây giờ nó đang học năm ba ở Nhất Trung, năm nay phải thi lên cao trung…”

Tiếu Lang nhất nhất kể ra, thẳng thắn lại tự nhiên mà lại khiêm tốn đúng mực.

Ông nội vừa nghe vừa nhẹ nhàng gật gù, ngay đến lúc Tiếu Lang kể ông nội của mình mất trước lúc mình sinh ra, cảm thấy không hiểu sao lại sinh ra một cỗ thương tiếc. Đứa nhỏ này, gia cảnh tuy là bình thường, không tránh khỏi có chút gò bó câu nệ, nhưng là thái độ lại thành thật, khiến cho người ta thích hơn nhiều so với những đứa trẻ hư vinh phù phiếm khác… Hơn nữa lắng nghe đứa bé này nói chuyện, khiến người ta cảm thấy tâm tình thả lỏng, cho người khác cảm giác rất sạch sẽ lại rất thuần túy, không cảm thấy có chút tính toán âm mưu gì…

Khó trách tên nhóc quỷ kia lại nhận đứa bé này làm em trai…

☆ ☆ ☆

Tiếu Lang nói nói một hồi, phát hiện ông nội lại ngẩn người.

“Ông nội…” cậu nhỏ giọng gọi.

Ông nội chợt ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Lang, nói “Nếu như Vương Mân xem cháu như em trai mình, còn cháu thì kêu ông nội kêu nghe thuận miệng xuôi tai như vậy, thôi thì ông cũng nhận cháu làm cháu nội của mình luôn đi vậy.”

Tiếu Lang “…”

“Vương Mân nhà chúng ta, sau này sẽ phải kế thừa gia nghiệp nhà họ Vương. Đứa bé kia hiện tại không chịu đi theo con đường mà chúng ta an bài sẵn cho nó, học theo anh nó nhất quyết vào Hoa Hải học học cái gì, khiến cho cha nó tức giận đến chết khiếp. Ông cũng biết nó không thích những thứ buôn bán này, cũng biết nó luôn trốn ở trường không muốn về nhà, cháu biết một năm nó về nhà được bao nhiêu lần sao? Tổng cộng chỉ có bốn lần, còn là tính luôn cả về ăn tết đấy…” ông nội có chút tức giận nói.

Tiếu Lang “…” Hoá ra cả cuối tuần Vương Mân cũng không về nhà a! Thảo nào mỗi lần trở lại đều thấy anh ở sẵn ký túc xá chờ mình.

Ông nội cầm quân cờ lên, lại bắt đầu bày kỳ phổ, vừa bày cờ vừa nói “Con cái cũng có ý tưởng của con cái, bây giờ nó vẫn còn nhỏ, lại đang trong thời kỳ phản nghịch, không muốn đi theo con đường mà bậc cha chú an bài cho cũng là chuyện bình thường. Nhưng được một điều, chỉ cần là chuyện chúng ta yêu cầu, nó chung quy vẫn sẽ trở về giúp đỡ, nó là một đứa trẻ có trách nhiệm, hiện tại nó làm chỉ đơn giản là trốn tránh mà thôi.”

Tiếu Lang nghe được đến choáng cả đầu óc, nhưng tựa hồ cũng có chút hiểu rõ, cái mà Vương Mân gọi “không tự do” là gì.

Ông nội “Có thể trốn tránh được bao lâu chứ? Tốt nghiệp trung học cũng mười tám mười chín tuổi, cũng nên đến độ tuổi phải trưởng thành chín chắn… Thôi thì cứ mặc cho nó sống tiêu dao một năm nữa đi…”

Tiếu Lang “…” Tại sao đột nhiên có cái cảm giác như… mình bắt cóc người thừa kế của nhà người ta a… 囧

Ông nội đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi “Quan hệ giữa cháu và nó coi bộ cũng không tệ nhỉ?”

Tiếu Lang “Dạ, tụi cháu rất thân!”

Ông nội “Thằng nhóc Vương Mân kia chẳng khác gì cái hũ nút, mọi tâm tư suy nghĩ đều giấu trong bụng, khiến người ta không nhìn thấu nó được… Nó có thể mời cháu tới nhà chơi, chứng tỏ nó rất tín nhiệm cháu, vậy cháu ngày thường nên khuyên bảo nó vài câu, chúng ta đều không khuyên nó được, ba nó mà nói, một câu nó cũng không thèm để lọt vào tai.”

Tiếu Lang “…Dạ.”

Ông nội nói tiếp “Ông thấy cháu rất ngoan. để ý trong trường có mấy đứa không đàng hoàng trong lòng đầy âm mưu quỷ kế, nhất là mấy con bé không đứng đắn quen người này người kia, giúp ông nhìn một chút, đừng để Vương Mân học xấu với mấy đứa đó!”

Tiếu Lang “…” 囧 囧 a, mấy này là cái gì với cái gì a?

Ông nội “Cháu phải nhớ kỹ một điều, không được gạt nó, nó ghét nhất là người khác gạt nó, nếu cháu đối với nó tốt, Vương gia sẽ không bạc đãi cháu… Sau này có rảnh, cứ lại đây cùng ông nội trò chuyện một chút.”

Tiếu Lang “Dạ…” Từng có kinh nghiệm làm gián điệp (trong game), cho nên Tiếu Lang lập tức hiểu ngay ý tứ trong lời nói của ông nội Vương Mân… Đây chẳng phải đang kêu mình tùy thời tùy lúc giám sát Vương Mân, hơn nữa phải thường xuyên báo cáo lại với ông sao!!!

Ông nội nói dứt lời, liền đưa tay sờ soạng rút ra một bao lì xì đỏ thẫm từ túi áo ra, đưa cho Tiếu Lang, nói “Cầm đi, ông nội đưa cháu tiền mừng tuổi!”

Tiếu Lang cuống quít đứng dậy xua tay cự tuyệt, làm sao không biết xấu hổ mà lấy a!

Ông nội trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, nói “Cầm!”

Trong nháy mắt, khí phách của lão nhân gia bắn ra bốn phía, Tiếu Lang run rẩy hai tay tiếp nhận bao lì xì, liên tục nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng bồn chồn lo lắng, cơ hồ muốn rơi lệ đầy mặt : anh ơi, có cả phí giám sát nữa nè!…

☆ ☆ ☆

Rời khỏi phòng của ông nội Vương Mân, Tiếu Lang liền bắt gặp Vương Mân đang dựa ở tường ngoài, chờ mình…

“Có chuyện gì sao? Sao lại lâu như thế?” Vương Mân khẩn trương hỏi.

Tiếu Lang vẻ mặt rối rắm, cầm bao lì xì đưa Vương Mân xem, nói “Ông nội cho nè.”

Vương Mân yên tâm, coi bộ ấn tượng của ông nội với Tiếu Lang rất tốt, lại cho cả tiền lì xì nữa…

“Ông đưa em thì em cứ nhận đi, đưa cho anh làm chi a?” Vương Mân cười nói.

Tiếu Lang lén lút nhìn quanh bốn phía, phát hiện là không có ai, mới choàng tay qua cổ ôm Vương Mân, dụi dụi mặt ở trong ngực cậu, nói “Anh ~ ông nội anh bảo em giám sát anh đó~”

(vừa mới ra liền bán đứng người ta…)

Vương Mân “…”

Tiếu Lang sợ ôm lâu bị người ta phát hiện, liền buông Vương Mân ra, nhỏ giọng than thở “Khẩn trương muốn chết.”

“Đi, về phòng anh rồi nói.” Vương Mân kéo cậu trở về phòng mình, không quên gọi người giúp việc pha hai tách trà sữa nóng.

Tiếu Lang kể lại tất tần tật với Vương Mân về đoạn đối thoại giữa mình cùng ông, Vương Mân nghe, cảm thấy được quả nhiên những lời từ miệng Tiếu Lang nói ra, mình đều cảm thấy rất đúng, cho dù chỉ là thuật lại từ lời của ông, cũng cảm thấy không sai… Ai, quả nhiên là vì mình thích người này quá sao…

Vương Mân chợt nhìn sang, thấy môi của Tiếu Lang khẽ đóng rồi lại mở, ngôn ngữ tràn đầy quan tâm lo lắng không chút nào giấu diếm, nhịn không được áp lại hôn lên một chút…

Tiếu Lang ngây người…

Vương Mân cười nói “Nếu ông nội bảo em giám sát anh, lại cho em tiền, vậy em cứ thành thật làm theo đi.”

Tiếu Lang “…”

Sau đó, hai người lại ở trong phòng cùng nhau chơi cờ vua, Vương Mân chơi cờ giỏi vô cùng, Tiếu Lang thì không được tốt lắm, mấy bàn đều là thua, cậu không phục nói “Anh mà chơi với thằng Mông là thua ngay, Mông Mông nó chơi cờ vua giỏi lắm!”

Vương Mân không hề để ý nói “Sao cũng được, anh thắng em là đủ rồi.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân cười hỏi “Có muốn anh nhường em không?”

Tiếu Lang “Xì, ai cần anh nhường! Có bản lĩnh thì dùng cờ vua chơi ca-rô với em!”

Vương Mân “Ồ, thua đừng khóc nhen.”

Tiếu Lang “…”

Chơi ba trận, vẫn là toàn thua! Tiếu Lang tức giận đến mức cầm con cờ chọi Vương Mân, Vương Mân vừa cười to vừa duỗi tay túm lấy kéo Tiếu Lang vào lòng mình, cúi đầu liền hôn, hai người ngọt ngọt ngào ngào qua lại, nhìn buồn nôn muốn chết.

Hôn một hồi, hai người lại ngã người lăn lộn trên thảm, cuối cùng Tiếu Lang ngồi dậy cưỡi lên người Vương Mân, níu lấy thắt lưng bắt đầu chọt lét “Cho anh cứ thắng hoài nè! Nói ~ sau này còn dám thắng nữa hay không!”

Vương Mân không sợ nhột, nằm ngửa người trên thảm, ánh mắt sủng nịch nhìn người yêu, mặc cậu ở trên người mình sờ tới sờ lui.

Tiếu Lang bị nhìn đến đỏ cả mặt, lúc này bên ngoài lại có người gọi cửa.

“Em giai! Rời giường hay chưa a! Mở cửa mau!!!”

“…”

Tiếu Lang nhanh chóng rời khỏi người Vương Mân, khoanh chân ngồi xếp bằng một bên, giả làm bé ngoan.

Vương Mân đứng dậy mở cửa, một bóng người xông vào… Người nọ vừa vào lập tức bắt gặp Tiếu Lang, liền bước nhanh tới khom lưng cúi đầu, động tác liên tục quả thực cực kỳ trôi chảy!

Hai người bốn mắt giao nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, Tiếu Lang hơi ngưỡng đầu ra sau, có chút ngây ngốc nhìn anh chàng đẹp trai sáng lòe lòe trước mắt mình.

Ta,,, kháo a! Người này là Vương Kỳ? Là anh hai Vương Mân?

“Tiểu Long Nữ?” Anh đẹp trai nọ hỏi.

Tiếu Lang gật đầu. Người này chính là học trưởng từng chạy đi tạo cái acc nhỏ tên “Dương Quá” để đùa giỡn mình… đó sao?

Anh đẹp trai nọ nháy mắt nở nụ cười thiệt là tươi, chói lòa đến suýt chút nữa khiến Tiếu Lang choáng váng… Kháo kháo kháo! Rất đẹp trai a! Sắp mù a!

Anh đẹp trai nọ vươn tay “Anh, Phong Hỏa.”

Tiếu Lang cũng phối hợp bắt tay, sau đó… bị bắt.

Đối phương nắm không chịu buông, cầm tay cậu bóp bóp “Xương cốt thiệt mềm nha.”

Vất vả lắm mới giãy ra được, Tiếu Lang cảm giác tay mình run cả lên rồi.

Vương Mân tức giận đứng bên cạnh rống lớn “Hai! Đừng dùng lực đạo đánh quyền của anh tùy tiện đi nắm tay người khác như vậy!”

Vương Kỳ ngửa mặt lên trời cười to, bộ dáng không phù hợp với hình tượng bên ngoài chút nào “Bị chú mày phát hiện, ho ho ho!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “…”

Vương Kỳ vỗ vỗ bả vai Tiếu Lang, trấn an “Không sao không sao, không cần sợ hen, anh đây chỉ muốn thử xem nhóc mày có hại hay không thôi!”

Kháo! Cái gì gọi là có hại hay không chứ!? Tui rất vô hại a, rất vô hại đó có biết không a!… Tiếu Lang run rẩy vung vung bàn tay bị nắm đến tê rần của mình, khóc không ra nước mắt.

Bất quá… hai người này thực sự là hai anh em sao? Nhìn Vương Kỳ bộ dạng như này… tự dưng cảm thấy Vương Mân thực… bình thường a! 囧!

Vương Mân tựa hồ như nhìn thấu được suy nghĩ của Tiếu Lang, khó chịu bước đến chắn trước mặt anh mình “Đi mau đi, nhìn cũng nhìn thấy rồi!”

Vương Kỳ híp mắt tựa như một con mèo, nói “Mày có cần bảo vệ tới vậy không? Hai đứa mày mờ ám quá nha!”

Tiếu Lang “…” Anh Vương Mân rốt cuộc thần kinh loại gì a, có cần mẫn cảm tới vậy không = 口 =!

Vương Kỳ đột nhiên nói “Nha, tao nhớ, nhóc này trong game là chơi nhân vật nữ đúng không, hai đứa mày không nghĩ tới chuyện kết hôn trong game sao?”

Vương Mân vẻ mặt tựa như muốn nói không tới phiên ông nhắc đâu, nói “Em vốn có ý đó lâu rồi.”

Vương Kỳ sờ sờ cằm “Tao muốn làm phù rể nha, phải cho tao một bao lì xì thiệt đỏ nha, tao muốn cái thần khí giống với cái mà thằng Dạ Hành Vân đang xài đó (bla bla tỉnh lược khoảng hơn ngàn tự)…”

Vương Mân vẻ mặt hắc tuyến đẩy Vương Kỳ ra khỏi cửa, Vương Kỳ ở bên ngoài hô to “Em dâu nha, lát nữa anh mời em dâu đi ăn cơm a, cơm trưa chúng ta qua phố Bắc ăn beefsteak chịu không a? Chịu không a?”

Vương Mân lớn tiếng rống lại “Nghe rồi, tên đầu heo này….”

Tiếu Lang hơi lo lắng hỏi “Có phải ảnh phát hiện ra cái gì không a?”

Vương Mân nói “Không có khả năng!”

Tiếu Lang “Vì sao a?”

Vương Mân phẫn hận nói “Tên đó là đồ ngu ngốc!”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân nói “Em đừng để ý ổng, tên đó lúc nào cũng một bộ thần kinh như vậy!”

“Ồ, cũng rất… nhiệt tình ha.” Tiếu Lang khóe miệng run rẩy, nâng lên bàn tay vẫn còn đang run của mình, hỏi “Ảnh đánh quyền sao?”

Vương Mân “Ừ, đám anh em của anh hầu hết đều có luyện võ một chút, ổng luyện là quyền anh.”

“…” Thực đáng sợ! “Vậy còn anh luyện cái gì a?”

Vương Mân “Thái cực… quyền.”

Tiếu Lang nghẹn họng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vương Mân, biết chơi cờ vây lại còn đánh thái cực quyền… tuổi tác về mặt tâm lý của Vương Mân thực sự rất không bình thường!!

“Gì đấy? Khinh thường anh sao?…” Vương Mân khẩn trương bổ sung “Anh từng học tán đánh nha, từng đoạt giải quán quân tổ thiếu niên toàn tỉnh a!”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “Còn có Taekwondo nữa, đai đen, bất quá mới nhất đẳng.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “Có học Judo nữa, bất quá…”

Tiếu Lang nhảy dựng lên, bắt đầu xù lông nói “Đủ chưa a! Tui cái gì cũng không biết hết! Chỉ biết tập thể dục theo đài thôi!”

Vương Mân “Ồ.”

Tiếu Lang “Ồ cái con khỉ a! Khoe khoang!”

Vương Mân nghiêng đầu sau một bên, tầm mắc liếc sang chỗ khác, buồn bực nói “Không phải, anh cứ tưởng là em ưa kiểu như anh hai của anh.”

Tiếu Lang “Lại không phải con gái, mắc gì phải thích một tên đẹp trai hơn mình lại mạnh hơn mình a!” Cùng lắm chỉ có chút hâm mộ noi theo thôi…

Vương Mân “Không được phép hâm mộ ổng, em chỉ có thể hâm mộ anh!”

Tiếu Lang nhe răng nhếch miệng “Sao không bảo chỉ cho phép suốt ngày vây quanh anh thôi đi!”

Vương Mân “…Được a!”

Tiếu Lang “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương