Tiểu Long Nữ Bất Nữ
-
Chương 28
Xưng hô độc nhất vô nhị
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang cảm giác, trái tim của mình giống như bị một cái kìm điện hơn 1KV giật một cái…
Một loại cảm giác không thể nào mô tả bằng lời, một loại cảm giác mà Tiếu Lang chưa từng trải nghiệm qua… sợ hãi, hoảng hốt, lại có chút xấu hổ, vui sướng… vì cái gì lại như vậy?
Vương Mân “Có chơi là phải có chịu nha, không được chơi xấu.”
Thanh âm của thiếu niên thật ôn nhu… theo gió tản đi thật nhẹ, thật nhẹ…
Tiếu Lang “…”
Xấu chính là ông thì có! Bình thường nói đùa nói giỡn, gọi một tiếng anh cũng rất dễ dàng…. Cố tình lại bắt buộc ngay lúc này, trong không khí như này…
A~~~~
Không sai, hiện tại là một buổi đêm không sao cũng không trăng, nơi này là góc sân thể dục tối đen không một bóng người, thiên thời lẫn địa lợi… ra vẻ như không giống ai.
Nhưng là… nhưng là… tại sao lại cảm giác trong ngực có chút nhột nhạt, thực khó chịu a!
Tiếu Lang đang định rút tay đi, liền bị Vương Mân nắm kéo lại, nhẹ giọng thúc giục “Kêu đi.”
Một chữ nọ bị Tiếu Lang ngậm trong miệng, nhai tới nhai lui một hồi, cuối cùng mới được phun ra “Anh…”
Vương Mân nở nụ cười, cười rất khẽ, sau đó mới nói một tiếng đáp lại “Ừ.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Anh gọi em là gì bây giờ, em trai?”
Tiếu Lang “…Tùy anh.”
Vương Mân “Trong nhà thường gọi em là gì?”
Tiếu Lang “Ba thì gọi là… bé lớn, còn mẹ hay gọi Long Long, em trai thì kêu anh hai…”
Vương Mân “Hm, vậy những cái đó không thể dùng, Tiểu Long Nhân với Tiểu Long Nữ cũng không thể dùng.”
Tiếu Lang “Tại sao vậy?”
Vương Mân “Anh muốn một xưng hô độc nhất vô nhị.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Long Nhi, thế nào?”
“…” Quỷ dị quá đi… thiệt là muốn khóc chạy quá đi đó mà~~
Vương Mân “Sao vậy, không thích tên này?”
Tiếu Lang “Có lựa chọn nào khác sao?”
Vương Mân “Không thì kêu Tiểu Tiểu?”
Tiếu Lang “Tiểu Tiểu?”
Vương Mân “Bởi vì cảm thấy em rất nho nhỏ.”
Thao… Nho chỗ nào nhỏ chỗ nào! Cùng lắm thì lùn hơn ông 4 cm thôi chứ mấy!! Nhẹ hơn có 9kg thôi… chứ mấy!!!
Vương Mân “Long Nhi, hoặc Tiểu Tiểu, chọn một cái.”
Tiếu Lang rối rắm hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói “Tiểu Tiểu đi.” Long Nhi nghe thực sự rất quái đản, cảm giác như trong phim truyền hình người ta mới kêu như vậy…
Vương Mân trầm mặc hồi lâu, nói “Tiểu Tiểu, còn nhớ tuần trước anh nói, em đừng bắt chước cách nói chuyện của nữ sinh không?”
“A? Nhớ chứ, sao vậy?” Trước đó đám người Triệu Vu Kinh làm đủ trò trêu ghẹo ăn hiếp Tiếu Lang, Tiếu Lang lại đi học đám nữ sinh nhõng nhẽo nũng nịu làm cả đám buồn nôn, sau lần đó Vương Mân có nhắc với cậu về việc này một lần, bất quá lúc đó Tiếu Lang cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Vương Mân nói tiếp “Sau này không được làm như vậy.”
Tiếu Lang “?”
Vương Mân “Bởi vì anh không thích.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Tiểu Tiểu, nghe lời anh.”
Tiếu Lang “Ờ… biết rồi.”
Hu hu hu, thiệt quỷ dị quá mà… Tên Vương Mân này quả nhiên đáng sợ quá đi!!
Vương Mân “Ha ha, sau này anh không để người khác khi dễ em đâu.”
Hai người lại ngồi thêm một lúc trên xà đôi, trời càng khuya càng lạnh, Tiếu Lang mở lời “Vương Mân, về đi ha? Lạnh qua a…”
Vương Mân “Gọi anh là gì?”
Tiếu Lang “…Anh, em lạnh…”
Vương Mân cười nói “Ừ, vậy đi về.”
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau, cơ hồ là toàn bộ các lớp của cả khối năm nhất đều biết được chuyện có một học sinh ở lớp bình thường lại đạt được số điểm cực kỳ biến thái trong cuộc thi giữa học kỳ.
Hiện tại, không cần đám C1 mỗi ngày phải vênh váo tự đắc hất mặt nghênh ngang khi đi qua cửa các lớp, bọn họ chỉ cần ngồi ở trong lớp của chính mình, đã có thể nhận được chiêm ngưỡng từ các bạn học lớp khác.
Đúng vậy, cứ đến mỗi lần nghỉ giữa tiết, ở cửa lớp C1 sẽ xuất hiện vài học sinh của các lớp khác, nam có mà nữ cũng có, mấy tên nam đa phần đều là một bộ mặt đơ đơ không chút biểu tình, vừa đẩy kính mắt vừa giả vờ như mình chỉ là đi ngang qua, vừa dùng khóe mắt liếc liếc vào bên trong.
Còn nếu như là nữ sinh thì, có phần trắng trợn không thèm kiêng nể ai hơn, mấy nhỏ sẽ lấp ló ngay ở cửa sổ, hoặc giả đứng núp gần cửa lớp, xí xa xí xô cùng nhau thảo luận “Ai là hạng nhất vậy?” “Ai là Vương Mân a?” “Có đẹp trai hay không?”, vân vân và vân vân…
Một con người vốn dĩ khiêm tốn đến mức cơ hồ chẳng có chút cảm giác tồn tại, cứ như vậy bị một đám người lôi lôi kéo kéo đào bới ra, bại lộ dưới tầm mắt của công chúng.
Trong lúc nhất thời, các loại ngôn luận có dính líu tới “Vương Mân” bay đầy trời, có vài người vốn dĩ lúc trước từng học chung một trường sơ trung với Vương Mân, một phen ba hoa chích chòe thổi phồng lên, nói Vương Mân hồi còn ở Nhất Trung là một người nổi tiếng tới mức nào, giật được bao nhiêu cái giải thưởng Olympic, được bao nhiêu trường tuyển thẳng, là thiên tài vận động, là bạn trai của mối tình đầu hoàn mỹ nhất trong mắt vô số nữ sinh sơ trung… Còn có người tiết lộ chuyện nhà của Vương Mân gia tài bạc triệu, cha mẹ đều là cán bộ quan lớn, thân thích toàn là phú thương, vân vân và vân vân…
Trời ạ, một cái nam sinh truyền kỳ như vậy, cư nhiên lại vào một lớp thông thường? Hơn nữa, vào Hoa Hải một thời gian lâu như vậy mới bắt đầu sủi bong bóng…
Mà, tin tức mang hiệu quả bùng nổ nhất trong số các loại tin tức, chính là về bạn gái Vương Mân! Bạn gái Vương Mân chính là một cô nàng trong lớp thực nghiệm năm nhất của Hoa Hải, Liêu Tư Tinh — nguyên là hoa hậu của trung học Thập Tam, người dẫn chương trình của tiết mục thiếu nhi đầy ưu tú, mười thiếu nữ thanh lịch của C thị!
Các nam sinh khi nghe được tin tức này đều nguyện cam bái hạ phong, các nữ sinh thì tiếc nuối vạn phần.
Đối với phản ứng của đương sự khi bị chú ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy, mọi người chỉ nghe được đúng một câu duy nhất, là một bữa nào đó Vương Mân cùng Tiếu Lang hai người đi WC, sau đó lại bị đám đông bu xem ở trong …WC, vì thế, Vương Mân liền nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Thi hạng nhất quả thực phiền toái.”
Mọi người “…”
Lại sau nữa, có người truyền ra lời đồn, là Liêu Tư Tinh không xứng với Vương Mân.
Tiếu Lang đối với lời đồn này cảm thấy thực sự rất kinh ngạc, như thế nào lại nói như vậy nha? Liêu Tư Tinh cấp bậc nữ thần mà còn không xứng, người nào mới xứng a?
Vương Mân cũng rất kỳ quái “Mình quen với ai, liên quan gì đến bọn họ nhỉ?”
Nhưng sức mạnh của lời đồn thực sự rất đáng sợ, trong nháy mắt, đám người ủng hộ cặp đôi Liêu Tư Tinh cùng Vương Mân với đám người không ủng hộ hai người quen nhau bắt đầu cãi nhau.
Người không ủng hộ tất nhiên là có lý do không ủng hộ của mình, nói như thế này : Loại nam nhân vĩ đại (?) giống như Vương Mân vậy, chỉ có hoa hậu toàn trường của Hoa Hải mới xứng đôi thôi. Mọi người đều biết đó, Liêu Tư Tinh đâu phải là cô gái xinh đẹp nhất Hoa Hải đâu. Xinh đẹp nhất chính là người dẫn đầu lần đó của C1 -cái cô nàng tên Tiếu Lang đó!
Tiếu Lang rối rắm : sao tự dưng lại kéo lão tử vào chuyện này a! Còn nữa, lão tử là nam nhân a!!!
☆ ☆ ☆
Một bữa nọ, sau giờ cơm chiều, Vương Mân cùng Tiếu lang trở về ký túc xá làm bài tập, trên đường tình cờ gặp Liêu Tư Tinh.
Nam vai chính cùng nữ vai chính trong scandal mới nhất trong trường ở cửa căn-tin ngõ hẹp gặp nhau! Bên cạnh nam vai chính còn theo một người– “Tên nam sinh kia là ai vậy?”
“Bạn cùng lớp chăng?”
“Nghe đồn tên là Tiếu Lang.”
“Tiếu Lang!? Dẫn đầu C1 trong đại hội văn hóa thể thao vừa rồi?”
“Người dẫn đầu của C1 không phải nữ sao? Sao giờ thành nam rồi!!”
Mọi người “= 口 =! …”
Chỉ trong nháy mắt, Tiếu Lang cảm giác được tầm mắt của những người chung quanh đều tập trung đến ba người bọn họ!
Liêu Tư Tinh bị chú mục nhưng vẫn rất thoải mái, không thèm để ý đến chuyện người xung quanh có chú ý mình hay không, trước hết chủ động chào hỏi hai người “A Mân, Tiếu Lang, mới ăn cơm xong hả?”
Vương Mân “Ừ, mới tan học sao?”
Liêu Tư Tinh “Phải a, bởi vì anh thi được hạng nhất, cả lớp giáo viên lẫn học sinh ai cũng bực mình, bảo là phải tăng cường học, ha ha, cho nên về sau ngày nào cũng tăng tiết.”
Vương Mân “…sorry.”
Liêu Tư Tinh “Mà sao tự dưng lại thi lấy hạng nhất vậy?” Liêu Tư Tinh nói những lời này, ngữ khí không có chút nào giống như đang hoài nghi năng lực của Vương Mân, ngược lại giống như đang muốn biểu đạt nghi vấn của mình “Bị chứng gì mà lại làm ba cái chuyện như thế?”
Vương Mân bảo “Vốn dĩ cũng không muốn, bởi vì người này nè.” nói dứt lời, cánh tay cũng rất tự nhiên mà choàng qua khoác lên bả vai của Tiếu Lang.
Tiếu Lang “…”
Liêu Tư Tinh kinh ngạc nói “Bởi vì Tiếu Lang? Ha ha, Tiếu Lang, cậu làm gì người này vậy?”
Tiếu Lang mau chóng trốn tránh trách nhiệm “Chị dâu, không liên quan gì tới em nha… là người này tự muốn làm vậy.”
Liêu Tư Tinh 囧 nói “Chị… chị dâu?”
Vương Mân cũng 囧 “Đừng có kêu cô ấy chị dâu…”
Tiếu Lang ngó qua nhìn Vương Mân, xoay lại nhìn Liêu Tư Tinh, đột nhiên cũng rất là 囧.
Liêu Tư Tinh “Ha ha… A Mân, anh làm gì cậu ấy vậy?”
Vương Mân “Không có gì, cậu ấy là em anh.”
Liêu Tư Tinh gương mặt rất là quỷ dị, giống như nhịn cười nhịn tới mức khó chịu.
Sắc mặt của Tiếu Lang cũng rất quỷ dị : hai người này đang làm cái trò gì vậy!!
“Tiếu Lang a…” Liêu Tư Tinh đột nhiên tiến đến gần Tiếu Lang, kề sát vào tai cậu, thấp giọng nói “A Mân là một đứa nhỏ thiếu tình thương đó na.”
Vương Mân “Uy! Nói bậy gì vậy?”
Liêu Tư Tinh lui về phía sau, giơ hai tay “Không có nha.”
Vương Mân “Tiểu Tiểu, cô ấy nói gì với em?”
Tiếu Lang “Nói anh thiếu tình thương.”
Liêu Tư Tinh “…” =_= nhanh như vậy đã bị bán đứng, quá nhiên tình cảm rất tốt a…
Vương Mân “Tụi này phải về, em cũng mau đi ăn đi.”
Liêu Tư Tinh “Ừ, lần sau mới nói tiếp. À phải rồi, A Mân, bác trai bảo cuối tuần này anh về nhà một chuyến đi.”
vương Mân “Ờ, biết rồi.”
Liêu Tư Tinh “Tiểu Tiểu, bái bai nha~”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “…” con nhỏ này…
Trở lại ký túc xá, Tiếu Lang lật bài tập của mình ra, làm được một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Mân, Vương Mân cũng ngẩng đầu lên “?”
“Anh…” Tiếu Lang “Anh thực sự thiếu tình thương sao?”
“…” Mặt của Vương Mân đột nhiên đỏ lên một cách khả nghi, sau đó chạy vọt đi WC.
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau, lời đồn phiên bản cũ được update. Cả đám người rảnh rỗi cư nhiên bắt đầu đào xới bí sử cũ của Tiếu Lang ra, nói Tiếu Lang vốn cũng học ở trung học Thập Tam, còn là bạn học của Liêu Tư Tinh. Thế là quan hệ của cả ba bị điều chỉnh như sau: vốn dĩ Tiếu Lang thích Liêu Tư Tinh, Liêu Tư Tinh lại thích Vương Mân, nhưng Vương Mân thì thích Tiếu Lang (?), quan hệ tay ba đầy rắc rối…
“Cái gì mà quan hệ tay ba chứ!” Tiếu Lang rối rắm “Có lộn hay không vậy! Vương Mân mắc gì thích tui!!?”
Nhạc Bách Kiêu sờ sờ cằm, phát biểu “Vương Mân đúng là rất thích ông mà, cậu ta đối với cậu tốt quá chừng, hoàn toàn khác hẳn với những người khác na.”
Mọi người nghe lời này, ban đầu là sửng sốt, tiếp đó đồng loạt gật đầu.
Tiếu Lang “…”
Triệu Vu Kính giống như nghĩ ra được điều gì, nói “Tiểu Long Nhân, hóa ra cậu thích bạn gái của Vương Mân a!”
Cố Thuần thở dài “Tiểu Long Nhân à, cậu làm vậy là không đúng, tục ngữ có câu, vợ bạn không thể đùa giỡn, huống hồ gì Vương Mân coi cậu như anh em ruột mà đối đãi, vợ của anh em càng không thể vọng tưởng…”
“Đúng đó, đúng đó!” mọi người nhất tề hô, ai ai cũng một bộ biểu tình lên án “Tiếu Lang không phúc hậu chút nào!”
Vương Mân đứng ở bên cạnh lắng nghe, tủm tỉm nhìn cả đám, mãi cho đến Tiếu Lang bão nổi, mới bắt đầu dập lửa “Đừng nghe bọn họ nói bậy, đều chọc ghẹo cậu thôi mà.”
Vương Mân lại quay sang căn dặn mọi người “Nếu biết tớ cưng cậu ấy, mọi người cũng đừng nên ăn hiếp cậu ấy, biết không?”
Triệu Vu Kính “Mân ca nói lời này là ý gì chứ~~ Tiểu Long Nhân đáng yêu như vậy, tụi này làm sao lại ăn hiếp chứ!”
Mọi người “Đúng đó đúng đó! Đâu có ăn hiếp đâu, đâu có đâu!”
Tiếu Lang “…”
Coi bộ, năng lực kêu gọi của đám học sinh năm nhất, có hiệu quả là một người hô trăm người hét…
☆ ☆ ☆
Lại thêm một cái cuối tuần trôi qua, Tiếu Lang từ nhà trở lại trường học, lần đầu tiên bước vào phòng ký túc mà không thấy Vương Mân đâu cả. Chăn gối trên giường Vương Mân gấp rất chỉnh tề, trên bàn cũng được thu dọn rất sạch sẽ gọn gàng.
Tiếu Lang ngồi ở ký túc xá một lát, cảm thấy tịch mịch muốn chết đi, cũng không muốn một mình chạy ra quán Net chơi game, cho nên đi ngủ.
Nhưng là, cả phòng im lặng đến như thế, ngược lại không ngủ được… khoảng hơn một tiếng sau, cửa phòng ký túc đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất khẽ.
Tiếu Lang ngủ không say lắm, nghe được thanh âm liền lập tức dùng khuỷu tay nâng người bật dậy trông về phía cửa phòng ký túc. Cửa vừa mở ra, quả nhiên liền nhìn thấy Vương Mân, trên người cậu mặc một kiện áo khoác kaki, nhìn qua trông rất chín chắn.
Tiếu Lang vui vẻ nói “Trở lại rồi a!”
Vương Mân đứng ở cửa ký túc xá, sững sờ nhìn Tiếu Lang, môi khẽ mấp máy, qua vài giây, mới cất tiếng gọi cậu “Tiểu Tiểu.”
Sắc mặt của Vương Mân rất khó coi, có vẻ như rất mỏi mệt, Tiếu Lang hỏi “Anh làm sao vậy, bị bệnh sao?”
Vương Mân lắc đầu “Không có gì, chỉ là đi đường có hơi mệt.”
Tiếu Lang nhảy xuống giường, xỏ dép lê vào lẹp xẹp lẹp xẹp bước đến rót nước đưa Vương Mân uống “Hôm nay đến sớm hơn ông, làm một mình chán muốn chết a.”
Vương Mân cởi áo khoác ngoài, bên trong cậu mặc một kiện áo len tay dài màu trắng bó sát người, cậu đưa tay nhận lấy ly nước Tiếu Lang đưa, ngửa cổ uống một hơi, sau đó đặt xuống bàn học của mình.
Tiếu Lang vẫn là phát hiện được Vương Mân có gì đó khác thường, bởi vì hốc mắt của Vương Mân hơi đỏ ửng lên, giống như vừa mới khóc…
“…” Trong lúc nhất thời, Tiếu Lang cảm thấy tay chân có chút luống cuống, kêu một tiếng “Anh” sau đó đưa tay khoác lên bả vai của Vương Mân, vỗ vỗ vài cái.
Thoáng một cái, tay cậu bị Vương Mân nắm lấy, đối phương dụng lực một chút, Tiếu Lang liền bị ôm lấy thật chặt…
Tiếu Lang “…” =_=
Bởi vì nguyên do chiều cao chênh lệch, cằm của Tiếu Lang vừa vặn có thể gác lên hõm vai của Vương Mân.
Vương Mân cũng vậy, nhưng là Vương Mân lại gục đầu xuống, thấp giọng nói “Để cho anh ôm một lát.”
Tiếu Lang “A…Ừ…”
Na… ôm cũng cả phút rồi a? Muốn ôm bao lâu nữa đây?
Tiếu Lang đưa tay vòng qua sau lưng Vương Mân, hơi hơi vỗ lưng cậu… Tay của Vương Mân đột nhiên xiết lại thật chắc, làm cho cả người Tiếu Lang bị ép tới phát đau.
Tiếu Lang “…”
=_= Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ cứ ôm hoài vậy sao? Mình nhất định sẽ bị ép dẹp lép như con tép cho coi!!!
Ngay thời điểm thân thể của Tiếu Lang vì đau mà run lên thì, Vương Mân buông cậu ra “Tiểu Tiểu, em vẫn luôn ở cạnh anh đúng không?”
Cái này… Rốt cuộc là vấn đề quỷ quái gì đây a? 囧
Tiếu Lang “Vẫn luôn? Tốt nghiệp rồi làm sao đây?”
Vương Mân “Cả hai chúng ta vẫn sẽ cùng nhau.”
Tiếu Lang “Đại ca~~ nguyện vọng của ông đúng là rất đẹp, nhưng mà ông phải thi vào Khoa Đại đúng không? Mọi người đều bảo ông có thể vào Khoa Đại, thành tích của tui chắc chắn là không thể nào…”
Vương Mân ngắt lời cậu “Có anh ở đây, em còn sợ thành tích không thể tiến bộ sao?”
Tiếu Lang nghe xong những lời này, cảm giác như mình đang gặp một viên kẹo nạm đầy vàng lấp lánh quanh thân từ trên bầu trời rơi xuống, “beng” một cái, hung hăng đập vào đầu mình!
Hai mắt cậu sáng rực lên “Anh nói thật hả?”
Vương Mân sủng nịch nhìn Tiếu Lang, nói “Tiểu Tiểu, anh chưa từng nói gạt em.”
Tiếu Lang chóng mặt lâm vào bên trong những ảo tưởng của mình : Khoa Đại nha, có thể vào được Khoa Đại nha…
Nghĩ một hồi, trong đầu Tiếu Lang đột nhiên “đinh” một tiếng, như tiếng chuông kéo cậu về với thực tại, cậu hỏi Vương Mân “Nói mau, lúc nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Vương Mân “Không có chuyện…”
Tiếu Lang “Thôi đi, vừa nhìn thấy mặt là biết không bình thường rồi, lúc bình thường ông đâu có như vậy!”
Vương Mân “Bình thường anh như thế nào?”
Tiếu Lang “Rất bình tĩnh, rất tự tin… ừ, chính là giống hiện tại nè…”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Ông nói tui phải ở cạnh ông, thân làm anh em… à không, làm em trai… Cảm thấy bản thân có lẽ nên quan tâm một chút tâm lý sức khỏe của anh em mình.”
Vương Mân đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang, bị Tiếu Lang hất ra “Đừng tưởng sờ sờ tui mấy cái là có lệ cho qua nha…”
Vương Mân “…’
Tiếu Lang lôi kéo Vương Mân ngồi xuống, dùng thanh âm mà bản thân tự cho là dịu dàng nhất ôn nhu nhất, bắt đầu khai đạo “Mẹ tui nói á, nếu trong lòng cảm thấy không được thoải mái, nhất định phải nói ra, nếu cứ nghẹn như vậy, thân thể sẽ rất ức chế. Trong chuyện cổ tích cũng có khuyên chúng ta đó, bảo là khi nào không nhịn được phải đi kiếm một cái hốc cây nói…”
Vương Mân : Ở đâu ra chuyện cổ tích quái đản vậy?
Tiếu Lang lại tiếp tục nói “Mẹ của tui còn nói, tâm sự chính là thức ăn khó tiêu hóa nhất, một cái tâm sự để trong lòng nghĩ một năm trời cũng không cách nào xóa nó đi được, cho nên cũng không thể tiêu hóa được. Nhưng nếu như mình nói ra rồi, chức năng dạ dày của người khác so với mình tốt hơn, liền có thể giúp mình tiêu hóa nó!”
Vương Mân hoài nghi nhìn nhìn Tiếu Lang “Dạ dày của em so với anh tốt hơn sao?”
Tiếu Lang “Này là so sánh, là so sánh có hiểu hay không!!”
Vương Mân tựa hồ như lâm vào do dư : thôi vậy, năng lực tạo không khí của Tiếu Lang quả thực rất mạnh, hiện tại mình cũng rất rất là muốn nói ra hết…
Vương Mân hỏi “Chỉ im lặng lắng nghe thôi đúng không?”
Tiếu Lang “Không thể phát biểu ý kiến sao?”
Vương Mân “Trong chuyện cổ tích không phải khuyên chúng ta nhịn không được thì đi kiếm gốc cây nói hết sao? Gốc cây có thể phát biểu ý kiến?”
Tiếu Lang “…Vậy được rồi, không lên tiếng là được.’
Vương Mân “Còn nữa, lúc nói chuyện, không cho phép nhìn mặt của anh.”
Tiếu Lang “Ha, vậy muốn làm sao? Bắt quay lưng lại nghe hả?” Không muốn cho người nhác nhìn mặt, là vì sợ sẽ khóc sao?
Vương Mân “Giống như lúc nãy ấy, để cho anh ôm em.”
Tiếu Lang “…”
______________________
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang cảm giác, trái tim của mình giống như bị một cái kìm điện hơn 1KV giật một cái…
Một loại cảm giác không thể nào mô tả bằng lời, một loại cảm giác mà Tiếu Lang chưa từng trải nghiệm qua… sợ hãi, hoảng hốt, lại có chút xấu hổ, vui sướng… vì cái gì lại như vậy?
Vương Mân “Có chơi là phải có chịu nha, không được chơi xấu.”
Thanh âm của thiếu niên thật ôn nhu… theo gió tản đi thật nhẹ, thật nhẹ…
Tiếu Lang “…”
Xấu chính là ông thì có! Bình thường nói đùa nói giỡn, gọi một tiếng anh cũng rất dễ dàng…. Cố tình lại bắt buộc ngay lúc này, trong không khí như này…
A~~~~
Không sai, hiện tại là một buổi đêm không sao cũng không trăng, nơi này là góc sân thể dục tối đen không một bóng người, thiên thời lẫn địa lợi… ra vẻ như không giống ai.
Nhưng là… nhưng là… tại sao lại cảm giác trong ngực có chút nhột nhạt, thực khó chịu a!
Tiếu Lang đang định rút tay đi, liền bị Vương Mân nắm kéo lại, nhẹ giọng thúc giục “Kêu đi.”
Một chữ nọ bị Tiếu Lang ngậm trong miệng, nhai tới nhai lui một hồi, cuối cùng mới được phun ra “Anh…”
Vương Mân nở nụ cười, cười rất khẽ, sau đó mới nói một tiếng đáp lại “Ừ.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Anh gọi em là gì bây giờ, em trai?”
Tiếu Lang “…Tùy anh.”
Vương Mân “Trong nhà thường gọi em là gì?”
Tiếu Lang “Ba thì gọi là… bé lớn, còn mẹ hay gọi Long Long, em trai thì kêu anh hai…”
Vương Mân “Hm, vậy những cái đó không thể dùng, Tiểu Long Nhân với Tiểu Long Nữ cũng không thể dùng.”
Tiếu Lang “Tại sao vậy?”
Vương Mân “Anh muốn một xưng hô độc nhất vô nhị.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Long Nhi, thế nào?”
“…” Quỷ dị quá đi… thiệt là muốn khóc chạy quá đi đó mà~~
Vương Mân “Sao vậy, không thích tên này?”
Tiếu Lang “Có lựa chọn nào khác sao?”
Vương Mân “Không thì kêu Tiểu Tiểu?”
Tiếu Lang “Tiểu Tiểu?”
Vương Mân “Bởi vì cảm thấy em rất nho nhỏ.”
Thao… Nho chỗ nào nhỏ chỗ nào! Cùng lắm thì lùn hơn ông 4 cm thôi chứ mấy!! Nhẹ hơn có 9kg thôi… chứ mấy!!!
Vương Mân “Long Nhi, hoặc Tiểu Tiểu, chọn một cái.”
Tiếu Lang rối rắm hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói “Tiểu Tiểu đi.” Long Nhi nghe thực sự rất quái đản, cảm giác như trong phim truyền hình người ta mới kêu như vậy…
Vương Mân trầm mặc hồi lâu, nói “Tiểu Tiểu, còn nhớ tuần trước anh nói, em đừng bắt chước cách nói chuyện của nữ sinh không?”
“A? Nhớ chứ, sao vậy?” Trước đó đám người Triệu Vu Kinh làm đủ trò trêu ghẹo ăn hiếp Tiếu Lang, Tiếu Lang lại đi học đám nữ sinh nhõng nhẽo nũng nịu làm cả đám buồn nôn, sau lần đó Vương Mân có nhắc với cậu về việc này một lần, bất quá lúc đó Tiếu Lang cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Vương Mân nói tiếp “Sau này không được làm như vậy.”
Tiếu Lang “?”
Vương Mân “Bởi vì anh không thích.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Tiểu Tiểu, nghe lời anh.”
Tiếu Lang “Ờ… biết rồi.”
Hu hu hu, thiệt quỷ dị quá mà… Tên Vương Mân này quả nhiên đáng sợ quá đi!!
Vương Mân “Ha ha, sau này anh không để người khác khi dễ em đâu.”
Hai người lại ngồi thêm một lúc trên xà đôi, trời càng khuya càng lạnh, Tiếu Lang mở lời “Vương Mân, về đi ha? Lạnh qua a…”
Vương Mân “Gọi anh là gì?”
Tiếu Lang “…Anh, em lạnh…”
Vương Mân cười nói “Ừ, vậy đi về.”
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau, cơ hồ là toàn bộ các lớp của cả khối năm nhất đều biết được chuyện có một học sinh ở lớp bình thường lại đạt được số điểm cực kỳ biến thái trong cuộc thi giữa học kỳ.
Hiện tại, không cần đám C1 mỗi ngày phải vênh váo tự đắc hất mặt nghênh ngang khi đi qua cửa các lớp, bọn họ chỉ cần ngồi ở trong lớp của chính mình, đã có thể nhận được chiêm ngưỡng từ các bạn học lớp khác.
Đúng vậy, cứ đến mỗi lần nghỉ giữa tiết, ở cửa lớp C1 sẽ xuất hiện vài học sinh của các lớp khác, nam có mà nữ cũng có, mấy tên nam đa phần đều là một bộ mặt đơ đơ không chút biểu tình, vừa đẩy kính mắt vừa giả vờ như mình chỉ là đi ngang qua, vừa dùng khóe mắt liếc liếc vào bên trong.
Còn nếu như là nữ sinh thì, có phần trắng trợn không thèm kiêng nể ai hơn, mấy nhỏ sẽ lấp ló ngay ở cửa sổ, hoặc giả đứng núp gần cửa lớp, xí xa xí xô cùng nhau thảo luận “Ai là hạng nhất vậy?” “Ai là Vương Mân a?” “Có đẹp trai hay không?”, vân vân và vân vân…
Một con người vốn dĩ khiêm tốn đến mức cơ hồ chẳng có chút cảm giác tồn tại, cứ như vậy bị một đám người lôi lôi kéo kéo đào bới ra, bại lộ dưới tầm mắt của công chúng.
Trong lúc nhất thời, các loại ngôn luận có dính líu tới “Vương Mân” bay đầy trời, có vài người vốn dĩ lúc trước từng học chung một trường sơ trung với Vương Mân, một phen ba hoa chích chòe thổi phồng lên, nói Vương Mân hồi còn ở Nhất Trung là một người nổi tiếng tới mức nào, giật được bao nhiêu cái giải thưởng Olympic, được bao nhiêu trường tuyển thẳng, là thiên tài vận động, là bạn trai của mối tình đầu hoàn mỹ nhất trong mắt vô số nữ sinh sơ trung… Còn có người tiết lộ chuyện nhà của Vương Mân gia tài bạc triệu, cha mẹ đều là cán bộ quan lớn, thân thích toàn là phú thương, vân vân và vân vân…
Trời ạ, một cái nam sinh truyền kỳ như vậy, cư nhiên lại vào một lớp thông thường? Hơn nữa, vào Hoa Hải một thời gian lâu như vậy mới bắt đầu sủi bong bóng…
Mà, tin tức mang hiệu quả bùng nổ nhất trong số các loại tin tức, chính là về bạn gái Vương Mân! Bạn gái Vương Mân chính là một cô nàng trong lớp thực nghiệm năm nhất của Hoa Hải, Liêu Tư Tinh — nguyên là hoa hậu của trung học Thập Tam, người dẫn chương trình của tiết mục thiếu nhi đầy ưu tú, mười thiếu nữ thanh lịch của C thị!
Các nam sinh khi nghe được tin tức này đều nguyện cam bái hạ phong, các nữ sinh thì tiếc nuối vạn phần.
Đối với phản ứng của đương sự khi bị chú ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy, mọi người chỉ nghe được đúng một câu duy nhất, là một bữa nào đó Vương Mân cùng Tiếu Lang hai người đi WC, sau đó lại bị đám đông bu xem ở trong …WC, vì thế, Vương Mân liền nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Thi hạng nhất quả thực phiền toái.”
Mọi người “…”
Lại sau nữa, có người truyền ra lời đồn, là Liêu Tư Tinh không xứng với Vương Mân.
Tiếu Lang đối với lời đồn này cảm thấy thực sự rất kinh ngạc, như thế nào lại nói như vậy nha? Liêu Tư Tinh cấp bậc nữ thần mà còn không xứng, người nào mới xứng a?
Vương Mân cũng rất kỳ quái “Mình quen với ai, liên quan gì đến bọn họ nhỉ?”
Nhưng sức mạnh của lời đồn thực sự rất đáng sợ, trong nháy mắt, đám người ủng hộ cặp đôi Liêu Tư Tinh cùng Vương Mân với đám người không ủng hộ hai người quen nhau bắt đầu cãi nhau.
Người không ủng hộ tất nhiên là có lý do không ủng hộ của mình, nói như thế này : Loại nam nhân vĩ đại (?) giống như Vương Mân vậy, chỉ có hoa hậu toàn trường của Hoa Hải mới xứng đôi thôi. Mọi người đều biết đó, Liêu Tư Tinh đâu phải là cô gái xinh đẹp nhất Hoa Hải đâu. Xinh đẹp nhất chính là người dẫn đầu lần đó của C1 -cái cô nàng tên Tiếu Lang đó!
Tiếu Lang rối rắm : sao tự dưng lại kéo lão tử vào chuyện này a! Còn nữa, lão tử là nam nhân a!!!
☆ ☆ ☆
Một bữa nọ, sau giờ cơm chiều, Vương Mân cùng Tiếu lang trở về ký túc xá làm bài tập, trên đường tình cờ gặp Liêu Tư Tinh.
Nam vai chính cùng nữ vai chính trong scandal mới nhất trong trường ở cửa căn-tin ngõ hẹp gặp nhau! Bên cạnh nam vai chính còn theo một người– “Tên nam sinh kia là ai vậy?”
“Bạn cùng lớp chăng?”
“Nghe đồn tên là Tiếu Lang.”
“Tiếu Lang!? Dẫn đầu C1 trong đại hội văn hóa thể thao vừa rồi?”
“Người dẫn đầu của C1 không phải nữ sao? Sao giờ thành nam rồi!!”
Mọi người “= 口 =! …”
Chỉ trong nháy mắt, Tiếu Lang cảm giác được tầm mắt của những người chung quanh đều tập trung đến ba người bọn họ!
Liêu Tư Tinh bị chú mục nhưng vẫn rất thoải mái, không thèm để ý đến chuyện người xung quanh có chú ý mình hay không, trước hết chủ động chào hỏi hai người “A Mân, Tiếu Lang, mới ăn cơm xong hả?”
Vương Mân “Ừ, mới tan học sao?”
Liêu Tư Tinh “Phải a, bởi vì anh thi được hạng nhất, cả lớp giáo viên lẫn học sinh ai cũng bực mình, bảo là phải tăng cường học, ha ha, cho nên về sau ngày nào cũng tăng tiết.”
Vương Mân “…sorry.”
Liêu Tư Tinh “Mà sao tự dưng lại thi lấy hạng nhất vậy?” Liêu Tư Tinh nói những lời này, ngữ khí không có chút nào giống như đang hoài nghi năng lực của Vương Mân, ngược lại giống như đang muốn biểu đạt nghi vấn của mình “Bị chứng gì mà lại làm ba cái chuyện như thế?”
Vương Mân bảo “Vốn dĩ cũng không muốn, bởi vì người này nè.” nói dứt lời, cánh tay cũng rất tự nhiên mà choàng qua khoác lên bả vai của Tiếu Lang.
Tiếu Lang “…”
Liêu Tư Tinh kinh ngạc nói “Bởi vì Tiếu Lang? Ha ha, Tiếu Lang, cậu làm gì người này vậy?”
Tiếu Lang mau chóng trốn tránh trách nhiệm “Chị dâu, không liên quan gì tới em nha… là người này tự muốn làm vậy.”
Liêu Tư Tinh 囧 nói “Chị… chị dâu?”
Vương Mân cũng 囧 “Đừng có kêu cô ấy chị dâu…”
Tiếu Lang ngó qua nhìn Vương Mân, xoay lại nhìn Liêu Tư Tinh, đột nhiên cũng rất là 囧.
Liêu Tư Tinh “Ha ha… A Mân, anh làm gì cậu ấy vậy?”
Vương Mân “Không có gì, cậu ấy là em anh.”
Liêu Tư Tinh gương mặt rất là quỷ dị, giống như nhịn cười nhịn tới mức khó chịu.
Sắc mặt của Tiếu Lang cũng rất quỷ dị : hai người này đang làm cái trò gì vậy!!
“Tiếu Lang a…” Liêu Tư Tinh đột nhiên tiến đến gần Tiếu Lang, kề sát vào tai cậu, thấp giọng nói “A Mân là một đứa nhỏ thiếu tình thương đó na.”
Vương Mân “Uy! Nói bậy gì vậy?”
Liêu Tư Tinh lui về phía sau, giơ hai tay “Không có nha.”
Vương Mân “Tiểu Tiểu, cô ấy nói gì với em?”
Tiếu Lang “Nói anh thiếu tình thương.”
Liêu Tư Tinh “…” =_= nhanh như vậy đã bị bán đứng, quá nhiên tình cảm rất tốt a…
Vương Mân “Tụi này phải về, em cũng mau đi ăn đi.”
Liêu Tư Tinh “Ừ, lần sau mới nói tiếp. À phải rồi, A Mân, bác trai bảo cuối tuần này anh về nhà một chuyến đi.”
vương Mân “Ờ, biết rồi.”
Liêu Tư Tinh “Tiểu Tiểu, bái bai nha~”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “…” con nhỏ này…
Trở lại ký túc xá, Tiếu Lang lật bài tập của mình ra, làm được một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Mân, Vương Mân cũng ngẩng đầu lên “?”
“Anh…” Tiếu Lang “Anh thực sự thiếu tình thương sao?”
“…” Mặt của Vương Mân đột nhiên đỏ lên một cách khả nghi, sau đó chạy vọt đi WC.
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau, lời đồn phiên bản cũ được update. Cả đám người rảnh rỗi cư nhiên bắt đầu đào xới bí sử cũ của Tiếu Lang ra, nói Tiếu Lang vốn cũng học ở trung học Thập Tam, còn là bạn học của Liêu Tư Tinh. Thế là quan hệ của cả ba bị điều chỉnh như sau: vốn dĩ Tiếu Lang thích Liêu Tư Tinh, Liêu Tư Tinh lại thích Vương Mân, nhưng Vương Mân thì thích Tiếu Lang (?), quan hệ tay ba đầy rắc rối…
“Cái gì mà quan hệ tay ba chứ!” Tiếu Lang rối rắm “Có lộn hay không vậy! Vương Mân mắc gì thích tui!!?”
Nhạc Bách Kiêu sờ sờ cằm, phát biểu “Vương Mân đúng là rất thích ông mà, cậu ta đối với cậu tốt quá chừng, hoàn toàn khác hẳn với những người khác na.”
Mọi người nghe lời này, ban đầu là sửng sốt, tiếp đó đồng loạt gật đầu.
Tiếu Lang “…”
Triệu Vu Kính giống như nghĩ ra được điều gì, nói “Tiểu Long Nhân, hóa ra cậu thích bạn gái của Vương Mân a!”
Cố Thuần thở dài “Tiểu Long Nhân à, cậu làm vậy là không đúng, tục ngữ có câu, vợ bạn không thể đùa giỡn, huống hồ gì Vương Mân coi cậu như anh em ruột mà đối đãi, vợ của anh em càng không thể vọng tưởng…”
“Đúng đó, đúng đó!” mọi người nhất tề hô, ai ai cũng một bộ biểu tình lên án “Tiếu Lang không phúc hậu chút nào!”
Vương Mân đứng ở bên cạnh lắng nghe, tủm tỉm nhìn cả đám, mãi cho đến Tiếu Lang bão nổi, mới bắt đầu dập lửa “Đừng nghe bọn họ nói bậy, đều chọc ghẹo cậu thôi mà.”
Vương Mân lại quay sang căn dặn mọi người “Nếu biết tớ cưng cậu ấy, mọi người cũng đừng nên ăn hiếp cậu ấy, biết không?”
Triệu Vu Kính “Mân ca nói lời này là ý gì chứ~~ Tiểu Long Nhân đáng yêu như vậy, tụi này làm sao lại ăn hiếp chứ!”
Mọi người “Đúng đó đúng đó! Đâu có ăn hiếp đâu, đâu có đâu!”
Tiếu Lang “…”
Coi bộ, năng lực kêu gọi của đám học sinh năm nhất, có hiệu quả là một người hô trăm người hét…
☆ ☆ ☆
Lại thêm một cái cuối tuần trôi qua, Tiếu Lang từ nhà trở lại trường học, lần đầu tiên bước vào phòng ký túc mà không thấy Vương Mân đâu cả. Chăn gối trên giường Vương Mân gấp rất chỉnh tề, trên bàn cũng được thu dọn rất sạch sẽ gọn gàng.
Tiếu Lang ngồi ở ký túc xá một lát, cảm thấy tịch mịch muốn chết đi, cũng không muốn một mình chạy ra quán Net chơi game, cho nên đi ngủ.
Nhưng là, cả phòng im lặng đến như thế, ngược lại không ngủ được… khoảng hơn một tiếng sau, cửa phòng ký túc đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất khẽ.
Tiếu Lang ngủ không say lắm, nghe được thanh âm liền lập tức dùng khuỷu tay nâng người bật dậy trông về phía cửa phòng ký túc. Cửa vừa mở ra, quả nhiên liền nhìn thấy Vương Mân, trên người cậu mặc một kiện áo khoác kaki, nhìn qua trông rất chín chắn.
Tiếu Lang vui vẻ nói “Trở lại rồi a!”
Vương Mân đứng ở cửa ký túc xá, sững sờ nhìn Tiếu Lang, môi khẽ mấp máy, qua vài giây, mới cất tiếng gọi cậu “Tiểu Tiểu.”
Sắc mặt của Vương Mân rất khó coi, có vẻ như rất mỏi mệt, Tiếu Lang hỏi “Anh làm sao vậy, bị bệnh sao?”
Vương Mân lắc đầu “Không có gì, chỉ là đi đường có hơi mệt.”
Tiếu Lang nhảy xuống giường, xỏ dép lê vào lẹp xẹp lẹp xẹp bước đến rót nước đưa Vương Mân uống “Hôm nay đến sớm hơn ông, làm một mình chán muốn chết a.”
Vương Mân cởi áo khoác ngoài, bên trong cậu mặc một kiện áo len tay dài màu trắng bó sát người, cậu đưa tay nhận lấy ly nước Tiếu Lang đưa, ngửa cổ uống một hơi, sau đó đặt xuống bàn học của mình.
Tiếu Lang vẫn là phát hiện được Vương Mân có gì đó khác thường, bởi vì hốc mắt của Vương Mân hơi đỏ ửng lên, giống như vừa mới khóc…
“…” Trong lúc nhất thời, Tiếu Lang cảm thấy tay chân có chút luống cuống, kêu một tiếng “Anh” sau đó đưa tay khoác lên bả vai của Vương Mân, vỗ vỗ vài cái.
Thoáng một cái, tay cậu bị Vương Mân nắm lấy, đối phương dụng lực một chút, Tiếu Lang liền bị ôm lấy thật chặt…
Tiếu Lang “…” =_=
Bởi vì nguyên do chiều cao chênh lệch, cằm của Tiếu Lang vừa vặn có thể gác lên hõm vai của Vương Mân.
Vương Mân cũng vậy, nhưng là Vương Mân lại gục đầu xuống, thấp giọng nói “Để cho anh ôm một lát.”
Tiếu Lang “A…Ừ…”
Na… ôm cũng cả phút rồi a? Muốn ôm bao lâu nữa đây?
Tiếu Lang đưa tay vòng qua sau lưng Vương Mân, hơi hơi vỗ lưng cậu… Tay của Vương Mân đột nhiên xiết lại thật chắc, làm cho cả người Tiếu Lang bị ép tới phát đau.
Tiếu Lang “…”
=_= Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ cứ ôm hoài vậy sao? Mình nhất định sẽ bị ép dẹp lép như con tép cho coi!!!
Ngay thời điểm thân thể của Tiếu Lang vì đau mà run lên thì, Vương Mân buông cậu ra “Tiểu Tiểu, em vẫn luôn ở cạnh anh đúng không?”
Cái này… Rốt cuộc là vấn đề quỷ quái gì đây a? 囧
Tiếu Lang “Vẫn luôn? Tốt nghiệp rồi làm sao đây?”
Vương Mân “Cả hai chúng ta vẫn sẽ cùng nhau.”
Tiếu Lang “Đại ca~~ nguyện vọng của ông đúng là rất đẹp, nhưng mà ông phải thi vào Khoa Đại đúng không? Mọi người đều bảo ông có thể vào Khoa Đại, thành tích của tui chắc chắn là không thể nào…”
Vương Mân ngắt lời cậu “Có anh ở đây, em còn sợ thành tích không thể tiến bộ sao?”
Tiếu Lang nghe xong những lời này, cảm giác như mình đang gặp một viên kẹo nạm đầy vàng lấp lánh quanh thân từ trên bầu trời rơi xuống, “beng” một cái, hung hăng đập vào đầu mình!
Hai mắt cậu sáng rực lên “Anh nói thật hả?”
Vương Mân sủng nịch nhìn Tiếu Lang, nói “Tiểu Tiểu, anh chưa từng nói gạt em.”
Tiếu Lang chóng mặt lâm vào bên trong những ảo tưởng của mình : Khoa Đại nha, có thể vào được Khoa Đại nha…
Nghĩ một hồi, trong đầu Tiếu Lang đột nhiên “đinh” một tiếng, như tiếng chuông kéo cậu về với thực tại, cậu hỏi Vương Mân “Nói mau, lúc nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Vương Mân “Không có chuyện…”
Tiếu Lang “Thôi đi, vừa nhìn thấy mặt là biết không bình thường rồi, lúc bình thường ông đâu có như vậy!”
Vương Mân “Bình thường anh như thế nào?”
Tiếu Lang “Rất bình tĩnh, rất tự tin… ừ, chính là giống hiện tại nè…”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Ông nói tui phải ở cạnh ông, thân làm anh em… à không, làm em trai… Cảm thấy bản thân có lẽ nên quan tâm một chút tâm lý sức khỏe của anh em mình.”
Vương Mân đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang, bị Tiếu Lang hất ra “Đừng tưởng sờ sờ tui mấy cái là có lệ cho qua nha…”
Vương Mân “…’
Tiếu Lang lôi kéo Vương Mân ngồi xuống, dùng thanh âm mà bản thân tự cho là dịu dàng nhất ôn nhu nhất, bắt đầu khai đạo “Mẹ tui nói á, nếu trong lòng cảm thấy không được thoải mái, nhất định phải nói ra, nếu cứ nghẹn như vậy, thân thể sẽ rất ức chế. Trong chuyện cổ tích cũng có khuyên chúng ta đó, bảo là khi nào không nhịn được phải đi kiếm một cái hốc cây nói…”
Vương Mân : Ở đâu ra chuyện cổ tích quái đản vậy?
Tiếu Lang lại tiếp tục nói “Mẹ của tui còn nói, tâm sự chính là thức ăn khó tiêu hóa nhất, một cái tâm sự để trong lòng nghĩ một năm trời cũng không cách nào xóa nó đi được, cho nên cũng không thể tiêu hóa được. Nhưng nếu như mình nói ra rồi, chức năng dạ dày của người khác so với mình tốt hơn, liền có thể giúp mình tiêu hóa nó!”
Vương Mân hoài nghi nhìn nhìn Tiếu Lang “Dạ dày của em so với anh tốt hơn sao?”
Tiếu Lang “Này là so sánh, là so sánh có hiểu hay không!!”
Vương Mân tựa hồ như lâm vào do dư : thôi vậy, năng lực tạo không khí của Tiếu Lang quả thực rất mạnh, hiện tại mình cũng rất rất là muốn nói ra hết…
Vương Mân hỏi “Chỉ im lặng lắng nghe thôi đúng không?”
Tiếu Lang “Không thể phát biểu ý kiến sao?”
Vương Mân “Trong chuyện cổ tích không phải khuyên chúng ta nhịn không được thì đi kiếm gốc cây nói hết sao? Gốc cây có thể phát biểu ý kiến?”
Tiếu Lang “…Vậy được rồi, không lên tiếng là được.’
Vương Mân “Còn nữa, lúc nói chuyện, không cho phép nhìn mặt của anh.”
Tiếu Lang “Ha, vậy muốn làm sao? Bắt quay lưng lại nghe hả?” Không muốn cho người nhác nhìn mặt, là vì sợ sẽ khóc sao?
Vương Mân “Giống như lúc nãy ấy, để cho anh ôm em.”
Tiếu Lang “…”
______________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook