[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
-
Chương 41: Kỳ biến
Tuy nói Phong Kính Tiết cũng chẳng dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn gì, cưỡng ép áp chế lời đồn, càng không nóng ruột đi tứ xứ tìm người giải thích, nhưng chuyện tán dóc bị y đụng phải vẫn không cánh mà bay trong toàn quân, thế truyền lưu về việc này trong quân tự nhiên cũng có thể không lợi hại như lúc đầu nữa, mọi người đều coi chừng hơn rất nhiều, với ngôn từ đã khá là cẩn thận chú ý.
Ngược lại Phong Kính Tiết với việc này làm như vô sự, thái độ phóng khoáng không vội không nóng, không áp chế không giải thích, khiến nỗi băn khoăn trong lòng rất nhiều người lặng yên tiêu tan.
Đại đa số đều nghĩ, Phong tướng quân khẳng định chẳng có một chút chuyện không thể gặp người, bằng không nghe mấy lời này rồi, há có đạo lý không thẹn quá hóa giận, sốt ruột bất an.
Lại không biết, trong lòng Phong Kính Tiết thật ra cực kỳ lo âu bất an, vừa hận Tô Lăng nói bậy bạ, vừa sầu lo Lư Đông Ly đến nay vẫn chẳng có lấy một chút tin tức truyền về.
Mắt thấy thời gian cứ từng ngày qua đi, chớp mắt đã qua thời hạn ngày đó y định với Lư Đông Ly, y liền hẹn các đại tướng khác trong quân cùng nhau mở hội nghị bí mật thương nghị.
Mọi người tuy cũng không tán đồng lắm với phương pháp lừa gạt đó của Phong Kính Tiết, nhưng làm tướng nhiều năm, khó được gặp gỡ một chủ soái tận tâm tranh thủ cho họ như vậy, trong lòng đa phần đều cảm niệm, hơn nữa mọi người thường thủ biên quan, cũng có cảm giác nguy cơ mạnh hơn đám quan viên khác.
Lừa gạt cấp trên cố nhiên là không đúng, nhưng vạn nhất chiến tranh nổ ra, chết trên chiến trường hoặc là bại trận bị trị tử tội, đều là một con đường chết.
Thế là sau bao lần tranh chấp, cuối cùng vẫn đồng ý với ý kiến của Phong Kính Tiết.
Phong Kính Tiết viết công văn cấp báo, nói rằng thám mã biên quan tra thấy quân đội Trần quốc đang tiếp cận, hiện giờ tam quân vô soái, lòng người hoang mang, giục Lư Đông Ly lập tức về quan.
Công văn này trên danh nghĩa là viết cho Lư Đông Ly, trên thực tế là cho những người khác xem, trong đó với tình thế ác liệt, tình hình khẩn trương trong quân, tất nhiên không hề keo kiệt trắng trợn thổi phồng một phen.
Viết xong bảo binh lính đưa đi, mọi người bắt đầu chờ đợi trong thấp thỏm bất an.
Qua mấy ngày, Lư Đông Ly vẫn chưa về, thế nhưng Tô Lăng lại áp vận rất nhiều quân dụng vật tư, vũ khí tốt đến Định Viễn quan lần nữa.
Đi theo bên cạnh hắn trừ sai dịch, tùy tùng theo sát, cư nhiên còn có Vương Đại Bảo và mấy chục quân sĩ Định Viễn quan.
Phong Kính Tiết thấy những vật phẩm này, lại không vội kiểm tra trước, chỉ hỏi Vương Đại Bảo: “Đại soái đâu?”
Vương Đại Bảo vẻ mặt lo buồn: “Đại soái nói phải ở lại đó chuyện phiếm cùng Tổng đốc, chỉ bảo bọn tôi áp đồ về trước, chờ thấy công văn giao nhận của chúng ta rồi, ngài sẽ về.”
Phong Kính Tiết thấy hắn hơi ấp a ấp úng, biết nhất định có việc, không tiện nói giữa đông người, đang định tìm cơ hội hỏi riêng, Tô Lăng đã kêu ầm lên: “Chúng ta không rảnh nghe các ngươi tán dóc mất thời gian đâu, mau kiểm kê rồi ký công văn tiếp nhận cho ta, ta phải lập tức trở về.”
Hắn vội vã hô hoán như vậy, Phong Kính Tiết lại không vội, thong thả nhìn từng chiếc xe, tiện tay cầm đao đao thương thương chở tới, múa vài cái, thử đôi chiêu, mỹ danh là kiểm nhận hàng hóa.
Tô Lăng thấp thỏm sốt ruột: “Ngươi kiểm tra xong chưa, mau mau ký công văn!”
“Đồ đương nhiên phải chậm rãi xem, bỗng chốc đưa tới nhiều đao thương cung tên như vậy, ai biết có đạt chất lượng hay không, đừng để sắp lên chiến trường lại xảy ra vấn đề nữa.” Phong Kính Tiết thờ ơ đáp.
Tô Lăng nhớn nhác: “Vấn đề gì? Có thể có vấn đề gì? Đây toàn là chúng ta khẩn cấp điều hết từ bốn quận các phủ các huyện, tất cả vũ khí trú quân dùng và hàng trữ trong quân khố đến cho các ngươi, đồ còn có thể có sai lầm gì sao?”
Phong Kính Tiết nhướng mày, ta nói sao bỗng chốc có thể xuất nhiều đao kiếm tốt nhất như vậy, thì ra là thế.
“Việc này thật lạ, trong quân chúng ta cố nhiên thiếu vũ khí, nhưng điều hết vũ khí của trú quân các nơi cho chúng ta, việc này…” Y làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Chắc là dưới sự quản lý của Tổng đốc đại nhân thịnh thế thái bình, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, tuyệt không thể có tặc phỉ làm loạn. Cho nên trú quân thanh nhàn vô sự, vũ khí kia cũng chẳng dùng nữa.”
“Được rồi được rồi, nếu không phải Lư Đông Ly phát điên, bất cần sống chết làm càn, chúng ta có thể bị hắn bức thành thế này?” Tô Lăng cũng sắp phát điên vì sốt ruột, “Ngươi mau ký công văn tiếp nhận cho ta.”
Ánh mắt Phong Kính Tiết thoáng lạnh lại: “Đại soái của chúng ta thế nào rồi?”
“Thế nào, còn có thể thế nào?” Tô Lăng tức đến đỏ mặt tía tai nói “Hắn muốn đồ, cũng sắp muốn đến điên luôn. Trực tiếp đi tìm Tổng đốc đại nhân, đầu tiên là hảo ngôn hảo ngữ thương lượng, sau đó dứt khoát đập bàn quát to. Hắn dẫn theo hơn trăm binh lính, rốt cuộc làm thế nào cũng không đi, cứ ở lì trong phủ Tổng đốc, không cho đồ là không đi, cả ngày quấn lấy Tổng đốc đại nhân, khiến Tổng đốc đại nhân chẳng những công vụ không thể giải quyết, đến cả tư sự cũng không làm được. Đây nào còn giống một người đọc sách, rõ ràng là đồ vô lại.”
Phong Kính Tiết chỉ trầm mặt nghe, vị Tổng đốc đại nhân Cửu vương nể trọng kia, thiết nghĩ không phải kiểu bị người giở trò vô lại như vậy là sẽ cam tâm chi tiền chi đồ.
Tô Lăng thở hồng hộc nói: “Sau đó Tổng đốc đại nhân thật sự không thể nhịn được nữa, đã đuổi bằng mọi cách mà vẫn không đi, đành phải dùng vũ lực, bảo thuộc hạ đuổi hắn đi, tuy là thật sự quá mất thể thống, nhưng đây cũng là Lư Đông Ly tự rước lấy nhục. Nào ngờ, hắn, hắn chẳng những là tên vô lại, quả thực đã điên đến chán sống.”
Hắn xanh xám mặt nói: “Hắn dám túm lấy Tổng đốc đại nhân, nói gì mà, trong quân không có được vũ khí, ngày khác nhất định bại bởi Trần quân, cùng với ngày khác chiến bại phụ quốc ân, không bằng bây giờ cứ cùng chết với Tổng đốc đại nhân để tạ thiên hạ.”
Tướng quân binh lính có mặt nhận hàng cũng may là không nhiều, nhưng nghe được lời ấy không ai không kinh hãi. Mỗi Phong Kính Tiết là chỉ nhíu mày, không nói năng động đậy, thần sắc không đổi.
“Chẳng biết một thư sinh văn nhược như hắn, lấy đâu ra lắm sức lực như vậy, Tổng đốc đại nhân không tránh được, mấy hộ vệ cũng không kịp cứu, bấy giờ hắn cầm một thanh kiếm, đặt trên cổ hai người, mọi người càng không dám lộn xộn. Hắn cưỡng ép mệnh quan triều đình như vậy, dứt khoát là điên rồi.”
Chẳng những Tô Lăng cảm thấy Lư Đông Ly đã phát điên, trên cơ bản tất cả các tướng sĩ ở đây đều có chung cảm giác. Nói đến việc nghe mà rợn cả người thế này, tướng sĩ trong quân cố nhiên đều cực có đảm sắc, lúc này cũng không khỏi âm thầm kinh thán. Tuy nói là hung sợ ngang, ngang sợ chán sống, nhưng mà chuyện kiểu này do chủ soái một quân làm với Tổng đốc bốn quận, việc này việc này, thực sự quá hoang đường.
Cho dù là vì lấy vũ khí, bất đắc dĩ mới làm, nhưng bức bách Tổng đốc bốn quận như vậy, việc này thật không ra làm sao, tội danh quá lớn, cho dù lấy được đồ rồi, sau đó truy cứu, thực sự chẳng biết sẽ là kết cục thế nào.
Phong Kính Tiết mặc dù mặt không động dung, trong lòng cũng thầm chửi rủa, quả nhiên là thân mang lợi khí sát tâm tự khởi, sớm biết vậy đã chẳng dạy tên khốn đó công phu, võ công của y hiện tại tuy chỉ là nửa thùng nước lắc lư, nhưng uy hiếp một Tổng đốc óc đầy bụng phệ hưởng phúc quá nhiều lại không thể dễ hơn.
Chuyện thế này mà cũng làm ra được, đúng là một kẻ điên rồ không biết nặng nhẹ.
Lòng y đang mắng, mà Tô Lăng thì một mực giậm chân chửi: “Đồ điên, đồ ngu, hắn làm như vậy, rõ ràng là muốn tự tuyệt với thiên hạ, quốc gia luật pháp ở đó, há có thể cho hắn làm xằng làm bậy như thế. Hắn lấy sinh mạng Tổng đốc, bức bách Tổng đốc viết công văn điều vận khẩn cấp, điều tất cả quân khí có thể điều động từ bốn quận đến, hắn vẫn không chịu thả Tổng đốc ra, nhất định bắt chúng ta áp đồ đến, cầm công văn ký nhận của các ngươi đến cho hắn, hắn mới chịu buông tay. Hắn còn không yên tâm ta, kiên quyết phái đám thân binh này cùng đi theo đội. Tên điên rồ này, ta thật muốn xem, chờ sau khi cầm công văn về, hắn rốt cuộc sẽ làm thế nào? Tương lai truy cứu chịu tội, hắn làm sao trốn, hắn dám làm chuyện như vậy, bản thân hắn không cần tính mạng, nhưng tính mạng người nhà cũng không cần nữa, tiền đồ thân gia của thân uy bọn ta hắn cũng không để ý, tên khốn này…”
Hắn càng chửi càng tức, càng tức lại càng chửi. Có lẽ là bởi vì chuyện Lư Đông Ly làm quá mức kinh thế hãi tục, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận. Hoặc giả chỉ vì sợ sau này liên lụy, cho nên hắn càng phải tỏ rõ lập trường, trước mặt mọi người tỏ ra là mình ghét cay ghét đắng Lư Đông Ly, tất nhiên sẽ phân rõ giới tuyến với y, làm ra tư thái hoàn toàn không liên quan, để cầu sau đó đừng vì việc của Lư Đông Ly mà bị liên lụy.
Có lẽ hắn cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, rất nhiều khó xử đành chịu, nhưng đáng tiếc, ở đây chẳng ai thông cảm cho hắn, nhất là Phong Kính Tiết.
Trong lòng Phong Kính Tiết cố nhiên chửi còn lợi hại hơn Tô Lăng, nhưng nghe hắn ồn ào không ngừng như thế, lại cảm thấy vừa đáng ghét vừa chối tai.
Tên khốn đó có ngu hơn thì vẫn là chủ soái của Định Viễn quan bọn ta, ngươi ở trước mặt tướng sĩ Định Viễn quan mắng không ngừng, thật xem chúng ta toàn là đầu gỗ.
Y chậm rãi nhướng mày, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười lạnh lẽo, từng chữ từng chữ hỏi: “Tô đại nhân, việc Lư soái cưỡng ép Tổng đốc, có thể ầm ĩ cho mọi người đều biết?”
Những tướng lĩnh liên can đã làm việc với y một thời gian khá dài, hơi nắm được tính y, phần lớn đều lạnh cả người, không tự giác được cách xa y một chút, đến cả thân binh Tiểu Đao của y cũng len lén lui lại.
Tiếc là Tô Lăng đã tức đến phát điên lại chẳng có chút ý thức nguy cơ: “Chuyện hoang đường như vậy nói ra cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, để người ta biết Tổng đốc bị cưỡng ép, chính vụ bốn quận này chẳng phải là cần tạm dừng toàn bộ, hắn đang túm chặt Tổng đốc không buông trong thư phòng phủ Tổng đốc, quan binh bốn quận tuy nhiều, nhưng sự tình quan trọng, người trong phủ Tổng đốc cũng không dám lộ ra, hơn nữa hắn còn có một đám thân binh vây quanh thư phòng, càng khiến người không tiện cứu. Việc này đành phải tạm thời đè xuống không công khai, Tổng đốc cáo ốm không xử lý công việc, trong phủ cũng đóng chặt đại môn không tiếp khách. Trước mắt trừ những quan viên liên quan tới việc này thì người bên cạnh cũng không hay biết. Nhưng chuyện kiểu này sao có thể giấu lâu. Mặc kệ hắn hiện tại uy phong cỡ nào cũng không thể thoát thân, nhất định phải truy cứu.”
Tô Lăng tức tối nói: “Quên đi, còn nói những việc này làm gì, các ngươi ký nhận mau chút là được, dù sao chỉ cần các ngươi cẩn thận để ý, chớ có vượt quá quy củ, cho dù truy cứu trừng phạt, cũng không liên quan tới các ngươi.”
Phong Kính Tiết gật đầu: “Quả nhiên, kẻ càn quấy phạm pháp là y, với những người không biết chuyện bọn ta, tất nhiên là chẳng liên quan.”
Y không trì hoãn nữa, gọi mọi người cấp tốc kiểm tra đồ, sau đó nhanh chóng ký công văn.
Tô Lăng vừa cất công văn vào ngực, liền gọi thủ hạ, vội vàng chạy về.
Ngược lại Phong Kính Tiết với việc này làm như vô sự, thái độ phóng khoáng không vội không nóng, không áp chế không giải thích, khiến nỗi băn khoăn trong lòng rất nhiều người lặng yên tiêu tan.
Đại đa số đều nghĩ, Phong tướng quân khẳng định chẳng có một chút chuyện không thể gặp người, bằng không nghe mấy lời này rồi, há có đạo lý không thẹn quá hóa giận, sốt ruột bất an.
Lại không biết, trong lòng Phong Kính Tiết thật ra cực kỳ lo âu bất an, vừa hận Tô Lăng nói bậy bạ, vừa sầu lo Lư Đông Ly đến nay vẫn chẳng có lấy một chút tin tức truyền về.
Mắt thấy thời gian cứ từng ngày qua đi, chớp mắt đã qua thời hạn ngày đó y định với Lư Đông Ly, y liền hẹn các đại tướng khác trong quân cùng nhau mở hội nghị bí mật thương nghị.
Mọi người tuy cũng không tán đồng lắm với phương pháp lừa gạt đó của Phong Kính Tiết, nhưng làm tướng nhiều năm, khó được gặp gỡ một chủ soái tận tâm tranh thủ cho họ như vậy, trong lòng đa phần đều cảm niệm, hơn nữa mọi người thường thủ biên quan, cũng có cảm giác nguy cơ mạnh hơn đám quan viên khác.
Lừa gạt cấp trên cố nhiên là không đúng, nhưng vạn nhất chiến tranh nổ ra, chết trên chiến trường hoặc là bại trận bị trị tử tội, đều là một con đường chết.
Thế là sau bao lần tranh chấp, cuối cùng vẫn đồng ý với ý kiến của Phong Kính Tiết.
Phong Kính Tiết viết công văn cấp báo, nói rằng thám mã biên quan tra thấy quân đội Trần quốc đang tiếp cận, hiện giờ tam quân vô soái, lòng người hoang mang, giục Lư Đông Ly lập tức về quan.
Công văn này trên danh nghĩa là viết cho Lư Đông Ly, trên thực tế là cho những người khác xem, trong đó với tình thế ác liệt, tình hình khẩn trương trong quân, tất nhiên không hề keo kiệt trắng trợn thổi phồng một phen.
Viết xong bảo binh lính đưa đi, mọi người bắt đầu chờ đợi trong thấp thỏm bất an.
Qua mấy ngày, Lư Đông Ly vẫn chưa về, thế nhưng Tô Lăng lại áp vận rất nhiều quân dụng vật tư, vũ khí tốt đến Định Viễn quan lần nữa.
Đi theo bên cạnh hắn trừ sai dịch, tùy tùng theo sát, cư nhiên còn có Vương Đại Bảo và mấy chục quân sĩ Định Viễn quan.
Phong Kính Tiết thấy những vật phẩm này, lại không vội kiểm tra trước, chỉ hỏi Vương Đại Bảo: “Đại soái đâu?”
Vương Đại Bảo vẻ mặt lo buồn: “Đại soái nói phải ở lại đó chuyện phiếm cùng Tổng đốc, chỉ bảo bọn tôi áp đồ về trước, chờ thấy công văn giao nhận của chúng ta rồi, ngài sẽ về.”
Phong Kính Tiết thấy hắn hơi ấp a ấp úng, biết nhất định có việc, không tiện nói giữa đông người, đang định tìm cơ hội hỏi riêng, Tô Lăng đã kêu ầm lên: “Chúng ta không rảnh nghe các ngươi tán dóc mất thời gian đâu, mau kiểm kê rồi ký công văn tiếp nhận cho ta, ta phải lập tức trở về.”
Hắn vội vã hô hoán như vậy, Phong Kính Tiết lại không vội, thong thả nhìn từng chiếc xe, tiện tay cầm đao đao thương thương chở tới, múa vài cái, thử đôi chiêu, mỹ danh là kiểm nhận hàng hóa.
Tô Lăng thấp thỏm sốt ruột: “Ngươi kiểm tra xong chưa, mau mau ký công văn!”
“Đồ đương nhiên phải chậm rãi xem, bỗng chốc đưa tới nhiều đao thương cung tên như vậy, ai biết có đạt chất lượng hay không, đừng để sắp lên chiến trường lại xảy ra vấn đề nữa.” Phong Kính Tiết thờ ơ đáp.
Tô Lăng nhớn nhác: “Vấn đề gì? Có thể có vấn đề gì? Đây toàn là chúng ta khẩn cấp điều hết từ bốn quận các phủ các huyện, tất cả vũ khí trú quân dùng và hàng trữ trong quân khố đến cho các ngươi, đồ còn có thể có sai lầm gì sao?”
Phong Kính Tiết nhướng mày, ta nói sao bỗng chốc có thể xuất nhiều đao kiếm tốt nhất như vậy, thì ra là thế.
“Việc này thật lạ, trong quân chúng ta cố nhiên thiếu vũ khí, nhưng điều hết vũ khí của trú quân các nơi cho chúng ta, việc này…” Y làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Chắc là dưới sự quản lý của Tổng đốc đại nhân thịnh thế thái bình, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, tuyệt không thể có tặc phỉ làm loạn. Cho nên trú quân thanh nhàn vô sự, vũ khí kia cũng chẳng dùng nữa.”
“Được rồi được rồi, nếu không phải Lư Đông Ly phát điên, bất cần sống chết làm càn, chúng ta có thể bị hắn bức thành thế này?” Tô Lăng cũng sắp phát điên vì sốt ruột, “Ngươi mau ký công văn tiếp nhận cho ta.”
Ánh mắt Phong Kính Tiết thoáng lạnh lại: “Đại soái của chúng ta thế nào rồi?”
“Thế nào, còn có thể thế nào?” Tô Lăng tức đến đỏ mặt tía tai nói “Hắn muốn đồ, cũng sắp muốn đến điên luôn. Trực tiếp đi tìm Tổng đốc đại nhân, đầu tiên là hảo ngôn hảo ngữ thương lượng, sau đó dứt khoát đập bàn quát to. Hắn dẫn theo hơn trăm binh lính, rốt cuộc làm thế nào cũng không đi, cứ ở lì trong phủ Tổng đốc, không cho đồ là không đi, cả ngày quấn lấy Tổng đốc đại nhân, khiến Tổng đốc đại nhân chẳng những công vụ không thể giải quyết, đến cả tư sự cũng không làm được. Đây nào còn giống một người đọc sách, rõ ràng là đồ vô lại.”
Phong Kính Tiết chỉ trầm mặt nghe, vị Tổng đốc đại nhân Cửu vương nể trọng kia, thiết nghĩ không phải kiểu bị người giở trò vô lại như vậy là sẽ cam tâm chi tiền chi đồ.
Tô Lăng thở hồng hộc nói: “Sau đó Tổng đốc đại nhân thật sự không thể nhịn được nữa, đã đuổi bằng mọi cách mà vẫn không đi, đành phải dùng vũ lực, bảo thuộc hạ đuổi hắn đi, tuy là thật sự quá mất thể thống, nhưng đây cũng là Lư Đông Ly tự rước lấy nhục. Nào ngờ, hắn, hắn chẳng những là tên vô lại, quả thực đã điên đến chán sống.”
Hắn xanh xám mặt nói: “Hắn dám túm lấy Tổng đốc đại nhân, nói gì mà, trong quân không có được vũ khí, ngày khác nhất định bại bởi Trần quân, cùng với ngày khác chiến bại phụ quốc ân, không bằng bây giờ cứ cùng chết với Tổng đốc đại nhân để tạ thiên hạ.”
Tướng quân binh lính có mặt nhận hàng cũng may là không nhiều, nhưng nghe được lời ấy không ai không kinh hãi. Mỗi Phong Kính Tiết là chỉ nhíu mày, không nói năng động đậy, thần sắc không đổi.
“Chẳng biết một thư sinh văn nhược như hắn, lấy đâu ra lắm sức lực như vậy, Tổng đốc đại nhân không tránh được, mấy hộ vệ cũng không kịp cứu, bấy giờ hắn cầm một thanh kiếm, đặt trên cổ hai người, mọi người càng không dám lộn xộn. Hắn cưỡng ép mệnh quan triều đình như vậy, dứt khoát là điên rồi.”
Chẳng những Tô Lăng cảm thấy Lư Đông Ly đã phát điên, trên cơ bản tất cả các tướng sĩ ở đây đều có chung cảm giác. Nói đến việc nghe mà rợn cả người thế này, tướng sĩ trong quân cố nhiên đều cực có đảm sắc, lúc này cũng không khỏi âm thầm kinh thán. Tuy nói là hung sợ ngang, ngang sợ chán sống, nhưng mà chuyện kiểu này do chủ soái một quân làm với Tổng đốc bốn quận, việc này việc này, thực sự quá hoang đường.
Cho dù là vì lấy vũ khí, bất đắc dĩ mới làm, nhưng bức bách Tổng đốc bốn quận như vậy, việc này thật không ra làm sao, tội danh quá lớn, cho dù lấy được đồ rồi, sau đó truy cứu, thực sự chẳng biết sẽ là kết cục thế nào.
Phong Kính Tiết mặc dù mặt không động dung, trong lòng cũng thầm chửi rủa, quả nhiên là thân mang lợi khí sát tâm tự khởi, sớm biết vậy đã chẳng dạy tên khốn đó công phu, võ công của y hiện tại tuy chỉ là nửa thùng nước lắc lư, nhưng uy hiếp một Tổng đốc óc đầy bụng phệ hưởng phúc quá nhiều lại không thể dễ hơn.
Chuyện thế này mà cũng làm ra được, đúng là một kẻ điên rồ không biết nặng nhẹ.
Lòng y đang mắng, mà Tô Lăng thì một mực giậm chân chửi: “Đồ điên, đồ ngu, hắn làm như vậy, rõ ràng là muốn tự tuyệt với thiên hạ, quốc gia luật pháp ở đó, há có thể cho hắn làm xằng làm bậy như thế. Hắn lấy sinh mạng Tổng đốc, bức bách Tổng đốc viết công văn điều vận khẩn cấp, điều tất cả quân khí có thể điều động từ bốn quận đến, hắn vẫn không chịu thả Tổng đốc ra, nhất định bắt chúng ta áp đồ đến, cầm công văn ký nhận của các ngươi đến cho hắn, hắn mới chịu buông tay. Hắn còn không yên tâm ta, kiên quyết phái đám thân binh này cùng đi theo đội. Tên điên rồ này, ta thật muốn xem, chờ sau khi cầm công văn về, hắn rốt cuộc sẽ làm thế nào? Tương lai truy cứu chịu tội, hắn làm sao trốn, hắn dám làm chuyện như vậy, bản thân hắn không cần tính mạng, nhưng tính mạng người nhà cũng không cần nữa, tiền đồ thân gia của thân uy bọn ta hắn cũng không để ý, tên khốn này…”
Hắn càng chửi càng tức, càng tức lại càng chửi. Có lẽ là bởi vì chuyện Lư Đông Ly làm quá mức kinh thế hãi tục, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận. Hoặc giả chỉ vì sợ sau này liên lụy, cho nên hắn càng phải tỏ rõ lập trường, trước mặt mọi người tỏ ra là mình ghét cay ghét đắng Lư Đông Ly, tất nhiên sẽ phân rõ giới tuyến với y, làm ra tư thái hoàn toàn không liên quan, để cầu sau đó đừng vì việc của Lư Đông Ly mà bị liên lụy.
Có lẽ hắn cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, rất nhiều khó xử đành chịu, nhưng đáng tiếc, ở đây chẳng ai thông cảm cho hắn, nhất là Phong Kính Tiết.
Trong lòng Phong Kính Tiết cố nhiên chửi còn lợi hại hơn Tô Lăng, nhưng nghe hắn ồn ào không ngừng như thế, lại cảm thấy vừa đáng ghét vừa chối tai.
Tên khốn đó có ngu hơn thì vẫn là chủ soái của Định Viễn quan bọn ta, ngươi ở trước mặt tướng sĩ Định Viễn quan mắng không ngừng, thật xem chúng ta toàn là đầu gỗ.
Y chậm rãi nhướng mày, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười lạnh lẽo, từng chữ từng chữ hỏi: “Tô đại nhân, việc Lư soái cưỡng ép Tổng đốc, có thể ầm ĩ cho mọi người đều biết?”
Những tướng lĩnh liên can đã làm việc với y một thời gian khá dài, hơi nắm được tính y, phần lớn đều lạnh cả người, không tự giác được cách xa y một chút, đến cả thân binh Tiểu Đao của y cũng len lén lui lại.
Tiếc là Tô Lăng đã tức đến phát điên lại chẳng có chút ý thức nguy cơ: “Chuyện hoang đường như vậy nói ra cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, để người ta biết Tổng đốc bị cưỡng ép, chính vụ bốn quận này chẳng phải là cần tạm dừng toàn bộ, hắn đang túm chặt Tổng đốc không buông trong thư phòng phủ Tổng đốc, quan binh bốn quận tuy nhiều, nhưng sự tình quan trọng, người trong phủ Tổng đốc cũng không dám lộ ra, hơn nữa hắn còn có một đám thân binh vây quanh thư phòng, càng khiến người không tiện cứu. Việc này đành phải tạm thời đè xuống không công khai, Tổng đốc cáo ốm không xử lý công việc, trong phủ cũng đóng chặt đại môn không tiếp khách. Trước mắt trừ những quan viên liên quan tới việc này thì người bên cạnh cũng không hay biết. Nhưng chuyện kiểu này sao có thể giấu lâu. Mặc kệ hắn hiện tại uy phong cỡ nào cũng không thể thoát thân, nhất định phải truy cứu.”
Tô Lăng tức tối nói: “Quên đi, còn nói những việc này làm gì, các ngươi ký nhận mau chút là được, dù sao chỉ cần các ngươi cẩn thận để ý, chớ có vượt quá quy củ, cho dù truy cứu trừng phạt, cũng không liên quan tới các ngươi.”
Phong Kính Tiết gật đầu: “Quả nhiên, kẻ càn quấy phạm pháp là y, với những người không biết chuyện bọn ta, tất nhiên là chẳng liên quan.”
Y không trì hoãn nữa, gọi mọi người cấp tốc kiểm tra đồ, sau đó nhanh chóng ký công văn.
Tô Lăng vừa cất công văn vào ngực, liền gọi thủ hạ, vội vàng chạy về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook