[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 3 - Chương 6: Câu hỏi bất chợt

“Chủ ý đi kiện oanh oanh liệt liệt như vậy là ai nghĩ ra thế, thật là quá xảo quyệt.” Phong Kính Tiết cười hỏi.

Phó Hán Khanh có phần không thể xác định nói: “Có thể xem như là ta nghĩ ra.” Mặc dù y chỉ nói ra ý đồ đại khái.

Phong Kính Tiết trừng mắt nhìn y, biểu tình kia quả thực có phần kinh hãi: “Ngươi? Ngươi làm sao có thể rảnh rỗi mà nghĩ loại mưu ma chước quỷ này?”

Phó Hán Khanh hơi chột dạ nói: “Ta cũng đâu muốn nghĩ, nhưng nếu ta không nghĩ ra chủ ý, họ sẽ đi giết người.” Y đưa tay chỉ Địch Cửu, vẻ mặt lên án tố cáo.

May mà Địch Cửu cố kỵ có người ngoài, bằng không chẳng biết giận quá sẽ có phản ứng quá khích gì nữa.

Phong Kính Tiết nghe vậy mới hiểu ra, bất giác bật cười: “Ngươi không muốn giết người, có thể hạ lệnh không cho họ giết.”

Phó Hán Khanh lắc đầu: “Với lại, họ vô tội bị đánh bị cướp, họ cũng cần một sự công bằng. Ta không có quyền lực yêu cầu họ không truy cứu, huống chi nếu ta chỉ không cho phép họ trả thù mà không đưa ra phương pháp khác, họ cũng nhất định không thể nghe.”

Phong Kính Tiết hơi cười khẩy: “Giáo chủ ngươi uy tín không đủ, liền muốn lợi dụng quan phủ.”

Phó Hán Khanh hùng hồn nhìn y: “Lợi dụng cái gì, đây là quyền lực chính đáng của lão bách tính nộp thuế chúng ta.”

Phong Kính Tiết cười ha ha: “Phải phải phải, đây là quyền lực chính đáng của các ngươi, chẳng qua người trong giang hồ chưa chắc đã đồng ý.”

“Bọn họ đồng ý, chưa chắc là chính xác…” Phó Hán Khanh mặc dù tranh chấp, nhưng rốt cuộc vẫn có phần không xác định, thoáng chột dạ hỏi “Ta làm như vậy, không đúng à?”

Phong Kính Tiết nhìn y chăm chú một hồi, lúc này mới cười nói: “Đương nhiên, đây là phương pháp chính xác nhất, lý trí nhất và đắc lợi nhất.” Bên tai nghe thấy một tiếng hừ lạnh nhè nhẹ. Y thờ ơ nhìn Địch Cửu một cái rồi nói tiếp “Có lẽ không phải là cách uy phong nhất, được lòng người nhất, khiến thủ hạ sùng bái nhất, tóm lại cách này của ngươi, trừ bản thân ngươi rất mất ấn tượng trước mặt thủ hạ bên dưới, đối với thủ hạ, với cả Tu La giáo đều có lợi.”

Phó Hán Khanh nghe vậy mới thoải mái. Mặc dù y thân trải sáu đời, thấy nhiều tình đời. Nhưng bản thân chưa bao giờ tham dự trong đó, không chịu phí tâm cơ mưu đồ, cho nên với cách nghĩ của mình y không hề tin tưởng, được Phong Kính Tiết khẳng định, mới xác định mình không hề làm sai, về phần cách này sẽ khiến mình bị thiệt hại gì, mấy vấn đề này y hoàn toàn chẳng thèm suy nghĩ.

Địch Cửu cuối cùng đã có phần không thể kiềm chế, cười lạnh nói: “Việc này tất nhiên khéo léo, nhưng thật sự tổn hại thể diện của chúng ta, tổn thương nhiệt huyết hào tình của đệ tử giang hồ.”

“Nhiệt huyết hào tình, thứ này có thể dùng làm cơm ăn không?” Phong Kính Tiết cười cười, đưa tay vẫy thiếu niên kiếm thủ vừa rồi truyền lời, đang đứng phía sau Phó Hán Khanh kia: “Tiểu huynh đệ, ngươi có ý kiến gì với cách làm này của giáo chủ các ngươi?”

Lăng Tiêu sửng sốt, nhìn vẻ mặt Địch Cửu một chút, lúc này mới nói: “Đệ tử địa vị thấp kém, không dám bình luận quyết định của giáo chủ. Nhưng đệ tử mười năm khổ tu kiếm nghệ, chỉ một lòng mong được dốc sức cho thần giáo. Dù tan xương nát thịt, cũng không dám từ. Lần này thần giáo chịu đại nhục này, đệ tử càng nguyện không mượn tay người khác, mà lấy thanh kiếm trong tay, rửa nhục cho thần giáo.”

Phong Kính Tiết gật đầu cười cười, lại hỏi: “Ngươi có phụ mẫu không? Có thân nhân không? Có nữ tử mình yêu không?”

Lăng Tiêu ngẩn ra, hồi lâu không thể đáp. Chẳng qua mặt hơi đỏ lên.

Phong Kính Tiết gật đầu hài lòng: “Xem ra là có, như vậy, mặc dù ngươi không vừa lòng với cách làm của giáo chủ các ngươi, nhưng nếu về nhà nói việc này với phụ mẫu thân nhân, ta dám cam đoan, họ nhất định sẽ vô cùng cảm kích giáo chủ các ngươi.” Trong ánh mắt y, hàm chứa chút khoan dung của người trưởng thành đối với tiểu hài tử: “Người thiếu niên đều nhiệt huyết, hở chút là hô đánh hô giết, mà không chịu quý trọng sinh mệnh của mình, lại không biết có lúc nhiệt huyết này là thương tổn và giày vò rất lớn đối với thân nhân.”

Địch Cửu hơi nhướng mày, cuối cùng không muốn ở trước mặt mọi người tranh chấp quá nhiều, mất thân phận, nhẹ nhàng vung tay, mọi người bao gồm Lăng Tiêu đều lập tức lui xuống lầu.

Địch Cửu lúc này mới khoanh tay lạnh lùng nói: “Đệ tử thần giáo chúng ta, chưa từng sợ chết.”

Phó Hán Khanh có phần không nhịn được nói chen vào: “Hễ đánh nhau là có khả năng chết người. Mặc dù họ không sợ chết, chúng ta cũng không thể tùy tiện để họ mạo hiểm.”

Địch Cửu lạnh lùng trừng y: “Đã ở trong võ lâm thì không nên sợ chết.”

“Dựa vào cái gì mà người võ lâm không thể sợ chết.” Phó Hán Khanh về mặt chân lý y đã nhận định, đặc biệt cố chấp “Người võ lâm cũng đâu thấy nhiều hơn người khác mấy mạng.”

Phong Kính Tiết lại không bước đến tận cùng tử lộ như y, cười khẩy mà nói: “Vì sao người trong giang hồ vĩnh viễn khó thành đại khí, vì sao nhân vật võ lâm, sóng gió lớn nhất nổi lên chỉ là trong dân dã, chính bởi vì họ rất thích hiếu dũng đấu đá, mọi việc đều dùng sức quyết định, mà không biết khéo léo. Các ngươi bất mãn A Hán, lại không biết nếu không có A Hán, phân đàn ở phủ Đại Danh của các ngươi sẽ chẳng còn đất dừng chân.”

Chân mày Địch Cửu giương lên, như kiếm ra khỏi vỏ: “Ngươi…”

Nhưng Phong Kính Tiết căn bản không cho y đường tranh biện, lại lạnh lùng nói: “Ta còn không biết tác phong của Tu La giáo các ngươi, mọi việc chỉ biết giết chóc, chỉ biết lấy lực phục người, chỉ biết gây nên huyết tinh khủng bố, chỉ biết phá hoại, mà không biết xây dựng, nếu không có A Hán, các ngươi chắc chắn sẽ giết sạch cả nhà kẻ thù. Các ngươi cũng không thử suy nghĩ một chút, quan phủ Triệu quốc đối với những phân loạn dân gian này là lười quản, không phải không thể quản. Võ lâm cũng thế, thương trường cũng thế, tranh tranh đấu đấu, là không thể tránh khỏi, nhưng nếu thoáng cái gây ra bốn án diệt môn quá lớn, đồng thời hủy diệt bốn thương hiệu, các ngươi cho là quan phủ còn có thể khoanh tay đứng nhìn? Tri phủ đại nhân không cần mũ ô sa nữa? Cho dù các ngươi bổn sự cao siêu, không sợ quan phủ điều động quân đội đến vây quét, nhưng các ngươi còn có thể làm ăn nữa sao? Không thể làm ăn không kiếm được tiền, ngần ấy đệ tử ăn gì uống gì? Các ngươi làm sao phát triển thế lực.”

Địch Cửu nhất thời bị y chặn họng không thể nói gì, Phong Kính Tiết vẫn chưa thỏa mãn, cười khẩy nói: “Các ngươi cảm thấy Tu La giáo tài giỏi lắm sao? Tiếc rằng ta một thương nhân cũng coi thường các ngươi. Ngoài mặt, các ngươi ở thiên hạ chư quốc đều có thế lực, nhưng chính vì thế lực lượng mới không đủ tập trung. Ngoài mặt, các ngươi giống như đã dấy lên vô số mưa gió, song chính bởi quá nổi bật, cho nên mới rước lấy thế lực các phương căm thù vây quét, ngoài mặt, các ngươi thực lực hùng hậu, nhưng trên thực tế thì sao, các ngươi có ngần ấy tổ chức khủng bố, ngần ấy sát thủ huyết tinh, ngần ấy mật thám mật điệp, người nào không phải dựa vào hàng đống tiền huấn luyện ra, người nào không cần dùng cả đống tiền để dưỡng. Không có tiền, nói gì cũng phí công, các ngươi còn không bằng kẻ làm ăn ta đây tầm mắt minh xác, hành động thuận tiện. Nhìn việc các ngươi làm ở cái phủ Đại Danh con con này đi. Mang theo một khoản tiền lớn, liền ầm ĩ ra vẻ khắp tứ phía, việc làm ăn các nơi đều muốn dính vào, lợi ích tứ phương đều muốn đụng chạm, đối mặt với thủ pháp buôn bán áp chế của các thương hiệu cũ, chỉ biết cậy mạnh đánh trả, ỷ nhiều người, trưởng giả biết công phu, đặt chân chưa vững đã gây thù tứ phía, mới rước lấy đại họa ngày hôm qua. Tác phong Ma giáo kiêu ngạo kiểu này, chính là nguyên nhân mấy trăm năm qua các ngươi thủy chung đều bị thiệt.”

Ngữ khí của Địch Cửu nghiêm túc đến cực điểm: “Ngươi bằng tư cách gì mà bình phán giáo ta như vậy.”

“Bằng ta mạnh hơn ngươi.” Phong Kính Tiết một câu khiến Địch Cửu nghẹn họng gần hộc máu. Thế nhưng thật sự không thể phản bác lấy một chữ. Ỷ mạnh hiếp yếu vốn là tác phong của Tu La giáo, hiện giờ người ta học theo, Địch Cửu trừ tự nhận xui xẻo thì còn có thể làm gì.

Mắt thấy hai người đã nói đến sắp bốc hỏa. Sắc mặt Địch Cửu càng lúc càng lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, Phó Hán Khanh cẩn thận chen giữa hai người họ, hòng bảo đảm nhỡ mà đánh nhau mình có thể giảm bớt. Lúc này mắt thấy tình huống không đúng, bèn cười khan đôi tiếng: “Ta nói, việc đó…”

“Ngươi câm miệng.” Địch Cửu giận dữ mắng một tiếng.

Rõ ràng đều là người võ công cao hơn y. Đối mặt với Phong Kính Tiết, y có sự cố kỵ rất bình thường rất hợp lý, nhưng đối với Phó Hán Khanh, cơ hồ chư vương Tu La giáo mỗi một người đều không thể cầm được, quên mất mọi cố kỵ đến từ võ công của y, lấy ức hiếp y làm vui. Lúc này Phó Hán Khanh nhảy vào họng khi đang đầy ngập lửa giận, muốn không xem y là nơi trút giận cũng không thể.

Phó Hán Khanh sờ sờ mũi, thật sự ngoan ngoãn câm miệng, không nói tiếng nào.

Phong Kính Tiết buồn cười: “Giáo chủ bất lực nhất thiên hạ, không thuộc ngươi không được.”

Phó Hán Khanh lắc đầu, vẻ mặt lại có chút đắc ý: “Như vầy tốt lắm mà, trên cơ bản, ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, lại còn không cần phí tâm tư. Thỉnh thoảng bị mắng hai câu thì có làm sao. Chỉ cần đừng mãi gây ra mấy vụ đánh giết như vậy khiến ta phải phí tâm xử lý là được.”

Y thở dài, nhớ tới hôm qua hao tâm tổn trí, nghĩ lại vẫn còn hơi sợ.

Cho dù là Địch Cửu thầm ôm dã tâm, nghe tuyên ngôn không nên thân như vậy của giáo chủ nhà mình, cũng không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi cảm thấy mất mặt.

Phong Kính Tiết cười ha ha: “A Hán, để ta dạy ngươi, lần sau nếu họ còn hung dữ với ngươi, hoặc là muốn làm chuyện ngươi không thích, hoài nghi quyết định của ngươi nữa, ngươi cứ tùy tiện vận đủ nội lực, tìm một kẻ có uy vọng nhất trong đám người đó, thân thân thiết thiết vỗ vai là được, cam đoan sẽ không còn ai dám hoài nghi quyền uy của giáo chủ ngươi. Cho dù ngươi muốn ngủ từ đầu năm đến cuối năm cũng tuyệt không có ai đến đánh thức.”

Phó Hán Khanh trố mắt nhìn: “Như vậy sẽ chết người.”

“Giết người lập uy, đây không phải là thủ đoạn Tu La giáo thường dùng nhất sao?”

Phó Hán Khanh do dự lắc đầu: “Bọn họ như vậy là không đúng, ta vẫn không đồng ý, nếu ta làm như vậy thì cũng sẽ giống họ.”

Phong Kính Tiết mỉm cười: “Đúng với không đúng, thật sự quan trọng như vậy sao? Kỳ thật đâu chỉ giang hồ, ngay cả người toàn thiên hạ, làm sao không quen cách sống lấy kẻ mạnh làm tôn này?”

Vẻ do dự trên mặt Phó Hán Khanh đã dần dần chuyển thành bình tĩnh: “Sai chính là sai, không thể vì nhiều người làm như vậy, không thể vì nhiều người tập mãi thành quen những điều này, mà sai sẽ biến thành đúng.”

Ánh mắt Phong Kính Tiết thản nhiên ngừng trên mặt y: “Ngươi đang ở trong nhân thế…”

“Nhưng ta vẫn là ta, ta không yêu cầu thế giới thay đổi vì ta, nhưng ta không định thay đổi vì thế giới này.” Phó Hán Khanh đáp cực kỳ tự nhiên, sau đó đưa tay che miệng ngáp một cái, hiển nhiên đã hơi uể oải buồn ngủ, không định tiếp tục thảo luận vấn đề triết học cao thâm nữa.

Phong Kính Tiết chỉ nhìn y một hồi, thấy mí mắt y đã dần có dấu hiệu khép lại, bèn nở nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Khác với đời đầu tiên đơn thuần vô tri, thân trải sáu đời, những điều nên hiểu y đều đã hiểu được, đã lựa chọn cách sống như trước, vậy thì mình cũng không nên can dự nhiều. Lựa chọn của mỗi người đều nên được tôn trọng, cho dù kiên trì như vậy sẽ cho y càng nhiều tra tấn và khổ nạn.

Ngẫm nghĩ lại, sự kiên trì của A Hán cùng một người khác, trái lại hơi giống nhau.

Chẳng qua, Lư Đông Ly cho dù nội tâm kiên trì dứt khoát nhưng hình thức vẫn phải làm. Để không bị thế giới này xem như dị loại, mọi người cần che giấu sự khờ dại, trái tim không chịu lớn lên, không muốn phủ đầy phong trần kia của mình, mà không phải như A Hán, rõ ràng cái gì cũng biết hết đấy, song ngay cả ngụy trang đơn giản nhất cũng lười làm.

Mắt thấy giáo chủ nhà mình vừa nói chuyện vừa ngáp liên tục, cả người đã sắp ngả lên ghế, mắt thấy cái tên lai lịch không rõ, cổ cổ quái quái này mỉm cười ra vẻ huyền bí với giáo chủ.

Địch Cửu bực bội trong lòng, ngữ khí cũng tuyệt không tốt lành nổi: “Chuyện các hạ muốn làm đã xong chưa?”

Nghe lệnh đuổi khách trực tiếp như thế, Phong Kính Tiết cũng bất giác cười, Thiên vương của Tu La giáo trong truyền thuyết nên là nhân vật đủ thâm trầm. Hiện tại lại thấp tha thấp thỏm đến bước này, có lẽ trong khoảng thời gian sống chung này, định lực đã bị A Hán mài mòn không ít.

“Ta định đến đây hỏi thử các ngươi làm trò quỷ gì, hiện tại đã biết rõ, chẳng qua là một tên lười sợ giết người đổ máu, mới làm ra lắm chuyện như vậy, ta cũng an tâm rồi, mặt khác, ta là đông gia của Xương Long, không muốn phủ Đại Danh loạn lên. Các ngươi không phải khó làm ăn ở phủ Đại Danh, bị rất nhiều thương gia bản địa tẩy chay sao, vậy thì có ý cùng Xương Long hợp tác, lui tới làm ăn, hỗ trợ lẫn nhau không?”

Không đợi Địch Cửu nói, Phó Hán Khanh đã đáp luôn miệng: “Nguyện ý, nguyện ý.” Không phải là y suy xét làm ăn với Phong Kính Tiết sẽ có bao nhiêu lợi ích cho Tu La giáo, chẳng qua nghĩ, Phong Kính Tiết giỏi giang như thế, nhập bọn với y chắc hẳn phân đàn phủ Đại Danh sẽ không bị phiền toái như vậy nữa, không cần ném vấn đề giết người lên đầu bắt mình giải quyết nữa. Chỉ cần có thể làm biếng, y đương nhiên phải toàn lực ủng hộ “Kính Tiết, may mà có ngươi giúp ta…”

Phong Kính Tiết vội vàng chặn y lại: “Ai có hứng thú giúp ngươi, ta muốn giúp mình thôi. Ta có cả đống sinh ý ở phủ Đại Danh, nếu mặc các ngươi làm loạn phủ Đại Danh, ta sẽ tổn thất rất nặng, hơn nữa chúng ta đã là bằng hữu, chắc hẳn khi làm ăn thủ hạ của ngươi sẽ không tính kế ta, nếu hai bên đều tin được, mọi người đều có lợi, cớ sao mà không làm.”

Phó Hán Khanh cũng biết mình lỡ lời, theo quy củ thì Phong Kính Tiết không thể trợ giúp y, vậy nên vội vàng ngượng ngùng cười đôi tiếng cho qua.

Ngay cả Địch Cửu vẻ mặt cũng hơi biến, tuy không biết tài hoa buôn bán của Phong Kính Tiết, nhưng cũng hiểu được người này không thể coi thường, phân đàn phủ Đại Danh nếu được thế lực của y trợ giúp, tất nhiên là lợi ích không ít, nhưng người này nhiệt tâm như thế, rốt cuộc lại có mưu đồ gì với Tu La giáo.

Phong Kính Tiết cũng nhìn ra tâm tư của y, cười nói: “Địch công tử, ngươi không cần quá cao hứng, đương nhiên cũng không cần nghi kỵ, ta là một thương nhân thuần túy, không hề có thế lực giang hồ gì để giúp ngươi, ta cũng sẽ không tham gia vào nội bộ Tu La giáo các ngươi. Ngay cả lui tới buôn bán, ta cũng chẳng qua chỉ thị thuộc hạ, do y đi giao dịch hợp tác với bọn thuộc hạ của ngươi thôi. Ngươi cũng đừng quá thất vọng, Xương Long của ta tuy không phải thương hiệu nổi danh nhất, nhưng vững chắc nhất cả phủ Đại Danh, hơn nữa tên của ta cũng tuyệt không chỉ có sinh ý của một mình Xương Long. Nếu ngươi có hứng thú, cũng có đủ hoài bão, không ngại cho thủ hạ của ngươi xem thủ pháp làm ăn của Xương Long chúng ta. Ta sẽ giao xuống, sổ sách, quản lý, kỹ xảo các mặt, đều có thể cho các ngươi tham khảo không giấu giếm. Người của các ngươi, khí giang hồ trên người quá nồng, mặc dù cũng làm ăn nhưng chưa bao giờ biết thật sự suy xét vấn đề từ góc độ của người làm ăn. Người làm ăn hòa khí sinh tài, sự phồn vinh của một phủ một vùng, có thể giúp chúng ta được lợi gấp đôi, người làm ăn không thể gây thù chuốc oán quá nhiều, không thể quá cứng rắn, càng không thể tranh khí phách. Có thể cạnh tranh nhưng nên có điểm dừng. Mà bất cứ sự cạnh tranh nào quá thảm thiết, cuối cùng sẽ chỉ tạo thành cục diện cùng bại. Làm ăn lớn cũng cần vũ lực thích hợp để bảo vệ, nhưng tác dụng quan trọng nhất của võ công, là bày ở bên uy hiếp, một khi thật sự dùng đến vũ lực này, với người với mình đều chưa hẳn có lợi…”

Y nói thản nhiên như vậy, lại ẩn ẩn có giọng điệu giáo huấn, hiếm khi Địch Cửu không nổi giận, nghiêm túc lắng nghe, thần sắc dường như có biến chuyển.

Phong Kính Tiết âm thầm gật đầu, người này tính nhẫn nại tuy không đủ, rốt cuộc vẫn hiểu đại cục, biết nặng nhẹ.

Nhưng Phó Hán Khanh lại hoàn toàn không có một chút tâm tư nghe trường thiên đại luận này, bây giờ tâm thần thư thái, chỉ cảm thấy mọi việc hài lòng, ngồi trên ghế, đầu bắt đầu quen thói ngả dần xuống.

Phong Kính Tiết ngẫu nhiên đưa mắt, thấy Phó Hán Khanh dáng vẻ như ngủ mà không, bất giác bật cười, tiến lên nhẹ nhàng bóp vai y: “Được rồi, được rồi, ngươi mệt thì cứ ngủ đi, có thể nể mặt đến nói chuyện với ta một lúc thế này, ta đã cảm kích lắm rồi. Chuyện ta đến làm đã làm xong, cũng nên đi rồi.”

Phó Hán Khanh mơ mơ màng màng bị y bóp ngẩng đầu lên, mắt vẫn chưa mở ra, tay lại tự nhiên đặt trên tay y, sau đó khẽ hỏi: “Kính Tiết, ngươi nói cho ta biết, Địch Phi vì sao muốn ta làm giáo chủ Tu La giáo?”

Phong Kính Tiết chấn động, ngạc nhiên nhìn y.

Phó Hán Khanh đã mở mắt, trong ánh mắt vẫn là một dải sương mù, lại hỏi: “Vì sao ông ấy phải lưu lại di ngôn như vậy?”

Vừa rồi y đã là ai khác, cho nên thần trí mới không hoàn toàn thanh tỉnh, cho nên mới bất tri bất giác hỏi ra lời hoàn toàn không liên quan đến bầu không khí hiện trường như vậy?

Vừa rồi, y chính là trong giấc mộng cực ngắn cực ngắn đó, trông thấy người của năm tháng cực xa xôi, cực xa xôi trước kia, cho nên bất tri bất giác gọi ra tên người nọ.

Hay là, từ khoảnh khắc y biết di ngôn này, vấn đề này một mực quanh quẩn trong lòng, chưa từng có một thời một khắc nào biến mất. Khi y thanh tỉnh y không hề biết, nhưng khoảnh khắc như ngủ mà chưa, tựa mộng mà phi này, đối mặt với người bạn y tín nhiệm, đối mặt với Phong Kính Tiết hiểu rõ mấy đời bể dâu mấy trăm năm qua, y bất tri bất giác mê mê mang mang hỏi ra.

Phong Kính Tiết lăng lăng nhìn y, không nói được chữ nào.

Địch Cửu vẻ mặt cực kỳ dị, mắt lộ kỳ quang nhìn y.

“Địch Phi vì sao muốn ta làm giáo chủ Tu La giáo?”

Không phải “Địch Phi vì sao muốn một người trong tên có chữ hán làm giáo chủ.”

Ngữ khí khẳng định mà bình thản như vậy. Địch Phi bảy trăm năm trước, Huyết Tu La bảy trăm năm trước, thật sự di ngôn cho một người tên là Phó Hán Khanh bảy trăm năm sau đến kế thừa Tu La giáo sao?

Trong đây không có trùng hợp, không có hiểu lầm, thật sự là nhân duyên truyền thừa bảy trăm năm chưa từng đoạn tuyệt sao?

Phó Hán Khanh, người này, y rốt cuộc là ai?

Song, bản nhân của vấn đề lại hoàn toàn không biết vấn đề này đã tạo thành chấn động thế nào trong lòng người khác.

Y chỉ là nhập nhèm ngái ngủ, như tỉnh mà không, y chỉ là nhất thời mơ hồ, vì thế không cẩn thận hỏi ra vấn đề sâu trong lòng vẫn một mực truy hỏi, nhưng cả chính mình cũng vị tất đã phát hiện.

Y chỉ là vừa không quan tâm đoạn sau của vụ kiện cáo, cũng không để ý sự phát triển của phân đàn phủ Đại Danh trong tương lai, càng chưa từng cảm thụ sâu sắc không khí quái dị mà hơi khẩn trương giữa ba người trên lầu này, tất cả đối thoại, tất cả tranh phong, vừa còn vang bên tai, lại tức thời như nước trôi đi trong óc, chưa từng lưu lại mảy may dấu vết trong lòng. Giữa mê mông, điều duy nhất còn nhớ, bất quá là một vấn đề bao lâu nay.

Y chỉ mơ mơ hồ hồ, hỏi ra một vấn đề mà chính y cũng không biết là gì, y chỉ là mông mông lung lung, nói ra một câu lúc y tỉnh táo có lẽ sẽ không hỏi, sẽ không nói, mà hiện tại cho dù nói ra, lại cũng vị tất đã thật sự chờ mong đáp án.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương