[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
-
Quyển 3 - Chương 13: Viễn hành Đới quốc
Địch Cửu làm việc cực kỳ mạnh mẽ vang dội, kiên cường quyết đoán. Lúc đầu không hề có ý định đi, sau đó chợt động tâm niệm, chỉ thuận miệng phân phó một câu, ngày hôm sau liền lên đường.
Đám người Đoàn Thiên Thành, theo lệ hoặc là nói mấy câu tình cảm giữ lại, hoặc là khách sáo nói muốn mời công tử chỉ điểm thêm mấy ngày, được hai ba câu liền bị Địch Cửu lạnh băng răn dạy một hồi.
Chúng ta thân gánh đại sự của thần giáo, há có thể trì trệ vì một phân đàn này. Nơi chốn đều muốn người ngoài chỉ điểm cho ngươi hành động như thế nào, đàn chủ ngươi làm thế nào đấy?
Mắng một phen như vậy, khiến Đoàn Thiên Thành mồ hôi như mưa.
Địch Cửu lại thu đi vẻ giận dữ, từ từ khuyên giải an ủi vài câu, chỉ nói biết chỗ khó xử của y, thần giáo cũng sẽ không quên công y khai phá. Tương lai thần giáo trùng quang, nhất định phải trọng dụng nhân tài, nếu mong ngày đó có điều thành tựu, tôi luyện hôm nay càng không thể thiếu.
Cứ như thế, hoặc uy hoặc ân, hoặc trách hoặc an ủi, tất nhiên là khiến Đoàn Thiên Thành ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó lại lục tục tiếp kiến các nhân vật cốt cán của phân đàn, cùng họ trí tửu chia tay, chân thành trò chuyện, hoặc khích lệ, hoặc chỉ điểm, hoặc quở nhẹ, hoặc trấn an, tất nhiên đem hình tượng lãnh túc uy nghiêm nhưng cũng ân đức kiêm thi của y khắc vào lòng mỗi người.
Đoàn Thiên Thành tội nghiệp chỉ có gần nửa ngày để chuẩn bị, thủ hạ trọng tướng lại đều bị y triệu đi, nhất thời bận đến sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao mới có thể tổ chức buổi tiễn biệt này uy phong to lớn, càng vì an bài hành trình dọc đường được thoải mái mà phí tâm lực hơn.
Địch Cửu sau khi tiếp kiến mọi người xong xuôi, lại phái người truyền lời cho y, bảo không cần tụ tập mọi người đến tiễn biệt, mà sự phô trương lúc lên đường cũng khỏi cần bố trí, chỉ cần cung cấp khoái mã là được.
Mặc dù người bên trên nói như thế, người bên dưới lại không dám sắp xếp theo. Ai biết thượng ty trên đầu có phải là cố ý khách khí hay không. Vờ giản dị, nhưng thật sự làm theo ý ngươi, ngươi mặt cười hì hì, miệng khen nghe lời, không chừng trong lòng lại hận không thể giết người.
Đạo thượng hạ chung sống này vốn cực có học vấn, cực thâm ảo.
Cho nên Đoàn Thiên Thành đáng thương một đêm không ngủ, ngần ấy người liên quan trong phân đàn phủ Đại Danh không ai có thể ngủ một giấc yên ổn, khẩn cấp huy động, đem việc sắp xếp tiễn biệt, chuẩn bị lộ trình, đều làm một đơn giản một long trọng, hai phương án. Đến lúc đó cứ xem Địch công tử thích loại nào.
Ngày hôm sau, từ Đoàn Thiên Thành trở xuống, nguyên một đám người liên can đều vì không ngủ đủ giấc mà mở to tròng mắt toàn tơ máu, chỉnh tề xếp hàng cung kính đưa tiễn.
Địch Cửu làm sao không biết đám người này vất vả một đêm, nhưng cũng chỉ khi nhìn thấy vẻ mặt họ hiện tại mới bừng tỉnh đại ngộ, quở mọi người vài câu như trách mà khen, đám người liên can mỗi kẻ tinh thần phấn chấn. Tự cho là đã để lại ấn tượng sâu trong lòng Địch công tử, càng thêm quyết tâm tương lai phải làm thật tốt, biểu hiện thật tốt, để được Địch công tử đề bạt.
Về phần chuẩn bị cho cuộc viễn hành, Địch Cửu vẫn chọn khoái mã khinh kỵ, để hòng đạt đến tốc độ tốt nhất.
Quyết định này tất nhiên lại được thuộc hạ nhất trí khen ngợi, nào là Địch công tử tâm gắn liền với thần giáo, Địch công tử vì công sự không chịu tự yêu quý mình nọ kia.
Đương nhiên, nếu Địch Cửu chọn nghi thức long trọng, xa giá xa hoa, họ cũng có thể biên ra các loại ứng đối công tử uy nghiêm trang trọng gì đó để nịnh hót.
Người duy nhất có ý kiến với phương thức xuất hành này là giáo chủ đại nhân của họ.
Phó Hán Khanh hai mắt mơ màng nhìn một hàng ngựa cao to bên ngoài, dòm đông ngó tây một phen, xác định không tìm được cỗ xe ngựa thoải mái hoa lệ của mình lúc đến, bèn ngạc nhiên hỏi ngay: “Sao không có xe ngựa.”
Sự thất vọng của y hiển hiện rõ ràng.
Trên xe ngựa có thể ngủ ngon, mà trên lưng ngựa… Y chỉ có thể không ngừng đổi mới ghi chép vì ngủ gật mà ngã ngựa thôi.
Bất quá tiếc là giáo chủ trước mặt thủ hạ không hề có uy vọng đáng nói, kỳ thật trong mắt mọi người, y và Địch Cửu rốt cuộc người nào mới là giáo chủ chân chính, hoàn toàn là vấn đề chờ thương thảo.
Cho nên trên cơ bản, không có bất cứ ai sau khi nghe ý kiến của y, có hành động gì dốc sức cho giáo chủ. Cuối cùng lời của y chỉ đổi lấy Địch Cửu trừng một cái lạnh băng: “Phân đàn bản giáo trải khắp các nước, cách nhau há chỉ vạn dặm, ngươi dọc đường ngồi xe ngựa, hành tẩu chậm như rùa, ngươi định dùng mười năm hay hai mươi năm để hoàn thành lần tuần tra này?”
Tuy rằng tư tâm của y có phần cố ý nhằm vào Phó Hán Khanh, nhưng lời nói lại vẫn rất có đạo lý, cho nên Phó Hán Khanh tuyệt không cảm thấy mất mặt mà gật đầu, vui lòng phục tùng, lập tức lên ngựa chẳng nói thêm lời nào ngu ngốc.
Giáo chủ cũng đã lên ngựa, những người khác đương nhiên không thể trì hoãn thêm, một lần nữa ngăn dự định dẫn mọi người đi theo đưa tiễn của Đoàn Thiên Thành, đám người Địch Cửu cũng đều lũ lượt lên ngựa.
Lần này trừ đám người vốn ra từ tổng đàn, còn có Tề Hạo đồng hành với họ, bởi vì trạm tiếp theo họ phải đi, chính là Đới quốc Tề Hạo sở tại.
Đám người Đoàn Thiên Thành nhận mệnh lệnh, không thể đi theo đưa tiễn, đành phải đứng tại chỗ, lấy tư thái cung kính, mắt tiễn đoàn người khoái mã khinh kỵ đi xa. Sau đó tận mắt thấy một bóng người trực tiếp ngã nhào khỏi ngựa.
Việc này, giáo chủ không phải lợi hại đến mức đi vài bước như vậy mà cũng có thể ngủ gật ngã ngựa chứ.
Mọi người hơi kinh nghi nhìn nhau một thoáng, trong lòng một lần nữa vô cùng kiên định tin chắc, tên đó khẳng định không phải là giáo chủ, tuyệt đối không thể là giáo chủ.
Địch Cửu dẫn đoàn người ngày đêm kiêm trình, khoái mã lao đi như bay, chưa đến lúc người ngựa cùng mệt nhoài thì tuyệt không dừng lại nghỉ ngơi. Cách đi như vậy cực hại thân tốn sức. Cũng may mọi người trong đoàn phần nhiều có võ công thượng thừa hộ thân, vẫn có thể duy trì.
Mọi người chỉ nói Địch Cửu quan tâm việc của thần giáo, một lòng chỉ muốn đến Đới quốc nhanh một chút, chẳng những không ai có lời bất mãn, thậm chí lòng đầy kính nể, lấy Địch công tử làm gương, rất đỗi cảm động vì người đi đầu vĩ đại chịu khổ.
Tề Hạo là lão thần tử của thần giáo, vốn có kỳ vọng tốt đẹp vô hạn với tân giáo chủ, nhìn Địch Cửu biểu hiện như vậy càng âm thầm cảm thấy vui mừng vô hạn.
Chỉ có Phó Hán Khanh, Tề Hạo vẫn kiên định không đổi, quy y là giáo chủ thế thân. Mà vì thế thân này quá không ra gì, không làm tròn bổn phận nên âm thầm hơi buồn bực. Lại không biết, hành động này của Địch Cửu có quá nửa nguyên nhân là muốn trị Phó Hán Khanh.
Địch Cửu biết Phó Hán Khanh là người lười nhác ham ngủ, tất nhiên chẳng chịu chuẩn bị xe ngựa xa hoa thoải mái để y có thể vừa đi đường vừa hưởng thụ, vừa gối cao ngủ yên.
Khoái mã khinh kỵ, ngày đêm đi gấp không ngừng như vậy, toàn là muốn làm khó Phó Hán Khanh, xem y làm sao ngủ khò khò nữa, đâu biết an bài như thế, ngược lại đã thành toàn Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh mấy ngày đầu, quả thật mỗi ngày rớt khỏi ngựa mấy chục lần, đám người ra từ tổng đàn nhìn quen rồi cũng không sao. Tội nghiệp Tề Hạo phải nhìn không ngừng. Thần kinh người già hơi ăn không tiêu, rồi sau đó mặt cũng biến thành màu xanh thảm.
Mà cả con ngựa của Phó Hán Khanh cũng bị bản lĩnh ngã ngựa thần kỳ này của Phó Hán Khanh kích cực không kiên nhẫn, mỗi lần Phó Hán Khanh rơi khỏi ngựa, nó liền giậm chận hí dài không dứt một cách bừa bãi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, số lần ngã ngựa của Phó Hán Khanh càng ngày càng ít, không phải thuật cưỡi ngựa của y tăng lên, cũng không phải thời gian ngủ gật giảm bớt, mà là Phó Hán Khanh dần dần luyện thành thần công không lầm giữa ngủ và cưỡi ngựa. Ngủ say hơn, thân thể y cũng có thể vô cùng phù hợp với ngựa, theo ngựa lao băng băng mà nhẹ nhàng phập phồng, cho dù là đang ngủ cũng có thể tự nhiên điều chỉnh trọng tâm, không đến mức rơi khỏi ngựa.
Quan trọng hơn là, cuối cùng y đã có thể an an tâm tâm, không hề cố kỵ mà ngủ.
Luân chuyển nhân gian bảy đời liên tục, khiến Phó Hán Khanh đối với nhân gian thế thái đã hiểu biết rất nhiều, cho dù phương pháp ứng phó của y không hề cải tiến tốt hơn nhiều lắm.
Nếu là đời đầu tiên, Phó Hán Khanh gặp phải tên luôn thích đánh lén dò hỏi lúc người ta ngủ như Địch Cửu, khả năng sẽ khóc lóc rơi nước mắt cầu xin Địch Cửu đừng hỏi nữa, sau đó được sự ưng thuận của Địch Cửu, cao cao hứng hứng toàn tâm toàn ý ngủ khò khò, trong giấc mơ bị Địch Cửu moi ra tất cả những lời không nên nói. Sau đó vì máy tính chủ của Tiểu Lâu phát ra công kích mà giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy thi thể Địch Cửu và Địch Nhất.
Nhưng bởi vì đã lịch luyện mấy đời, y cuối cùng cũng hiểu cái gì là nói dối, cái gì là không giữ lời, cái gì là lừa gạt, tuy rằng y thủy chung không thể lý giải, cũng không thể học được mấy thứ cao thâm này, nhưng phòng bị cơ bản y vẫn biết.
Cho nên, y chưa từng uổng phí sức lực đi cầu xin Địch Cửu.
Đồng dạng, y cũng biết thái độ bình thường của mọi người đối với bí mật cao cấp.
Địch Cửu không thể truy hỏi chuyện trong Tiểu Lâu trước mặt bao nhiêu người như vậy, lúc chưa dẹp hết những người không liên quan, Địch Cửu chẳng những sẽ không hỏi, thậm chí phải phòng ngừa y tự mình buột miệng nói ra lời gì không nên nói.
Cho nên, khi mọi người cùng chen lẫn một chỗ, phóng ngựa trên đường, Phó Hán Khanh ngủ thật là an tâm vui sướng.
Nếu theo quy củ ban đầu, nhân xe ngựa đang đi, Địch Cửu còn có thể một mình lên xe, tìm cơ hội tập kích người đang ngủ là y.
Mà hiện giờ, mỗi người đều chỉ cưỡi một khoái mã, tốc độ ngựa chạy lại nhanh thần kỳ. Nếu Địch Cửu nhảy lên sau ngựa của mình nói chuyện, sẽ lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều võ công không tồi, nội lực thâm hậu, nhĩ lực tự nhiên hơn xa người thường. Nếu mình thật sự bị dụ buột miệng nói ra điều gì trong lúc ngủ, mọi người đều có thể nghe rõ rành mạch.
Dưới tình huống như vậy, Địch Cửu chắc chắn không thể làm gì.
Phó Hán Khanh sau khi suy luận ra kết cục này, quả thực hưng phấn đến mức hận không thể khóc rống một hồi, đánh một giấc bình yên thích hợp.
Mà theo số lần ngã ngựa của Phó Hán Khanh càng ngày càng ít, Địch Cửu lúc đầu cũng cho là y cưỡi ngựa có tiến bộ, hoặc là hiện tại không dám ngủ gà ngủ gật trên ngựa một cách quá đáng nữa.
Đợi khi phát hiện mặc kệ ngựa chạy nhanh cỡ nào y đều một mực nhắm mắt không quan tâm, hai tay ôm chặt ngựa, cả người nằm trên thân ngựa, ngủ thật an an ổn ổn, tiếng ngáy càng ngày càng to, Địch Cửu giận đến mức hận không thể túm y từ trên ngựa quăng cái bịch xuống đất, ra sức đá mấy phát.
Nhưng tiếc là, ngại ở đây quá nhiều người, ngại Địch Nhất chắc chắn sẽ ra vẻ tận chức trách hộ vệ, ngại vì phải bảo trì phong độ của mình, Địch Cửu chung quy vẫn không thể làm chuyện bản thân muốn làm nhất.
Cứ thế, Địch Cửu ôm một bụng giận dữ không đâu, mà Phó Hán Khanh một đường say say sưa sưa thoải thoải mái mái, cuối cùng họ đã đến Đới quốc, mà ngay ngày đầu tiên họ đến phân đàn thứ nhất ở Đới quốc, đã gặp phải một sự cố nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đám người Đoàn Thiên Thành, theo lệ hoặc là nói mấy câu tình cảm giữ lại, hoặc là khách sáo nói muốn mời công tử chỉ điểm thêm mấy ngày, được hai ba câu liền bị Địch Cửu lạnh băng răn dạy một hồi.
Chúng ta thân gánh đại sự của thần giáo, há có thể trì trệ vì một phân đàn này. Nơi chốn đều muốn người ngoài chỉ điểm cho ngươi hành động như thế nào, đàn chủ ngươi làm thế nào đấy?
Mắng một phen như vậy, khiến Đoàn Thiên Thành mồ hôi như mưa.
Địch Cửu lại thu đi vẻ giận dữ, từ từ khuyên giải an ủi vài câu, chỉ nói biết chỗ khó xử của y, thần giáo cũng sẽ không quên công y khai phá. Tương lai thần giáo trùng quang, nhất định phải trọng dụng nhân tài, nếu mong ngày đó có điều thành tựu, tôi luyện hôm nay càng không thể thiếu.
Cứ như thế, hoặc uy hoặc ân, hoặc trách hoặc an ủi, tất nhiên là khiến Đoàn Thiên Thành ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó lại lục tục tiếp kiến các nhân vật cốt cán của phân đàn, cùng họ trí tửu chia tay, chân thành trò chuyện, hoặc khích lệ, hoặc chỉ điểm, hoặc quở nhẹ, hoặc trấn an, tất nhiên đem hình tượng lãnh túc uy nghiêm nhưng cũng ân đức kiêm thi của y khắc vào lòng mỗi người.
Đoàn Thiên Thành tội nghiệp chỉ có gần nửa ngày để chuẩn bị, thủ hạ trọng tướng lại đều bị y triệu đi, nhất thời bận đến sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao mới có thể tổ chức buổi tiễn biệt này uy phong to lớn, càng vì an bài hành trình dọc đường được thoải mái mà phí tâm lực hơn.
Địch Cửu sau khi tiếp kiến mọi người xong xuôi, lại phái người truyền lời cho y, bảo không cần tụ tập mọi người đến tiễn biệt, mà sự phô trương lúc lên đường cũng khỏi cần bố trí, chỉ cần cung cấp khoái mã là được.
Mặc dù người bên trên nói như thế, người bên dưới lại không dám sắp xếp theo. Ai biết thượng ty trên đầu có phải là cố ý khách khí hay không. Vờ giản dị, nhưng thật sự làm theo ý ngươi, ngươi mặt cười hì hì, miệng khen nghe lời, không chừng trong lòng lại hận không thể giết người.
Đạo thượng hạ chung sống này vốn cực có học vấn, cực thâm ảo.
Cho nên Đoàn Thiên Thành đáng thương một đêm không ngủ, ngần ấy người liên quan trong phân đàn phủ Đại Danh không ai có thể ngủ một giấc yên ổn, khẩn cấp huy động, đem việc sắp xếp tiễn biệt, chuẩn bị lộ trình, đều làm một đơn giản một long trọng, hai phương án. Đến lúc đó cứ xem Địch công tử thích loại nào.
Ngày hôm sau, từ Đoàn Thiên Thành trở xuống, nguyên một đám người liên can đều vì không ngủ đủ giấc mà mở to tròng mắt toàn tơ máu, chỉnh tề xếp hàng cung kính đưa tiễn.
Địch Cửu làm sao không biết đám người này vất vả một đêm, nhưng cũng chỉ khi nhìn thấy vẻ mặt họ hiện tại mới bừng tỉnh đại ngộ, quở mọi người vài câu như trách mà khen, đám người liên can mỗi kẻ tinh thần phấn chấn. Tự cho là đã để lại ấn tượng sâu trong lòng Địch công tử, càng thêm quyết tâm tương lai phải làm thật tốt, biểu hiện thật tốt, để được Địch công tử đề bạt.
Về phần chuẩn bị cho cuộc viễn hành, Địch Cửu vẫn chọn khoái mã khinh kỵ, để hòng đạt đến tốc độ tốt nhất.
Quyết định này tất nhiên lại được thuộc hạ nhất trí khen ngợi, nào là Địch công tử tâm gắn liền với thần giáo, Địch công tử vì công sự không chịu tự yêu quý mình nọ kia.
Đương nhiên, nếu Địch Cửu chọn nghi thức long trọng, xa giá xa hoa, họ cũng có thể biên ra các loại ứng đối công tử uy nghiêm trang trọng gì đó để nịnh hót.
Người duy nhất có ý kiến với phương thức xuất hành này là giáo chủ đại nhân của họ.
Phó Hán Khanh hai mắt mơ màng nhìn một hàng ngựa cao to bên ngoài, dòm đông ngó tây một phen, xác định không tìm được cỗ xe ngựa thoải mái hoa lệ của mình lúc đến, bèn ngạc nhiên hỏi ngay: “Sao không có xe ngựa.”
Sự thất vọng của y hiển hiện rõ ràng.
Trên xe ngựa có thể ngủ ngon, mà trên lưng ngựa… Y chỉ có thể không ngừng đổi mới ghi chép vì ngủ gật mà ngã ngựa thôi.
Bất quá tiếc là giáo chủ trước mặt thủ hạ không hề có uy vọng đáng nói, kỳ thật trong mắt mọi người, y và Địch Cửu rốt cuộc người nào mới là giáo chủ chân chính, hoàn toàn là vấn đề chờ thương thảo.
Cho nên trên cơ bản, không có bất cứ ai sau khi nghe ý kiến của y, có hành động gì dốc sức cho giáo chủ. Cuối cùng lời của y chỉ đổi lấy Địch Cửu trừng một cái lạnh băng: “Phân đàn bản giáo trải khắp các nước, cách nhau há chỉ vạn dặm, ngươi dọc đường ngồi xe ngựa, hành tẩu chậm như rùa, ngươi định dùng mười năm hay hai mươi năm để hoàn thành lần tuần tra này?”
Tuy rằng tư tâm của y có phần cố ý nhằm vào Phó Hán Khanh, nhưng lời nói lại vẫn rất có đạo lý, cho nên Phó Hán Khanh tuyệt không cảm thấy mất mặt mà gật đầu, vui lòng phục tùng, lập tức lên ngựa chẳng nói thêm lời nào ngu ngốc.
Giáo chủ cũng đã lên ngựa, những người khác đương nhiên không thể trì hoãn thêm, một lần nữa ngăn dự định dẫn mọi người đi theo đưa tiễn của Đoàn Thiên Thành, đám người Địch Cửu cũng đều lũ lượt lên ngựa.
Lần này trừ đám người vốn ra từ tổng đàn, còn có Tề Hạo đồng hành với họ, bởi vì trạm tiếp theo họ phải đi, chính là Đới quốc Tề Hạo sở tại.
Đám người Đoàn Thiên Thành nhận mệnh lệnh, không thể đi theo đưa tiễn, đành phải đứng tại chỗ, lấy tư thái cung kính, mắt tiễn đoàn người khoái mã khinh kỵ đi xa. Sau đó tận mắt thấy một bóng người trực tiếp ngã nhào khỏi ngựa.
Việc này, giáo chủ không phải lợi hại đến mức đi vài bước như vậy mà cũng có thể ngủ gật ngã ngựa chứ.
Mọi người hơi kinh nghi nhìn nhau một thoáng, trong lòng một lần nữa vô cùng kiên định tin chắc, tên đó khẳng định không phải là giáo chủ, tuyệt đối không thể là giáo chủ.
Địch Cửu dẫn đoàn người ngày đêm kiêm trình, khoái mã lao đi như bay, chưa đến lúc người ngựa cùng mệt nhoài thì tuyệt không dừng lại nghỉ ngơi. Cách đi như vậy cực hại thân tốn sức. Cũng may mọi người trong đoàn phần nhiều có võ công thượng thừa hộ thân, vẫn có thể duy trì.
Mọi người chỉ nói Địch Cửu quan tâm việc của thần giáo, một lòng chỉ muốn đến Đới quốc nhanh một chút, chẳng những không ai có lời bất mãn, thậm chí lòng đầy kính nể, lấy Địch công tử làm gương, rất đỗi cảm động vì người đi đầu vĩ đại chịu khổ.
Tề Hạo là lão thần tử của thần giáo, vốn có kỳ vọng tốt đẹp vô hạn với tân giáo chủ, nhìn Địch Cửu biểu hiện như vậy càng âm thầm cảm thấy vui mừng vô hạn.
Chỉ có Phó Hán Khanh, Tề Hạo vẫn kiên định không đổi, quy y là giáo chủ thế thân. Mà vì thế thân này quá không ra gì, không làm tròn bổn phận nên âm thầm hơi buồn bực. Lại không biết, hành động này của Địch Cửu có quá nửa nguyên nhân là muốn trị Phó Hán Khanh.
Địch Cửu biết Phó Hán Khanh là người lười nhác ham ngủ, tất nhiên chẳng chịu chuẩn bị xe ngựa xa hoa thoải mái để y có thể vừa đi đường vừa hưởng thụ, vừa gối cao ngủ yên.
Khoái mã khinh kỵ, ngày đêm đi gấp không ngừng như vậy, toàn là muốn làm khó Phó Hán Khanh, xem y làm sao ngủ khò khò nữa, đâu biết an bài như thế, ngược lại đã thành toàn Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh mấy ngày đầu, quả thật mỗi ngày rớt khỏi ngựa mấy chục lần, đám người ra từ tổng đàn nhìn quen rồi cũng không sao. Tội nghiệp Tề Hạo phải nhìn không ngừng. Thần kinh người già hơi ăn không tiêu, rồi sau đó mặt cũng biến thành màu xanh thảm.
Mà cả con ngựa của Phó Hán Khanh cũng bị bản lĩnh ngã ngựa thần kỳ này của Phó Hán Khanh kích cực không kiên nhẫn, mỗi lần Phó Hán Khanh rơi khỏi ngựa, nó liền giậm chận hí dài không dứt một cách bừa bãi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, số lần ngã ngựa của Phó Hán Khanh càng ngày càng ít, không phải thuật cưỡi ngựa của y tăng lên, cũng không phải thời gian ngủ gật giảm bớt, mà là Phó Hán Khanh dần dần luyện thành thần công không lầm giữa ngủ và cưỡi ngựa. Ngủ say hơn, thân thể y cũng có thể vô cùng phù hợp với ngựa, theo ngựa lao băng băng mà nhẹ nhàng phập phồng, cho dù là đang ngủ cũng có thể tự nhiên điều chỉnh trọng tâm, không đến mức rơi khỏi ngựa.
Quan trọng hơn là, cuối cùng y đã có thể an an tâm tâm, không hề cố kỵ mà ngủ.
Luân chuyển nhân gian bảy đời liên tục, khiến Phó Hán Khanh đối với nhân gian thế thái đã hiểu biết rất nhiều, cho dù phương pháp ứng phó của y không hề cải tiến tốt hơn nhiều lắm.
Nếu là đời đầu tiên, Phó Hán Khanh gặp phải tên luôn thích đánh lén dò hỏi lúc người ta ngủ như Địch Cửu, khả năng sẽ khóc lóc rơi nước mắt cầu xin Địch Cửu đừng hỏi nữa, sau đó được sự ưng thuận của Địch Cửu, cao cao hứng hứng toàn tâm toàn ý ngủ khò khò, trong giấc mơ bị Địch Cửu moi ra tất cả những lời không nên nói. Sau đó vì máy tính chủ của Tiểu Lâu phát ra công kích mà giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy thi thể Địch Cửu và Địch Nhất.
Nhưng bởi vì đã lịch luyện mấy đời, y cuối cùng cũng hiểu cái gì là nói dối, cái gì là không giữ lời, cái gì là lừa gạt, tuy rằng y thủy chung không thể lý giải, cũng không thể học được mấy thứ cao thâm này, nhưng phòng bị cơ bản y vẫn biết.
Cho nên, y chưa từng uổng phí sức lực đi cầu xin Địch Cửu.
Đồng dạng, y cũng biết thái độ bình thường của mọi người đối với bí mật cao cấp.
Địch Cửu không thể truy hỏi chuyện trong Tiểu Lâu trước mặt bao nhiêu người như vậy, lúc chưa dẹp hết những người không liên quan, Địch Cửu chẳng những sẽ không hỏi, thậm chí phải phòng ngừa y tự mình buột miệng nói ra lời gì không nên nói.
Cho nên, khi mọi người cùng chen lẫn một chỗ, phóng ngựa trên đường, Phó Hán Khanh ngủ thật là an tâm vui sướng.
Nếu theo quy củ ban đầu, nhân xe ngựa đang đi, Địch Cửu còn có thể một mình lên xe, tìm cơ hội tập kích người đang ngủ là y.
Mà hiện giờ, mỗi người đều chỉ cưỡi một khoái mã, tốc độ ngựa chạy lại nhanh thần kỳ. Nếu Địch Cửu nhảy lên sau ngựa của mình nói chuyện, sẽ lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều võ công không tồi, nội lực thâm hậu, nhĩ lực tự nhiên hơn xa người thường. Nếu mình thật sự bị dụ buột miệng nói ra điều gì trong lúc ngủ, mọi người đều có thể nghe rõ rành mạch.
Dưới tình huống như vậy, Địch Cửu chắc chắn không thể làm gì.
Phó Hán Khanh sau khi suy luận ra kết cục này, quả thực hưng phấn đến mức hận không thể khóc rống một hồi, đánh một giấc bình yên thích hợp.
Mà theo số lần ngã ngựa của Phó Hán Khanh càng ngày càng ít, Địch Cửu lúc đầu cũng cho là y cưỡi ngựa có tiến bộ, hoặc là hiện tại không dám ngủ gà ngủ gật trên ngựa một cách quá đáng nữa.
Đợi khi phát hiện mặc kệ ngựa chạy nhanh cỡ nào y đều một mực nhắm mắt không quan tâm, hai tay ôm chặt ngựa, cả người nằm trên thân ngựa, ngủ thật an an ổn ổn, tiếng ngáy càng ngày càng to, Địch Cửu giận đến mức hận không thể túm y từ trên ngựa quăng cái bịch xuống đất, ra sức đá mấy phát.
Nhưng tiếc là, ngại ở đây quá nhiều người, ngại Địch Nhất chắc chắn sẽ ra vẻ tận chức trách hộ vệ, ngại vì phải bảo trì phong độ của mình, Địch Cửu chung quy vẫn không thể làm chuyện bản thân muốn làm nhất.
Cứ thế, Địch Cửu ôm một bụng giận dữ không đâu, mà Phó Hán Khanh một đường say say sưa sưa thoải thoải mái mái, cuối cùng họ đã đến Đới quốc, mà ngay ngày đầu tiên họ đến phân đàn thứ nhất ở Đới quốc, đã gặp phải một sự cố nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook