[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
-
Quyển 3 - Chương 101: Đêm trước giông bão
Mỗi một lần khi pháo hoa cực đại bùng nổ ra một phiến huyễn thải phía chân trời, liền không thể tránh khỏi chiếu đại địa mênh mang, thế giới tăm tối chợt sáng ngời.
Giữa lúc pháo hoa không ngừng nổ đùng đoàng rền vang, tiếng vó ngựa bôn tẩu, tiếng tuấn mã hí gấp, bị che lấp hầu như không thể nghe thấy.
Sau một tiếng hí dài thê lương, khoái mã thừa đêm lao nhanh trên hoang đạo vắng vẻ rốt cuộc ngã quỵ dưới đất.
Giữa pháo hoa rợp trời, sáng tối bất định, một thân ảnh nhẹ nhàng bay vút, cũng nhảy ra vài thước vào lúc hạ xuống.
Đúng lúc trên cao chợt lóe lên ánh màu lóa mắt, ánh ra nữ tử mày liễu hơi nhíu, mồ hôi đầy trán, trâm tóc rối tung, phong trần một thân này.
Thân là một trong Tu La chư vương, những năm gần đây vẫn sống rất xuôi gió xuôi nước, Dao Quang thật sự nằm mơ cũng chẳng ngờ được, một ngày kia mình cũng sẽ nhếch nhác đến nước này. Vừa phẫn hận vừa không cam mà trừng con ngựa giãy giụa dưới đất, ngữ khí ẩn ẩn nén giận: “Có chút đường như vậy mà cũng chạy không xong, còn nói là ngựa tốt?”
“Với cách đi đường này của chúng ta, cho dù ngựa trời cũng bị giày vò không dậy nổi.” Giữa tiếng thở dài phía sau, ngựa của Tiêu Thương và Bích Lạc cũng đã đến trước mắt.
“Đừng nhiều lời, khi từ các nơi chạy đến, chúng ta đều dẫn theo ba con ngựa để thay, hiện tại ngựa của Dao Quang đã phế hết, chúng ta cũng chỉ còn lại một con ngựa dở sống dở chết cố lết đi, rốt cuộc đường còn bao xa nữa.” Dạ Xoa còn ở ngoài mấy trượng, ngữ thanh lạnh băng đã truyền đến.
Tiêu Thương cười khổ một tiếng, đưa tay chỉ xa xa phía trước: “Hẳn là sắp đến rồi, ta sớm biết Địch Cửu điều nhân mã xây lưu ly ốc ở đây, đoán là để dụ giáo chủ cao hứng, cho nên chưa bao giờ can thiệp, ta thấy một trời pháo hoa cũng là bắn cho giáo chủ xem, các ngươi đừng quá sốt ruột, còn đang bắn pháo hoa, giáo chủ hẳn không việc gì đâu.”
“Có việc gì hay không, ngươi nói được chắc?” Dao Quang nhìn y một cái đầy giận dữ “Nói gì mà phong tín tử tai mắt linh thông nhất, không gì có thể giấu được các ngươi. Nhưng những trò Địch Cửu âm thầm làm đó, các ngươi làm sao…”
“Ta không phải đã tra ra đây rồi sao?” Tiêu Thương tức tối nói một tiếng, trong ánh mắt lạnh lùng của mọi người, ngữ thanh nhanh chóng yếu đi, ngượng ngùng nói “Chỉ là hơi chậm một chút…” Rờ rờ mũi, lại nói “Hơn nữa, cũng không thể toàn trách ta được, không phải Dao Quang ngươi nói để họ ở bên ngoài khoái hoạt một thời gian sao, mấy tháng đầu đó ta mới giả không tìm họ. Cũng là Bích Lạc ngươi nói, tuy rằng để họ khoái hoạt, nhưng không thể quá phóng túng, phải điều động phong tín tử, toàn lực nắm giữ hành tung của họ. Sau đó nơi nơi xảy ra chuyện, lại là Dạ Xoa chủ trương, bảo ta phái phong tín tử tra vấn đề tứ xứ, khiến ta bận quay vòng vòng, nhân tài hữu dụng trong tay đều điều đi hết, động tác này chậm một chút cũng có thể tha thứ, hơn nữa…”
Không còn ai có hứng thú nghe y tiếp tục trốn tránh trách nhiệm nữa, Dao Quang thi triển hết khinh công, lao thẳng về phía trước chẳng hề quay đầu.
Mấy người khác nhìn nhau một cái, lại đều chê ngựa mỏi mệt chạy quá chậm, đồng loạt lướt xuống ngựa, mau chóng đuổi theo.
Tiêu Thương buồn bực nhảy xuống ngựa: “Các ngươi chờ ta chút nào…”
Không ai dừng bước, không ai quay đầu. Mỗi một thân ảnh đều lướt về trước nhanh như điện, mọi người lúc này lòng nóng như lửa đốt, thi triển hết công lực. Lại vô hình trung trở thành một lần so đấu khinh công giữa Tu La chư vương.
Chẳng qua, dù là chư vương ngày thường luôn âm thầm tranh cường đấu thắng, lần này cũng không còn lòng dạ đi so đo thắng bại cao thấp.
Pháo hoa phân loạn sáng sáng tối tối trên trời, chính là tâm tình của họ khoảnh khắc này.
Tổng đàn nhận được phi thư của Phó Hán Khanh, nói đến việc kho báu, mọi người vừa mừng vừa sợ, lập tức phi lệnh các đệ tử lân cận kho báu theo thư tra tìm, kết quả lại là kho báu căn bản không tồn tại.
Mọi người biết Phó Hán Khanh chưa bao giờ nói dối, huống chi, cho dù muốn gạt người cũng sẽ không bịa ra chuyện căn bản không thể gạt được người như vậy, lý do duy nhất chính là nội dung địa chỉ kho báu đã bị người sửa mất.
Mà phi thư giáo chủ gửi cho tổng đàn, người nào có thể sửa?
Không hề nghi ngờ, người hiềm nghi chỉ có một.
Địch Cửu là người duy nhất có gan và cũng có năng lực giở trò. Bởi vì Phó Hán Khanh rất lười, liên hệ cùng tổng đàn khẳng định là do Địch Cửu một tay làm thay, muốn từ đó giở trò quỷ, là dễ dàng như thở một hơi vậy.
Đúng lúc lại nhận được một phong phi tấn khẩn cấp của Tiêu Thương.
Tiêu Thương bôn ba các nơi, tra xét đại biến các chốn, từ trong một số tình báo phong tín tử thu thập được về khả năng chân tướng cự biến các nơi, phỏng đoán ra một kết quả cực đáng sợ, tức khắc phi thư về tổng đàn.
Tam vương còn ở tổng đàn đều kinh hãi không thôi, dưới tình thế cấp bách, trừ Long vương ở lại trấn thủ tổng đàn để ngừa biến cố, Dao Quang và Bích Lạc đều cùng nhau rời khỏi, sau khi dùng phi tấn liên hệ Tiêu Thương và Dạ Xoa, xác nhận nơi Phó Hán Khanh và Địch Cửu có thể đi liền ngày đêm kiêm trình chạy đến.
Khí phái chư vương gì đó, quy củ rườm rà gì đó, hết thảy ném văng không nhìn. Mỗi khi đến một phân đàn tất đổi khoái mã, chuẩn bị đồ ăn nước uống, tiếp tục kiêm trình chạy đi, một khắc cũng không chịu dừng lại.
Bốn người chia ba đường lao về cùng một phương hướng, trên đường trước sau gặp nhau, ngay cả nói cũng không rảnh nói nhiều vài câu, đã tiếp tục đi gấp.
Dù là ngày thường sống an nhàn sung sướng ra sao, thân thủ tuyệt thế ra sao, phong hoa bất tục ra sao, bôn ba mấy ngày liền như vậy, cũng chỉ còn lại một thân nhếch nhác, phong trần khắp người.
Lúc này thậm chí chẳng để ý được đến khổ, đến mệt, toàn tâm toàn ý nghĩ, chỉ là nhanh một chút, nhanh chút nữa…
Biết đâu trì hoãn một chút, Tu La giáo sẽ không còn giáo chủ nữa.
Không còn giáo chủ luôn lười biếng, mọi sự thích làm biếng, khiến mọi người có rất nhiều điều bất mãn kia nữa.
Muốn bảo hộ y, hy vọng y còn sống, có lẽ, có cân nhắc rất nhiều công lợi thực tế, nhưng mà vội vàng như vậy, sầu lo như vậy…
Đôi khi không thể không thừa nhận, thời gian quá dài dòng, ở chung quá dài lâu, cho dù là người xấu, cũng phải có một chút tình cảm thôi.
Dao Quang không cam tâm không tình nguyện mà nghĩ như vậy, dốc hết toàn lực lao đi, phía trước một phiến lóng lánh lóe sáng, chợt đập vào mắt còn thoáng chần chừ giây lát, kế tiếp lập tức tỉnh ngộ, đó là tinh quang và pháo hoa lưu ly ánh ra…
Trong lòng vừa kinh vừa hỉ, giữa lúc nội tức vận chuyển, thế bay vút không ngờ bỗng nhanh hơn ba phần.
Bốn phía kình phong vút qua, tiếng nổ rền bên tai, chân trời lại sáng lên một đường dị thải, lặng lẽ chiếu sáng khu viện nhỏ phía trước, bóng dáng ngã dưới đất chỗ cửa viện kia, cùng với màu đỏ tươi đầy trời đầy đất đầy mắt kia.
Ngay sau đó, thế giới tăm tối một vùng.
Pháo hoa mỹ lệ hơn, quang hoa lóa mắt hơn, luôn là lóe qua mất ngay, chẳng còn dấu vết.
Dao Quang nhớ máu tươi trong quang minh kia phảng phất vĩnh viễn không có cuối.
Cả đời này, cũng từng giết người vô số, vì sao còn phải vì màu đỏ tươi kia mà loạn nhịp. Vì sao chưa bao giờ biết, thì ra một người, có thể chảy máu nhiều như vậy, nhiều như vậy.
“Bích Lạc, Bích Lạc, ngươi mau đến xem thử y…” Tiếng kêu cơ hồ có phần kinh hoàng kia vang lên. Dao Quang một hơi chân khí rốt cuộc không thể vận chuyển thuần thục nữa, giữa không trung bóng người rơi gấp, bên tai nghe thấy tay áo gió nổi, lại là thân ảnh Bích Lạc sượt qua người, lướt đi như gió.
Dao Quang đi gấp mấy ngày liền đã cực mỏi mệt, hơn nữa vận gấp nội lực lao đi quá lâu, vừa hô vừa kêu như vậy, hô hấp bên trong thoáng loạn, chỉ đành tạm thời hạ xuống đất nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt lại vẫn chỉ trông phía trước.
Trong thế giới tăm tối phía trước, thấp thoáng trông thấy Bích Lạc khom người ngồi xổm trước người A Hán.
Dao Quang nhìn đăm đăm phía trước, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh.
“A Hán… y… thế nào?” Nàng hỏi cực nhẹ cực nhẹ, không hề ý thức được, mình gọi không phải là giáo chủ.
Bích Lạc không trả lời.
Tiêu Thương và Dạ Xoa một trái một phải, lặng lẽ dừng bên cạnh Dao Quang, hai người đều không tiến về trước thêm bước nào nữa.
Giữa thiên địa đều là hắc ám.
Diễm thải hà quang vẫn chưa từng dừng lại, cuối cùng không bao giờ sáng lên nữa.
Mà ngay cả một trời sao, cũng càng lúc càng tối.
Không còn hào quang để có thể ánh lại, lưu ly cũng liền u ám.
Pháo hoa mỹ lệ kia vì ai mà đốt, lưu ly khắp trước mắt này vì ai mà sáng.
Có phải là người đã đi, tâm đã tuyệt, cho nên pháo hoa qua hết, lưu ly đều tối, thế gian này rốt cuộc không còn người đi ngắm hoa quang xán lạn của chúng nữa.
Cửa phòng bị đẩy ầm ra, một thanh âm hổn hển vang lên: “Xảy ra đại sự rồi.”
Địch Cửu hợp y nằm trên giường chợp mắt hờ hững mở mắt: “Cho dù là ngươi, vào phòng ngủ của ta cũng phải gõ cửa, lần tiếp theo còn phát sinh chuyện thế này nữa, ta không thể cam đoan kiếm của ta sẽ đặt ở vị trí nào trên người ngươi đâu.”
Trên thế giới này, có thể không hô một tiếng, trực tiếp xông vào phòng ngủ của y, chỉ có một người tên Phó Hán Khanh, mà người kia, cũng sớm từ mấy ngày trước, đã bị y một kiếm xuyên tim.
Về sau, y cũng tuyệt không định để bất cứ ai có được đặc quyền như vậy.
“Lúc này mà ngươi còn có tâm tình so đo chuyện này, Phó Hán Khanh căn bản chưa chết.”
Địch Cửu ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, cho dù là dán sát mắt trước mặt y, cũng chẳng cách nào nhìn ra cơ mặt y có bất cứ biến hóa gì không như bình thường: “Không thể nào, một kiếm kia của ta rõ ràng đã đâm xuyên tim y.” Chắc như đinh đóng cột, không hề dao động.
“Lúc ấy ngươi không cẩn thận tra thử y có chết chưa?”
Địch Cửu cười khẩy: “Tim người ta ngươi cũng đâm xuyên rồi, còn phải lãng phí hơi sức đi bắt mạch thử hơi thở?”
Người nọ đứng ngớ ra rất lâu, rốt cuộc lắc đầu cười khổ: “Thôi thôi thôi, việc này cũng không thể trách ngươi, ai lại ngờ được, tim người kia cư nhiên sinh lệch, một kiếm xuyên tim kia của ngươi đâm mặc dù chuẩn, lại vẫn sượt qua tim y. Bất quá, tiểu tử này quả thật mạng lớn, tuy nói tâm khẩu yếu hại vô sự, nhưng một mình nằm đó chảy máu hơn nửa đêm, vậy mà vẫn không chết, quả thực chính là quái vật.”
Địch Cửu lúc này mới chậm rãi từ trên giường chỉnh quần áo đứng dậy: “Tim sinh lệch? Lại có loại sự tình này.” Ngữ khí mặc dù có kinh ngạc, nhưng cũng không mất trấn định, trừ phi đêm đó từng mục kích hết thảy khi y ra tay, bằng không tuyệt không có bất cứ ai, có thể từ trong ngôn hành của y nhìn ra, e rằng y sớm đã biết khả năng Phó Hán Khanh không chết.
“Tóm lại, đây cũng là một giáo huấn, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, xin đám cao thủ tuyệt đỉnh các ngươi, về sau giết người xong đừng vội vàng lòe ra tư thế đẹp đẽ, hoặc tự cho là tiêu sái quay người đi mất, trừ phi đã chặt đầu xuống, nếu không nhất định phải xác định thử coi người có chết chưa.”
“Tình huống hiện tại rốt cuộc thế nào?” Địch Cửu bình tĩnh hỏi.
“Đám Bích Lạc Dao Quang mấy người đêm đó chạy đến, lại có mặt thần y Bích Lạc này, Phó Hán Khanh cho dù hai chân đồng loạt bước vào quan tài rồi, dám cũng bị nàng ta kéo về một hơi. Hiện tại y bị thương nặng, mất máu quá nhiều, không thể di chuyển, Bích Lạc liền biến tòa lưu ly ốc kia của ngươi thành phân đàn tạm thời. Khẩn cấp điều tất cả dược vật quý báu, cùng rất nhiều cao thủ từ các nơi đến vây quanh bảo vệ nơi đó, đáng tiếc nhân thủ chúng ta có thể điều động ở phụ cận không đặc biệt nhiều, bằng không nhân cơ hội này bọc đánh, chưa biết chừng có thể một lần diệt sạch đại bộ phận cao tầng Tu La giáo, đến lúc đó chỉ một lão nhân Long vương, một tay khó vỗ nên tiếng.”
Địch Cửu bình tĩnh hỏi: “Phó Hán Khanh xác định đã được cứu sống?”
“Có thể sống hay không cũng không nhất định. Người bình thường chảy nhiều máu như vậy chắc chắn đã chết rồi, Bích Lạc nói y có thể kéo một hơi tàn đấu tranh đến cuối cùng, thứ nhất là thể chất y tốt hơn xa người thường, thứ hai là ý chí cầu sinh của y mạnh đến khó tin. Nhưng ngay cả như vậy, cuối cùng có thể sống được hay không cũng là năm năm, mấy ngày qua y một mực hôn mê, chưa từng tỉnh lại. Tu La giáo đã lấy hết linh đan diệu dược có thể tìm được trong tay đến, trong phạm vi mấy ngàn dặm, hễ nghe nhà ai có linh chi ngàn năm, tuyết liên vạn năm mấy thứ trị thương cứu mạng kéo dài tuổi thọ gì đó, vô luận cướp trộm, lừa đảo bịp bợm, dù sao họ nhất định kiếm đến tay. Hơn nữa, Bích Lạc còn khẩn cấp hạ lệnh, bảo tất cả đệ tử y đạo xuất sắc nhất trong giáo chạy đến nghe lệnh, trong khoảng thời gian ngắn, đại phu thần y có tiếng, chỉ cần không phải cách quá xa, chỉ cần trong mấy ngày có thể dẫn đến đó, họ hoặc mời hoặc bắt, thủ đoạn nào cũng dùng đến.” Nam tử vừa giải thích vừa cười khẩy “Bích Lạc không phải thần y thiên hạ ít có à? Sao cũng phải cầu trợ người ta.”
“Y đạo cùng đẳng với võ đạo. Trước nay uyên bác vô bờ, ai có thể toàn trí toàn năng. Trên võ kỹ, có người thiện kiếm, có người thiện chưởng, có người thiện đao, ai cũng có sở trường riêng, trên y đạo có lẽ cũng là như thế, đã là thần y thành danh, luôn phải có nhất nghệ tinh, một phương đắc ý, Bích Lạc có thể tìm kiếm rộng rãi y sĩ, thứ nhất trí tuệ của nàng ta không tầm thường, thứ hai là thương của Phó Hán Khanh quá nặng, với bổn sự của nàng ta cũng không dám gửi gắm nhiều. Xem ra Phó Hán Khanh muốn sống sót, cũng không dễ dàng như vậy, ngươi khỏi cần lo lắng nhiều, huống chi, cho dù sống sót thì thế nào? Đừng quên độc y trúng căn bản không có giải dược.” Địch Cửu lạnh lùng nói “Một phế nhân, còn có thể làm giáo chủ Tu La giáo sao? Còn có thể có uy hiếp gì với chúng ta?”
“Không sai.” Người tới vỗ tay cởi lòng cười to “Ta đột nhiên nghe người này còn sống, nhất thời kinh hãi, lại quên khuấy việc này. Ngay từ đầu, chúng ta căn bản chưa từng nghĩ chuyện phải để đường lui, để lối thoát, độc dược kia cũng là chúng ta trăm cay nghìn đắng, chuyên môn tìm đến đối phó nội lực tuyệt đỉnh kia của y, căn bản không có giải dược, cho dù Bích Lạc có bản lĩnh bằng trời, cũng không thể cứu về thần công tuyệt thế của y. Một phế nhân, sống hay chết, lại có gì quan trọng?”
Địch Cửu thoáng nhếch môi, làm như đồng ý với ý kiến của người kia, cho nhau chút thể diện, cùng nhau cười cười. Ánh mắt khoảnh khắc này đột nhiên sâu thẳm.
Từ đầu chí cuối, đối với Phó Hán Khanh, y chưa từng nghĩ chuyện lưu lại một chút đường sống, với bản thân y, cũng chưa từng chịu lưu lại mảy may đường lui.
Với nam tử được y gọi là A Hán, cùng y nhiều năm chí thân chí cận, ít nhất thoạt nhìn là chí thân chí cận đó, y hạ, là độc không thể giải, ra, là một kiếm xuyên tim.
Giờ khắc này, biết y chưa chết, biết y còn sống, vừa không thất vọng, tâm tư ngữ khí cũng vẫn rõ ràng đến mức dường như sẽ vĩnh viễn không bị bất cứ người nào chuyện nào ảnh hưởng, kể cả tình nhân tên A Hán, sinh tử không biết kia.
“Hiện tại, điều duy nhất chúng ta phải cân nhắc, là Tu La giáo bước tiếp theo sẽ làm gì? Chịu thiệt quá lớn như vậy, đám chư vương tự cho mình rất cao này sẽ có phản ứng gì?”
“Còn có thể làm gì?” Nam tử đối diện cười khẩy “Bao nhiêu năm qua, Tu La giáo đều là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lần này bị chúng ta tính kế như thế, chẳng những tổn thất vô số tài vật, mất đi rất nhiều tinh anh, mấy chỗ phân đàn cơ nghiệp gần như sụp đổ, bị đả kích rất nhiều năm cũng không thể khôi phục, ngay cả giáo chủ hiện tại cũng sống dở chết dở, bọn họ bước tiếp theo, khẳng định sẽ điên cuồng trả thù…”
Ánh mắt y cơ hồ cuồng nhiệt lên “Tu La giáo trong giáo ngoài giáo, trên giang hồ, trong võ lâm, tất cả các quốc thế lực liên đới trong đó, đều nhất định sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, sẽ có rất nhiều người chết, hoặc là sống không bằng chết.”
Địch Cửu khẽ gật đầu, ý cười cực nhạt bên môi kia thoáng sâu hơn, ánh mắt bình yên trông lại: “Đây chính là điều chúng ta kỳ vọng.”
Nam tử đối diện nở nụ cười, khuôn mặt cực đoan chính nhã nhặn, thậm chí hơi nhợt nhạt tú khí, cười như thế, cơ hồ có phần dữ tợn: “Phải, chúng ta không sợ họ trả thù, chỉ sợ họ không trả thù.
Giữa lúc pháo hoa không ngừng nổ đùng đoàng rền vang, tiếng vó ngựa bôn tẩu, tiếng tuấn mã hí gấp, bị che lấp hầu như không thể nghe thấy.
Sau một tiếng hí dài thê lương, khoái mã thừa đêm lao nhanh trên hoang đạo vắng vẻ rốt cuộc ngã quỵ dưới đất.
Giữa pháo hoa rợp trời, sáng tối bất định, một thân ảnh nhẹ nhàng bay vút, cũng nhảy ra vài thước vào lúc hạ xuống.
Đúng lúc trên cao chợt lóe lên ánh màu lóa mắt, ánh ra nữ tử mày liễu hơi nhíu, mồ hôi đầy trán, trâm tóc rối tung, phong trần một thân này.
Thân là một trong Tu La chư vương, những năm gần đây vẫn sống rất xuôi gió xuôi nước, Dao Quang thật sự nằm mơ cũng chẳng ngờ được, một ngày kia mình cũng sẽ nhếch nhác đến nước này. Vừa phẫn hận vừa không cam mà trừng con ngựa giãy giụa dưới đất, ngữ khí ẩn ẩn nén giận: “Có chút đường như vậy mà cũng chạy không xong, còn nói là ngựa tốt?”
“Với cách đi đường này của chúng ta, cho dù ngựa trời cũng bị giày vò không dậy nổi.” Giữa tiếng thở dài phía sau, ngựa của Tiêu Thương và Bích Lạc cũng đã đến trước mắt.
“Đừng nhiều lời, khi từ các nơi chạy đến, chúng ta đều dẫn theo ba con ngựa để thay, hiện tại ngựa của Dao Quang đã phế hết, chúng ta cũng chỉ còn lại một con ngựa dở sống dở chết cố lết đi, rốt cuộc đường còn bao xa nữa.” Dạ Xoa còn ở ngoài mấy trượng, ngữ thanh lạnh băng đã truyền đến.
Tiêu Thương cười khổ một tiếng, đưa tay chỉ xa xa phía trước: “Hẳn là sắp đến rồi, ta sớm biết Địch Cửu điều nhân mã xây lưu ly ốc ở đây, đoán là để dụ giáo chủ cao hứng, cho nên chưa bao giờ can thiệp, ta thấy một trời pháo hoa cũng là bắn cho giáo chủ xem, các ngươi đừng quá sốt ruột, còn đang bắn pháo hoa, giáo chủ hẳn không việc gì đâu.”
“Có việc gì hay không, ngươi nói được chắc?” Dao Quang nhìn y một cái đầy giận dữ “Nói gì mà phong tín tử tai mắt linh thông nhất, không gì có thể giấu được các ngươi. Nhưng những trò Địch Cửu âm thầm làm đó, các ngươi làm sao…”
“Ta không phải đã tra ra đây rồi sao?” Tiêu Thương tức tối nói một tiếng, trong ánh mắt lạnh lùng của mọi người, ngữ thanh nhanh chóng yếu đi, ngượng ngùng nói “Chỉ là hơi chậm một chút…” Rờ rờ mũi, lại nói “Hơn nữa, cũng không thể toàn trách ta được, không phải Dao Quang ngươi nói để họ ở bên ngoài khoái hoạt một thời gian sao, mấy tháng đầu đó ta mới giả không tìm họ. Cũng là Bích Lạc ngươi nói, tuy rằng để họ khoái hoạt, nhưng không thể quá phóng túng, phải điều động phong tín tử, toàn lực nắm giữ hành tung của họ. Sau đó nơi nơi xảy ra chuyện, lại là Dạ Xoa chủ trương, bảo ta phái phong tín tử tra vấn đề tứ xứ, khiến ta bận quay vòng vòng, nhân tài hữu dụng trong tay đều điều đi hết, động tác này chậm một chút cũng có thể tha thứ, hơn nữa…”
Không còn ai có hứng thú nghe y tiếp tục trốn tránh trách nhiệm nữa, Dao Quang thi triển hết khinh công, lao thẳng về phía trước chẳng hề quay đầu.
Mấy người khác nhìn nhau một cái, lại đều chê ngựa mỏi mệt chạy quá chậm, đồng loạt lướt xuống ngựa, mau chóng đuổi theo.
Tiêu Thương buồn bực nhảy xuống ngựa: “Các ngươi chờ ta chút nào…”
Không ai dừng bước, không ai quay đầu. Mỗi một thân ảnh đều lướt về trước nhanh như điện, mọi người lúc này lòng nóng như lửa đốt, thi triển hết công lực. Lại vô hình trung trở thành một lần so đấu khinh công giữa Tu La chư vương.
Chẳng qua, dù là chư vương ngày thường luôn âm thầm tranh cường đấu thắng, lần này cũng không còn lòng dạ đi so đo thắng bại cao thấp.
Pháo hoa phân loạn sáng sáng tối tối trên trời, chính là tâm tình của họ khoảnh khắc này.
Tổng đàn nhận được phi thư của Phó Hán Khanh, nói đến việc kho báu, mọi người vừa mừng vừa sợ, lập tức phi lệnh các đệ tử lân cận kho báu theo thư tra tìm, kết quả lại là kho báu căn bản không tồn tại.
Mọi người biết Phó Hán Khanh chưa bao giờ nói dối, huống chi, cho dù muốn gạt người cũng sẽ không bịa ra chuyện căn bản không thể gạt được người như vậy, lý do duy nhất chính là nội dung địa chỉ kho báu đã bị người sửa mất.
Mà phi thư giáo chủ gửi cho tổng đàn, người nào có thể sửa?
Không hề nghi ngờ, người hiềm nghi chỉ có một.
Địch Cửu là người duy nhất có gan và cũng có năng lực giở trò. Bởi vì Phó Hán Khanh rất lười, liên hệ cùng tổng đàn khẳng định là do Địch Cửu một tay làm thay, muốn từ đó giở trò quỷ, là dễ dàng như thở một hơi vậy.
Đúng lúc lại nhận được một phong phi tấn khẩn cấp của Tiêu Thương.
Tiêu Thương bôn ba các nơi, tra xét đại biến các chốn, từ trong một số tình báo phong tín tử thu thập được về khả năng chân tướng cự biến các nơi, phỏng đoán ra một kết quả cực đáng sợ, tức khắc phi thư về tổng đàn.
Tam vương còn ở tổng đàn đều kinh hãi không thôi, dưới tình thế cấp bách, trừ Long vương ở lại trấn thủ tổng đàn để ngừa biến cố, Dao Quang và Bích Lạc đều cùng nhau rời khỏi, sau khi dùng phi tấn liên hệ Tiêu Thương và Dạ Xoa, xác nhận nơi Phó Hán Khanh và Địch Cửu có thể đi liền ngày đêm kiêm trình chạy đến.
Khí phái chư vương gì đó, quy củ rườm rà gì đó, hết thảy ném văng không nhìn. Mỗi khi đến một phân đàn tất đổi khoái mã, chuẩn bị đồ ăn nước uống, tiếp tục kiêm trình chạy đi, một khắc cũng không chịu dừng lại.
Bốn người chia ba đường lao về cùng một phương hướng, trên đường trước sau gặp nhau, ngay cả nói cũng không rảnh nói nhiều vài câu, đã tiếp tục đi gấp.
Dù là ngày thường sống an nhàn sung sướng ra sao, thân thủ tuyệt thế ra sao, phong hoa bất tục ra sao, bôn ba mấy ngày liền như vậy, cũng chỉ còn lại một thân nhếch nhác, phong trần khắp người.
Lúc này thậm chí chẳng để ý được đến khổ, đến mệt, toàn tâm toàn ý nghĩ, chỉ là nhanh một chút, nhanh chút nữa…
Biết đâu trì hoãn một chút, Tu La giáo sẽ không còn giáo chủ nữa.
Không còn giáo chủ luôn lười biếng, mọi sự thích làm biếng, khiến mọi người có rất nhiều điều bất mãn kia nữa.
Muốn bảo hộ y, hy vọng y còn sống, có lẽ, có cân nhắc rất nhiều công lợi thực tế, nhưng mà vội vàng như vậy, sầu lo như vậy…
Đôi khi không thể không thừa nhận, thời gian quá dài dòng, ở chung quá dài lâu, cho dù là người xấu, cũng phải có một chút tình cảm thôi.
Dao Quang không cam tâm không tình nguyện mà nghĩ như vậy, dốc hết toàn lực lao đi, phía trước một phiến lóng lánh lóe sáng, chợt đập vào mắt còn thoáng chần chừ giây lát, kế tiếp lập tức tỉnh ngộ, đó là tinh quang và pháo hoa lưu ly ánh ra…
Trong lòng vừa kinh vừa hỉ, giữa lúc nội tức vận chuyển, thế bay vút không ngờ bỗng nhanh hơn ba phần.
Bốn phía kình phong vút qua, tiếng nổ rền bên tai, chân trời lại sáng lên một đường dị thải, lặng lẽ chiếu sáng khu viện nhỏ phía trước, bóng dáng ngã dưới đất chỗ cửa viện kia, cùng với màu đỏ tươi đầy trời đầy đất đầy mắt kia.
Ngay sau đó, thế giới tăm tối một vùng.
Pháo hoa mỹ lệ hơn, quang hoa lóa mắt hơn, luôn là lóe qua mất ngay, chẳng còn dấu vết.
Dao Quang nhớ máu tươi trong quang minh kia phảng phất vĩnh viễn không có cuối.
Cả đời này, cũng từng giết người vô số, vì sao còn phải vì màu đỏ tươi kia mà loạn nhịp. Vì sao chưa bao giờ biết, thì ra một người, có thể chảy máu nhiều như vậy, nhiều như vậy.
“Bích Lạc, Bích Lạc, ngươi mau đến xem thử y…” Tiếng kêu cơ hồ có phần kinh hoàng kia vang lên. Dao Quang một hơi chân khí rốt cuộc không thể vận chuyển thuần thục nữa, giữa không trung bóng người rơi gấp, bên tai nghe thấy tay áo gió nổi, lại là thân ảnh Bích Lạc sượt qua người, lướt đi như gió.
Dao Quang đi gấp mấy ngày liền đã cực mỏi mệt, hơn nữa vận gấp nội lực lao đi quá lâu, vừa hô vừa kêu như vậy, hô hấp bên trong thoáng loạn, chỉ đành tạm thời hạ xuống đất nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt lại vẫn chỉ trông phía trước.
Trong thế giới tăm tối phía trước, thấp thoáng trông thấy Bích Lạc khom người ngồi xổm trước người A Hán.
Dao Quang nhìn đăm đăm phía trước, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh.
“A Hán… y… thế nào?” Nàng hỏi cực nhẹ cực nhẹ, không hề ý thức được, mình gọi không phải là giáo chủ.
Bích Lạc không trả lời.
Tiêu Thương và Dạ Xoa một trái một phải, lặng lẽ dừng bên cạnh Dao Quang, hai người đều không tiến về trước thêm bước nào nữa.
Giữa thiên địa đều là hắc ám.
Diễm thải hà quang vẫn chưa từng dừng lại, cuối cùng không bao giờ sáng lên nữa.
Mà ngay cả một trời sao, cũng càng lúc càng tối.
Không còn hào quang để có thể ánh lại, lưu ly cũng liền u ám.
Pháo hoa mỹ lệ kia vì ai mà đốt, lưu ly khắp trước mắt này vì ai mà sáng.
Có phải là người đã đi, tâm đã tuyệt, cho nên pháo hoa qua hết, lưu ly đều tối, thế gian này rốt cuộc không còn người đi ngắm hoa quang xán lạn của chúng nữa.
Cửa phòng bị đẩy ầm ra, một thanh âm hổn hển vang lên: “Xảy ra đại sự rồi.”
Địch Cửu hợp y nằm trên giường chợp mắt hờ hững mở mắt: “Cho dù là ngươi, vào phòng ngủ của ta cũng phải gõ cửa, lần tiếp theo còn phát sinh chuyện thế này nữa, ta không thể cam đoan kiếm của ta sẽ đặt ở vị trí nào trên người ngươi đâu.”
Trên thế giới này, có thể không hô một tiếng, trực tiếp xông vào phòng ngủ của y, chỉ có một người tên Phó Hán Khanh, mà người kia, cũng sớm từ mấy ngày trước, đã bị y một kiếm xuyên tim.
Về sau, y cũng tuyệt không định để bất cứ ai có được đặc quyền như vậy.
“Lúc này mà ngươi còn có tâm tình so đo chuyện này, Phó Hán Khanh căn bản chưa chết.”
Địch Cửu ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, cho dù là dán sát mắt trước mặt y, cũng chẳng cách nào nhìn ra cơ mặt y có bất cứ biến hóa gì không như bình thường: “Không thể nào, một kiếm kia của ta rõ ràng đã đâm xuyên tim y.” Chắc như đinh đóng cột, không hề dao động.
“Lúc ấy ngươi không cẩn thận tra thử y có chết chưa?”
Địch Cửu cười khẩy: “Tim người ta ngươi cũng đâm xuyên rồi, còn phải lãng phí hơi sức đi bắt mạch thử hơi thở?”
Người nọ đứng ngớ ra rất lâu, rốt cuộc lắc đầu cười khổ: “Thôi thôi thôi, việc này cũng không thể trách ngươi, ai lại ngờ được, tim người kia cư nhiên sinh lệch, một kiếm xuyên tim kia của ngươi đâm mặc dù chuẩn, lại vẫn sượt qua tim y. Bất quá, tiểu tử này quả thật mạng lớn, tuy nói tâm khẩu yếu hại vô sự, nhưng một mình nằm đó chảy máu hơn nửa đêm, vậy mà vẫn không chết, quả thực chính là quái vật.”
Địch Cửu lúc này mới chậm rãi từ trên giường chỉnh quần áo đứng dậy: “Tim sinh lệch? Lại có loại sự tình này.” Ngữ khí mặc dù có kinh ngạc, nhưng cũng không mất trấn định, trừ phi đêm đó từng mục kích hết thảy khi y ra tay, bằng không tuyệt không có bất cứ ai, có thể từ trong ngôn hành của y nhìn ra, e rằng y sớm đã biết khả năng Phó Hán Khanh không chết.
“Tóm lại, đây cũng là một giáo huấn, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, xin đám cao thủ tuyệt đỉnh các ngươi, về sau giết người xong đừng vội vàng lòe ra tư thế đẹp đẽ, hoặc tự cho là tiêu sái quay người đi mất, trừ phi đã chặt đầu xuống, nếu không nhất định phải xác định thử coi người có chết chưa.”
“Tình huống hiện tại rốt cuộc thế nào?” Địch Cửu bình tĩnh hỏi.
“Đám Bích Lạc Dao Quang mấy người đêm đó chạy đến, lại có mặt thần y Bích Lạc này, Phó Hán Khanh cho dù hai chân đồng loạt bước vào quan tài rồi, dám cũng bị nàng ta kéo về một hơi. Hiện tại y bị thương nặng, mất máu quá nhiều, không thể di chuyển, Bích Lạc liền biến tòa lưu ly ốc kia của ngươi thành phân đàn tạm thời. Khẩn cấp điều tất cả dược vật quý báu, cùng rất nhiều cao thủ từ các nơi đến vây quanh bảo vệ nơi đó, đáng tiếc nhân thủ chúng ta có thể điều động ở phụ cận không đặc biệt nhiều, bằng không nhân cơ hội này bọc đánh, chưa biết chừng có thể một lần diệt sạch đại bộ phận cao tầng Tu La giáo, đến lúc đó chỉ một lão nhân Long vương, một tay khó vỗ nên tiếng.”
Địch Cửu bình tĩnh hỏi: “Phó Hán Khanh xác định đã được cứu sống?”
“Có thể sống hay không cũng không nhất định. Người bình thường chảy nhiều máu như vậy chắc chắn đã chết rồi, Bích Lạc nói y có thể kéo một hơi tàn đấu tranh đến cuối cùng, thứ nhất là thể chất y tốt hơn xa người thường, thứ hai là ý chí cầu sinh của y mạnh đến khó tin. Nhưng ngay cả như vậy, cuối cùng có thể sống được hay không cũng là năm năm, mấy ngày qua y một mực hôn mê, chưa từng tỉnh lại. Tu La giáo đã lấy hết linh đan diệu dược có thể tìm được trong tay đến, trong phạm vi mấy ngàn dặm, hễ nghe nhà ai có linh chi ngàn năm, tuyết liên vạn năm mấy thứ trị thương cứu mạng kéo dài tuổi thọ gì đó, vô luận cướp trộm, lừa đảo bịp bợm, dù sao họ nhất định kiếm đến tay. Hơn nữa, Bích Lạc còn khẩn cấp hạ lệnh, bảo tất cả đệ tử y đạo xuất sắc nhất trong giáo chạy đến nghe lệnh, trong khoảng thời gian ngắn, đại phu thần y có tiếng, chỉ cần không phải cách quá xa, chỉ cần trong mấy ngày có thể dẫn đến đó, họ hoặc mời hoặc bắt, thủ đoạn nào cũng dùng đến.” Nam tử vừa giải thích vừa cười khẩy “Bích Lạc không phải thần y thiên hạ ít có à? Sao cũng phải cầu trợ người ta.”
“Y đạo cùng đẳng với võ đạo. Trước nay uyên bác vô bờ, ai có thể toàn trí toàn năng. Trên võ kỹ, có người thiện kiếm, có người thiện chưởng, có người thiện đao, ai cũng có sở trường riêng, trên y đạo có lẽ cũng là như thế, đã là thần y thành danh, luôn phải có nhất nghệ tinh, một phương đắc ý, Bích Lạc có thể tìm kiếm rộng rãi y sĩ, thứ nhất trí tuệ của nàng ta không tầm thường, thứ hai là thương của Phó Hán Khanh quá nặng, với bổn sự của nàng ta cũng không dám gửi gắm nhiều. Xem ra Phó Hán Khanh muốn sống sót, cũng không dễ dàng như vậy, ngươi khỏi cần lo lắng nhiều, huống chi, cho dù sống sót thì thế nào? Đừng quên độc y trúng căn bản không có giải dược.” Địch Cửu lạnh lùng nói “Một phế nhân, còn có thể làm giáo chủ Tu La giáo sao? Còn có thể có uy hiếp gì với chúng ta?”
“Không sai.” Người tới vỗ tay cởi lòng cười to “Ta đột nhiên nghe người này còn sống, nhất thời kinh hãi, lại quên khuấy việc này. Ngay từ đầu, chúng ta căn bản chưa từng nghĩ chuyện phải để đường lui, để lối thoát, độc dược kia cũng là chúng ta trăm cay nghìn đắng, chuyên môn tìm đến đối phó nội lực tuyệt đỉnh kia của y, căn bản không có giải dược, cho dù Bích Lạc có bản lĩnh bằng trời, cũng không thể cứu về thần công tuyệt thế của y. Một phế nhân, sống hay chết, lại có gì quan trọng?”
Địch Cửu thoáng nhếch môi, làm như đồng ý với ý kiến của người kia, cho nhau chút thể diện, cùng nhau cười cười. Ánh mắt khoảnh khắc này đột nhiên sâu thẳm.
Từ đầu chí cuối, đối với Phó Hán Khanh, y chưa từng nghĩ chuyện lưu lại một chút đường sống, với bản thân y, cũng chưa từng chịu lưu lại mảy may đường lui.
Với nam tử được y gọi là A Hán, cùng y nhiều năm chí thân chí cận, ít nhất thoạt nhìn là chí thân chí cận đó, y hạ, là độc không thể giải, ra, là một kiếm xuyên tim.
Giờ khắc này, biết y chưa chết, biết y còn sống, vừa không thất vọng, tâm tư ngữ khí cũng vẫn rõ ràng đến mức dường như sẽ vĩnh viễn không bị bất cứ người nào chuyện nào ảnh hưởng, kể cả tình nhân tên A Hán, sinh tử không biết kia.
“Hiện tại, điều duy nhất chúng ta phải cân nhắc, là Tu La giáo bước tiếp theo sẽ làm gì? Chịu thiệt quá lớn như vậy, đám chư vương tự cho mình rất cao này sẽ có phản ứng gì?”
“Còn có thể làm gì?” Nam tử đối diện cười khẩy “Bao nhiêu năm qua, Tu La giáo đều là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lần này bị chúng ta tính kế như thế, chẳng những tổn thất vô số tài vật, mất đi rất nhiều tinh anh, mấy chỗ phân đàn cơ nghiệp gần như sụp đổ, bị đả kích rất nhiều năm cũng không thể khôi phục, ngay cả giáo chủ hiện tại cũng sống dở chết dở, bọn họ bước tiếp theo, khẳng định sẽ điên cuồng trả thù…”
Ánh mắt y cơ hồ cuồng nhiệt lên “Tu La giáo trong giáo ngoài giáo, trên giang hồ, trong võ lâm, tất cả các quốc thế lực liên đới trong đó, đều nhất định sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, sẽ có rất nhiều người chết, hoặc là sống không bằng chết.”
Địch Cửu khẽ gật đầu, ý cười cực nhạt bên môi kia thoáng sâu hơn, ánh mắt bình yên trông lại: “Đây chính là điều chúng ta kỳ vọng.”
Nam tử đối diện nở nụ cười, khuôn mặt cực đoan chính nhã nhặn, thậm chí hơi nhợt nhạt tú khí, cười như thế, cơ hồ có phần dữ tợn: “Phải, chúng ta không sợ họ trả thù, chỉ sợ họ không trả thù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook