[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
-
Quyển 1 - Chương 20: Ôn nhu khó yêu
Mệt quá.
A Hán cảm thấy, sinh mệnh đằng đẵng của y chưa bao giờ mỏi mệt như thế, khoảnh khắc tỉnh lại này, mí mắt nặng đến mức khiến y hoài nghi, e rằng mình căn bản chẳng có sức lực mà mở ra.
Đã tảng sáng rồi nhỉ, dường như có ánh dương mờ mờ chiếu vào lầu các vốn tối om, chỉ là đầu váng mắt hoa, căn bản chẳng nhìn rõ người đang đứng thẳng dưới ánh dương kia.
Y mấp máy môi, định gọi một tiếng, lại cảm thấy, cả phát ra tiếng thôi cũng là chuyện vất vả hết sức. Cho tới khi khuôn mặt kia chậm rãi kề đến trước mặt, y mới miễn cưỡng nhận ra khuôn mặt Địch Phi.
Người đêm qua còn phải bị thương nặng chờ chết, hôm nay lại thần thanh khí sảng, mặt mày thư thái một cách thần kỳ, không mảy may nhìn ra vẻ trọng thương mỏi mệt, chẳng qua trên mặt lại đầy chế giễu: “Tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”
A Hán gọi khẽ: “Chủ nhân.” Thanh âm nhỏ bé cơ hồ không nghe thấy. Y định ngồi dậy, lại phát hiện, dường như cả hơi động ngón tay, cũng gian nan vô cùng.
Đến cả đau đớn cũng đặc biệt đặc biệt trì độn, chỉ cảm thấy rất vô lực, rất vô lực, rất mệt, rất mệt. Phảng phất toàn bộ lực sinh mệnh trong nháy mắt đã bị rút sạch. Khiến người chẳng thể nghĩ được gì, chẳng có sức làm gì, chỉ muốn cứ thế ngủ mê mệt, chìm vào sâu nhất trong thế giới tối tăm, mãi đến khi thiên hoang địa lão, không tỉnh lại nữa.
Loại cảm giác này cùng y bình thường ham ăn ham ngủ, hưởng thụ nhân sinh, chỉ muốn ngủ trong chăn ấm, vĩnh viễn không dậy, cảm giác hoàn toàn tương phản.
A Hán thoáng khó hiểu. Mặc dù tối qua gãy xương, mặc dù một đêm hoan ái khiến cho y thương càng thêm thương, nhưng với tinh thần lực của y, ngay cả hơi thấy đau, cũng có thể tận lực xem nhẹ loại đau đớn này, sao lại biến thành như vậy được? Rõ ràng đêm qua chủ nhân chẳng có bao nhiêu khí lực, không hề thô bạo vô tình như bình thường tìm hoan, cũng không khắc ý gia tăng vết thương khác trên người y, tại sao lại sẽ…
Sau một đêm, Địch Phi đã thần hoàn khí đủ, lạnh lùng nhìn nhìn A Hán: “Đây là kết cục của việc ngươi không biết sống chết.”
A Hán hơi mù mờ nhìn y, thời gian đã lâu, hết thảy trước mắt có thể miễn cưỡng thấy rõ. Địch Phi cứ bằng thân thể trần trụi như thế, từ trên cao nhìn xuống y. Hóa ra hành phòng có thể trị thương, việc này lại là thật, trong một đêm, người hấp hối lại có chuyển biến tốt đẹp như kỳ tích. Bất quá, đoán loại chuyện này chỉ có thể trị nội thương, không thể trị ngoại thương. Những vết thương lớn nhỏ trên người Địch Phi, lại vẫn dữ tợn đáng sợ như thế. Bởi vì đêm qua một mực vận động kịch liệt, cho nên máu trên vết thương không thể đông lại, đến bây giờ, trên người y vẫn còn rất nhiều chỗ đang chảy máu.
Bất quá, Địch Phi hiển nhiên không để tâm những vết thương vặt vãnh này, chỉ lạnh lùng nhìn nhìn A Hán, rồi tự mình bỏ đi, nơi này là phòng y, tùy tiện lấy vài kiện quần áo chuẩn bị thay, nếu không phải tai mắt y cực kỳ linh mẫn, gần như không nghe thấy một tiếng gọi mỏng manh đến mức hầu như chẳng thể nghe kia: “Chủ nhân.”
Địch Phi nhướng mày, quay người: “Ngươi còn muốn nói gì nữa?”
A Hán chậm rãi dùng tay chống đất, muốn ngồi dậy, động tác đơn giản như vậy, y lại làm vô cùng chậm chạp, y có thể xem nhẹ từng cơn đau đớn từ ngực truyền đến, nhưng không cách nào khiến thân thể bủn rủn vô lực làm ra động tác vượt qua cực hạn bản thân.
Địch Phi thờ ơ, lẳng lặng nhìn y giãy giụa và cố gắng.
Rất lâu rất lâu, A Hán mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, đầu toàn mồ hôi, động tác cực chậm chạp, lại liên tục không ngừng sờ soạng tìm nhặt dưới đất một cách chậm rãi. Có lúc, không thể không dựa vào hai tay hỗ trợ, dùng tư thế bò sát, mới có thể đạt được mục đích của y… ngoài vài bước ngắn ngủi.
Địch Phi nhìn y chậm chạp, nhất nhất nhặt băng vải, thuốc trị thương trong tay, nhìn y chậm chạp ngẩng đầu nhìn mình, rất chậm rất chậm, vịn tường gượng đứng dậy, sau đó vào khoảnh khắc cất bước về phía mình kia, lại ngã xuống lần nữa.
Cú ngã nặng nề như vậy, Địch Phi cảm thấy lòng mình cũng theo đó chấn động nặng nề, xương cốt trước ngực y vẫn gãy, động tác ngã nhào mạnh như thế, không cẩn thận có thể khiến nội tạng nào đó bị đâm thủng mất.
Mắt thấy mặt A Hán trong tái nhợt lại lộ ra xanh đậm thảm đạm, một tay vẫn đang ôm mấy thứ thuốc đó, một tay bắt đầu run rẩy vịn tường, định đứng dậy lần nữa.
Đôi mày rậm nhíu chặt, Địch Phi cuối cùng rảo bước đến gần, đỡ lấy thân thể đã hoàn toàn không chịu ý chí khống chế, đang run rẩy kịch liệt: “Ngươi muốn làm gì?”
A Hán thở phào một hơi, định trả lời, lại cảm thấy ngay cả sức lực để nói cũng chẳng còn. Y chỉ có thể chậm chạp dùng đôi tay run rẩy mở lọ thuốc, rắc bột thuốc lên cánh tay Địch Phi đang chảy máu.
Ký ức rõ nét từng có hiện lên trong đầu, Địch Phi không tự chủ được hơi run rẩy, song y vừa không buông tay, cũng không đẩy tay A Hán ra.
Y lẳng lặng nhìn vô số thuốc bột rắc lên vết thương, y lẳng lặng nhìn A Hán dùng đôi tay đã run rẩy chẳng ra làm sao, mà không có mảy may sức lực định băng bó cho mình, rồi lại lần lượt thất bại.
Rất lâu, y mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thế này, chính là để băng bó vết thương cho ta?”
“Ừm.” A Hán tận lực dùng thanh âm không mất sức nhất trả lời.
“Ngươi không phát hiện, ta đã không còn đáng ngại sao?”
A Hán không thể không xốc lại tinh thần, rồi lại thật sự hữu khí vô lực nói: “Nhưng mà, ông vẫn đang chảy máu, ta đã đáp ứng, nhất định phải xử lý tốt vết thương cho ông…”
Trừ suy yếu, vẫn là suy yếu, trừ mỏi mệt, chỉ có mỏi mệt, A Hán rõ ràng đã mệt đến mức chỉ muốn từ bỏ tất cả ý thức, từ đây chìm vào giấc ngủ dài, thế mà lại ra sức đấu tranh không chịu nhắm mắt, chỉ bởi vì, trước mắt y vẫn có máu tươi đỏ thắm đang chảy xuôi.
Địch Phi ngây người nhìn y tiếp tục kháng cự thân thể yếu ớt, hoàn thành công tác trị thương cho mình. Đồ đần này chẳng lẽ không phát hiện, tình trạng thân thể y gay go hơn ta bao nhiêu sao?
Y chầm chậm cắn răng, nhưng mà nói ra lại là: “Ngươi mệt thì ngủ đi, vết thương ta tự mình băng bó?”
A Hán cả kinh, lộ ra biểu tình mừng rỡ: “Ông đồng ý xử lý vết thương?”
Địch Phi gật đầu.
A Hán lập tức nắm chặt cơ hội ra điều kiện: “Phải trị thương cho đàng hoàng, phải gặp đại phu nữa?”
Địch Phi lộ ra biểu tình nhẫn nại, thoáng do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
A Hán nhìn y cười, một khắc sau, hoàn toàn chìm vào trong thế giới tăm tối. Ở trong lòng Địch Phi, tay chân buông xuống, cúi đầu.
Nháy mắt ngắn ngủi này, tim Địch Phi chợt nhảy dựng, cơ hồ cho là người đã suy yếu đến tận cùng này cứ thế chết đi trước mắt mình. Hô hấp mỏng manh như vậy cùng tiếng tim và mạch đập nhẹ đến mức hầu như không thể cảm thấy kia, khiến người cơ hồ chẳng dám tin, đây vẫn là một người sống.
Lâu lắm như thế, y vẫn chờ mong nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của A Hán, y vẫn hy vọng mình có thể bằng bản lĩnh thật sự khiến A Hán ngất đi, thế mà hết thảy phát sinh trước mắt, y lại phát hiện, kỳ thật mình không hề đặc biệt cao hứng.
Các nhân vật cao tầng trong trang ở ngoài viên đợi một ngày, cuối cùng đến tảng sáng, nhìn thấy chủ nhân của họ ôm tiểu nam sủng kia đi ra. Chủ nhân thần thanh khí sảng, bước đi thong dong, hoàn toàn không nhìn ra mảy may dáng vẻ trọng thương. Xem ra thương ngày hôm qua, cũng chỉ là nghiêm trọng ngoài mặt thôi, căn bản không thể thật sự ảnh hưởng đến chủ nhân. Giang hồ vẫn truyền rằng, thương thế của Huyết Tu La Địch Phi nặng hay nhẹ, căn bản không ai có thể nhìn ra được, mỗi một kẻ muốn thừa lúc y bị thương nặng định giết y, kết cục cuối cùng là bản thân thương nặng mà chết.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên như thế.
Mọi người cảm thán, đưa mắt nhìn nhau, vị chủ tử này của chúng ta, quả nhiên sâu không thể lường. Về phần người sống chết không biết trong lòng y kia, chẳng có ai thèm cho bao nhiêu quan tâm.
A Hán không biết là Địch Phi một đường ôm y trở về, A Hán không biết Địch Phi dặn dò mấy người bên cạnh mình những gì, A Hán không biết mình hôn mê suốt mười ba ngày, bất kể linh đan diệu dược gì, đổ vào nhất loạt nôn ra, A Hán không biết trừ Địch Phi, hầu như mỗi người đều cho là y chết chắc.
Tinh thần cường đại hơn, cũng cần thân thể gánh vác. Tinh thần lực có thể coi thường tất cả thương tổn và đau đớn, lại không thể vượt quá cực hạn của thân thể, khi thân thể bởi vì dùng hết tất cả lực sinh mệnh mà không thể duy trì thanh tỉnh nữa, cho dù có được tinh thần cường đại như thần linh, chung quy cũng chẳng có chỗ nương tựa.
Mãi đến khi A Hán tỉnh lại, cảm giác yếu ớt hư bại kia vẫn chẳng sao đuổi đi. Không như trước kia y bởi lười nhác mà thích nằm ỳ trên giường, hiện tại cho dù bên ngoài có ánh dương đẹp hơn, y cũng chẳng có sức lực, chẳng có ý nguyện, đứng dậy khỏi giường.
Trước kia, ngoại trừ ngủ, y thích nhất là ăn ăn uống uống, hiện tại, cho dù thức ăn mỹ vị nhất thế gian đặt trước mặt, y cũng chẳng muốn ăn.
Song hạ nhân bên cạnh lại dường như đặc biệt cương quyết, bất kể y có bằng lòng hay không, mấy thứ xác định bổ cho thân thể, nên ăn, nên uống, cho dù y không chịu, bóp miệng y ra cũng phải kiên quyết dốc xuống cho y.
Nhiều ngày qua, Địch Phi chưa từng đến thăm một lần. A Hán cũng không để bụng. So với sự lười nhác trước kia, hiện tại y chẳng làm gì mà cả ngày cũng mỏi mệt kinh khủng, chuyện gì cũng chẳng có sức lực mà nghĩ, chẳng có sức lực quan tâm.
Y tự nhiên càng không biết, hầu như mỗi ngày quản sự bên này đều tự mình báo cáo tình hình liên quan đến thân thể y với Địch Phi. Mỗi một lần, Địch Phi đều chỉ mặt không biểu tình mà nghe, ngẫu nhiên hạ vài mệnh lệnh rất cứng rắn.
“Bất kể y có thích hay không, thuốc và đồ bổ hàng ngày đại phu kê, nhất định phải đổ đủ số lượng cho y.”
“Không cần để ý y nằm ỳ trên giường hay không, lúc bên ngoài nắng đẹp, có dùng dây thừng trói lại cũng phải trói y ra, đi lại dưới ánh nắng, y không đi được thì đỡ, y không đứng được thì ngồi trên ghế đẩy cũng được.”
Vô luận thế nào, dưới sự xử trí cứng rắn của Địch Phi, thân thể A Hán sau hai ba tháng, rốt cuộc bắt đầu khá dần. Chỉ là, dường như ông trời cũng không nhìn nổi khi A Hán chậm rãi bình phục, tiếp tục cuộc sống như heo vô ích với thế nhân.
Vì thế, vào một đêm nọ, nhân vật thứ hai trong trang, lão đầu lông mày lẫn râu đều bạc phơ kia, tự mình đến phòng A Hán, vừa đưa tay, mấy hạ nhân hầu đêm đều bị điểm trúng huyệt ngủ, trầm trầm thiếp đi.
Mà A Hán vốn ngủ say lại bị đánh thức, mắt còn chưa kịp mở hoàn toàn, ý thức còn đang mơ mơ màng màng, đã nghe một thanh âm nói: “A Hán công tử, trang chủ lại bị thương rồi.”
A Hán mở mắt, ngỡ ngàng phút chốc, nhưng y lập tức hiểu được, chẳng nói gì, chỉ yên lặng rời giường. Động tác của y vẫn không được lưu loát lắm.
Lão nhân nhìn thần thái y lộ rõ đau yếu, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bàng quan. Chỉ đợi A Hán mặc quần áo, xuống giường bước đi, đi quá chậm, lão mới hơi sốt ruột đưa tay tóm A Hán bay vút.
Trong gió mạnh buổi đêm, A Hán hiếu kỳ hỏi: “Tại sao chủ nhân lại bị thương, không phải nói chủ nhân lợi hại lắm à? Sao mà luôn bị thương?”
“Gần đây hầu như cứ cách vài ngày là lại có cao thủ đứng đầu trên giang hồ đến tìm trang chủ quyết đấu. Trang chủ lần trước bị thương, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa khỏe hẳn, liên tiếp quyết đấu với người, nguyên khí vẫn không thể phục nguyên, dù là người sắt luân phiên quyết đấu, cuối cùng cũng không gượng được, mãi đến hiện tại mới bị thương nặng, đã là cực tài giỏi rồi.” Vẻ mặt lão nhân đột nhiên nặng trĩu “Nói đến thì giang hồ nhân sĩ xưa nay ba phần kính sợ trang chủ, không biết tại sao gần đây có lắm người đến khiêu chiến thế này. Chúng ta nghi tin trang chủ từng bị thương nặng đã tiết lộ ra ngoài, nhưng việc liên quan đến thương thế của trang chủ, chúng ta luôn toàn lực bảo mật. Việc này quả thật khiến người nghĩ mãi không ra. Cho nên, lần này để bảo đảm tin tức không lộ ra ngoài, ta không thể không làm cho những kẻ không liên can khác mê man hết, công tử đừng trách.”
A Hán nghe mà ù ù cạc cạc: “Đã bị thương, tại sao còn phải không ngừng quyết đấu với người ta. Tại sao người ta muốn quyết đấu, là nhất định phải ứng chiến?”
Lão nhân thì càng thêm ù ù cạc cạc: “Người ta muốn quyết đấu, chúng ta sao có thể không ứng chiến? Uy danh của trang còn cần không, thể diện của trang chủ còn cần không, thân phận cự kình giang hồ có còn cần không?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy đối phương hoàn toàn không thể câu thông.
Lúc này đã đến bên ngoài Kình Thiên viên, bao lớn bao nhỏ bình lớn bình nhỏ dược vật theo lệ nhét vào tay A Hán. A Hán cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi thẳng vào.
Địch Phi đang lặng lẽ bó gối vận khí chữa thương trong bóng đêm, một lần nữa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, một lần nữa trông thấy cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng đêm nay cực sáng tỏ, một bóng dáng dường như cực nhỏ yếu cực trơ trọi, đạp ánh trăng từ ngoài tiến vào, bước vào rất rất chậm.
Địch Phi cảm thấy mình cần phải ngạc nhiên, đã trải qua giáo huấn nghiêm trọng như vậy, sao y còn dám tới. Địch Phi lại cảm thấy mình hoàn toàn không nên ngạc nhiên chút nào, lúc này, tình hình kiểu này, có thể từ trong bóng đêm đạp ánh trăng đến gần y, cũng chỉ có thể là người kia.
A Hán đi rất chậm rất chậm, nhưng rốt cuộc vẫn đã đến bên cạnh Địch Phi. “Chủ nhân.” Y khẽ gọi, kèm chút vui sướng: “Hôm nay không ngửi thấy mùi máu tanh, ông bị thương không nặng như lần trước đâu nhỉ.”
Địch Phi trầm mặc không nói, chẳng biết vì sao, bỗng nhiên không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của A Hán.
A Hán thấy y không trả lời, cũng chẳng nói thêm gì nữa, khom lưng, bỏ hết ngần ấy thứ đồ trên tay xuống, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Nghe thấy tiếng cởi đồ, thân thể Địch Phi đang yên lặng bất động kia đột nhiên chấn động, bỗng nhiên nhảy dựng lên như bùng nổ, một phen túm lấy A Hán, sức lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát y: “Ngươi điên rồi à? Ngươi muốn làm gì?”
“Trị thương cho ông?” A Hán rất bình thường cũng rất không hiểu mà đáp “Không phải ông nói làm thế này có thể trị thương sao? Hơn nữa lần trước hiệu quả tốt như vậy?”
Địch Phi giận đến mức bỗng run lên: “Ngươi rốt cuộc có phải đồ đần không, lần trước ta khỏe nhanh như vậy, ngươi lại biến thành bộ dáng đó, ai cũng biết là do ta hút tinh khí chân nguyên của ngươi tạo thành?”
A Hán mù mờ khó hiểu: “Ông hút tinh khí chân nguyên của ta?”
Địch Phi tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi người đều có tinh nguyên độc nhất vô nhị, mà tà phái thường dùng cách giao hợp để lấy tinh nguyên của người khác, tăng công lực của mình, lấy thuật thải bổ tà đạo, trực tiếp hút đi tinh nguyên của người khỏe mạnh, có thể trị liệu thương thế hữu hiệu hơn mọi linh đan diệu dược, khiến người phục nguyên rất nhanh, chỉ là người bị hút, nặng thì đương trường bỏ mạng, nhẹ thì cả đời tê liệt, cho dù khá hơn một chút, không chết không tàn, cũng nhất định chết sớm nhiều năm, ngươi có biết không?”
Y nói phẫn nộ như thế, kích động như thế, A Hán nghe thấy lại bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng trách ông nói hành phòng có thể trị bệnh, hóa ra đây gọi là thải bổ?”
Địch Phi lạnh mắt, buông tay, bởi vì bỗng nhiên rời xa ấm áp kia, làm lòng bàn tay trống vắng, y nhắm mắt, trầm lòng, chờ ấm áp kia trong buổi đêm lạnh lẽo sau khi hoàn toàn hiểu ra nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng, một khắc sau, một thân thể trần trụi mà nóng hổi, cứ thế ôm chặt lấy y.
Địch Phi đột nhiên chấn động, chấn động kịch liệt kia, khiến y cho là trái tim sắp sửa nhảy khỏi lồng ngực, y buột miệng hỏi lần nữa: “Ngươi muốn làm gì?”
“Trị thương cho ông.” A Hán lại đáp lời, đáp thật đơn giản trực tiếp “Thải bổ đã có thể chữa khỏi cho ông, vậy thì quá đơn giản.”
Trong bóng tối, đôi môi phảng phất nóng rực hơn ngàn vầng thái dương kia hôn xuống, sâu sâu nặng nặng, triền miên vô tận.
Địch Phi cắn chặt răng, y muốn đẩy kẻ điên này ra, không biết tại sao, công lực mấy chục năm phảng phất nháy mắt tan biến cả, tay chân cứng đờ mặc cho ấm áp kia từng chút xâm nhập thân thể cô tuyệt, vô tình đuổi đi từng tấc băng hàn ban đầu.
Đôi tay kia ôn nhu mà linh động, khéo léo nhen lên mỗi một tấc da thịt trên thân thể y, đôi môi nóng rực mà ấm áp kia, từ trán thong thả trượt xuống nơi mẫn cảm nhất bên gáy mà di chuyển từng chút, chậm rãi tiến đến vành tai y, thanh âm nhẹ như tơ nhện vang lên: “Chủ nhân, ta cầu ông một việc?”
Địch Phi vẫn cắn răng, thanh âm cứng nhắc đáp: “Ngươi nói.”
A Hán hiếm khi cầu y, nếu là trước kia, y sẽ đắc ý sẽ cười khẩy, mà lúc này, y lại chỉ muốn lẳng lặng lắng nghe, bởi vì y biết, thỉnh cầu này, nhất định so với điều y nghĩ, y tưởng, mọi người bình thường có khả năng nêu ra, cực kỳ bất đồng.
“Nếu như lần sau ông lại bị thương, đừng tìm người khác, đừng dùng thuật thải bổ với người khác, cứ đến tìm ta đi.” A Hán nghĩ nghĩ, lại bổ sung “Trước khi ta chết, cứ đến tìm ta đi.”
Địch Phi đưa tay, lại túm lấy thân thể kề sát y, thanh âm bỗng hơi khàn khàn: “Ngươi có biết ngươi như vậy không thể sống lâu?”
“Cho nên, ta mới nói, chí ít trước khi ta chết, đừng tìm người khác.” A Hán mỉm cười, người này cho y áo cơm, cho y an cư, hiện giờ bị thương, mình bỏ ra một chút, giúp ông ấy phục nguyên là đương nhiên. Tất nhiên cách trị thương này sẽ tổn hại sinh mệnh, tại sao phải để những người khác chịu. Tất cả sinh mệnh đều quý giá ngang hàng, giết chóc tàn nhẫn của thời đại này, y lười can dự, nhưng việc phần mình, tại sao không làm tốt, ít nhất trước khi y chết, có thể trợ giúp sinh mệnh khác, gánh kiếp nạn này.
Với y, đây chẳng qua là cách nghĩ rất tự nhiên, với Địch Phi, lời nói như vậy, yêu cầu như vậy, lại như sấm sét chớp điện, chấn tâm hồn người. Y khàn giọng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Sau một khắc, rốt cuộc buông ra tất cả tự chế, ôm chặt lấy thân thể kia, mặc thần trí từ đây sa vào hạnh phúc và đau khổ vô hạn.
Lúc A Hán tỉnh lại, người đang nằm trên đệm chăn mềm mại, trong tấm màn ấm áp, bên tai có thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
A Hán lăng lăng nhìn Địch Phi ánh mắt có phần quan tâm, sau đó mới nói: “Hơi suy yếu, bất quá so với lần trước thì tốt hơn nhiều lắm.”
Địch Phi cười cười: “Dù là thải bổ cũng có nặng nhẹ sâu nông, người thi thuật có thể nắm giữ hạn độ, trong khi trị liệu cho mình, cũng tận khả năng giảm bớt thương tổn của đối phương, tuy nói như vậy, hiệu quả trị liệu có thể sẽ hơi kém hơn, bất quá, thế cũng đủ rồi, chí ít hiện tại, bỗng dưng đến một hai cao thủ, ta vẫn có thể ứng phó như thường.”
Nhìn vẻ mặt A Hán mệt nhoài và sắc mặt vẫn nhợt nhạt như trước, y vẫn có chút áy náy, thở dài: “Vốn thân thể ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn, ta không nên đối xử với ngươi như thế. Chỉ là, tin ta bị thương nặng đã bị người truyền ra ngoài, rất nhiều người đều muốn giậu đổ bìm leo, vì sợ ta trốn tránh, mỗi kẻ đều trắng trợn đến khiêu chiến, theo tin tức thám tử của ta báo, không quá hai ngày, sẽ có ít nhất ba lộ cao thủ đến đây. Nếu ta muốn bảo vệ địa vị hôm nay và uy thế đủ để chấn động thiên hạ, thì không thể không nhanh chóng làm mình phục nguyên. Ta không tin được đại phu, cũng chưa bao giờ thích dùng thuốc, huống chi, cho dù dùng y dược, cũng rất ít có công hiệu tức thời, ngươi lại bảo ta đáp ứng, không thể thi thuật với người khác…”
Thanh âm của y tận lực ôn nhu, vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mớ tóc tán loạn trên trán A Hán, thuận tay kéo chăn giúp.
A Hán kinh ngạc nhìn y, sắc mặt cực phức tạp, qua một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân, ông chưa từng đối đãi ta như vậy, chưa từng trò chuyện với ta như vậy?”
Địch Phi cười nói: “Ta thế này không tốt à?”
A Hán vẫn dùng ánh mắt cực kỳ lạ nhìn y, lại qua rất lâu mới hỏi: “Chủ nhân, đây là sự ôn nhu của ông à?”
Địch Phi mỉm cười: “Ngươi nói sao?”
Thân thể A Hán giống như thoáng chấn động kịch liệt, nhưng lại chẳng nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt biến ảo khó lường, lướt qua đủ loại ánh sáng, nhìn thẳng Địch Phi, rất lâu, rất lâu, cũng không chịu thoáng chuyển mắt, thân thể càng lâu lâu dài dài, bảo trì tư thế này, chưa từng động đậy.
Cho dù với định lực của Địch Phi, dưới ánh mắt kiểu này, cũng chẳng chịu được bao lâu, liền không kiềm chế nổi hỏi: “Ngươi đang làm gì đây?”
“Chủ nhân, ta là đang rất dụng tâm, rất dụng tâm, rất nỗ lực, rất nỗ lực mà yêu ông, thích ông, vì sự ôn nhu của ông mà cảm động.” A Hán thản nhiên đáp.
Mấy lời tình ý sâu đậm Địch Phi nghe cũng đủ nhiều, nhưng vẫn chưa từng nghe lời nói trắng ra như vậy, đơn giản như vậy, y vốn biết A Hán quyết không nói dối, nhất thời trong lòng vui mừng lắm, lại thấy khoan khoái không nói nên lời, nhịn không được cười sang sảng ra tiếng: “Ôi đồ ngốc này.”
Lần này sau khi A Hán ngất tại Kình Thiên lâu, Địch Phi chẳng những tự mình đưa y về, tự mình dặn dò người lau mình thay đồ cho y, tự mình đưa y lên giường, tự mình đắp chăn cho y, trông bên giường y cả một đêm. Sau khi A Hán tỉnh, còn một mực lưu lại nơi này đủ một ngày một đêm, ngày thứ ba, mới đi xử lý công việc.
Vinh sủng như thế, quan tâm như thế, về Địch Phi với A Hán mà nói, đúng là chưa từng có. Cho nên sau khi Địch Phi rời khỏi, những người bên cạnh A Hán trực tiếp xem y như Bồ Tát mà cẩn thận hầu hạ.
A Hán lại như lòng có lo nghĩ, một mình ngơ ngác ngẩn người, ngẩn đủ một ngày một đêm, cuối cùng vẫn là buổi sáng ngày thứ ba, khi Phương Hồng qua thỉnh an, y nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Phương quản sự, có chuyện, ta nghĩ đã rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra, ngươi có thể giúp ta nghĩ một chút không?”
Phương Hồng vội vàng cười nói: “Công tử xin cứ hỏi, thuộc hạ biết tất nói, nói tất nói hết.”
“Nếu có một người ba ngày hai đầu quyền đấm cước đá ngươi, ức hiếp ngươi, nhục mạ ngươi, ngươi sẽ hận y chứ?”
Phương Hồng còn tưởng y muốn hỏi vấn đề thâm sâu cỡ nào, đến nỗi mà khi vừa nghe thấy lời đơn giản như vậy còn ngẩn ra một chút, lúc này mới đáp: “Sẽ hận.”
“Vậy thì, nếu có một ngày, y bỗng nhiên không đánh ngươi, hoặc là đánh rất nhẹ, ngươi sẽ không hận y chứ?” A Hán như một học trò nhỏ hiếu học mà hỏi.
“Đương nhiên vẫn hận, tôi sẽ không vì người khác vốn có thể giết tôi, lại chỉ chặt một bàn tay tôi mà không hận y.”
“Vậy thì?” A Hán suy tư “Nếu có một ngày, y bỗng nhiên, chẳng những không đánh ngươi, còn rất tốt với ngươi, ngươi ngã, y đỡ ngươi dậy, ngươi bị thương, y ân cần thăm hỏi, ngươi vẫn sẽ hận y sao?”
“Nếu y tra tấn tôi ba năm, lại một ngày nào đó hơi tốt với tôi, tôi liền quên mất toàn bộ thống khổ trong ba năm, vậy tôi chính là thánh nhân.” Trong lòng Phương Hồng tuy khó hiểu, lại vẫn đáp rất tự nhiên.
A Hán lộ ra vẻ mê mang: “Nhưng mà ta từng nghe nói, có rất nhiều người đều là thế này, bị người tùy ý tra tấn, vừa đánh vừa mắng rất rất lâu, lại bởi vì một lần vô tâm ôn nhu nào đó của người ta mà cảm động rơi nước mắt, cảm thấy người ta vốn có thể vô cùng thô bạo với mình, ai ngờ lần này cư nhiên không thô bạo trái lại còn rất ôn nhu, y tốt biết bao, thiện lương biết bao, quan tâm ta biết bao, thế là từ đây liền chịu sinh tử vì y.”
Phương Hồng ngạc nhiên: “Loại người này nếu không phải kẻ điên thì chính là trời sinh phạm tiện. Bất cứ một người bình thường nào cũng không thể sau khi bị quất roi một trận lại cho một viên kẹo, chỉ nhớ viên kẹo kia.”
A Hán gật đầu rất chậm rất chậm: “Nói cách khác, sau khi được một người thường đánh ngươi ngẫu nhiên ôn nhu đối đãi, không thích y là hoàn toàn bình thường.”
“Đương nhiên.”
A Hán nhíu mày, chống cằm, bắt đầu thở ngắn than dài.
Chủ nhân ơi chủ nhân, ông không thể trách ta được. Ta thật sự đã rất rất cố gắng học tập biến hóa tình cảm của những tiểu thụ Trương Mẫn Hân cho ta xem đó. Sau khi phát hiện sự ôn nhu trăm năm khó gặp người làm chủ nhân ông bỗng nhiên cho, ta thật sự rất dụng tâm rất dụng tâm đi cảm thụ sự ôn nhu của ông, cố gắng khiến mình cảm động, ta rất dụng tâm nghĩ, ông vĩ đại cỡ nào, cao quý cỡ nào, tài ba cỡ nào, lại chịu ôn nhu đối đãi ta như vậy là trọng đại cỡ nào, ta phải cảm động cỡ nào, kích động cỡ nào, động lòng cỡ nào cỡ nào.
Nhưng mà, ta thật sự chẳng tìm được dù là một chút xíu cảm giác như vậy.
Tại sao một trăm tiểu thụ, có chín mươi kẻ sau khi đã bị giày vò bội phần, lại bởi vì chút ôn nhu người tra tấn y ngẫu nhiên biểu lộ, liền yêu sống yêu chết, yêu đến độ dứt khoát không hối?
Chủ nhân đích xác không thể tính là người quá xấu, chẳng qua thường đánh ta mắng ta làm nhục ta thích bóp gãy xương cốt ta thôi, ta cũng không như vô số tiểu thụ kinh điển, khóc lóc chảy nước mắt, thề thốt ta hận ngươi. Cho nên, sau khi ông bỗng nhiên ôn nhu một phen với ta, ta đương nhiên cũng chẳng thể làm được như tiểu thụ kinh điển, lập tức ném bay lời thề thốt từng nói như đánh rắm, chớp mắt đã yêu sống yêu chết.
A, Phương quản sự nói đúng, không chừng ta còn thật sự là một người bình thường, một người bình thường, vừa không phải kẻ điên, cũng không phải trời sinh phạm tiện, cho nên, không cách nào trở thành một tiểu thụ hoàn mỹ.
Giờ phải làm sao đây, chủ nhân của ta, ta xin lỗi ông, cuộc sống ăn uống không lo, được tiểu công che chở trong tay như trân bảo mai sau, sẽ không bị ảnh hưởng chứ!
So với thương tổn của thải bổ với thân thể, loại không xác định với cuộc sống an nhàn tương lai này, mới chân chính khiến A Hán cảm thấy thống khổ cực độ.
A Hán nằm trên giường ngẩn người, Phương Hồng cũng đứng bên giường ngẩn người, a a a, bỗng dưng lại hỏi cả đống lời thế này, rốt cuộc là ý gì? Hắn tận lực suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến thương thế thường xuất hiện trên người A Hán, cùng với sự ôn nhu hiếm thấy của trang chủ mấy ngày nay. Sắc mặt thoáng chốc biến thành trắng bệch. Việc này… Cái đó… Chẳng lẽ nói… Không phải chứ.
Huyết sắc trên mặt hoàn toàn nhợt đi, quản sự đáng thương, sau khi phát hiện khả năng mình trong lúc vô tâm đã đâm vào tai họa, âm thầm thề, vô luận dưới bất cứ tình huống nào, cũng vĩnh viễn không nhắc tới một phen đối đáp vừa rồi với bất kỳ ai.
A Hán cảm thấy, sinh mệnh đằng đẵng của y chưa bao giờ mỏi mệt như thế, khoảnh khắc tỉnh lại này, mí mắt nặng đến mức khiến y hoài nghi, e rằng mình căn bản chẳng có sức lực mà mở ra.
Đã tảng sáng rồi nhỉ, dường như có ánh dương mờ mờ chiếu vào lầu các vốn tối om, chỉ là đầu váng mắt hoa, căn bản chẳng nhìn rõ người đang đứng thẳng dưới ánh dương kia.
Y mấp máy môi, định gọi một tiếng, lại cảm thấy, cả phát ra tiếng thôi cũng là chuyện vất vả hết sức. Cho tới khi khuôn mặt kia chậm rãi kề đến trước mặt, y mới miễn cưỡng nhận ra khuôn mặt Địch Phi.
Người đêm qua còn phải bị thương nặng chờ chết, hôm nay lại thần thanh khí sảng, mặt mày thư thái một cách thần kỳ, không mảy may nhìn ra vẻ trọng thương mỏi mệt, chẳng qua trên mặt lại đầy chế giễu: “Tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”
A Hán gọi khẽ: “Chủ nhân.” Thanh âm nhỏ bé cơ hồ không nghe thấy. Y định ngồi dậy, lại phát hiện, dường như cả hơi động ngón tay, cũng gian nan vô cùng.
Đến cả đau đớn cũng đặc biệt đặc biệt trì độn, chỉ cảm thấy rất vô lực, rất vô lực, rất mệt, rất mệt. Phảng phất toàn bộ lực sinh mệnh trong nháy mắt đã bị rút sạch. Khiến người chẳng thể nghĩ được gì, chẳng có sức làm gì, chỉ muốn cứ thế ngủ mê mệt, chìm vào sâu nhất trong thế giới tối tăm, mãi đến khi thiên hoang địa lão, không tỉnh lại nữa.
Loại cảm giác này cùng y bình thường ham ăn ham ngủ, hưởng thụ nhân sinh, chỉ muốn ngủ trong chăn ấm, vĩnh viễn không dậy, cảm giác hoàn toàn tương phản.
A Hán thoáng khó hiểu. Mặc dù tối qua gãy xương, mặc dù một đêm hoan ái khiến cho y thương càng thêm thương, nhưng với tinh thần lực của y, ngay cả hơi thấy đau, cũng có thể tận lực xem nhẹ loại đau đớn này, sao lại biến thành như vậy được? Rõ ràng đêm qua chủ nhân chẳng có bao nhiêu khí lực, không hề thô bạo vô tình như bình thường tìm hoan, cũng không khắc ý gia tăng vết thương khác trên người y, tại sao lại sẽ…
Sau một đêm, Địch Phi đã thần hoàn khí đủ, lạnh lùng nhìn nhìn A Hán: “Đây là kết cục của việc ngươi không biết sống chết.”
A Hán hơi mù mờ nhìn y, thời gian đã lâu, hết thảy trước mắt có thể miễn cưỡng thấy rõ. Địch Phi cứ bằng thân thể trần trụi như thế, từ trên cao nhìn xuống y. Hóa ra hành phòng có thể trị thương, việc này lại là thật, trong một đêm, người hấp hối lại có chuyển biến tốt đẹp như kỳ tích. Bất quá, đoán loại chuyện này chỉ có thể trị nội thương, không thể trị ngoại thương. Những vết thương lớn nhỏ trên người Địch Phi, lại vẫn dữ tợn đáng sợ như thế. Bởi vì đêm qua một mực vận động kịch liệt, cho nên máu trên vết thương không thể đông lại, đến bây giờ, trên người y vẫn còn rất nhiều chỗ đang chảy máu.
Bất quá, Địch Phi hiển nhiên không để tâm những vết thương vặt vãnh này, chỉ lạnh lùng nhìn nhìn A Hán, rồi tự mình bỏ đi, nơi này là phòng y, tùy tiện lấy vài kiện quần áo chuẩn bị thay, nếu không phải tai mắt y cực kỳ linh mẫn, gần như không nghe thấy một tiếng gọi mỏng manh đến mức hầu như chẳng thể nghe kia: “Chủ nhân.”
Địch Phi nhướng mày, quay người: “Ngươi còn muốn nói gì nữa?”
A Hán chậm rãi dùng tay chống đất, muốn ngồi dậy, động tác đơn giản như vậy, y lại làm vô cùng chậm chạp, y có thể xem nhẹ từng cơn đau đớn từ ngực truyền đến, nhưng không cách nào khiến thân thể bủn rủn vô lực làm ra động tác vượt qua cực hạn bản thân.
Địch Phi thờ ơ, lẳng lặng nhìn y giãy giụa và cố gắng.
Rất lâu rất lâu, A Hán mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, đầu toàn mồ hôi, động tác cực chậm chạp, lại liên tục không ngừng sờ soạng tìm nhặt dưới đất một cách chậm rãi. Có lúc, không thể không dựa vào hai tay hỗ trợ, dùng tư thế bò sát, mới có thể đạt được mục đích của y… ngoài vài bước ngắn ngủi.
Địch Phi nhìn y chậm chạp, nhất nhất nhặt băng vải, thuốc trị thương trong tay, nhìn y chậm chạp ngẩng đầu nhìn mình, rất chậm rất chậm, vịn tường gượng đứng dậy, sau đó vào khoảnh khắc cất bước về phía mình kia, lại ngã xuống lần nữa.
Cú ngã nặng nề như vậy, Địch Phi cảm thấy lòng mình cũng theo đó chấn động nặng nề, xương cốt trước ngực y vẫn gãy, động tác ngã nhào mạnh như thế, không cẩn thận có thể khiến nội tạng nào đó bị đâm thủng mất.
Mắt thấy mặt A Hán trong tái nhợt lại lộ ra xanh đậm thảm đạm, một tay vẫn đang ôm mấy thứ thuốc đó, một tay bắt đầu run rẩy vịn tường, định đứng dậy lần nữa.
Đôi mày rậm nhíu chặt, Địch Phi cuối cùng rảo bước đến gần, đỡ lấy thân thể đã hoàn toàn không chịu ý chí khống chế, đang run rẩy kịch liệt: “Ngươi muốn làm gì?”
A Hán thở phào một hơi, định trả lời, lại cảm thấy ngay cả sức lực để nói cũng chẳng còn. Y chỉ có thể chậm chạp dùng đôi tay run rẩy mở lọ thuốc, rắc bột thuốc lên cánh tay Địch Phi đang chảy máu.
Ký ức rõ nét từng có hiện lên trong đầu, Địch Phi không tự chủ được hơi run rẩy, song y vừa không buông tay, cũng không đẩy tay A Hán ra.
Y lẳng lặng nhìn vô số thuốc bột rắc lên vết thương, y lẳng lặng nhìn A Hán dùng đôi tay đã run rẩy chẳng ra làm sao, mà không có mảy may sức lực định băng bó cho mình, rồi lại lần lượt thất bại.
Rất lâu, y mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thế này, chính là để băng bó vết thương cho ta?”
“Ừm.” A Hán tận lực dùng thanh âm không mất sức nhất trả lời.
“Ngươi không phát hiện, ta đã không còn đáng ngại sao?”
A Hán không thể không xốc lại tinh thần, rồi lại thật sự hữu khí vô lực nói: “Nhưng mà, ông vẫn đang chảy máu, ta đã đáp ứng, nhất định phải xử lý tốt vết thương cho ông…”
Trừ suy yếu, vẫn là suy yếu, trừ mỏi mệt, chỉ có mỏi mệt, A Hán rõ ràng đã mệt đến mức chỉ muốn từ bỏ tất cả ý thức, từ đây chìm vào giấc ngủ dài, thế mà lại ra sức đấu tranh không chịu nhắm mắt, chỉ bởi vì, trước mắt y vẫn có máu tươi đỏ thắm đang chảy xuôi.
Địch Phi ngây người nhìn y tiếp tục kháng cự thân thể yếu ớt, hoàn thành công tác trị thương cho mình. Đồ đần này chẳng lẽ không phát hiện, tình trạng thân thể y gay go hơn ta bao nhiêu sao?
Y chầm chậm cắn răng, nhưng mà nói ra lại là: “Ngươi mệt thì ngủ đi, vết thương ta tự mình băng bó?”
A Hán cả kinh, lộ ra biểu tình mừng rỡ: “Ông đồng ý xử lý vết thương?”
Địch Phi gật đầu.
A Hán lập tức nắm chặt cơ hội ra điều kiện: “Phải trị thương cho đàng hoàng, phải gặp đại phu nữa?”
Địch Phi lộ ra biểu tình nhẫn nại, thoáng do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
A Hán nhìn y cười, một khắc sau, hoàn toàn chìm vào trong thế giới tăm tối. Ở trong lòng Địch Phi, tay chân buông xuống, cúi đầu.
Nháy mắt ngắn ngủi này, tim Địch Phi chợt nhảy dựng, cơ hồ cho là người đã suy yếu đến tận cùng này cứ thế chết đi trước mắt mình. Hô hấp mỏng manh như vậy cùng tiếng tim và mạch đập nhẹ đến mức hầu như không thể cảm thấy kia, khiến người cơ hồ chẳng dám tin, đây vẫn là một người sống.
Lâu lắm như thế, y vẫn chờ mong nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của A Hán, y vẫn hy vọng mình có thể bằng bản lĩnh thật sự khiến A Hán ngất đi, thế mà hết thảy phát sinh trước mắt, y lại phát hiện, kỳ thật mình không hề đặc biệt cao hứng.
Các nhân vật cao tầng trong trang ở ngoài viên đợi một ngày, cuối cùng đến tảng sáng, nhìn thấy chủ nhân của họ ôm tiểu nam sủng kia đi ra. Chủ nhân thần thanh khí sảng, bước đi thong dong, hoàn toàn không nhìn ra mảy may dáng vẻ trọng thương. Xem ra thương ngày hôm qua, cũng chỉ là nghiêm trọng ngoài mặt thôi, căn bản không thể thật sự ảnh hưởng đến chủ nhân. Giang hồ vẫn truyền rằng, thương thế của Huyết Tu La Địch Phi nặng hay nhẹ, căn bản không ai có thể nhìn ra được, mỗi một kẻ muốn thừa lúc y bị thương nặng định giết y, kết cục cuối cùng là bản thân thương nặng mà chết.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên như thế.
Mọi người cảm thán, đưa mắt nhìn nhau, vị chủ tử này của chúng ta, quả nhiên sâu không thể lường. Về phần người sống chết không biết trong lòng y kia, chẳng có ai thèm cho bao nhiêu quan tâm.
A Hán không biết là Địch Phi một đường ôm y trở về, A Hán không biết Địch Phi dặn dò mấy người bên cạnh mình những gì, A Hán không biết mình hôn mê suốt mười ba ngày, bất kể linh đan diệu dược gì, đổ vào nhất loạt nôn ra, A Hán không biết trừ Địch Phi, hầu như mỗi người đều cho là y chết chắc.
Tinh thần cường đại hơn, cũng cần thân thể gánh vác. Tinh thần lực có thể coi thường tất cả thương tổn và đau đớn, lại không thể vượt quá cực hạn của thân thể, khi thân thể bởi vì dùng hết tất cả lực sinh mệnh mà không thể duy trì thanh tỉnh nữa, cho dù có được tinh thần cường đại như thần linh, chung quy cũng chẳng có chỗ nương tựa.
Mãi đến khi A Hán tỉnh lại, cảm giác yếu ớt hư bại kia vẫn chẳng sao đuổi đi. Không như trước kia y bởi lười nhác mà thích nằm ỳ trên giường, hiện tại cho dù bên ngoài có ánh dương đẹp hơn, y cũng chẳng có sức lực, chẳng có ý nguyện, đứng dậy khỏi giường.
Trước kia, ngoại trừ ngủ, y thích nhất là ăn ăn uống uống, hiện tại, cho dù thức ăn mỹ vị nhất thế gian đặt trước mặt, y cũng chẳng muốn ăn.
Song hạ nhân bên cạnh lại dường như đặc biệt cương quyết, bất kể y có bằng lòng hay không, mấy thứ xác định bổ cho thân thể, nên ăn, nên uống, cho dù y không chịu, bóp miệng y ra cũng phải kiên quyết dốc xuống cho y.
Nhiều ngày qua, Địch Phi chưa từng đến thăm một lần. A Hán cũng không để bụng. So với sự lười nhác trước kia, hiện tại y chẳng làm gì mà cả ngày cũng mỏi mệt kinh khủng, chuyện gì cũng chẳng có sức lực mà nghĩ, chẳng có sức lực quan tâm.
Y tự nhiên càng không biết, hầu như mỗi ngày quản sự bên này đều tự mình báo cáo tình hình liên quan đến thân thể y với Địch Phi. Mỗi một lần, Địch Phi đều chỉ mặt không biểu tình mà nghe, ngẫu nhiên hạ vài mệnh lệnh rất cứng rắn.
“Bất kể y có thích hay không, thuốc và đồ bổ hàng ngày đại phu kê, nhất định phải đổ đủ số lượng cho y.”
“Không cần để ý y nằm ỳ trên giường hay không, lúc bên ngoài nắng đẹp, có dùng dây thừng trói lại cũng phải trói y ra, đi lại dưới ánh nắng, y không đi được thì đỡ, y không đứng được thì ngồi trên ghế đẩy cũng được.”
Vô luận thế nào, dưới sự xử trí cứng rắn của Địch Phi, thân thể A Hán sau hai ba tháng, rốt cuộc bắt đầu khá dần. Chỉ là, dường như ông trời cũng không nhìn nổi khi A Hán chậm rãi bình phục, tiếp tục cuộc sống như heo vô ích với thế nhân.
Vì thế, vào một đêm nọ, nhân vật thứ hai trong trang, lão đầu lông mày lẫn râu đều bạc phơ kia, tự mình đến phòng A Hán, vừa đưa tay, mấy hạ nhân hầu đêm đều bị điểm trúng huyệt ngủ, trầm trầm thiếp đi.
Mà A Hán vốn ngủ say lại bị đánh thức, mắt còn chưa kịp mở hoàn toàn, ý thức còn đang mơ mơ màng màng, đã nghe một thanh âm nói: “A Hán công tử, trang chủ lại bị thương rồi.”
A Hán mở mắt, ngỡ ngàng phút chốc, nhưng y lập tức hiểu được, chẳng nói gì, chỉ yên lặng rời giường. Động tác của y vẫn không được lưu loát lắm.
Lão nhân nhìn thần thái y lộ rõ đau yếu, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bàng quan. Chỉ đợi A Hán mặc quần áo, xuống giường bước đi, đi quá chậm, lão mới hơi sốt ruột đưa tay tóm A Hán bay vút.
Trong gió mạnh buổi đêm, A Hán hiếu kỳ hỏi: “Tại sao chủ nhân lại bị thương, không phải nói chủ nhân lợi hại lắm à? Sao mà luôn bị thương?”
“Gần đây hầu như cứ cách vài ngày là lại có cao thủ đứng đầu trên giang hồ đến tìm trang chủ quyết đấu. Trang chủ lần trước bị thương, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa khỏe hẳn, liên tiếp quyết đấu với người, nguyên khí vẫn không thể phục nguyên, dù là người sắt luân phiên quyết đấu, cuối cùng cũng không gượng được, mãi đến hiện tại mới bị thương nặng, đã là cực tài giỏi rồi.” Vẻ mặt lão nhân đột nhiên nặng trĩu “Nói đến thì giang hồ nhân sĩ xưa nay ba phần kính sợ trang chủ, không biết tại sao gần đây có lắm người đến khiêu chiến thế này. Chúng ta nghi tin trang chủ từng bị thương nặng đã tiết lộ ra ngoài, nhưng việc liên quan đến thương thế của trang chủ, chúng ta luôn toàn lực bảo mật. Việc này quả thật khiến người nghĩ mãi không ra. Cho nên, lần này để bảo đảm tin tức không lộ ra ngoài, ta không thể không làm cho những kẻ không liên can khác mê man hết, công tử đừng trách.”
A Hán nghe mà ù ù cạc cạc: “Đã bị thương, tại sao còn phải không ngừng quyết đấu với người ta. Tại sao người ta muốn quyết đấu, là nhất định phải ứng chiến?”
Lão nhân thì càng thêm ù ù cạc cạc: “Người ta muốn quyết đấu, chúng ta sao có thể không ứng chiến? Uy danh của trang còn cần không, thể diện của trang chủ còn cần không, thân phận cự kình giang hồ có còn cần không?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy đối phương hoàn toàn không thể câu thông.
Lúc này đã đến bên ngoài Kình Thiên viên, bao lớn bao nhỏ bình lớn bình nhỏ dược vật theo lệ nhét vào tay A Hán. A Hán cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi thẳng vào.
Địch Phi đang lặng lẽ bó gối vận khí chữa thương trong bóng đêm, một lần nữa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, một lần nữa trông thấy cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng đêm nay cực sáng tỏ, một bóng dáng dường như cực nhỏ yếu cực trơ trọi, đạp ánh trăng từ ngoài tiến vào, bước vào rất rất chậm.
Địch Phi cảm thấy mình cần phải ngạc nhiên, đã trải qua giáo huấn nghiêm trọng như vậy, sao y còn dám tới. Địch Phi lại cảm thấy mình hoàn toàn không nên ngạc nhiên chút nào, lúc này, tình hình kiểu này, có thể từ trong bóng đêm đạp ánh trăng đến gần y, cũng chỉ có thể là người kia.
A Hán đi rất chậm rất chậm, nhưng rốt cuộc vẫn đã đến bên cạnh Địch Phi. “Chủ nhân.” Y khẽ gọi, kèm chút vui sướng: “Hôm nay không ngửi thấy mùi máu tanh, ông bị thương không nặng như lần trước đâu nhỉ.”
Địch Phi trầm mặc không nói, chẳng biết vì sao, bỗng nhiên không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của A Hán.
A Hán thấy y không trả lời, cũng chẳng nói thêm gì nữa, khom lưng, bỏ hết ngần ấy thứ đồ trên tay xuống, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Nghe thấy tiếng cởi đồ, thân thể Địch Phi đang yên lặng bất động kia đột nhiên chấn động, bỗng nhiên nhảy dựng lên như bùng nổ, một phen túm lấy A Hán, sức lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát y: “Ngươi điên rồi à? Ngươi muốn làm gì?”
“Trị thương cho ông?” A Hán rất bình thường cũng rất không hiểu mà đáp “Không phải ông nói làm thế này có thể trị thương sao? Hơn nữa lần trước hiệu quả tốt như vậy?”
Địch Phi giận đến mức bỗng run lên: “Ngươi rốt cuộc có phải đồ đần không, lần trước ta khỏe nhanh như vậy, ngươi lại biến thành bộ dáng đó, ai cũng biết là do ta hút tinh khí chân nguyên của ngươi tạo thành?”
A Hán mù mờ khó hiểu: “Ông hút tinh khí chân nguyên của ta?”
Địch Phi tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi người đều có tinh nguyên độc nhất vô nhị, mà tà phái thường dùng cách giao hợp để lấy tinh nguyên của người khác, tăng công lực của mình, lấy thuật thải bổ tà đạo, trực tiếp hút đi tinh nguyên của người khỏe mạnh, có thể trị liệu thương thế hữu hiệu hơn mọi linh đan diệu dược, khiến người phục nguyên rất nhanh, chỉ là người bị hút, nặng thì đương trường bỏ mạng, nhẹ thì cả đời tê liệt, cho dù khá hơn một chút, không chết không tàn, cũng nhất định chết sớm nhiều năm, ngươi có biết không?”
Y nói phẫn nộ như thế, kích động như thế, A Hán nghe thấy lại bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng trách ông nói hành phòng có thể trị bệnh, hóa ra đây gọi là thải bổ?”
Địch Phi lạnh mắt, buông tay, bởi vì bỗng nhiên rời xa ấm áp kia, làm lòng bàn tay trống vắng, y nhắm mắt, trầm lòng, chờ ấm áp kia trong buổi đêm lạnh lẽo sau khi hoàn toàn hiểu ra nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng, một khắc sau, một thân thể trần trụi mà nóng hổi, cứ thế ôm chặt lấy y.
Địch Phi đột nhiên chấn động, chấn động kịch liệt kia, khiến y cho là trái tim sắp sửa nhảy khỏi lồng ngực, y buột miệng hỏi lần nữa: “Ngươi muốn làm gì?”
“Trị thương cho ông.” A Hán lại đáp lời, đáp thật đơn giản trực tiếp “Thải bổ đã có thể chữa khỏi cho ông, vậy thì quá đơn giản.”
Trong bóng tối, đôi môi phảng phất nóng rực hơn ngàn vầng thái dương kia hôn xuống, sâu sâu nặng nặng, triền miên vô tận.
Địch Phi cắn chặt răng, y muốn đẩy kẻ điên này ra, không biết tại sao, công lực mấy chục năm phảng phất nháy mắt tan biến cả, tay chân cứng đờ mặc cho ấm áp kia từng chút xâm nhập thân thể cô tuyệt, vô tình đuổi đi từng tấc băng hàn ban đầu.
Đôi tay kia ôn nhu mà linh động, khéo léo nhen lên mỗi một tấc da thịt trên thân thể y, đôi môi nóng rực mà ấm áp kia, từ trán thong thả trượt xuống nơi mẫn cảm nhất bên gáy mà di chuyển từng chút, chậm rãi tiến đến vành tai y, thanh âm nhẹ như tơ nhện vang lên: “Chủ nhân, ta cầu ông một việc?”
Địch Phi vẫn cắn răng, thanh âm cứng nhắc đáp: “Ngươi nói.”
A Hán hiếm khi cầu y, nếu là trước kia, y sẽ đắc ý sẽ cười khẩy, mà lúc này, y lại chỉ muốn lẳng lặng lắng nghe, bởi vì y biết, thỉnh cầu này, nhất định so với điều y nghĩ, y tưởng, mọi người bình thường có khả năng nêu ra, cực kỳ bất đồng.
“Nếu như lần sau ông lại bị thương, đừng tìm người khác, đừng dùng thuật thải bổ với người khác, cứ đến tìm ta đi.” A Hán nghĩ nghĩ, lại bổ sung “Trước khi ta chết, cứ đến tìm ta đi.”
Địch Phi đưa tay, lại túm lấy thân thể kề sát y, thanh âm bỗng hơi khàn khàn: “Ngươi có biết ngươi như vậy không thể sống lâu?”
“Cho nên, ta mới nói, chí ít trước khi ta chết, đừng tìm người khác.” A Hán mỉm cười, người này cho y áo cơm, cho y an cư, hiện giờ bị thương, mình bỏ ra một chút, giúp ông ấy phục nguyên là đương nhiên. Tất nhiên cách trị thương này sẽ tổn hại sinh mệnh, tại sao phải để những người khác chịu. Tất cả sinh mệnh đều quý giá ngang hàng, giết chóc tàn nhẫn của thời đại này, y lười can dự, nhưng việc phần mình, tại sao không làm tốt, ít nhất trước khi y chết, có thể trợ giúp sinh mệnh khác, gánh kiếp nạn này.
Với y, đây chẳng qua là cách nghĩ rất tự nhiên, với Địch Phi, lời nói như vậy, yêu cầu như vậy, lại như sấm sét chớp điện, chấn tâm hồn người. Y khàn giọng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Sau một khắc, rốt cuộc buông ra tất cả tự chế, ôm chặt lấy thân thể kia, mặc thần trí từ đây sa vào hạnh phúc và đau khổ vô hạn.
Lúc A Hán tỉnh lại, người đang nằm trên đệm chăn mềm mại, trong tấm màn ấm áp, bên tai có thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
A Hán lăng lăng nhìn Địch Phi ánh mắt có phần quan tâm, sau đó mới nói: “Hơi suy yếu, bất quá so với lần trước thì tốt hơn nhiều lắm.”
Địch Phi cười cười: “Dù là thải bổ cũng có nặng nhẹ sâu nông, người thi thuật có thể nắm giữ hạn độ, trong khi trị liệu cho mình, cũng tận khả năng giảm bớt thương tổn của đối phương, tuy nói như vậy, hiệu quả trị liệu có thể sẽ hơi kém hơn, bất quá, thế cũng đủ rồi, chí ít hiện tại, bỗng dưng đến một hai cao thủ, ta vẫn có thể ứng phó như thường.”
Nhìn vẻ mặt A Hán mệt nhoài và sắc mặt vẫn nhợt nhạt như trước, y vẫn có chút áy náy, thở dài: “Vốn thân thể ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn, ta không nên đối xử với ngươi như thế. Chỉ là, tin ta bị thương nặng đã bị người truyền ra ngoài, rất nhiều người đều muốn giậu đổ bìm leo, vì sợ ta trốn tránh, mỗi kẻ đều trắng trợn đến khiêu chiến, theo tin tức thám tử của ta báo, không quá hai ngày, sẽ có ít nhất ba lộ cao thủ đến đây. Nếu ta muốn bảo vệ địa vị hôm nay và uy thế đủ để chấn động thiên hạ, thì không thể không nhanh chóng làm mình phục nguyên. Ta không tin được đại phu, cũng chưa bao giờ thích dùng thuốc, huống chi, cho dù dùng y dược, cũng rất ít có công hiệu tức thời, ngươi lại bảo ta đáp ứng, không thể thi thuật với người khác…”
Thanh âm của y tận lực ôn nhu, vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mớ tóc tán loạn trên trán A Hán, thuận tay kéo chăn giúp.
A Hán kinh ngạc nhìn y, sắc mặt cực phức tạp, qua một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân, ông chưa từng đối đãi ta như vậy, chưa từng trò chuyện với ta như vậy?”
Địch Phi cười nói: “Ta thế này không tốt à?”
A Hán vẫn dùng ánh mắt cực kỳ lạ nhìn y, lại qua rất lâu mới hỏi: “Chủ nhân, đây là sự ôn nhu của ông à?”
Địch Phi mỉm cười: “Ngươi nói sao?”
Thân thể A Hán giống như thoáng chấn động kịch liệt, nhưng lại chẳng nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt biến ảo khó lường, lướt qua đủ loại ánh sáng, nhìn thẳng Địch Phi, rất lâu, rất lâu, cũng không chịu thoáng chuyển mắt, thân thể càng lâu lâu dài dài, bảo trì tư thế này, chưa từng động đậy.
Cho dù với định lực của Địch Phi, dưới ánh mắt kiểu này, cũng chẳng chịu được bao lâu, liền không kiềm chế nổi hỏi: “Ngươi đang làm gì đây?”
“Chủ nhân, ta là đang rất dụng tâm, rất dụng tâm, rất nỗ lực, rất nỗ lực mà yêu ông, thích ông, vì sự ôn nhu của ông mà cảm động.” A Hán thản nhiên đáp.
Mấy lời tình ý sâu đậm Địch Phi nghe cũng đủ nhiều, nhưng vẫn chưa từng nghe lời nói trắng ra như vậy, đơn giản như vậy, y vốn biết A Hán quyết không nói dối, nhất thời trong lòng vui mừng lắm, lại thấy khoan khoái không nói nên lời, nhịn không được cười sang sảng ra tiếng: “Ôi đồ ngốc này.”
Lần này sau khi A Hán ngất tại Kình Thiên lâu, Địch Phi chẳng những tự mình đưa y về, tự mình dặn dò người lau mình thay đồ cho y, tự mình đưa y lên giường, tự mình đắp chăn cho y, trông bên giường y cả một đêm. Sau khi A Hán tỉnh, còn một mực lưu lại nơi này đủ một ngày một đêm, ngày thứ ba, mới đi xử lý công việc.
Vinh sủng như thế, quan tâm như thế, về Địch Phi với A Hán mà nói, đúng là chưa từng có. Cho nên sau khi Địch Phi rời khỏi, những người bên cạnh A Hán trực tiếp xem y như Bồ Tát mà cẩn thận hầu hạ.
A Hán lại như lòng có lo nghĩ, một mình ngơ ngác ngẩn người, ngẩn đủ một ngày một đêm, cuối cùng vẫn là buổi sáng ngày thứ ba, khi Phương Hồng qua thỉnh an, y nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Phương quản sự, có chuyện, ta nghĩ đã rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra, ngươi có thể giúp ta nghĩ một chút không?”
Phương Hồng vội vàng cười nói: “Công tử xin cứ hỏi, thuộc hạ biết tất nói, nói tất nói hết.”
“Nếu có một người ba ngày hai đầu quyền đấm cước đá ngươi, ức hiếp ngươi, nhục mạ ngươi, ngươi sẽ hận y chứ?”
Phương Hồng còn tưởng y muốn hỏi vấn đề thâm sâu cỡ nào, đến nỗi mà khi vừa nghe thấy lời đơn giản như vậy còn ngẩn ra một chút, lúc này mới đáp: “Sẽ hận.”
“Vậy thì, nếu có một ngày, y bỗng nhiên không đánh ngươi, hoặc là đánh rất nhẹ, ngươi sẽ không hận y chứ?” A Hán như một học trò nhỏ hiếu học mà hỏi.
“Đương nhiên vẫn hận, tôi sẽ không vì người khác vốn có thể giết tôi, lại chỉ chặt một bàn tay tôi mà không hận y.”
“Vậy thì?” A Hán suy tư “Nếu có một ngày, y bỗng nhiên, chẳng những không đánh ngươi, còn rất tốt với ngươi, ngươi ngã, y đỡ ngươi dậy, ngươi bị thương, y ân cần thăm hỏi, ngươi vẫn sẽ hận y sao?”
“Nếu y tra tấn tôi ba năm, lại một ngày nào đó hơi tốt với tôi, tôi liền quên mất toàn bộ thống khổ trong ba năm, vậy tôi chính là thánh nhân.” Trong lòng Phương Hồng tuy khó hiểu, lại vẫn đáp rất tự nhiên.
A Hán lộ ra vẻ mê mang: “Nhưng mà ta từng nghe nói, có rất nhiều người đều là thế này, bị người tùy ý tra tấn, vừa đánh vừa mắng rất rất lâu, lại bởi vì một lần vô tâm ôn nhu nào đó của người ta mà cảm động rơi nước mắt, cảm thấy người ta vốn có thể vô cùng thô bạo với mình, ai ngờ lần này cư nhiên không thô bạo trái lại còn rất ôn nhu, y tốt biết bao, thiện lương biết bao, quan tâm ta biết bao, thế là từ đây liền chịu sinh tử vì y.”
Phương Hồng ngạc nhiên: “Loại người này nếu không phải kẻ điên thì chính là trời sinh phạm tiện. Bất cứ một người bình thường nào cũng không thể sau khi bị quất roi một trận lại cho một viên kẹo, chỉ nhớ viên kẹo kia.”
A Hán gật đầu rất chậm rất chậm: “Nói cách khác, sau khi được một người thường đánh ngươi ngẫu nhiên ôn nhu đối đãi, không thích y là hoàn toàn bình thường.”
“Đương nhiên.”
A Hán nhíu mày, chống cằm, bắt đầu thở ngắn than dài.
Chủ nhân ơi chủ nhân, ông không thể trách ta được. Ta thật sự đã rất rất cố gắng học tập biến hóa tình cảm của những tiểu thụ Trương Mẫn Hân cho ta xem đó. Sau khi phát hiện sự ôn nhu trăm năm khó gặp người làm chủ nhân ông bỗng nhiên cho, ta thật sự rất dụng tâm rất dụng tâm đi cảm thụ sự ôn nhu của ông, cố gắng khiến mình cảm động, ta rất dụng tâm nghĩ, ông vĩ đại cỡ nào, cao quý cỡ nào, tài ba cỡ nào, lại chịu ôn nhu đối đãi ta như vậy là trọng đại cỡ nào, ta phải cảm động cỡ nào, kích động cỡ nào, động lòng cỡ nào cỡ nào.
Nhưng mà, ta thật sự chẳng tìm được dù là một chút xíu cảm giác như vậy.
Tại sao một trăm tiểu thụ, có chín mươi kẻ sau khi đã bị giày vò bội phần, lại bởi vì chút ôn nhu người tra tấn y ngẫu nhiên biểu lộ, liền yêu sống yêu chết, yêu đến độ dứt khoát không hối?
Chủ nhân đích xác không thể tính là người quá xấu, chẳng qua thường đánh ta mắng ta làm nhục ta thích bóp gãy xương cốt ta thôi, ta cũng không như vô số tiểu thụ kinh điển, khóc lóc chảy nước mắt, thề thốt ta hận ngươi. Cho nên, sau khi ông bỗng nhiên ôn nhu một phen với ta, ta đương nhiên cũng chẳng thể làm được như tiểu thụ kinh điển, lập tức ném bay lời thề thốt từng nói như đánh rắm, chớp mắt đã yêu sống yêu chết.
A, Phương quản sự nói đúng, không chừng ta còn thật sự là một người bình thường, một người bình thường, vừa không phải kẻ điên, cũng không phải trời sinh phạm tiện, cho nên, không cách nào trở thành một tiểu thụ hoàn mỹ.
Giờ phải làm sao đây, chủ nhân của ta, ta xin lỗi ông, cuộc sống ăn uống không lo, được tiểu công che chở trong tay như trân bảo mai sau, sẽ không bị ảnh hưởng chứ!
So với thương tổn của thải bổ với thân thể, loại không xác định với cuộc sống an nhàn tương lai này, mới chân chính khiến A Hán cảm thấy thống khổ cực độ.
A Hán nằm trên giường ngẩn người, Phương Hồng cũng đứng bên giường ngẩn người, a a a, bỗng dưng lại hỏi cả đống lời thế này, rốt cuộc là ý gì? Hắn tận lực suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến thương thế thường xuất hiện trên người A Hán, cùng với sự ôn nhu hiếm thấy của trang chủ mấy ngày nay. Sắc mặt thoáng chốc biến thành trắng bệch. Việc này… Cái đó… Chẳng lẽ nói… Không phải chứ.
Huyết sắc trên mặt hoàn toàn nhợt đi, quản sự đáng thương, sau khi phát hiện khả năng mình trong lúc vô tâm đã đâm vào tai họa, âm thầm thề, vô luận dưới bất cứ tình huống nào, cũng vĩnh viễn không nhắc tới một phen đối đáp vừa rồi với bất kỳ ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook