“Điều này không thể?” Vo tròn mật tín ném sang bên. Chủ soái Tần quốc, tam hoàng tử Tần Húc Phi phẫn nộ rống lên.

Phó tướng Liễu Hằng im lặng nhặt mật tín lên, vừa mở ra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Điều này sao có thể?”

Tần Húc Phi nghiến răng, một chưởng đập bàn: “Phương Khinh Trần cứ thế mà chết, người đã giết vô số dũng sĩ Đại Tần ta, bên ta mấy chục vạn đại quân nhiều năm chinh chiến cũng không đối phó được ấy, cứ thế mà chết.” Y nắm tay thành quyền, nhất thời chỉ cảm thấy oán giận phiền muộn không nói nên lời.

Liễu Hằng nhớ lại bóng dáng siêu trác bạch y bạch mã, đứng giữa vạn quân ấy, rõ ràng là địch nhân, rõ ràng phải vì y chết đi mà cao hứng, thế nhưng vừa nghĩ đến thế gian không còn nhân vật này nữa, trong lòng lại cũng bất giác buồn bã.

“Ta chẳng qua muốn hại y một chút, muốn cho y tạm thời mất đi binh quyền, muốn cho y thấy hiệu trung một đứa trẻ vô tri sẽ có kết cục gì, muốn có một ngày quân đội ta bao vây Sở kinh, để y ở đầu thành nhìn hùng tư quân ta, nhưng y, y, y lại chết như vậy?” Hận sắc trong mắt Tần Húc Phi cực đậm, quyền trái đập mạnh lòng bàn tay phải “Y lại không phải chết trên tay ta, lại chỉ vì chứng tỏ cõi lòng với hôn quân kia mà chết.”

Y nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy trong lòng oán giận vô hạn, rõ ràng là kế sách của y, giành được thành công chưa từng có. Tại sao trên cảm giác chỉ có uể oải thất vọng, mà không có chút khoái lạc nào?

Liễu Hằng nhìn y thần sắc phức tạp, chợt nói: “Điện hạ, giờ này khắc này, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hiện tại đã bắt đầu than thở cho Phương Khinh Trần, có phải quá sớm.”

Vẻ giận dữ trên mặt Tần Húc Phi chợt cứng lại, như than như thương mà nói: “Muốn trừ Sở Nhược Hồng, phải giết Phương Khinh Trần, có thể tru Phương Khinh Trần, chỉ có Sở Nhược Hồng. Sở Nhược Hồng thậm chí không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ bản thân sự không tín nhiệm của hắn đã giết chết Phương Khinh Trần, nhân vật tuyệt thế như vậy, cứ thế chết đi.”

“Muốn trừ Sở Nhược Hồng, phải giết Phương Khinh Trần, có thể giết Sở Nhược Hồng, chỉ có Phương Khinh Trần.” Liễu Hằng nói nhàn nhạt “Khoảnh khắc Phương Khinh Trần chết đó, cũng đã định kết cục của Sở Nhược Hồng.”

Tần Húc Phi gật đầu, cao giọng hạ lệnh: “Đánh trống, tụ tướng.”

Y đứng dậy, sải bước ra ngoài, áo choàng đỏ tươi tung bay phần phật.

Liễu Hằng chăm chú nhìn bóng y nhanh chóng ra khỏi trướng, mỉm cười: “Điện hạ, có lẽ hiện tại Sở Nhược Hồng đã chết, đã bị Phương Khinh Trần giết chết, chỉ là thế nhân không hề hay biết thôi.”

***

Đại quân gào thét nhảy vào cửa thành, xông vào hoàng cung, nơi nơi đều là máu tươi, là lửa đỏ, là thi thể, là người chạy loạn.

Chỉ có Sở Nhược Hồng, hoàn toàn không để tâm tới tất cả biến loạn ngoài thân, những phân phân hợp hợp, ly tán thành bại đó, căn bản chẳng liên quan tới hắn, hắn chỉ chuyên tâm nói chuyện với Phương Khinh Trần.

“Khinh Trần, ngươi đứng lên được không? Ta chờ ngươi lâu lắm rồi, tại sao lần này ngươi giận lâu vậy, nếu ngươi còn không nguôi giận, sẽ đến ta giận đó.”

Hắn chuyên chú gọi Phương Khinh Trần, không biết mình đã bị vây chặt, không biết mọi người đều bịt mũi, dùng ánh mắt ghê tởm nhìn mình.

Mặc dù trước khi công vào kinh thành đã nắm được tình hình Sở đế, Tần quốc tam vương tử Tần Húc Phi vẫn cảm thấy tình cảnh trước mắt quá mức quỷ dị.

Một kẻ toàn thân trên dưới đầy mùi hôi thối, râu tóc lộn xộn chẳng nhìn rõ khuôn mặt, quần áo đang mặc sớm chẳng thể nhìn ra màu sắc ban đầu, ôm chặt một thi hài sớm đã tan tành, bên cạnh rải rác đầy những xương cánh tay, xương đùi, cùng một thanh trường kiếm cáu bẩn nhìn phải ghê người. Mà hắn lại như không hay biết, chỉ không ngừng lẩm bẩm nói chuyện, hai tay hợp lại giữa hư không, không ngừng cố gắng muốn thả thứ gì đó về lại lồng ngực bộ xương khô.

Liễu Hằng và Tần Húc Phi nhìn nhau một cái, trong lòng âm thầm than thở.

Năm đó Sở Nhược Hồng vào lúc Phương Khinh Trần moi tim liền phát điên, bất cứ ai đến gần đều bị giết chết, nhưng cũng may là hắn điên, cho nên Sở Lương phải lưu lại làm cờ hiệu, mới không giết hắn. Chỉ cho người an trí hắn tại biệt cung. Hắn hiện tại ngay cả ăn cơm bình thường cũng không biết, đói bụng, quơ được cái gì thì ăn cái đó? Bùn đất lá cây, thậm chí cơm canh đã tiểu tiện cũng thế. Hắn chỉ biết ôm di cốt Phương Khinh Trần và một thanh bảo kiếm, bất kỳ ai tới gần liền múa kiếm vung loạn. Hơn nữa trong tôn thất Sở quốc không một ai có cảm tình với hắn, hạ thần cũng chẳng có lòng trung thành, cho nên căn bản chẳng ai trông nom hắn, về sau ngay cả tiểu tiện cũng đi ngay trên người…

Tần Húc Phi khẽ thở dài “Thôi, hắn cũng coi như người từng làm Hoàng đế, lại là kẻ điên, giữ lại cũng vô ngại, ngược lại có thể chứng minh chúng ta khoan dung độ lượng, có thể lấy lòng người Sở, tìm người giúp hắn tẩy trừ một chút, chọn một nơi yên tĩnh, để hắn tiếp tục điên đi, chẳng qua phải phái người trông nom ba bữa và vệ sinh, cho dù hắn múa kiếm vung loạn, một kẻ điên còn chế không được sao?”

“Vâng…” Liễu Hằng chần chừ một chút “Tam vương tử từng rất khen tài Phương Khinh Trần, lúc này không thi thân nhập liệm cho y sao?”

Tần Húc Phi trầm mặc một hồi, vẻ mặt âm tình bất định, rất lâu sau mới nói nhàn nhạt: “Người này dụng binh tuy là thiên hạ vô song nhưng hành sự quá cực đoan tùy hứng, thật không phải đạo nhân thần. Năm đó khi ta bày mưu, rõ ràng biết người Sở sẽ nhìn thấu mưu kế này, nhưng ta cuộc là với tư tâm của người Sở, sẽ khiến họ lợi dụng mưu kế của ta, ta chỉ nghĩ Sở vương sẽ triệu Phương Khinh Trần về kinh, lại thật sự không ngờ tới, Phương Khinh Trần là người điên cuồng như vậy. Nếu y chịu nén giận, từ từ cùng chúng thần chu toàn, với địa vị của y trong lòng Sở vương, không phải không có cơ hội trở mình. Y lại tùy hứng làm bậy, chỉ vì tư oán của bản thân mà chôn vùi cả quốc gia, loại người này, khiến cho Sở vương không nên thân này ôm y phát điên, chúng ta không cần hậu táng.”

Tần Húc Phi khẽ thở dài, lại lắc đầu, hồi tưởng phong thái tuyệt thế của Phương Khinh Trần chứng kiến trên chiến trường năm đó, lại nhìn bạch cốt trước mắt, nhất thời trong lòng chẳng nói được là cảm giác gì.

Tính tình người này thật quá mức cổ quái điên cuồng, ai có thể liệu được, đối mặt với sự hoài nghi của Hoàng đế, phương pháp tẩy sạch bản thân sẽ quyết tuyệt như vậy, có điều, cũng may y làm bậy như thế, đương trường dọa điên tiểu Hoàng đế. Sở Lương lấy danh nghĩa nhiếp chính vương quản lý quốc chính, cựu thần mỗi người mừng rỡ tranh quyền đoạt lợi. Tướng lĩnh quân đội các nơi người người nản lòng, có người thậm chí phẫn nộ đầu Tần quân, chỉ mong có thể báo thù cho Phương Khinh Trần, có người không còn muốn dốc sức cho quốc gia nữa, bỏ quan mà đi, cũng có người bởi vì giao phó của Phương Khinh Trần trước khi chết, không thể bỏ mặc Sở quốc, nhưng cũng không chịu vì bảo vệ quân vương và triều đình như vậy mà liều mạng. Lúc này mới để y có thể đoạt được quốc đô Đại Sở trong thời gian ngắn như thế.

Chẳng qua, hiện tại cao hứng vẫn quá sớm. Sở quốc chưa hoàn toàn khống chế trong tay, còn nửa giang sơn đang nằm trong tay những tướng lĩnh có thực lực của Sở quân, chỉ là Phương Khinh Trần vừa chết, họ không ai phục ai, đều tự chiếm đất mà chiến, không thể liên thủ đối kháng, mới để y chiếm thượng phong. Nếu muốn thống nhất toàn cảnh Sở quốc, đường còn xa lắm, huống chi…

Nhớ tới Tần quốc một số chính vụ rối ren, xích mích giữa mấy huynh đệ, tâm tình Tần Húc Phi càng buồn bã, khe khẽ thở dài một tiếng, không nói gì nữa, quay người đi thẳng. Đi được vài bước bất giác lại quay đầu, nhìn bạch cốt được đế vương một thân bẩn thỉu ôm chặt không buông ấy lần nữa, bất tri bất giác lại thở dài nặng nề một tiếng.

Liễu Hằng cảm giác được suy tư trong lòng y, cũng không khỏi nói: “Có lẽ bởi vì y tên Phương Khinh Trần chăng, người tên này, nhất định phải có mắc míu với hoàng gia, nhất định phải tráng niên mất sớm, nhất định mang đến tai nạn vĩnh viễn cho một quốc gia hoặc một vị quân vương.”

Tần Húc Phi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, mấy trăm năm qua luôn là như thế, cũng chẳng biết là thiên ý, hay là số mệnh.”

Đối với người thường đọc sử sách mà nói, cái tên Phương Khinh Trần này tuyệt không xa lạ, ba chữ này lần đầu tiên xuất hiện, là tại Khánh quốc bảy trăm năm trước, Khánh quốc nữ chủ nạp con nhà Phương thị làm chồng, nữ vương tuổi nhỏ thành thân, Phương Khinh Trần thành Tương vương, Phương gia quyền khuynh thiên hạ, vinh sủng bội phần, nữ vương tuổi tác dần lớn, phu thê ân ái lâu bền, lại vào khi ân tình sâu đậm nhất, Tương vương Phương Khinh Trần bệnh lâu không khỏi mà mất. Nữ vương bi thương tột cùng, gần như không qua nổi. Sau tuy miễn cưỡng giải quyết triều cục, chung quy lòng như đã chết, chỉ biết đại phong người trong Phương thị để yên nỗi thương nhớ. Nhiều năm sau, Phương thị loạn chính, nữ vương niệm tình Khinh Trần, không chịu trừng phạt, đến nỗi dẫn phát loạn Phương thị khiến quốc lực Khánh quốc suy bại về sau.

Khánh quốc qua ba mươi năm hỗn chiến, rốt cuộc bình định loạn Phương thị, từ đó lưu lại tổ huấn hậu cung nam tử không được can dự chính sự, cùng với không thể nạp người họ Phương vào cung.

Hai trăm năm sau, nữ vương Khánh quốc đời thứ mười bảy đi săn gặp chuyện, được thiếu niên Phương Khinh Trần cứu, tình thâm ái nồng, bất chấp tổ huấn nạp vào cung. Vì y biếm liền hơn mười lão thần tiến gián, vì y lãnh đạm hậu cung nam nhi, vì y trở mặt với thái hậu. Ân thâm ái trọng, tình hoài cực tận, bất quá cuối cùng vẫn nhớ không cho Phương Khinh Trần can thiệp triều cục chính vụ, chỉ tại hậu cung tình hoài triền miên. Khuynh tâm ái luyến như vậy cũng gần ba năm, Phương Khinh Trần cuối cùng vì việc hậu cung phân tranh chọc giận nữ vương, sau một lần cùng nữ vương tranh chấp, tự thiêu mà chết. Nữ vương thương tâm gần chết, vì y giết hết hậu cung phi tử, lão thần trong triều, bức phản mười tám lộ chư hầu, khiến cường quốc lấy nữ tử làm tôn này chung quy tiêu vong trong sử sách.

Ba trăm năm trước, Yên quốc Thái tổ Hoàng đế nổi dậy giữa thảo mãng, chuyển chiến tứ phương, kiến hạ cơ nghiệp kinh thế, khi ông còn là dân thường, lại phẫn vì thiên hạ thương sinh bạt kiếm mà lên, làm bạn chỉ có bằng hữu Phương Khinh Trần cùng lớn lên từ nhỏ. Hai người sóng vai nắm tay, giữa loạn thế, phổ nên bao nhiêu truyền kỳ không gì sánh bằng. Về sau, Yên vương uy nghi dần trọng, thuộc hạ không ai không bái phục, chỉ có Phương Khinh Trần, trước nay vẫn xưng bằng hữu, gọi thẳng tên tục, vẫn mang kiếm gặp gỡ, hoàn toàn không kiêng dè. Cho đến một lần tranh cãi mà sách sử không nói rõ, sau đó, trên đại điển đăng cơ của Yên vương, Phương Khinh Trần lần đầu bị yêu cầu giải kiếm, hành lễ quỳ lạy. Cũng trên đại điển lần đó, chợt có thích khách nhảy ra, hành thích Yên vương, Phương Khinh Trần lập tức xông đến bên cạnh Yên vương, lại vì trong tay không có kiếm, không thể không dùng thân thể chặn một kiếm đâm đến Yên vương. Phương Khinh Trần trọng thương mà chết, Yên vương không ăn không uống mười ngày, sau mười ngày, chấn kiếm mà lên, chinh phạt chư quốc, gót sắt Yên quốc cơ hồ đạp khắp mỗi một tấc đất thiên hạ, quân đội Yên quốc chinh phục tất cả cường giả trên đời. Yên vương gần như là dùng phương thức cạn kiệt sinh mệnh đi chinh chiến.

Sau khi Phương Khinh Trần chết, ông phong Phương Khinh Trần làm Tịnh Kiên vương, vì y xây dựng vương phủ vĩnh viễn không có chủ nhân, xa xỉ phú quý hơn cả hoàng cung. Phong Phương Khinh Trần làm Tể tướng, cùng giải quyết âm dương, chủ trì chính vụ, từ đó tướng vị Yên quốc vĩnh viễn để trống, không còn bất cứ ai có thể bái tướng nữa, lại phong Phương Khinh Trần làm tổng soái tam quân, từ đây quân đội Yên quốc không ai có tư cách nhậm chức Đại nguyên soái nữa. Ông thậm chí còn đặt cho con mình cái tên Khinh Trần. Sau đó, khi mắt thấy đang nắm cả thiên hạ trong tay, ông rốt cuộc đã dùng hết tất cả tâm lực, đổ bệnh một trận, vị đế vương bách chiến bách thắng này, trước khi chết nói hai chữ cuối cùng là “Khinh Trần.” Lúc ấy, ông mới chỉ hai mươi tám tuổi.

Sau khi ông chết, Yên quốc hùng mạnh bởi vì mất đi chủ nhân mạnh mẽ mà sụp đổ, thiên hạ một lần nữa sa vào hỗn chiến sát phạt.

Mãi đến bây giờ, chư quốc vẫn phân tranh không ngừng. Đến nay vẫn có người thở than, nếu năm đó Phương Khinh Trần không chết, có y phụ tá Yên vương, nhất định có thể mở ra thái bình vạn thế, sẽ không đến mức có phân tranh sát phạt ba trăm năm qua.

Đương nhiên cũng có người nói, nếu Phương Khinh Trần không chết, rồi có một ngày cũng nhất định sẽ bị Yên vương giết chết, may mắn lớn nhất của Phương Khinh Trần, chính là y chết sớm, cho nên trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Yên vương.

Trên sử sách, tất cả những người tên Phương Khinh Trần, kết cục đều thê lương bi khổ, tất cả quân vương có quan hệ với Phương Khinh Trần, cũng nhất định kết thúc trong tăm tối.

Sở Nhược Hồng cũng đã định là quân chủ thứ tư bị viết vào sách sử, vì Phương Khinh Trần mà hủy diệt.

Giờ này mắt nhìn bạch cốt lạnh ngắt ấy, Tần Húc Phi thở dài thườn thượt, nhìn lên trời cao, tại nơi cao nhất không thể trông thấy, phải chăng có bàn tay không người thấy được đang lặng lẽ im tiếng chuyển dời mọi việc trên nhân gian.

Sở Nhược Hồng vẫn không biết sự phiền não và cảm thán của người ngoài, chỉ si si nhìn bạch cốt, không ngừng nói: “Khinh Trần, Khinh Trần, ngươi dậy đi, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương