Tiểu Lạc Trà Phiêu Lưu Ký
-
1: Chiếc Gương Đồng Kỳ Quái
Cuối tháng tư, trời bắt đầu trở nên dần oi bức, Lạc Trà chỉ ở ngoài ban công nằm phơi nắng rồi đọc sách một chút, nhưng sau đó không biết thế nào lại ngủ quên đi mất, đến khi bị cái nắng trên kia thiêu đốt thì mới giật mình thức dậy.
Nhìn lại hai cánh tay thì đã bị đốt đến mức đỏ rực, cô vội quăng quyển sách trông rất cũ kỹ kia lên bàn, rồi nhanh chân chạy vào nhà tìm đến đám kem dưỡng của mình.
Quyển sách trên bàn đã cũ đến mức bìa sách bị hoen ố rất nhiều chỗ, chữ in trên đó cũng dần phai đi theo thời gian, nhưng cũng không khó để đọc tròn vẹn cả dòng chữ.
‘Bí tịch độc môn của Dược Mộc cốc.
”…“Tiểu Lạc Trà, con mau đem số thảo dược này vào kho đi, bên ngoài này đã có đủ số lượng rồi.
” Lạc Bách thấy Lạc Trà vừa chạy xuống thì giơ tay ngoắc cô lại.
Lạc Trà vâng dạ một tiếng sau đó bắt đầu bưng mấy cái thúng đựng cây thuốc vào bên trong kho.
Nhà của Lạc Trà đã hành nghề y cũng khá lâu rồi, nhưng cụ thể là từ đời tổ tiên nào thì bản thân cô cũng không biết rõ, khi hỏi Lạc Bách, ông nội của cô thì cũng chỉ nhận được một câu trả lời rất mơ hồ.
Vừa đẩy cửa nhà kho ra, bên trong đã truyền đến mùi thảo dược rất nồng, nhưng vì từ nhỏ đã sớm quen với loại mùi này, nên Lạc Trà cũng không cảm thấy có chút nào khó ngửi.
Trái lại còn có chút gì đó gọi là mùi vị của thiên nhiên.
“Tiểu Lạc Trà, em đem thuốc vào cất sao?”Người vừa gọi Lạc Trà là Mộc Nhiên sư tỷ, người theo ông nội của cô học y cũng đã được gần mười năm.
“Vâng ạ!”“Em đem qua bên kho số bốn đi, lúc nãy chị thấy bên đó vẫn còn chỗ trống.
”Theo lời của Mộc Nhiên, Lạc Trà nhanh chóng đêm thúng thảo mộc vào phòng số bốn.
Vừa đảo mắt qua một cái, cô liền nhìn thấy một góc phòng vẫn còn trống, sau đó thì đem cái thúng đi đến.
Lạc Trà đứng lên, phủi tay vào cái, vừa định rời đi thì từ trong bức từng đó có một lỗ nhỏ, mà cái lỗ nhỏ đó còn đang phát ra một tia sáng.
Cô cúi xuống nhìn chăm chú vào cái lỗ đó một lúc, nhà kho này lịch sử phải nói là có chút lâu đời đi, số ván đóng tường bị mọt ăn cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng nghĩ lại một chút thì lại thấy có gì đó không đúng.
Hướng của tia sáng này hình như không được bình thường cho lắm.
Vì bản tính tò mò, cô đưa ngón trỏ lại gần lỗ nhỏ đó, kỳ lạ là lại cảm thấy một chút mát lạnh ở đầu ngón tay.
Sau một lúc, từ một lỗ nhỏ trên tường đã bị Lạc Trà khoét ra thành một lỗ lớn, cho đến khi nhìn thấy được bên trong là một cái hộp gỗ to bằng một quyển tập.
“Hoá ra là lão Bách cất kho báu ở đây!”Lạc Trà nhoẻn miệng cười một cái, ánh mắt trở nên có chút giảo hoạt, lại nhớ đến chuyện mà Lạc Bách nói với cô trong suốt nhiều năm qua.
“Tiểu Lạc Trà, ta nói cho con biết, trong khu nhà này có cất giấu một kho báu, vô cùng có giá trị!”“Ông ơi, đó là kho báu gì vậy?” Tiểu Lạc Trà năm tám tuổi nắm lấy tay ông hỏi.
“Không vội, không vội! Đợi đến khi con tự mình tìm được nó thì sẽ biết!”Ông đặt tay mình lên mu bàn tay của cô, sau đó thì vỗ nhẹ vài cái rồi không nói gì nữa.
…“Lão Bách, ông xem con đã tìm được thứ gì này!” Lạc Trà vui vẻ chạy đến trước nơi mà Lạc Bách đang bốc thuốc.
“Đã tìm thấy rồi à?” Lạc Bách chỉ nhìn cô một cái, sao đó cười hỏi.
“Sao… sao ông biết vậy ạ?” Tuy Lạc Trà có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng đặt cái hộp gỗ lên bàn cho Lạch Bách xem.
“Con tìm được nó trong kho số bốn.
” Cô định đưa tay mở ra xem thì đã bị Lạch Bách đưa tay đè lại.
“Không vội, không vội!” Lạc Bách ngừng một chút sau đó lại nói: “Kho báu này tuy định sẵn có duyên với con, nhưng con hãy suy nghĩ kỹ lại có nên mở nó ra hay không.
”“Sao vậy ạ?” Lạc Trà khó hiểu.
Khương Bách nghe cô hỏi vậy thì bật cười lớn một cái: “Con cứ đem nó về phòng rồi suy nghĩ cho kỹ, vận mệnh sau này… phải do con tự nắm bắt rồi!”…“Rốt cuộc bên trong có chứa gì mà lão Bách lại nói những lời khó hiểu như vậy?” Lạc Trà chăm chú nhìn cái hộp gỗ đặt trên bàn, sau đó thì lật đi lật lại nhìn chăm chú.
Cảm thấy chưa đủ, cô còn đưa lên lắc lắc vài cái.
Bên trong là tiếng va chạm có chút chói tay.
Có vẻ là vật làm bằng kim loại hay gì đó.
Trong lúc Lạc Trà không chú ý, hoa văn hình bông hoa kỳ lạ được in bằng mực màu đỏ nhanh chóng bị phai đi, cùng lúc đó là một giọng nói có chút tức giận vang lên bên tai cô.
“Đừng lắc nữa!”Đột nhiên vang lên một giọng nói khiến cho Lạc Trà bị doạ sợ, nhất thời ném thằng cái hộp lên bàn, giọng nói hung dữ đó lại lập tức vang lên.
“Được lắm! Lại dám ném cả bà đây sao?”“Cô… cô là ai?” Lạc Trà trợn tròn mắt lên rồi lùi lại phía sau vào bước, sau đó thì chỉ vào cái hộp đề phòng hỏi.
Thảo nào Lạc Bách lại nói những câu kỳ lạ như vậy, rõ ràng là đã biết trước cái hộp này có vấn đề mà!“Hừ… hỏi ta là ai sao? Vậy thì mở cái hộp này ra trước đã.
”“Tại sao… tại sao tôi lại phải làm theo lời của cô chứ? Lỡ như cô nhân lúc tôi không chú ý rồi chiếm lấy thân xác của tôi thì sao?” Lạc Trà lại lùi về sau thêm mấy bước nữa, trong đầu không ngừng nhớ đến những quyển truyện huyền huyễn kinh dị mà mình đã đọc.
Bên trong có một loại yêu quái đã bị phong ấn hàng ngàn năm, khi được mở phong ấn thì lập tức chui ra hại người.
…“Tổ tiên đời thứ 16? Lạc Tiểu Tranh?” Lạc Trà vô cùng bất ngờ hỏi, lại nhìn vào cái gương đồng nhỏ đặt trên bàn, hình ảnh bên trong là một bức tranh sơn thuỷ vô cùng sống động, có thác nước, có núi non, có hoa cỏ thơm lừng, còn có cả những tia nắng vô cùng ấm áp.
Ngồi dưới một gốc cây sơn trà đó là Tiểu Lạc Tranh, một thân bạch y vô cùng thoát tục, gương mặt thanh thoát sắc sảo, người tự nhận bản thân là tổ tiên đời thứ 16 của Lạc Trà.
“Người đương thời còn gọi ta với cái tên là Tranh tiểu tiên nữ, hay là Tranh thần y.
” Khi nhắc lại hay cái tên này thì Lạc Tranh có chút gì đó tiếc nuối, sau đó thì cho vò rượu lên miệng uống lấy một ngụm.
“Cô là tổ tiên đời thứ 16 của tôi, nhưng nếu tính theo thời gian thì không phải là cô đã chết lâu rồi sao?” Sao bây giờ lại ngồi dưới một gốc cây sơn trà, trốn trong một cái gương đồng chứ?“Chết sao? Nếu thật sự có thể chết thì tốt quá rồi!”…Thiên Hoà đại lục năm 21, dưới sự cai trị của đương kim thánh thượng Dạ Thiên Khải, quốc thái dân an, thái bình thịnh trị.
Tuy Nhiên, tổng thư viện của Thiên Hoà trong một lần cháy lớn đã thiêu trụi hơn phân nữa những ghi ghép lịch sử còn lưu trữ đến hiện tại, trong đó có cả quyển bí thoại đạp bằng dị giới, diệt trừ yêu ma, và cả bản giao ước trăm năm không tiến vào lãnh thổ nhân giới được ký gần trăm năm trước đó.
Những giai thoại này, dần dần lại trở thành những câu chuyện huyền hoặc dùng để mua vui trong tiệc trà chiều của dân chúng.
Mãi cho đến khi giao ước đến thời hạn, dị giới lại một lần nữa rụt rịt muốn thâu tóm cả nhân giới, từ đó, khắp chốn giang hồ hay hoàng cung cẩn mật đều liên tiếp có rất nhiều người vô tội bị sát hại.
Chuyện phải bắt đầu kể từ vụ án thảm sát giang hồ đệ nhất Trang, Kim Thế trang, hơn một nghìn người chỉ trong một đêm đều bị chết một cách kỳ lạ, hơn nữa nguyên nhân lại rất mơ hồ, trên cổ chỉ có hai vết thương rất nhỏ, bộ dạng khi chết của họ rất thê thảm, toàn thân không còn một giọt máu, da thịt khô khốc teo lại chỉ còn một bộ xác khô.
….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook