Tiểu Kiều Thê
Chương 6: Tống Lăng cũng thật biết chém gió!

Edit: 1900

Tại quân doanh.

Lục Phù đi ra từ trướng nội, liền thấy một đám huynh đệ biếng nhác nằm trên mặt đất, nàng nhăn mày lại hô, "Các ngươi đều đang làm gì vây? Đứng lên, lên, đều đứng dậy cho ta!"

Vừa dứt lời, đã thấy âm thanh chậm chạp mang theo chút lười biếng truyền đến, "Dậy cái gì mà dậy, mùa đông này khó lắm mới có mặt trời, phơi nắng thật tốt đi." nóixong, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Ngươi cũng lại đây nằm đi, gia để lại vị trí này cho ngươi a."

Lục Phù nghe thấy âm thanh, nhìn theo phương hướng thì thấy Lương Tẫn cũng đangnằm, hừ hừ cười, “Ta nói, như thế nào một hai kẻ đều dám nằm chơi, hóa ra có cục phân chuột như ngươi chống lưng a!”

Nàng nói, bước tới trước mặt hắn, nhấc chân đá hắn, “Mau đứng dậy, một lát nữa mà để Vương gia thấy, một đám các ngươi ngại mệnh dài sao?”

Lục Phù đá vào cẳng chân Lương Tẫn, ai kia đã nhướng mày nhìn nàng, “Ta nói, tiểu nha đầu như ngươi, lá gan là được chủ nhân nhà ngươi dưỡng đến càng lúc càng lớn, đến bổn Vương gia mà ngươi cũng dám đá?”

Tuy là lời chất vấn, bất quá trên mặt lại mang theo nụ cười cợt nhả. Lục Phù là thị nữ của Lương Chinh, nàng một chút cũng không sợ vị Tứ Vương gia cà phất cà phơ này, nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục nằm đi, chốc lát Vương gia tới, phạt ngươi chạy một trăm vòng, đừng quay đầu cầu ta đấm chân cho ngươi a!”

Lương Tẫn nằm trên mặt đất, hai tay gối sau đầu, hai chân lười biếng vắt chéo, ánh dương chiếu lên người, thật sự ấm áp, thanh âm vẫn lười biếng như trước, cười nói, “Yên tâm, Nhị ca của ta, tối qua vừa động phòng hoa chúc, ôm mỹ nhân trong ngực, hôm nay sao còn có tâm tư đến quân doanh a.”

“Cho nên ngươi liền mang theo binh của ta hồ nháo?” một đạo âm thanh trầm thấp mười phần uy nghiêm đột nhiên vang lên.

Lúc này, tất cả các binh lính đang xiêu xiêu vẹo vẹo nằm dưới đất đều bị dọa nhảy dựng lên, chỉ trong chớp mắt, tất cả đều chỉnh tề, đoan đoan chính chính mà đứng thẳng, hô lớn một tiếng, “Vương gia!”

âm thanh vang dội không chút lúng túng, chỉ là, một đám đều phát run ở trong lòng. Xong rồi, toi rồi, thật là bị Tứ vương gia hại chết! một trăm vòng đều không ai thoát được!

Quả nhiên, mọi người vừa nghĩ đến, đã thấy trong mắt ngài Vương gia uy nghiêm của bọn hắn đều là lạnh lùng, cao giọng quát, “một trăm vòng! Chạy không xong khôngđược nghỉ ngơi!”

“Là!” Cả đám lính lớn tiếng đáp lại, xoay người, bước chân thùng thùng, chỉnh tề mà chạy bộ có hàng có lối.

*”Là”_như tiếng Việt là vâng, được, dạ, chỉ là ta cũng không biết nên dùng từ gì cho chuẩn trong trường hợp này!

Lương Tẫn bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Lương Chinh, vẻ mặt kinh ngạc, “Nhị, nhị ca, ngươi tại sao, sớm như vậy đã tới đây?”

Lương Chinh lại lạnh lùng liếc nhìn hắn, “Ta không tới, ngươi là chuẩn bị mang binh của bổn vương trèo cây sao?”

Lương Tẫn cười ‘hắc hắc’, “Làm sao có thể, không phải do hôm nay trời đẹp nắng ấm, để mọi người được nghỉ ngơi một chút a.”

Lương Chinh liếc hắn một cái sắc lẹm, “Hai trăm vòng, chạy xong lại nghỉ ngơi tiếp.”

Lương Tẫn trợn tròn mắt, “Hai, hai trăm vòng?!! không phải bọn hắn đều chạy mộttrăm vòng sao? Tai sao một mình ta chạy hai trăm vòng chứ?”

Tại sao chứ?!! Lương Tẫn một trăm lần không phục!!!

Lương Chinh lại lạnh lẽo liếc hắn một cái, “không phải có ngươi đầu têu, bọn hắn làm sao sẽ dám sáng sớm nằm trên mặt đất phơi nắng?”

Lương Tẫn: “….”

“Hai trăm vòng, chạy xong vào trướng tìm ta.” Dứt lời, xoay người hướng phía doanh trướng đi.

Đợi Lương Chinh vào trướng, Lục Phù quay đầu lại, cười tủm tỉm, nhìn vẻ mặt khôngcòn luyến tiếc cuộc sống của Lương Tẫn, vui sướng khi người gặp họa, “Tứ gia đáng thương a, hai trăm vòng, chạy tới gãy chân đi?”

Lương Tẫn trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi, “Trong chốc lát lại đây cấp tiểu gia bóp chân!”

Lục Phù nhướng mày cười, nâng nâng cằm, vươn tay ra.

Lương Tẫn hừ một tiếng, móc một thỏi bạc từ trong ngực ra, ném cho nàng.

“Tạ Vương gia ban thưởng!” Lục Phù cười cười thu bạc, lại nói, “Bất quá, Vương gia vẫn là mau đi chạ đi, bằng không, đợi mặt trời xuống núi, người đều không chạy xong hai trăm vòng a.” nói, còn nhấn mạnh ‘Hai trăm vòng’.

Lương Tẫn tức giận a, vừa chạy vừa không nhịn được thầm mắng nhị ca nhà mình: không phải người! Quá không phải người! Quả thực không hề có nhân tính!

Bất quá, sáng sớm hỏa khí lớn như vậy, chẳng lẽ tối qua dục cầu bất mãn??

Lương Tẫn chạy xong hai trăm vòng, đã đến buổi trưa. hắn mệt đến nằm liệt trên mặt đất, Lục Phù đi tới, ngồi xổm trên mặt đất mà đấm chân cho hắn, “Ngươi còn được không?”

Lương Tẫn thở hồng hộc, “Ngươi thử chạy hai trăm vòng xem.”

Lục Phù nhịn lại nhịn không được cười, “Ai khiến ngươi khiến Vương gia tức giận.”

Lương Tẫn nằm trên mặt đất một lúc lâu, đến tận khi hơi thở bình ổn, mới bò dậy, hắn lên đi doanh trướng tìm Nhị ca hắn thôi.

Lục Phù thấy hắn đứng dậy, theo bản năng chạy trốn, Lương Tẫn liền gọi nàng, “Ngươi trốn cái gì, đưa bả vai ra lại đây, cấp gia đi doanh trướng.”

Lục Phù: “…..”

Lương Tẫn hai chân đều nhũn ra, được Lục Phù đỡ đi, vừa thấy Lương Chinh liền tỏ vẻ vô cùng đau đớn, “Nhị ca, ta chính là thân đệ của ngươi! Hai trăm vòng, thật con mẹ nó tàn nhẫn!”

Lương Chinh đang cầm binh thư, lười biếng mà dựa lưng vào ghế ngồi, “Liền bởi vì ngươi là thân đệ của ta, lại càng cần nghiêm khắc một chút, nếu không, sợ tương lai có ngày ngươi chết thế nào cũng không biết.”

Sinh ra ở hoàng thất, nơi ăn thịt người đều không nhả xương, không có chút bản lĩnh mà tự bảo vệ mình, tùy thời đều có thể không được thấy mặt trời ngày mai.

Lương Tẫn thần sắc nghiêm túc trở lại, đứng thẳng thân thể, liếc mắt Lục Phù, “đi ra ngoài thủ!”

Lục Phù gật đầu, “Là!” Dứt lời liền xoay người, đi nhánh ra bên ngoài doanh trướng canh giữ.

Lương Tẫn đi tới bên cạnh Lương Chinh, thấp giọng hỏi, “Ca, Thái tử gần đây có phải hay không có động tác?”

Lương Chinh cười lạnh một tiếng, “không diệt trừ ta, đại khái hắn đều cảm khái cuộc sống khó an lành đi.”

“hắn có bệnh đi! Ngươi nếu thật có tâm tư kia, còn chờ đến tận bây giờ?”

Lương Chinh cũng không muốn nói chuyện này, chậm rãi mở miệng, “Chạy hai trăm vòng, không mệt sao?”

Lương Tẫn lấy lại tinh thần, “Ai nói?! Chân lão tử đều mau bị chạy đứt! không tin chính ngươi chạy hai trăm vòng thử xem!”

Lương Chinh mặt không biểu tình, “Mệt mỏi liền uống nước nghỉ ngơi một lát, ngươi vẫn đều ríu rít, ta thấy tinh thần ngươi thật dồi dào, không bằng lại phạt ngươi hai trăm vòng?”

Lương Tẫn: “…. Tính….Xem như ngươi lợi hại!”

Lương Tẫn đi đến trước bàn ngồi xuống uống trà, tự mình rớt ba ly, uống cạn sạch, da mặt lại dày thêm chút, cười hì hì hỏi, “Xa, tối qua ngươi động phòng hoa chúc, cảm giác như thế nào?”

Lương Chinh nghe vậy thì ngẩn ra. Bỗng nhớ tới nha đầu tối qua thành thành thậtthật ngủ trên mặt đất, sáng nay lúc hắn rời giường, nhất thời quên, không cẩn thận dẫm phải tay nàng. Còn tưởng rằng nàng sẽ bừng tỉnh, kết quả chỉ là bĩu môi, lầu bầu một tiếng lại trở mình, cuộn tròn thân lại tiếp tục ngủ.

Tiểu nha đầu vô ý thức, ngủ còn phòng quai hàm, đôi môi đều giống cá vàng phun bóng nước a.

Lương Chinh nghĩ đến Tống Lăng, khóe miệng không tự giác gợi lên một tia ý cười.

Mà dù vậy, vẫn bị Lương Tẫn nhạy cảm phát hiện.

Lương Tẫn trừng hắn, theo bản năng xoa xoa nhẹ đôi mắt mình, “Nương của ta, ta không nhìn nhầm đi, Nhị ca ngươi cười a?”

Lương Chinh hơi giật mình, tức khắc thu hồi thần sắc, ngước mắt lạnh lùng quét hắnmột cái.

Lương Tẫn cười ha ha, “Ngươi cưới tức phụ xong, quả nhin không giống trước, dáng vẻ này, ngươi còn rất thích tẩu tử đi?”

Lương Chinh nhớ tới Tống Lăng quy gối bên giường tối qua, trông mong nhìn hắn, hỏi hắn có thể hay không, cho nàng một cái chăn, bộ dáng đáng thương khó có được nóinhiều lời một câu, “Có điểm đáng yêu.”

Lương Tẫn ngạc nhiên rồi, Nhị ca hắn cư nhiên mở miệng khen ngợi nữ nhân, giống như, lại là lần đầu tiên đi?

Tò mò hỏi, “Tiểu tẩu tử lớn lên thật xinh đẹp sao?”

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng.

Tuy là không phải xinh đẹp kinh diễm bốn phương, nhưng một đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, đích thật là có chút đẹp mắt.

…..

Tại Ly viện, vương phủ.

Tống Lăng tự đấu tranh tư tưởng rất lâu, dứt khoát quyết định, buổi hôm nay bằng mọi giá bò lên giường của Lương Chinh!

Tử Diên nói, tiểu thư nhà nàng cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, lại có danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ, nàng thì sao, một cái chữ to cũng đều không biết, chỉ cần một tiên sinh đều có thể dễ dàng làm lộ chuyện. Nàng phải thật mau chóng làm sao để Vương gia yêu thích.

Tử Diên còn nói, phu thê ở chung, tối lửa tắt đèn là dễ dàng bồi dưỡng tình cảm nhất, vì thế, trời vừa tối là nàng đi tắm gội đầu ngay.

một thùng nước lớn, bên trong phủ kín đầy cánh hoa, Tống Lăng ở đó ngây người hơn nửa canh giờ, cả người đều là hương hoa thơm.

*1canh giờ=2 giờ hiện đại.

Tắm xong, liền mặc xiêm y đẹp, chỉ ngồi chờ chàng trở về.

Chỉ là, nàng cứ chờ, chờ đến tận nửa đêm, đều không thấy người đâu.

thật vất vả mới có dũng khí a, cứ chờ như này, nàng đều bị xói mòn, xói mòn rồi. Dù ban ngày Tử Diên có bảo nàng cách làm sao để nam nhân thích, lại còn đưa cho nàng một quyển sách, cũng không biết lấy từ đâu, thế nhưng tất cả đều là tranh vẽ nam nữ trần truồng, ôm nhau, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, còn ném trả sách đâu.

Tuy rằng hấp tấp nhắm chặt hai mắt, nhưng là hình ảnh kia vẫn thực rõ ràng mà in đậm trong đầu nàng, nhớ tới chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, trong lòng lại thực khẩn trương và sợ hãi.

Lương Chinh vẫn chưa thấy trở lại, một chút dũng khí của nàng đều tiêu hao khôngcòn, một mình ngồi bên ngoài bậc thang, chống chống cằm, nghĩ thầm, liền tính lúc này chàng trở lại, nàng cũng không dám bò lên giường nữa.

…Tận tới khi, ánh trăng càng thêm sáng, đêm cũng càng khuya càng lạnh, chàng vẫn cứ không trở lại.

Chờ mãi không phải cách a, vẫn là lên đi ra ngoài cổng chờ đi.

Nghĩ nghĩ, rồi đứng lên, về phòng cầm theo đèn lồng, mới ra tới sân liền nhìn thấy Tài thúc. hắn là người mang theo đám hạ nhân tới Ly viện thỉnh an nàng, nàng là vẫn biết người này. Vì thế đi nhanh theo, hô vội, “Tài thúc.”

Tài thúc nghe thấy thanh âm, nghiêng đầu đã thấy Vương phi đang xách đèn lồng đitới, vội hạ mình hành lễ, “Vương phi nương nương, đã trễ thế này, ngài đây là muốn đi đâu?”

Tống Lăng hỏi, “Ta muốn đi ra chờ Vương gia, hắn còn không có trở về đâu.”

Tài thúc nghe vây, liền cười, “Ngài là đợi Vương gia a, Vương gia đã trở lại, lúc này còn ở trong thư phòng làm việc một lát, ta đang muốn đi phòng bếp lấy đồ ăn khuya cho Vương gia.” Dứt câu, nghĩ thế nào, hắn lại nói, “Vương phi có đói bụng chứ? Để nô tài đi sai người làm một phần cho Vương phi.

Tống Lăng nghe vậy, vội nói, “Ta muốn làm cho Vương gia ăn, Vương gia thích ăn cái gì?”

Tài thúc vẻ mặt kinh ngạc, “Vương phi còn biết nấu đồ ăn?”

Tống Lăng gật gật đầu, “Ta sẽ a.”

Tài thúc nghĩ thầm, Vương gia hàng năm đều là một người, hiện tại vất vả lắm mới có Vương phi, để vợ chồng son bồi dưỡng tình cảm rất tốt, “Vậy thật tốt, vất vả cho Vương phi rồi, Vương phi nương nương làm chén cháo đậu đỏ cho Vương gia là được.”

“Ân, ta đi làm luôn đây.” Lương Chinh đáp lời, quay đầu đi ngay.

Chạy vài bước, bỗng nhiên dừng lại, có chút ngượng ngùng quay lại hỏi, “Tài thúc, phòng bếp ở nơi nào nha?”

Tài thúc nghe vậy, nhìn không được cười, tiến lên nói, “Vương phi, thỉnh đi theo nô tài, nô tài dẫn người qua đó.”

“Cảm ơn ngươi, Tài thúc.” Tống Lăng xách theo đèn lồng, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

“không cần, Vương phi đừng khách khí.” Tài thúc nghe Tống Lăng nói vậy, tức khắc thập phần sợ hãi.

hắn dẫn đường ở phía trước, trong lòng lại thật vui mừng. Trước khi Vương phi vào cửa, trên dưới hạ nhân trong phủ đều lo lắng sẽ gặp một nữ chủ nhân lợi hại, sợ rằng sẽ trải qua những ngày không dễ chịu, đến tận khi đi thỉnh an, mới phát hiện Vương phi lại rất thân thiết, rất bình dị gần gũi. Đường đường là Vương phi, lại nói cảm ơn với một hạ nhân, hắn vừa sợ hãi, lại vừa cảm động.

Tài thúc mang Tống Lăng tới phòng bếp, nói: “Vương phi, có cần nô tài tìm hai cái nha đầu tới trợ giúp ngài?”

Tống Lăng đặt đèn lồng treo trên cửa, lắc đầu cười, “không cần, chỉ là ngao một chén cháo, ta một người làm là được.”

nói, liền đi tới trước bếp lò, bộ dáng quen thuộc múc nước đổ vào một niêu sạch trênbếp. Đem nồi rửa sạch một lần nữa rồi, bắc bếp lên. Sau lại ngồi xổm xuống, quen thuộc nhóm lửa.

Tài thúc ở bên cạnh, xem đến sửng sốt. Tuy nói có một ít tiểu thư khuê các sẽ làm chút điểm tâm, nhưng đều là có hạ nhân bên cạnh làm trợ thủ, còn như nhóm lửa, loại chuyện này đều là hạ nhân làm mới đúng.

Tài thúc thấy Vương phi nhà mình ngồi ở trước bếp lò, điệu bộ như đã làm hàng trăm lần vậy, hướng vào phía trong tò mò, nhịn không được hỏi, “Vương phi, ngài là thường ngày cũng hay làm sao?”

Tống Lăng sửng sốt, nghĩ thầm, hỏng bét! Nàng thiếu chút đều quên, hiện tại nàng là tiểu thư Tạ gia, từ nhỏ đều là tay ngọc tay ngà, nơi nào sẽ làm việc này.

Đầu cấp tốc suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói, “Ta đã thấy hạ nhân trong nhà làm, đây cũng không phải là việc gì khó đi.”

“Nga, nguyên lai là như vậy…” Tài thúc cũng không suy nghĩ thêm, đi đến nói, “Để nô tài thêm hỏa cho ngài.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương