Tiểu Kiều Thê
-
Chương 5: "Ngủ không ngủ?"_Động phòng a!
Edit: 1900
Tống Lăng lo lắng đến toát mồ hôi ướt cả áo trong, ngón tay siết góc váy nhăn nhúm.
Nàng vừa nghĩ đến động phòng hoa chúc trong truyền thuyết, lại động phòng với Vương gia cơ đấy. thật sự, thật sự phải động phòng sao?
Chờ mãi, cũng không thấy ai kia vén khăn hỉ, không rõ có sự cố nào phát sinh không? Đợi mãi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhìn bóng đen dưới mặt đất, âm thanh nhẹ mang theo chút cẩn thận, "Vương, vương gia, ngài ngài..?"
Lương Chinh vẫn đang trên ghế, một mình uống trà giải rượu, cũng nhẹ giọng "ân" một tiếng.
Tống Lăng cũng chưa rõ tại sao chàng lại không để ý đến mình, nghe được giọng đáp, đợt một chút, vẫn không thấy nói gì nữa. Nhịn không được mà nói, "Vương gia, ngài có thể vén khăn hỉ được cho ta được chứ?"
Đội trên đầu nguyên ngày, thật sự, nàng khó chịu muốn chết đây.
âm thanh lãnh đạm của Lương Chinh vang lên, "Tự ngươi làm a."
"A?"
"không có tay?"
Lại là thanh âm lạnh lùng ấy, Tống Lăng bị hù rồi, nghĩ thầm, Vương gia nhà mình tính tình thật không tốt a.
Tính, cũng không phải thật sự muốn thành thân, tự vén khăn hỉ cũng được chứ?
Nghĩ, nàng tự vén lên, vừa ngẩng đầu đã đối diện một đôi mắt xa lạ.
Tim lại như đang trên cao, theo bản năng nàng muốn hành lễ rồi, cái người này, "Vương, vương gia..."
Tử Diên thật sự không lừa nàng, người nam nhân này thật sự rất anh tuấn. Chính là dù đẹp đến đâu, cũng sẽ hù dọa người khác bởi đôi mắt lạnh lùng xa cách, cự người ngàn dặm của chàng.
Lương Chinh chỉ liếc nàng một cái, liền thu hồi tầm mắt, tự mình uống chén trà trong tay.
Nàng nhớ Tử Diên đã dặn dò, làm sao để chàng có thể thích mình, tuy rằng sợ hãi, vẫn cố lấy dũng khí hướng ai kia mà đi đến, một bộ dù chết sẵn sàng hi sinh vì nước!
"Vương gia, chúng ta, có phải nên uống rượu giao bôi a?" Vừa nói, vừa đi đến bên bàn, cầm lấy bầu rượu.
Vẫn là cái giọng điệu nhàn nhạt, "không cần"
Tống Lăng tay đã hơi run, cúi đầu nhìn chàng.
Ai kia tự uống, căn bản chính là mặc kệ nàng.
Tống Lăng giờ đã minh bạch, rõ ràng là Vị Vương gia này không vừa lòng mối hôn sựnày a!
Nàng thật không còn dũng khí như vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi đối diện chàng. Phòng yên tĩnh quá, chả ai nói lời gì nữa cả.
Đáy lòng một mảng tơ rối, thật lộn xộn. Vừa khẩn trương, lại sợ hãi, vừa nghĩ đến phụ thân, lại đến đệ đệ, vừa nghĩ đến hơn trăm nhân khẩu Tạ gia, lại đến những lời Tử Diên đã nói."
Giấy không thể bọc được lửa, chỉ có thể cố gắng, trước khi chân tướng bị phát hiện, nàng tìm cách để chàng thích nàng, mới có cơ hội được sống!
Nghĩ đến đây, thật sự nàng không rảnh rỗi mà lo nghĩ linh tinh nữa, gồng mình lên dũng khí, "Vương gia, thời gian không còn sớm, chúng ta, chúng ta đi nghỉ ngơi chứ?"
Lương Chinh hơi ngạc nhiên, nháy mắt một cái, rốt cuộc cũng nhìn lại người con gáitrước mắt.
Đôi mắt sâu như đầm nước, nhìn nàng chằm chằm đến nàng phải phát run, mới cất giọng, "Ta không có thói quen cùng ngủ với người khác."
Tống Lăng trợn tròn mắt, "A? Này, như vậy a..."
Này cũng được à? Đành nói, "Vậy, không sao cả, Vương gia ngài ngủ trên giường đi, ta ngủ trên mặt đất là được."
Nàng nói, liền đi đến mép giường, quen thuộc mà trải trăn nệm thật tốt, quay đầu nhìn chàng, "Vương gia, giường đã ngủ được, ngài nghỉ ngơi sớm chút đi."
Thực tế, Lương Chinh nói rõ thói quen của hắn, Tống Lăng còn thấy nhẹ nhõm mà thở nhẹ một hơi. thật sự, muốn nàng ngủ chung với một người nam nhân trên cùng một cái giường, nói vậy chứ đến lúc làm thì nàng còn rất sợ hãi đấy.
Nếu chính Lương Chinh nói không thích ngủ cùng người khác, nàng cũng, coi như tránh được một kiếp này đi. May mắn, thật sự quá may mắn cho nàng rồi.
Sau khi trải giường thật đẹp, nàng đưa mắt nhìn quanh, phát hiện, thật sự chỉ có giường là có thể nằm ngủ được.
Thôi đành, lấy thêm cái gối đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bàn, nhỏ giọng thương lượng với chàng, "Vương gia, ta có thể dùng cái này để gối đầu sao?"
Lương Chinh: "..."
Tống Lăng nói: "trên giường còn một cái gối." Ý tứ là, nàng còn để một cái gối cho hắn đâu.
Lương Chinh: "..."
Tống Lăng thấy chàng cứ không đáp, đơn giản nghĩ hắn đồng ý, vì thế quỳ xuống mặt thảm, đặt chiếc gối xuống, nói: "Vương gia, nếu người không thích ngủ cùng ta, vậy về sau, người ngủ trên giường, ta ngủ trên mặt đất là được.
Lương Chinh nói vậy, thực ra chính là muốn nhường lại căn phòng này cho nàng, còn mình thì đi thư phòng ngủ. Chỉ là không ngờ, Vương phi của hắn thật hiểu lòng người! Vương phi thật sự là có ý tứ a!
Thiên kim Tri phủ? Tài nữ đệ nhất thiên hạ?
A, nhưng thật ra là một tiểu tùy tiện đáng yêu a!
Trong mắt hắn gợn lên ý cười, buông chén rượu, từ từ đứng lên bước lại gần mép giường, nhìn tiểu nha đầu còn đang còn quỳ gối, đôi lông mày hơi hơi nhướng lên, “Ngươi xác định, muốn ngủ trên mặt đất?”
Đôi mắt vừa to vừa sáng mở tròn xoe, gật đầu, “Ân, ta sẽ a, Vương gia.”
Lương Chinh nhìn nàng, ý cười trong mắt càng sâu hơn vài phần, bỗng có chút hứng thú, nói: “Nếu ngươi muốn ngủ trên mặt đất, vậy liền ngủ đi.”
nói xong, liền đi đến phòng tắm ở phía sau, cũng đơn giản rửa mặt, cởi ngoại bào, bỏ giày là lên giường luôn.
Bởi cả ngày đều uống rượu, hắn cũng có chút mệt mỏi, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng có chút tiếng động, đại khái là nha đầu kia đi rửa mặt.
Lại không quan tâm nữa, cơ hồ vừa nhắm mắt là muốn ngủ luôn.
không biết qua bao lâu, trong lúc hắn ngủ mơ, liền cảm giác có người kéo kéo ống tay áo hắn a.
Lương Chinh ngủ đã sâu, vậy mà nháy mắt đã cảnh giác mở mắt.
Nào biết, vừa mở mắt đã đối diện một đôi mắt to ngập nước, Tống Lăng đang quỳ gối dưới đất, một bộ dáng đáng thương mà nhìn hắn, “Vương, Vương gia…Ta có thể hay không lại muốn một chiếc chăn, có… Có điểm lạnh a…”
Lương Chinh: “…”
Tống Lăng thật ra cũng không muốn đánh thức Lương Chinh, nhưng nàng lại quá lạnh, ôm cánh tay nằm dưới đất một hồi lâu, đến thân thể đều run lẩy bẩy, khôngchịu nổi đành phải gọi hắn.
Nàng quỳ bên mép giường, đôi mắt ngập nước, trông mong mà nhìn hắn, chỉ thấy giống một con chó nhỏ đáng thương.
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, rốt cuộc cũng mở miệng, “Ngươi vừa mới, nói cái gì?”
Tống Lăng hai tay chắp trước ngực thi lễ, cực kỳ đáng thương, “Cầu xin ngươi, cho ta một cái chăn đi, lạnh quá…..Bên trong….Bên trong giống như còn có cái khác.”
Trong nhà nàng, dù điều kiện không tốt, nhưng chăn bông cũ vẫn phải có, nếu không, mùa đông lạnh liền sớm không sống qua được.
Lương Chinh nhìn nàng một bộ dạng đáng thương, nét cười như có như không, liếc mắt nhìn lại phía bên trong, quả nhiên còn có một chiếc chăn còn không có mở ra.
hắn tùy tiện nhặt lấy ném trên đầu Tống Lăng, “Cầm đi.”
“Ngô!” Đầu đột nhiên bị chăn che phủ, theo bản năng ‘hừ’ một tiếng, ngay sau đó vội vàng kéo xuống cầm chắc.
trên giường, Lương Chinh đã lại nằm xuống, yên tĩnh nhắm đôi mắt muốn ngủ.
Tống Lăng nhìn hắn, môi dưới cắn nhẹ, đành chân tay nhẹ nhàng bọc chăn quanh người, nghiêng nghiêng nằm xuống thảm.
Thân thể nho nhỏ của nàng cuộn tròn lại. Nằm xuống mà không ngủ được, hai mắt mở to, chăm chú nhìn mảnh rèm đỏ trước cửa.
thật là một gian nhà to, so với toàn bộ phòng ở nhà nàng đều to hơn. Bên ngoài, bên trong đều là lụa đỏ lụa hồng, một mảnh vui vẻ ấm áp, trên bàn và trong các góc phòng tổng cộng cũng có hơn mười ngọn nến hỉ long phượng, trong đêm tối lay động thật rực rỡ.
Nhà giàu chính là không giống, dùng nến giống như không cần mất tiền. Nàng nhớ thời điểm ở nhà, đệ đệ thức đêm đọc sách đều thật tiếc đèn dầu. Nghĩ đến đệ đệ, trong lòng có chút nhớ nhà. Từ trên đường đến kinh thành, hôm nay là đã hơn mười ngày, không biết phụ thân cùng đệ đệ thế nào, có tốt không?
Đôi mắt lại ê ẩm, có chút muốn khóc. Phụ thân, nữ nhi gả chồng, ta nên làm thế nào nói cho ngài biết?
Tống Lăng vừa nhớ người nhà, trong lòng liền khó chịu, cố gắng không nghĩ tới nữa. Nàng nhìn ánh nến thắp sáng trưng, thật sự là quá lãng phí, vì thế nhẹ nhàng đứng dậy, lén lút đi đến giá cắm thổi tắt a. Ngọn nến quá nhiều, nàng từ bên này sang bên kia, thổi tắt ngọn thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Từng ngọn nến trong phòng bị tiêu diệt, ánh sáng dần dần nhỏ đi, rồi tối sầm. Lương Chinh nằm trên giường, cũng là trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia. mộtthân trung y đỏ rực, tóc dài xõa trên vai trước ngực, miệng cong cong thổi tắt nến, âm thanh nhỏ nhẹ như nói thầm, “Thắp nhiều nến ngủ như vậy, thật lãng phí a….”
Dù nàng nói rất nhỏ, nhưng Lương Chinh từ nhỏ đã tập võ, lỗ tai rất thính, đều nghe rõ rành mạch, khóe miệng hơi nhếch lên. Tri phủ thiên kim? Nhưng thật ra rất tiết kiệm đó chứ.
Tống Lăng bĩu môi, tắt toàn bộ nến trong phòng mới sờ soạng đi về phía giường. mộtlần nữa nhẹ nhàng quỳ trên mặt thảm, xốc chăn lên, bọc lại chính mình kín mít mộtlần nữa đi ngủ.
Trong bóng tối, Lương Chinh nhìn về phía tiểu nha đầu dưới đất, đang cuộn tròn mộtđống kia. Chỉ cảm thấy thật buồn cười, cưới nàng Vương phi này, cũng không có chán ghét giống trong tưởng tượng.
Tống Lăng ở trong vương phủ ngày thứ nhất cuối cùng cũng vượt qua, an toàn!
++++++
Ngày thứ hai, đánh thức nàng là tiếng gõ cửa, “Nương nương, người tỉnh sao?”
Tống Lăng nghe tiếng người nói, vội ngồi dây, “Tử Diên, ta tỉnh rồi.”
“Vậy ta vào nhé.” Dứt lời, liền đẩy cửa bước vào.
Tống Lăng theo bản năng liếc mắt nhìn lên giường, trên đó trống không, đâu còn thân ảnh của chàng. Lại nhìn quanh phòng một vòng, vẫn như cũ không một bóng người.
Tống Lăng sửng sốt, nghĩ thầm, thức dậy thật sớm.
“Thiên a! Nương nương!”
Tống Lăng nguyên bản đang mơ màng tỉnh lại, còn đang ngốc ngốc đâu, bị tiếng thét đột ngột lại chói tai làm nàng sợ tới mức cả người đều run lên, ngẩng ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn người vừa bước vào, “Sao…Làm sao vậy?
Tử Diên nhìn Tống Lăng đang ngủ trên mặt đất, khiếp sợ chạy nhanh vào, “Thiên a! Tối qua ngươi ngủ trên mặt đất?!”
Tống Lăng lúc này đã rõ, gật gật đầu, “Vương gia nói hắn không có thói quen ngủ cùng người khác.”
“Vậy ngươi liền ngủ trên mặt đất a? Tối qua Vương gia uống rượu xong, ngươi sẽkhông, sẽ không …. Cái kia a?”
Tống Lăng ngốc ngốc, khó hiểu nói: “Cái kia là cái gì?”
“Chính là… Chính là….Ngươi không chủ động sao? hắn nói hắn không có thói quen ngủ cùng người khác, ngươi liền thành thành thật thật ngủ trên mặt đất a?!” Tử Diên quả thật muốn điên rồi, nàng còn tưởng rằng tối qua hai người này sẽ động phòng, rồi lại từ từ bồi dưỡng tình cảm, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ là không nghĩ tới Tống Lăng cư nhiên thành thật ngốc như vậy! Đêm động phòng hoa chúc, thế nhưng một người trên giường, một người dưới đất. Cứ theo cái tốc độ này, khi nào Vương gia mới có thể thích nàng a? Nếu là vẫn cứ không thích, ngày nào đó bị vạch trần thân phận, trên dưới Tạ gia bọn họ tất cả đều không cần sống!
Nghĩ đến cái mạng nhỏ này khó giữ, Tử Diên gấp đến độ muốn khóc, gắt gao nắm tay Tống Lăng, “Tiểu thư! Nương nương a! Ngươi chớ quên, Tạ gia chúng ta có hơn trăm mạng người đều ở trong tay của ngươi, không chỉ chúng ta, chính là ngươi, phụ thân cùng đệ đệ ngươi, một khi thân phận của ngươi bị vạch trần, chính là tội khi quân rất lớn, sợ rằng sẽ liên lụy cửu tộc, ngươi có biết hay không a?!”
Sắc mặt Tống Lăng tái nhợt như tờ giấy, tim thắt lại, “Ta…Ta biết, chính là…ta thậtsự…”
Đừng nói Vương gia không có hứng thú với nàng, trong lòng nàng cũng không vượt qua được, nàng thật sự sợ hãi a.
Tử Diên ngồi dưới đất, nước mắt mau rơi, “Ta cũng sợ hãi, ta sợ chết, ta còn chưa có gả chồng đâu, phụ mẫu ta chờ ta kiếm tiền cho bọn hắn trải qua những ngày lành a.”
Nàng thật hối hận, lúc trước phu nhân cho nàng theo Tống Lăng đến kinh thành, nàng nên cự tuyệt. Nàng nỗ lực tích cóp bạc để chuộc thân, về sau Tạ gia sống hay chết, sẽ không liên quan đến nàng nữa.
Tử Diên thương tâm, Tống Lăng lại là áy náy, vội cầm tay nàng an ủi nói: “Tử Diên, ngươi đừng khóc, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì, ta….ta biết nên làm thế nào, ngươi cho ta thời gian.”
Tống Lăng cắn răng, hạ quyết tâm, nghĩ thầm, đêm nay Vương gia sẽ trở về, nàng dù là da mặt dày cũng muốn bò lên giường đi ngủ. Dù sao mặc kệ giả hay thật, nàng đều gả cho chàng, nàng là thê tử của hắn, phu thê ngủ chung, không phải là thiên kinh địa nghĩa hay sao?
Tống Lăng lo lắng đến toát mồ hôi ướt cả áo trong, ngón tay siết góc váy nhăn nhúm.
Nàng vừa nghĩ đến động phòng hoa chúc trong truyền thuyết, lại động phòng với Vương gia cơ đấy. thật sự, thật sự phải động phòng sao?
Chờ mãi, cũng không thấy ai kia vén khăn hỉ, không rõ có sự cố nào phát sinh không? Đợi mãi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhìn bóng đen dưới mặt đất, âm thanh nhẹ mang theo chút cẩn thận, "Vương, vương gia, ngài ngài..?"
Lương Chinh vẫn đang trên ghế, một mình uống trà giải rượu, cũng nhẹ giọng "ân" một tiếng.
Tống Lăng cũng chưa rõ tại sao chàng lại không để ý đến mình, nghe được giọng đáp, đợt một chút, vẫn không thấy nói gì nữa. Nhịn không được mà nói, "Vương gia, ngài có thể vén khăn hỉ được cho ta được chứ?"
Đội trên đầu nguyên ngày, thật sự, nàng khó chịu muốn chết đây.
âm thanh lãnh đạm của Lương Chinh vang lên, "Tự ngươi làm a."
"A?"
"không có tay?"
Lại là thanh âm lạnh lùng ấy, Tống Lăng bị hù rồi, nghĩ thầm, Vương gia nhà mình tính tình thật không tốt a.
Tính, cũng không phải thật sự muốn thành thân, tự vén khăn hỉ cũng được chứ?
Nghĩ, nàng tự vén lên, vừa ngẩng đầu đã đối diện một đôi mắt xa lạ.
Tim lại như đang trên cao, theo bản năng nàng muốn hành lễ rồi, cái người này, "Vương, vương gia..."
Tử Diên thật sự không lừa nàng, người nam nhân này thật sự rất anh tuấn. Chính là dù đẹp đến đâu, cũng sẽ hù dọa người khác bởi đôi mắt lạnh lùng xa cách, cự người ngàn dặm của chàng.
Lương Chinh chỉ liếc nàng một cái, liền thu hồi tầm mắt, tự mình uống chén trà trong tay.
Nàng nhớ Tử Diên đã dặn dò, làm sao để chàng có thể thích mình, tuy rằng sợ hãi, vẫn cố lấy dũng khí hướng ai kia mà đi đến, một bộ dù chết sẵn sàng hi sinh vì nước!
"Vương gia, chúng ta, có phải nên uống rượu giao bôi a?" Vừa nói, vừa đi đến bên bàn, cầm lấy bầu rượu.
Vẫn là cái giọng điệu nhàn nhạt, "không cần"
Tống Lăng tay đã hơi run, cúi đầu nhìn chàng.
Ai kia tự uống, căn bản chính là mặc kệ nàng.
Tống Lăng giờ đã minh bạch, rõ ràng là Vị Vương gia này không vừa lòng mối hôn sựnày a!
Nàng thật không còn dũng khí như vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi đối diện chàng. Phòng yên tĩnh quá, chả ai nói lời gì nữa cả.
Đáy lòng một mảng tơ rối, thật lộn xộn. Vừa khẩn trương, lại sợ hãi, vừa nghĩ đến phụ thân, lại đến đệ đệ, vừa nghĩ đến hơn trăm nhân khẩu Tạ gia, lại đến những lời Tử Diên đã nói."
Giấy không thể bọc được lửa, chỉ có thể cố gắng, trước khi chân tướng bị phát hiện, nàng tìm cách để chàng thích nàng, mới có cơ hội được sống!
Nghĩ đến đây, thật sự nàng không rảnh rỗi mà lo nghĩ linh tinh nữa, gồng mình lên dũng khí, "Vương gia, thời gian không còn sớm, chúng ta, chúng ta đi nghỉ ngơi chứ?"
Lương Chinh hơi ngạc nhiên, nháy mắt một cái, rốt cuộc cũng nhìn lại người con gáitrước mắt.
Đôi mắt sâu như đầm nước, nhìn nàng chằm chằm đến nàng phải phát run, mới cất giọng, "Ta không có thói quen cùng ngủ với người khác."
Tống Lăng trợn tròn mắt, "A? Này, như vậy a..."
Này cũng được à? Đành nói, "Vậy, không sao cả, Vương gia ngài ngủ trên giường đi, ta ngủ trên mặt đất là được."
Nàng nói, liền đi đến mép giường, quen thuộc mà trải trăn nệm thật tốt, quay đầu nhìn chàng, "Vương gia, giường đã ngủ được, ngài nghỉ ngơi sớm chút đi."
Thực tế, Lương Chinh nói rõ thói quen của hắn, Tống Lăng còn thấy nhẹ nhõm mà thở nhẹ một hơi. thật sự, muốn nàng ngủ chung với một người nam nhân trên cùng một cái giường, nói vậy chứ đến lúc làm thì nàng còn rất sợ hãi đấy.
Nếu chính Lương Chinh nói không thích ngủ cùng người khác, nàng cũng, coi như tránh được một kiếp này đi. May mắn, thật sự quá may mắn cho nàng rồi.
Sau khi trải giường thật đẹp, nàng đưa mắt nhìn quanh, phát hiện, thật sự chỉ có giường là có thể nằm ngủ được.
Thôi đành, lấy thêm cái gối đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bàn, nhỏ giọng thương lượng với chàng, "Vương gia, ta có thể dùng cái này để gối đầu sao?"
Lương Chinh: "..."
Tống Lăng nói: "trên giường còn một cái gối." Ý tứ là, nàng còn để một cái gối cho hắn đâu.
Lương Chinh: "..."
Tống Lăng thấy chàng cứ không đáp, đơn giản nghĩ hắn đồng ý, vì thế quỳ xuống mặt thảm, đặt chiếc gối xuống, nói: "Vương gia, nếu người không thích ngủ cùng ta, vậy về sau, người ngủ trên giường, ta ngủ trên mặt đất là được.
Lương Chinh nói vậy, thực ra chính là muốn nhường lại căn phòng này cho nàng, còn mình thì đi thư phòng ngủ. Chỉ là không ngờ, Vương phi của hắn thật hiểu lòng người! Vương phi thật sự là có ý tứ a!
Thiên kim Tri phủ? Tài nữ đệ nhất thiên hạ?
A, nhưng thật ra là một tiểu tùy tiện đáng yêu a!
Trong mắt hắn gợn lên ý cười, buông chén rượu, từ từ đứng lên bước lại gần mép giường, nhìn tiểu nha đầu còn đang còn quỳ gối, đôi lông mày hơi hơi nhướng lên, “Ngươi xác định, muốn ngủ trên mặt đất?”
Đôi mắt vừa to vừa sáng mở tròn xoe, gật đầu, “Ân, ta sẽ a, Vương gia.”
Lương Chinh nhìn nàng, ý cười trong mắt càng sâu hơn vài phần, bỗng có chút hứng thú, nói: “Nếu ngươi muốn ngủ trên mặt đất, vậy liền ngủ đi.”
nói xong, liền đi đến phòng tắm ở phía sau, cũng đơn giản rửa mặt, cởi ngoại bào, bỏ giày là lên giường luôn.
Bởi cả ngày đều uống rượu, hắn cũng có chút mệt mỏi, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng có chút tiếng động, đại khái là nha đầu kia đi rửa mặt.
Lại không quan tâm nữa, cơ hồ vừa nhắm mắt là muốn ngủ luôn.
không biết qua bao lâu, trong lúc hắn ngủ mơ, liền cảm giác có người kéo kéo ống tay áo hắn a.
Lương Chinh ngủ đã sâu, vậy mà nháy mắt đã cảnh giác mở mắt.
Nào biết, vừa mở mắt đã đối diện một đôi mắt to ngập nước, Tống Lăng đang quỳ gối dưới đất, một bộ dáng đáng thương mà nhìn hắn, “Vương, Vương gia…Ta có thể hay không lại muốn một chiếc chăn, có… Có điểm lạnh a…”
Lương Chinh: “…”
Tống Lăng thật ra cũng không muốn đánh thức Lương Chinh, nhưng nàng lại quá lạnh, ôm cánh tay nằm dưới đất một hồi lâu, đến thân thể đều run lẩy bẩy, khôngchịu nổi đành phải gọi hắn.
Nàng quỳ bên mép giường, đôi mắt ngập nước, trông mong mà nhìn hắn, chỉ thấy giống một con chó nhỏ đáng thương.
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, rốt cuộc cũng mở miệng, “Ngươi vừa mới, nói cái gì?”
Tống Lăng hai tay chắp trước ngực thi lễ, cực kỳ đáng thương, “Cầu xin ngươi, cho ta một cái chăn đi, lạnh quá…..Bên trong….Bên trong giống như còn có cái khác.”
Trong nhà nàng, dù điều kiện không tốt, nhưng chăn bông cũ vẫn phải có, nếu không, mùa đông lạnh liền sớm không sống qua được.
Lương Chinh nhìn nàng một bộ dạng đáng thương, nét cười như có như không, liếc mắt nhìn lại phía bên trong, quả nhiên còn có một chiếc chăn còn không có mở ra.
hắn tùy tiện nhặt lấy ném trên đầu Tống Lăng, “Cầm đi.”
“Ngô!” Đầu đột nhiên bị chăn che phủ, theo bản năng ‘hừ’ một tiếng, ngay sau đó vội vàng kéo xuống cầm chắc.
trên giường, Lương Chinh đã lại nằm xuống, yên tĩnh nhắm đôi mắt muốn ngủ.
Tống Lăng nhìn hắn, môi dưới cắn nhẹ, đành chân tay nhẹ nhàng bọc chăn quanh người, nghiêng nghiêng nằm xuống thảm.
Thân thể nho nhỏ của nàng cuộn tròn lại. Nằm xuống mà không ngủ được, hai mắt mở to, chăm chú nhìn mảnh rèm đỏ trước cửa.
thật là một gian nhà to, so với toàn bộ phòng ở nhà nàng đều to hơn. Bên ngoài, bên trong đều là lụa đỏ lụa hồng, một mảnh vui vẻ ấm áp, trên bàn và trong các góc phòng tổng cộng cũng có hơn mười ngọn nến hỉ long phượng, trong đêm tối lay động thật rực rỡ.
Nhà giàu chính là không giống, dùng nến giống như không cần mất tiền. Nàng nhớ thời điểm ở nhà, đệ đệ thức đêm đọc sách đều thật tiếc đèn dầu. Nghĩ đến đệ đệ, trong lòng có chút nhớ nhà. Từ trên đường đến kinh thành, hôm nay là đã hơn mười ngày, không biết phụ thân cùng đệ đệ thế nào, có tốt không?
Đôi mắt lại ê ẩm, có chút muốn khóc. Phụ thân, nữ nhi gả chồng, ta nên làm thế nào nói cho ngài biết?
Tống Lăng vừa nhớ người nhà, trong lòng liền khó chịu, cố gắng không nghĩ tới nữa. Nàng nhìn ánh nến thắp sáng trưng, thật sự là quá lãng phí, vì thế nhẹ nhàng đứng dậy, lén lút đi đến giá cắm thổi tắt a. Ngọn nến quá nhiều, nàng từ bên này sang bên kia, thổi tắt ngọn thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Từng ngọn nến trong phòng bị tiêu diệt, ánh sáng dần dần nhỏ đi, rồi tối sầm. Lương Chinh nằm trên giường, cũng là trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia. mộtthân trung y đỏ rực, tóc dài xõa trên vai trước ngực, miệng cong cong thổi tắt nến, âm thanh nhỏ nhẹ như nói thầm, “Thắp nhiều nến ngủ như vậy, thật lãng phí a….”
Dù nàng nói rất nhỏ, nhưng Lương Chinh từ nhỏ đã tập võ, lỗ tai rất thính, đều nghe rõ rành mạch, khóe miệng hơi nhếch lên. Tri phủ thiên kim? Nhưng thật ra rất tiết kiệm đó chứ.
Tống Lăng bĩu môi, tắt toàn bộ nến trong phòng mới sờ soạng đi về phía giường. mộtlần nữa nhẹ nhàng quỳ trên mặt thảm, xốc chăn lên, bọc lại chính mình kín mít mộtlần nữa đi ngủ.
Trong bóng tối, Lương Chinh nhìn về phía tiểu nha đầu dưới đất, đang cuộn tròn mộtđống kia. Chỉ cảm thấy thật buồn cười, cưới nàng Vương phi này, cũng không có chán ghét giống trong tưởng tượng.
Tống Lăng ở trong vương phủ ngày thứ nhất cuối cùng cũng vượt qua, an toàn!
++++++
Ngày thứ hai, đánh thức nàng là tiếng gõ cửa, “Nương nương, người tỉnh sao?”
Tống Lăng nghe tiếng người nói, vội ngồi dây, “Tử Diên, ta tỉnh rồi.”
“Vậy ta vào nhé.” Dứt lời, liền đẩy cửa bước vào.
Tống Lăng theo bản năng liếc mắt nhìn lên giường, trên đó trống không, đâu còn thân ảnh của chàng. Lại nhìn quanh phòng một vòng, vẫn như cũ không một bóng người.
Tống Lăng sửng sốt, nghĩ thầm, thức dậy thật sớm.
“Thiên a! Nương nương!”
Tống Lăng nguyên bản đang mơ màng tỉnh lại, còn đang ngốc ngốc đâu, bị tiếng thét đột ngột lại chói tai làm nàng sợ tới mức cả người đều run lên, ngẩng ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn người vừa bước vào, “Sao…Làm sao vậy?
Tử Diên nhìn Tống Lăng đang ngủ trên mặt đất, khiếp sợ chạy nhanh vào, “Thiên a! Tối qua ngươi ngủ trên mặt đất?!”
Tống Lăng lúc này đã rõ, gật gật đầu, “Vương gia nói hắn không có thói quen ngủ cùng người khác.”
“Vậy ngươi liền ngủ trên mặt đất a? Tối qua Vương gia uống rượu xong, ngươi sẽkhông, sẽ không …. Cái kia a?”
Tống Lăng ngốc ngốc, khó hiểu nói: “Cái kia là cái gì?”
“Chính là… Chính là….Ngươi không chủ động sao? hắn nói hắn không có thói quen ngủ cùng người khác, ngươi liền thành thành thật thật ngủ trên mặt đất a?!” Tử Diên quả thật muốn điên rồi, nàng còn tưởng rằng tối qua hai người này sẽ động phòng, rồi lại từ từ bồi dưỡng tình cảm, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ là không nghĩ tới Tống Lăng cư nhiên thành thật ngốc như vậy! Đêm động phòng hoa chúc, thế nhưng một người trên giường, một người dưới đất. Cứ theo cái tốc độ này, khi nào Vương gia mới có thể thích nàng a? Nếu là vẫn cứ không thích, ngày nào đó bị vạch trần thân phận, trên dưới Tạ gia bọn họ tất cả đều không cần sống!
Nghĩ đến cái mạng nhỏ này khó giữ, Tử Diên gấp đến độ muốn khóc, gắt gao nắm tay Tống Lăng, “Tiểu thư! Nương nương a! Ngươi chớ quên, Tạ gia chúng ta có hơn trăm mạng người đều ở trong tay của ngươi, không chỉ chúng ta, chính là ngươi, phụ thân cùng đệ đệ ngươi, một khi thân phận của ngươi bị vạch trần, chính là tội khi quân rất lớn, sợ rằng sẽ liên lụy cửu tộc, ngươi có biết hay không a?!”
Sắc mặt Tống Lăng tái nhợt như tờ giấy, tim thắt lại, “Ta…Ta biết, chính là…ta thậtsự…”
Đừng nói Vương gia không có hứng thú với nàng, trong lòng nàng cũng không vượt qua được, nàng thật sự sợ hãi a.
Tử Diên ngồi dưới đất, nước mắt mau rơi, “Ta cũng sợ hãi, ta sợ chết, ta còn chưa có gả chồng đâu, phụ mẫu ta chờ ta kiếm tiền cho bọn hắn trải qua những ngày lành a.”
Nàng thật hối hận, lúc trước phu nhân cho nàng theo Tống Lăng đến kinh thành, nàng nên cự tuyệt. Nàng nỗ lực tích cóp bạc để chuộc thân, về sau Tạ gia sống hay chết, sẽ không liên quan đến nàng nữa.
Tử Diên thương tâm, Tống Lăng lại là áy náy, vội cầm tay nàng an ủi nói: “Tử Diên, ngươi đừng khóc, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì, ta….ta biết nên làm thế nào, ngươi cho ta thời gian.”
Tống Lăng cắn răng, hạ quyết tâm, nghĩ thầm, đêm nay Vương gia sẽ trở về, nàng dù là da mặt dày cũng muốn bò lên giường đi ngủ. Dù sao mặc kệ giả hay thật, nàng đều gả cho chàng, nàng là thê tử của hắn, phu thê ngủ chung, không phải là thiên kinh địa nghĩa hay sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook