Tiểu Kiều Thê
Chương 13: Trên giường

Edit: 1900

Tống Lăng thấy Lương Chinh dường như đang hiểu lầm, liền muốn chứng tỏ mình không ghen, liền giải thích nghiêm túc, “Vương gia, lúc nãy ta khóc là vì nhớ nhà.”

Lương Chinh đi đến thư án, thuận thế ngồi xuống. Nghe nàng nói vậy, ngước mắt nhìn, “Phải không?”

Tống Lăng thành thật gật đầu, “Cũng sắp tới tết, nghĩ tới năm nay không thể ăn tết ở nhà liền có chút thương cảm.”

Năm nào Lương Chinh cũng đều ở biên quan, sao hắn lại không hiểu nỗi khổ xa rời quê hương của nàng, “Ngươi nhớ nhà như vậy, chờ qua đêm giao thừa, liền có thể trở về một chuyến.”

“Nhưng…Có thể sao?” Tống Lăng kinh hỉ mở to hai mắt, kích động chạy tới trước mặt hắn, “thật sự có thể trở về sao Vương gia?”

Đôi mắt nàng tròn xoe, không thể tin được nhìn hắn.

Các cô nương trong thôn của nàng, sau khi gả đi đều là nhiều năm không về, cho dù chỉ là cách một cái thôn cũng không được tùy ý về nhà mẹ đẻ. hiện giờ, nàng gả đinơi kinh thành xa xôi như này, vẫn không biết thế nào, đột nhiên được hắn nói có thể, liền chính nàng cũng nghĩ mình nghe nhầm đâu.

Lương Chinh nhìn bộ dáng kích động của nàng, trong mắt hiện lên một tia ý cười, “Có thể.”

Tống Lăng kích động cầm tay Lương Chinh, “Cảm ơn Vương gia!”

“Bổn vương bồi ngươi.”

“………..” Tống Lăng đang kích động, Lương Chinh đột nhiên nói một câu như vậy, tựa như đổ một chậu nước lạnh xuống đầu ngày đông, nàng ngơ ngẩn cả người, “Ngươi…ngươi cũng phải đi sao?”

Lương Chinh hơi nhăn nhăn mi, “Như thế nào? Bổn vương không thể sao?”

Tống Lăng lắc đầu, “không, không phải….nhưng, đương nhiên có thể, chính là, ta lo lắng làm ngươi bị phiền toái đâu.”

Lương Chinh nói: “Như thế nào lại phiền toái, nếu không có cách xa quá, sau khi thành hôn ba ngày, bổn vương nên mang ngươi hồi môn, không phải sao?”

Tống Lăng: “………….”

“Cũng là thời điểm ta nên gặp nhạc phụ nhạc mẫu.” Lương Chinh giọng trầm thấp, khóe miệng gợn ý cười không rõ, “Ngươi nói đúng không, nương tử?”

Tống Lăng cười gượng, “Vâng, Vương gia hiểu biết.”

Lương Chinh vừa nói cho nàng về quê, nàng chỉ nghĩ tới đoàn viên cùng phụ thân và đệ đệ, càng không ngờ hắn lại muốn đi theo, hắn mà đi cùng, tự nhiên hai người chỉ có thể ở Tạ gia, dưới mí mắt Lương Chinh, nàng không có biện pháp trở về tìm phụ thân và đệ đệ.

Tống Lăng phiền lòng, buổi tối lăn lộn qua lại trong chăn không sao ngủ được.

Lương Chinh vốn dĩ sắp ngủ, thấy nàng xoay sở qua lại, tức khắc liền tỉnh.

Vừa mở mắt ra, liền thấy Tống Lăng thân mình cuộn tròn, ở trong chăn như con nhộng tằm, miệng lại thầm thì câu gì đó.

Thanh âm hàm hồ, Lương Chinh nghe không rõ.

Tống Lăng khuôn mặt hướng về phía hắn, dù trong phòng không thắp đèn, nhưng theo ánh trăng hắn vẫn thấy rõ ràng vẻ mặt nàng.

Toàn bộ thân mình đều nằm gọn trong chăn, chỉ lộ duy nhất khuôn mặt nhỏ ra.

Có vẻ nàng không cao hứng, mắt thì nhắm, miệng lại chu chu ra, bộ dáng thở phì phì.

Lương Chinh chống nửa thân mình, tay phải đặt sau gáy, nhìn khuôn mặt nhở đangtức giận kia, trong mắt không giấu được vài phần ý cười.

Tống Lăng tuy rằng nhắm mắt, nhưng cũng không ngủ, cảm giác có người đang nhìn mình, liền mở to đôi mắt, theo bản năng nhìn về phía hắn, liền bắt gặp Lương Chinh nhìn mình.

Lương Chinh thấy vậy, ý cười vẫn không giảm, đơn giản liền nhìn lại nàng.

Tống Lăng ngốc ngốc, ấp úng mở miệng, “Vương gia, ngươi còn chưa ngủ sao?”

Lương Chinh cười nhẹ, nói: “Có người lăn qua lăn lại, cả phòng đều bị địa chấn, kêu bổn vương ngủ như thế nào?”

Tống Lăng ngẩn người, tức khắc xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Ta không động, ngươi mau ngủ đi.”

Vừa dứt lời, Lương Chinh đột nhiên đi xuống giường.

Tống Lăng ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt chớp một cái, dường như muốn hỏi hắn muốn làm cái gì, nào biết miệng còn chưa mở, Lương Chinh đã cúi người, ôm cả người lẫn chăn lên.

Tống Lăng kinh ngạc, đôi mắt mở to ngỡ ngàng, “Ngươi muốn làm sao?”

Lương Chinh cúi đầu xem nàng, cười một cái, sau đó ôm nàng lên giường.

Tống Lăng đột nhiên bị hắn bế lên giường, theo bản năng bọc chăn càng kín, cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi, ngươi muốn làm sao a?”

Lương Chinh nhìn đôi mắt đẹp của nàng, nàng đang cảnh giác nhìn hắn, hắn liền buồn cười, nhịn không được trêu trêu.

Nửa quỳ trên giường, đầu hơi cúi, tay trái nắm cằm Tống Lăng, trong mắt thêm vài phần ý cười, “Hai ta đã là phu thê, phân giường ngủ thật không quá thỏa đáng.”

Tống Lăng nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng lắc đầu không ngừng, “Thỏa đáng! Thỏa đáng! Ta từ nhỏ liền thích ngủ trên mặt đất, thật mát mẻ!”

nói xong, vội chui ra khỏi chăn, muốn bò xuống giường, nào biết còn chưa xuống, cả người lại bị hắn túm chặt, thân hình nhoáng một cái đã tiến vào trong ngực hắn.

“A!” Nàng hét một tiếng, tay phải theo bản năng muốn cầm một cái gì đó để ổn định thân thể.

Nào hiểu được, trong lúc hoảng loạn, lại đụng vào trên người Lương Chinh, một cái đồ vật kỳ quái, giữa hai chân nam nhân đâu.

Tống Lăng sửng sốt một lát, trong đầu ngốc, theo bản năng cúi đầu, tay cũng khôngcó buông ra.

Nàng còn không kịp phản ứng, âm thanh Lương Chinh nhiễm vài phần ý cười đãtruyền đến, “Xem ra, nương tử so với bổn vương càng sốt ruột hơn a?”

Tống Lăng ngẩn ra, ngẩng đầu, nhìn hắn.

Hai người dựa thật gần, tư thế thật mờ ám, Tống Lăng cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở Lương Chinh.

Nàng nhìn hắn, tim đập không tự giác nhanh hơn, tiếng nói thì thều, “Ngươi…ngươi nói cái gì nha?”

Lương Chinh rũ mắt, dừng trên tay Tống Lăng, lại giương mắt nhìn chăm chú vào mắt Tống Lăng, ánh mắt nguy hiểm, giọng nói trầm khàn, “Tay ấn ở nơi nào?”

Tay?

Tống Lăng vẫn mờ mịt, nghe hắn nói, mới kịp phản ứng, tay phải nàng còn ở giữa hai chân hắn đâu.

Cách quần trụng, cảm giác nóng phỏng tay.

Tống Lăng ngơ ngác, nghiêng đầu, tò mò đánh giá trong chốc lát, ngẩng đầu, thực quan tâm hỏi Lương Chinh, “Vương gia, ngươi có phải hay không nóng?”

Lương Chinh: “…….”

“trên người ngươi thật nóng.” Tống Lăng cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm, ngủ trêngiường quả nhiên tương đối thoải mái, nàng nằm trên sàn nhà, đều ngủ đến đông chết, Lương Chinh giống như một cái bếp lò vậy.

Nàng thu hồi tay giữa hai chân hắn, ngay sau đó muốn xuống khỏi người hắn, nào hiểu được, mông còn chưa dịch được ra, đã bị hắn chế trụ eo thon.

Sức lực của hắn rất lớn, cả người Tống Lăng đều bị giam trong ngực hắn, nàng giãy giũa hai cái mà không được, nóng lòng sốt ruột, “Ngươi mau thả ta xuống nha.”

Tống Lăng chưa từng cùng nam nhân nào thân mật như vậy, thật sự không có thói quen.

Tống Lăng nhìn nàng gắt gao, tiếng nói khô khốc,”Chiếm tiện nghi của bổn vương, liền đơn giản trốn như vậy?”

“A?” Tống Lăng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, trừng mắt lườm hắn.

Chiếm tiện nghi?

rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi của nàng đi? Hơn nửa đêm đều không hiểu ôm nàng lên giường tới..

Lương Chinh nhìn vẻ mặt giật mình của Tống Lăng, giống như nàng thật sự khônghiểu nàng vừa làm sự việc gì vậy, nhất thời tức giận lại buồn cười.

Tiểu vương phi của hắn, tại sao lại đơn thuần như vậy? Trước khi lấy chồng, không ai giáo nàng hay sao?

Tống Lăng thấy hắn nhìn nàng chằm chằm, không nói câu nào, cũng không buông tay.

Đôi mắt hắn thâm thúy, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.

Ban đêm, trong phòng an an tĩnh tĩnh, trừ bỏ hô hấp của nhau, vẫn không thấy thanh âm gì khác.

Đêm khuya vắng vẻ, Tống Lăng ngồi trên đùi Lương Chinh, càng thấy tư thế ái muội, tổng cảm thấy kế tiếp muốn phát sinh chuyện gì.

Tuy rằng trước kia đã sớm làm chuẩn bị, nhưng hiện tại, nàng vẫn không khắc chế được hoảng sợ, theo bản năng mốn trốn thoát.

Nàng không tự giác dịch dịch mông, muốn đi xuống.

Bởi vì đang ngồi trên đùi hắn, mông dịch dịch lại không cẩn thận cọ tới địa phương mẫn cảm của ai kia, ánh mắt hắn tối sầm, yết hầu lăn lộn, một phen giữ chặt eo thon, thanh âm không tự giác cao hơn, tiếng lại khàn càng lợi hại, “Lộn xộn cái gì?”

Lương Chinh lạnh giọng, làm Tống Lăng sợ tới thân thể cứng đồ, lại không dám động. Chính là ngồi trên người hắn như vậy, lại cảm giác cả người hoảng hốt, vì vậy ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước đáng thương vô cùng, “’Vương…. Vương gia, ta buồn ngủ quá.”

Lương Chinh: “Cho nên?”

“Ta có thể hay không ngủ?” Tống Lăng sợ hãi, sự tình kế tiếp, không biết sẽ phát sinh điều gì, nàng liền giả bộ, che miệng, ngáp một cái.

Lương Chinh: “……….”

Tống Lăng đánh một cái ngáp thật to xong, liền nhìn Lương Chinh, thanh âm mềm mại hỏi: “Vương gia, ngươi không buồn ngủ sao?”

“………….”

Lương Chinh quả thực không có biện pháp đối với tiểu vương phi của mình, vẻ mặt nàng vô tội chiếm tiện nghi của hắn, bây giờ lại nghiêm trang làm bộ muốn ngủ.

hắn cũng muốn vạch trần nàng, bộ dáng ngáp của nàng, quá giả tạo, đáy lòng nghẹn một hơi, vẫn buông lỏng.

hắn cũng chỉ muốn trêu nàng, không thật sự muốn làm nàng.

Lương Chinh nhẹ buông tay, Tống Lăng cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, hoảng hốt bò xuống dưới, cong thân mình xuống giường.

Nào biết còn chưa xuống, vạt áo liền bị kéo lại, Tống Lăng ‘a’ một tiếng, quay đầu lại thấy hắn đang cười nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi làm cái gì?”

Tống Lăng nhấp miệng, “Ta ngủ nha.”

Nàng đem tay cầm vạt áo, muốn lấy ra khỏi bàn tay hắn.

Nào hiểu được, một tay hắn lại túm nàng trở về, hơi dùng một chút lực, toàn bộ người nàng đều ngã trên giường.

Nàng lập tức muốn bò dậy, nào hiểu được hắn đột nhiên cúi người, hai tay chống xuống hai bên eo, bao phủ toàn bộ thân hình nhỏ xinh.

Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân phóng đại trước mắt, đôi môi chỉ cách mộtkhoảng nắm tay mà thôi.

Trái tim Tống Lăng run rẩy, tầm mắt dừng trên môi hắn, trái tim phanh phanh mà đập, theo bản năng che lại ngực, môi run run, thanh âm cũng phát run, “Ngươi…ngươi muốn làm gì?”

Lương Chinh nhìn động tác của nàng, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn. Thân thể đều gắt gao cứng lại, khuôn mặt đỏ bừng, giống như trái đào chín mọng, đôi mắt tròn xoe mở lớn, muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu đáng yêu.

Nhịn không được cười ra tiếng, tầm mắt rớt xuống ngực nàng, thấp giọng cười, “Tậ phu nhân có phải không cho ngươi ăn no?”

Lương Chinh thình lình nói một câu như vậy, Tống Lăng ngây ngẩn cả người, “Có ý tứ gì?”

Lương Chinh cười càng thêm đậm, nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng cười, lại khôngnói gì, thẳng người dậy, thuận thế nằm nghiêng bên cạnh Tống Lăng.

Tống Lăng thấy Lương Chinh đột nhiên nằm bên cạnh mình, liền kinh hoảng, trố mắt hồi lâu mới hồn hồn, muốn xuống giường, trở lại cái sàn nhà của mình.

Nào hiểu được, vừa muốn bò xuống. Lương Chinh đã duỗi cánh tay lại đây, đè bả vai nàng xuống, ấn nàng nằm lại.

hắn nằm bên ngoài, nhắm mắt lại, lười biếng, “Lại lăn lộn cái gì, mau ngủ.”

Tống Lăng nghe lời này, tức khắc minh bạch, hắn muốn nàng ngủ trên giường sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương