Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 1 - Chương 16: Dưỡng thành đại gia

Editor: Ôp

Từ khi tuyết rơi xuống hết, đây là lần đầu tiên Hàn Hàn lên núi.

Xa xa đã nhìn thấy một tầng màu xanh nhạt phía chân núi, cây cỏ đã đâm chồi nảy lộc.

Cảm nhận được gió xuân nhàn nhạt thổi qua, mắt đen to tròn lấp lánh của Hàn Hàn thêm một tầng hưng phấn. Thời tiết ấm áp thật tốt, thời tiết ấm áp, thí nghiệm của mình trên ruộng đất mới có thể phát huy ra hết công dụng.

Đến đỉnh núi, Hàn Hàn không vội đốn củi, mang theo Nhị Tráng quẹo trái quẹo phải, Nhị Tráng nghi hoặc: "Hàn Hàn muội tử, chặt củi bên này đưa trở về đốt là đúng lúc, nếu còn đi vào bên trong, rừng sâu, mang về sẽ bất tiện?"

Vốn dĩ Hàn Hàn trước muốn xem trên núi có thức ăn hoang dã gì đó hay không, rồi lấy về thực nghiệm trồng trong vườn nhà mình, đáng tiếc tìm một vòng, cái gì cũng đều không có, trong lòng khó tránh khỏi mất mác, suy ngẫm một chút rồi cảm thấy bình thường trở lại, hiện tại mới tháng hai hạ tuần, dưới chân núi còn có rất nhiều thực vật chưa nẩy mầm, huống chi là trên núi, là mình quá gấp gáp rồi.

Nghe Nhị Tráng hỏi, vội cười nói: "Không có việc gì, ta chỉ nhìn xem có thể lấy được chút rau dại gì hay không. Chúng ta đi về phía rừng trúc bên kia chặt ít gậy trúc đi."

Nhị Tráng nhức đầu: "Gậy trúc rỗng ruột, đốt không được tốt, vẫn là nên chặt cọc gỗ đi, cho dù thời gian dài, ta cũng không mệt đâu." Hắn cho rằng Hàn Hàn sợ hắn mệt mỏi, mới muốn chặt gậy trúc.

Hàn Hàn biết hắn hiểu lầm, cười giải thích: "Không phải sợ huynh mệt, ta chặt trúc là có chỗ dùng. Vạt đất ở phía sau nhà, ta muốn tất cả đều trồng rau dưa. Trong thôn chúng ta nhiều trẻ con, ta sợ bọn chúng chạy vào chơi không nhìn trước ngó sau lại giẫm hư cây, cho nên muốn bao hàng rào ở xung quanh."

Hàn Hàn giải thích như vậy, Nhị Tráng lập tức rõ ràng: "Đúng là không có lương thực, ngươi và Ngô nãi nãi mùa đông ăn cái gì vậy?"

Hàn Hàn trợn trắng mắt: "Thân thể nhỏ bé này của ta, huynh cảm thấy ba mẫu đất kia ta có thể làm gì chứ?"

"Ta khí lực lớn, có thể giúp ngươi."

"Ha ha, đây là huynh nói đấy, ta sẽ nhớ kỹ. Về sau không được trốn việc. Chỉ là đồ ăn này ta còn có ý tứ khác, chờ khi làm tốt, cũng có thể lấy lên trên trấn đổi lương thực, không phải sao?"

Nhị Tráng ngẫm lại cũng đúng, không phản đối nữa, xách dao trong tay: "Vậy được. Chặt trúc thì chặt trúc. Nếu là ngươi làm hàng rào, gậy trúc không cần quá lớn, mà còn phải dùng nhiều, hôm nay ta trước tiên chặt giúp ngươi một ít, về sau có thời gian liền lên núi chặt thêm giúp ngươi, chờ hạt giống nảy mầm, đến lúc đó số trúc cũng đủ dùng."

Hàn Hàn vốn còn định sau này lại nhờ hắn giúp mình lên núi chặt trúc, không nghĩ tới trái lại hắn nói về điều này đầu tiên, vội vàng cười tít mắt gật đầu: "Vậy thì đa tạ Nhị Tráng ca rồi."

**

Nhiếp Chính vương phủ có chút xa, Ám Nhất không dám rời đi lâu, vận dụng hết khinh công, rất nhanh đi tới tửu lâu Như Ý, truyền đạt ý tứ của chủ tử cho Liên Cẩm, cho Liên Cẩm an bài người đi Vương phủ thu sổ sách. Trong lòng nhớ lại chủ tử kia của nhà mình vạn năm lạnh lùng, dò thái sơn có sập trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc, vậy mà hôm nay phá lệ có cảm xúc nôn nóng, trong lòng tò mò không biết tới cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu. Duy nhất có thể xác định một chuyện là, nếu mình không làm theo lời chủ tử, chịu đau khổ khẳng định là chính mình.

Thấy Liên Cẩm sắp xếp xong xuôi lại không nhìn mình, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: "Cái kia… Liên đại nhân, có sổ con hoặc khoản mục gì đó để thuộc hạ mang về cho chủ tử hay không?"

"Ừ?" Liên Cẩm quay đầu nhìn hắn: "Chủ tử phân phó?"

"Là thuộc hạ sợ chủ tử một mình nhàm chán..." Ám Nhất nói có chút chột dạ, kỳ thật hắn là sợ chủ tử nhàm chán sẽ đi làm khổ bọn họ, tuy trước kia chủ tử nhất định là không có chuyện này, nhưng mà hiện tại chủ tử... Để đảm bảo an toàn, vẫn là nên tìm cho chủ tử ít việc để làm đi.

Liên Cẩm ngẫm lại cũng thấy có lý, trước kia khi chủ tử phát độc còn ở trong Vô Ảnh sơn trang, một khắc cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải đưa ra ý kiến giải đáp yêu cầu từ các nơi trình sổ sách lên, hiện tại sống ở trong thôn, chính mình lại cho xem nhẹ điểm ấy, nhìn Ám Nhất nhếch mày: "Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo." Đột nhiên nhớ tới văn kiện còn cần chủ tử phê duyệt, vội vàng đứng dậy đi lấy.

"A..." Ám Nhất lập tức trở nên ngu ngốc, đây là đang khen ngợi mình sao? Nhưng tại sao lại khen ngợi mình chứ?

" Đưa những thứ này cho chủ tử xem, chờ chủ tử cho ý kiến tốt rồi thì ngươi lại lấy qua đây. Còn tấu chương, buổi tối ta sẽ cho Ám Cửu đem qua, về sau chủ tử cần cái gì, ngươi hãy liên hệ với hắn, ta phải hồi kinh." Liên Cẩm nói xong, sau đó đưa cho Ám Nhất một túi da dê dày, đồng thời còn có một hộp giấy và bút mực.

Những thứ này là sổ sách hai ngày trước cửa hàng khắp nơi đưa qua, cùng với tình huống huấn luyện mới của ám vệ. Vốn hắn định trong khoảng thời gian ở Trăm Thước trấn tìm chủ tử, bản thân xử lý trước những việc bên trong, sau khi tìm được chủ tử sẽ giao cho ngài nhìn qua, không nghĩ tới tìm được chủ tử nhanh như vậy, vừa lúc bây giờ lấy qua cho chủ tử xem xét.

Trong tay tiếp nhận mấy thứ này, Ám Nhất tâm tình đang thấp thỏm nhất thời để xuống, đáp lại một tiếng, vội ôm đồ trở về, sợ chậm trễ sẽ bị chủ tử trách phạt.

**

Mở sổ ra, tâm Mộ Dung Ý nhất thời trầm tĩnh, thân thể nho nhỏ ngồi thẳng tắp trên ghế con, một tay lật xem, một tay cầm bút lông, thỉnh thoảng phê chuẩn một cái.

Ngô Mạc thị vào trong phòng mình bọc xong 20 tấm vải vào lồng hấp, rồi ngồi trong sân giặt giũ chăn cùng mấy bộ quần áo bẩn vài ngày qua.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, trời dần trưa, bên ngoài mới truyền đến động tĩnh.

"Ha ha, cám ơn Nhị Tráng ca, lát nữa nhà ta làm sủi cảo*, huynh cũng qua đây ăn một chút đi." Ngoài cửa truyền đến tiếng cười giòn giã của Mạc Hàn Hàn.

Mộ Dung Ý tay nhỏ đang cầm bút lông viết dừng lại, liền nghe thấy giọng nói thật thà phúc hậu của Nhị Tráng: "Ha ha, cái kia không cần đâu, nhà ta cũng đã làm cơm tốt lắm, ta về trước, có việc ngươi cứ qua tìm ta."

Nghe giọng nói đó, Mộ Dung Ý có thể tưởng tượng đến bộ dáng kẻ ngốc nghếch kia đang gãi đầu cười ha ha ngây ngô, trong mắt lóe lên tia coi thường, đó là ánh mắt khinh bỉ đối với người hắn không thích, đừng hỏi vì cái gì không thích, bởi vì ngay cả Nhiếp Chính vương đại nhân cao ngạo lạnh lùng chính mình cũng không biết, nhưng mà dù sao cũng cảm thấy nam nhân cả ngày "kề cận" Mạc Hàn Hàn càng ngày càng chán ghét.

Ám Nhất đứng ở một bên canh gác, phòng ngừa lỡ may đột nhiên có người tiến vào gian phòng, phát hiện thân phận chủ tử nhà mình, lúc này, đương nhiên cũng không bỏ qua ánh mắt của chủ tử nhà mình, trong lòng buồn bực, bên trong những sổ sách kia viết cái gì, mà sao chủ tử nhìn chán ghét như vậy?

Mộ Dung Ý nhàn nhạt hạ xuống ý chỉ lên quyển sổ, từ trên ghế con đứng lên: " Thu thập những thứ này sạch sẽ, đừng cho người khác phát hiện dấu vết." Bóp bóp cổ tay, vén rèm ra ngoài.

Nhìn nghiên chứa đầy mực nước, lại ngẩng đầu xem xà nhà thấp bé kia, Ám Nhất một trận khổ sở, chủ tử cũng quá ép buộc làm khó người khác mà!

Hàn Hàn đang phủi bùn đất dính vào trên thân mình, thấy Mộ Dung Ý đi ra từ trong nhà, nhíu nhíu mày: "Đệ ở nhà đến trưa không ra ngoài?" Không phải bọn nhỏ đều thích cùng người xấp xỉ tuổi với mình vui chơi sao? Như thế nào nhìn hắn không cùng với bọn Tiểu Tráng đi chơi? Chẳng lẽ là không vừa mắt trẻ con trong thôn? Hàn Hàn nhất thời nhíu mi, tuổi còn nhỏ đã xu hướng như vậy là không thể được!

Mộ Dung Ý cằm nhỏ tinh xảo mượt mà khẽ hếch: "Ta không chơi với mấy tiểu hài tử!" Hắn ghét nhất là bị con nhóc này buộc mình cùng chơi lung tung cái gì đó với mấy đứa nhỏ kia!

Mạc Hàn Hàn nhướn mày: "Thế đệ chơi cái gì?" Nói cứ như chính hắn không phải là tiểu hài tử vậy.

Mộ Dung Ý mím môi, mình làm cái gì đương nhiên không thể nói cho nàng, nếu thế mà dọa đến con nhóc này thì làm sao bây giờ?

"Hừ, không nói ra được chứ gì?" Hàn Hàn hai bước đi đến trước mặt hắn, bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "Đứa nhỏ này, cả ngày giống như một ông cụ! Tỷ nói cho đệ, đệ cùng chơi với bọn Tiểu Tráng, như vậy mới có thể giao tiếp thêm tiểu bằng hữu, cùng bọn hắn thường xuyên động thủ động não, mới có thể khám phá ra trí lực và năng lực biểu đạt ngôn ngữ của mình, đệ xem đệ, lời nói cả ngày không bằng bọn Tiểu Tráng nói một hồi, nếu cứ thời gian dài như thế, sẽ hình thành trở ngại về ngôn ngữ, về sau tỷ không muốn một đứa nhỏ câm điếc làm đệ đệ đâu..."

" Trưa nay ngươi làm sủi cảo?" Càng nghe mặt càng đen, Mộ Dung Ý rốt cục nhịn không được cắt ngang lời nàng. Trở ngại về ngôn ngữ? Tuy chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng đại khái cũng có thể suy đoán ra là có ý tứ gì, là nói mình ngu ngốc sao? Đứa nhỏ câm điếc? Mộ Dung Ý nhịn không được khóe miệng co giật.

"A?" Hàn Hàn sửng sốt, tiểu gia hỏa này luôn luôn không có hứng thú với thức ăn, như thế nào hôm nay lại hỏi đến? Chẳng lẽ là bởi vì không gặp phải thứ hắn thích? Ví dụ như sủi cảo?

"Còn chưa làm thì không kịp ăn cơm trưa nữa đâu." Mộ Dung Ý bình tĩnh chỉ chỉ mặt trời, lắc lắc thân thể nhỏ ra ngoài: "Nhanh đi nấu cơm đi, ta đói bụng, lát nữa trở về ăn."

"..." Hàn Hàn nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Mộ Dung Ý, nhất thời không biết nói gì, rõ ràng lúc trước mình muốn nhặt một sủng vật để nuôi, không hiểu làm sao lại dưỡng thành đại gia?

* sủi cảo:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương