Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương
-
Chương 10
Tiết mục xen giữa ấy trong tiểu hoa viên nhanh chóng bị quên lãng, chẳng ai sẽ làm chậm trễ chính sự hôm nay vì một thứ nữ cả.
Yến tiệc sinh thần của Lê Thu hôm nay là do Nhị thẩm của nàng ta tự tay lo liệu, mọi thứ đều được sắp xếp thoả đáng có thứ tự.
Vốn là yến tiệc sinh thần của Đại cô nương Lâm Vương phủ mà bên chỗ bàn dành cho nam lại có không ít nhân vật lớn trong triều, mang đến không ít hậu lễ.
Trong lòng mọi người đều suy tính, muốn biết sinh thần hôm nay của Lê Đại cô nương này đã mời được cả Tiểu Quận chúa trong cung thì không biết vị kia có đến hay không.
Nếu như hắn đến thì sau hôm nay, ắt hẳn Lê Đại cô nương đã có một địa vị vững chắc ở kinh thành rồi, nếu như không đến thì trong lòng những người kia phải đưa ra dự định khác, thánh ý khó đoán, chẳng lẽ còn có quý nữ khác có cơ hội vào cung sao?
Cuối cùng cũng mở tiệc rồi, a hoàn và gã sai vặt của các phủ rối rít bưng lễ vật mà chủ tử nhà mình chuẩn bị đi vào trong viện, đặt quà sinh thần lên chiếc bàn đã được chuẩn bị trước.
Lê Đại cô nương nghe thấy từng món quà sinh thần có giá trị liên thành mà trên mặt vẫn là nụ cười không nóng không lạnh, lễ tiết không thể xoi mói.
Mãi đến khi Tiểu Điệp bưng lên lễ vật do Thẩm Như Nguyệt chuẩn bị, đó là một gốc cây san hô đỏ hiếm có, sau khi nghe thấy tên, tất cả mọi người đều hít một hơi.
Ngay cả thứ quý giá hiếm thấy như vậy mà Tiểu Quận chúa này cũng tặng cho Lê Đại cô nương, quả thực nhìn ra được tình cảm giữa hai người thực sự thắm thiết!
Nhưng mọi người lại không biết rằng Thẩm Như Nguyệt thật sự không biết nên tặng lễ vật gì cho Lê Thu nên mới bảo Tiểu Điệp tùy ý chọn một món lễ vật phóng khoáng không thất lễ trong khố phòng của nàng.
Thứ quý giá như vậy đối với Thẩm Như Nguyệt mà nói, nàng thấy nhiều đến nỗi quen mắt rồi.
Mỗi khi Bùi Cảnh Hiên có thứ gì tốt đều sẽ đưa đến Ngọc Phù Điện, cha nương tại Giang Nam xa xôi cũng giống vậy, cứ như sợ hoàng cung to lớn này khiến nàng chịu khổ vậy, luôn nghìn dặm xa xôi đem đồ tốt đến trước mặt nàng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Như Nguyệt có phần ngồi không yên, nàng quả thực không thích yến hội như vậy.
Tuy nói chủ nhà chiếu cố nàng rất tốt song ánh sáng cốc chén giao thoa còn có tiếng ồn ào trong bữa tiệc này lại khiến nàng hít thở không thông.
Nàng nghiêng đầu, lặng lẽ nói với Tiểu Điệp muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Tiểu Điệp hầu hạ Thẩm Như Nguyệt đã lâu nên lập tức hiểu ý của Tiểu Quận chúa.
Nàng ấy nhanh chóng thu xếp tất cả một cách thỏa đáng và cũng nhắn nhủ ổn thỏa với người của Lâm Vương phủ rồi đỡ Tiểu Quận chúa đi ra ngoài trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
"Nhóc tinh quái, ngươi nói gì với người của Lâm Vương phủ đó?" Ra khỏi yến hội, Thẩm Như Nguyệt hít một hơi thật sâu, tâm trạng bỗng tốt lên bèn trêu ghẹo Tiểu Điệp.
"Nô tỳ chỉ nói với Nhị phu nhân đó rằng Quận chúa đã sớm nghe nói phía sau hoa viên của Lâm Vương phủ có một hồ sen đẹp nhất kinh thành, nhưng Quận chúa lại không thích bị người khác quấy rầy khi ngắm sen..." Tiểu Điệp len lén cười, Thẩm Như Nguyệt gật đầu.
Nhị phu nhân đó cũng là một người hiểu chuyện, nàng đột nhiên rời chỗ như vậy cũng không sẽ làm mất mặt của chủ nhà Lâm Vương phủ người ta.
Nhị phu nhân chỉ cần suy nghĩ tìm cớ cho nàng thì cũng sẽ không thất lễ trước mặt các quý nữ khác.
Còn về Lê Thu, bây giờ nàng ta cũng không còn dư sức lực để ý đến mình, phu nhân quý nữ khắp viện đó đã đủ để cho nàng ta bận rộn nửa ngày rồi.
"Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt!" Thẩm Như Nguyệt mới vừa bước vào trong hậu viện, Quý Bách Hoài liền vội vàng đuổi theo.
Thẩm Như Nguyệt nhướng mày nói: "Sao huynh còn ở đây thế?"
"Nguyệt Nguyệt, muội như vậy làm ta tổn thương quá đi mất! Ta trốn ra ngoài là vì muội đấy!" Quý Bách Hoài bĩu môi nói.
"Quý công tử, nô tỳ thấy ngài nên cách xa Tiểu Quận chúa nhà nô tỳ một chút đi! Tiểu Quận chúa của chúng nô tỳ hễ đụng phải ngài thì đều không có chuyện gì tốt hết!" Tiểu Điệp trêu ghẹo, vì mấy người lớn lên với nhau từ nhỏ nên khi đối mặt với Quý Bách Hoài, Tiểu Điệp cũng thoải mái hơn rất nhiều, chí ít không thấy sợ hãi trong lòng như khi đối mặt với vị trong cung kia.
"Ôi chao! Ta nói này Tiểu Điệp, ngươi nói chuyện kiểu gì đấy? Bản công tử làm gì Tiểu Quận chúa nhà ngươi rồi, hôm nay người phải nói rõ ràng cho ta!" Quý Bách Hoài không vui, lập tức mở miệng hỏi Tiểu Điệp.
Thẩm Như Nguyệt thấy hai người trước mặt đấu võ mồm, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tiểu Điệp lại nói: "Nói ngay như lần trước ấy! Nếu không phải Quý công tử cứ nằng nặc dẫn Tiểu Quận chúa của chúng nô tỳ lén xuất cung thì sao Quận chúa lại gặp phải chuyện xui xẻo đó, sao lại sốt cao tổn hại thân thể nữa? Còn nữa, trang phục trong cung mà ngài tìm cho Quận chúa ấy, ngài có biết đã làm hại da của Quận chúa đỏ suốt mấy ngày không!"
"Cái này, cái này, những cái ngươi nói không phải đều là ngoài ý muốn ư! Ai mà ngờ được đang yên đang lành lễ hội hoa đăng lại có thích khách chứ! Vả lại, y phục này có vấn đề thì ngươi nên đi tìm tú nương trong cung! Ai biết có phải là bọn họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu mới khiến chất vải trở nên tệ như vậy hay không!" Tay Quý Bách Hoài chống nạnh không cam lòng tỏ ra yếu kém nói lại, Thẩm Như Nguyệt lại bị chọc cười, nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt mắt cười cong cong, Quý Bách Hoài mới thận trọng nói: "Nguyệt Nguyệt, muội tuyệt đối không được nghe nha đầu kia nói bậy, muội không được bởi vì chuyện đó mà giận ta đâu đấy!"
"Được rồi! Hai người các huynh! Tiểu Điệp, không được phép vô lễ như vậy!" Thẩm Như Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên tay Tiểu Điệp, sau đó nàng mới quay đầu lại nói với Quý Bách Hoài: "Bây giờ huynh cũng đã nhìn thấy ta rồi, ta không sao nữa! Cũng không phải là huynh không biết y thuật của Thái y trong cung! Nhưng ta biết, nếu như huynh còn chịu gia pháp của Quý bá bá thì thật sự phải nằm hết mấy tháng chúng ta mới có thể gặp mặt!"
Quý Bách Hoài nghe lời này thì sững lại, phụ thân xuống tay với hắn ta đúng là rất tàn nhẫn, nếu thật sự bị ông ấy tóm được, không đầy một hai tháng chắc chắn không xuống giường được!
Nhưng nghe thấy Thẩm Như Nguyệt quan tâm mình như vậy, trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy hết sức ngọt ngào, thế là gãi đầu một cái nói: "Vậy Nguyệt Nguyệt à, ta về phủ trước! Đợi hết cấm túc ta sẽ vào trong cung tìm muội chơi!"
Dỗ Quý Bách Hoài đi xong, Tiểu Điệp mới nói với Thẩm Như Nguyệt: "Quý công tử này thật đúng là từ nhỏ đến lớn chẳng hề thay đổi, cũng chỉ chịu nghe lời của Quận chúa thôi!"
"Đi nào! Chúng ta đi ngắm hoa sen, mùa này nở đẹp nhất đấy!" Trên mặt Thẩm Như Nguyệt đầy ý cười, nhưng lúc xoay người lại bị một nam tử chạy ra từ núi giả bên cạnh chặn lối đi.
Thẩm Như Nguyệt vội vàng lui lại mấy bước, Tiểu Điệp cũng lên trước bảo vệ Thẩm Như Nguyệt ở sau người, mở miệng nổi giận nói: "Ngươi là người phương nào? Lại dám ở đây khiến Quận chúa kinh sợ, có biết đáng tội gì không?"
"Quận chúa, tại hạ, tại hạ là nhi tử của tỷ tỷ nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân Lâm Vương phủ, tại hạ tên là Trương Lỗi, tại hạ, tại hạ ái mộ Quận chúa đã lâu..." Tiểu Điệp nghe thấy thế thì biến sắc, gấp gáp vội vàng cắt ngang: "Ngươi đứng đây ăn nói khùng điên gì đó! Tiểu Quận chúa nhà ta há là người mà ngươi có thể mơ mộng?"
Ai ngờ, Tiểu Điệp vừa mới dứt lời, Trương Lỗi lại rắc một nắm bột màu trắng về phía nàng ấy khiến nàng ấy lập tức hôn mê ngã xuống đất.
Trước mắt, chỉ còn lại có Thẩm Như Nguyệt mảnh mai và Trương Lỗi hai mắt sáng lên đó thôi.
Đầu óc Thẩm Như Nguyệt trống rỗng, nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Luvevaland chấm co.
Trong cung Bùi Cảnh Hiên bảo vệ nàng vô cùng tốt thế cho nên vừa ra khỏi cung không có hắn ở bên, nàng liền cảm thấy khắp nơi đều là mãnh hổ lang sói.
Trương Lỗi nhìn thấy Tiểu Quận chúa trước mặt như hoa như ngọc thì mừng rỡ trong lòng, mẫu thân hắn ta quả thực không lừa hắn ta, vẻ ngoài của Tiểu Quận chúa đúng là khuynh thành, nếu tiểu mỹ nhân nhường này thật sự có thể thuộc về mình...!Ha ha, ngày sau cho dù chết ở trong lòng nàng thì hắn ta cũng không một câu oán hận!
"Tiểu Quận chúa, ta thực sự đã ái mộ nàng từ lâu, ta sẽ đối với nàng thật tốt, sẽ không để cho nàng chịu ấm ức đâu!" Trương Lỗi từng bước tới gần, Thẩm Như Nguyệt lại sợ đến mức viền mắt đều ửng đỏ, nàng vừa lui lại vừa khóc nức nở nói: "Ngươi, ngươi đừng tới đây!"
Dáng vẻ Thẩm Như Nguyệt như con thỏ nhỏ đang sợ hãi càng làm cho Trương Lỗi hưng phấn không thôi: "Nơi này là hậu viện, bây giờ tất cả mọi người đều ở phía trước mừng sinh thần của Lê Đại cô nương! Không ai tới chỗ này cả! Tiểu Quận chúa, nàng nói xem đây có phải là ý trời không! Ý trời để cho hai ta gặp nhau ở chỗ này!" Nói xong lại vươn tay muốn sờ lên mặt của Thẩm Như Nguyệt.
Nhưng còn chưa chạm tới Thẩm Như Nguyệt thì Trương Lỗi đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một nam tử có vẻ mặt vô cảm nhưng đằng đằng sát khí kia đã đứng trước mặt hắn ta từ bao giờ, dáng vẻ như muốn phanh thây xé xác hắn ta.
"Đau, đau! Ngươi là ai! Ngươi có biết ta là công tử của Lâm Vương phủ không! Ngươi lại dám làm thế với ta!"
Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên mặc áo tím hoa văn vàng trước mặt thì không để ý tới gì khác nữa, nàng nhào vào trong ngực hắn, tủi thân gọi: "A huynh, hắn ức hiếp Nhu Nhu!"
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, tay Trương Lỗi đã gãy, hắn ta đau đến mức muốn ngất xỉu.
Bùi Cảnh Hiên đẩy hắn ta xuống đất, A Thất tiến lên một bước lấy trường kiếm ra thì bị Bùi Cảnh Hiên quát lớn: "A Thất, đừng ra tay ở chỗ này!"
A Thất sửng sốt, liếc nhìn tiểu cô nương trong lòng chủ tử thì lập tức hiểu ra, chủ tử lo lắng lại dọa tiểu quý nhân sợ nên lập tức tóm lấy cổ áo của Trương Lỗi rời đi.
Cơn tức trong bụng Bùi Cảnh Hiên vẫn chưa tiêu, hắn chỉ đến chậm một bước, mà lại có người dám bắt nạt bé con của hắn như thế, đúng là không cần mạng nữa!
Tiểu cô nương trong ngực vẫn nghẹn ngào, hắn vuốt lưng Thẩm Như Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Nhu Nhu, a huynh tới rồi!"
Thẩm Nhu Nhu vừa khóc nức nở vừa oán giận nói: "A huynh, đều tại huynh cả, nếu như muội đi cùng huynh thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi!"
Bùi Cảnh Hiên nhẹ nhàng đẩy tiểu cô nương ở trong lòng ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, khuôn mặt tủi thân khiến hắn đau lòng không dứt, hắn tự tay lau đi giọt nước trên khóe mắt Thẩm Như Nguyệt, dịu dàng dỗ dành: "Ừ, đều là lỗi của huynh, khiến Nhu Nhu chịu uất ức! Hay là Nhu Nhu đánh huynh, trút giận một chút nhé?"
Thẩm Như Nguyệt bị hắn chọc cười, đỏ mắt mềm mại nói: "Ai dám đánh huynh, a huynh là hoàng thượng đấy!"
Nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, Bùi Cảnh Hiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, kéo tay nàng nói: "Đi thôi!"
"Đi đâu? A huynh không tham gia yến tiệc sinh thần của Lê tỷ tỷ sao?" Thẩm Như Nguyệt không rõ bèn hỏi.
Bùi Cảnh Hiên thản nhiên nói: "Đã như này rồi còn tham gia yến tiệc sinh thần gì nữa?" Dáng vẻ nước mắt lưng tròng của tiểu cô nương trước mặt thực sự khiến hắn không nỡ, nếu như hắn đến trễ một bước...
Bùi Cảnh Hiên hít một hơi thật sâu, không dám nghĩ nữa, gắng gượng ép khí lạnh quanh thân xuống, chỉ sợ sẽ dọa Thẩm Nhu Nhu bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook