Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn
-
8: Lo Lắng
Vương thị tức giận đến mức cơ thể run rẩy, bà ta cắn răng nghiến lợi nói: "Vào thời buổi thiên tai này, cơm cụng không có mà aăn, có người bằng lòng lấy ra năm mươi cân bột mì, một xâu tiền mà ngươi không còn để vào mắt? Chẳng lẽ ngươi coi đứa con mình sinh ra là bảo bối quý giá sao hay là phượng hoàng?"
Dương thị cũng trào phúng nói: "Đúng vậy, năm mươi cân bột mì, một xâu tiền, vậy mà nương cảm thấy số tiền này nhiều, Nhị Nha lão nhà Tứ đã mười lăm tuổi, đúng lúc không nên gả đi sao? Tam Nương nhà ta chỉ mới có 13 tuổi, còn không chưa đến tuổi thành thân đâu!"
Dương thị càng nghĩ càng tức giận, năm mươi cân bột mì rất nhiều sao? Một xâu tiền rất nhiều sao? Cho dù là thời buổi thiên tai thì sao, chẳng lẽ mãi mãi sẽ thiên tai.
Nếu mà là vì một miếng cơm, đem bán nữ nhi mình đi, vậy người làm nương này không bằng chết đi cho xong.
Vương thị thấy không nói lại bà, oán hận phủi tay một cái: "Có người con dâu nào như ngươi sao? Ngươi vào trong thôn hỏi một chút, có con dâu nào nói chuyện với mẹ chồng mình như thế!"
Dương thị cũng phát cáu, cười lạnh nói: "Nhưng nương cũng không nhìn thử, trong thôn này có người bà nội nào như ngươi? Vì năm mươi cân bột mì, một xâu tiền mà muốn một cô nương chưa đến tuổi cập kê lấy chồng! Tuy nhà con nghèo nhưng còn chưa nghèo đến mức này.
Con đã gả vào Đỗ gia nhiều năm như vậy, có thể để tay lên ngực tự hỏi, có xứng đáng với nương không.
Năm đó mọi người tở cùng nhau, lúc nào mà con chẳng phải dậy sớm nấu ăn cho cả nhà, vất vả ngược xuôi, chỉ là bởi vì ta không có sinh con trai, nên nương chán ghét ta, luôn miệng nói ta chỉ sinh ra những đồ lỗ vốn.
Đáng thương nhất chính là Đại Nha, Nhị Nha của ta, bị bệnh nên đi xin nương cho mấy đồng để đi khám đại phu, mà người cũng không cho!"
Nói đến đây giong nói của Dương thị có chút nghẹn ngào: "Đại Nha, Nhị Nha của ta đi rồi, về sau có Tam nha đầu, mỗi ngày nương vẫn mắng.
Sau khi tách ra ở riêng, người vừa có chuyện gì, thì luôn tìm đến ta, nhưng ta chưa từng nói một chữ" Không "? Người chính là bắt nạt con, người có dám để cho các đại tẩu đến hầu hạ người không?"
Lúc này trong lòng Dương thị cực kỳ tức giận, đối với người mẹ chồng này, trong lòng có quá nhiều uất ức và không cam lòng.
Bà siết chặt quả đám lại, mới khiến cho mình không xông lên đánh bà ta.
Năm đó Đại Nha của bà chỉ mới hai tuổi, Nhị Nha thì mới năm tháng, hai đứa bé đều bị bệnh, khi đó còn ở chung, tất cả tiền đều do Vương thị quản lý.
Bà khóc lóc cầu xin bà ta cho mấy đồng tiền để mời đại phu khám cho mấy đứa nhỏ, nhưng Vương thị bằng lòng cho mấy đứa nhỏ chết cũng không chịu bỏ tiền ra.
Khi đó, bà khóc lóc, khóc đến con mắt sưng đỏ, trong tay không có tiền, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đứa bé nhắm mắt lại, cảm giác lúc đó giống như ai khoét trái tim của bà đi, cho đến khi có Tam Nha, lúc này bà mời từ từ rời khỏi cái bóng ma mất con.
Vương thị thấy mắt của bà đỏ lên, bộ dạng như muốn ăn thịt người, bà ta chỉ vào hai người nói: "Được, được, các ngươi lợi hại, ta là nương của các người mà bây giờ các người lại bất hiếu với ta!"
Bà ta nói xong vỗ bụi trên người, quay đầu rời khỏi cửa, vừa đi vừa mắng.
Dương thị bị khơi gợi lên chuyện buồn, mắt bà đỏ lên, cầm tay áo lau nước mắt.
Người bên ngoài thấy không còn chuyện náo nhiệt, cũng ồn ào bỏ đi.
Đỗ Tam Nương đi tới, thay Dương thị lau nước mắt: "Nương, người đừng khóc nữa."
Dương thị nhìn nữ nhi của mình, khịt mũi một cái, nói: "Nương sẽ không khóc, nương sẽ không khóc.
Nương còn có Tam Nha, Tứ Nha."
Dương thị ôm hai nữ nhi của mình vào trong ngực: "Sau này nương chắc chắn sẽ tìm nhà tốt cho hai con."
Lại không thể tìm một mẹ chồng ác độc như Vương thị.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, kéo tay Dương thị, nói: "Nương, chúng ta vào phòng đi."
Đỗ Hoa Thịnh nhìn thê tử của mình, trong lòng cũng rất khó chịu, ông tự trách mình: "Đều là do ta vô dụng, để cho ngươi và Tam Nương chịu uất ức."
Mặc dù bị Vương thị chà đạp, nhưng Đỗ Hoa Thịnh đối xử với bà không hề tệ, từ lúc bà gả vào Đỗ gia, thê tử hai người còn chưa đỏ mặt với nhau bao giờ, đừng nói đến việc cãi nhau đánh nhau.
Những năm kia nàng không có sinh nhi tử, làm cho Đỗ Hoa Thịnh ở trong thôn không ngóc đầu lên được, còn bị Vương Thị chỉ vào mũi mắng sẽ không bao giờ sinh nhi tử được, những năm khó khăn đó, ông cũng chưa từng từng vì chuyện này mà chửi bà.
Dương thị lau nước mắt, nói: "Phu quân, chuyện này không thể trách ngươi được."
Gặp thấy giọng nói của nương vẫn còn nghẹn ngào, Đỗ Tam Nương nói: "Tứ Nương, bưng chén nước đến đây cho nương."
Đỗ Tứ Nương dạ một tiếng, vội vàng chạy vào phòng bếp bưng nước cho nương.
Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, con đã đặt tên cho Tứ Nương, về sau gọi là Tư Dư được chứ?"
Trong thôn tư tưởng trọng nam khinh nữ rất là quan trọng, sau khi sinh nữ nhi ra, cơ bản là sẽ không đặt tên, dựa vào thứ tự mà gọi là Đại Nha, Nhị Nha.
Thời đại này, nữ tử nào chưa thành thân sẽ thêm chữ nương phía sau, ví dụ như ở nhà nàng đứng thứ ba, nên mọi người đều gọi nàng là Đỗ Tam Nương.
Dương thị cũng không có ý niệm gì với cái tên, chỉ là thấy tên này rất là nho nhã, nàng nói: "Cái tên này nge rất là êm tai."
Đỗ Tam Nương lại nói: "Con cũng tự cho mình một cái tên luôn, tên là Đỗ Quyên, là hoa Đỗ Quyên lớn lên ở trong núi."
"Được, được, gọi là Đỗ Quyên." Dương thị cười nói.
Đỗ Tam Nương thấy nương nương không còn đau lòng, cuối cùng trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Khóe miệng Đỗ Tam Nương nở một nụ cười yếu ớt, dung mạo của nàng giống Dương thị, lúc cười lên thì 2 bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền.
Chỉ là vào cái thời đại này, từng người đều mặt mày xanh xao, cũng nhìn không nhìn ra vẻ đẹp gì.
"Nương, hôm nay chúng ta ăn bánh bột ngô."
"Bánh bột ngô?" Dương thị kinh ngạc nhìn nàng: "Bánh bột ngô đâu ra, nhà chúng ta cũng không có bột mì."
Đỗ Tam Nương che miệng cười, thấp giọng nói: "Là một vị tráng sĩ cho, hắn thấy nữ nhi ở bên ngoài tìm đồ ăn, nên nổi lên lòng thương hại, đem bánh bột ngô cho nữ nhi."
Vào thời buổi này, nông dân làm gì có bột mì để ăn, đến lương khô cũng không có.
Đỗ Hoa Thịnh đáp lại: "Là thật, giữa trưa chúng ta còn ăn."
Dương thị thở dài nói: "Ngược lại là đã gặp được người tốt."
Dĩ nhiên buổi tối là nấu bánh bột ngô cùng với khoai lang, trong vài tháng quá, đây là bữa ăn mà cả nhà cảm thấy vui vẻ nhất.
Trong nhà chỉ có ba phòng, bây giờ Đỗ Tam Nương đã lớn, Dương thị nàng ở một phòng, hai đứa trẻ thì ngủ chung với ba mẹ.
Buổi tối mọi người từ sớm đã nằm trên giường, ngay cả ngọn đèn đều cũng không nỡ đốt lên.
Đỗ Tam Nương đã sớm lên giường ngủ, nhưng mà không ngủ được.
Trong đầu lại nghĩ người đàn ông cứu nàng hôm nay, nếu không có hắn, thì nàng không bao giờ tưởng tưởng được mình sẽ gặp chuyện gì.
Hắn đưa bánh cho nàng, lại tiễn nàng một đường, nhưng trong lúc nàng còn hoảng hốt, cũng quên hỏi tên của ân nhân.
Nàng thở dài, vén chăn ra để lộ hai tay ra ngoài, kẹp chăn ở dưới nách, nếu như về sau còn có cơ hội nhìn thấy hắn, chắc chắn phải lại nói một tiếng cảm ơn.
Nàng nghĩ như vậy, rất nhanh đã nhắm mắt lại ngủ.
Một bên khác, Dương thị cũng không ngủ ngon, hôm nay Vương thị đến gây ồn ào ào như vậy, tuy trong lòng bà rất là tức giận, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
Nếu không phải bây giờ xảy ra thiên tai, ngay cả ăn cũng không dám ăn nhiều, vào tuổi này của nữ nhi, cũng phải bắt đầu từ từ cho nàng cùng người ta gặp nhau, chờ đến tuổi cập kê thì xuất giá.
Bây giờ trì hoãn như vậy, cũng không biết hạn hán sẽ kéo dài bao lâu.
Dương thị thầm thở dài, nhìn hai đứa trẻ đã ngủ, nàng lại mở to mắt ra, vẫn không ngủ được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook