Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn
-
21: Ăn Cơm
Hướng Tam bật cười, thừa dịp Lục Trạm không để ý đến hắn ta, liền phi nước đại chạy về phía trước, và nói: "Trạm ca, tốt nhất huynh nên để nàng ấy nấu, ta về nhà đây!"
Lục Trạm nhìn nàng chăm chú: "Không phải ngươi không muốn nấu sao? Đi theo ta làm cái gì? Không sợ ta sẽ ăn ngươi sao!"
Đỗ Tam Nương cô kìm nén sợ hãi ở trong lòng, thấp thỏm nói: "Ta xin lỗi, vì vừa rồi ta đã đã hiểu lầm huynh."
Lục Trạm hừ hai tiếng, nhìn thấy nàng cúi đầu thấp xuống, phía sau cõng cái sọt đựng những đồ vật linh tinh, trên trán nàng đều ra mồ hôi, Lục Trạm nói: "Đưa cho ta."
"Cái gì?" Nàng không hiểu ngẩng đầu hỏi.
"Cái sọt, đưa ta cái sọt!" Hắn không nhịn được nó hai lần.
Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Không cần, không cần, để ta cõng, nó không nặng chút nào đâu."
Lục Trạm nhíu lông mày lại nhìn nàng, càng ngày càng cảm thấy nữ nhân đúng thật sự là phiền phức!
Hắn trừng nàng một cái, nên Đỗ Tam Nương đành phải lấy sọt xuống: "Vậy huynh cõng đi, cõng đi."
Lục Trạm một tay cầm lên đeo trên vai trái, rồi đi nhanh về phía trước và nói: "Mau đi theo."
Phía sau lưng Đỗ Tam Nương đều ướt đẫm, nàng lau mồ trên trán, cảm thấy người đàn ông này thật sự rất là khó hầu hạ, còn hung dữ nữa!
Đến Lục gia, Lúc Trạm lấy chìa khóa trong một chiếc giày được đặt trên cửa sổ, sau khi mở ra rồi đi vào.
Đỗ Tam Nương ở trong sân, nhìn cái ba gian nhà ngói này, trong một lúc có hơi do dự không dám đi vào.
"Vào đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì."
Đỗ Tam Nương vào phòng, bên trong nhà chính chỉ bày trí một cái bàn, và mấy cái ghế, nhìn rất là vắng vẻ.
Nàng mím môi một cái và nói: "Trong nhà chỉ có một mình ngươi sao?"
Lục Trạm chỉ vào sân bên trong, nói: "Chỉ có mình ta thôi, đi về phía bên trái chính là phòng bếp, bên trong gạo, mì và đồ ăn gì cũng có, ngươi mau đi đi."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, cẩn thận nói: "Vậy ta đem sọt bỏ vào trong phòng bếp."
"Sao vậy, ngươi sợ ta ăn trộm đồ của ngươi sao?" Hắn trừng mắt nhìn về phía nàng: "Lục Trạm ta đây còn chưa nghèo đến mcu71 như vậy đâu!"
"Không phải, huynh hiểu lầm ta rồi! Ta định cắt thịt, cắt một khối xuống xào cho huynh ăn." Nàng vội vàng giải thích, có đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận nàng sợ hắn sẽ lục lọi đồ của mình.
Lục Trạm nghe xong thì thấy dễ chịu hơn chút, giọng nói cũng nhỏ hơn mấy phần: "Hôm qua ta mua thịt, còn chưa ăn xong, ngươi cứ nhìn rồi làm là được."
Đỗ Tam Nương không dám tiếp tục nói chuyện với hắn, vội vàng đi vào phòng bếp.
Phòng bếp cũng không nhỏ, khoảng chừng có hơn mười mét vuông, chỉ là bên trong lộn xộn, bên trên bếp lò dính một lớp nhơm nhớp, Đỗ Tam Nương thấy vậy nhíu chặt mày lại.
Nàng đi vào, lục lọi đồ phía trên thớt, bát đũa tùy tiện ném lọa lên, có một cái chậu gỗ bỏ trong chum nước, trong chậu còn có hơn một nửa khối thịt
Trên mặt đất còn có giỏ trúc, bên trong có một ít rau bị úa vàng, một ít hành tây và vài củ khoai tây.
Đỗ Tam Nương thở dài, nàng ghét bỏ nhìn xung quanh, thật sự là bẩn đến mức không thể nào nhìn nổi! Tổi cũng đã không còn nhỏ mà sao chưa lấy thê tử? Đỗ Tam Nương ngồi xổm xuống thổi lửa, rồi cọ nồi rửa chén, lại nấu cơm, sau đó mới bắt đầu nầu đồ ăn.
Hắn chỉ có một mình, làm hành tây xào thịt, nấu canh, và xào vài củ khoai tây với rau xanh, có lẽ cũng đã đủ ăn rồi.
Lục Trạm càng nghĩ càng tức giận, hành động vừa rồi của nàng rõ ràng là sợ hắn ăn trộm đồ! Lục Trạm hừ một tiếng, hắn là hạng người như vậy sao? Cho dù có trộm, cũng sẽ không thèm trộm của kẻ nghèo hơn hắn! Trong lòng Lục Trạm tức giận, chỉ ngồi trong phòng, không thèm đi ra nhìn.
Qua một lúc lâu, hắn lắng tai nghe động tĩnh ở phòng bếp, nhưng mà lại không nghe thấy gì hết! Lục Trạm nhíu lông mày lại, chẳng lẽ nàng đã lén chạy rồi?
Nghĩ như vậy, ngay lập lức hắn ra ngoài, đi nhanh về phía phòng bếp, sau đó đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy nàng đang cắt khoai tây, bên cạnh còn bày ra mấy cái bát, bên trong là những cục thịt đã được cắt gọn.
Đỗ Tam Nương đã đem những sợi khoai tây bỏ vào trong chén, rồi đi múc nước ngâm vào, lúc này mới đi rửa rau trong chậu, quay đầu lại thì thấy người đàn ông đứng ở cửa.
Lục Trạm có hơi xấu hổ, hắn giả vờ như không có việc gì mà nhìn xung quanh, nói: "Ta đến đây để nhỉn xem sao."
Đỗ Tam Nương gật đầu, cầm rổ xếp dọn rau vào, vừa nói: "Đều là món ăn đơn giản, sắp xong rồi, huynh vào phòng chờ ta đi."
Lục Trạm nói: "Không có chuyện gì, ngươi làm việc của ngươi, còn ta đứng việc của ta."
Đỗ Tam Nương hơi ngẩng đầu nhìn hắn, tính tình người đàn ông này thật là kỳ lạ, nàng mớ miệng nói: "Nếu huynh đã không có chuyện gì, vậy huynh có thể nhóm lửa không?"
Lục Trạm nhẹ nhàng gật đầu: "Được!"
Nói xong hắn đi lên, trong lòng còn có chút mừng thầm, hắn thành thạo nhất chính là việc nhóm lửa!
"Đừng có nhóm lửa quá lớn."
Lục Trạm gật đầu nói: "Được."
Đỗ Tam Nương nói xong cũng không thèm quan tâm đến hắn, trong thùng cơm đã sớm bay hơi, từng giọt nước rơi xuống, hai tay của nàng đang di chuyển trong nước, rút bàn tay ướt sũng ra định đến bưng thùng cơm, Lục Trạm vội nói: "Ta đến đây, ta đến đây."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, yên lặng lui ra một bên.
Lục Trạm đem thùng cơm bỏ trên bàn nhỏ, Đỗ Tam Nương rửa cái rồi, nói: "Dầu đâu?"
"Ở trong tủ."
Đỗ Tam Nương mở tủ ra, nhìn một lúc mới lấy can dầu ra, múc một ít hạt dầu xoa trong nồi, lại cắt một cục thịt mỡ bỏ vào, nàng ở một bên vừa xào vừa nói: "Huynh thích ăn nhiều mỡ hay ăn khô?"
"Mỡ." Lục Trạm lời ít mà ý nhiều, nói xong hắn lại ngồi sau bếp lò.
Hơi nóng bốc lên che gương mặt của nàng lại, Lục Trạm nhịn không được mà lén nhìn nàng một cái.
Nàng không có nói chuyện với hắn, chỉ chuyên tâm làm việc trong tay mình, không bao lâu, đã xong một bát hành tây xào với thịt, có độ dày mỏng vừa phải, màu sắc vàng óng, hắn nhìn vậy liền nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Nhưng sợ nàng nhìn thấy lại cười nhạo hắn, thế là trốn sau lò bếp, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn nàng.
Hai đĩa thức ăn, một tô canh, rất nhanh Đỗ Tam Nương đã làm xong, nàng nói: "Được rồi, huynh ăn đi."
Nói nàng cầm khăn lau dầu mỡ trên bếp, đáng tiếc là để lâu quá nên lau không ra.
Đỗ Tam Nương nghỉ ngơi, không định tra tấn mình nữa, dù sao đây cũng không phải là nhà nàng.
Rửa tay xong nàng nói: "Ta phải về đây."
"Ăn cơm rồi về." Lục Trạm hiếm khi mà dịu dàng nói, vừa nói còn lấy chén bới cơm cho nàng.
Đỗ Tan Nương nheo mắt lại rồi nhìn hắn nói: "Ta không đói bụng."
"Kêu ngươi ăn thì cứ ăn, ta cũng đâu có thu tiền của ngươi!" Lục Trạm hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Tam Nương nhìn hắn ngồi trên ghế bứng chén cơm đặt ở đối diện.
Nàng mím môi một cái, cũng không dám chậm trễ, đi qua bưng chén cơm lên, thầm nghĩ tính tình của người này chẳng chững kỳ lạ mà còn khó chịu!
Lục Trạm thấy nàng nghe lời, nên tâm trạng của hắn đã tốt hơn mấy phần.
Đã lâu rồi hắn chưa ăn cơm với người khác, từ khi cha mẹ qua đời, trong nhà chỉ còn có một mình hắn, hắn không biết nấu cơm, bình thường đều là mời bà đến làm, hắn cũng ngại để cho người đến nấu cơm nhiều lần, căn bản là một ngày nấu một lần, nấu cho cả bữa.
Khóe miệng Lục Trạm cong lên, cảm thấy đồ nàng nấu rất là ngon, hắn lén nhìn nàng một cái, thấy nàng chỉ ăn những ngụm nhỏ, khóe miệng Lục Trạm giật giật, hắn nói: "Ngươi ăn đồ ăn đi."
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, rồi kẹp mấy sợi khoai tây bỏ trong chén.
Thực ra mà nói, nhìn bộ dạng ăn của hắn, nàng lo lắng không biết đồ ăn trên bàn có đủ cho hắn không, nên cũng không dám gắp.
Lục Trạm nhíu mày, có chút không vui, vươn đũa ra gắp mấy khối thịt bỏ vào trong chén nàng: "Kêu ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, khách sáo cái gì chứ!"
Đỗ Tam Nương nhìn khối thịt trong chén nàng, nàng lại nói: "Huynh đừng gắp cho ta, để ta tự mình làm."
Lục Trạm ăn rất là nhanh, hôm nay tâm trạng của hắn rất là tốt, khẩu vị cũng không tệ, Đỗ Tam Nương thấy hắn ăn liêp tiếp ba chén cơm, nàng còn chưa ăn xong một chén, thấy vậy càng không dám ăn đồ ăn, thầm nghĩ chẳng trách bộ dạng của hắn lại cao lớn như vậy, ăn nhiều như vậy mà không cao lớn, quả thực là có lỗi với lương thực.
Ăn xong một chén cơm, Đỗ Tam Nương nói: "Ta ăn no rồi."
Lục Trạm kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi mới có ăn một chén mà đã no rồi?"
Đỗ Tam Nương chỉ mở miệng cười cười, Lục Trạm thầm nói: "Khó trách lại gầy như vậy."
Hắn nói xong cũng không quan tâm đến nàng nữa, ăn xong một chén cơm, cuối cùng nhìn đồ ăn còn lại trên bàn, hắn nghĩ nghĩ, bữa tối còn phải ăn nữa, thế là hắn dừng đũa lại.
"Hôm nay cám ơn ngươi!" Lục Trạm nói: "Đã lâu rồi chưa ăn ngon như vậy."
Hắn nói xong lại lau miệng, lại nói: "Ngươi chờ ở đây, ta vào lấy đồ."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn bỏ đi, cũng không dám hỏi hắn đi làm cái gì.
Dọn dẹp cái bàn rồi đem chén bát rửa sạch sẽ, nàng nhìn thấy trần nhà của căn phòng này dính không ít mạng nhện, thầm nghĩ người này thật là đáng thương.
Bên kia Lục Trạm chạy đến nhà nhị thúc mượng chiếc xe con la, Lục Chí Phúc nói: "Trạm ca, con muốn xe la làm gì vậy?"
Lục Trạm trả lời: "Để kéo ít đồ."
Lục Chí Phúc lại nói: "Ăn cơm chưa? Nhị thẩm ngươi đang nấu cơm, đến ăn đi."
"Không cần đâu Nhị thúc, con đã ăn rồi." Hắn nói xong dẫn con la ra, và dùng chiếc dây thừng cột chiếc xe đầy lên.
Bạch thị ở trong phòng bếp vội vàng chạy ra: "Trạm ca, Nhị thẩm lập tức làm cơm, con bồi Nhị thúc của mình uống một chén."
"Quay về con sẽ đến, thật sự là con có chuyện." Lục Trạm nói xong kéo con la đi.
Bạch thị nói: "Nếu ngươi đã bận rộn, vậy Nhị thẩm không giữ ngươi lại nữa, Trạm ca, trước đó ta đã nhờ người mai mối cho ngươi, lần này thẩm nhi sẽ tìm người tốt hơn cho ngươi.
Chắc chắn sẽ không giống người trước kia đâu, cái đàn bà thối kia muốn chạy thí cứ chạy đi, bà đây nguyền rủa nó ở bên ngoài bị bán đi!"
Nhắc đến người phụ nữ kia thì trong lòng Bạch thị rất là tức giận, Trạm ca chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể sống chung thật tốt với mình.
Đứa cháu trai này là một người đàng hoàng, nên bà đặc biệt tìm một người phụ nữ to cao có thể sinh con, cũng không chê nhà đối phương nghèo, ai ngờ người phụ nữ kia lại bỏ chạy! Cái cô vợ trẻ này là do nhà mẹ ruột của tẩu tử mình giới thiệu, thật không nghĩ đến người kia lại chạy, trong lòng Bạch thị vẫn luôn cảm thấy mình lỗi với cháu trai.
Lục Trạm chỉ coi như là không nghe thấy, hắn nói: "Nhị thẩm, con đi đây."
Lục Chí Phúc nhìn hắn bỏ đi, trừng mắt thê tử của mỉnh: "Bộ bà hết chuyện để nói rồi hả, biết rõ trong lòng thằng bé khó chịu, vậy mà bà nói những chuyện đó làm gì? Quay về mà ta thấy tẩu tử của bà thì phải mắng đến cùng, đây là chuyện mà người thân có thể làm sao, đến kẻ thù cũng không có lừa mình như thế! Lúc này bà phải cẩn thận, nếu gặp phải chuyện như vậy nữa, ông đây sẽ không nghe theo đâu!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook