Tiểu Kiều Của Quyền Thần
-
Chương 156: Phủng Cái Tiền Trận Cho Tiểu Cô Nương
Rõ ràng là kẻ thô lỗ, lại muốn học những người đọc sách thở dài hành lễ.
Thế nhưng là một đối mắt trộm, cũng không ngừng hướng trên ngực Nam Bảo Châu nghiêng mắt nhìn.
Nương hắn nói, tiểu cô hắn gả tới phủ giàu nhất Thục quận, vì vậy hắn nhất định phải chiếm nhiều tiện nghi.
Nếu như có thể kết làm phu thế với Nam Yên biểu muội, như vậy đời này đều không cần phải lo!
Nam Bảo Châu đang ngậm bánh ngọt, còn chưa lên tiếng, Ninh Vãn Chu đã ngăn lại trước mặt nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, vũ mị nhìn Liễu Đoan Chính:" Công tử nhận nhầm người."
Hắn sinh ra phấn nộn tinh xảo, đôi mắt ngưng nước mắt biết nói, Liễu Đoan Chính kích động không thôi, nhịn không được đưa tay ra sờ về phía khuôn mặt của hắn," Hẳn là, ngươi mới là Nam Yên biểu muội?"
Ninh vãn Chu mỉm cười nắm tay của hắn.
" Răng rắc" tiếng vang, cổ tay Liễu Đoan Chính liền trật khớp!
Hắn lập tức kêu thảm như heo bị chọc tiết, che lấp ta rủ xuống lăn lộn trên mặt đất, thấy liền đau, khiến người trong cả phòng khách đều không rét mà run.
Ninh Vãn Chu ngại bẩn xoa xoa hai tay," Dám nhìn nơi không nên nhìn, vốn nên móc mắt ngươi, xem ở phân thượng ngươi mới đến, tạm thời tha ngươi."
Liễu đại tẩu ôm lấy Liễu Đoan Chính, hung hăng nhìn về phía Liễu Tiểu Mộng," Cháu ngươi bị đánh, ngươi liền đứng đó xem náo nhiệt sao? Quả nhiên nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, nhưng Đoan Chính là độc đinh của ca ca ngươi! Còn tam phu nhân, ta thấy ngươi như thế nào ngay cả đứa nha hoàn cũng không bằng?
Liễu Tiểu Mộng bực bội không chịu nổi.
Trong mắt lão thái bà, nàng vốn ngay cả nha hoàn cũng không bằng!
Nàng không thể nhịn được nữa, tức giận nói:" Ta không phải Nam tam phu nhân! Các ngươi nếu náo đủ rồi, liền cút ra ngoài!"
" Nha, Liễu Tiểu Mộng, ngươi còn bày đặt tính khí với chúng ta?!" Liễu đại tẩu đi đến trước mặt nàng, đưa tay dí lên trán nàng," Ngươi cũng là nữ nhi Liễu gia, tưởng làm cái phu nhân thì ngon à?! Ta nó cho ngươi biết, hôm nay không lấy ra năm vạn lượng...a không, mười vạn lượng bạc phụ cấp trong nhà, chúng ta liền ăn vạ không đi!"
Liễu Tiểu Mộng đỡ lấy Nam Yên, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
Bụng nàng đau quặn từng cơn đến kịch liệt, cơ hồ muốn đứng cũng không vững.
Nàng thuở nhỏ nhà nghèo, bị bán vào Ngọc Lâu Xuân.
Mặc dù đã từng về nhà thăm hỏi qua, nhưng nàng biết một nhà huynh tẩu cũng không phải dạng vừa.
Bởi vậy nàng cũng không muốn thân cận bọn hắn, về sau nàng làm ngoại thất của Nam Quảng, liền không trở về nhà ngoại.
Cũng không biết cái tiện nhân đáng chết ngàn đao nào, đem chuyện nàng vào Nam phủ nói cho huynh tẩu biết, thế mà còn nói nàng làm tam phu nhân!
Nàng đã được lên làm tam phu nhân từ khi nào?
Nàng muốn cùng đại tẩu ầm ĩ, lại bị Nam Yên bấm một cái.
Nam Yên đỏ mắt nói:" Phụ thân, nương đau bụng không chịu được, sợ sẽ sảy ra chuyện...!Ngài để nương trở về phòng nằm đi, thỉnh đại phu tới nhìn một chút, ta sợ hài tử trong bụng nương khó giữ...."
Liễu thị ngẩn người, lập tức hiểu ý.(ahr)
Nàng "ôi chao" hai tiếng, mảnh mai vô lực che cái trán, lại ngã sấp xuống mặt đất.
Nam Yên ôm nàng khóc lợi hại, không ngừng gọi nương.
Đến cùng là có vài chục năm tình cảm, mặc dù Nam Quảng có niềm vui mới, nhưng cũng thực lo lắng Liễu Tiểu Mộng xảy ra chuyện.
Hắn sốt ruột bận bịu hoảng mà tiến lên, tự mình ôm lấy Liễu thị, đi được hai bước, lại chần chờ nhìn về phía Trình Diệp Nhu," Nhu nhi..."
Hôm nay là lần đầu tiên Nhu nhi tới nhà, hắn đi trước quả thật không được.
Trình Diệp Nhu tươi cười ôn hoà:" Mang thai quan trọng, ngươi đi chiếu cố nàng đi, không cần quản ta."
Nàng khéo hiểu lòng người như thế, khiến Nam Quảng càng thêm động tâm.
Hắn cảm kích gật đầu, bước nhanh rời khỏi phòng khách.
Nam Yên nhìn chằm chằm về phía người Liễu gia," Các ngươi suýt nữa hại mẫu thân ta sinh non, làm sao còn mặt mũi ở lại đây? Còn không mau đi?"
Nàng cùng mẫu thân chưa đứng vững gót chân, nhất định phải đem những thân thích hút máu này đuổi đi mới được.
" Ngươi nha đầu này làm sao nói như thế?" Liễu đại tẩu phẫn nộ chống nạnh," Chúng ta đường xa lặn lội tới, vậy mà ngươi muốn đuổi chúng ta đi, thế nhưng chúng ta chính là cữu cữu cữu nương của ngươi! Ngươi nên hiếu thuận chúng a mới đúng!"
" Các ngươi..."
Nam Yên còn chưa kịp phản bác, bỗng nhiên Trình Diệp Nhu đánh gãy lời nàng:" Ta đến nói câu công đạo đi."
Nàng khí độ hào phóng, lại mặc không tầm thường, vừa nhìn liền biết không phú thì quý.
Liễu đại tẩu giống như tìm được chỗ dựa, nịnh nọt cười nói:" Còn là vị phu nhân này biết lý lẽ! Ngài nói xem cả nhà chúng ta đạp tuyết mà đến, cái nha đầu Nam Yên chết tiệt này lại muốn đuổi chúng ta đi, không phải không hiếu thuận lại là cái gì?"
Trình Diệp Nhu cười nói:" Nam Yên tiểu thư chắc hẳn là nhất thời tức giận, mới không lựa lời mà nói.
Các ngươi đã là cữu cữu cữu nương, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt mới đúng.
Vừa vặn Liễu Tiểu Mộng có thai, không bằng tạm thời các ngươi ở lại tiền viện, cũng thuận tiện chiếu cố nàng.
Lão phu nhân nghĩ sao?"
Lão phu nhân cùng nàng trao đổi ánh mắt.
Đều là nhân tinh, lập tức lão nhân gia liền minh bạch dự định của nàng.
Bây giờ nàng còn chưa gả vào, khó đảm bảo Liễu thị sẽ không thừa dịp này lợi dụng thai nhi lôi kéo trái tim lão tam.
Nhưng nếu như để nhà huynh tẩu Liễu thị vào ở, Liễu thị đau đầu còn không kịp, nào có thời gian quản lão tam?
Thậm chí...
Nếu như người Liễu gia huyên náo hung ác, huyên náo khiến Liễu thị sảy thai, cũng không phải không thể được.
Lão phu nhân không thích Liễu thị, liên đới cũng không thích hài tử trong bụng nàng.
Đứa bé nếu được sinh ra, khẳng định lão tam sẽ càng không thèm để ý Kiều Kiều của nàng.
Nàng ý vị thâm trường cười nói:" Quý ma ma, đi tiền viện thu thập hai gian sương phòng, lý do thuận tiện, ngay tại sát vách Liễu thị là tốt."
Xử lý như vậy, quả nhiên một nhà Liễu gia đều cực kỳ hài lòng.
Phủ đệ tốt như vậy, vậy mà bọn hắn có thể vào ở.
Quả thực là phúc khí tu từ kiếp trước!
Một nhà bốn miệng vui mừng hớn hở, theo Quý ma ma dẫn đường tới tiền viện.
Tay chân Nam Yên đều lạnh buốt.
Nàng hung hăng cắn môi một cái, đang muốn đi theo, lão phu nhân đã đem chén trà ném lên bàn một cái." Nam Yên, ngươi còn chưa gả đi, liền học cấu kết người ngoài, tâm địa đáng chết!"
Nam Yên mặt xám như tro.
Lão phu nhân trầm giọng:" Ta phạt ngươi quỳ từ đường hối lỗi, ngươi có dị nghị không?"
Nam Yên cụp mắt," Tôn nữ không dám..."
Lập tức có hai ma ma đi tới, dẫn nàng đi từ đường.
Nam Bảo Y chui từ trong ngực Tiêu Dịch ra ngoài, an tĩnh đưa mắt nhìn nàng đi xa.
Nàng vểnh khoé miệng lên.(ahr)
Trận chiến tối nay, nàng xem như đại thắng.
Chỉ mong huynh tẩu Liễu gia kia bưu hãn một chút, đem Liễu thị bên kia huyên náo gà bay chó chạy!
Tốt nhất, tốt nhất là đem thai nhi Liễu thị náo loạn cả tới không còn....
Nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy có phải bản thân có chút độc ác hay không.
Nàng ngượng ngùng cọ cọ chóp mũi.
Vở kịch đã hạ màn kết thúc, rốt cục cũng có thể ăn tối.
Cơm tối được bày tại chính sảnh, cần xuyên qua hành lang.
Bên trong hành lang ba bước một đèn hoa đăng, tỏa sáng thấy được cả tuyết rơi ngoài hành lang, có một phen hứng thú đặc biệt.
Nam Bảo Y đi theo bên người Tiêu Dịch, dáng người thiếu niên thon dài, một bước bằng hai ba bước của nàng, nàng phải một đường chạy chậm mới có thể đuổi theo.
Nàng nhảy nhót, tâm tình vô cùng tốt duỗi ra hai ngón tay," Nhị ca ca, tối nay ta có thể ăn hai chén cơm lớn! Không, ba chén lớn!"
Nàng nghiêm túc thêm một ngón tay.
Tiêu Dịch nhếch môi cười.
Chẳng qua để Liễu thị ăn thiệt một lần, nàng liền cao hứng như vậy, có thể thấy được là tính tình trẻ con.
Hắn lười biếng nhấc lên chính sự:" Thoại bản mới đã viết xong?"
Nam Bảo Y đắc ý:" Ta viết rất tốt, ngày mai liền có thể xong.
Dựa theo tốc độ Ngọc Lâu Xuân, hai mươi bảy tháng chạp liền có thể chính thức diễn xuất, tên kịch liền gọi là< Những năm kia ta đấu trí dũng cùng ác bà bà>!"
Tiêu Dịch âm thầm nhớ kỹ.
Hắn quyết định tới lúc đó bao xuống Ngọc Lâu Xuân, kêu tất cả ám vệ tới quan sát, cho tiểu cô nương một cái tiền trận..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook