Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy
-
Chương 78: Mang cả tinh cầu đặt vào trong tay em
Ngày hôm nay Vương Thanh cảm thấy rất bất an bởi vì hắn biết ngày này là ngày gì, thế cho nên hắn liền muốn sớm một chút muốn quay trở về nhìn xem Phùng Kiến Vũ bây giờ đang làm gì. Xe hơi vừa dừng trước cửa nhà liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ một thân áo lông đỏ mỉm cười bước tới, Vương Thanh thầm thở nhẹ một hơi may mắn vật nhỏ này vẫn còn an toàn. Vương Thanh không hề biểu lộ trạng thái đó ra ngoài, hắn trước sau vẫn giữ vững thái độ lạnh lùng như thường ngày, hơn nữa hôm nay còn đưa mắt nhìn sang chỗ khác không quá tập trung vào cậu. Nhưng mà thật không ngờ chỉ một cái đưa mắt nhìn xung quanh kia lúc sau liền nghe thấy được tiếng hét thất thanh của Phùng Kiến Vũ, khoảnh khắc khi hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu liền thấy cậu cứ như vậy ngã xuống trước mặt hắn, Vương Thanh khi ấy đến thở cùng quên chỉ còn biết chạy thật nhanh đến ôm lấy cậu.
Hắn không biết tại vì sao Phùng Kiến Vũ đột nhiên lại bị ngã, cũng không biết trong nhà có thêm một người nữa, khi hắn thấy Phùng Kiến Vũ đau đớn nằm ở dưới sàn mọi người xung quanh đối với hắn lúc này đều trở thành xa lạ, đều là kẻ thù của hắn cả. Khi đưa Phùng Kiến Vũ ngồi vào trong xe, người nọ vẫn một mực nhắc tới đứa nhỏ, càng khiến cho Vương Thanh thêm tức giận hơn, đứa nhỏ, đứa nhỏ, trong miệng Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng là đứa nhỏ, hắn không cần bất cứ một đứa nhỏ nào hết, hắn chỉ cần có mình cậu là đủ rồi. Trước khi Phùng Kiến Vũ rơi vào hôn mê còn không quên nói hắn hứa với cậu đừng lạnh lùng với đứa nhỏ nữa, nhưng mà hắn căn bản không thể làm được. Hắn cuối cùng cũng hiểu tại vì sao ba hắn luôn đối xử với hắn như vậy, trong giây phút đó cũng không còn oán hận ba của hắn nữa, cái cảm giác vì đứa nhỏ mà mất đi người mình yêu quý nhất nó thật vô cùng đau đớn phẫn nộ. Vương Thanh không thể nào hứa với Phùng Kiến Vũ lời hứa kia, cho nên khi cậu nói như vậy hắn trước sau đều không lên tiếng, hắn chắc chắn một điều rằng nếu như Phùng Kiến Vũ thật sự mất đi, thì đứa nhỏ kia hắn cũng không cần nữa.
Khi Vương Thanh ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn mọi người từ trong phòng bước ra rồi lại vội vã đi vào, tâm trạng của hắn vô cùng bất ổn, chỉ sợ sẽ có người đi ra thông báo với hắn tin tức không tốt về cậu. Từ hình ảnh trong quá khứ của Phùng Kiến Vũ đều hiện lên trong đầu Vương Thanh, vui có, buồn có, hoảng sợ có nhưng chưa bao giờ có lạnh lùng cả, hắn nhận ra rằng Phùng Kiến Vũ rất hay cười nhưng mà hình như đều là vì muốn cười cho hắn xem, hắn nhận ra rằng Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng hoảng sợ, lúc nào cũng đều khóc cả, tất cả đều là do hắn gây lên, nhưng đến cuối cùng Phùng Kiến Vũ cũng chưa bao giờ lạnh lùng thờ ơ với hắn. Lúc Vương Thanh bước vào trong phòng bệnh, đứa nhỏ cũng được trùng hợp lấy ra, tiếng khóc kia làm cho hắn vô cùng bức bối, nó vì sao lại khóc lớn như vậy, người nên khóc lớn như thế phải là vật nhỏ kia của hắn mới đúng.
Đến bây giờ đây khi mọi người đã ra khỏi phòng cả rồi, Vương Thanh mới suy sụp quỳ xuống ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, nước mắt của ngài chỉ huy độc quyền tàn bạo mà khắp mọi tinh cầu nghe thấy tên cũng phải dè chừng cuối cùng cũng lần thứ hai rơi xuống chỉ vì một người. Vương Thanh mang tay của Phùng Kiến Vũ để ở trên môi hắn, cúi xuống hôn thật sâu nhưng lại chẳng lỡ buông ra:
"Vũ Vũ, cầu xin em tỉnh lại đi, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ, em muốn cái gì tôi cũng sẽ đáp ứng... nếu như em tỉnh lại tôi nhất định sẽ không lạnh lùng với đứa nhỏ nữa"
Người ta nói công lý thì chẳng bao giờ là muộn màng, nhưng lời nói thì lại hoàn toàn ngược lại, nếu như nói chậm một chút thôi thì căn bản sẽ không có cơ hội thực hiện nữa, cũng giống như bây giờ vậy, Phùng Kiến Vũ trước sau như một vẫn nhắm nghiền mắt không mở ra. Vương Thanh mang một viên đá từ trường đặt vào trong tay của Phùng Kiến Vũ, viên đã này mỗi chỉ huy tinh cầu đều có, viên đá nào càng lớn thì tượng trưng cho uy lực của vị chỉ huy đó càng mạnh, cũng tượng trưng cho sức mạnh của vị chỉ huy đó. Ai cũng đều biết viên đá này có một luồng sức mạnh thần bí, cho nên chỉ huy của một tinh cầu chưa bao giờ để cho đá rời khỏi người mình cả. Vương Thanh hiện tại mang cả tinh cầu đặt vào trong tay của Phùng Kiến Vũ, đặt lâu thật lâu rồi cũng đều không tác dụng:
"Vũ Vũ tỉnh lại có được không, tôi thật sự mong muốn em tỉnh lại... tôi đã mất mẹ của mình... tôi không muốn mất đi em nữa"
Đá quý thì cũng chỉ là đá quý, đương nhiên chẳng thể nào có chức năng cải tử hồi sinh, Vương Thanh buồn bã chầm chậm nói:
"Nếu như em không tỉnh lại, tôi không chắc mình có thể bình thường được với hai đứa nhỏ kia"
Máy đo nhịp tim bắt đầu hoạt động trở lại, đầu ngón tay của Phùng Kiến Vũ cũng cử động nhẹ, Vương Thanh đối với phản ứng nhỏ kia thì giật mình, hắn vội vã chạy ra ngoài hét lớn:
"Mau tới đây"
Có vài người nghe thấy Vương Thanh gọi liền đi tới, hắn tức giận từ bên hông rút ra một khẩu súng bạc bắn vào khoảng không một cái, lần này súng bắn ra phá lệ lớn, tiếng súng khiến cho mọi người hoảng loạn, hai đứa nhỏ nằm ở một phòng cách đó không xa cũng đều đồng thanh khóc oa oa dữ dội:
"Gọi tiến sĩ Most mau lên"
Vương Thanh hét xong liền chạy vào trong phòng bệnh nắm lấy tay Phùng Kiến Vũ, ở một bên gấp gáp cùng cậu nói chuyện:
"Đợi một chút, rất nhanh người sẽ tới, đừng lo lắng... em sẽ không sao cả".
Hắn không biết tại vì sao Phùng Kiến Vũ đột nhiên lại bị ngã, cũng không biết trong nhà có thêm một người nữa, khi hắn thấy Phùng Kiến Vũ đau đớn nằm ở dưới sàn mọi người xung quanh đối với hắn lúc này đều trở thành xa lạ, đều là kẻ thù của hắn cả. Khi đưa Phùng Kiến Vũ ngồi vào trong xe, người nọ vẫn một mực nhắc tới đứa nhỏ, càng khiến cho Vương Thanh thêm tức giận hơn, đứa nhỏ, đứa nhỏ, trong miệng Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng là đứa nhỏ, hắn không cần bất cứ một đứa nhỏ nào hết, hắn chỉ cần có mình cậu là đủ rồi. Trước khi Phùng Kiến Vũ rơi vào hôn mê còn không quên nói hắn hứa với cậu đừng lạnh lùng với đứa nhỏ nữa, nhưng mà hắn căn bản không thể làm được. Hắn cuối cùng cũng hiểu tại vì sao ba hắn luôn đối xử với hắn như vậy, trong giây phút đó cũng không còn oán hận ba của hắn nữa, cái cảm giác vì đứa nhỏ mà mất đi người mình yêu quý nhất nó thật vô cùng đau đớn phẫn nộ. Vương Thanh không thể nào hứa với Phùng Kiến Vũ lời hứa kia, cho nên khi cậu nói như vậy hắn trước sau đều không lên tiếng, hắn chắc chắn một điều rằng nếu như Phùng Kiến Vũ thật sự mất đi, thì đứa nhỏ kia hắn cũng không cần nữa.
Khi Vương Thanh ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn mọi người từ trong phòng bước ra rồi lại vội vã đi vào, tâm trạng của hắn vô cùng bất ổn, chỉ sợ sẽ có người đi ra thông báo với hắn tin tức không tốt về cậu. Từ hình ảnh trong quá khứ của Phùng Kiến Vũ đều hiện lên trong đầu Vương Thanh, vui có, buồn có, hoảng sợ có nhưng chưa bao giờ có lạnh lùng cả, hắn nhận ra rằng Phùng Kiến Vũ rất hay cười nhưng mà hình như đều là vì muốn cười cho hắn xem, hắn nhận ra rằng Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng hoảng sợ, lúc nào cũng đều khóc cả, tất cả đều là do hắn gây lên, nhưng đến cuối cùng Phùng Kiến Vũ cũng chưa bao giờ lạnh lùng thờ ơ với hắn. Lúc Vương Thanh bước vào trong phòng bệnh, đứa nhỏ cũng được trùng hợp lấy ra, tiếng khóc kia làm cho hắn vô cùng bức bối, nó vì sao lại khóc lớn như vậy, người nên khóc lớn như thế phải là vật nhỏ kia của hắn mới đúng.
Đến bây giờ đây khi mọi người đã ra khỏi phòng cả rồi, Vương Thanh mới suy sụp quỳ xuống ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, nước mắt của ngài chỉ huy độc quyền tàn bạo mà khắp mọi tinh cầu nghe thấy tên cũng phải dè chừng cuối cùng cũng lần thứ hai rơi xuống chỉ vì một người. Vương Thanh mang tay của Phùng Kiến Vũ để ở trên môi hắn, cúi xuống hôn thật sâu nhưng lại chẳng lỡ buông ra:
"Vũ Vũ, cầu xin em tỉnh lại đi, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ, em muốn cái gì tôi cũng sẽ đáp ứng... nếu như em tỉnh lại tôi nhất định sẽ không lạnh lùng với đứa nhỏ nữa"
Người ta nói công lý thì chẳng bao giờ là muộn màng, nhưng lời nói thì lại hoàn toàn ngược lại, nếu như nói chậm một chút thôi thì căn bản sẽ không có cơ hội thực hiện nữa, cũng giống như bây giờ vậy, Phùng Kiến Vũ trước sau như một vẫn nhắm nghiền mắt không mở ra. Vương Thanh mang một viên đá từ trường đặt vào trong tay của Phùng Kiến Vũ, viên đã này mỗi chỉ huy tinh cầu đều có, viên đá nào càng lớn thì tượng trưng cho uy lực của vị chỉ huy đó càng mạnh, cũng tượng trưng cho sức mạnh của vị chỉ huy đó. Ai cũng đều biết viên đá này có một luồng sức mạnh thần bí, cho nên chỉ huy của một tinh cầu chưa bao giờ để cho đá rời khỏi người mình cả. Vương Thanh hiện tại mang cả tinh cầu đặt vào trong tay của Phùng Kiến Vũ, đặt lâu thật lâu rồi cũng đều không tác dụng:
"Vũ Vũ tỉnh lại có được không, tôi thật sự mong muốn em tỉnh lại... tôi đã mất mẹ của mình... tôi không muốn mất đi em nữa"
Đá quý thì cũng chỉ là đá quý, đương nhiên chẳng thể nào có chức năng cải tử hồi sinh, Vương Thanh buồn bã chầm chậm nói:
"Nếu như em không tỉnh lại, tôi không chắc mình có thể bình thường được với hai đứa nhỏ kia"
Máy đo nhịp tim bắt đầu hoạt động trở lại, đầu ngón tay của Phùng Kiến Vũ cũng cử động nhẹ, Vương Thanh đối với phản ứng nhỏ kia thì giật mình, hắn vội vã chạy ra ngoài hét lớn:
"Mau tới đây"
Có vài người nghe thấy Vương Thanh gọi liền đi tới, hắn tức giận từ bên hông rút ra một khẩu súng bạc bắn vào khoảng không một cái, lần này súng bắn ra phá lệ lớn, tiếng súng khiến cho mọi người hoảng loạn, hai đứa nhỏ nằm ở một phòng cách đó không xa cũng đều đồng thanh khóc oa oa dữ dội:
"Gọi tiến sĩ Most mau lên"
Vương Thanh hét xong liền chạy vào trong phòng bệnh nắm lấy tay Phùng Kiến Vũ, ở một bên gấp gáp cùng cậu nói chuyện:
"Đợi một chút, rất nhanh người sẽ tới, đừng lo lắng... em sẽ không sao cả".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook