Ta cảm thấy cả người mình đều nặng nề, tựa như có một người nào đó đang không ngừng kéo ta xuống. Muốn thoát khỏi sự trói buộc này, lại phát hiện một nửa sức lực cũng chẳng có. Thân thể không ngừng chìm xuống dưới, bao trùm lên người, phủ lên cả trái tim.


Đầu dị thường đau, vào lúc này ta không nghĩ đến Trần Ngữ Yên, cũng không phải là bất kì ai khác, mà chính là bản thân mình.


Không biết sau này mình sẽ dấn thân vào đâu, trước mắt là một mảnh trắng xóa, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, mọi giác quan đều không hoạt động như bình thường. Ta cực kỳ sợ hãi cảm giác này, không ngừng mở miệng, nhưng không tài nào nghe được thanh âm của mình, hoảng sợ đưa tay muốn bắt thứ gì đó, không ngừng loạn xạ, muốn đẩy đi từng tầng màn sương mù, nhưng rồi phát hiện tất cả chỉ hoài công. Chán nản buông tay xuống, rất muốn khóc, lần đầu tiên muốn được khóc thút thít như thế này, nước mắt liền chảy xuống, nhưng vẫn không có âm thanh nào.


Đột nhiên nhớ tới nữ tử đã làm cho ta thương thấu lòng kia, nhưng kết quả lại nhìn đến màn cảnh ấy, dùng hai tay ôm khuôn mặt, kiên cường của ta, can đảm của ta, mọi thứ ta có hết thảy đều bị sụp đổ.


Trần Ngữ Yên, vì sao, vì sao ngươi lại muốn tổn thương ta như vậy. Ta biết bộ quần áo đó là của ai, nó rút cạn mọi lý trí của ta, buông bỏ lòng can đảm của ta. Bởi vì nó chính là quan phục của Dương Hạo, cuối cùng cũng hiểu được tại sao nàng lại để ý đến tủ quần áo kia đến như vậy, không để cho bất luận kẻ nào đụng vào.


Vậy nên lần đó khi ta muốn mở cửa tủ quần áo, nàng mới kích động như vậy. Ta thật sự rất ngu xuẩn, ngay cả bộ quần áo của Dương Hạo cũng không bằng. Nhớ tới bàn tay tinh tế vuốt ve chiếc áo, từng chút từng chút một, lúc tay chạm vào nó, còn mang theo chút rung động, ta cực kỳ hận mình tại sao có thể quan sát cẩn thận như vậy, mỗi động tác nâng lên hạ xuống của nàng, tựa như đâm sâu vào nội tạng của ta, đau đến nỗi ta phải siết chặt vạt áo của mình, nỗi khó chịu trong ngực dường như muốn ta chết đi.


Ta nghĩ đến đó, thân mình đã chậm rãi ngã xuống. Ta chẳng muốn giãy dụa nữa, nhắm hai mắt lại, chờ tử thần tuyên án.


Đến khi mở mắt, nhìn thấy là Tiểu Thúy, ta mệt mỏi hướng về phía nàng cười, nhưng không biết nụ cười lúc này của mình có bao nhiêu chua xót bất lực. Nàng kinh ngạc nhìn ta, thật lâu sau mới nhào tới ôm ta nói "Gia, ngươi cuối cùng đã tỉnh rồi. Gia, ta còn nghĩ ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ô ô..." Nói xong liền nức nở nức khóc lên.


Ta nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, muốn an ủi nhưng miệng dường như có thứ gì đó đã chặn lại, hơn nữa ngày mới thốt ra được một chữ. "Khát."


Nhưng mà Tiểu Thúy hoàn toàn chẳng để ý gì đến ta, chỉ lo gào khóc, ta thật sự là khó xử đến cực điểm, thân mình chẳng còn chút khí lực nào. Bị nàng gắt gao ôm, có chút khó chịu, ta nghĩ lúc này hai mắt của mình đang đẫm nướt mắt nhìn nàng, bởi vì ta thật sự rất khát, nếu không uống chút nước chút trà, sợ là ta thật sự sẽ phải đi gặp Diêm Vương rồi.


Cố gắng lấy hết mọi sức lực để nói với Tiểu Thúy "Tiểu Thúy, ta khát." Ta nghĩ nếu lúc này nàng chỉ lo khóc than, không để ý tới câu nói của ta, ta nhất định sẽ bị thiếu nước mà chết. May mà trời xanh có đức hiếu sinh. Tiểu Thúy cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi của ta, vội vàng buông ra thân thể ta, đi trên bàn lấy một chén nước trà, uy ta uống.


"Khụ khụ..." Vì uống qua mau, ta đã bị sặc. Tiểu Thúy đành vỗ vỗ sau lưng ta, nhỏ nhẹ nói "Gia, ngươi uống chậm chút, không có ai giành với ngươi đâu."


Bây giờ ta không rảnh rỗi để ý lời của nàng, chỉ chăm chú uống nước cho mình, không biết Tiểu Thúy rót bao nhiêu chén, nhưng ta biết mình uống rất nhiều, lúc này mới dừng lại nói với Tiểu Thúy "Đủ, khục... đủ rồi."


Thật là cảm thấy mỹ mãn, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thấy nước trà ngon như vậy, hôm nay mới nhận ra nó chính là thức uống tuyệt vời nhất trên đời.


Tiểu Thúy đặt gối đệm lên đầu giường, đỡ ta ngồi dậy. Ta tuy rằng uống rất nhiều nước, nhưng thân mình vẫn chưa có khí lực nào, chỉ có thể nhờ vào sự hỗ trợ của Tiểu Thúy mới có thể tựa vào đầu giường.


Tiểu Thúy gắt gao nhìn chằm chằm ta khiến cho ta có chút mất tự nhiên, đành phải hỏi "Tiểu Thúy, hôm nay ngươi bị sao vậy?"


Tiểu Thúy sau khi nghe ta nói, mới bừng tỉnh, nhưng con mắt lại bắt đầu hồng lên. Ta cuống quít hỏi "Tiểu Thúy, tại sao ngươi lại không? Đừng khóc nữa, nếu bị ai khi dễ, hãy với với gia, gia sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."


"Gia, ngươi đã tỉnh rồi, ngươi có biết ngươi ngủ bao lâu rồi không? Nửa tháng đấy, ngay cả lang trung còn nói rằng có khả năng cả đời này ngươi cũng sẽ không tỉnh lại." Giọng nói của nàng có chút run rẩy, ta nghĩ lần này ta nhất định là đã dọa bọn họ kinh sợ quá mức rồi.


"Ha ha, gia bây giờ chẳng phải không có việc gì sao?" Dù trong lòng sợ hãi nhưng ta vẫn nói như vậy, khi nghe được mình hôn mê nửa tháng ta cũng nhất thời kinh ngạc, cứ tưởng mình chẳng qua ngủ một giấc, cư nhiên lại bất tỉnh lâu đến thế. Nếu như vậy, chẳng phải Hạ phủ đã loạn thành một bầy rồi à.


Sau khi tỉnh lại, ta đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều. Những người ở bên cạnh này chính là người quan tâm ta nhất, ta dành cho họ lòng yêu mến nhưng lại ít ỏi đến đáng thương. Chỉ vì nghĩ cho bản thân, cho Trần Ngữ Yên, mà đã lãng quên bọn họ.


Tiểu Thúy nhìn ta, một lát sau nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, ta vội vàng ngăn cản "Tiểu Thúy, hiện tại ta đã tỉnh rồi, ngươi mau đem tin này thông báo cho mọi người đi, đỡ cho bọn họ khỏi phải lo lắng."


Cuối cùng cũng đã đuổi Tiểu Thúy đi, lại phát hiện bên ngoài cửa còn có một người khác, nàng lẳng lặng đứng ở đó, bất động.


Ta kinh ngạc nhìn nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng "Ngữ Yên, sao ngươi lại tới đây?" Ta xác định lúc ấy ta thật vui sướng, ta không dám vọng tưởng nàng sẽ đến thăm ta, nhưng sự thật là nàng đã đến rồi.


"Ngươi... Ngươi không sao chứ?" Nàng bước vào trong phòng có chút mất tự nhiên hỏi.


Ta lắc lắc đầu, nói "Không có việc gì ."


Lại một hồi yên tĩnh, ta phát hiện nàng đã gầy đi rất nhiều. Vốn thân mình đã gầy nay khuôn mặt lõm đi một chút. Nhìn thấy vậy ta có chút đau lòng, cứ nhìn nàng như vậy nhưng nàng lảng tránh ánh mắt của ta, có chút mất tự nhiên nói "Ta nấu cho ngươi một chút dược tốt, lát nữa Yến Nhi mang tới, bây giờ thân thể ngươi rất suy nhược, cần phải bồi bổ thật tốt."


Tim ta như thể được rót mật ngọt, chẳng qua khuôn mặt vẫn duy trì như trước nói một tiếng cảm ơn. Sau đó không biết nói gì tiếp, mới nhớ tới đứa nhỏ Ly Hàm, cho nên chỉ có thể nhắm mắt hỏi "Ly Hàm đâu?"


Nàng không đặt ánh mắt ở trên người ta, mà là có chút không yên lòng nhìn ngoài cửa nói "Ở chỗ bà vú!"


Ta càng ngày càng không hiểu rõ nàng, nàng rất để ý Ly Hàm, trước đó chưa bao giờ giao đứa nhỏ cho người khác, nhưng tại sao gần đây luôn đưa đứa nhỏ cho bá vú đây? Ta nghi hoặc nhìn nàng, nhưng nàng vẫn như trước không chịu đối diện nhìn ta.


Ở bên cạnh cùng nàng chờ, ta càng cảm thấy nặng nề, âm thầm buồn bực. Từ lúc nào khi ở chung với nàng luôn làm cho người ta thở không nổi. Ta dời ánh mắt khỏi người nàng, nhìn về phía cửa, thấy Tiểu Thúy dẫn vài người khác vào trong phòng, nhưng lại không có người nào để ý đến Trần Ngữ Yên, thậm chí ngay cả hình thức lễ nghĩa cơ bản cũng đều không có. Trần Ngữ Yên một mình ảm đạm rời khỏi, ánh mắt thẳng tắp của ta nhìn về phía nàng, cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm nhìn ta mới vội vàng thu hồi ánh mắt. Những người khác phát hiện ta nhìn chằm chằm Trần Ngữ Yên, cho nên rầu rĩ không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đứng trước giường.


Ta không muốn trách cứ bọn họ, nhưng cũng không hiểu tại sao thái độ của bọn họ đối với Trần Ngữ Yên lại đột ngột biến thành như vậy.


Tiểu Vũ là một người không thể kín miệng, thấy bộ dáng khó xử này của ta, mới tiến lên nói "Công tử, ngươi vì sao cứ khư khư nếu không phải Trần Ngữ Yên thì không thể? Nàng căn bản không thương ngươi!" Giọng nói có chút hùng hổ dọa người, để cho ta nghe xong, mày không tự chủ được cau lại. Ta phải giải thích đạo lý trong đó với Tiểu Thúy như thế nào đây? Nếu có thể, ta dĩ nhiên sẽ không chọn thích Trần Ngữ Yên. Yêu nàng có nhiều thống khổ, nhiều bi thương, nhiều sầu bi vốn không nên có. Nhưng ta yêu chính là yêu, không hề có lý do, không còn có con đường nào khác, yêu đến mất hết hi vọng. Phải chăng ta là người vì yêu mà bất chấp đến như vậy? Nhưng có lẽ ở trong mắt người khác ta chẳng qua là ngu xuẩn quá mức mà thôi.


Ta nhìn Tiểu Vũ, muốn nói lại thôi, nhưng suy nghĩ sâu xa hồi lâu cuối cùng đành mở miệng "Tiểu Vũ, nếu về sau ngươi gặp được người ngươi thích, liền sẽ hiểu được vì sao hôm nay ta lại khăng khăng như thế."


Những người khác đưa mắt nhìn nhau, muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn ngậm miệng không lên tiếng.


Ta nhìn đám người này, cũng không ép hỏi vì sao bọn họ lại đối xử với Trần Ngữ Yên như vậy, ta biết được bọn họ chẳng qua là đang bênh vực kẻ yếu như ta, nhưng bọn họ không biết rằng, làm thế chỉ càng khiến ta khó xử thêm thôi.


Ta thở dài một hơi, rồi để cho bọn họ đem tất cả mọi chuyện phát sinh gần đây ở Hạ gia đều báo cáo cho ta, bao gồm tình hình an bài cụ thể ở tiệm buôn và cả sổ sách, rồi mới để cho bọn họ lui xuống. Bọn họ chân trước mới vừa đi, Yến Nhi chân sau liền tiến vào, trên tay bưng một bát súp gà. Ánh mắt của ta không dừng trên bát canh, mà lăng lăng nhìn Yến Nhi tiến đến trước mặt ta, và ngồi xuống nói "Gia, phu nhân nói uống lúc còn nóng mới hiệu quả.." Nói xong liền lấy tay cầm thìa để uy ta, tuy rằng ta là người chủ ở Hạ gia cũng vài năm nay rồi, nhưng ta vẫn như trước không quen được người khác hầu hạ, cho nên khi thể lực ta đã có chút hồi phục, liền vội vàng nói "Yến Nhi, để ta tự làm là được rồi."


Nàng cẩn thận liếc mắt nhìn ta một cái, thấy ta không có ý tứ thỏa hiệp, đành giao bát cho ta, ta cười đáp một tiếng, liền lập tức uống hết canh. Hương vị vô cùng tốt, so với đầu bếp làm canh trong phủ thì tốt hơn rất nhiều, có thể là do tâm lý của ta tác động đi. Biết đây là do Trần Ngữ Yên tự tay làm, liền cảm thấy vô cùng ngon ngọt, giống như đây là kỳ trân dị bảo hay một món ăn được chế biến cầu kỳ vậy, cứ sợ sẽ làm rơi vài giọt nước canh. Yến Nhi nhìn chằm chằm vào ta, rồi sau đó mới hỏi "Gia, trong phòng bếp vẫn còn, ngài... Còn cần không?" Nàng có chút không chắc chắn hỏi.


Ta vui sướng gật gật đầu nói "Ừ ừ, bưng toàn bộ đến cho ta." Thật ra ta không thích những món canh đầy dầu mỡ, gà vịt các loại, bình thường đụng đến cũng uống rất ít. Nhưng bởi vì hôm nay bát súp gà là do Trần Ngữ Yên làm, nhất định phải uống hết cho xong.


Nhìn bóng người Yến Nhi vội vàng chạy đi, khóe miệng dần dần cong lên.


Ta cảm thấy nực cười cho hành vi của chính mình, thật sự đúng là một đứa nhóc mãi không biết lớn. Sao lại đang giống như chiếm được bảo vật trân quý nhất trên thế giới vậy. Tay lần vào trong đệm, chạm đến khối điền ngọc lần trước, vẫn chưa có cơ hội giao cho Trần Ngữ Yên, sờ khối ngọc này, lại nghĩ đến trâm gài tóc kia, đứng dậy rời giường, lục lọi ở rương quần áo một hồi cũng tìm thấy nó, hưng phấn cầm trâm gài tóc cùng điền ngọc chạy tới phòng Trần Ngữ Yên, ngay cả áo khoác đều quên mang, chỉ có một kiện áo tiến đến mà không chút cố kỵ nào.


Đợi đến khi đứng trước cửa phòng Trần Ngữ Yên, trên người đã có chút mồ hôi. Lau mồ hôi trên mặt, mới phát hiện mình chưa mặc áo khoác, có chút lúng túng đứng trước cửa phòng, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, bộ dáng hiện giờ của mình, nếu để cho Trần Ngữ Yên thấy được, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt. Ta xoay người muốn quay lại mặc thêm áo rồi mới tìm Trần Ngữ Yên, ngay lúc ta xoay người, cửa phòng Trần Ngữ Yên mở ra, vẻ mặt nàng kinh ngạc đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào ta, có chút ngẩn người.


*************************************************************


Ta ngây ngốc nhìn nàng, không biết nên làm gì nữa, cứ đứng nhìn như vậy, tay chân như không phải của mình, không nghĩ tới việc rời đi.


Trần Ngữ Yên bình tĩnh nhìn ta vài lần, sau đó vội vàng kéo ta vào trong phòng, nói "Ngươi vừa mới khỏi bệnh, sao lại ăn mặc như vậy chạy đến đây. Nếu bị phong hàn thì phải làm sao?"


Ta nhìn bộ dáng có chút lo lắng của nàng, bàn tay nắm ta như gầy giơ xương, có chút lạnh lẽo, cũng rất thoải mái, trong lòng mang hơi ấm áp, cười nói "Ta vội tới đây để tặng đồ cho ngươi." Nói xong liền dùng tay trái lấy điền ngọc và trâm cài từ ngực ra đưa đến trước mặt của nàng.


Nàng bình tĩnh nhìn ta làm ta có chút mất tự nhiên, liền dời ánh mắt, sau khi đặt chúng trên tay nàng thì muốn bỏ chạy ngay, nhưng lại phát hiện nàng nhìn chằm chằm vào trâm cài, mặc dù ta cảm thấy hình dáng của trâm cài này có chút tinh xảo, nhưng Trần Ngữ Yên dù gì cũng là đại tiểu thư của Trần gia, có bảo bối gì chưa thấy qua? Như vậy ngọc trâm đối với nàng mà nói sợ là bình thường đến không thể bình thường hơn , nhưng ánh mắt của nàng lại cứ thẳng tắp mà nhìn trâm cài đó chăm chú, mà khối điền ngọc tốt nhất thì ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng hề đụng đến. Ta buồn bực dừng cước bộ, nhìn nàng.


Hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên nhìn ta, sắc mặt có chút trắng bệch, giọng nói hơi run hỏi "Ngọc trâm này ngươi lấy từ đâu ra?"


Ta cảm thấy kinh ngạc với phản ứng này của nàng, không phải chỉ là một cái trâm cài thôi sao? Như thế nào bộ dáng của nàng lại như thể nó rất quan trọng vậy, nhìn đôi tay gắt gao nắm chặt trâm cài của nàng, lại ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, mơ hồ không biết nói gì.


Thấy ta không trả lời, nàng lại hỏi "Ngọc trâm này ngươi lấy từ đâu ra?" Nàng thả lỏng tay giơ trâm cài ra trước mắt ta.


"Mua ở một cửa tiệm ngọc khí trong thành Philadelphia, nếu ngươi không thích, ta sẽ đem trả lại." Ta thấy nàng dù rất để ý trâm cài này, nhưng không thể nói là thích được.


Nàng lắc lắc đầu, thản nhiên nói một tiếng. "Đúng là ý trời." Giọng nói rất nhỏ, nhưng ta đã nghe thấy được, tuy rằng không rõ ý của nàng là gì, nhưng cũng không rảnh rỗi để đoán mò.


Nhìn nàng đứng im tay nắm chặt trâm cài, trầm tư suy nghĩ điều gì đó, ta chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi phòng. Lê lết thân hình suy nhược trở về giường mình.


Sau đó mỗi ngày nàng đều đến thăm ta vài lần, mặc dù không nói lời nào nên bầu không khí có chút ngột ngạt, nhưng tình cảnh bây giờ so với trước kia tốt hơn nhiều. Ta nghĩ đây là trong họa có phúc, chỉ cần ngất một lần là được đãi ngộ như thế này, mặc dù phải trải qua đau đớn, nhưng ta cho rằng nó rất đáng giá.


Thời gian trôi qua thật mau, thoáng chốc đã nửa tháng, bệnh của ta cũng dần chuyển biến tốt hơn. Bây giờ không cần phải ở trong phủ tĩnh dưỡng, nhưng đến khi ta bắt đầu công việc mới phát hiện mọi chuyện đã chuyển biến rất lớn. Ta nghe Thanh Ngôn báo cáo rằng, hành động của triều đình càng lúc càng mạnh tay, e rằng chỉ một năm nữa là Trần gia sẽ bị sụp đổ. Cũng chứng minh rằng thời gian còn lại của ta không còn nhiều, ta để cho mã phu đánh xe ngựa chở mình đến Vạn Hòa Tửu Lâu. Sau này, ta chỉ có thể tìm đến danh họa, ngồi ở trên xe, dựa vào cửa sổ, kéo mành lên, nhìn một đám huyên náo ở ngã tư đường, thở dài một hơi. Ta có nên lựa chọn bỏ Hạ gia, để Hạ gia do một tay mình dốc sức tạo thành sụp đổ không? Có lẽ chỉ có mình ta mới biết trong lòng mình có bao nhiêu đau xót, cá và tay gấu, không thể chọn hai, nếu ta cứ cố chấp giữ lại Hạ gia, vậy thì toàn bộ người ở Hạ gia có khả năng sẽ chết chôn cùng ta.


Tiến đến Vạn Hòa Tửu Lâu, mã phu đỡ ta xuống xe ngựa. Thật ra ta không có yếu ớt đến như vậy, nhưng người ở trong phủ rất lo lắng cho bệnh tình của ta, dặn dò ngàn vạn lần với mã phu hãy chiếu cố tốt gia chủ nhà bọn họ, ta cũng chỉ đành mặc cho bọn họ hồ nháo, dù sao bọn họ cũng là vì muốn tốt cho ta.


Đứng ở cửa Vạn Hòa Tửu Lâu, tinh tế đánh giá tửu lâu xa xỉ xa hoa nhất ở Tử Thành, đây là lần đầu tiên ta cẩn thận quan sát nơi này, phồn vinh thịnh vượng, nguy nga lộng lẫy, nếu đến tửu lâu ở đây tuyệt đối sẽ không sai lầm. Thật không biết những người thân hào nông phú có thể thưởng thức được mấy phần, nhưng xem ra cách bài trí ở đây nếu đặt ở thế kỷ 21 chỉ được ưa chuộng một chút. Những người cổ đại này, thật dung tục không chịu được.


Khẽ lắc đầu rồi bước vào tửu lâu, tới chỗ chưởng quầy nói "Chưởng quầy, ta muốn tìm danh họa cô nương."


Chưởng quầy không nói gì mà dẫn ta lên lầu.


Vẫn là gian phòng lần trước, cách bài trí cũng chẳng thay đổi gì, vẫn là bức tranh hấp dẫn ánh mắt của ta, ta vội vàng dời mắt khỏi nó, nói với danh họa "Danh họa, chuyện lần trước thương lượng cùng với ngươi, ta nghĩ bây giờ đã đến lúc nên thực hiện rồi."


Danh họa hơi mỉm cười, nhìn ta. Khiến ta nhìn có chút rợn tóc gáy, ta cúi đầu cố chấp nói "Danh họa, ngươi đừng nhìn ta như thế, ta đã quyết định rồi."


Lúc này danh họa mới nhàn nhạt mở miệng nói "Ngươi quyết định thế nào cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ thắc mắc ngươi cảm thấy như vậy là đáng giá rồi sao? Hạ gia nói như thế nào cũng là một tay ngươi gầy dựng nên, để đến được ngày hôm nay ngươi chắc hẳn đã hiểu mình đã trải qua bao nhiêu chua xót khổ sở, rút đi bao nhiêu tinh lực rồi chứ? Mà ngươi chỉ vì Trần Ngữ Yên đã buông bỏ toàn bộ Hạ gia rồi? Vì một Trần Ngữ Yên không thương ngươi có đáng không?"


Ta há hốc mồm, lại không thể

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương