Đối với chuyện Trần Dương Hàm đột nhiên muốn ta trở thành tiểu tế, ta quả thực cũng muốn biết lý do tại sao.

Ta không biết mình đã rời khỏi Trần phủ như thế nào, cho tới khi về tới Hạ phủ ta còn chưa kịp thông tri cái loại tin tức quan trọng này.

Khó mà nói đây là chuyện tốt hay xấu, chỉ là trong lòng ta thưc sự muốn cưới Trần Ngữ Yên.

Suốt một đêm trằn trọc không ngủ được, ngày hôm sau, ta liền dẫn theo mấy tên gia đinh, tìm tới bà mối, mang theo sính lễ đến Trần gia xin được cầu thân.

Trần Khải còn chưa hiểu ta đây dẫn trùng điệp một đám người là hướng cô nương nhà ai cầu thân, sáng sớm ta đã lên đường đi.

Vừa đến Trần phủ, Trần Dương Hàm giống như đã sớm biết ta sẽ tới, vốn đã đứng ở cửa nghênh tiếp ta từ rất lâu.

Ta đột nhiên có loại cảm giác bị người khác nắm mũi dắt đi, trong một lúc huyết mạch toàn thân đều khó khai thông được, không được tự nhiên.

Trần Dương Hàm thực sự quá mức thông minh, chẳng trách hắn có thể trở thành Tùy triều đệ nhất đại phú hào.

Nhưng là một người thông minh như vậy, cũng khiến cho người ta sợ hãi.

Chí ít ta sợ hắn, sợ hãi cực độ, hắn nhìn người thấu đáo, xem họ như con cờ mà an bày hết thảy, nhìn thấu tâm can họ.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, giống như chuyện lần này, hắn đã tính đúng, ta nhất định sẽ tới Trần phủ cầu thân.

Một người như vậy làm sao có thể khiến người ta không sợ đây?
Trần Dương Hàm tiếu ý dào dạt ở trên mặt, làm như sợ người khác không nhìn ra hắn lúc này có bao nhiêu cao hứng.

Nhưng mà ta thấy hắn không hề che giấu nụ cười như vậy, ta hoàn toàn không hài lòng nào một chút nào.

Từ trên mặt của Trần Dương Hàm, ta có thể nhìn ra được hắn tương đối thoả mãn tên tiểu tế tương lai như ta đây.

Nhưng là ý cười như vậy, khiến cho ta cảm giác hắn khó mà có suy nghĩ quang minh chính đại.

Cái loại nụ cười này làm cho đáy lòng ta mang chút hoảng loạn vô hình.

Ta cuối cùng cũng đạt được ý nguyện của mình, đó là gặp được người luôn xuất hiện ở trong mộng của ta, Trần Ngữ Yên.

Nàng nhìn thấy ta liền nhếch miệng mỉm cười, không hề có một ngôn ngữ dư thừa.

Ta có chút mất mác, bởi vì là ở thời điểm Trần Dương Hàm bằng lòng đem nữ nhi của hắn cho phép gả cho ta, khiến cho ta tâm tình vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ, đã bị cái cảm giác mất mác này che phủ hết rồi.

Sau khi rời khỏi Trần phủ, ta lại dẫn trùng điệp một đám người mà hồi phủ.

Nhìn thấy một đám người ở cửa Hạ phủ, trong lòng ta nổi lên nghi hoặc.

Ta một người một ngựa vội phi đến trước cửa phủ, xoay người một cái xuống ngựa.

Chẳng qua là con ngựa này đã có gia đinh ở phía trước giữ lại, bằng không ta sao dám cưỡi nhanh như vậy.

Thanh Ngôn, Tiểu Thúy, Trần Khải, thậm chí người đã xuất giá là A Hoa cũng đều đã tụ tập ở cửa phủ.

Tựa hồ là đang chờ ta trở về, Trần Khải một bộ dạng lúng túng đi tới trước mặt của ta "Gia, người đã trở về a?"
Ta nhàn nhạt gật đầu, hỏi lại "Các ngươi đứng ở chỗ này làm chi?"
Trần Khải vừa muốn đáp lời, Thanh Ngô liền lên tiếng trước "Là đang chờ Hạ lão gia ngươi a, không đúng, là chờ hiền tế tương lai của Trần phủ."
Ta làm một cái mặt lạnh, nguyên lai là tới khởi binh vấn tội.

Ta có chút chán nản mà nhìn mấy người này.

Ta tự mình phẫn hận mặc kệ tất cả mà đi vào phủ.

Một đám người lại tiếp tục tụ tập ở phòng khách, Tiểu Thúy nhìn ta, con mắt ửng đỏ.

Ta không biết phải làm sao để đối mặt với một cô nương hiền thục như nàng ấy, chỉ có thể cúi đầu.

Nghe được thanh âm Tiểu Thúy khẽ run "Gia, người thực sự quyết định thành thân với Trần Ngữ Yên phải không?"
Trong mấy người này, người mà ta không thể đối mặt nhất, chính là Tiểu Thúy.


Bây giờ nàng chất vấn ta như vậy, ta vốn là nên giận, nên phát hỏa.

Nhưng là đối với Tiểu Thúy, cơn giận của ta đã sớm tan thành mây khói.

Ta hổ thẹn mà cúi đầu không dám đáp lại một câu, cho dù là một câu nói ta cũng không dám mở miệng nói.

Bởi vì lời nói của Tiểu Thúy vốn chính là sự thực, ta nên mở miệng giải thích thế nào, vốn là không có gì để giải thích.

Hết thảy những gì nàng biết đều là sự thực.

Ta vốn tưởng rằng lúc này, A Hoa sẽ lại tức giận lớn tiếng mắng ta, mặc dù nàng đã là thê tử của người khác.

Nhưng là khi ta tình nguyện ăn mắng, ta cũng không nghe được tiếng mắng chửi nào từ nàng.

Lòng ta có chút lo lắng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Thúy tràn đầy phiền muộn.

Trong lòng ta giống như bị ai đả thương, rất đau.

Hai tay nắm chặt, cắn răng, nhưng vẫn chẳng hề nói ra một câu.

Thanh Ngôn dẫn một đám người thối lui ra khỏi phòng, chỉ còn ta cùng Tiểu Thúy, hai người đứng trong phòng khách, ta có chút bối rối không biết phải làm sao.

Nhìn cửa từ từ khép lại, ta nghĩ muốn rời đi, nếu tiếp tục đợi chờ trong bầu không khí nghẹt thở như vậy, ta cảm giác quả thực ta sắp phát điên rồi.

Tiểu Thúy cũng không nói được một lời, ta cũng khép chặt đôi môi.

Tình huống như vậy không biết đã kéo dài bao lâu, cuối cùng ta chán nản mà ngồi xuống ghế.

Mở miệng nói "Tiểu Thúy, ngươi hà cớ gì phải như vậy chứ? Ngươi không phải sớm biết ta là nữ nhi hay sao? Hà cớ gì phải chịu khổ như vậy chứ?" Ta chỉ muốn chặt đứt ý niệm vốn không nên có trong đầu Tiểu Thúy, ta thật sự không thương nàng.

Tiểu Thúy cắn môi dưới, hồi lâu sau mới có âm thanh vọng lại "Gia, người có thể cưới tiểu thư Trần gia, vậy tại sao ta không thể trở thành thê tử của người.

Ta không ngại người là nữ tử, chỉ cần trong lòng người có ta là được rồi."
Ta im lặng không nói, đúng vậy! Ta làm sao lại không thể cưới nàng làm thê tử đây? Ta không ngừng ngàn lần tự vấn chính mình, vì sao không thể thích một cô nương khéo léo hoàn mỹ như Tiểu Thúy? Nhưng mà là ta không thương nàng, thì chính là không thương.

Ta cố miễn cưỡng chính mình, nhưng cũng vẫn là không thương.

Tiểu Thúy nhìn thẳng vào mắt ta, giống như là muốn đem ta nhìn thấu.

Nàng như vậy, ta thấy vô cùng xa lạ.

Ở trong mắt ta, nàng chính là một cô nương ôn nhu mềm mỏng, ăn nói nhỏ nhẹ, một cô nương dịu dàng điềm tĩnh, từ khi nào lại biến thành một người với ánh mắt cực độ sắc bén như vậy đây? Ta quay mặt qua chỗ khác, không phải vì sợ Tiểu Thúy, mà là không thích ứng.

Tiểu Thúy như vậy, chính là đã lật đổ hình tượng của nàng trong lòng ta bấy lâu, trong khoảng thời gian ngắn ta chỉ cảm thấy khó thích ứng.

Tiếng khóc của Tiểu Thúy từ từ lớn dần, làm cho đáy lòng ta hoảng loạn.

Muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt rơi trên gương mặt nàng, nhưng là cuối cùng vẫn chán nản lựa chọn ngồi trên ghế.

Cũng không biết Tiểu Thúy cuối cùng khóc đến bao lâu, cho đến khi tiếng khóc trong phòng khách biến mất, ta mới chậm rãi mở miệng "Tiểu Thúy, là ta có lỗi với ngươi! Ta không thương ngươi, cũng không có khả năng yêu ngươi! Lòng ta từ trước lúc gặp ngươi, đã sớm bị người người khác chiếm lấy.

Thực sự không thể có cách để dành ra một vị trí cho bất kỳ kẻ nào."
Thanh âm của ta như hòa vào khoảng không trong phòng khách, ta không biết Tiểu Thúy có thể nghe hiểu lấy lời của ta hay không, nhưng ta vẫn một mạch nói thẳng ra.

Nếu như nàng vẫn muốn đâm vào ngõ cụt, ta cũng không còn biện pháp nào.

Một cô nương phi thường tốt bụng như Tiểu Thúy, thực sự không nên vì người như ta mà thay đổi.

Ta nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, nhìn không chớp mắt một nữ tử không màng danh lợi như nàng, kể từ khi ta biết Tiểu Thúy có tình cảm với ta, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn Tiểu Thúy như vậy.

Trước kia mỗi lần ta đều trốn tránh, đều không thể đi đối mặt nàng.

Bây giờ, ta lại càng không có lựa chọn.


Nói, cũng đã nói ra rồi, cũng không thể xem như chưa nói gì.

Ta không hối hận lựa chọn của mình, chỉ là sợ nàng phải thương tâm.

Tiểu Thúy tránh đi ánh mắt của ta, cúi đầu.

"Gia, ta biết rồi.

Ta lui xuống trước."
Nàng cũng không có chờ ta mở miệng, mà là một bóng lưng tịch mịch rời khỏi phòng khách.

Ánh chiều tà đem bóng lưng của nàng in dài trên nền đất, rất dài.

Tâm ta chìm xuống, không phải là không thương tiếc, không phải là không lưu tâm, chỉ là không thể, không thể mà thôi.

Ta dùng hai tay che mặt, nhỏ giọng khóc sụt sùi, trong miệng nỉ non "Là lỗi của ta!"
Đứng dậy rời khỏi phòng khách, trực tiếp trở về phòng của mình, nằm dài trên giường hẹp.

Ta buồn bực, nhắm mắt lại.

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, lăn lộn trên giường, ngủ khi nào cũng không biết.

Sáng sớm ngày hôm sau rời giường, chỉ cảm thấy rất đói bụng, căn dặn nhà bếp làm một ít thức ăn bưng đến trong phòng ta.

Liền lại đi trở về phòng.

Chốc lát sau một bàn đồ ăn sáng được dọn lên, ta không động đũa, rõ ràng lúc sáng đã đói đến mức ngực muốn dính vào lưng, nhưng lúc này là một điểm muốn ăn cũng không có.

Lại sai gia đinh bưng tới một vò rượu, rượu vừa thấm vào ruột gan, cả người cảm giác như có sinh khí rót vào huyết dịch.

Ta lại càng không cố kỵ gì mà bắt đầu uống tiếp.

Trong lúc uống mơ hồ ta nhìn thấy trước mắt thoáng qua một bóng người, ta không biết người trước mắt là ai.

Nhưng là ta cảm thấy nữ tử này rất quen thuộc, trên người tỏa ra một mùi hương thoang thoảng có chút dễ ngửi.

Khiến cho ta không ngăn được chính mình mà muốn phải thân cận người nọ, ta mượn rượu mà can đảm tiến lên đem người nọ ôm vào trong ngực, cố gắng ngửi lấy mùi hương này trên cổ.

Trong thoáng chốc ta nghe được thanh âm của Trần Ngữ Yên, loại thanh âm ngọt ngào trong trẻo như chim hoàng oanh này cũng chỉ có nàng mới có thể phát ra a, thế nhưng đầu là ta đau đầu quá, thật sự rất đau.

Mí mắt nặng nề không chịu đựng nổi, hai mắt nhắm nghiền, muốn đi gặp Chu công.

***
Ta nếu như biết được chính mình nên chọn lựa thế nào, thì tốt biết bao.

Chỉ cần bỏ qua Trần Ngữ Yên, cưới Tiểu Thúy làm thê tử, có thể cả đời này của ta sẽ trôi qua trong yên bình mà hạnh phúc.

Thế nhưng, thế nhưng ta từ đầu đến cuối không biết nên làm sao bỏ qua Trần Ngữ Yên, ta yêu nàng, xem nàng như sinh mạng của ta.

Cuộc sống của ta nếu như không có nàng, ta vẫn có thể hô hấp, tim vẫn duy trì liên tục đập như trước, nhưng là yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, nhưng là đến lúc ta chết đi cuối cùng ngay cả tư vị thương tâm đau đớn cũng không hiểu được.

Nếu ta sống nhưng với bộ dạng này, như vậy so với chết đi, thì ta tồn tại trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì đâu?
Đối với những người khác, ta không phải vô tình, cũng không muốn phụ lòng ai, chỉ là trong cuộc đời của mỗi chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều người, nhưng mà người chân chính có thể khiến chúng ta dừng lại nghỉ chân, thì lại có mấy người đâu?
Nếu thật sự muốn chọn, ta ngược lại thật ra hy vọng Thanh Ngôn cùng Tiểu Thúy sẽ là tri kỉ cả đời của Hạ Tử Hân này.

Nhân sinh luôn có một người, một người khiến ngươi không cần phòng bị, khiến ngươi có thể không cần có tiền đồ, có thể không cần cố kỵ hình tượng, hay sợ lộ ra nhược điểm của mình.

Những thứ này đều không cần phải che giấu mà có thể thoải mái phô bày ở trước mặt người đó.

Nhưng mà là ta cuối cùng cũng phụ tấm chân tình của các nàng.


Đầu ta đau cảm giác tưởng chừng như sắp nứt ra, khiến cho ta thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, suy nghĩ về những ký ức có chút hư vô mờ mịt, có kiếp trước, cũng có kiếp này, nhưng đều là những ký ức không quan trọng.

Lúc ta cảm thấy vô cùng bất an, không biết là tay của người nào đặt lên cái trán nóng hực của ta, hơi lạnh từ nơi lòng bàn tay khiến cho ta dần dần an tĩnh lại.

***
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu vẫn còn chút hỗn loạn, một chút khí lực cũng không dùng được.

Chống lấy thân thể, cảm giác được hơi ấm ở bên giường, mở mắt ra.

Đập vào mắt ta chính là Trần Ngữ Yên, ta còn cho rằng chính mình vẫn chưa tỉnh rượu, cũng không biết là có phải hiện thật hay không, tay sớm đã đưa tới, vuốt ve trên gương mặt mà ta ngày nhớ đêm mong.

Lông mi thật dài của nàng khẽ động, khiến cho đáy lòng ta hoảng hốt, giống như là kẻ trộm vội vàng thu tay trở về.

Nhất thời lại cảm thấy buồn cười, không phải đây là trong mộng sao?
Nhưng là sau một hồi ngây người, đã thấy Trần Ngữ Yên tỉnh lại, nhìn thẳng vào ta chằm chằm.

Ta chống lại ánh mắt của nàng, từ từ dời xuống phía dưới, nhìn đến cánh môi đỏ thắm của nàng, cảm giác như máu huyết dâng lên trong đầu, liền chồm người qua, hôn lên đôi môi đó.

Vị ngọt nhàn nhạt từ trong cổ họng lan tràn, lưỡi khẽ cạy miệng nàng ra, liếc xẹt qua mỗi một khối lãnh địa bên trong, cùng với đinh hương chơi đùa.

Xúc cảm quá mức chân thực, giấc mộng này thật tốt.

Ta nhắm mắt lại, còn muốn tiếp tục, thì một mùi máu tươi từ trong miệng truyền đến, cảm giác đau đớn kịch liệt, khiến cho ta phải kêu lên một tiếng, vội vàng đem đầu lưỡi của mình rút lui, kết thúc một màn hôn triền miên.

Ta mờ mịt nhìn đến Trần Ngữ Yên, cảm giác đau đớn trong miệng, chân chân thực thực nói cho ta biết, tất cả không phải nằm mộng.

Ta cực kỳ buồn bực, cũng không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.

Chứng kiến gương mặt đỏ ửng của Trần Ngữ Yên, còn có chút hơi tức giận.

Ta cúi đầu, quấn lấy tấm chăn.

Hai người cũng không có mở miệng nói chuyện, ta cảm giác mình sắp muốn điên, khủng hoảng, vô phương đối diện, hối hận, lo lắng lần lượt kéo đến, tràn ngập trong mỗi tế bào trên cơ thể ta.

Ta cảm thấy thân thể mình có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Ta ảo não cắn lấy môi dưới, mãi đến cái vị tanh ấy lần nữa truyền đến thần kinh ta mới run rẩy mà mở miệng nói "Ngữ Yên, ta...!xin lỗi!"
"Ngẩng đầu lên."
Ta nghe được thanh âm nhàn nhạt của Trần Ngữ Yên, không có một chút ấm áp.

Càng làm cho ta cảm thấy sợ hãi, ta cau mày một cái.

Ngẩng đầu chống lại ánh mắt của nàng, nàng đã khôi phục vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu.

Nhưng là ta vẫn là không cách nào dẹp yên đáy lòng mình đang nổi lên một tia lo lắng.

"Hạ lão bản, về sau thỉnh tự trọng!" Sau khi nói xong liền rời khỏi phòng của ta.

Ta mê man nhìn theo hướng nàng đã sớm biến mất "Về sau...!" Nếu như ta còn không rõ ý của nàng thì nhất định sau này đừng gọi ta cái tên Hạ Tử Hân này nữa.

Ta thừa nhận ngay lúc đó ta là khổ sở, cũng rất thương tâm, càng thêm cảm giác thất bại.

Ta rời giường, thay y phục, dùng điểm tâm.

Liền hướng cửa hiệu mà đến, hôn sự của ta cùng với Trần Ngữ Yên là định vào ngày mùng năm tháng sau, cũng coi như là ngày lành tháng tốt.

Chỉ trong thời gian một ngày, toàn bộ người ở Tùy triều đều biết ta Hạ Tử Hân sắp thành thân cùng với một người vừa mới khắc chết phu quân tương lai, Tùy triều đệ nhất mỹ nữ Trần Ngữ Yên.

Chuyện bát quái dùng để giết thời gian dạng gì cũng có, ta cũng không muốn để tâm, tựa như chuyện bọn họ bàn tán cùng với ta một chút cũng không có quan hệ.

Nếu như là ngày hôm qua ta nhất định sẽ cùng họ tranh luận phải trái, nhưng là sáng nay nghe xong lời Trần Ngữ Yên nói.

Làm cho tâm ta chìm đến đáy...!
Nàng tựa hồ không muốn ta cùng nàng có tiếp xúc, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, nàng có phải là cô nương thiện lương đã cho ta một trăm lạng bạc trong Tự miếu hay không? Trong ánh mắt của cô nương kia không phải đều hàm chứa sự ôn nhu cùng dịu dàng sao? Vì sao bây giờ ta chỉ cảm thấy sự băng lãnh của nàng, ta tựa như từ trước đến giờ đều không quen biết nàng?
Một ngày rồi lại một ngày, cũng đã đến thời gian ta cùng với Trần Ngữ Yên thành thân.

Trước đó không biết đã có bao nhiêu người đến chúc phúc, cửa phủ của ta đều đã bị những người nịnh nọt này đạp phá hết rồi.

Ta vốn là dự định đóng cửa không tiếp khách, nhưng Trần gia dù sao cũng là Tùy triều đệ nhất phú hào, ta nếu như làm như vậy, chính là không để cho Trần gia mặt mũi, cũng là khiến cho chính mình ngày sau có thêm nhiều kẻ thù hơn.

Ta cần gì phải vì một việc nhỏ bé mà chặt đứt tài lộ của mình đây?
Chẳng qua là ta để cho Trần Khải đi ứng phó những người đó, mà đến mấy ngày sau, ta ngay cả cửa phủ cũng không dám ra ngoài.


Vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy được từng đạo ánh mắt nóng bỏng, khiến cho ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

Giống như bản thân ta là một chén canh hảo hạng, mà mỗi người đều muốn phân chia ta, mỗi người lấy một ít.

Ngay cả đồ dùng cho hôn lễ cùng công việc đều là Trần Khải cùng Thanh Ngôn đi xử lý, Tiểu Thúy bị ta cho nghỉ phép một đoạn thời gian, gần nhất trạng thái tinh thần của nàng càng lúc càng tệ, bất đắc dĩ ta chỉ có thể cho nàng ngừng công tác.

Mà A Hoa cũng đã mang thai, không thể mệt nhọc.

Buộc lòng ta đành phải để cho Tô Hoa cùng tiểu nhị Lý Vĩ Đức gánh vác thay thế.

Bọn họ đương nhiên không thể so với Tiểu Thúy cùng A Hoa, phần trọng trách còn lại cũng đều rơi xuống trên đầu của ta.

Cũng may là còn nhiều việc ở cửa hiệu, khiến cho ta công việc bề bộn, không có thời gian suy nghĩ tiếp về chuyện của Trần Ngữ Yên.

Có đôi khi ta có chút ngây người, sau khi tỉnh lại, dĩ nhiên không biết chính mình đã nghĩ qua cái gì.

Đối với Trần Ngữ Yên, ta cuối cùng là đem nàng đặt ở sâu trong đáy lòng, ở một vị trí tốt nhất.

Trong khoảng thời gian này, ta không có đi tìm qua nàng, nàng cũng không tìm đến ta.

Nhưng trái lại Trần Dương Hàm hai ba ngày lại tới phủ của ta, mỗi lần tới chỉ là ăn bữa cơm, những thứ khác cơ bản đều là nói lời vô ích cùng những việc quan trọng không có chút quan hệ nào.

Cũng không mở miệng nói tới Trần Ngữ Yên, ta nghĩ Trần Ngữ Yên cũng không có đem chuyện lần trước bị ta khinh bạc cùng Trần Dương Hàm nói qua.

Đối với cách làm của Trần Dương Hàm, ta thật sự là nghĩ mãi không ra, hắn gả con gái cho ta, đã là ta trèo cao.

Lúc đầu ta nên tới Trần phủ mới đúng, hắn căn bản không cần đại giá quang lâm tới Hạ phủ gặp ta, cho dù ta là tiểu tế của hắn, dù hắn có hài lòng ta như thế nào đi nữa, cũng là không cần thiết.

Hắn hành động quái dị để cho ta đau đầu cực kỳ, sợ mình có chỗ nào làm không tốt, lại sợ hắn không hài lòng ta, mỗi ngày đều phô bày ra mặt tốt nhất của chính mình biểu diễn ở trước mặt hắn.

Vừa nghĩ tới cuộc sống như vậy phải kéo dài đến sau này, ta liền không kìm nén được ức chế mà đau đầu.

Làm sao lại cấp cho ta một nhạc phụ như vậy đây?
Lúc ta mặc vào hỉ bào đỏ thẫm, ta lại không có một chút tâm tình vui vẻ nào.

Nhìn dung mạo của ta mơ hồ phản chiếu trong gương đồng, ta hoảng hốt một cái.

Thì ra ta đã rất lâu không có xem qua tướng mạo của mình trong gương rồi.

Bây giờ ta đều đã quên chính mình rốt cuộc là có tướng mạo là như thế nào.

Ta hướng về phía mình trong gương nhe răng trợn mắt mà cười, tiếu ý này là từ đáy lòng phát ra.

Không phải bởi vì hôm nay là ngày ta thành thân, càng không phải là bởi vì hôm nay người thành thân với ta là Trần Ngữ Yên, mà là vì ta nhìn thấy chính mình.

Từ một tên khất cái lột xác thành Hạ Tử Hân của bây giờ, ta mừng rỡ, ta thấy mình may mắn, càng nhiều hơn chính là cảm kích.

Cảm kích vì khi đó tiểu khất cái gặp được Trần Ngữ Yên, cảm kích là khi đó Trần Ngữ Yên có lòng dạ Bồ tát, cảm kích nàng cấp cho ta một trăm lạng bạc, cảm kích trong đầu óc của ta chính là tư tưởng của người thế kỷ 21.

Một hành vi ngây thơ của ta rước lấy tiếng cười đùa của chúng nha hoàn, các nàng ngày thường tất nhiên là không thấy được ta đây dáng dấp trẻ con như vậy.

Ngày thường ta sẽ chỉ ở trước mặt những người thân cận mà tùy tiện, nếu như có người ngoài ở đó, ta lại là làm ra bộ dáng vẻ của một vị lão gia.

Ngồi ngay thẳng, cầm lấy một ly tiểu trà, nhấp một hớp nhỏ, dáng vẻ tựa như rất hưởng thụ.

Ngồi như thế nào, đi đứng ra làm sao, ngay cả nằm úp sấp cũng phải theo khuôn mẫu.

Chỉ là đám người Tiểu Thúy mỗi khi thấy mặt này của ta, luôn luôn che miệng lại, xoay người sang chỗ khác, hai vai phát run.

Ta biết được các nàng nhất định là dưới đáy lòng hèn mọn của mình, đang cười nhạo ta.

Nếu không phải ta có định lực vô cùng tốt thì nhất định liền phun ra ly trà mới vừa uống vào.

Chỉ là cũng khổ cho lão gia đang ngồi trên ghế như ta đây, còn phải tiếp tục làm ra vẻ với hạ nhân, hảo hảo đóng tiếp vai phản diện mà tức nghẹn đến mặt mày đỏ bừng.

*****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần nhất chơi đùa nhiều quá vậy nên không có tâm tư, rất phiền lòng.

Không thể làm gì khác hơn là trước tiên khi có linh cảm văn liền viết xuống.

Áng văn này cũng không tiện viết theo hướng chính kịch, con đường phía trước thật là có nhiều khó khăn.

Ai....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương