Ánh mắt của ta không ngừng nhìn chằm chằm vào nàng, sự xuất hiện của nàng, mang đến cho ta cảm giác không chỉ là vui sướng, mà còn là rung động.

Tuy rằng ta biết với tình huống này, nàng không thể không xuất hiện, nhưng ta vô cùng vui vẻ khi nàng ra mặt.

Dù sao lần trước lúc ta đi, nàng cũng không có lộ diện.

Ta không để ý ánh mắt của mọi người, bước nhanh về phía trước, đến bên người nàng nhẹ giọng nói "Ngữ Yên." Chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng chứa rất nhiều tình cảm của ta.

Ta nhớ nàng, giờ khắc này ta vô cùng chắc chắn, ta nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ.

Nàng cũng không giống như ngày trước, gương mặt lạnh lùng, mà là khẽ mỉm cười gật đầu.

Ta hơi hoảng hốt, dù phát hiện nụ cười của nàng mang chút xa cách nhưng ta không chút để ý, chỉ cần nàng nhìn ta mà cười như vậy, ta cũng đã vui vẻ rồi.

Cõi lòng ta đầy vui sướng, muốn nắm tay nàng, lại bị nàng né tránh không chút để lại dấu vết.

Ta cười gượng thối lui về bàn bên cạnh và ngồi xuống.

Ta hiện tại không nóng nảy, cũng sẽ không lại vì chuyện này mà trốn tránh.

Ta muốn tranh thủ, dùng chính tình yêu của mình, hòa tan vào trái tim lạnh giá của nàng.

Ta mãi nguyện ý tin rằng sẽ có một ngày được nàng thật lòng đối đãi, bây giờ nó chính là động lực của ta.

Lướt nhìn những người ở trong đại sảnh, ta mới kể lại chuyện Giang Nam, mọi người nghe xong mới yên lòng.

Ta hơi nghe được Trần Ngữ Yên ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thật cao hứng, chẳng lẽ nàng đang lo lắng cho ta? Nhưng ta không có đem chuyện danh họa nói kể cho bọn họ nghe, có lẽ trong tiềm thức ta không hi vọng Trần Ngữ Yên biết tin Dương Hạo còn sống.

Để cho mọi người rời đi, tim ta muốn bay lung tung giữa không trung.

Trần Ngữ Yên thấy vậy cũng muốn rời khỏi, ta lôi kéo nàng, nói "Ngữ Yên, chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Ta cảm nhận được thân thể nàng thoáng run lên, nhưng không có tránh khỏi cánh tay của ta.

Dừng bước lại, mang theo một tia lạnh như băng nói "Ngươi cứ nói." Tựa hồ ta đã sớm quen với thái độ lạnh lùng này của nàng, bình tĩnh nói "Ta là nữ tử."
Nàng cũng không vì câu nói của ta mà cảm thấy ngạc nhiên, chỉ yên lặng nhìn ta, ta cũng không có lảng tránh, nhìn hai tròng mắt của nàng tiếp tục nói "Nhưng ta cũng thích nữ tử."
Lúc này ánh mắt của nàng mới xẹt qua một tia kinh hoảng "Hoang đường." Liền tránh khỏi tay của ta, bước nhanh rời khỏi đại sảnh.

Nhìn bóng dáng dần biến mất của nàng, lòng ta có một chút ảm đạm.

Không phải ta đã đoán được từ trước rồi sao, vì cái gì tim lại đau đến thế.

Ta đứng ở đại sảnh, thở dài một hơi, đi đến phòng khách, rồi về phòng mình, cởi áo ngoài, liền lên giường đi ngủ.

Ngày thứ hai, ta tỉnh lại, không giống như thường lệ chạy tới tiệm buôn.

Ta muốn chăm sóc Trần Ngữ Yên, muốn thân cận nàng.

Lúc ăn sáng cùng với Trần Ngữ Yên liền hỏi "Đứa bé tên gì vậy?" Khi ta rời đi, đứa bé chỉ vừa mới được sinh ra, chưa kịp đặt tên cho nàng, đây là một nỗi tiếc nuối của ta.

"Ân, đã đặt tên cho nó là Ly Hàm."
"Hạ Ly Hàm sao, ân, không tệ." Thật lòng ta cảm thấy cái tên này không tệ, tuy rằng không biết ngụ ý của cái tên này là gì, mỗi cái tên chẳng phải đều có ý nghĩa nào đó sao? Nhưng ta không dám hỏi Trần Ngữ Yên vì sao lại đặt tên đó cho đứa nhỏ này.

Chung quy là vẫn sợ liên quan đến người kia.

Trần Ngữ Yên không để họ của ta ở trước tên đứa bé, ta nghĩ nàng đem đứa bé này xem là con của Dương Hạo, hẳn là họ Dương đi.

Nhưng ta ở hiện tại sao mà cho nó họ Dương được, đứa nhỏ này của ta và Trần Ngữ Yên, chỉ có thể họ Hạ.

Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn ta một cái, gật đầu nói "Ân." Liền không thèm nhắc lại.


Xong bữa sáng, ta lại theo đuôi nàng vào trong phòng, nàng cũng không có đuổi ta đi.

Chẳng qua đang suy nghĩ gì đó.

Sau khi nhìn thấy Ly Hàm, liền bước tới ôm đứa nhỏ vào ngực, sủng nịch nói "Ly Hàm, nữ nhi ngoan của ta.

Phụ thân đã trở lại." Cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Hàm.

Trêu đùa làm cho Ly Hàm khanh khách cười không ngừng, Ly Hàm nhỏ nhắn này, tựa như được đúc ra từ một khuôn giống Trần Ngữ Yên.

Nhưng mà Ly Hàm này rất thân thiết với ta, không giống nương của nó, luôn cự tuyệt ta ngàn dặm.

Lúc ta ôm nàng, nàng cười vui vẻ, đôi tay béo tròn không ngừng quơ loạn xạ.

Đứa bé vẫn còn nhỏ nên không thể nói, chỉ biết phát ra những âm tiết ta nghe không hiểu.

Ta bế nó một hồi lâu mới giao cho Trần Ngữ Yên, nàng ôm đứa nhỏ với vẻ mặt phức tạp, lại liếc nhìn ta một cái.

Ly Hàm khi được nàng ôm qua, liền gào khóc.

Trần Ngữ Yên không giống người thường, lập tức cởi vạt áo, bắt đầu cho Ly Hàm bú sữa.

Nhưng ta ở một bên, thấy động tác này của nàng, đỏ bừng mặt, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Cuối cùng chỉ có thể là lén lút rời khỏi phòng.

Mới vừa rồi kinh hồn thoáng nhìn qua, làm cho lòng ta run mạnh hồi lâu.

Ta không biết Trần Ngữ Yên làm sao giữ dáng được như vậy, ta nhìn thấy ngực của nàng thẳng đứng mượt mà, thật sự lớn nhỏ vừa đủ, hình dạng của nó cũng rất đẹp...!
Không biết mặt của mình nóng đến bao lâu, tóm lại khi Tiểu Thúy xuất hiện trước mặt ta, ta vẫn như trước suy nghĩ đến hình ảnh kia.

Tiểu Thúy quơ quơ tay trước mặt ta hỏi "Gia, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Sao nhập tâm thế?"
Lúc này ta mới khôi phục tinh thần, bị hỏi như vậy, lại đỏ bừng mặt.

Ho khan một tiếng nói "Tiểu Thúy hả, tìm ta có chuyện gì không?"
Tiểu Thúy nhìn ta, thật lâu sau mới nói "Gia, tối hôm qua không phải ngươi nói đem Tiểu Thúy và Tiểu Vân giao cho ta và A Hoa quản giáo sao? Vì sao hai người các nàng không nghe lời ta và A Hoa nói?"
Hóa ra là tìm ta để khiếu nại Tiểu Vân và Tiểu Vũ, lòng ta không khỏi cảm thấy buồn cười, hai người kia nếu dễ dàng nghe lời thì quá tốt rồi.

Ta cười nhẹ nói với Tiểu Thúy "Bản tính của hai người họ chính là như thế, ngươi nếu sở dụng tâm một chút sẽ phát hiện chỗ tốt của các nàng.

Yên tâm đi, sau khi thân quen với các nàng, sẽ nghe lời ngươi nói thôi."
Tiểu Thúy bán tín bán nghi lui ra ngoài, ta mới phát hiện đã đến giữa trưa.

Lại chạy tới đại sảnh cùng Trần Ngữ Yên ăn cơm trưa, bây giờ ta không muốn buông tha một cơ hội nào để gần gũi với Trần Ngữ Yên cả.

Trên bàn ăn, Trần Ngữ Yên không nói gì, ta thái độ khác thường hỏi "Ly Hàm đều là do ngươi tự mình uy (đút, mớm) sữa sao? Bà vú đâu rồi?"
Ta nhớ nhà giàu luôn có bà vú chuyên môn, căn bản không cần mình tự lo.

Tuy rằng Hạ gia không phải thuộc nhà giàu lớn, nhưng có Trần gia a, hơn nữa Hạ gia ta cũng không đến nỗi ngay cả một bà vú cũng mời không nổi đi.

Ta nhớ rõ trước khi ta đi Giang Nam đã phân phó một hạ nhân, tìm một bà vú đến.

Bây giờ nghĩ mãi không ra, vì sao nàng lại tự tay mình nuôi nấng.

Lúc này Trần Ngữ Yên mới ngẩng đầu lên liếc nhìn ta một cái "Ân, đứa nhỏ này không chịu bà vú uy, chỉ có thể để một mình ta lo." Không biết có phải do nàng nhớ tới hình ảnh hồi sáng hay vì chuyện gì khác, tóm lại trên mặt hiện lên nét đỏ ửng.

Ta nhìn si mê hồi lâu mới trả lời "Nga.


Như vậy sao."
Nàng tránh ánh mắt cực nóng của ta, lại tùy ý ăn mấy món liền đứng dậy về phòng.

Ta cũng không tiếp tục dán theo nàng, ta biết đạo lý tức nước vỡ bờ, quá mức dính nàng, khả năng sẽ làm nàng cảm thấy phiền chán.

Ta phân phó phòng bếp làm chút đồ bổ đưa cho nàng, rồi đi đến tiệm buôn.

Hai người Tiểu Vân và Tiểu Vũ sau khi thấy ta tiến vào tiệm buôn liền kéo cánh tay của ta lên án "Công tử, công tử.

Chúng ta mặc kệ, hai nữ nhân kia quả là ác ma, các nàng so với tú bà ở Xuân Hương Lâu còn muốn khủng bố hơn."
Nghe xong câu nói này, ta liền cười to nói "Ha ha, làm sao vậy? Hai người các nàng là nhân vật lợi hại nhất của Hạ gia, sao đến miệng các ngươi lại biến thành ác ma rồi?"
Ta thật sự không tưởng tượng được Tiểu Thúy và A Hoa đã sử dụng thủ đoạn gì để làm cho hai người này thống hận đến như vậy, thậm chí làm cho các nàng trách mắng còn hơn cả tú bà.

"Công tử, các nàng thật sự quá đáng.

Muốn ta cùng Tiểu Vân bưng trà rót nữa cho các nàng thì cũng thôi đi, nhưng còn muốn chúng ta đến tiệm buôn quét tước từ trong ra ngoài.

Hai người bọn ta ở Xuân Hương Lâu cũng chưa từng phải bưng trà rót nước cho người ta, huống chi còn quét dọn?" Tiểu Vũ có chút oán giận nói.

Ta cố nén kích động muốn cười trong lòng, nói cũng phải, tuy hai cô nương này ở trong Xuân Hương Lâu, nhưng quả thật không chịu quá nhiều uỷ khuất.

Hồi còn ở trong đấy, đều là được nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng cũng hiểu rằng Tiểu Thuý và A Hoa khổ tâm không ít, chỉ có thể giả bộ giận dữ giáo huấn "Tiểu Thúy và A Hoa chẳng qua chỉ muốn tốt cho các ngươi, ăn khổ làm khổ, mới hơn người khác được.

Hạ gia chúng ta không cần người không có bản lĩnh, nếu hai người các ngươi chịu không nổi, lúc nào cũng có thể đi, dù sao lúc trước khi chuộc thân cho các ngươi ta đã nói rất rõ ràng, ta không ép buộc các ngươi.

Còn nếu muốn ở Hạ gia sống tốt thì hãy ngoan ngoãn nghe lời."
Hai người các nàng bỉu môi, rõ ràng vẻ mặt chính là biểu tình không hài lòng.

Nhưng do nhìn thấy khuôn mặt lạnh của ta thì không tiện phát tác, sợ hãi rụt rè lui trở về.

Sau khi đợi các nàng đi khỏi, ta mới không để ý hình tượng cười to, thật không biết cảnh tượng hai mỹ nữ phải làm những công việc của hạ nhân sẽ như thế nào.

Ta thấy cũng chỉ có Tiểu Thúy và A Hoa mới nghĩ tới phương pháp đó để dạy dỗ hai người họ mà thôi.

Thật sự là làm cho ta bội phục nha.

Sau khi xử lý tốt mọi chuyện trong tiệm buôn, mới trở về Hạ phủ, lại nghe tin Trần Ngữ Yên đã đến Trần phủ.

Lòng ta không khỏi lo lắng nghĩ đến chẳng lẽ nàng về để nói chuyện của ta cho Trần Dương Hàm biết? Nếu như đó là sự thật, vậy hậu quả sẽ như thế nào đây? Ta không thể giữ bình tĩnh ngồi trong xe ngựa, liền phân phó gã sai vặt đi đến Trần phủ.

====================
Ta lo lắng, thậm chí là sợ hãi.
Ta ở trong xe ngựa tưởng tượng đủ loại khả năng, nhưng sau khi đến Trần phủ, ta mới phát hiện Trần Ngữ Yên không có đem chuyện của ta nói cho Trần Dương Hàm, hắn gặp ta vẫn là bộ dáng hòa ái dễ gần như hồi trước.

Từ trước ta đã khá thân quen với hắn, cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên.

Dùng bữa tối ở Trần phủ xong, liền nghỉ ngơi.

Ta với Trần Ngữ Yên đương nhiên là ở trong cùng gian phòng.

Nàng với ta đều không muốn làm cho Trần Dương Hàm nhìn ra manh mối gì.

Nhưng ta thừa biết rằng Trần Ngữ Yên thật lòng không muốn ngủ cùng với ta.

Vì thế liền mở miệng nói "Ta ngủ ở trên ghế tháp* là được rồi, ngươi ngủ sớm đi." Nàng ôm đứa nhỏ Ly Hàm, thoáng nhìn ta sâu sắc nói "Cảm ơn!"

Ta cũng không cần nàng phải cám ơn, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu với nàng, dựa lưng vào trên ghế.

Nghe thanh âm nàng dỗ dành Ly Hàm ngủ, ta cũng dần dần chìm vào giấc mộng.

Ban đêm cảm thấy có chút lạnh, nhưng cũng không mở mắt, đem thân cuốn thành nửa vòng tròn, gắt gao ôm bản thân, hấp thụ độ ấm của chính mình truyền đến.

Rồi cảm giác có thứ gì đó phủ trên người mình, mới cảm thấy có chút ấm áp, ngủ yên ổn hơn một chút.

Đến sáng sớm tỉnh lại, phát hiện có đệm chăn trên người mình, khẽ cười nhìn về phía giường thấy Trần Ngữ Yên vẫn còn đang mơ màng ngủ, đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Ngữ Yên.

Thấy đứa nhỏ Ly Hàm đã nhanh mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm ta không nháy mắt.

Ta cười cười với nàng, nàng liền khanh khách cười không ngừng, hai tay quơ ra loạn xạ.
Một đứa bé đáng yêu như thế, ta nhịn không được liền muốn ôm nàng, động tác trên tay luôn so với đầu ta nhanh hơn.

Ta cúi người xuống, ngửi được mùi hương tản ra từ trên người Trần Ngữ Yên, sau một hồi mê luyến, mới ôm lấy Ly Hàm.

Vừa ôm Ly Hàm rời giường, Trần Ngữ Yên liền tỉnh lại nhìn chằm chằm ta không dời ánh mắt.

Bị nàng nhìn như thế ta có chút mất tự nhiên nói "Ta thấy Ly Hàm đã tỉnh, liền ôm nó đi tới lui một chút."
Bộ dáng nàng vẫn như trước lim dim buồn ngủ, xiêm y không chỉnh tề, ta đoán là do tối hôm qua đã phải chăm sóc đứa bé đi, cổ áo có chút mở rộng, ta tự giác dời ánh mắt đi, nhưng trên mặt dường như ứ máu, ta nghĩ khuôn mặt của mình lúc này nhất định là đỏ bừng.

Nàng cũng tựa hồ phát hiện bất thường, cúi đầu nhìn vạt áo của mình, liền cuống quít sửa sang lại.

Trên mặt dần dần đỏ ửng hơn.

Ta lúng túng ôm Ly Hàm xoay người đi đến ghế tháp của mình.

Cảm thấy nàng đã chỉnh sửa lại bình thường rồi, mới xoay người ôm Ly Hàm đối diện với nàng "Ngươi cứ rửa mặt chải đầu trước đi, Ly Hàm để ta ôm cho."
Nàng cúi đầu nói với ta một tiếng cám ơn xong liền đi đến trước cái gương đặt cạnh giường chải tóc, ta âm thầm cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên kể từ khi thành thân Trần Ngữ Yên biểu lộ ngượng ngùng như vậy ở trước mặt ta, đúng là có dáng dấp thiếu nữ.

Nhưng mà, ta rất thích bộ dáng này của nàng.

Ta ôm Ly Hàm trêu đùa, kiếp trước ta có thể nói là người không mấy hứng thú với con nít, cho nên cũng sẽ không thân cận với chúng.

Ấy vậy mà có mấy đứa trẻ họ hàng rất thích bám dính ta, ta cũng chẳng biết vì sao.

Không biết có phải do lúc trước hiếm khi tiếp xúc với lũ con nít, hoặc vì lý do nào khác, tóm lại bây giờ ta lại rất thích Ly Hàm.

Cũng may nó nể tình ta, ta làm mặt quỷ nó liền cười khanh khách không ngừng, lúc thì quơ đôi tay nhỏ bé loạn xạ.
Trong lúc ta đang vui đùa, Trần Ngữ Yên đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi đến bên cạnh ta nói "Ly Hàm giao cho ta, ngươi cũng nên rửa mặt đi."
Ta ngẩng đầu đối diện ánh mắt nàng, thấy nàng hơi né tránh, cũng không nói gì nữa.

Đem Ly Hàm giao cho nàng, sau một phen chảy tóc rửa mặt sạch sẽ, liền đi tới trước cửa nói với Trần Ngữ Yên "Đi thôi.

Nên dùng bữa rồi."
Nàng không nói gì thêm, ôm Ly Hàm lặng lẽ đi theo sau ta, cùng nhau đi đến đại sảnh.

Trần Dương Hàm và Tô Bách Cầm đã sớm ngồi vào chỗ của mình ở đại sảnh, thấy ta và Trần Ngữ Yên tiến vào, liền mỉm cười hòa ái.

Trần Ngữ Yên đem Ly Hàm giao cho nha hoàn ở bên cạnh, cùng ta đi dâng trà cho hai người họ.
Sau khi kính trà xong, Tô Bách Cầm nhận Ly Hàm từ trong tay của nha hoàn, đối với ta thì khiển trách "Tử Hân à, ta biết ngươi có nhiều chuyện phải làm, nhưng ngươi cũng phải chừa chút thời gian để ở bên cạnh chăm sóc Trần Ngữ Yên và Dương Hàm chứ, ngươi xem ngươi làm cha kiểu gì, nữ nhi vừa mới chào đời liền đi ra ngoài lâu như vậy."
Ta chưa kịp mở miệng nói, Trần Dương Hàm đã nghiêm trang nói với Tô Bách Cầm "Đàn bà thì biết cái gì, nam nhân nên lấy sự nghiệp làm chủ, chuyện ở Giang Nam ta cũng hiểu rõ, đó là một chuyện lớn, Tử Hân làm sao không xử lý được?" Nói xong sau lại quay đầu nhìn ta "Tử Hân, chớ bận tâm đến nhạc mẫu của ngươi, nàng chẳng qua chỉ hồ ngôn loạn ngữ**.

Lần này chuyện lớn như thế, trước đó ngươi vì sao không chịu thương lượng với ta một chút?"
(**): Nói bậy, nói nhảm
Tô Bách Cầm không nói gì, nhưng ta thì lúng túng muốn chết, trong lòng căng thẳng gay gắt.
Ta nói với hai người họ "Thưa cha mẹ, chuyện lần này, quả thật ta đã giải quyết không thỏa đáng.

Nhưng nó xảy ra quá đột ngột, không có thời gian để nói cho hai người.

Trong khoảng thời gian trước đành phải nhờ hai người chiếu cố Trần Ngữ Yên rồi."
Tô Bách Cầm vừa lòng gật đầu, nhưng Trần Dương Hàm lại trầm mặc, không nói gì, chính là dùng ánh mắt không hiểu nhìn ta.

Ta có chút sợ hãi né tránh ánh mắt dò xét của hắn.

Trong lòng lúc nào cũng lo lắng, nếu Trần gia biết chuyện xảy ra ở Giang Nam là do Dương Hạo làm, kết quả sẽ như thế nào đây? Ta không dám tưởng, lại càng không dám mạo hiểm đem điều này nói cho Trần Dương Hàm.

"Tử Hân, lại đây, nhìn đứa nhỏ này, nó lớn lên nhất định sẽ giống như Trần Ngữ Yên." Tô Bách Cầm cười với ta nói.


Ta tiến đến trước người Tô Bách Cầm, lấy tay sờ gò má nhỏ nhắn của Ly Hàm nói "Ân, Ly Hàm lớn lên không biết sẽ mê hoặc chết bao nhiêu người.

Cha nó cũng bị mẹ của nó làm cho mê chết rồi."
Nghe ta nói xong, Trần Dương Hàm và Tô Bách Cầm đều cao giọng cười ha hả.

Nhưng ta không có cười, còn Trần Ngữ Yên ở bên cạnh cũng không, vẻ mặt phức tạp nhìn ta.

Ta không để ý đến nàng, đưa tay ôm Ly Hàm trở về, hôn một cái.

Nàng lại cười khanh khách.
Trần Dương Hàm thấy ta trêu đùa với Ly Hàm, cất cao giọng nói "Đứa nhỏ này thực không có lương tâm, cha mình trở lại liền không cần ông bà ngoại nữa.

Trước kia ta làm thế nào cũng không thấy nàng cười vài lần.

Bây giờ nhìn thấy Tử Hân liền cười không ngừng."
Nghe nói thế ta âm thầm cười vui vẻ, nói với Trần Dương Hàm "Phụ thân à, Ly Hàm chính là con gái của ta cơ mà!"
Trần Dương Hàm với Tô Bách Cầm nghe xong cũng cười một trận, ta không hiểu mình đã nói sai cái gì, liền nhìn về phía Trần Ngữ Yên, nàng cũng là một vẻ mặt buồn bực nhìn ta.

Hai người cười hồi lâu sau, Tô Bách Cầm mới nói "Tử Hân a, đừng nói ngươi vì chuyện này mà ăn giấm chua nhé?"
Nhất thời ta hiểu vì sao trước đó hai người họ cười, trên mặt đỏ bừng cười gượng nói "Phụ mẫu, các ngươi..." Liền không biết phải nói gì.

Bởi vì bọn họ gặp bộ dáng quẫn bách của ta, lại cười thêm một lần nữa.

Cuối cùng vẫn là Trần Ngữ Yên giúp ta hóa giải tình cảnh lúng túng này.

Dùng xong đồ ăn sáng, ta liền dẫn Trần Ngữ Yên lên xe ngựa.

Ở trên xe, ta vậy mà có chút câu nệ, ngồi một chỗ không nhúc nhích.

Bầu không khí bên trong xe ngựa có chút quỷ dị, ta nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng đành đem lo lắng của mình nói ra miệng."Ngữ Yên, ngươi vì sao...!Vì sao không có đem thân phận chân thực của ta nói cho phụ mẫu?"
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái sau đó thở dài nói "Để làm gì? Cho dù tố cáo ngươi tống cổ ra khỏi cửa, sau khi ly hôn, ta chẳng phải cũng sẽ gả cho người khác sao?"
Ta nhìn nàng, không biết sửng sốt mất bao lâu.

Tóm lại, khi đến Hạ phủ, thanh âm xa phu vang lên, ta mới bừng tỉnh, xuống xe ngựa, đưa tay qua ôm đứa nhỏ Ly hàm, để cho Yến nhi giúp Trần Ngữ Yên xuống xe.

Ta đi đến bên nàng, nhưng không giao Ly Hàm lại cho nàng, mà cùng nàng đi sóng vai, nhẹ giọng nói "Ngữ Yên, ta...!Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt!" Ngữ khí kiên định vượt quá mức tưởng tượng của ta.

Ta nghĩ ta yêu nàng một cách hèn mọn, nhưng cũng là vĩ đại.

Ta cảm giác được thân thể nàng hơi chấn động một chút, nhưng không có động tác lớn nào, vẫn theo cước bộ của ta tiếp tục đi vào phủ.

"Thanh Ngôn." Ta vừa vào đại sảnh, thì thấy nàng đang ngồi trên ghế uống nước trà.

"Gia." Nàng cười cười với ta.

Lại xoay người cung kính với Trần Ngữ Yên "Bái kiến phu nhân."
Trần Ngữ Yên khẽ mỉm cười với nàng, tiếp nhận Ly Hàm trong tay ta, nói "Để ta mang con về phòng trước."
Ta gật đầu nói "Ngươi cẩn thận chút.

Yến nhi, dìu phu nhân trở về phòng đi."
Thấy hai người đã đi xa, ta mới quay về kế sách "Thanh Ngôn, lúc viết những thứ đó ngươi đã đi đâu?" Kể từ khi trở về Tử Thành đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Thanh Ngôn.

"Gia, ta có việc muốn bẩm báo, nơi này..." Ta hiểu ý tứ của nàng, cũng nóng lòng muốn biết nàng muốn nói chuyện gì.

Bước nhanh đến thư phòng, Thanh Ngôn theo sát ở phía sau ta.

"Nói đi." Ta đi vào thư phòng, ngồi xuống.

Nàng nhẹ nhàng đóng cửa, rồi mới đi đến bên người ta, nghiêng người đến trước mặt ta, đè thấp thanh âm, ở bên tai ta nói nhỏ.

Ta nghe xong kinh hãi, nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp, ta biết nếu không có mười phần chắc chắn, Thanh Ngôn sẽ không đem chuyện này nói với ta.

Hiện tại thì thế nào đây? Lại nên làm sao bây giờ?
===+====
(*): Ghế tháp nôm có hình dạng như thế này:
.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương