Tiểu Khắc Tinh
-
Chương 52: Bị chụp trộm
Chờ đến khi nữ giám đốc kia không còn lý do gì để ở lại thì tâm trạng của Đinh Thiển vui vẻ hơn nhiều.
Hai người vào thang máy lên thẳng tầng 8 của rạp chiếu phim.
Vé xem phim là do Đinh Thiển mua trực tiếp, lúc chọn giữa ghế VIP và ghế tình nhân thì cô lấy lý do “Ghế tình nhân rộng hơn” để thuyết phục bản thân mình.
Nhưng đến lúc soát vé, vẻ mặt nở nụ cười ranh mãnh của Cố Cảnh Sâm khiến cô vô thức chột dạ.
“Ghế loại này rộng hơn.”
Đến trước phòng chiếu, Đinh Thiển vẫn còn cố gắng giải thích cho Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, anh biết rồi.”
Đinh Thiển chưa kịp nói tiếp thì cô lại nghe thấy người đàn ông phía sau bổ sung thêm một câu:
“Chắc chắn không phải vì em có mục đích khác đâu.”
“….”
Đinh Thiển cắn nhẹ môi, cười trừ: “Thật ra cũng vì em nghĩ cho đàn anh Cố đó thôi.”
Anh vừa nghe cách xưng hô này thì đã nhận ra ngôi sao nhỏ của anh không kiềm chế được phải phản kích.
Anh cũng không nhẫn tâm làm khó cô, chỉ cười hỏi: “Thế sao, lo lắng cho anh thế nào?”
Đinh Thiển cười yếu ớt, đôi mắt cong như vầng trăng non.
“Anh nói xem nếu tụi mình ngồi ghế bình thường, thật ra em không sao… Nhưng nếu trong rạp chiếu phim tối như vậy, nhỡ đàn anh Cố bị người bên cạnh sàm sỡ, vậy phải làm thế nào?”
Ngoài dự kiến của Đinh Thiển, Cố Cảnh Sâm nghe xong cũng không phản bác lại, còn gật gù rất đồng ý.
Nụ cười của Đinh Thiển tắt ngấm, cô có cảm nhận anh sắp tung chiêu lớn.
Quả nhiên, sau khi soát vé vào phòng xong, nhân lúc đằng trước và sau không có ai, Cố Cảnh Sâm đè cô ở góc ngoặt tối đen.
Hơi thở ấm áp sát bên tai cô, lại thêm giọng cười trầm thấp khiêu gợi.
“Đợi lát nữa cô Đinh ngồi cạnh ngay muốn thả dê anh thì nhớ giơ cao đánh khẽ nhé.”
Đinh Thiển: “….”
Giọng nói trầm khàn vang lên trong bóng tối như muốn giết chết lý trí, dù tư duy của Đinh Thiển linh hoạt đến mấy nhưng khi hơi thở mập mờ ấy phả lên tai cô thì cô không thể nghĩ ra được câu nói phản bác nào, chỉ còn lại cảm giác gương mặt mình càng nóng lên.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân vào phòng chiếu cách đó không xa, cổ tay của Đinh Thiển cứng đờ, sau đó được anh khẽ cười kéo ra khỏi chỗ ngoặt tối đen và đi vào trong phòng.
Mãi đến sau khi mở màn được hai phút, sự chú ý của Đinh Thiển mới trở lại màn hình lớn.
Phim là do Đinh Thiển chọn, sau khi tham khảo ý kiến “Tùy em” của Cố Cảnh Sâm thì đã không chút do dự chọn một bộ phim huyền huyễn có đánh giá khá tốt.
Tuy có cái mác “Huyền huyễn” này nhưng xưa nay yếu tố hoang đường không có mấy phần.
Trong khu VIP dành cho các đôi tình nhân, chỉ có ghế của Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm là có người ngồi.
Mà bộ phim này cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người…
Trong một tiếng rưỡi chiếu phim, các chi tiết lần lượt lên sàn, tiết tấu càng lúc càng nhanh, các mâu thuẫn cũng nối nhau xuất hiện.
Vì vậy, trong chiếc ghế tình nhân duy nhất có người ngồi, cô gái ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, vừa thấy phim đến chỗ gay cấn thì đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, hô hấp dồn dập hơn.
Người đàn ông bên cạnh một tay chống má, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn người con gái bên cạnh.
Đến khi bộ phim kết thúc, Đinh Thiển vui vẻ đi ra sảnh, trông mặt đầy vẻ hưng phấn.
Cô vừa chuẩn bị quay sang trao đổi với Cố Cảnh Sâm về cảm nhận sau khi xem phim thì lại thấy anh hiếm khi lướt điện thoại như đang xem gì đó.
“Anh đang làm gì thế?”
Đinh Thiển tò mò hỏi.
Cố Cảnh Sâm nhìn cô, mỉm cười: “Đánh giá phim.”
Hai mắt Đinh Thiển sáng lên: “Anh đánh giá thế nào?”
“Lực hấp dẫn quá cao, đánh giá xấu.”
“………”
Hai người rời khỏi rạp chiếu phim, còn một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa.
“Đi shopping một lát không anh?” Đinh Thiển đứng trước cửa kính trong suốt, đặt tay lên chỗ mở rồi đẩy vào: “Hôm nay không nhiều người đi mua sắm lắm, đúng là dịp tốt để đi dạo.”
“Ừm.”
Đinh Thiển thấy thế bèn kéo Cố Cảnh Sâm đi qua sảnh, đến thẳng thang cuốn.
Hai người đi lướt qua hai tầng đồ ăn rồi đến tầng năm, cửa hàng ngay cạnh thang cuốn là một cửa hàng chuyên đồ trang sức.
Hai mắt của Đinh Thiển không nhìn chuẩn bị đi tiếp, sau đó lại đột nhiên bị người bên cạnh kéo lại.
Cô khó hiểu nhìn Cố Cảnh Sâm.
Cô Cảnh Sâm khẽ cười: “Anh nghĩ mãi về quà năm mới, hay mua ở đây luôn nhé?”
“….” Đinh Thiển do dự nhìn về phía mặt tiền của cửa hàng, chỉ tay: “Ở đây ạ?”
“Đúng vậy.”
Cố Cảnh Sâm cười gật đầu, nắm tay Đinh Thiển bước vào.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiến về phía họ.
“Xin chào, quý khách cần gì ạ?”
“….”
Đây là lần đầu tiên ĐInh Thiển đặt chân vào cửa hàng trang sức nên cô quay đầu nhìn Cố Cảnh Sâm bên cạnh.
Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch miệng: “Chúng tôi muốn mua một cặp nhẫn đôi.”
Cô nhân viên đang khom lưng chợt ngẩng đầu lên nhìn Cố Cảnh Sâm: “Vâng thưa anh, mời hai người……”
Cô ta đang nói thì chợt khựng lại.
Đinh Thiển thở dài trong lòng.
“Anh có phải là Diva trong quảng cáo của WANNA & BEST không ạ?”
Cô nhân viên tiếp khách vui mừng: “Anh chờ một lát, tôi đi mời quản lý của bọn tôi ra.”
Cô nhân viên tiếp khách mặc váy ngắn, mang giày cao, vậy mà chẳng tốn chút sức nào đã đứng lên chạy như bay.
Đinh Thiển thấy bóng dáng của cô gái kia thì nhướng mày: “Anh chắc chắn bọn mình không cần rời đi trước chứ?”
“Không cần đâu.” Cố Cảnh Sâm từ chối ngay lập tức: “Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, dù sao cũng không thể bỏ dở giữa chừng được.”
“Món quà đầu tiên? Anh tặng rồi mà.” Đinh Thiển đáp lời.
“….”
Cố Cảnh Sâm không hiểu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe nhìn Đinh Thiển.
Đôi mắt hạnh của Đinh Thiển cong lên: “Anh đặt quả táo trên bàn ở căng tin số ba đó —- Anh quên rồi sao?”
Cố Cảnh Sâm bật cười, gật đầu.
“Đúng vậy, anh quên rồi.”
ĐInh Thiển cười đắc ý, cuối cùng cũng hòa nhau. Tiếng bước chân từ xa đã đến chỗ hai người.
“Anh có phải là Diva không?”
Người tới hiển nhiên là quản lý của cửa hàng, cô ta nhìn Cố Cảnh Sâm tràn đầy vui sướng và tính kế.
Đinh Thiển không chút nghi ngờ —– Chuyện đối phương đang nghĩ đến chuyện lợi dụng lần ghé thăm này của Cố Cảnh Sâm để quảng cáo.
…Xem ra lát nữa cô phải thông báo với bố một tiếng, nếu không cứ đến mỗi cửa hàng lại gặp một quản lý cửa hàng thế này thì thật sự rất mệt!!!
Quản lý cửa hàng bên này đã nhiệt tình lên tiếng.
“Anh vào cửa hàng quả thực là vinh hạnh của chúng tôi, không biết anh muốn chọn đồ trang sức thế nào? Tôi có thể để giá chiết khấu ưu đãi cho anh…..”
Quản lý cửa hàng nói liên tục một hồi, chợt ánh mắt dừng trên người Đinh Thiển: “Đây này là bạn gái của anh phải không? Đúng là trai tài gái sắc!”
Đinh Thiển đã mất kiên nhẫn với người quản lý này này, nghe vậy thì cười khẽ.
“Tôi nào dám so sánh với anh ấy.”
“….”
Quản lý cửa hàng xấu hổ dừng lại.
Cố Cảnh Sâm bật cười.
“Chiết khấu ưu đãi thì không cần, chúng tôi muốn chọn một cặp nhẫn đôi.”
“Vâng, không thành vấn đề, mời anh theo tôi đến đây.”
Quản lý lập tức xoay người ra chỗ khác, nhiệt tình dẫn đường cho hai người.
Thế là hai người cùng nhau tới gian hàng đồ tình nhân.
“Tiểu Mạc.”
Quản lý nói với nhân viên đứng sau quầy.
Cô gái được gọi là “Tiểu Mạc” trông không lớn lắm, nghe thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng bình tĩnh lại, không tiếp tục nhìn Cố Cảnh Sâm nữa.
Trên mặt cô gái kia ửng hồng, khom người chào rồi mở tủ kính ra, sau đó lấy hai dãy nhẫn.
“Đây là kiểu nhẫn đôi mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi.”
Giọng cô gái lí nhí, tầm mắt Cố Cảnh Sâm hoàn toàn đặt vào cặp nhân kia, Đinh Thiển cũng đứng bên cạnh không hiện chút cảm xúc nào.
Gương mặt của cô gái bán hàng đỏ ửng lên, còn những người khác trong cửa hàng cũng không e dè, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên cạnh cô.
… Tốt lắm.
Đinh Thiển nghĩ thầm.
….. Đi dạo phố, cơm còn chưa ăn mà đã uống dấm no rồi.
“Em xem kiểu dáng của cặp này thế nào?”
Cố Cảnh Sâm lấy một chiếc nhẫn ra, đặt trước mặt Đinh Thiển, sau đó nhìn cô.
Anh chợt ngẩn người: “Làm sao thế?”
——- Sao dáng vẻ của ngôi sao nhỏ nhà anh lại không vui rồi?
“…..”
Đinh Thiển vô cảm nhìn anh.
Nghĩ lại cũng không phải lỗi của Cố Cảnh Sâm, cô chỉ đành rầu rĩ nhìn chiếc nhẫn trong tay anh.
Chiếc nhẫn này nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh, hiển nhiên là kiểu của nữ.
Chiếc nhẫn nữ được thiết kế rất xinh đẹp, trên đó có nửa trái tim được khảm bằng một viên kim cương nhỏ lấp lánh.
Đinh Thiển nhìn sang chiếc nhẫn nam kia, nó cũng có nửa trái tim còn lại và cũng được khảm bằng kim cương.
“Đẹp lắm.”
Đinh Thiển gật đầu.
Đáy mắt Cố Cảnh Sâm hiện lên ý cười.
“Vậy tụi mình đeo thử nhé?”
“Vâng.”
Đinh Thiển trả lời.
Một lát sau, sau khi chọn kích cỡ phù hợp, Cố Cảnh Sâm lập tức bảo người bán hàng gói lại.
Nhưng đến trước khi trả tiền, quản lý lại cười tủm tỉm nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Diva, không biết tôi có thể chụp chung một tấm với anh được không?”
“….”
Ánh mắt Đinh Thiển lạnh lùng.
Cố Cảnh Sâm cũng không bất ngờ, khẽ nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay quản lý rồi gật đầu: “Được.”
Quản lý lập tức chớp mắt với nhân viên, ý bảo họ cầm điện thoại ra.
Cô ta cười tủm tỉm đứng bên cạnh Cố Cảnh Sâm.
Đinh Thiển đứng bên cạnh suy nghĩ hai giây, ngay trước khi nhân viên cửa hàng bấm máy thì cô tiến lên.
“Tôi cũng chụp.”
Quản lý bất ngờ, nhưng chợt nghĩ tới cái gì, bèn lập tức vui vẻ đồng ý.
Sau khi ba người “Vui vẻ” chụp ảnh thì Cố Cảnh Sâm đi thanh toán tiền rồi cầm túi cùng Đinh Thiển ra khỏi cửa hàng.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa hàng trang sức, nụ cười trên mặt Đinh Thiển lập tức biến mất.
Cô lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số.
“Bố, bạn trai con vừa bị một quản lý cửa hàng lôi kéo chụp hình dưới danh nghĩa tập đoàn, chắc chắn sau đó dùng để PR…. Bố không quan tâm ạ?”
Bên kia nói gì đó, Đinh Thiển uyển chuyển tỏ vẻ “Con biết rồi” nhưng lại nở một nụ cười giảo hoạt.
“… Đúng vậy, con biết anh ấy là nghệ sĩ thì đây là chuyện bình thường không tránh được… Nhưng mà vừa nãy quản lý kia còn kéo cả con vào… Tất cả hình đều có mặt của con nữa đó.”
Cố Cảnh Sâm ở bên cạnh ngẩn người, không khỏi bật cười.
Hai người vào thang máy lên thẳng tầng 8 của rạp chiếu phim.
Vé xem phim là do Đinh Thiển mua trực tiếp, lúc chọn giữa ghế VIP và ghế tình nhân thì cô lấy lý do “Ghế tình nhân rộng hơn” để thuyết phục bản thân mình.
Nhưng đến lúc soát vé, vẻ mặt nở nụ cười ranh mãnh của Cố Cảnh Sâm khiến cô vô thức chột dạ.
“Ghế loại này rộng hơn.”
Đến trước phòng chiếu, Đinh Thiển vẫn còn cố gắng giải thích cho Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, anh biết rồi.”
Đinh Thiển chưa kịp nói tiếp thì cô lại nghe thấy người đàn ông phía sau bổ sung thêm một câu:
“Chắc chắn không phải vì em có mục đích khác đâu.”
“….”
Đinh Thiển cắn nhẹ môi, cười trừ: “Thật ra cũng vì em nghĩ cho đàn anh Cố đó thôi.”
Anh vừa nghe cách xưng hô này thì đã nhận ra ngôi sao nhỏ của anh không kiềm chế được phải phản kích.
Anh cũng không nhẫn tâm làm khó cô, chỉ cười hỏi: “Thế sao, lo lắng cho anh thế nào?”
Đinh Thiển cười yếu ớt, đôi mắt cong như vầng trăng non.
“Anh nói xem nếu tụi mình ngồi ghế bình thường, thật ra em không sao… Nhưng nếu trong rạp chiếu phim tối như vậy, nhỡ đàn anh Cố bị người bên cạnh sàm sỡ, vậy phải làm thế nào?”
Ngoài dự kiến của Đinh Thiển, Cố Cảnh Sâm nghe xong cũng không phản bác lại, còn gật gù rất đồng ý.
Nụ cười của Đinh Thiển tắt ngấm, cô có cảm nhận anh sắp tung chiêu lớn.
Quả nhiên, sau khi soát vé vào phòng xong, nhân lúc đằng trước và sau không có ai, Cố Cảnh Sâm đè cô ở góc ngoặt tối đen.
Hơi thở ấm áp sát bên tai cô, lại thêm giọng cười trầm thấp khiêu gợi.
“Đợi lát nữa cô Đinh ngồi cạnh ngay muốn thả dê anh thì nhớ giơ cao đánh khẽ nhé.”
Đinh Thiển: “….”
Giọng nói trầm khàn vang lên trong bóng tối như muốn giết chết lý trí, dù tư duy của Đinh Thiển linh hoạt đến mấy nhưng khi hơi thở mập mờ ấy phả lên tai cô thì cô không thể nghĩ ra được câu nói phản bác nào, chỉ còn lại cảm giác gương mặt mình càng nóng lên.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân vào phòng chiếu cách đó không xa, cổ tay của Đinh Thiển cứng đờ, sau đó được anh khẽ cười kéo ra khỏi chỗ ngoặt tối đen và đi vào trong phòng.
Mãi đến sau khi mở màn được hai phút, sự chú ý của Đinh Thiển mới trở lại màn hình lớn.
Phim là do Đinh Thiển chọn, sau khi tham khảo ý kiến “Tùy em” của Cố Cảnh Sâm thì đã không chút do dự chọn một bộ phim huyền huyễn có đánh giá khá tốt.
Tuy có cái mác “Huyền huyễn” này nhưng xưa nay yếu tố hoang đường không có mấy phần.
Trong khu VIP dành cho các đôi tình nhân, chỉ có ghế của Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm là có người ngồi.
Mà bộ phim này cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người…
Trong một tiếng rưỡi chiếu phim, các chi tiết lần lượt lên sàn, tiết tấu càng lúc càng nhanh, các mâu thuẫn cũng nối nhau xuất hiện.
Vì vậy, trong chiếc ghế tình nhân duy nhất có người ngồi, cô gái ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, vừa thấy phim đến chỗ gay cấn thì đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, hô hấp dồn dập hơn.
Người đàn ông bên cạnh một tay chống má, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn người con gái bên cạnh.
Đến khi bộ phim kết thúc, Đinh Thiển vui vẻ đi ra sảnh, trông mặt đầy vẻ hưng phấn.
Cô vừa chuẩn bị quay sang trao đổi với Cố Cảnh Sâm về cảm nhận sau khi xem phim thì lại thấy anh hiếm khi lướt điện thoại như đang xem gì đó.
“Anh đang làm gì thế?”
Đinh Thiển tò mò hỏi.
Cố Cảnh Sâm nhìn cô, mỉm cười: “Đánh giá phim.”
Hai mắt Đinh Thiển sáng lên: “Anh đánh giá thế nào?”
“Lực hấp dẫn quá cao, đánh giá xấu.”
“………”
Hai người rời khỏi rạp chiếu phim, còn một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa.
“Đi shopping một lát không anh?” Đinh Thiển đứng trước cửa kính trong suốt, đặt tay lên chỗ mở rồi đẩy vào: “Hôm nay không nhiều người đi mua sắm lắm, đúng là dịp tốt để đi dạo.”
“Ừm.”
Đinh Thiển thấy thế bèn kéo Cố Cảnh Sâm đi qua sảnh, đến thẳng thang cuốn.
Hai người đi lướt qua hai tầng đồ ăn rồi đến tầng năm, cửa hàng ngay cạnh thang cuốn là một cửa hàng chuyên đồ trang sức.
Hai mắt của Đinh Thiển không nhìn chuẩn bị đi tiếp, sau đó lại đột nhiên bị người bên cạnh kéo lại.
Cô khó hiểu nhìn Cố Cảnh Sâm.
Cô Cảnh Sâm khẽ cười: “Anh nghĩ mãi về quà năm mới, hay mua ở đây luôn nhé?”
“….” Đinh Thiển do dự nhìn về phía mặt tiền của cửa hàng, chỉ tay: “Ở đây ạ?”
“Đúng vậy.”
Cố Cảnh Sâm cười gật đầu, nắm tay Đinh Thiển bước vào.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiến về phía họ.
“Xin chào, quý khách cần gì ạ?”
“….”
Đây là lần đầu tiên ĐInh Thiển đặt chân vào cửa hàng trang sức nên cô quay đầu nhìn Cố Cảnh Sâm bên cạnh.
Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch miệng: “Chúng tôi muốn mua một cặp nhẫn đôi.”
Cô nhân viên đang khom lưng chợt ngẩng đầu lên nhìn Cố Cảnh Sâm: “Vâng thưa anh, mời hai người……”
Cô ta đang nói thì chợt khựng lại.
Đinh Thiển thở dài trong lòng.
“Anh có phải là Diva trong quảng cáo của WANNA & BEST không ạ?”
Cô nhân viên tiếp khách vui mừng: “Anh chờ một lát, tôi đi mời quản lý của bọn tôi ra.”
Cô nhân viên tiếp khách mặc váy ngắn, mang giày cao, vậy mà chẳng tốn chút sức nào đã đứng lên chạy như bay.
Đinh Thiển thấy bóng dáng của cô gái kia thì nhướng mày: “Anh chắc chắn bọn mình không cần rời đi trước chứ?”
“Không cần đâu.” Cố Cảnh Sâm từ chối ngay lập tức: “Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, dù sao cũng không thể bỏ dở giữa chừng được.”
“Món quà đầu tiên? Anh tặng rồi mà.” Đinh Thiển đáp lời.
“….”
Cố Cảnh Sâm không hiểu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe nhìn Đinh Thiển.
Đôi mắt hạnh của Đinh Thiển cong lên: “Anh đặt quả táo trên bàn ở căng tin số ba đó —- Anh quên rồi sao?”
Cố Cảnh Sâm bật cười, gật đầu.
“Đúng vậy, anh quên rồi.”
ĐInh Thiển cười đắc ý, cuối cùng cũng hòa nhau. Tiếng bước chân từ xa đã đến chỗ hai người.
“Anh có phải là Diva không?”
Người tới hiển nhiên là quản lý của cửa hàng, cô ta nhìn Cố Cảnh Sâm tràn đầy vui sướng và tính kế.
Đinh Thiển không chút nghi ngờ —– Chuyện đối phương đang nghĩ đến chuyện lợi dụng lần ghé thăm này của Cố Cảnh Sâm để quảng cáo.
…Xem ra lát nữa cô phải thông báo với bố một tiếng, nếu không cứ đến mỗi cửa hàng lại gặp một quản lý cửa hàng thế này thì thật sự rất mệt!!!
Quản lý cửa hàng bên này đã nhiệt tình lên tiếng.
“Anh vào cửa hàng quả thực là vinh hạnh của chúng tôi, không biết anh muốn chọn đồ trang sức thế nào? Tôi có thể để giá chiết khấu ưu đãi cho anh…..”
Quản lý cửa hàng nói liên tục một hồi, chợt ánh mắt dừng trên người Đinh Thiển: “Đây này là bạn gái của anh phải không? Đúng là trai tài gái sắc!”
Đinh Thiển đã mất kiên nhẫn với người quản lý này này, nghe vậy thì cười khẽ.
“Tôi nào dám so sánh với anh ấy.”
“….”
Quản lý cửa hàng xấu hổ dừng lại.
Cố Cảnh Sâm bật cười.
“Chiết khấu ưu đãi thì không cần, chúng tôi muốn chọn một cặp nhẫn đôi.”
“Vâng, không thành vấn đề, mời anh theo tôi đến đây.”
Quản lý lập tức xoay người ra chỗ khác, nhiệt tình dẫn đường cho hai người.
Thế là hai người cùng nhau tới gian hàng đồ tình nhân.
“Tiểu Mạc.”
Quản lý nói với nhân viên đứng sau quầy.
Cô gái được gọi là “Tiểu Mạc” trông không lớn lắm, nghe thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng bình tĩnh lại, không tiếp tục nhìn Cố Cảnh Sâm nữa.
Trên mặt cô gái kia ửng hồng, khom người chào rồi mở tủ kính ra, sau đó lấy hai dãy nhẫn.
“Đây là kiểu nhẫn đôi mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi.”
Giọng cô gái lí nhí, tầm mắt Cố Cảnh Sâm hoàn toàn đặt vào cặp nhân kia, Đinh Thiển cũng đứng bên cạnh không hiện chút cảm xúc nào.
Gương mặt của cô gái bán hàng đỏ ửng lên, còn những người khác trong cửa hàng cũng không e dè, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên cạnh cô.
… Tốt lắm.
Đinh Thiển nghĩ thầm.
….. Đi dạo phố, cơm còn chưa ăn mà đã uống dấm no rồi.
“Em xem kiểu dáng của cặp này thế nào?”
Cố Cảnh Sâm lấy một chiếc nhẫn ra, đặt trước mặt Đinh Thiển, sau đó nhìn cô.
Anh chợt ngẩn người: “Làm sao thế?”
——- Sao dáng vẻ của ngôi sao nhỏ nhà anh lại không vui rồi?
“…..”
Đinh Thiển vô cảm nhìn anh.
Nghĩ lại cũng không phải lỗi của Cố Cảnh Sâm, cô chỉ đành rầu rĩ nhìn chiếc nhẫn trong tay anh.
Chiếc nhẫn này nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh, hiển nhiên là kiểu của nữ.
Chiếc nhẫn nữ được thiết kế rất xinh đẹp, trên đó có nửa trái tim được khảm bằng một viên kim cương nhỏ lấp lánh.
Đinh Thiển nhìn sang chiếc nhẫn nam kia, nó cũng có nửa trái tim còn lại và cũng được khảm bằng kim cương.
“Đẹp lắm.”
Đinh Thiển gật đầu.
Đáy mắt Cố Cảnh Sâm hiện lên ý cười.
“Vậy tụi mình đeo thử nhé?”
“Vâng.”
Đinh Thiển trả lời.
Một lát sau, sau khi chọn kích cỡ phù hợp, Cố Cảnh Sâm lập tức bảo người bán hàng gói lại.
Nhưng đến trước khi trả tiền, quản lý lại cười tủm tỉm nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Diva, không biết tôi có thể chụp chung một tấm với anh được không?”
“….”
Ánh mắt Đinh Thiển lạnh lùng.
Cố Cảnh Sâm cũng không bất ngờ, khẽ nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay quản lý rồi gật đầu: “Được.”
Quản lý lập tức chớp mắt với nhân viên, ý bảo họ cầm điện thoại ra.
Cô ta cười tủm tỉm đứng bên cạnh Cố Cảnh Sâm.
Đinh Thiển đứng bên cạnh suy nghĩ hai giây, ngay trước khi nhân viên cửa hàng bấm máy thì cô tiến lên.
“Tôi cũng chụp.”
Quản lý bất ngờ, nhưng chợt nghĩ tới cái gì, bèn lập tức vui vẻ đồng ý.
Sau khi ba người “Vui vẻ” chụp ảnh thì Cố Cảnh Sâm đi thanh toán tiền rồi cầm túi cùng Đinh Thiển ra khỏi cửa hàng.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa hàng trang sức, nụ cười trên mặt Đinh Thiển lập tức biến mất.
Cô lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số.
“Bố, bạn trai con vừa bị một quản lý cửa hàng lôi kéo chụp hình dưới danh nghĩa tập đoàn, chắc chắn sau đó dùng để PR…. Bố không quan tâm ạ?”
Bên kia nói gì đó, Đinh Thiển uyển chuyển tỏ vẻ “Con biết rồi” nhưng lại nở một nụ cười giảo hoạt.
“… Đúng vậy, con biết anh ấy là nghệ sĩ thì đây là chuyện bình thường không tránh được… Nhưng mà vừa nãy quản lý kia còn kéo cả con vào… Tất cả hình đều có mặt của con nữa đó.”
Cố Cảnh Sâm ở bên cạnh ngẩn người, không khỏi bật cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook