Tiểu Khắc Tinh
-
Chương 49: Đính hôn
“Cô chủ, Tổng giám đốc Phương nói mời cô và anh đây cùng về nhà dùng cơm ạ.”
Đinh Thiển vốn đang vui vẻ trò chuyện với Cố Cảnh Sâm, sau khi nghe những lời của tài xế thì bước chân cô khựng lại.
Sau đó nhìn sang.
“Khi nào?”
Hai hàng lông mày xinh đẹp của cô nhăn lại.
Tài xế do dự một lát rồi nói: “Bây giờ ạ.”
Trên mặt Đinh Thiển cũng không lộ ra sự lo lắng, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi xách ra.
Nhưng cô chưa kịp lấy điện thoại ra thì tay của cô bỗng dưng bị kéo lại.
Đinh Thiển ngẩng đầu lên.
Tròng mắt đen nhanh của người đàn ông hiện lên chút ánh sáng xinh đẹp và bất lực.
“Em muốn làm gì thế?”
Giọng nói cũng trầm thấp êm tai và sạch sẽ.
Đinh Thiển mím môi.
… Anh tốt như vậy, sao cô nỡ để anh đến nhà rồi phải chịu uất ức và khinh thường của người khác chứ?
Cho dù là bố cô cũng không được.
“… Em không muốn về nhà.” Đinh Thiển ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, “Khó khăn lắm em mới chạy ra ngoài được.”
“Chỉ vì điều này?” … “Em chắc chắn chứ?”
Trước khi Đinh Thiển nói câu “Đúng vậy” thì cô nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đã cúi xuống kéo gần khoảng cách rồi nhìn vào mắt cô.
Vì thế cô không thể thốt ra được câu “Đúng vậy” này.
“Em không muốn anh đến nhà em sao?”
Đinh Thiển cụp mắt xuống, trông có vẻ ủ rũ.
“Em nói như vậy, anh sẽ rất đau lòng.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng.
“…” Đinh Thiển uể oải ngước mắt lên, hiển nhiên không có tâm trạng đùa giỡn với anh, “Anh biết rõ là em không có ý đó mà.”
Vẻ mặt của Cố Cảnh Sâm nghiêm túc, ánh mắt tạp trung: “Em không nói ra thì sao anh biết suy nghĩ của em được.”
Đinh Thiển im lặng hai giây, sau đó nâng cằm lên, nghiêm túc nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Bố em không đồng ý tụi mình yêu nhau…… Anh có thể nhìn ra mà.”
Khi Cố Cảnh Sâm nghe thấy cuối cùng Đinh Thiển cũng giải bày hết sự uất ức trong suốt nửa kỳ nghỉ đông thì mỉm cười thoải mái, vươn tay lên chạm nhẹ vào đỉnh đầu của cô gái.
“Ông ấy không đồng ý là chuyện của một giây trước, sao em biết được sau này bố em sẽ không thay đổi chứ?”
Đinh Thiển không đáp lại, chỉ kéo cánh tay anh xuống rồi im lặng nhìn anh.
Ánh mắt của cô gái rất kiên định.
Cố Cảnh Sâm biết rằng Đinh Thiển luôn có chủ kiến của riêng mình, với những chuyện nhỏ thì cô sẽ giả ngốc cho qua chuyện, nhưng khi thực sự gặp phải một vấn đề khiến cô quan tâm thì dù có dụ dỗ ra sao cũng khó khiến cô suy nghĩ lại lắm.
Anh chỉ đành thay đổi điểm tấn công thôi.
——
“Anh không đủ tốt sao?”
Câu hỏi này đã khiến Đinh Thiển giật mình, nhưng vẫn nói trước theo bản năng: “Đương nhiên là anh rất tốt rồi, không có chút khuyết điểm nào.”
Như để khẳng định lời nói của mình, Đinh Thiển lắc đầu và lặp lại: “Không có một chút nào luôn.”
Bộ dáng khen ngợi đầy nghiêm túc này khiến Cố Cảnh Sâm cũng phải mỉm cười.
Nhưng anh vẫn cố nén cười, nghiêm mặt nói: “Vậy về mặt này sao em không bao giờ tin tưởng anh vậy?”
“…”
Đinh Thiển cạn lời không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì tụi mình….. Cùng về nhé.”
“Ừm, tụi mình cùng về.”
…
Trên đường trở về nhà họ Phương, điện thoại di động của Cố Cảnh Sâm đột nhiên đổ chuông.
Vẻ mặt Đinh Thiển vốn hơi nghiêm túc, trông có vẻ căng thẳng hơn cả Cố Cảnh Sâm, vừa nghe thấy âm thanh này thì cô lập tức dời mắt.
Cố Cảnh Sâm liếc sang thấy phản ứng của cô, dí dỏm nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại ra.
Anh bắt máy.
“Adela?”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại thì vẻ mặt hiếm khi thoáng qua sự lo lắng bất an.
Chỉ là thoáng qua rồi lại trở lại bình thường.
Đối phương nói gì đó, sau khi anh nghe thấy thì khóe môi hơi nhếch lên: “Đúng, tôi hạ cánh rồi, bây giờ đang đi ăn cơm trưa.”
Đinh Thiển không khỏi tò mò nhìn sang.
Không biết Cố Cảnh Sâm đã nghe thấy gì mà lại mỉm cười quay lại đối mặt với cô.
“Đúng vậy, đúng là đang đi với cô vợ chưa cưới xinh đẹp của tôi.”
“…”
Đinh Thiển chưa kịp chuẩn bị gì đã bị anh chụp lên danh hiệu “Vợ chưa cưới” khiến cô ngây người hai giây, sau đó chớp mắt đầy vô tội.
“Lần này không có cơ hội đến công ty cô giới thiệu rồi”, Cố Cảnh Sâm vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Tôi phải đến nhà Tiểu Thiển thăm hỏi bác trai một lát.”
..
“Không cần đâu, tự tôi có thể xử lí tốt.”
…
“Ừm, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cảnh Sâm nghiêng mặt nhìn sang, chủ nhân của bàn tay nhỏ bé đang bị anh nắm vẫn đang bày vẻ mặt vô tội nhìn anh.
“Đàn anh Cố, anh có thể giải thích một chút cụm từ “Vợ chưa cưới” là gì không?”
“…”
Cố Cảnh Sâm khẽ cười, “Anh có quá nhiều người theo đuổi ở bên kia, dùng cụm từ ‘Vợ chưa cưới’ yêu dấu làm bia đỡ đạn thì mấy cô ấy mới có thể chấp nhận được.”
Đinh Thiển vừa nghe xong thì lập tức xác định người phụ nữ trong điện thoại chính là “Chưa chết tâm”.
Nhưng trên mặt cô vẫn rất thanh thản, gật đầu rồi quay lại, giọng nói nhẹ nhàng —
“Chà, em vẫn biết đàn anh Cố luôn được yêu thích như thế mà.”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy âm cuối cùng Đinh Thiển kéo dài đến ba mét thì lại không nén được ý cười trong đáy mắt.
“Em ghen sao?”
“Ghen?” Đinh Thiển khẽ hừ, “Nếu như ghen vì một người theo đuổi anh, vậy chỉ sợ cả đời còn lại của em cũng chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn.”
Cố Cảnh Sâmg mỉm cười: “Anh rất vinh hạnh khi nhe chính miệng em thừa nhận bằng lòng đi cùng anh hết quãng đời còn lại.”
“…”
Đôi mắt của Đinh Thiển khẽ trợn tròn, “Ai chính miệng …”
Đinh Thiển mới nói được nữa thì lập tức sực nhớ mình từng nói câu “Quãng đời còn lại”, bèn buồn bực liếc anh một cái rồi quay mặt đi.
Nhìn từ hướng của Cố Cảnh Sâm thì mới thấy đôi tai của cô gái hơi ửng đỏ.
Tài xế ngồi ghế trước bình tĩnh liếc nhìn cặp tình nhân đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
… Có lẽ cẩu độc thân không có nhân quyền rồi.
======
Ngay khi chiếc xe vừa chạy qua hàng rào bên ngoài nhà họ Phương, men theo con đường dài bên cạnh bãi cỏ lớn đi về phía nhà cũ, Đinh Thiển bắt đầu giới thiệu về nhà mình cho Cố Cảnh Sâm.
“Anh Trác chính là cháu của ông quản gia trước kia của nhà họ Phương, ông quản gia đó từng có ơn với bố em, nhưng cụ thể ra sao thì em không rõ lắm.”
Vẻ mặt Đinh Thiển hơi căng thẳng nhìn ngôi nhà đang ngày càng gần bên ngoài cửa sổ, sau đó quay lại tiếp tục nói: “Chị Kiều là con gái nuôi của bố em, chuyện này trước đó em từng nói với anh rồi—- Vì vậy bữa cơm gia đình hôm nay, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ họ cũng sẽ có mặt.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, con ngươi đen láy chứa ý cười, “Em đừng căng thẳng.”
Đinh Thiển nghiêm mặt: “Em không căng thẳng.”
Sau khi nói xong, như thể cô sợ Cố Cảnh Sâm không tin, bèn quay mặt lại, “Thực sự em không căng thẳng mà.”
“Được được được, em không căng thẳng.” Cố Cảnh Sâm trả lời.
Nhưng khi cô nhìn thấy khóe mắt cười cong tít lên của anh, tin tưởng đâu ra vậy?
Đinh Thiển hít một hơi thật sâu, rồi nhăn mặt nói: “Phải làm sao đây, hình như em thật sự hơi căng thẳng …”
“Em dẫn anh đi gặp người lớn, người sắp phải đối mặt với thử thách cũng là anh, sao em biểu hiện ngược lại vậy?”
Cố Cảnh Sâm cười nghiêng ngã, “Bác trai đáng sợ đến thế sao?”
“…”
Đinh Thiển im lặng lườm anh một cái, sau đó quay mặt đi.
Cố Cảnh Sâm cũng không trêu cô nữa, mỉm cười áp sát bên tai cô.
“Thực ra anh rất vui khi thấy em căng thẳng như thế.”
“…”
Đinh Thiển ngơ ngác quay đầu, “Em muốn trợn trắng mắt.”
“Thật đấy, không phải anh đang trêu em đâu.” Cố Cảnh Sâm khẽ cười, tiếng ngân nhẹ nhàng “Bởi vì em càng căng thẳng thì anh càng cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của em dành cho anh.”
Anh dừng lại một lúc, mượn khoảng cách giữa hai người mà hôn lên má cô gái.
Chạm một cái rồi thôi.
“Không có chuyện gì khiến anh vui hơn thế này…. Có em quan tâm và lo lắng trải qua với anh, cho nên anh không còn căng thẳng chút nào nữa.”
“…”
Nhịp tim của Đinh Thiển đột ngột tăng nhanh.
Chỉ là lần này không phải vì căng thẳng, mà đơn giản là vì người bên cạnh.
Một lúc sau, xe dừng ngoài cổng chính của nhà họ Phương.
Người giúp việc bước tới mở cửa xe, Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm bước xuống, sau đó cùng nhau đi đến bên dưới thềm đá.
Kiều Nhiễm và Chu Trác đang sóng vai đứng ở đó.
Hai người nhìn cặp đôi đang nắm tay nhau đi tới, biểu cảm và ánh mắt của họ vô cùng phức tạp.
“Chị Kiều, anh Chu.”
Vẻ mặt của Cố Cảnh Sâm hờ hững, “Đã lâu không gặp.”
Kiều Nhiễm nhìn Cố Cảnh Sâm với ánh mắt phức tạp.
Hai người từng gặp mặt nhau ở đây vào mấy tháng trước vì bữa tiệc sinh nhật của Phương Chí Hải.
Lúc đó Kiều Nhiễm không ngờ chỉ mới vài tháng mà cô ta lại phải đứng dưới thềm đá dẫn người này vào nhà một lần nữa.
Nếu Kiều Nhiễm vẫn gật đầu chào Cố Cảnh Sâm thì Chu Trác lại phớt lờ không thèm để ý đến Cố Cảnh Sâm.
Anh ta chỉ nhìn Đinh Thiển, sau đó quay lại bước lên những bậc thang bằng đá——
“Chú Phương đã đợi lâu rồi, mọi người vào thôi.”
Kiều Nhiễm đi theo sau.
Cố Cảnh Sâm nhìn về phía Đinh Thiển, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó hai người cũng theo họ vào nhà.
Trong phòng ăn của nhà họ Phương, mọi người lần lượt đi vào.
Trên bàn tiệc dài, Phương Chí Hải ngồi ở ghế chính, bên trái và bên phải để lại hai chiếc ghế trống.
Bốn vị trí đã được bày sẵn đủ bộ dao nĩa để dùng cơm.
Đối mặt với cảnh này, những người khác còn chưa có phản ứng gì thì vẻ mặt của Đinh Thiển đã tỏ ra không vui trước.
Cô nắm chặt tay, nghiêng mặt nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Tụi mình về nhé?”
Phương Chí Hải trông rất tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Cảnh Sâm.
Có vẻ như người nắm tay cô con gái cưng của ông chỉ là một người khách bình thường.
“Bác trai, lần đầu tiên gặp mặt đã làm phiền chú rồi.”
Cố Cảnh Sâm hơi cúi người.
Phương Chí Hải nhìn anh gật đầu rồi nói.
“Không còn sớm nữa, ngồi xuống cả đi.”
Phương Chí Hải mở miệng rồi nhìn sang một bên, sau đó ra lệnh cho người làm Philipines đang đứng đó, “Bảo người dọn bữa tối lên đi.”
Người giúp việc người Philippines đáp lại, sau đó quay người bước ra khỏi phòng ăn.
Vì thế trong phòng ăn lớn với một bàn ăn dài như vậy nhưng chỉ còn lại sự im lặng.
Đinh Thiển chậm rãi hít một hơi, vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy bố Phương đang ngồi ở ghế chính lên tiếng.
“Tiểu Thiển, con cũng đã 19 tuổi rồi, bố mong năm sau con có thể đính hôn với Chu Trác, con thấy thế nào?”
“…”
Cả phòng ăn đột nhiên im lặng hai giây, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở.
Sau khi hoàn hồn lại, cả bốn người đồng thời nhìn về phía Phương Chí Hải.
Đinh Thiển vốn đang vui vẻ trò chuyện với Cố Cảnh Sâm, sau khi nghe những lời của tài xế thì bước chân cô khựng lại.
Sau đó nhìn sang.
“Khi nào?”
Hai hàng lông mày xinh đẹp của cô nhăn lại.
Tài xế do dự một lát rồi nói: “Bây giờ ạ.”
Trên mặt Đinh Thiển cũng không lộ ra sự lo lắng, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi xách ra.
Nhưng cô chưa kịp lấy điện thoại ra thì tay của cô bỗng dưng bị kéo lại.
Đinh Thiển ngẩng đầu lên.
Tròng mắt đen nhanh của người đàn ông hiện lên chút ánh sáng xinh đẹp và bất lực.
“Em muốn làm gì thế?”
Giọng nói cũng trầm thấp êm tai và sạch sẽ.
Đinh Thiển mím môi.
… Anh tốt như vậy, sao cô nỡ để anh đến nhà rồi phải chịu uất ức và khinh thường của người khác chứ?
Cho dù là bố cô cũng không được.
“… Em không muốn về nhà.” Đinh Thiển ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, “Khó khăn lắm em mới chạy ra ngoài được.”
“Chỉ vì điều này?” … “Em chắc chắn chứ?”
Trước khi Đinh Thiển nói câu “Đúng vậy” thì cô nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đã cúi xuống kéo gần khoảng cách rồi nhìn vào mắt cô.
Vì thế cô không thể thốt ra được câu “Đúng vậy” này.
“Em không muốn anh đến nhà em sao?”
Đinh Thiển cụp mắt xuống, trông có vẻ ủ rũ.
“Em nói như vậy, anh sẽ rất đau lòng.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng.
“…” Đinh Thiển uể oải ngước mắt lên, hiển nhiên không có tâm trạng đùa giỡn với anh, “Anh biết rõ là em không có ý đó mà.”
Vẻ mặt của Cố Cảnh Sâm nghiêm túc, ánh mắt tạp trung: “Em không nói ra thì sao anh biết suy nghĩ của em được.”
Đinh Thiển im lặng hai giây, sau đó nâng cằm lên, nghiêm túc nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Bố em không đồng ý tụi mình yêu nhau…… Anh có thể nhìn ra mà.”
Khi Cố Cảnh Sâm nghe thấy cuối cùng Đinh Thiển cũng giải bày hết sự uất ức trong suốt nửa kỳ nghỉ đông thì mỉm cười thoải mái, vươn tay lên chạm nhẹ vào đỉnh đầu của cô gái.
“Ông ấy không đồng ý là chuyện của một giây trước, sao em biết được sau này bố em sẽ không thay đổi chứ?”
Đinh Thiển không đáp lại, chỉ kéo cánh tay anh xuống rồi im lặng nhìn anh.
Ánh mắt của cô gái rất kiên định.
Cố Cảnh Sâm biết rằng Đinh Thiển luôn có chủ kiến của riêng mình, với những chuyện nhỏ thì cô sẽ giả ngốc cho qua chuyện, nhưng khi thực sự gặp phải một vấn đề khiến cô quan tâm thì dù có dụ dỗ ra sao cũng khó khiến cô suy nghĩ lại lắm.
Anh chỉ đành thay đổi điểm tấn công thôi.
——
“Anh không đủ tốt sao?”
Câu hỏi này đã khiến Đinh Thiển giật mình, nhưng vẫn nói trước theo bản năng: “Đương nhiên là anh rất tốt rồi, không có chút khuyết điểm nào.”
Như để khẳng định lời nói của mình, Đinh Thiển lắc đầu và lặp lại: “Không có một chút nào luôn.”
Bộ dáng khen ngợi đầy nghiêm túc này khiến Cố Cảnh Sâm cũng phải mỉm cười.
Nhưng anh vẫn cố nén cười, nghiêm mặt nói: “Vậy về mặt này sao em không bao giờ tin tưởng anh vậy?”
“…”
Đinh Thiển cạn lời không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì tụi mình….. Cùng về nhé.”
“Ừm, tụi mình cùng về.”
…
Trên đường trở về nhà họ Phương, điện thoại di động của Cố Cảnh Sâm đột nhiên đổ chuông.
Vẻ mặt Đinh Thiển vốn hơi nghiêm túc, trông có vẻ căng thẳng hơn cả Cố Cảnh Sâm, vừa nghe thấy âm thanh này thì cô lập tức dời mắt.
Cố Cảnh Sâm liếc sang thấy phản ứng của cô, dí dỏm nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại ra.
Anh bắt máy.
“Adela?”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại thì vẻ mặt hiếm khi thoáng qua sự lo lắng bất an.
Chỉ là thoáng qua rồi lại trở lại bình thường.
Đối phương nói gì đó, sau khi anh nghe thấy thì khóe môi hơi nhếch lên: “Đúng, tôi hạ cánh rồi, bây giờ đang đi ăn cơm trưa.”
Đinh Thiển không khỏi tò mò nhìn sang.
Không biết Cố Cảnh Sâm đã nghe thấy gì mà lại mỉm cười quay lại đối mặt với cô.
“Đúng vậy, đúng là đang đi với cô vợ chưa cưới xinh đẹp của tôi.”
“…”
Đinh Thiển chưa kịp chuẩn bị gì đã bị anh chụp lên danh hiệu “Vợ chưa cưới” khiến cô ngây người hai giây, sau đó chớp mắt đầy vô tội.
“Lần này không có cơ hội đến công ty cô giới thiệu rồi”, Cố Cảnh Sâm vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Tôi phải đến nhà Tiểu Thiển thăm hỏi bác trai một lát.”
..
“Không cần đâu, tự tôi có thể xử lí tốt.”
…
“Ừm, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cảnh Sâm nghiêng mặt nhìn sang, chủ nhân của bàn tay nhỏ bé đang bị anh nắm vẫn đang bày vẻ mặt vô tội nhìn anh.
“Đàn anh Cố, anh có thể giải thích một chút cụm từ “Vợ chưa cưới” là gì không?”
“…”
Cố Cảnh Sâm khẽ cười, “Anh có quá nhiều người theo đuổi ở bên kia, dùng cụm từ ‘Vợ chưa cưới’ yêu dấu làm bia đỡ đạn thì mấy cô ấy mới có thể chấp nhận được.”
Đinh Thiển vừa nghe xong thì lập tức xác định người phụ nữ trong điện thoại chính là “Chưa chết tâm”.
Nhưng trên mặt cô vẫn rất thanh thản, gật đầu rồi quay lại, giọng nói nhẹ nhàng —
“Chà, em vẫn biết đàn anh Cố luôn được yêu thích như thế mà.”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy âm cuối cùng Đinh Thiển kéo dài đến ba mét thì lại không nén được ý cười trong đáy mắt.
“Em ghen sao?”
“Ghen?” Đinh Thiển khẽ hừ, “Nếu như ghen vì một người theo đuổi anh, vậy chỉ sợ cả đời còn lại của em cũng chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn.”
Cố Cảnh Sâmg mỉm cười: “Anh rất vinh hạnh khi nhe chính miệng em thừa nhận bằng lòng đi cùng anh hết quãng đời còn lại.”
“…”
Đôi mắt của Đinh Thiển khẽ trợn tròn, “Ai chính miệng …”
Đinh Thiển mới nói được nữa thì lập tức sực nhớ mình từng nói câu “Quãng đời còn lại”, bèn buồn bực liếc anh một cái rồi quay mặt đi.
Nhìn từ hướng của Cố Cảnh Sâm thì mới thấy đôi tai của cô gái hơi ửng đỏ.
Tài xế ngồi ghế trước bình tĩnh liếc nhìn cặp tình nhân đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
… Có lẽ cẩu độc thân không có nhân quyền rồi.
======
Ngay khi chiếc xe vừa chạy qua hàng rào bên ngoài nhà họ Phương, men theo con đường dài bên cạnh bãi cỏ lớn đi về phía nhà cũ, Đinh Thiển bắt đầu giới thiệu về nhà mình cho Cố Cảnh Sâm.
“Anh Trác chính là cháu của ông quản gia trước kia của nhà họ Phương, ông quản gia đó từng có ơn với bố em, nhưng cụ thể ra sao thì em không rõ lắm.”
Vẻ mặt Đinh Thiển hơi căng thẳng nhìn ngôi nhà đang ngày càng gần bên ngoài cửa sổ, sau đó quay lại tiếp tục nói: “Chị Kiều là con gái nuôi của bố em, chuyện này trước đó em từng nói với anh rồi—- Vì vậy bữa cơm gia đình hôm nay, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ họ cũng sẽ có mặt.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, con ngươi đen láy chứa ý cười, “Em đừng căng thẳng.”
Đinh Thiển nghiêm mặt: “Em không căng thẳng.”
Sau khi nói xong, như thể cô sợ Cố Cảnh Sâm không tin, bèn quay mặt lại, “Thực sự em không căng thẳng mà.”
“Được được được, em không căng thẳng.” Cố Cảnh Sâm trả lời.
Nhưng khi cô nhìn thấy khóe mắt cười cong tít lên của anh, tin tưởng đâu ra vậy?
Đinh Thiển hít một hơi thật sâu, rồi nhăn mặt nói: “Phải làm sao đây, hình như em thật sự hơi căng thẳng …”
“Em dẫn anh đi gặp người lớn, người sắp phải đối mặt với thử thách cũng là anh, sao em biểu hiện ngược lại vậy?”
Cố Cảnh Sâm cười nghiêng ngã, “Bác trai đáng sợ đến thế sao?”
“…”
Đinh Thiển im lặng lườm anh một cái, sau đó quay mặt đi.
Cố Cảnh Sâm cũng không trêu cô nữa, mỉm cười áp sát bên tai cô.
“Thực ra anh rất vui khi thấy em căng thẳng như thế.”
“…”
Đinh Thiển ngơ ngác quay đầu, “Em muốn trợn trắng mắt.”
“Thật đấy, không phải anh đang trêu em đâu.” Cố Cảnh Sâm khẽ cười, tiếng ngân nhẹ nhàng “Bởi vì em càng căng thẳng thì anh càng cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của em dành cho anh.”
Anh dừng lại một lúc, mượn khoảng cách giữa hai người mà hôn lên má cô gái.
Chạm một cái rồi thôi.
“Không có chuyện gì khiến anh vui hơn thế này…. Có em quan tâm và lo lắng trải qua với anh, cho nên anh không còn căng thẳng chút nào nữa.”
“…”
Nhịp tim của Đinh Thiển đột ngột tăng nhanh.
Chỉ là lần này không phải vì căng thẳng, mà đơn giản là vì người bên cạnh.
Một lúc sau, xe dừng ngoài cổng chính của nhà họ Phương.
Người giúp việc bước tới mở cửa xe, Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm bước xuống, sau đó cùng nhau đi đến bên dưới thềm đá.
Kiều Nhiễm và Chu Trác đang sóng vai đứng ở đó.
Hai người nhìn cặp đôi đang nắm tay nhau đi tới, biểu cảm và ánh mắt của họ vô cùng phức tạp.
“Chị Kiều, anh Chu.”
Vẻ mặt của Cố Cảnh Sâm hờ hững, “Đã lâu không gặp.”
Kiều Nhiễm nhìn Cố Cảnh Sâm với ánh mắt phức tạp.
Hai người từng gặp mặt nhau ở đây vào mấy tháng trước vì bữa tiệc sinh nhật của Phương Chí Hải.
Lúc đó Kiều Nhiễm không ngờ chỉ mới vài tháng mà cô ta lại phải đứng dưới thềm đá dẫn người này vào nhà một lần nữa.
Nếu Kiều Nhiễm vẫn gật đầu chào Cố Cảnh Sâm thì Chu Trác lại phớt lờ không thèm để ý đến Cố Cảnh Sâm.
Anh ta chỉ nhìn Đinh Thiển, sau đó quay lại bước lên những bậc thang bằng đá——
“Chú Phương đã đợi lâu rồi, mọi người vào thôi.”
Kiều Nhiễm đi theo sau.
Cố Cảnh Sâm nhìn về phía Đinh Thiển, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó hai người cũng theo họ vào nhà.
Trong phòng ăn của nhà họ Phương, mọi người lần lượt đi vào.
Trên bàn tiệc dài, Phương Chí Hải ngồi ở ghế chính, bên trái và bên phải để lại hai chiếc ghế trống.
Bốn vị trí đã được bày sẵn đủ bộ dao nĩa để dùng cơm.
Đối mặt với cảnh này, những người khác còn chưa có phản ứng gì thì vẻ mặt của Đinh Thiển đã tỏ ra không vui trước.
Cô nắm chặt tay, nghiêng mặt nhìn Cố Cảnh Sâm.
“Tụi mình về nhé?”
Phương Chí Hải trông rất tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Cảnh Sâm.
Có vẻ như người nắm tay cô con gái cưng của ông chỉ là một người khách bình thường.
“Bác trai, lần đầu tiên gặp mặt đã làm phiền chú rồi.”
Cố Cảnh Sâm hơi cúi người.
Phương Chí Hải nhìn anh gật đầu rồi nói.
“Không còn sớm nữa, ngồi xuống cả đi.”
Phương Chí Hải mở miệng rồi nhìn sang một bên, sau đó ra lệnh cho người làm Philipines đang đứng đó, “Bảo người dọn bữa tối lên đi.”
Người giúp việc người Philippines đáp lại, sau đó quay người bước ra khỏi phòng ăn.
Vì thế trong phòng ăn lớn với một bàn ăn dài như vậy nhưng chỉ còn lại sự im lặng.
Đinh Thiển chậm rãi hít một hơi, vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy bố Phương đang ngồi ở ghế chính lên tiếng.
“Tiểu Thiển, con cũng đã 19 tuổi rồi, bố mong năm sau con có thể đính hôn với Chu Trác, con thấy thế nào?”
“…”
Cả phòng ăn đột nhiên im lặng hai giây, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở.
Sau khi hoàn hồn lại, cả bốn người đồng thời nhìn về phía Phương Chí Hải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook