Tiểu Khắc Tinh
-
Chương 45: Yêu Sớm
Đinh Thiển dụng ưu thế chiều cao của mình và dòng người qua lại, sau đó không mất nhiều sức đã lẻn được vào nhóm học sinh rồi đi vào trường.
Từ cửa Đông đi vào trường chính là một con đường rộng rợp bóng cây.
Con đường rợp bóng cây hơi dốc dẫn thẳng đến trung tâm của toàn bộ khuôn viên. Ở phía bắc của nó là một khu vực cây xanh, hồ nhân tạo, hòn non bộ, đài phun nước, hành lang dài… Đủ kiểu phong cảnh nằm rải rác trong khu vực cây xanh này, luôn có thể nhìn hình ảnh thấy giáo viên, công nhân viên hoặc học sinh đang ngồi thư giãn hoặc tản bộ ở đây.
Đinh Thiển cảm thấy dường như nơi này không có gì thay đổi, trong lòng chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc nhưng lại giống như không nhớ được bất cứ cái gì.
Mãi cho đến khi một cô học sinh mỉm cười chạy tới trước mặt Đinh Thiển, cô mới chợt tỉnh táo lại.
Nhân tiện nhớ lại người nào đó vẫn mãi chưa thấy xuất hiện.
…. Chẳng lẽ thật sự bị bảo vệ bắt đi rồi sao?
Đinh Thiển bật cười vì suy đoán của chính mình, cô đi mấy bước men theo con đường nhiều cây xanh quay lại phía cổng trường, sau đó dừng lại.
Đứng ngược với dòng người, cô nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đang đi về phía mình.
Đằng sau và hai bên trái phải của người ấy là vô số ánh mắt dè dặt nhìn sang.
Đinh Thiển không thể nhịn được cười khi nhìn thấy sự choáng ngợp không thể che giấu trong đôi mắt của những cô gái đó.
——Cũng đúng thôi, với cái vóc dáng này của đàn anh Cố sao có thể trông mong vào việc vùi anh trong đám học sinh kia chứ?
Buổi trưa nắng ấm, những hạt tuyết còn lấp lánh cách đây không lâu giờ đã biến thành những gọt nước trong veo.
Đinh Thiển giẫm lên giọt nước do tuyết tan và từng tia nắng chiếu lên mặt đất, hệt như một cô gái chỉ mới bước vào tuổi lớn, mang theo một chút vui mừng và phấn khích đầy khó hiểu, bước đến trước mặt Cố Cảnh Sâm.
Cô cuộn hờ tay phải mình lại, giả vờ như đang cầm một micro, nghiêm túc ngẩng mặt lên.
“Xin hỏi đồng chí Cố Cảnh Sâm, đồng chí đã vượt qua sự bao vây nghiêm ngặt của kẻ thù và đến khu vực tác chiến của địch như thế nào vậy?”
Cô vừa dứt lời, đôi mắt hạnh xinh đẹp không kìm nén được ý cười mà khẽ cong lên.
Cố Cảnh Sâm đang mang theo khẩu trang giơ tay muốn cởi nó ra, trong lời nói mang theo tiếng cười khẽ.
“Nếu là phỏng vấn thì anh cũng nên cởi khẩu trang để thể hiện sự tôn trọng nhỉ?”
“Ôi—“
Đinh Thiển vừa nghe xong thì không giữ “micro” của mình nữa, vươn tay phải ra kéo cổ tay của Cố Cảnh Sâm.
Sau khi bắt gặp ánh mắt đang cụp xuống chứa đầy ý cười của Cố Cảnh Sâm thì Đinh thiển cũng nở nụ cười đầy vô tội.
“Anh vẫn nên khiêm tốn một chút… Khiêm tốn một chút.”
“Không phải em muốn phỏng vấn sao?”
“… Đàn anh Cố em sai rồi.”
Đinh Thiển thấy Cố Cảnh Sâm không muốn thỏa hiệp như thế, bèn lập tức chắp hai tay, vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía đối phương.
Cố Cảnh Sâm liếc cô, cười nói: “Anh xấu đến độ không thể gặp người khác được hay sao?
“Đương nhiên là không, là bởi vì anh quá đẹp…”
Đinh Thiển đưa tay ra và vẽ một vòng tròn nhỏ vào khoảng không, “Anh xem những học sinh xung quanh bọn mình kìa, trong đó không biết có bao nhiêu em gái đang mê sự bí ẩn của anh, lỡ như anh để lộ ra nhan sắc thật thì sẽ xảy ra sự kiện chen lấn giẫm đạp đấy…”
Đinh Thiển dừng lại, làm ra vẻ “Anh xem có đúng không”.
“Ừm.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, thả cái tay đang muốn cởi khẩu trang xuống.
Đinh Thiển vừa nghĩ rằng sao hôm nay đàn anh Cố của cô dễ nói chuyện như vậy thì lập tức cảm thấy bàn tay đang cản anh cởi khẩu trang của mình bị đè ngược lại, sau đó được anh dắt đi.
“…”(EbookTruyen.Net)
Đinh Thiển hơi giãy ra, “Đây vẫn còn ở trong trường trung học Số một đấy.”
“Trong trường đều có học sinh yêu sớm, học sinh giả như em càng không sao cả.”
Cố Cảnh Sâm nắm chặt bàn tay rất không yên phận kia, dẫn cô đi về con đường rợp cây phía trước.
Hai người vẫn thu hút nhiều ánh nhìn xung quanh, chỉ có điều với chiếc áo khoác dài màu đen đậm, bộ vest phẳng phiu và sơ mi trắng gọn gàng của Cố Cảnh Sâm thì tất nhiên sẽ không có ai cảm thấy họ là học sinh trong trường cả.
Đi một đoạn rồi Đinh Thiển mới nghĩ đến vấn đề này——
“Trông anh như thế…. Làm sao mà anh lẻn vào được vậy?”
“Em tưởng rằng anh là em sao?”
Cố Cảnh Sâm mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Anh gọi cho thầy giáo thời cấp hai của anh, ông ấy nói bảo vệ cho anh vào.”
Khi Đinh Thiển nghe thấy những lời này thì trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành——
“Chẳng lẽ anh muốn—?”
“Ừm, đi thăm thầy của anh một lát.”
“…..”
Vẻ mặt của Đinh Thiển rất nghiêm túc, “Mặc dù em cũng rất tò mò về thầy của đàn anh là quý nhân đức cao vọng trọng thế nào, nhưng dù sao em cũng không quen biết, nếu tùy tiện đến thăm chắc chắc sẽ không hay, cho nên chi bằng—“
Cố Cảnh Sâm kéo ý muốn rút lui của Đinh Thiển trở lại quỹ đạo, sau đó nở nụ cười nói tiếp.
“Không may, em thật sự quen biết ông ấy đấy.”
Đinh Thiển: “……”
“Vậy tụi mình có thể buông tay ra được không anh?”
“Không thể.”
“…..”
“Chẳng lẽ anh thật sự xấu đến độ không thể gặp người khác thế sao?”
“…”
“Chắc là vậy rồi, đúng là khiến người ta tổn thương.”
“……Không phải ạ.”
Đinh Thiển nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vậy thì là gì?”
“…”
Đinh Thiển từ từ ngước mắt lên, “Bởi vì em sẽ rất xấu hổ.”
Cố Cảnh Sâm sững sờ.
Nhìn đôi má hơi ửng đỏ của cô gái trước mặt, Cố Cảnh Sâm hoàn hồn lại, đôi môi nhếch lên.
“Anh có thể hôn em không?”
“…!”
Đôi mắt hạnh của Đinh Thiển hơi mở to, đưa tay che miệng mình lại theo bản năng——
“Ở đây có rất nhiều học sinh đấy!”
Tuy nhiên, người kia đã cúi người xuống, cách lớp khẩu trang anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô một cái.
Đôi đồng tử sâu thẳm sáng lấp lánh trước mặt cô.
Chạm một cái rồi thôi.
Không quan tâm những người xung quanh đang sững sờ, Cố Cảnh Sâm dắt Đinh Thiển bước đi.
“Xin lỗi, giờ anh mới nghe thấy.”
“………………”
======
Mười phút sau.
Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm bước vào văn phòng giáo viên Toán trong tòa nhà dạy học số 7 của khu cấp ba.
Lúc này đúng vào đầu giờ tiết buổi chiều nên trong phòng làm việc chỉ có một giáo viên nam trung niên ngồi sau bàn làm việc, nhíu mày nhìn bài kiểm tra ở trên bàn.
“Thầy Vương.”
Cố Cảnh Sâm đi vài bước vào văn phòng, sau khi thấy rõ dáng vẻ của người thầy thì anh tháo khẩu trang rồi gọi một tiếng.
Vương Ân Sam vừa nghe thấy có tiếng gọi thì vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn một lượt đánh giá Cố Cảnh Sâm từ trên xuống dưới, sau đó không kìm được bật cười rồi đứng lên——
“Cố Cảnh Sâm sao? Em thật sự quay về trường sao? –— Trước đó có nghe cô nhắc tới em, nói em đã ra nước ngoài để quay một quảng cáo W&B gì đó, nên khi nãy nhận điện thoại của em thì thấy còn tưởng em chọc thầy nữa chứ!”
“Sao em dám chọc thầy Vương chứ.”
Cố Cảnh Sâm cười trả lời, “Hôm nay em cũng vừa về nước, không dám đi ngang qua trường mà không vào nên mới cố ý đến thăm thầy.”
“Biết nói chuyện thật đấy, haha…”
Vương Ân Sam cười đi đến, vừa tới thì để ý đến Đinh Thiển đang đứng bên cạnh Cố Cảnh Sâm, ánh mắt của ông nhìn vào hai tay đang nắm chặt của hai người, cười: “Cố Cảnh Sâm ơi là Cố Cảnh Sâm, em cũng có ngày phải đầu hàng trước một cô gái sao? Có nhớ trước đây em gây biết bao tai hoạ cho mấy học sinh nữ trong trường không hả?”
Cố Cảnh Sâm cười liếc nhìn Đinh Thiển một cái, sau đó quay sang Vương Ân Sam: “Thầy Vương, bạn gái của em đang ở đây đấy, thầy không thể dùng từ bậy bạ đâu đấy.”
“Rồi rồi, thầy dùng từ không đúng, em cũng không tính là gieo họa được chưa…..”
Vương Ân Sam cười híp mắt nhìn Đinh Thiển, “Em không biết đâu, lúc đó Cố Cảnh Sâm ở trong trường rất nổi tiếng, nếu không phải là giáo viên không thể nói những lời thế này thì thầy cũng rất muốn để em ấy tìm một cô gái yêu sớm, coi như là tạo phúc cho người ta vậy!”
Vương Ân Sam đang vui vẻ chuẩn bị tiếp tục nói thì bỗng nhiên ông dừng lại, nụ cười trên mặt biến thành sự nghi ngờ.
Ông chỉ vào Đinh Thiển rồi nhìn Cố Cảnh Sâm: “Sao nhìn bạn gái của em quen thế nhỉ?”
Lúc này Đinh Thiển chỉ dành nhắm mắt mở miệng.
“Thầy Vương… Em là Đinh Thiển, hồi cấp hai là thuộc lớp của thầy đó ạ.”
Vương Ân Sam ngẩn người, sau đó quay lại: “Đinh Thiển? —— Đinh Thiển, chính là cô bé Đinh Thiển học nửa năm lớp 8 sau đó đột nhiên chuyển trường phải không? Lớp trưởng môn Toán đó sao ???”
“…..”
Đột nhiên Đinh Thiển cảm thấy chột dạ, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, “Là em, thầy Vương.”
Cô nói xong còn nở một nụ cười rất vô tội.
“…..”
Vương Ân Sam trợn mắt nhìn Đinh Thiển rồi lại nhìn Cố Cảnh Sâm, sau đó quay lại nhìn Đinh Thiển, và sau đó quay sang Cố Cảnh Sâm…….
Sau khi làm như thế vài lần thì ánh mắt của ông lại rơi vào bàn tay đang nắm của hai người.
“Hai đứa …… ??”
Có vẻ như Vương Ân Sam đang phải cố gắng rất nhiều để tiếp nhận thông tin này, cuối cùng nhìn Cố Cảnh Sâm với một vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Thầy nhớ năm đó khi em đang học lớp 12 thì có một khoảng thời gian vợ thầy cũng chính là cô của em mang thai, thế nên em thường chủ động xin qua trường cấp hai dạy thay…”
Ông quay đầu lại nhìn Đinh Thiển, sau đó quay sang Cố Cảnh Sâm, tâm trạng có chút nặng nề–
“Có phải lúc đó em đã nhớ thương cô lớp trưởng môn toán của thầy rồi phải không?”
Cố Cảnh Sâm bật cười.
“Lần đầu tiên đi dạy thay là thầy bảo em đi mà.”
“—- Sau đó thì sao?”
“……”
Cố Cảnh Sâm không trả lời câu hỏi này, quay mặt sang nhìn Đinh Thiển với ánh mắt đầy ý cười.
Tất nhiên Đinh Thiển không biết vậy mà quá trình quen biết với Cố Cảnh Sâm hồi đó là do anh ít nhiều nhúng tay vào.
Cô cũng hơi ngạc nhiên, đưa mắt sang nhìn Cố Cảnh Sâm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Cảnh Sâm khẽ cười một cái.
“Thầy Vương, em vốn định giữ bí mật này cho đến ngày cô ấy đồng ý lấy em đấy.”
Những lời này đột nhiên ập vào tai khiến Đinh Thiển cảm thấy như có tiếng sấm ồn ào bên tai.
Đợi cho đến khi âm thanh chấn động đến não kia trôi qua thì cô mới hoàn hồn, nhưng lần này cô không thể kiềm chế được mà hai má nóng lên như lửa đốt.
Vương Ân Sam vẫn đang chìm đắm trong cảm giác chênh lệch quá lớn về cậu học trò đắc ý của mình, đang từ một “Chàng trai gương mẫu” thành “Sói đội lốt cừu” trong chớp mắt. Ông vừa nghe Cố Cảnh Sâm nói thế thì lắc đầu với tâm trạng “Nặng nề”.
Trong giọng nói của ông mang theo ý cười: “Nói như thế thì có phải thầy là người thúc đẩy hai đứa yêu sớm không?”
Cố Cảnh Sâm liếc nhìn vành tai đỏ bừng của người bên cạnh, không kìm được châm thêm lửa.
“Vâng, đúng là thầy có công rất lớn, đợi khi tụi em kết hôn em sẽ mời thầy đến làm người chứng hôn nhé.”
Đinh Thiển:”……”
Từ cửa Đông đi vào trường chính là một con đường rộng rợp bóng cây.
Con đường rợp bóng cây hơi dốc dẫn thẳng đến trung tâm của toàn bộ khuôn viên. Ở phía bắc của nó là một khu vực cây xanh, hồ nhân tạo, hòn non bộ, đài phun nước, hành lang dài… Đủ kiểu phong cảnh nằm rải rác trong khu vực cây xanh này, luôn có thể nhìn hình ảnh thấy giáo viên, công nhân viên hoặc học sinh đang ngồi thư giãn hoặc tản bộ ở đây.
Đinh Thiển cảm thấy dường như nơi này không có gì thay đổi, trong lòng chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc nhưng lại giống như không nhớ được bất cứ cái gì.
Mãi cho đến khi một cô học sinh mỉm cười chạy tới trước mặt Đinh Thiển, cô mới chợt tỉnh táo lại.
Nhân tiện nhớ lại người nào đó vẫn mãi chưa thấy xuất hiện.
…. Chẳng lẽ thật sự bị bảo vệ bắt đi rồi sao?
Đinh Thiển bật cười vì suy đoán của chính mình, cô đi mấy bước men theo con đường nhiều cây xanh quay lại phía cổng trường, sau đó dừng lại.
Đứng ngược với dòng người, cô nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đang đi về phía mình.
Đằng sau và hai bên trái phải của người ấy là vô số ánh mắt dè dặt nhìn sang.
Đinh Thiển không thể nhịn được cười khi nhìn thấy sự choáng ngợp không thể che giấu trong đôi mắt của những cô gái đó.
——Cũng đúng thôi, với cái vóc dáng này của đàn anh Cố sao có thể trông mong vào việc vùi anh trong đám học sinh kia chứ?
Buổi trưa nắng ấm, những hạt tuyết còn lấp lánh cách đây không lâu giờ đã biến thành những gọt nước trong veo.
Đinh Thiển giẫm lên giọt nước do tuyết tan và từng tia nắng chiếu lên mặt đất, hệt như một cô gái chỉ mới bước vào tuổi lớn, mang theo một chút vui mừng và phấn khích đầy khó hiểu, bước đến trước mặt Cố Cảnh Sâm.
Cô cuộn hờ tay phải mình lại, giả vờ như đang cầm một micro, nghiêm túc ngẩng mặt lên.
“Xin hỏi đồng chí Cố Cảnh Sâm, đồng chí đã vượt qua sự bao vây nghiêm ngặt của kẻ thù và đến khu vực tác chiến của địch như thế nào vậy?”
Cô vừa dứt lời, đôi mắt hạnh xinh đẹp không kìm nén được ý cười mà khẽ cong lên.
Cố Cảnh Sâm đang mang theo khẩu trang giơ tay muốn cởi nó ra, trong lời nói mang theo tiếng cười khẽ.
“Nếu là phỏng vấn thì anh cũng nên cởi khẩu trang để thể hiện sự tôn trọng nhỉ?”
“Ôi—“
Đinh Thiển vừa nghe xong thì không giữ “micro” của mình nữa, vươn tay phải ra kéo cổ tay của Cố Cảnh Sâm.
Sau khi bắt gặp ánh mắt đang cụp xuống chứa đầy ý cười của Cố Cảnh Sâm thì Đinh thiển cũng nở nụ cười đầy vô tội.
“Anh vẫn nên khiêm tốn một chút… Khiêm tốn một chút.”
“Không phải em muốn phỏng vấn sao?”
“… Đàn anh Cố em sai rồi.”
Đinh Thiển thấy Cố Cảnh Sâm không muốn thỏa hiệp như thế, bèn lập tức chắp hai tay, vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía đối phương.
Cố Cảnh Sâm liếc cô, cười nói: “Anh xấu đến độ không thể gặp người khác được hay sao?
“Đương nhiên là không, là bởi vì anh quá đẹp…”
Đinh Thiển đưa tay ra và vẽ một vòng tròn nhỏ vào khoảng không, “Anh xem những học sinh xung quanh bọn mình kìa, trong đó không biết có bao nhiêu em gái đang mê sự bí ẩn của anh, lỡ như anh để lộ ra nhan sắc thật thì sẽ xảy ra sự kiện chen lấn giẫm đạp đấy…”
Đinh Thiển dừng lại, làm ra vẻ “Anh xem có đúng không”.
“Ừm.”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, thả cái tay đang muốn cởi khẩu trang xuống.
Đinh Thiển vừa nghĩ rằng sao hôm nay đàn anh Cố của cô dễ nói chuyện như vậy thì lập tức cảm thấy bàn tay đang cản anh cởi khẩu trang của mình bị đè ngược lại, sau đó được anh dắt đi.
“…”(EbookTruyen.Net)
Đinh Thiển hơi giãy ra, “Đây vẫn còn ở trong trường trung học Số một đấy.”
“Trong trường đều có học sinh yêu sớm, học sinh giả như em càng không sao cả.”
Cố Cảnh Sâm nắm chặt bàn tay rất không yên phận kia, dẫn cô đi về con đường rợp cây phía trước.
Hai người vẫn thu hút nhiều ánh nhìn xung quanh, chỉ có điều với chiếc áo khoác dài màu đen đậm, bộ vest phẳng phiu và sơ mi trắng gọn gàng của Cố Cảnh Sâm thì tất nhiên sẽ không có ai cảm thấy họ là học sinh trong trường cả.
Đi một đoạn rồi Đinh Thiển mới nghĩ đến vấn đề này——
“Trông anh như thế…. Làm sao mà anh lẻn vào được vậy?”
“Em tưởng rằng anh là em sao?”
Cố Cảnh Sâm mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Anh gọi cho thầy giáo thời cấp hai của anh, ông ấy nói bảo vệ cho anh vào.”
Khi Đinh Thiển nghe thấy những lời này thì trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành——
“Chẳng lẽ anh muốn—?”
“Ừm, đi thăm thầy của anh một lát.”
“…..”
Vẻ mặt của Đinh Thiển rất nghiêm túc, “Mặc dù em cũng rất tò mò về thầy của đàn anh là quý nhân đức cao vọng trọng thế nào, nhưng dù sao em cũng không quen biết, nếu tùy tiện đến thăm chắc chắc sẽ không hay, cho nên chi bằng—“
Cố Cảnh Sâm kéo ý muốn rút lui của Đinh Thiển trở lại quỹ đạo, sau đó nở nụ cười nói tiếp.
“Không may, em thật sự quen biết ông ấy đấy.”
Đinh Thiển: “……”
“Vậy tụi mình có thể buông tay ra được không anh?”
“Không thể.”
“…..”
“Chẳng lẽ anh thật sự xấu đến độ không thể gặp người khác thế sao?”
“…”
“Chắc là vậy rồi, đúng là khiến người ta tổn thương.”
“……Không phải ạ.”
Đinh Thiển nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vậy thì là gì?”
“…”
Đinh Thiển từ từ ngước mắt lên, “Bởi vì em sẽ rất xấu hổ.”
Cố Cảnh Sâm sững sờ.
Nhìn đôi má hơi ửng đỏ của cô gái trước mặt, Cố Cảnh Sâm hoàn hồn lại, đôi môi nhếch lên.
“Anh có thể hôn em không?”
“…!”
Đôi mắt hạnh của Đinh Thiển hơi mở to, đưa tay che miệng mình lại theo bản năng——
“Ở đây có rất nhiều học sinh đấy!”
Tuy nhiên, người kia đã cúi người xuống, cách lớp khẩu trang anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô một cái.
Đôi đồng tử sâu thẳm sáng lấp lánh trước mặt cô.
Chạm một cái rồi thôi.
Không quan tâm những người xung quanh đang sững sờ, Cố Cảnh Sâm dắt Đinh Thiển bước đi.
“Xin lỗi, giờ anh mới nghe thấy.”
“………………”
======
Mười phút sau.
Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm bước vào văn phòng giáo viên Toán trong tòa nhà dạy học số 7 của khu cấp ba.
Lúc này đúng vào đầu giờ tiết buổi chiều nên trong phòng làm việc chỉ có một giáo viên nam trung niên ngồi sau bàn làm việc, nhíu mày nhìn bài kiểm tra ở trên bàn.
“Thầy Vương.”
Cố Cảnh Sâm đi vài bước vào văn phòng, sau khi thấy rõ dáng vẻ của người thầy thì anh tháo khẩu trang rồi gọi một tiếng.
Vương Ân Sam vừa nghe thấy có tiếng gọi thì vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn một lượt đánh giá Cố Cảnh Sâm từ trên xuống dưới, sau đó không kìm được bật cười rồi đứng lên——
“Cố Cảnh Sâm sao? Em thật sự quay về trường sao? –— Trước đó có nghe cô nhắc tới em, nói em đã ra nước ngoài để quay một quảng cáo W&B gì đó, nên khi nãy nhận điện thoại của em thì thấy còn tưởng em chọc thầy nữa chứ!”
“Sao em dám chọc thầy Vương chứ.”
Cố Cảnh Sâm cười trả lời, “Hôm nay em cũng vừa về nước, không dám đi ngang qua trường mà không vào nên mới cố ý đến thăm thầy.”
“Biết nói chuyện thật đấy, haha…”
Vương Ân Sam cười đi đến, vừa tới thì để ý đến Đinh Thiển đang đứng bên cạnh Cố Cảnh Sâm, ánh mắt của ông nhìn vào hai tay đang nắm chặt của hai người, cười: “Cố Cảnh Sâm ơi là Cố Cảnh Sâm, em cũng có ngày phải đầu hàng trước một cô gái sao? Có nhớ trước đây em gây biết bao tai hoạ cho mấy học sinh nữ trong trường không hả?”
Cố Cảnh Sâm cười liếc nhìn Đinh Thiển một cái, sau đó quay sang Vương Ân Sam: “Thầy Vương, bạn gái của em đang ở đây đấy, thầy không thể dùng từ bậy bạ đâu đấy.”
“Rồi rồi, thầy dùng từ không đúng, em cũng không tính là gieo họa được chưa…..”
Vương Ân Sam cười híp mắt nhìn Đinh Thiển, “Em không biết đâu, lúc đó Cố Cảnh Sâm ở trong trường rất nổi tiếng, nếu không phải là giáo viên không thể nói những lời thế này thì thầy cũng rất muốn để em ấy tìm một cô gái yêu sớm, coi như là tạo phúc cho người ta vậy!”
Vương Ân Sam đang vui vẻ chuẩn bị tiếp tục nói thì bỗng nhiên ông dừng lại, nụ cười trên mặt biến thành sự nghi ngờ.
Ông chỉ vào Đinh Thiển rồi nhìn Cố Cảnh Sâm: “Sao nhìn bạn gái của em quen thế nhỉ?”
Lúc này Đinh Thiển chỉ dành nhắm mắt mở miệng.
“Thầy Vương… Em là Đinh Thiển, hồi cấp hai là thuộc lớp của thầy đó ạ.”
Vương Ân Sam ngẩn người, sau đó quay lại: “Đinh Thiển? —— Đinh Thiển, chính là cô bé Đinh Thiển học nửa năm lớp 8 sau đó đột nhiên chuyển trường phải không? Lớp trưởng môn Toán đó sao ???”
“…..”
Đột nhiên Đinh Thiển cảm thấy chột dạ, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, “Là em, thầy Vương.”
Cô nói xong còn nở một nụ cười rất vô tội.
“…..”
Vương Ân Sam trợn mắt nhìn Đinh Thiển rồi lại nhìn Cố Cảnh Sâm, sau đó quay lại nhìn Đinh Thiển, và sau đó quay sang Cố Cảnh Sâm…….
Sau khi làm như thế vài lần thì ánh mắt của ông lại rơi vào bàn tay đang nắm của hai người.
“Hai đứa …… ??”
Có vẻ như Vương Ân Sam đang phải cố gắng rất nhiều để tiếp nhận thông tin này, cuối cùng nhìn Cố Cảnh Sâm với một vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Thầy nhớ năm đó khi em đang học lớp 12 thì có một khoảng thời gian vợ thầy cũng chính là cô của em mang thai, thế nên em thường chủ động xin qua trường cấp hai dạy thay…”
Ông quay đầu lại nhìn Đinh Thiển, sau đó quay sang Cố Cảnh Sâm, tâm trạng có chút nặng nề–
“Có phải lúc đó em đã nhớ thương cô lớp trưởng môn toán của thầy rồi phải không?”
Cố Cảnh Sâm bật cười.
“Lần đầu tiên đi dạy thay là thầy bảo em đi mà.”
“—- Sau đó thì sao?”
“……”
Cố Cảnh Sâm không trả lời câu hỏi này, quay mặt sang nhìn Đinh Thiển với ánh mắt đầy ý cười.
Tất nhiên Đinh Thiển không biết vậy mà quá trình quen biết với Cố Cảnh Sâm hồi đó là do anh ít nhiều nhúng tay vào.
Cô cũng hơi ngạc nhiên, đưa mắt sang nhìn Cố Cảnh Sâm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Cảnh Sâm khẽ cười một cái.
“Thầy Vương, em vốn định giữ bí mật này cho đến ngày cô ấy đồng ý lấy em đấy.”
Những lời này đột nhiên ập vào tai khiến Đinh Thiển cảm thấy như có tiếng sấm ồn ào bên tai.
Đợi cho đến khi âm thanh chấn động đến não kia trôi qua thì cô mới hoàn hồn, nhưng lần này cô không thể kiềm chế được mà hai má nóng lên như lửa đốt.
Vương Ân Sam vẫn đang chìm đắm trong cảm giác chênh lệch quá lớn về cậu học trò đắc ý của mình, đang từ một “Chàng trai gương mẫu” thành “Sói đội lốt cừu” trong chớp mắt. Ông vừa nghe Cố Cảnh Sâm nói thế thì lắc đầu với tâm trạng “Nặng nề”.
Trong giọng nói của ông mang theo ý cười: “Nói như thế thì có phải thầy là người thúc đẩy hai đứa yêu sớm không?”
Cố Cảnh Sâm liếc nhìn vành tai đỏ bừng của người bên cạnh, không kìm được châm thêm lửa.
“Vâng, đúng là thầy có công rất lớn, đợi khi tụi em kết hôn em sẽ mời thầy đến làm người chứng hôn nhé.”
Đinh Thiển:”……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook