Tiểu Khắc Tinh
Chương 34: Cơ Hội Tỏ Tình

“Sau khi cuộc thi chính thức kết thúc, tôi và em ấy sẽ mời mọi người một bữa.”

Cố Cảnh Sâm thoáng nhìn mọi người, nụ cười nhạt nhoà: “Còn hôm nay…”

Anh nhanh tay kéo cô gái về phía mình, môi khẽ nhếch lên.

“Thật xin lỗi, tôi dẫn em ấy đi trước.”

Đinh Thiển chưa kịp hoàn hồn đã bị người đàn ông này nắm tay kéo đi.

Mặc dù đã đi được vài mét nhưng cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười.

Trong đám người chỉ có mỗi Văn Như Ngọc vẫn cắn môi dưới, hai tay siết chặt lại.

………

Một lúc sau, đến khi vào căng tin, Đinh Thiển mới hoàn hồn.

“Đàn anh Cảnh Sâm, sao anh biết em ở trong kho hàng của hội Sinh viên vậy?”

Sau khi Cố Cảnh Sâm nghe Đinh Thiển xưng hô thì khẽ nhướng mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, mà kéo cô đến một góc.

“Anh đoán em vì chuyện của ban Kỹ thuật nên mới rời đi, vì thế anh gọi điện thoại cho Phương Hạo rồi hỏi nam sinh trong bộ phận tụi em, biết hôm nay họ sẽ đến kho hàng kiểm kê đồ dùng cho cuộc thi nên anh đến đó.”

Sau khi giải thích xong, Cố Cảnh Sâm lại xoay người nhìn cửa sổ của căng tin.

“Em muốn ăn gì?”

Đinh Thiển vừa định mở miệng, lại nhớ đến mình mới là người mời đối phương ăn sáng, bèn vội đứng lên.

“Là em mời mà…. Tuy không phải muốn ăn ở căng tin nhưng chắc chắn không thể để đàn anh đi được.”

Chẳng qua Đinh Thiển đang đứng lên thì bị anh khẽ ấn ngồi trở lại.

Anh thuận thế cúi xuống, môi mỏng khẽ mở, nở một nụ cười khẽ: “Anh ngồi ở đây để em đi lấy đồ ăn sao? Em có thể cho anh chút mặt mũi không?”

“….”

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên sát lại khiến Đinh Thiển đột ngột kéo gần khoảng cách với anh.

Đinh Thiển đờ người một lúc, sau đó lên tiếng theo bản năng.

“Đàn anh, lông mi của anh còn dài hơn con gái nữa…”

“….”

Sau khi Đinh Thiển nhận ra mình vừa nói điều gì, tầm mắt lập tức né tránh: “Chuyện đó…… Ý em là lông mi của đàn anh rất đẹp, rất được…”

Đinh Thiển nói xong thì không kiềm được nhìn sang.

“Ừm, giống như cây quạt vậy.”

Sau khi giật mình vì bị “tập kích” bất ngờ, Cố Cảnh Sâm đứng thẳng dậy, cụp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.

“Em đang khen đó sao?”

“Đương nhiên rồi ạ.” Cô gật đầu thật mạnh.

“Ừm, thế anh nhận vậy.”

Cố Cảnh Sâm xoay người, như muốn đi lấy đồ ăn.

Đinh Thiển thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cô chưa kịp thở hết thì người đàn ông vừa đi được 2m bỗng dừng lại, nghiêng người liếc nhìn cô một cái.

Đôi đồng tử sâu thẳm đầy ý cười.

“Em có muốn sờ chút không?”

Đinh Thiển: “….”

Cô bị đùa cợt, thực sự bị đùa cợt.

……

Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức cuộc thi cài đặt máy tính do hội Sinh viên và Hiệp hội Máy tính hợp tác tổ chức.

Trong ngày thi đấu, trước khi tổ tham gia đầu tiên xuất hiện, các sinh viên của ban Kỹ thuật, ban Đối ngoại và Hiệp hội máy tính sẽ tiến hành kiểm tra và chuẩn bị lần cuối tại địa điểm do hội Sinh viên thuê trước đó.

“Chúng ta cần xác nhận đầy đủ các linh kiện cần thiết, nếu có bất kỳ vấn đề nào thì phải báo ngay.”

Người tổng phụ trách cuộc thi Văn Như Ngọc đứng trên bục cầm chiếc micro thu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn toàn hội trường. Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm mỗi người phụ trách một tổ, sau đó tiến hành kiểm tra lần lượt từng người một.

Đến khi kiểm tra xong toàn bộ quá trình, sau khi xác nhận không có sai lầm gì thì Đinh Thiểm cầm micro bổ sung thêm một câu:

“Tôi nhắc nhở các trọng tài, trước khi nhân viên ở mỗi tổ dự thi rời đi thì phải kiểm tra lại các linh kiện một lần nữa để xem có vấn đề nào không. Nếu khi cuộc thi kết thúc mà có linh kiện mất hay hư hỏng và không tìm được người chịu trách nhiệm trong tình huống đó, trọng tài và nhân viên công tác sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Cô vừa nói xong, cả sân vốn đang đùa giỡn ầm ĩ chợt trở nên im ắng, tổ trọng tài của hội Sinh viên và Hiệp hội máy tính đều kinh ngạc nhìn Đinh Thiển.

“……Chuyện này không thích hợp lắm nhỉ.”



Văn Như Ngọc cau mày đi tới: “Thời gian của nhân viên giữa hai tổ dự thi cũng không dài, có chuyện mất hoặc hư hỏng cũng không thể đổ lên đầu trọng tài được.”

“…”

Trong khoảng thời gian “hợp tác” này, Đinh Thiển thật sự mệt mỏi khi phải ứng phó với Văn Như Ngọc thường xuyên chống đối cô, nhưng nếu không nói rõ chuyện này rõ ràng trận đấu thì tất nhiên chỉ có hại chứ không có lợi.

Cô chỉ đành nhìn mọi người.

“Quyền lực và trách nhiệm là điều kiện tiên quyết để hoạt động thành công tốt đẹp, tôi hi vọng mọi người có thể hiểu, cũng có thể hoàn thành hoạt động cuộc thi một cách tốt nhất —- Không chỉ là giai đoạn chuẩn bị mà cả giai đoạn thi đấu chính thức nữa —- một kết thúc hoàn mỹ chính là mục tiêu chúng ta theo đuổi.”

Đinh Thiển giải thích đơn giản rồi nhìn về phía Văn Như Ngọc, chặn miệng đối phương:

“Nếu không làm như thế, vậy Tổng phụ trách Văn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm một khi phát hiện tổn thất sao?”

“….”

Văn Như Ngọc đành nuốt lời định nói vào bụng.

“Hơn nữa” Đinh Thiển đối phương không hề phản đối, bèn nhếch môi, nhìn về phía mọi người: “Chúng ta đã chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, ban Kỹ thuật và hội Sinh viên lại là nơi tập trung tất cả nhân tài trong phương diện máy tính của toàn trường, tôi vô cùng tin tưởng năng lực cũng như trình độ thành thạo và năng lực của mọi người…”

Đinh Thiển cười ôn hòa: “Chẳng lẽ mọi người không tin vào bản thân mình ư?”

“Đương nhiên là có!”

Ban Kỹ thuật hưởng ứng đầu tiên, sau đó tổ trọng tài trong sân cũng nhanh chóng đứng lên mà không cần điều động.

“Nói hay lắm.”

Một giọng nam ở ngoài cửa vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

“Thầy Tùy—–”

Mọi người thấy rõ người tới, bèn đồng loạt chào hỏi.

“Em là Đinh Thiển đúng không?”

Tùy Thành Văn cười tủm tỉm trong sự chào đón của sinh viên, đến bên cạnh Đinh Thiển, khen ngợi: “Không ngờ một sinh viên năm nhất như em lại có trình độ quản lý lại xuất sắc như vậy.”

Tùy Thành Văn nói xong, bèn nhìn về phía cửa sổ, có một bóng dáng đang tựa lên đó.

“Cố Cảnh Sâm, tôi rất xem trọng đàn em này của cậu, thế hệ ban quản lý hội Sinh viên tiếp theo phải có một nữ sinh năng lực kiệt xuất, lại còn xinh đẹp hào phóng như này.”

Người đang tựa vào cửa sổ nghe vậy thì tiến đến bên này, dừng một lát, anh khẽ cười.

“Vâng, em nhất định sẽ xem trọng, không để người khác cướp mất.”

Tùy Thành Văn không chú ý tới ẩn ý phía sau câu nói ấy, nhưng các sinh viên khác ở đây cũng không phải vô tâm, vì thế có không ít ánh mắt mập mờ nhìn về phía Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm.

Nếu không phải e ngại còn có thầy chỉ đạo ở đây thì có lẽ mọi người đã bắt đầu ồn ào rồi.

Sau khi Tùy Thành Văn nhiệt tình kiểm tra một lần thì tổ dự thi đầu tiên cũng được nhân viên phụ trách trong ban Đối ngoại dẫn đến từ phòng chờ.

Công tác chuẩn bị hoàn tất, cuộc thi mở màn. Tất cả mọi người làm việc như cuộc tập dợt trước đó.

……

Đến chiều khi cuộc thi kết thúc, hiện trường trao giải cũng tiến hành xong, sau khi Cố Cảnh Sâm đại diện tổng kết cuộc thi thì Đinh Thiển mệt mỏi ngồi xuống vị trí gần nhất.

Với thể lực của cô mà bây giờ còn cảm thấy hai chân còn rã rời, huống chi là những người khác.

Thấy mọi người như vậy, sau khi người ngoài rời đi hết, Cố Cảnh Sâm không vội bước xuống bục mà nhìn thời gian, sau đó nói.

“Hôm nay không còn sớm nữa, mọi người cũng mệt cả rồi, vậy tiệc liên hoan mừng công dời sang ngày mai, thời gian và địa điểm sẽ thông báo sau, mọi người về nghỉ ngơi trước đi.”

Mọi người đồng ý, cũng không còn sức lực để phản đối, sau đó ai nấy đều rời đi.

Dường như Văn Như Ngọc còn điều gì muốn nói nhưng mọi người đã túm năm tụm ba rời đi. Sau khi Cố Cảnh Sâm xuống bục thì lập tức đi thẳng về phía bàn mà Đinh Thiển đang nằm sấp.

Cô ta do dự một lát rồi cũng quay người rời đi.

“Em mệt thế sao?”

Cố Cảnh Sâm thấy dáng vẻ ủ rũ của ngôi sao nhỏ gục, không kiềm được mà nhẹ giọng, tay chạm khẽ vào mái tóc xoăn màu nâu suông dài trên vai cô

“…. Vâng.”

Đinh Thiển rầu rĩ đáp.

Lúc đến gần ngày thi thì quảng cáo của Cố Cảnh Sâm và Kura cũng tới giai đoạn kết thúc, còn Đinh Thiển chủ động tiếp quản việc ở ban Đối ngoại nên mấy ngày nay không có thời gian nghỉ ngơi.

Bây giờ gánh nặng được buông bỏ, mọi việc chu toàn, cô lại như mất hết sức lực, không còn dáng vẻ bình tĩnh như trước nữa.

“Vậy…”

Cố Cảnh Sâm ngồi xổm xuống bên cạnh bàn, thò mặt sát lại gần cô.

Anh khẽ cười: “Anh cõng em về nhé?”



Đôi vai mỏng manh trước mắt anh khẽ cứng đờ.

Qua một lát sau, Đinh Thiển mới chậm chạp quay đầu lại.

Đôi mắt hạnh của cô gái xinh đẹp hơi cong, mũi cũng nhăn lại.

“Đàn anh Cảnh Sâm, trêu chọc người mới vừa làm việc hết sức xong, anh có cảm thấy cắn rứt lương tâm không?”

“….”

Cô gái gần trong gang tấc nói chuyện bằng giọng điệu mềm mại ngọt ngào, âm cuối lên cao lên như chui vào lòng anh, chạm nhẹ vào trái tim khiến anh cảm thấy ngứa ngứa.

Ánh mắt của Cố Cảnh Sâm trở nên sâu thẳm.

“Anh nói thật mà.”

Đinh Thiển ngẩn ra: “Thật gì cơ ạ?”

“Anh cõng em về.”

“…..”

Đinh Thiển úp mặt lên bàn, chớp mắt đầy vô tội, sau đó lại chớp vài cái, sau vài giây thì cô mới đứng lên.

“Em có yếu ớt thế đâu.”

“….”

Cố Cảnh Sâm nhìn bóng dáng sắp biến mất kia, sau đó chầm chầm cụp mắt xuống.

Một lát sau, anh đứng dậy, đi ra theo cô.



Tối hôm sau, mọi người trong ban Kỹ thuật, Đối ngoại và Hiệp hội máy tính cùng đến một nhà hàng gần trường.

Ba ban cộng lại nên có rất đông người, mặc dù đã trừ đi mấy người xin nghỉ không đến nhưng cũng ngồi kín cả bốn bàn.

Cả căn phòng rộng lớn thông với nhau, mấy nam sinh cùng nhau uống rượu vô cùng náo nhiệt, âm thanh ầm ĩ đến mức muốn xuyên qua cả nóc nhà.

Tuy Cố Cảnh Sâm là người mời khách nhưng từ đầu đến cuối lại không đụng vào một giọt rượu nào. Anh ngồi cạnh Đinh Thiển, thỉnh thoảng nói nhỏ hai câu.

Vì chức vụ của Cố Cảnh Sâm nên có không ít nam sinh và nữ sinh đến mời rượu anh. Đinh Thiển ngồi cạnh anh, nhìn anh lạnh lùng từ chối hết những ai đến mời rượu.

—Bao gồm cả Văn Như Ngọc hai mắt đỏ ửng rời khỏi phòng.

“Đáng sợ…”

Trong tiếng ồn ào khắp phòng, Đinh Thiển khẽ lặp đi lặp lại một câu.

“Cậu nói gì cơ?”

Một nam sinh ngồi cách cô không xa bỗng nhìn về phía này.

Đinh Thiển câm nín: “….”

Bạn nam này, cậu có đôi tai thính như cún hay có thuật đọc tâm vậy?

“Không, không có gì.”

Đinh Thiển vẫn mỉm cười.

Cố Cảnh Sâm khẽ nheo mắt lại, vừa muốn cúi người nói gì đó thì đột nhiên bị một nam sinh ngắt lời.

“Đàn anh Cố, em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể ra ngoài chút được không ạ?”

Đinh Thiển nhìn anh đầy vô tội, hơi hất cằm, ý bảo anh có người đang chờ.

Cố cảnh Sâm dừng một chút rồi gật đầu: “Được.”

Anh đứng dậy, trước khi đi còn đặt điện thoại trong túi quần đến trước mặt Đinh Thiển.

Đinh Thiển giật mình, ngước mắt lên, khó hiểu nhìn anh.

Đáy mắt Cố Cảnh Sâm đầy ý sâu xa nhưng cũng không nói nhiều, chỉ để lại một câu: “Có điện thoại thì gọi anh”, sau đó đi theo nam sinh kia ra ngoài.

Đinh Thiển quay lại bàn.

Đúng lúc ấy, mới qua chừng hai phút, điện thoại bên cạnh vang lên tiếng chuông.

Đinh Thiển ngẩn ra, cầm lấy di động, chỉ thấy hiện lên một dãy số.

Không hiểu sao dãy số này trông hơi quen.

Đinh Thiển không kịp nghĩ gì, vội vàng cầm lấy điện thoại đi ra cửa. Cô nhìn xung quanh một hồi, thấy hành lang bên phải có âm thanh nói chuyện.

Cô không do dự, cầm điện thoại đã tự động cúp máy bước nhanh về phía ấy.

Nhưng gần đến ngã rẽ, một giọng nữ đã truyền đến tai cô.

“Đàn anh Cố, em thực sự thích anh! Nếu Đinh Thiển có thể thì tại sao anh không thể cho em một cơ hội?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương