Tống Dịch tránh thoát một kiếp này sau đó cũng không có lấy thời gian để nghỉ ngơi, trừ tác phẩm sắp ra mắt đang sắp sửa hoàn thiện thì bên phòng làm việc cũng nhận liên tiếp mấy bộ manga anime cùng với một số tác phẩm truyện mạng để sản xuất kịch truyền thanh, trên tay của anh còn có cả phim truyền hình để phối âm, lịch trình kín ngập khiến anh hận không thể ở mãi trong phòng ghi âm.

Trên đời luôn có một số chuyện trôi theo thời gian, có đôi khi càng vội vàng, càng bận rộn thì phiền toái kéo đến cũng ít hơn.

Lúc Tống Dịch nhận được điện thoại của Kim Linh, anh còn đang bận rộn ở phòng ghi âm.

Nghe xong cô nói, đầu anh lại thấy đau, đang vội như vậy mà lịch còn có cả ngã rẽ phải làm.

“Tớ bây giờ liền qua ngay, cậu nói với bọn họ là tối nay tớ sẽ đến.”

Tống Dịch cúp máy rồi qua nói vài tiếng với bên trợ lý, lập tức đến nhà ga mua vé trở về thành phố H.

Lúc lên xe rồi mới nhớ phải gọi điện thoại cho Tiêu Hà.

“A Hà, anh phải trở về thành phố H, hợp hợp tác phía Kim Linh xảy ra vấn đề, anh phải đi xử lý, hôm nay có lẽ là không về được, em đừng lo lắng, ừ, anh biết, được rồi, anh cúp đây.”

Tiêu Hà cúp điện thoại sau đó hơi mê man, Tống Dịch trở về thành phố H, không biết khi nào mới quay lại.

“Làm sao vậy?” Hạng Lập hỏi.

“Không có gì, cứ theo như anh nói, ngày mai làm phẫu thuật.” Tiêu Hà cất điện thoại đi trả lời.

“Thật sự không nói cho Tống Dịch à?” Hạng Lập nhịn không được hỏi.

Tiêu Hà lắc đầu, tưởng tượng đến trạng thái của Tống Dịch mấy ngày hôm nay, cậu càng không đành lòng để anh phải suy nghĩ thêm vì mình, “Anh ấy bận lắm, bên hợp tác ở thành phố H xảy ra vấn đề, anh ấy giờ đã quay về rồi.”

Dù sao thì hai người cũng có việc của bản thân, Hạng Lập cũng không muốn nói nhiều, “Hôm nay nằm viện luôn đi, dù sao nên kiểm tra thì cũng đã kiểm tra rồi, sáng mai sẽ phẫu thuật luôn.”

Tống Dịch hôm nay cũng chưa vội về, cậu nằm viện luôn cũng không sao, vì thế gật đầu đáp ứng.

Thời điểm Tống Dịch đến thành phố H đã là 6h chiều, anh vừa xuống xe thì gọi điện ngay cho Kim Linh.

Sau đó anh lập tức hẹn bên hợp tác cùng đi ăn một bữa, bên kia cũng biết anh dọc đường chạy tới vì thế nhanh chóng đáp ứng.

Chờ đến khi hai bên đã tới khách sạn thì đã là 7h hơn, ba người ăn một bữa cơm đơn giản hàn huyên một vài việc ngoài lề, sau đó mới vào vấn đề chính.

“Tổng giám đốc Lưu, hạng mục mà chúng ta hợp tác đã tới giai đoạn cuối, bên ngài đột nhiên muốn thêm một nhân vật nữa, còn chỉ định để thầy Tống đảm nhận thật sự không hay cho lắm, bởi vì lịch làm việc của cậu ấy đã kín rồi, thật sự không thể có thêm thời gian nữa, hơn nữa bên ngoài còn yêu cầu phải cần nhanh, chúng tôi sao có thể chấp nhận được.” Kim Linh lúc trước đã nói qua, hơn nữa mọi người đều là người hiểu chuyện, cô cũng không khách sáo, lần nữa thể hiện lập trường bên phía mình.

Tổng giám đốc Lưu cũng rất kiên trì với lập trường của mình, theo chân hai người đánh Thái Cực, mặc kệ Kim Linh có nói sao, hắn trước sau không thay đổi.

Tống Dịch xem tình hình thì đã hiểu, muốn bên họ rút về là không có khả năng, nhưng đã sắp đến cuối giai đoạn hợp tác rồi, hiện giờ dừng hợp tác chỉ có không kịp lại còn mất nhiều hơn.

“Tổng giám độc Lưu, thời gian bên ngài thật sự quá cấp bách, tuy ngài nói sẽ thêm điều kiện vào hợp đồng, nhưng điều kiện mà ngài thêm vào lại thêm cả kỳ hạn, tôi cho rằng là không hợp lý, trên đường tới đây tôi đã xem qua nhân vật và cốt truyện, với tình hình đã hoàn thành gần xong các yêu cầu, huống hồ trên tay tôi cũng đã cầm quá nhiều kịch bản rồi.”

Tống Dịch nói đến đây tạm dừng một chút, nghiêm túc nhìn tổng giám đốc Lưu, lại nói tiếp, “Thái độ và thành ý của phòng làm việc chúng tôi không phải là ngài không biết, vì để lần này có thể kết thúc một cách viên mãn, không bằng hai bên chúng ta mỗi người lui một bước, tôi hy vọng ngài có thể thêm thời gian, tôi sẽ không khiến ngài bị trễ hẹn, dựa theo tình huống bình thường thì phải thêm một vòng kỳ hạn nữa.”

Kim Linh nghe thấy Tống Dịch đáp ứng, đang muốn mở miệng khuyên can thì lại bị tổng giám đốc Lưu giành trước một bước.

“Lần này là do công ty chúng tôi đường đột, cám ơn thầy Tống và phòng làm việc của ngài đã phối hợp, ngài vì chuyện này mà buông công việc đến tận đây đàm phán với tôi, tôi tin tưởng thành ý của phía ngài, nếu ngay cả yêu cầu này cũng không thể đáp ứng thì công ty chúng tôi thật bất cận nhân tình, không có thành ý.”

Tổng giám đốc Lưu đã thành tinh, hắn sở liệu Tống Dịch đến đây nhất định sẽ đàm phán với mình xoay sở chút đường sống, cho nên trước khi Tống Dịch mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha, chỉ cần Tống Dịch mở miệng, hắn sẽ đáp ứng xuống một bước.

Bữa ăn này tan nhanh, dù sao việc quan trọng cũng không phải là ăn cơm.

Chờ cho bên hợp tác đi, Kim Linh liền hỏi, “Vì sao lại đáp ứng?”

Tống Dịch xoa xoa mày, “Ngay từ đầu bọn họ đã thừa cơ có kẽ hở, huống chi cũng đã sắp hoàn thành rồi, hiện giờ làm gián đoạn mất nhiều hơn được, về sau không hợp tác với họ nữa là được.”

Nhìn anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, Kim Linh cảm thấy tủi thân hộ anh, “Cậu hôm nay nói nhiều hơn mấy câu tàn nhẫn với hắn thì đã sao, đến lúc đó cũng là chúng ta mất nhiều hơn được, chính tiền hoa của họ cao nên mới thấy ai mới đáng giá đấy.”

Tống Dịch cười, “Cái này mà cũng khiến cậu hành động theo cảm tính sao? Đến lúc đó khẳng định là họ trả nhiều tiền, nhưng phòng làm việc của chúng ta cũng chưa chắc tránh được một kiếp, loại người này sẽ cắn người đấy, coi như vất vả một chút để mua một lần giáo huấn đi.”

Kim Linh tức không buông được, vô cùng nghẹn khuất, “Lần đầu tớ gặp cái loại hợp tác như này, ghê tởm, kịch bản trong tay cậu nhiều như vậy có được không vậy?”

Tống Dịch thêm một bát cơm cho mình, “Ăn xong lại trở về, vất vả các cậu lại tăng ca với tớ thôi.”

Kim Linh thở dài, “Tăng ca thì có là gì, chỉ là sợ thân thể cậu không chịu nổi, cậu đấy, tính tình tốt quá làm chi, cho nên mới làm người ta cảm thấy dễ bắt nạt, cậu phải học Tiêu Hà nhà cậu kìa, lần trước thái độ phía bên hợp tác của cậu ta trên weibo tớ thật không tưởng tượng nổi, sao đám người ấy tìm người hợp tác mà còn phải xem thái độ của cậu ta vậy? Rốt cuộc thì ai mới là bên hạng A.”

Tống Dịch nuốt xuống một miệng đồ ăn, cười nói, “Cho nên trên đời mới chỉ có một Tiêu Hà thôi đó, là người mà bọn họ vừa cho tiền vừa phải cung phụng.”

Nói xong lại ăn thêm miếng nữa, nuốt xuống, “Nhưng mà về sau chắc là không có nữa đâu.”

Kim Linh cũng không biết lấy cái gì để an ủi anh, thở dài, đơn giản là im lặng, cầm đũa lên ăn cơm với anh.

Ăn xong rồi anh lại trở lại phòng làm việc tăng ca.

Buổi sáng ngày hôm sau Tống Dịch lại gọi điện thoại cho Tiêu Hà, nhưng người nhận điện thoại là Hạng lập chứ không phải cậu.

“Bác sĩ Hạng đó hả? A Hà đâu vậy?” Tống Dịch có phần nghi hoặc.

“A Hà bây giờ đang làm kiểm tra nên không tiện nghe, tôi đành nghe giùm cậu ấy, có chuyện gì sao? Lát cậu ấy kiểm tra xong thì tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy.” Hạng Lập cũng đề phòng anh muốn Tiêu Hà nghe máy.

Tống Dịch vẫn nghi ngờ, ngày thường Tiêu Hà kiểm tra vẫn có thể nhận máy, anh không nhịn được tự hỏi hai câu.

“Em ấy xuất ngũ hơn nửa năm cũng không làm kiểm tra toàn thân bao giờ, cho nên hôm nay mới chuẩn bị cho cậu ấy kiểm tra toàn thân đó mà.” Hạng Lập lo lắng, chỉ sợ nói nhiều thêm hai câu liền lộ chuyện.

Tống Dịch sau khi hiểu rõ rồi liền không đa nghi nữa, “Cũng không có việc gì, anh nói với em ấy hộ tôi là có khả năng mấy ngày nữa tôi không thể trở về, tôi ở đây đẩy nhanh tiến độ làm việc, trên đường về lãng phí thời gian quá, bảo em ấy đừng lo lắng, làm xong thì gọi điện thoại cho tôi.”

Nghe thấy Tống Dịch nói như vậy Hạng Lập như trút được gánh nặng, sau khi đáp ứng liền cúp điện thoại, ngồi ở phòng giải phẫu thở phào nhẹ nhõm.

40 phút sau, cửa phòng giải phẫu mở, Tiêu Hà đẩy cửa đi ra.

Hạng Lập đón lấy bác sĩ thực hiện phẫu thuật là giáo sư Trương, “Giáo sư, thế nào rồi?”

“Giải phẫu thành công, thậm chí so với dự đoán còn tốt hơn, về sau chăm sóc cho cẩn thận thì sẽ không thành vấn đề nữa.” Giáo sư Trương tháo khẩu trang xuống nói.

“Ngài vất vả rồi.” Hạng Lập nói cảm ơn.

“Khó được ngày cậu mời giúp đỡ, tôi khẳng định sẽ làm thật tốt, không nói nữa, còn có mấy ca giải phẫu, cậu đi xem anh bạn kia đi.” Giáo sư Trương vỗ vỗ bờ vai anh, sau đó chuẩn bị đi thực hiện ca tiếp theo.

Hạng Lập lúc này mới đến phòng về của Tiêu Hà xem cậu, vì chỉ gây tê một bộ phận nên Tiêu Hà vẫn tỉnh.

Anh kéo ghế ngồi xuống mép giường, “Giáo sư Trương nói giải phẫu thành công, về sau phải chăm sóc cẩn thận mới không sao.”

Sợ Tiêu Hà lo lắng cho tay mình, anh vẫn nói qua cho cậu nghe một chút, sau đó lấy di động ra nói với cậu, “Tống Dịch không lâu trước đó vừa gọi điện đến hỏi cậu, tôi nói cậu kiểm tra toàn thân, anh ta nói bảo cậu là tạm thời không thể trở về để đẩy nhanh tiến độ làm việc, nói trên đường về sẽ làm lãng phí thời gian, bảo cậu gọi điện thoại lại.”

Tiêu Hà không động đậy, tay phải làm giải phẫu, tay trái vừa tiêm một liều chống viêm, vì thế bảo Hạng lập gạt điện thoại cho mình.

Tiếng điện thoại vang lên khá lâu không ai nhận, cuối cùng tự động ngắt kết nối.

“Chắc là đang bận nên không nghe, lát nữa cậu gọi lại.” Hạng Lập đặt điện thoại lại tủ đầu giường.

“Tôi còn có công việc, tôi đi gọi người chăm sóc đến đây, lát nữa tôi đi thì sẽ gọi dì ấy lên.”

Tiêu Hà ừ một tiếng rồi hỏi, “Khi nào có thể xuất viện.”

Hạng Lập lắc đầu, “Cậu vừa mới vào đã muốn xuất viện? Ít nhất là nửa tháng nữa đi.”

Vừa dứt lời thì điện thoại Tiêu Hà vang lên.

Hạng Lập cầm lên xem liền nói cho cậu, “Là Tống Dịch.”

Tiêu Hà gật đầu, Hạng Lập liền ấn trả lời rồi đặt điện thoại bên tai cậu.

“A Hà?” Tống Dịch đầu tiên vẫn thử gọi một tiếng.

“Em đây.” Tiêu Hà trả lời.

“Sao kiểm tra lâu vậy?” Tống Dịch hỏi.

“Ừ, không sao đâu, giờ anh rất bận à?” Tiêu Hà sẽ không nói dối, vậy nên đành chuyển chủ đề.

“Bận chứ, bên kia gây khó dễ, thời gian gấp vô cùng, kịch bản trong tay anh cũng sắp phải giao rồi, cho nên anh ở đây không về nữa để tiết kiệm thời gian, xong rồi mới về được.” Tống Dịch từ hôm qua đến hôm nay chỉ ngủ có hai tiếng, cả người mệt mỏi vô cùng.

“Mất bao lâu?” Tiêu Hà hỏi.

Tống Dịch im lặng một hồi, tính thời gian, “Chắc cũng phải 10 ngày nửa tháng.”

Tiêu Hà cũng im lặng, sau đó nghe bên kia nói, “Đừng lo lắng cho anh, anh có thể tự chăm sóc mình mà, em cũng tự phải chăm sóc bản thân đó, đã biết chưa?”

Tiêu Hà đáp, “Ừ, em biết rồi.”

Hoàn chương 75

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương