Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang
-
Chương 27
"Không cần đâu!" Lục Hồng ngại sẽ làm phiền đến cô.
"Cảnh Lang, sao chị ngày càng trở nên dông dài, giống như lão thái bà vậy."
"Ôi. Tôi quan tâm em mà~"
Lục Hồng rùng mình một cái, chị ta đây là đang làm nũng sao? Quay đầu, tiến lên đón lấy cặp mắt của Cảnh Lang, Cảnh Lang cố ý hướng cô nháy nháy mắt.
"Tôi buồn ngủ! Mời chị đừng quấy rầy tôi."
Lục Hồng coi thường nhất cử nhất động của cô, nghiêng người đi, liền chuẩn bị kéo chăn lên, cắm đầu ngủ.
"Được rồi được rồi, không đùa em nữa~"
Cảnh Lang nhắm mắt, ánh mắt lại lần nữa khôi phục thanh minh.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi mua đồ ăn cho em."
Cảnh Lang không yên lòng quay đầu lại nhìn người trên giường, mới mở cửa đi ra. Cho đến khi nghe thấy âm thanh, Lục Hồng mới chống tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ngơ ngác ngẩn người.
Cảnh Lang, đáy lòng chị rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Sau khi ra cửa, tâm tình Cảnh Lang rất tốt, trên mặt luôn chứa đầy nụ cười, chỉ cần nhớ lại vừa rồi trong nhà vệ sinh bộ dạng người nọ thẹn thùng không được tự nhiên, khóe mắt cô sẽ lay động một chút ý cười. Đang suy nghĩ nên mua gì cho Lục Hồng ăn thì tốt, thì đối diện có một nhóm bốn năm người ồn ào ầm ĩ đi đến. Cảnh Lang nhíu mày, liền chuẩn bị đi đường vòng. Nào ngờ tên cầm đầu lực lưỡng, xông lên liền cho Cảnh Lang một đấm. Cảnh Lang mở lòng bàn tay, đón lấy nắm đấm của hắn, cũng mượn thế kéo hắn sang một bên làm mất đi lực đánh của hắn.
Trên tay dùng sức đẩy đối phương, Cảnh Lang đứng yên, đánh giá những người này, nhìn tất cả bọn họ trang phục đều là vệ sĩ được huấn luyện nghiêm túc.
"Các người là ai?"
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng đứng ở hai bên, một gã đàn ông trung niên bước ra, trên mặt hắn không chút nào che giấu cơn tức giận.
"Cô chính là Cảnh Lang?!"
Cảnh Lang gật đầu, trong lòng suy nghĩ, đã đoán được bảy tám phần.
"Chuyện thằng con tôi là do cô làm!" Tên đàn ông trung niên giận không thể tiêu tan nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.
"Ai ui~ là tôi làm, đó là tội hắn đáng nhận lấy!" Cảnh Lang không nể mặt mắng trả lại.
"Cô... cô... con đàn bà lòng dạ độc ác! Hại con trai tôi trở thành... tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô!"
Thấy Cảnh Lang không có chút nào hối hận, ngược lại nói những lời chính nghĩa, gã đàn ông trung niên bị tức xém chút nữa không đứng vững, may mắn bọn vệ sĩ kịp thời tiến lên đỡ hắn.
"Thái giám thôi mà~ haha, Lưu tiên sinh, tôi thay ông nói đi~" Cảnh Lang không khỏi tăng thêm một chút miệng lưỡi của mình, trong con ngươi lộ ra ý tàn nhẫn.
"Cô!!! Cảnh Lang!!! Tôi phải..."
Tay gã đàn ông trung niên rung rung, chỉ vào Cảnh Lang. Cảnh Lang lại chậm rãi thoáng đến trước mặt hắn, cầm tay hắn dùng sức khoác lên trên ngực hắn.
"Tôi xin khuyên ông một câu, loại súc sinh như lệnh lang sống trên đời cũng vô ích, hay là mang về nhà thật tốt nhốt lại đi."
"Cô!!!"
Tên đàn ông trung niên miệng há hốc, liều mạng muốn cố gắng hô hấp, một tay che tim.
"Chủ tịch, chủ tịch!"
Mấy gã vệ sĩ vội vàng kêu bác sĩ cùng y tá. Cảnh Lang lạnh lùng quét mắt hắn, hạng người như vậy không cần đồng cảm. Nhưng mà, ở góc tường cách đó không xa, Tiểu Mẫn nhìn thấy hết thảy, lặng lẽ đến cửa thang lầu, bấm điện thoại di động.
"Lục Hồng!" Sau cửa lộ ra một khuôn mặt cười vui sướng.
"Là em à, Tiểu Mẫn." Khí sắc Lục Hồng không chút rung động nhìn cô.
"Chị rất thất vọng sao? Là đang đợi người nào sao?"
Tiểu Mẫn phát hiện bên trong căn phòng không có những người khác, bĩu môi.
"Kỳ quái, chị đẹp gái kia đâu rồi?"
"Cô ấy ra ngoài rồi." Lục Hồng thuận miệng trả lời.
"Lục Hồng, chị tức giận hả?" Tiểu mẫn nghịch ngợm cười nói.
"Em đang nói hưu nói vượn gì vậy!" Lục Hồng âm lượng cũng phóng lớn.
"Cẩn thận người chị, em không nói nữa~" Tiểu Mẫn thè lưỡi, an ủi Lục Hồng.
"Nhưng mà, Lục Hồng, dáng dấp chị ấy thiệt đẹp, em chưa từng thấy ai ưu nhã, cao quý như vậy~" Tiểu Mẫn vừa nói, vừa lộ ra bộ dạng khuôn mặt đầy sùng bái.
"Rõ ràng chỉ là lớp da cầm thú." Lục Hồng bày ra bộ mặt đen xì, nhỏ giọng nói một câu.
"Chị mới nói gì?" Tiểu Mẫn tiến đến gần Lục Hồng.
"Không có gì..." Lục Hồng lóe lên lảng tránh.
"Lục Hồng, em thấy nói không chừng chị ấy là đại tổng tài của công ty nào đó, chị thật lợi hại a, quen biết bằng hữu như vậy, hơn nữa chị ấy lại quan tâm chị như vậy."
Tiểu Mẫn thấy sắc mặt Lục Hồng xanh mét, cuối cùng thanh âm càng nói càng nhỏ.
"Chị với cô ấy không có quan hệ gì hết, em đừng nghĩ bậy." Lục Hồng lạnh lùng nói một câu.
"Em đâu nói chị với chị ấy có quan hệ gì đâu nè~" Tiểu Mẫn ranh mãnh mỉm cười.
"Chị, dù sao chị với cô ấy là người của hai thế giới." Lục Hồng xoay người đi, không để Tiểu Mẫn nhìn thấy biểu tình lúc này của cô.
"Gì mà người của hai thế giới?" Cảnh Lang đứng ở cửa, một tay nhấc túi nilon màu trắng.
"Ách." Tiểu Mẫn lập tức đứng thẳng người, không biết làm sao đợi một bên, thật ra trong lòng cô hơi sờ sợ Cảnh Lang.
"Tôi họ Cảnh, cô có thể kêu tôi Cảnh Lang."
Cảnh Lang hữu hảo nói, đạp giày cao gót đến bên giường bệnh. Ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm người phụ nữ vùi đầu trên gối, vừa rồi cô ấy nói, thật ra hơn phân nửa cô đều nghe thấy, cho nên bây giờ trong lòng cô rất không cao hứng, à không, hẳn là vô cùng mất hứng. Lục Hồng có tật giật mình không dám tiếp xúc ánh mắt với cô.
"Cảnh Lang!! Oa oa oa! Chị thật sự là chủ tịch công ty nổi tiếng Cảnh Lang!!!" Tiểu Mẫn hưng phấn nói, trạng thái sùng bái nhìn Cảnh Lang. Cảnh Lang gật đầu, ánh mắt lại lần nữa trở lại trên người Lục Hồng.
"Vậy sau này tôi tốt nghiệp có thể đến công ty chị thực tập không?" Tiểu Mẫn bật thốt lên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận. Chỉ có thể lúng túng cười một tiếng.
"Cô là sinh viên?" Cảnh Lang kinh ngạc nói.
"Ừm. Bởi vì nguyên nhân gia đình, nên tôi mới làm ở Mỹ Nhân Cư. Hiện ở trường học vừa vặn được đến kỳ nghỉ..."
Tựa hồ cũng không muốn nói đến gia đình mình, Tiểu Mẫn nói quanh co cho xong. Lục Hồng có chút kinh ngạc, cô không ngờ Tiểu Mẫn vẫn còn là sinh viên đại học, đối với chuyện của Tiểu Mẫn, cô thật ra một chút cũng không biết.
"Được chứ. Đây là số di động của tôi." Cảnh Lang nhìn thấy biểu tình của Lục Hồng, sảng khoái đáp ứng.
"Thật không? Đây không phải là đang đùa giỡn đúng không?"
Tiểu Mẫn mặt đầy dáng vẻ không dám tin, tay còn theo bản năng nhéo mặt mình. Thấy trước mặt dáng vẻ ngây thơ như vậy của cô bé, Cảnh Lang không nhịn cười được, viết dãy số lên trên giấy đưa cho cô. Cô cẩn thận nhận lấy tờ giấy, giống như lấy được trân bảo vậy.
"Vậy chị cùng Lục Hồng ăn cơm đi~" Tiểu Mẫn thức thời hướng về Lục Hồng nói xong, như một làn khói chạy đi.
Con ngươi Lục Hồng trở nên ảm đạm, em ấy quan tâm mình như vậy, chẳng lẽ là vì muốn lôi kéo Cảnh Lang. Cô lập tức đối Cảnh Lang sinh ra tâm không ưa, Cảnh Lang thấy gương mặt cô lạnh lùng. Sờ mũi một cái, cảm thấy ủy khuất.
"Tôi vì em mới đáp ứng cô ấy."
"Chị hoàn toàn có thể không cần phải làm vậy. Bởi vì tôi cùng chị không hề có quan hệ gì."
Chợt nhiệt độ trong căn phòng lập tức giảm xuống, Cảnh Lang nhạy cảm phát giác Lục Hồng đang bất mãn.
"Cảnh Lang, sao chị ngày càng trở nên dông dài, giống như lão thái bà vậy."
"Ôi. Tôi quan tâm em mà~"
Lục Hồng rùng mình một cái, chị ta đây là đang làm nũng sao? Quay đầu, tiến lên đón lấy cặp mắt của Cảnh Lang, Cảnh Lang cố ý hướng cô nháy nháy mắt.
"Tôi buồn ngủ! Mời chị đừng quấy rầy tôi."
Lục Hồng coi thường nhất cử nhất động của cô, nghiêng người đi, liền chuẩn bị kéo chăn lên, cắm đầu ngủ.
"Được rồi được rồi, không đùa em nữa~"
Cảnh Lang nhắm mắt, ánh mắt lại lần nữa khôi phục thanh minh.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi mua đồ ăn cho em."
Cảnh Lang không yên lòng quay đầu lại nhìn người trên giường, mới mở cửa đi ra. Cho đến khi nghe thấy âm thanh, Lục Hồng mới chống tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ngơ ngác ngẩn người.
Cảnh Lang, đáy lòng chị rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Sau khi ra cửa, tâm tình Cảnh Lang rất tốt, trên mặt luôn chứa đầy nụ cười, chỉ cần nhớ lại vừa rồi trong nhà vệ sinh bộ dạng người nọ thẹn thùng không được tự nhiên, khóe mắt cô sẽ lay động một chút ý cười. Đang suy nghĩ nên mua gì cho Lục Hồng ăn thì tốt, thì đối diện có một nhóm bốn năm người ồn ào ầm ĩ đi đến. Cảnh Lang nhíu mày, liền chuẩn bị đi đường vòng. Nào ngờ tên cầm đầu lực lưỡng, xông lên liền cho Cảnh Lang một đấm. Cảnh Lang mở lòng bàn tay, đón lấy nắm đấm của hắn, cũng mượn thế kéo hắn sang một bên làm mất đi lực đánh của hắn.
Trên tay dùng sức đẩy đối phương, Cảnh Lang đứng yên, đánh giá những người này, nhìn tất cả bọn họ trang phục đều là vệ sĩ được huấn luyện nghiêm túc.
"Các người là ai?"
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng đứng ở hai bên, một gã đàn ông trung niên bước ra, trên mặt hắn không chút nào che giấu cơn tức giận.
"Cô chính là Cảnh Lang?!"
Cảnh Lang gật đầu, trong lòng suy nghĩ, đã đoán được bảy tám phần.
"Chuyện thằng con tôi là do cô làm!" Tên đàn ông trung niên giận không thể tiêu tan nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.
"Ai ui~ là tôi làm, đó là tội hắn đáng nhận lấy!" Cảnh Lang không nể mặt mắng trả lại.
"Cô... cô... con đàn bà lòng dạ độc ác! Hại con trai tôi trở thành... tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô!"
Thấy Cảnh Lang không có chút nào hối hận, ngược lại nói những lời chính nghĩa, gã đàn ông trung niên bị tức xém chút nữa không đứng vững, may mắn bọn vệ sĩ kịp thời tiến lên đỡ hắn.
"Thái giám thôi mà~ haha, Lưu tiên sinh, tôi thay ông nói đi~" Cảnh Lang không khỏi tăng thêm một chút miệng lưỡi của mình, trong con ngươi lộ ra ý tàn nhẫn.
"Cô!!! Cảnh Lang!!! Tôi phải..."
Tay gã đàn ông trung niên rung rung, chỉ vào Cảnh Lang. Cảnh Lang lại chậm rãi thoáng đến trước mặt hắn, cầm tay hắn dùng sức khoác lên trên ngực hắn.
"Tôi xin khuyên ông một câu, loại súc sinh như lệnh lang sống trên đời cũng vô ích, hay là mang về nhà thật tốt nhốt lại đi."
"Cô!!!"
Tên đàn ông trung niên miệng há hốc, liều mạng muốn cố gắng hô hấp, một tay che tim.
"Chủ tịch, chủ tịch!"
Mấy gã vệ sĩ vội vàng kêu bác sĩ cùng y tá. Cảnh Lang lạnh lùng quét mắt hắn, hạng người như vậy không cần đồng cảm. Nhưng mà, ở góc tường cách đó không xa, Tiểu Mẫn nhìn thấy hết thảy, lặng lẽ đến cửa thang lầu, bấm điện thoại di động.
"Lục Hồng!" Sau cửa lộ ra một khuôn mặt cười vui sướng.
"Là em à, Tiểu Mẫn." Khí sắc Lục Hồng không chút rung động nhìn cô.
"Chị rất thất vọng sao? Là đang đợi người nào sao?"
Tiểu Mẫn phát hiện bên trong căn phòng không có những người khác, bĩu môi.
"Kỳ quái, chị đẹp gái kia đâu rồi?"
"Cô ấy ra ngoài rồi." Lục Hồng thuận miệng trả lời.
"Lục Hồng, chị tức giận hả?" Tiểu mẫn nghịch ngợm cười nói.
"Em đang nói hưu nói vượn gì vậy!" Lục Hồng âm lượng cũng phóng lớn.
"Cẩn thận người chị, em không nói nữa~" Tiểu Mẫn thè lưỡi, an ủi Lục Hồng.
"Nhưng mà, Lục Hồng, dáng dấp chị ấy thiệt đẹp, em chưa từng thấy ai ưu nhã, cao quý như vậy~" Tiểu Mẫn vừa nói, vừa lộ ra bộ dạng khuôn mặt đầy sùng bái.
"Rõ ràng chỉ là lớp da cầm thú." Lục Hồng bày ra bộ mặt đen xì, nhỏ giọng nói một câu.
"Chị mới nói gì?" Tiểu Mẫn tiến đến gần Lục Hồng.
"Không có gì..." Lục Hồng lóe lên lảng tránh.
"Lục Hồng, em thấy nói không chừng chị ấy là đại tổng tài của công ty nào đó, chị thật lợi hại a, quen biết bằng hữu như vậy, hơn nữa chị ấy lại quan tâm chị như vậy."
Tiểu Mẫn thấy sắc mặt Lục Hồng xanh mét, cuối cùng thanh âm càng nói càng nhỏ.
"Chị với cô ấy không có quan hệ gì hết, em đừng nghĩ bậy." Lục Hồng lạnh lùng nói một câu.
"Em đâu nói chị với chị ấy có quan hệ gì đâu nè~" Tiểu Mẫn ranh mãnh mỉm cười.
"Chị, dù sao chị với cô ấy là người của hai thế giới." Lục Hồng xoay người đi, không để Tiểu Mẫn nhìn thấy biểu tình lúc này của cô.
"Gì mà người của hai thế giới?" Cảnh Lang đứng ở cửa, một tay nhấc túi nilon màu trắng.
"Ách." Tiểu Mẫn lập tức đứng thẳng người, không biết làm sao đợi một bên, thật ra trong lòng cô hơi sờ sợ Cảnh Lang.
"Tôi họ Cảnh, cô có thể kêu tôi Cảnh Lang."
Cảnh Lang hữu hảo nói, đạp giày cao gót đến bên giường bệnh. Ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm người phụ nữ vùi đầu trên gối, vừa rồi cô ấy nói, thật ra hơn phân nửa cô đều nghe thấy, cho nên bây giờ trong lòng cô rất không cao hứng, à không, hẳn là vô cùng mất hứng. Lục Hồng có tật giật mình không dám tiếp xúc ánh mắt với cô.
"Cảnh Lang!! Oa oa oa! Chị thật sự là chủ tịch công ty nổi tiếng Cảnh Lang!!!" Tiểu Mẫn hưng phấn nói, trạng thái sùng bái nhìn Cảnh Lang. Cảnh Lang gật đầu, ánh mắt lại lần nữa trở lại trên người Lục Hồng.
"Vậy sau này tôi tốt nghiệp có thể đến công ty chị thực tập không?" Tiểu Mẫn bật thốt lên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận. Chỉ có thể lúng túng cười một tiếng.
"Cô là sinh viên?" Cảnh Lang kinh ngạc nói.
"Ừm. Bởi vì nguyên nhân gia đình, nên tôi mới làm ở Mỹ Nhân Cư. Hiện ở trường học vừa vặn được đến kỳ nghỉ..."
Tựa hồ cũng không muốn nói đến gia đình mình, Tiểu Mẫn nói quanh co cho xong. Lục Hồng có chút kinh ngạc, cô không ngờ Tiểu Mẫn vẫn còn là sinh viên đại học, đối với chuyện của Tiểu Mẫn, cô thật ra một chút cũng không biết.
"Được chứ. Đây là số di động của tôi." Cảnh Lang nhìn thấy biểu tình của Lục Hồng, sảng khoái đáp ứng.
"Thật không? Đây không phải là đang đùa giỡn đúng không?"
Tiểu Mẫn mặt đầy dáng vẻ không dám tin, tay còn theo bản năng nhéo mặt mình. Thấy trước mặt dáng vẻ ngây thơ như vậy của cô bé, Cảnh Lang không nhịn cười được, viết dãy số lên trên giấy đưa cho cô. Cô cẩn thận nhận lấy tờ giấy, giống như lấy được trân bảo vậy.
"Vậy chị cùng Lục Hồng ăn cơm đi~" Tiểu Mẫn thức thời hướng về Lục Hồng nói xong, như một làn khói chạy đi.
Con ngươi Lục Hồng trở nên ảm đạm, em ấy quan tâm mình như vậy, chẳng lẽ là vì muốn lôi kéo Cảnh Lang. Cô lập tức đối Cảnh Lang sinh ra tâm không ưa, Cảnh Lang thấy gương mặt cô lạnh lùng. Sờ mũi một cái, cảm thấy ủy khuất.
"Tôi vì em mới đáp ứng cô ấy."
"Chị hoàn toàn có thể không cần phải làm vậy. Bởi vì tôi cùng chị không hề có quan hệ gì."
Chợt nhiệt độ trong căn phòng lập tức giảm xuống, Cảnh Lang nhạy cảm phát giác Lục Hồng đang bất mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook