Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang
-
Chương 2
Khi chiếc xe dừng trước một con hẻm hẻo lánh, Cảnh Lang hoài nghi không hiểu nhíu mày. Cảnh Ngọc rút chìa khóa xe, chẳng biết từ lúc nào trên tay trái đã có thêm một tấm thiệp mời màu đen, hướng Cảnh Lang đắc ý huơ huơ.
"Chị, không cần hoài nghi, cửa vào ở đây."
Bây giờ khoảng chín giờ tối, con đường này vắng một cách lạ thường, Cảnh Lang do dự dừng bước.
"Chị, tin em đi! Đừng nghi thần nghi quỷ nữa."
Lôi cánh tay Cảng Lang, Cảnh Ngọc kéo cô đi sâu vào hẻm.
Cuối chỗ tối, có một gã trọc mặc áo khoác da màu đen, mặt đầy nghiêm túc đứng ở đó, còn bên cạnh hắn là một cánh cửa đen. Cảnh Ngọc lung lay thiệp mời màu đen trong tay, gã trọc cung kính làm động tác , mở cửa. Đó là một con đường hướng xuống đất, dọc theo đường đi Cảnh Lang yên lặng theo sau Cảnh Ngọc. Cô mơ hồ cảm giác được chỗ này có chỗ không ổn. Hai bên đường đi cắm những giá nến thời trung đại, bên trên đốt những cây nến màu đỏ, cảm giác hệt như một căn hầm trú ẩn.
Không lâu lắm, cánh cửa sắt màu đỏ đập vào mắt. Cảnh Ngọc mặt đầy hưng phấn.
"Chị, đến rồi đó!"
Cảnh Lang kéo bả vai Cảnh Ngọc lại.
"Nói chị biết, nơi này rốt cuộc là nơi nào?"
Từ nét mặt của cô, Cảnh Ngọc cảm nhận rõ ràng chị mình đang tức giận.
"Ai nha, chị vào với em xem một chút sẽ biết liền!"
Cảnh Ngọc vừa nói vừa sải bước về trước, lại bị Cảnh Lang kéo trở lại.
Bị Cảnh Lang trợn mắt nhìn, Cảnh Ngọc sợ hãi ấp úng.
"Em không nói cho rõ, thì cùng chị về nhà ngay bây giờ!"
Khí tràng bung hết, Cảnh Ngọc phải e dè thối lui.
"Chuyện đó... cũng giống như quán bar ấy, sau thì có mắt tiền hơn quán bar một chút, cuối cùng, là nơi để đàn ông đàn bà yêu đương, tìm nơi mua vui chẳng phải bản năng của loài người sao? Hắc hắc."
Nói xong, cúi thấp đầu, sợ không dám nói nữa.
"Trong người chúng ra đang chảy một nửa dòng máu lang tộc cao quý đấy!"
"Ban nãy chẳng phải chị cũng lên giường với phụ nữ mà."
Cảnh Ngọc nhỏ giọng lầu bầu một câu, nhưng dư quang liếc thấy Cảnh Lang mây đen giăng đầy mặt, lập tức im lặng.
"Đó là diễn kịch! Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà!"
Nói xong, muốn kéo Cảnh Ngọc rời đi. Cùng lúc một tiếng, cửa mở ra, một cô gái gần như lõa thể ánh mắt quyến rũ như tơ, hệt như con rắn đung đưa mình trong nước vậy, tiến gần đến hai người.
"Hai vị khách quý, sao còn chưa vào đây. "Dại Mị" đêm nay vừa hay có "Luân bàn đổ" nha, ớ hớ hớ hớ~" (cho hợp cảnh =))))))))))
Cảnh Lang đẩy người phụ nữ kia ra, mùi nước hoa gắt mũi, khiến cô có cảm giác buồn nôn. Nghe thấy ba chữ "Luân bàn đổ", hai mắt Cảnh Ngọc sáng lên, hưng phấn kêu lên.
"Chị, chúng ta mau vào thôi!"
Mặc kệ ba bảy hai mươi, như một đứa con nít vọt vào. Cảnh Lang kéo cô không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Thấy bóng lưng hai người rời đi, cô gái ban nãy cười haha lộ ra hàm răng trắng.
Bên trong đại sảnh chật kín nam nữ, nhìn ăn mặc bên ngoài, đều là những người có thân phận địa vị. Nhưng bên cạnh bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có những đàn ông phụ nữ không một mảnh vải, khi thì khiêu vũ cùng bọn họ, khi thì cười nói, thậm chí không chút kiêng kỵ làm yêu trên sô pha trên vách tường. Cảnh Lang chán ghét liếc xung quanh, chỉ muốn tìm Cảnh Ngọc nhanh chóng rời đi. Tiểu nha đầu nghịch ngợm này ngày càng quá đà!
Qua lại trong đám người, trong lúc vô tình, Cảnh Lang nghe thấy trong một cái xó vọng lại tiếng mắng chửi đánh đập.
Tiếng vang lên giòn giã, một người phụ nữ toàn thân ăn mặc bốc lửa bị một cái tát làm cho ngã xuống đất.
"Tiện nhân!"
Một người phụ nữ khác nhìn qua chừng hơn bốn mươi, trên mặt tô đầy tàn nhang, hung tợn mắng.
"Nói cho cô biết! Lão nương làm chủ nơi này, tối nay bất kể ra sao cô cũng phải lên đài, bằng không cô có tin tôi cho chừng chục gã đàn ông đến phục vụ cô tới bến luôn không!"
Cô gái ngã ngồi trên đất im lặng không lên tiếng, chỉ một tay che lại gò má bị đánh.
Sắc mặt Cảnh Lang không vui đi đến chỗ các cô.
"Dừng tay!"
Cô một tay bắt lại tay người phụ nữ định đánh lần nữa.
"Mịa! Đứa nào không mắt xía mũi vào chuyện của lão nương!"
Đang muốn bộc phát, quay đầu lại nhìn thấy khí thế bức người của Cảnh Lang, còn cả khuôn mặt điên đảo chúng sanh, ngơ ra.
"Khách ở nơi này?"
Cảnh Lang không nhịn được gật đầu.
"Hừ! Chào hỏi khách cho tử tế, đợi lát nữa tôi lại đến tìm cô!"
Hướng về người phụ nữ trên đất mà mắng. Nhìn về Cảnh Lang lại nhanh chóng làm vẻ mặt ôn hòa.
"Thật xin lỗi vị khách này, đã đắc tội rồi~ ngài từ từ chơi."
Nói xong cũng chạy đi. Cảnh Lang đưa tay ra với người phụ nữ trên đất.
"Cô không sao chứ?"
Người phụ nữ trên đất cũng không để ý cô, một phát hất văng tay cô.
"Biến đi! Không cần các người giả bộ lòng tốt."
Tiếng lạnh như băng, tràn đầy oán khí. Trong lòng Cảnh Lang không vui, bỗng cảm thấy cô gái trước mắt quá ư không biết phải trái, cho đến khi người phụ nữ đứng dậy, trong nháy mắt quay đầu. Cô mới ngơ ngác nhìn gương mặt đối phương.
Trên mặt không chút tì vết hệt như ngọc bích, con mắt trái đeo một cái chụp mắt, cứ như vậy, được lớp tóc đen mướt phủ lên, hoa hồng nhuộm đỏ môi, phối hợp cùng bộ dạ phục màu đỏ, cùng với đôi mắt phượng được vẽ xếch lên. Có mị lực quyến rũ lòng người, có lẽ chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ này một lần, liền sẽ không thể dời mắt đi được. Bất kể đàn ông hay đàn bà.
"Mắt cô..."
Cảnh Lang lẩm bẩm trong miệng nhớ lại, theo bản năng muốn đưa tay chạm lên.
"Cút xéo!"
Trên mặt người phụ nữ lộ ra nét mặt tức giận, dùng sức đẩy Cảnh Lang, liền chạy đi.
Độc nhãn... chẳng biết vì sao cái nhìn kia lại làm xúc động đến phần kí ức nằm sâu trong não cô, đôi mắt Manh Manh... không nhìn thấy.
"Chị! Ngơ ra ở đây làm gì?"
Tay phải cầm một chai rượu đỏ, đang uống mừng Cảnh Ngọc không sợ chết vỗ Cảnh Lang một cái. Kí ức đình chỉ, Cảnh Lang đoạt lấy chai rượu trong tay cô.
"CẢNH NGỌC!" – Rống giận rung trời.
Cảnh Ngọc một tay bịt tai.
"Em gái yêu dấu của chị ha, có phải nên thật tốt giải thích rõ ràng mọi chuyện cho chị! Đây rốt cuộc là nơi nào?"
"Chùi ui! Đau thiệt luôn ấy, chị buông tay. Bị người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa."
Cảnh Ngọc liều mạng giùng giằng.
"Không thành thật khai báo cho rõ, trước hết cái tai này dứt khoát để lại chỗ chị."
Cảnh Lang không có chút ý định buông tay.
"Em nói, em nói là được chứ gì! Nơi này chính là hộp đêm, nếu chị thấy vui, cũng có thể dùng hai chữ kỹ viện."
Rốt cuộc lỗ tai đạt được tự do, Cảnh Ngọc cẩn thận xoa bóp.
Sắc mặt Cảnh Lang thời khắc này có thể xem như Bao Công tái thế luôn rồi, Cảnh Ngọc thấy vậy ngoan ngoãn trước mặt cô, không dám lỗ mãng.
"Nơi này không phải hộp đêm thông thường?"
"Hả?"
Cảnh Ngọc nghe vậy, thành thật gật đầu.
"Dạ Mị, là nơi chuyên chỉ phụ trách chiêu đãi tầng lớp thượng lưu. Không có giấy mời không thể vào được. Mặc dù không rõ do ai mở, nhưng nghe nói cũng không phải tay vừa. Nơi này định kỳ sẽ tổ chức tụ họp giống như tối nay vậy, mời một vài ông bà quan trọng trong xã hội, đương nhiên theo như loài người em xem như chính là loại quan nhị đại, con nhà quan. Tiết mục tụ họp đặc biệt chính là "Luân bàn đổ"."
"Cũng là thứ người đàn bà ngoài cửa vừa nhắc đến?"
Cảnh Lang lần nữa nhìn quanh bốn phía, phát hiện phía phòng khách được dựng một cái võ đài màu đỏ.
"Ừm, về tiết mục "Luân bàn đổ", nghe nói phải bồi thường bằng tính mạng, tương tự như trò cờ bạc."
Nói đến đây, Cảnh Ngọc cẩn thận nhìn Cảnh Lang một cái.
"Chị, không cần hoài nghi, cửa vào ở đây."
Bây giờ khoảng chín giờ tối, con đường này vắng một cách lạ thường, Cảnh Lang do dự dừng bước.
"Chị, tin em đi! Đừng nghi thần nghi quỷ nữa."
Lôi cánh tay Cảng Lang, Cảnh Ngọc kéo cô đi sâu vào hẻm.
Cuối chỗ tối, có một gã trọc mặc áo khoác da màu đen, mặt đầy nghiêm túc đứng ở đó, còn bên cạnh hắn là một cánh cửa đen. Cảnh Ngọc lung lay thiệp mời màu đen trong tay, gã trọc cung kính làm động tác , mở cửa. Đó là một con đường hướng xuống đất, dọc theo đường đi Cảnh Lang yên lặng theo sau Cảnh Ngọc. Cô mơ hồ cảm giác được chỗ này có chỗ không ổn. Hai bên đường đi cắm những giá nến thời trung đại, bên trên đốt những cây nến màu đỏ, cảm giác hệt như một căn hầm trú ẩn.
Không lâu lắm, cánh cửa sắt màu đỏ đập vào mắt. Cảnh Ngọc mặt đầy hưng phấn.
"Chị, đến rồi đó!"
Cảnh Lang kéo bả vai Cảnh Ngọc lại.
"Nói chị biết, nơi này rốt cuộc là nơi nào?"
Từ nét mặt của cô, Cảnh Ngọc cảm nhận rõ ràng chị mình đang tức giận.
"Ai nha, chị vào với em xem một chút sẽ biết liền!"
Cảnh Ngọc vừa nói vừa sải bước về trước, lại bị Cảnh Lang kéo trở lại.
Bị Cảnh Lang trợn mắt nhìn, Cảnh Ngọc sợ hãi ấp úng.
"Em không nói cho rõ, thì cùng chị về nhà ngay bây giờ!"
Khí tràng bung hết, Cảnh Ngọc phải e dè thối lui.
"Chuyện đó... cũng giống như quán bar ấy, sau thì có mắt tiền hơn quán bar một chút, cuối cùng, là nơi để đàn ông đàn bà yêu đương, tìm nơi mua vui chẳng phải bản năng của loài người sao? Hắc hắc."
Nói xong, cúi thấp đầu, sợ không dám nói nữa.
"Trong người chúng ra đang chảy một nửa dòng máu lang tộc cao quý đấy!"
"Ban nãy chẳng phải chị cũng lên giường với phụ nữ mà."
Cảnh Ngọc nhỏ giọng lầu bầu một câu, nhưng dư quang liếc thấy Cảnh Lang mây đen giăng đầy mặt, lập tức im lặng.
"Đó là diễn kịch! Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà!"
Nói xong, muốn kéo Cảnh Ngọc rời đi. Cùng lúc một tiếng, cửa mở ra, một cô gái gần như lõa thể ánh mắt quyến rũ như tơ, hệt như con rắn đung đưa mình trong nước vậy, tiến gần đến hai người.
"Hai vị khách quý, sao còn chưa vào đây. "Dại Mị" đêm nay vừa hay có "Luân bàn đổ" nha, ớ hớ hớ hớ~" (cho hợp cảnh =))))))))))
Cảnh Lang đẩy người phụ nữ kia ra, mùi nước hoa gắt mũi, khiến cô có cảm giác buồn nôn. Nghe thấy ba chữ "Luân bàn đổ", hai mắt Cảnh Ngọc sáng lên, hưng phấn kêu lên.
"Chị, chúng ta mau vào thôi!"
Mặc kệ ba bảy hai mươi, như một đứa con nít vọt vào. Cảnh Lang kéo cô không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Thấy bóng lưng hai người rời đi, cô gái ban nãy cười haha lộ ra hàm răng trắng.
Bên trong đại sảnh chật kín nam nữ, nhìn ăn mặc bên ngoài, đều là những người có thân phận địa vị. Nhưng bên cạnh bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có những đàn ông phụ nữ không một mảnh vải, khi thì khiêu vũ cùng bọn họ, khi thì cười nói, thậm chí không chút kiêng kỵ làm yêu trên sô pha trên vách tường. Cảnh Lang chán ghét liếc xung quanh, chỉ muốn tìm Cảnh Ngọc nhanh chóng rời đi. Tiểu nha đầu nghịch ngợm này ngày càng quá đà!
Qua lại trong đám người, trong lúc vô tình, Cảnh Lang nghe thấy trong một cái xó vọng lại tiếng mắng chửi đánh đập.
Tiếng vang lên giòn giã, một người phụ nữ toàn thân ăn mặc bốc lửa bị một cái tát làm cho ngã xuống đất.
"Tiện nhân!"
Một người phụ nữ khác nhìn qua chừng hơn bốn mươi, trên mặt tô đầy tàn nhang, hung tợn mắng.
"Nói cho cô biết! Lão nương làm chủ nơi này, tối nay bất kể ra sao cô cũng phải lên đài, bằng không cô có tin tôi cho chừng chục gã đàn ông đến phục vụ cô tới bến luôn không!"
Cô gái ngã ngồi trên đất im lặng không lên tiếng, chỉ một tay che lại gò má bị đánh.
Sắc mặt Cảnh Lang không vui đi đến chỗ các cô.
"Dừng tay!"
Cô một tay bắt lại tay người phụ nữ định đánh lần nữa.
"Mịa! Đứa nào không mắt xía mũi vào chuyện của lão nương!"
Đang muốn bộc phát, quay đầu lại nhìn thấy khí thế bức người của Cảnh Lang, còn cả khuôn mặt điên đảo chúng sanh, ngơ ra.
"Khách ở nơi này?"
Cảnh Lang không nhịn được gật đầu.
"Hừ! Chào hỏi khách cho tử tế, đợi lát nữa tôi lại đến tìm cô!"
Hướng về người phụ nữ trên đất mà mắng. Nhìn về Cảnh Lang lại nhanh chóng làm vẻ mặt ôn hòa.
"Thật xin lỗi vị khách này, đã đắc tội rồi~ ngài từ từ chơi."
Nói xong cũng chạy đi. Cảnh Lang đưa tay ra với người phụ nữ trên đất.
"Cô không sao chứ?"
Người phụ nữ trên đất cũng không để ý cô, một phát hất văng tay cô.
"Biến đi! Không cần các người giả bộ lòng tốt."
Tiếng lạnh như băng, tràn đầy oán khí. Trong lòng Cảnh Lang không vui, bỗng cảm thấy cô gái trước mắt quá ư không biết phải trái, cho đến khi người phụ nữ đứng dậy, trong nháy mắt quay đầu. Cô mới ngơ ngác nhìn gương mặt đối phương.
Trên mặt không chút tì vết hệt như ngọc bích, con mắt trái đeo một cái chụp mắt, cứ như vậy, được lớp tóc đen mướt phủ lên, hoa hồng nhuộm đỏ môi, phối hợp cùng bộ dạ phục màu đỏ, cùng với đôi mắt phượng được vẽ xếch lên. Có mị lực quyến rũ lòng người, có lẽ chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ này một lần, liền sẽ không thể dời mắt đi được. Bất kể đàn ông hay đàn bà.
"Mắt cô..."
Cảnh Lang lẩm bẩm trong miệng nhớ lại, theo bản năng muốn đưa tay chạm lên.
"Cút xéo!"
Trên mặt người phụ nữ lộ ra nét mặt tức giận, dùng sức đẩy Cảnh Lang, liền chạy đi.
Độc nhãn... chẳng biết vì sao cái nhìn kia lại làm xúc động đến phần kí ức nằm sâu trong não cô, đôi mắt Manh Manh... không nhìn thấy.
"Chị! Ngơ ra ở đây làm gì?"
Tay phải cầm một chai rượu đỏ, đang uống mừng Cảnh Ngọc không sợ chết vỗ Cảnh Lang một cái. Kí ức đình chỉ, Cảnh Lang đoạt lấy chai rượu trong tay cô.
"CẢNH NGỌC!" – Rống giận rung trời.
Cảnh Ngọc một tay bịt tai.
"Em gái yêu dấu của chị ha, có phải nên thật tốt giải thích rõ ràng mọi chuyện cho chị! Đây rốt cuộc là nơi nào?"
"Chùi ui! Đau thiệt luôn ấy, chị buông tay. Bị người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa."
Cảnh Ngọc liều mạng giùng giằng.
"Không thành thật khai báo cho rõ, trước hết cái tai này dứt khoát để lại chỗ chị."
Cảnh Lang không có chút ý định buông tay.
"Em nói, em nói là được chứ gì! Nơi này chính là hộp đêm, nếu chị thấy vui, cũng có thể dùng hai chữ kỹ viện."
Rốt cuộc lỗ tai đạt được tự do, Cảnh Ngọc cẩn thận xoa bóp.
Sắc mặt Cảnh Lang thời khắc này có thể xem như Bao Công tái thế luôn rồi, Cảnh Ngọc thấy vậy ngoan ngoãn trước mặt cô, không dám lỗ mãng.
"Nơi này không phải hộp đêm thông thường?"
"Hả?"
Cảnh Ngọc nghe vậy, thành thật gật đầu.
"Dạ Mị, là nơi chuyên chỉ phụ trách chiêu đãi tầng lớp thượng lưu. Không có giấy mời không thể vào được. Mặc dù không rõ do ai mở, nhưng nghe nói cũng không phải tay vừa. Nơi này định kỳ sẽ tổ chức tụ họp giống như tối nay vậy, mời một vài ông bà quan trọng trong xã hội, đương nhiên theo như loài người em xem như chính là loại quan nhị đại, con nhà quan. Tiết mục tụ họp đặc biệt chính là "Luân bàn đổ"."
"Cũng là thứ người đàn bà ngoài cửa vừa nhắc đến?"
Cảnh Lang lần nữa nhìn quanh bốn phía, phát hiện phía phòng khách được dựng một cái võ đài màu đỏ.
"Ừm, về tiết mục "Luân bàn đổ", nghe nói phải bồi thường bằng tính mạng, tương tự như trò cờ bạc."
Nói đến đây, Cảnh Ngọc cẩn thận nhìn Cảnh Lang một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook