Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang
-
Chương 126: Mặt thô bạo của Cảnh nhị tiểu thư rò rỉ~!
Cảnh Ngọc rất bực bội, Dịch Lam rất bình tĩnh. Cho tới nay, kiểu mẫu sống chung của cả hai vẫn luôn như vậy. Nhìn chai nước suối trước mặt, khóe miệng Cảnh Ngọc co quắp,
"Chị đây là nghèo đến nỗi ngay cả cái chăn trong nhà cũng không có sao?"
"Thiệt ngại, nhà không có xoong nồi, chị thường ăn ở ngoài."
"Dịch Lam! Chị rốt cuộc sống kiểu gì thế hả?" Cảnh Ngọc gầm lên.
"Như em thấy đó, Cảnh nhị tiểu thư." Dịch Lam bình tĩnh nói.
"Ngây bây giờ chị lập tức thu dọn đồ đạc, đến nhà em ở!"
Lúc ý thức được mình đang nói gì, Cảnh Ngọc ngạc nhiên nhìn đối phương, khóe miệng người nọ khẽ cong lên.
"Cảnh nhị tiểu thư, chị nghĩ không cần. Giao tình giữa em và chị cùng lắm chỉ là khách qua đường."
Đúng vậy, cô với cô ấy có lẽ ngay cả bạn bè cũng chưa được tính, trong lòng Dịch Lam dâng lên một tia khổ sở.
"Khốn kiếp! Im miệng đi!"
Cảnh Ngọc hung hăng trợn mắt nhìn cô, hai tay nắm chặt thành quả đấm. Dịch Lam nhắm mắt trầm mặc.
Thấy Dịch Lam lại bộ dạng như người chết, Cảnh Ngọc trực tiếp bắt lấy tay cô,
"Đứng lên!"
"Cảnh nhị tiểu thư..."
"Dịch Lam, chị bây giờ ngay cả tên em cũng không muốn gọi đúng không?"
Cảnh Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy, lửa giận trong mắt bị cô liều mạng đè nén.
"Cảnh Ngọc."
Hồi lâu, Dịch Lam nhàn nhạt lên tiếng.
Cứ vậy không cam tâm tình nguyện ư?
"Cho chị năm phút thời gian, đừng ép em động thủ!"
Cảnh Ngọc thả lỏng tay, hai tay khoanh trước ngực trên dưới nhìn chằm chằm cô ấy.
"Không cần thiết."
Giọng Dịch Lam bỗng dần dần trở nên lạnh.
"Hừm! Dịch Lam là chị ép em!"
Cảnh Ngọc móc di động, gọi một cuộc.
Ước chừng hai mươi phút sau, một chiếc xe ủi chạy tới.
"Cảnh Ngọc, em muốn làm gì?"
Trong con ngươi Dịch Lam rốt cuộc có màu sắc, mơ hồ mang theo chút nổi giận.
"Chị có tin, em lập tức sẽ cho người phá sập nơi này!"
"Em dựa vào cái gì!"
Dịch Lam đứng dậy, Cảnh Ngọc có thể cảm nhận được giờ phút này Dịch Lam chính là đang nổi giận với cô.
Chị ấy thích căn nhà cũ kỹ này đến vậy?
"Đi với em!"
"Không đời nào!"
"Dịch Lam, chị!"
Cảnh Ngọc giơ tay phải lên, định tát một cái vào mặt cô, Dịch Lam đứng yên bất động.
"Cảnh Ngọc, đừng tranh cãi vô lý thế nữa."
Dịch Lam bắt được tay cô, cẩn thận nắm trong lòng bàn tay.
"Em mới không có."
Cảnh Ngọc giật mình trợn to hai mắt, Dịch Lam vuốt sau ót cô, chậm rãi ấn cô vào lòng.
"Thật là một con nha đầu ngốc, về nhà đi em. Sau này đừng lại tới tìm chị, chị không đáng giá đâu."
Dịch Lam nhẹ nhàng nói.
Cảnh Ngọc theo bản năng siết chặt quần áo nơi ngực,
"Dịch Lam, em hận chị quá đi!"
Mơ hồ nghiến răng nghiến lợi, Cảnh Ngọc nhìn chiếc cổ trắng nõn hung hăng cắn lên đó một phát.
"Ui!"
Dịch Lam không nhịn được khẽ kêu một tiếng, mắt thấy "con cọp nhỏ" trong ngực sợ hãi, liều chết cắn lấy. Dịch Lam chẳng qua chỉ để mặc cho cô cắn, còn vỗ nhẹ trên bả vai, thậm chí khóe miệng miễn cưỡng kéo ra nụ cười.
Nhìn thấy đôi mắt nọ bình tĩnh như nước, không có chỉ trích, không có nổi giận, có cũng chỉ là ôn nhu vô cùng tận. Trong lòng Cảnh Ngọc thoáng qua một tia đau lòng, lập tức thả lỏng miệng.
Một hàng dấu răng sưng đỏ phơi bày trên cổ Dịch Lam, cô ấy chẳng qua chỉ dùng tay sờ một chút, mỉm cười. Trước kia Dịch Lam sẽ không lộ ra biểu cảm như thế với cô, sẽ không biết dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn cô, sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy. Dịch Lam thay đổi rồi, là vì cô mà thay đổi. Lập tức nhận ra được điều này, trong mắt Cảnh Ngọc tràn đầy vui sướng ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Lam,
"Cảnh nhị tiểu thư, nổi giận chắc cũng đã xong."
"Hưm."
Chiếc lưỡi mềm mại bỗng xông vào miệng cô, nóng hổi như lửa.
"Cảnh Ngọc."
Con mắt Dịch Lam mở thật to, Cảnh Ngọc thì ấn một tay sau sót cô, làm sâu hơn nụ hôn. Vốn định đẩy tay cô ấy, nhưng lúc chạm đến đôi mắt đậm sắc dâng trào, Dịch Lam lại để tay xuống, mặc cho cô ấy xâm lược mình.
Cho đến khi chiếc lưỡi bị hôn đau, Dịch Lam mới thoáng lấy tay để trước ngực cô. Vào lúc này Cảnh Ngọc cũng lui ra.
"Lam tỷ tỷ, em thích chị!"
Dịch Lam đạt được thở dốc trong phút chốc,
"Hưm?" Mờ mịt nhìn Cảnh Ngọc.
"Em vẫn luôn thích chị, tại sao chị cứ luôn không nhìn thấy tấm lòng của em, không nghe thấy âm thanh của nó vậy!"
Cảnh Ngọc gần như gào thét, phát tiết từng bước ép sát Dịch Lam.
"Nhưng ngày hôm đó..." (đầu gỗ)
"Chuyện phát sinh như vậy, đổi lại là ai cũng đều sẽ nổi giận đi! Huống hồ! Lam tỷ tỷ chị đã giấu giếm em lâu như vậy!"
Cảnh Ngọc dồn Dịch Lam đến chân tường, hai tay chống hai bên, như nữ vương vậy trên cao nhìn xuống.
"Chị lại không thể nói xin lỗi với em một tiếng sao?"
"Em không đến tìm chị, chị thật sự cũng không gặp mặt em nữa?"
Cảnh Ngọc cường thế như vậy, nhất thời để Dịch Lam có chút không thích ứng kịp.
"Chị..."
"Chị gì mà chị! Dịch Lam, cho tới hôm nay em đã nhìn rõ con người chị, chị con bà nó chính là con rùa chết bầm nhát gan không gám yêu, cả ngày chỉ biết núp trong vỏ!"
"Bây giờ chị nghe kỹ cho em, em muốn chị làm bạn gái em!"
Lời Cảnh Ngọc không thua gì viên đạn nặng ký nện lên người Dịch Lam. Cô chính là ngẩn ngơ tại chỗ,
"Bắt đầu từ ngày hôm nay chị đừng hòng rời khỏi em nửa bước!"
Cảnh Ngọc vừa nói, vừa tóm lấy tay Dịch Lam, đẩy cô lên giường nhỏ! Sau đó cả thân thể cùng áp lên theo, vững vàng bao bọc lấy cô ấy dưới thân.
"Cảnh Ngọc, em muốn làm gì?"
Trong con ngươi Dịch Lam thoáng qua vẻ kinh hoảng.
"Làm gì hả?"
"Đương nhiên áp chị!"
Cảnh Ngọc nhìn thức ăn ngon miệng bên dưới, hận đến nghiến răng ken két.
Dịch Lam, em cũng không tin, em sẽ làm đến nỗi chị không thể xuống được giường, lúc đó xem chị còn chạy thế nào!
"Dừng tay! Cảnh Ngọc, em!"
Dịch Lam rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hôm nay Cảnh Ngọc dường như không còn giống như trước, trong con ngươi cô ấy mang theo cuồng nhiệt muốn cướp đoạt.
Cảnh Ngọc bắt lấy hai tay cô, cố định trên đầu, tay còn lại không nói hai lời cởi quần áo cô ra.
"Cảnh Ngọc, em quậy phá đủ chưa!"
Dưới tình thế cấp bách, Dịch Lam một tay tát lên mặt Cảnh Ngọc,
"Chị đánh em?"
Được lắm, Cảnh Ngọc cô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, Dịch Lam là người đầu tiên!
"Không phải, chị, chị xin lỗi."
Lúc Dịch Lam vung tay xuống liền hối hận, nhưng đã quá muộn, cô bối rối cúi đầu. Hai tay vẫn để trước ngực Cảnh Ngọc, bất luận thế nào, cô tuyệt đối không thể...
"Roẹt" một tiếng, quần áo trên người Dịch Lam trong nháy mắt bị xé ra thành từng mảnh, hai mắt Cảnh Ngọc dần dần nổi lên hồng quang.
"Cảnh Ngọc, em đây là!"
"A!"
Tay Cảnh Ngọc lại vuốt ve lên nơi đó của cô, Dịch Lam bởi vì bất thình lình bị kích thích, nên rên thành tiếng.
Cảnh Ngọc áp trên người cô, một tay xoa nắn khỏa tròn trịa, không hề thương hoa tiếc ngọc, thậm chí dùng sức nắm kéo đỉnh cao ngất.
"Đừng..."
Dịch Lam bị đau cau mày, khóe miệng Cảnh Ngọc cong lên, tay vuốt ve hạ thể cô bắt được hạt đậu nhỏ nhô lên, dùng sức ấn xuống.
"Ưhm"
Dịch Lam gần như cắn răng, mới tránh cho bản thân kêu ra tiếng.
"Tại sao không kêu?"
"Em thích nghe tiếng rên rỉ giường chiếu của chị! Liền tựa như đêm đó, hình dáng phóng đãng của chị ở dưới thân em cả đời cũng khó mà quên..."
"Im đi!"
Dịch Lam cắn môi, quay đầu lại, sắc mặt nhợt nhạt trợn mắt nhìn cô.
"Ai da! Giận rồi?"
Làm sao không nổi giận cho được, Cảnh Ngọc đơn giản chỉ đang làm nhục Dịch Lam, huống hồ những lời này lại nói ra từ miệng Cảnh Ngọc.
"Dịch Lam, chẳng lẽ chị vẫn không hiểu, người nên tức giận là em mới đúng!"
Cảnh Ngọc nâng cằm cô lên, cưỡng ép cô đối mặt cùng mình, hung hăng hôn lên môi.
"Chị là người mà em thích nhất trên đời, em nói với bản thân chỉ cần kiên nhẫn, đối tốt với chị gấp nhiều lần, sẽ có một ngày chị sẽ thích em!"
"Thế nhưng chỉ đổi lấy chị hết lần này đến lần khác khinh thường, xem em như hạt cát."
"Dịch Lam, em cũng có lòng tự trọng mà!"
"Chị không ép em làm vậy!"
Dịch Lam cố ý lạnh giọng trả lời,
Cho nên bây giờ em ngã xuống rồi, đổi thành em tới cưỡng ép chị hả?
"Ha!"
"Dịch Lam, chị ác lắm!"
Ánh mắt Cảnh Ngọc giống như muốn ăn tươi nuốt sống Dịch Lam vậy, thế nhưng mắt thấy đối phương vẫn quật cường, cao ngạo vẫn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Lòng Cảnh Ngọc liền 'ầm ầm' như núi lửa phun trào. Ngón giữa trượt thẳng vào trong tiểu động, vẫn chưa ướt, thậm chí có chút khô khốc. Cảnh Ngọc nhẫn tâm đâm vào sâu hơn.
"A! ! !"
Cảm nhận được dị vật xâm phạm, thân người Dịch Lam theo bản năng kéo căng, lui về sau, chỉ muốn thoát khỏi đối phương. Đau đớn ray rứt tấn công tới, từng đợt nối tiếp từng đợt. Thật rất đau! Chỉ chốc lát sau, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt cô tái nhợt. Cảnh Ngọc đang bức bối cố ý xem thường thần sắc thống khổ của cô, cứ hăng hái phát tiết dục cầu bất mãn của bản thân. Vừa đã quên sạch đi một vài chuyện.
Mỗi cái đụng tới, đối với Dịch Lam mà nói không khác nào hành hạ. Không có bất kỳ khoái cảm tình yêu nào, có cũng chỉ đau đớn vô cùng tận. Càng khiến cho tâm người chua xót, hết thảy những điều này đều từ kẻ đầu têu Cảnh Ngọc.
"Đối với đụng chạm của em, chị chán ghét như vậy?"
Cảnh Ngọc nhìn Dịch Lam nhắm chặt hai mắt, giống như cô ấy đang lặng lẽ đóng lại cửa lòng. Khiến tim cô bị một cơn đau nhức vô danh, động tác của cô dần dần chậm lại, đến cuối cùng dừng lại. Mà giờ phút này đôi môi đóng chặt của Dịch Lam, từ từ rỉ ra chất lỏng màu đỏ.
Cảnh Ngọc nhìn thấy mà tâm căng chặc, đẩy miệng cô ra, mới phát hiện trên môi cô đang bị gắng gượng cắn rách.
"Dịch Lam, mau nhả ra!"
Dịch Lam lại giống như không nghe thấy, lần nữa khép miệng. Ngón tay Cảnh Ngọc kịp thời duỗi vào, cảm xúc răng khảm vào trong da thịt, thông qua dây thần kinh cảm giác, đem chỗ đau truyền thẳng tới tim.
Cảnh Ngọc nhịn không lên tiếng, mặc cho cô cắn. Cô lẳng lặng nhìn Dịch Lam giờ phút này đang lõa lồ nằm trên giường, thân người run rẩy, rốt cuộc cũng để cô cảm thấy có chỗ không đúng. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Dịch Lam chẳng qua chỉ nhắm mắt, giống như đang cố nhẫn nại gì đó vậy, thân người phát run không gián đoạn.
"Dịch Lam, chị sao vậy? Mở mắt ra nhìn em này!"
Trong lòng Cảnh Ngọc gấp rút, lo lắng dò hỏi. Vẫn không có đáp lại.
"Dịch Lam..."
Ngón tay thối lui khỏi cơ thể cô ấy, chất lỏng trơn trượt dọc theo bắp đùi trong của cổ chậm rãi chảy xuống.
Gì thế này, màu đỏ, máu.
Một mảnh máu đỏ dội vào tầm mắt cô, tại ga trải giường nơi hạ thể Dịch Lam, bị màu đỏ thấm nhuộm không ngừng. Ban đầu chỉ một ít, rồi ngày càng nhiều lên. Tầm mắt chạm phải tay phải, ngón tay dính máu Dịch Lam, móng tay dài dị thường dễ dàng nhìn thấy.
"Chị đây là nghèo đến nỗi ngay cả cái chăn trong nhà cũng không có sao?"
"Thiệt ngại, nhà không có xoong nồi, chị thường ăn ở ngoài."
"Dịch Lam! Chị rốt cuộc sống kiểu gì thế hả?" Cảnh Ngọc gầm lên.
"Như em thấy đó, Cảnh nhị tiểu thư." Dịch Lam bình tĩnh nói.
"Ngây bây giờ chị lập tức thu dọn đồ đạc, đến nhà em ở!"
Lúc ý thức được mình đang nói gì, Cảnh Ngọc ngạc nhiên nhìn đối phương, khóe miệng người nọ khẽ cong lên.
"Cảnh nhị tiểu thư, chị nghĩ không cần. Giao tình giữa em và chị cùng lắm chỉ là khách qua đường."
Đúng vậy, cô với cô ấy có lẽ ngay cả bạn bè cũng chưa được tính, trong lòng Dịch Lam dâng lên một tia khổ sở.
"Khốn kiếp! Im miệng đi!"
Cảnh Ngọc hung hăng trợn mắt nhìn cô, hai tay nắm chặt thành quả đấm. Dịch Lam nhắm mắt trầm mặc.
Thấy Dịch Lam lại bộ dạng như người chết, Cảnh Ngọc trực tiếp bắt lấy tay cô,
"Đứng lên!"
"Cảnh nhị tiểu thư..."
"Dịch Lam, chị bây giờ ngay cả tên em cũng không muốn gọi đúng không?"
Cảnh Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy, lửa giận trong mắt bị cô liều mạng đè nén.
"Cảnh Ngọc."
Hồi lâu, Dịch Lam nhàn nhạt lên tiếng.
Cứ vậy không cam tâm tình nguyện ư?
"Cho chị năm phút thời gian, đừng ép em động thủ!"
Cảnh Ngọc thả lỏng tay, hai tay khoanh trước ngực trên dưới nhìn chằm chằm cô ấy.
"Không cần thiết."
Giọng Dịch Lam bỗng dần dần trở nên lạnh.
"Hừm! Dịch Lam là chị ép em!"
Cảnh Ngọc móc di động, gọi một cuộc.
Ước chừng hai mươi phút sau, một chiếc xe ủi chạy tới.
"Cảnh Ngọc, em muốn làm gì?"
Trong con ngươi Dịch Lam rốt cuộc có màu sắc, mơ hồ mang theo chút nổi giận.
"Chị có tin, em lập tức sẽ cho người phá sập nơi này!"
"Em dựa vào cái gì!"
Dịch Lam đứng dậy, Cảnh Ngọc có thể cảm nhận được giờ phút này Dịch Lam chính là đang nổi giận với cô.
Chị ấy thích căn nhà cũ kỹ này đến vậy?
"Đi với em!"
"Không đời nào!"
"Dịch Lam, chị!"
Cảnh Ngọc giơ tay phải lên, định tát một cái vào mặt cô, Dịch Lam đứng yên bất động.
"Cảnh Ngọc, đừng tranh cãi vô lý thế nữa."
Dịch Lam bắt được tay cô, cẩn thận nắm trong lòng bàn tay.
"Em mới không có."
Cảnh Ngọc giật mình trợn to hai mắt, Dịch Lam vuốt sau ót cô, chậm rãi ấn cô vào lòng.
"Thật là một con nha đầu ngốc, về nhà đi em. Sau này đừng lại tới tìm chị, chị không đáng giá đâu."
Dịch Lam nhẹ nhàng nói.
Cảnh Ngọc theo bản năng siết chặt quần áo nơi ngực,
"Dịch Lam, em hận chị quá đi!"
Mơ hồ nghiến răng nghiến lợi, Cảnh Ngọc nhìn chiếc cổ trắng nõn hung hăng cắn lên đó một phát.
"Ui!"
Dịch Lam không nhịn được khẽ kêu một tiếng, mắt thấy "con cọp nhỏ" trong ngực sợ hãi, liều chết cắn lấy. Dịch Lam chẳng qua chỉ để mặc cho cô cắn, còn vỗ nhẹ trên bả vai, thậm chí khóe miệng miễn cưỡng kéo ra nụ cười.
Nhìn thấy đôi mắt nọ bình tĩnh như nước, không có chỉ trích, không có nổi giận, có cũng chỉ là ôn nhu vô cùng tận. Trong lòng Cảnh Ngọc thoáng qua một tia đau lòng, lập tức thả lỏng miệng.
Một hàng dấu răng sưng đỏ phơi bày trên cổ Dịch Lam, cô ấy chẳng qua chỉ dùng tay sờ một chút, mỉm cười. Trước kia Dịch Lam sẽ không lộ ra biểu cảm như thế với cô, sẽ không biết dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn cô, sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy. Dịch Lam thay đổi rồi, là vì cô mà thay đổi. Lập tức nhận ra được điều này, trong mắt Cảnh Ngọc tràn đầy vui sướng ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Lam,
"Cảnh nhị tiểu thư, nổi giận chắc cũng đã xong."
"Hưm."
Chiếc lưỡi mềm mại bỗng xông vào miệng cô, nóng hổi như lửa.
"Cảnh Ngọc."
Con mắt Dịch Lam mở thật to, Cảnh Ngọc thì ấn một tay sau sót cô, làm sâu hơn nụ hôn. Vốn định đẩy tay cô ấy, nhưng lúc chạm đến đôi mắt đậm sắc dâng trào, Dịch Lam lại để tay xuống, mặc cho cô ấy xâm lược mình.
Cho đến khi chiếc lưỡi bị hôn đau, Dịch Lam mới thoáng lấy tay để trước ngực cô. Vào lúc này Cảnh Ngọc cũng lui ra.
"Lam tỷ tỷ, em thích chị!"
Dịch Lam đạt được thở dốc trong phút chốc,
"Hưm?" Mờ mịt nhìn Cảnh Ngọc.
"Em vẫn luôn thích chị, tại sao chị cứ luôn không nhìn thấy tấm lòng của em, không nghe thấy âm thanh của nó vậy!"
Cảnh Ngọc gần như gào thét, phát tiết từng bước ép sát Dịch Lam.
"Nhưng ngày hôm đó..." (đầu gỗ)
"Chuyện phát sinh như vậy, đổi lại là ai cũng đều sẽ nổi giận đi! Huống hồ! Lam tỷ tỷ chị đã giấu giếm em lâu như vậy!"
Cảnh Ngọc dồn Dịch Lam đến chân tường, hai tay chống hai bên, như nữ vương vậy trên cao nhìn xuống.
"Chị lại không thể nói xin lỗi với em một tiếng sao?"
"Em không đến tìm chị, chị thật sự cũng không gặp mặt em nữa?"
Cảnh Ngọc cường thế như vậy, nhất thời để Dịch Lam có chút không thích ứng kịp.
"Chị..."
"Chị gì mà chị! Dịch Lam, cho tới hôm nay em đã nhìn rõ con người chị, chị con bà nó chính là con rùa chết bầm nhát gan không gám yêu, cả ngày chỉ biết núp trong vỏ!"
"Bây giờ chị nghe kỹ cho em, em muốn chị làm bạn gái em!"
Lời Cảnh Ngọc không thua gì viên đạn nặng ký nện lên người Dịch Lam. Cô chính là ngẩn ngơ tại chỗ,
"Bắt đầu từ ngày hôm nay chị đừng hòng rời khỏi em nửa bước!"
Cảnh Ngọc vừa nói, vừa tóm lấy tay Dịch Lam, đẩy cô lên giường nhỏ! Sau đó cả thân thể cùng áp lên theo, vững vàng bao bọc lấy cô ấy dưới thân.
"Cảnh Ngọc, em muốn làm gì?"
Trong con ngươi Dịch Lam thoáng qua vẻ kinh hoảng.
"Làm gì hả?"
"Đương nhiên áp chị!"
Cảnh Ngọc nhìn thức ăn ngon miệng bên dưới, hận đến nghiến răng ken két.
Dịch Lam, em cũng không tin, em sẽ làm đến nỗi chị không thể xuống được giường, lúc đó xem chị còn chạy thế nào!
"Dừng tay! Cảnh Ngọc, em!"
Dịch Lam rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hôm nay Cảnh Ngọc dường như không còn giống như trước, trong con ngươi cô ấy mang theo cuồng nhiệt muốn cướp đoạt.
Cảnh Ngọc bắt lấy hai tay cô, cố định trên đầu, tay còn lại không nói hai lời cởi quần áo cô ra.
"Cảnh Ngọc, em quậy phá đủ chưa!"
Dưới tình thế cấp bách, Dịch Lam một tay tát lên mặt Cảnh Ngọc,
"Chị đánh em?"
Được lắm, Cảnh Ngọc cô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, Dịch Lam là người đầu tiên!
"Không phải, chị, chị xin lỗi."
Lúc Dịch Lam vung tay xuống liền hối hận, nhưng đã quá muộn, cô bối rối cúi đầu. Hai tay vẫn để trước ngực Cảnh Ngọc, bất luận thế nào, cô tuyệt đối không thể...
"Roẹt" một tiếng, quần áo trên người Dịch Lam trong nháy mắt bị xé ra thành từng mảnh, hai mắt Cảnh Ngọc dần dần nổi lên hồng quang.
"Cảnh Ngọc, em đây là!"
"A!"
Tay Cảnh Ngọc lại vuốt ve lên nơi đó của cô, Dịch Lam bởi vì bất thình lình bị kích thích, nên rên thành tiếng.
Cảnh Ngọc áp trên người cô, một tay xoa nắn khỏa tròn trịa, không hề thương hoa tiếc ngọc, thậm chí dùng sức nắm kéo đỉnh cao ngất.
"Đừng..."
Dịch Lam bị đau cau mày, khóe miệng Cảnh Ngọc cong lên, tay vuốt ve hạ thể cô bắt được hạt đậu nhỏ nhô lên, dùng sức ấn xuống.
"Ưhm"
Dịch Lam gần như cắn răng, mới tránh cho bản thân kêu ra tiếng.
"Tại sao không kêu?"
"Em thích nghe tiếng rên rỉ giường chiếu của chị! Liền tựa như đêm đó, hình dáng phóng đãng của chị ở dưới thân em cả đời cũng khó mà quên..."
"Im đi!"
Dịch Lam cắn môi, quay đầu lại, sắc mặt nhợt nhạt trợn mắt nhìn cô.
"Ai da! Giận rồi?"
Làm sao không nổi giận cho được, Cảnh Ngọc đơn giản chỉ đang làm nhục Dịch Lam, huống hồ những lời này lại nói ra từ miệng Cảnh Ngọc.
"Dịch Lam, chẳng lẽ chị vẫn không hiểu, người nên tức giận là em mới đúng!"
Cảnh Ngọc nâng cằm cô lên, cưỡng ép cô đối mặt cùng mình, hung hăng hôn lên môi.
"Chị là người mà em thích nhất trên đời, em nói với bản thân chỉ cần kiên nhẫn, đối tốt với chị gấp nhiều lần, sẽ có một ngày chị sẽ thích em!"
"Thế nhưng chỉ đổi lấy chị hết lần này đến lần khác khinh thường, xem em như hạt cát."
"Dịch Lam, em cũng có lòng tự trọng mà!"
"Chị không ép em làm vậy!"
Dịch Lam cố ý lạnh giọng trả lời,
Cho nên bây giờ em ngã xuống rồi, đổi thành em tới cưỡng ép chị hả?
"Ha!"
"Dịch Lam, chị ác lắm!"
Ánh mắt Cảnh Ngọc giống như muốn ăn tươi nuốt sống Dịch Lam vậy, thế nhưng mắt thấy đối phương vẫn quật cường, cao ngạo vẫn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Lòng Cảnh Ngọc liền 'ầm ầm' như núi lửa phun trào. Ngón giữa trượt thẳng vào trong tiểu động, vẫn chưa ướt, thậm chí có chút khô khốc. Cảnh Ngọc nhẫn tâm đâm vào sâu hơn.
"A! ! !"
Cảm nhận được dị vật xâm phạm, thân người Dịch Lam theo bản năng kéo căng, lui về sau, chỉ muốn thoát khỏi đối phương. Đau đớn ray rứt tấn công tới, từng đợt nối tiếp từng đợt. Thật rất đau! Chỉ chốc lát sau, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt cô tái nhợt. Cảnh Ngọc đang bức bối cố ý xem thường thần sắc thống khổ của cô, cứ hăng hái phát tiết dục cầu bất mãn của bản thân. Vừa đã quên sạch đi một vài chuyện.
Mỗi cái đụng tới, đối với Dịch Lam mà nói không khác nào hành hạ. Không có bất kỳ khoái cảm tình yêu nào, có cũng chỉ đau đớn vô cùng tận. Càng khiến cho tâm người chua xót, hết thảy những điều này đều từ kẻ đầu têu Cảnh Ngọc.
"Đối với đụng chạm của em, chị chán ghét như vậy?"
Cảnh Ngọc nhìn Dịch Lam nhắm chặt hai mắt, giống như cô ấy đang lặng lẽ đóng lại cửa lòng. Khiến tim cô bị một cơn đau nhức vô danh, động tác của cô dần dần chậm lại, đến cuối cùng dừng lại. Mà giờ phút này đôi môi đóng chặt của Dịch Lam, từ từ rỉ ra chất lỏng màu đỏ.
Cảnh Ngọc nhìn thấy mà tâm căng chặc, đẩy miệng cô ra, mới phát hiện trên môi cô đang bị gắng gượng cắn rách.
"Dịch Lam, mau nhả ra!"
Dịch Lam lại giống như không nghe thấy, lần nữa khép miệng. Ngón tay Cảnh Ngọc kịp thời duỗi vào, cảm xúc răng khảm vào trong da thịt, thông qua dây thần kinh cảm giác, đem chỗ đau truyền thẳng tới tim.
Cảnh Ngọc nhịn không lên tiếng, mặc cho cô cắn. Cô lẳng lặng nhìn Dịch Lam giờ phút này đang lõa lồ nằm trên giường, thân người run rẩy, rốt cuộc cũng để cô cảm thấy có chỗ không đúng. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Dịch Lam chẳng qua chỉ nhắm mắt, giống như đang cố nhẫn nại gì đó vậy, thân người phát run không gián đoạn.
"Dịch Lam, chị sao vậy? Mở mắt ra nhìn em này!"
Trong lòng Cảnh Ngọc gấp rút, lo lắng dò hỏi. Vẫn không có đáp lại.
"Dịch Lam..."
Ngón tay thối lui khỏi cơ thể cô ấy, chất lỏng trơn trượt dọc theo bắp đùi trong của cổ chậm rãi chảy xuống.
Gì thế này, màu đỏ, máu.
Một mảnh máu đỏ dội vào tầm mắt cô, tại ga trải giường nơi hạ thể Dịch Lam, bị màu đỏ thấm nhuộm không ngừng. Ban đầu chỉ một ít, rồi ngày càng nhiều lên. Tầm mắt chạm phải tay phải, ngón tay dính máu Dịch Lam, móng tay dài dị thường dễ dàng nhìn thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook