Tiểu Hồng Mạo Tấn Công
Chương 34: Sói ca tức giận

Edit: Xiang

Beta: TH

Tâm trạng Sói ca không tốt, bỗng nhiên anh thấy lòng trở nên tồi tệ. Sau khi nghĩ mãi anh mới phát hiện hóa ra là do anh đang không vui.

Theo lẽ thường, một người cả ngày đều muốn tự tử thì tâm trạng không tốt là lẽ đương nhiên, nhưng Sói ta không giống vậy. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm thấy ưu tư to lớn như này, nhìn cái gì cũng thấy ghét.

“Hoa này là sao đây?”

Vệ sĩ A đẩy anh Sói về phía cửa căn hộ, đột nhiên bị tiếng gầm của Sói ca dọa cho sợ hết hồn. Anh ta liếc nhìn hoa trong vườn ở cổng căn hộ, rất bình thường mà? Hoa nở rực rỡ.

“Sói tổng, ngài đã trở lại.” Người quản lí tài sản thấy anh bèn lập tức phi như bay tới. Đây là người khai phá khu nhà trọ nha. Nếu hắn ta có thể làm quen được với người này thì tương lai về sau tiền đồ rộng mở.

“Cậu có phải là người quản lý tài sản ở đây không?” Anh Sói hỏi.

“Vâng, Sói tổng có gì căn dặn ạ?” Người quản lý tài sản mỉm cười tâng bốc.

“Hoa này là sao đây?” Sói ta chỉ vào bồn hoa rồi chất vấn.

“Hoa này có… có vấn đề gì vậy ạ?” Người quản lý tài sản ngập ngừng hỏi.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào vườn hoa, nhưng nhìn nửa ngày vẫn không thấy chỗ nào không ổn. Chỗ này là khu chung cư cao cấp nên mỗi một bông hoa, ngọn cỏ trong đây đều có người làm vườn chuyên môn chuyên tâm chăm sóc. Không phải ông tự khen chứ hoa cỏ trong đây còn đẹp và lộng lẫy hơn ở tiệm hoa nhiều.

“Tại sao hoa lại có màu như này?” Anh Sói tiếp tục chất vấn.

Quản lý tài sản ngu ngơ. Đây là cây hoa mẫu đơn đỏ, vì vậy không phải có màu đỏ sao? Loại hoa này không phải là loài hoa lấy sự diễm lệ khi nở và màu đỏ làm chủ đạo à?

“Đổi loại khác cho tôi.” Sói ta ra lệnh.

“Vâng, được ạ.” Quản lý tài sản lau mồ hôi trán, “Ngài thích hoa gì ạ?”

“Chỉ cần không phải màu đỏ là được.” Nói xong anh ra hiệu cho vệ sĩ đi tiếp.

Vệ sĩ A thông cảm nhìn quản lý tài sản tay chân luống cuống, rồi nhanh chóng đẩy Sói ca vào cổng biệt thự. Người anh em, đây là chuyện duy nhất tôi có thể giúp cậu.

Quản lý tài sản mềm nhũn tay chân. Vốn tưởng lân la làm quen được với người ta ai ngờ đột nhiên lại bị mắng. Quả là thế sự vô thường, thế sự vô thường.

Nhưng mà hóa ra ngài Sói lại không thích màu đỏ. Không được, anh ta phải lập tức thông báo cho thợ làm vườn đổi hết những bông hồng đỏ trong vườn đi. Đổi cả đêm để tranh thủ lúc dậy Sói tổng sẽ không nhìn thấy một bông hoa đỏ nào nữa, để anh thấy sự nỗ lực chấp hành của anh ta.

Quản lý tài sản nghĩ vậy, sau đó mới mãn nguyện rời đi.

Anh Sói vào nhà nhưng tâm trạng vẫn rất tồi tệ. Anh di chuyển xe lăn và lần đầu tiên cảm thấy ngồi xe lăn lại chán ghét như vậy. Lần đầu tiên cảm thấy nhà mình tại sao lại cao như này, tại sao chỉ cần nhìn ra ngoài là có thể thấy cảnh đêm của toàn bộ thành phố.

Chán quá, thật sự chán quá đi.

Đã sáu giờ rồi nhưng sao trời vẫn còn sáng như vậy?

Tại sao tường lại có màu trắng?

Tại sao thảm lại phải làm từ lông dê?

Tại sao tranh lại phải theo kiểu phương Tây.

Sao ngay cả rượu trong tủ cũng toàn là màu đỏ.

Thật phiền não quá đi.

Sói ta không có chỗ nào để chút giận, bèn ném chai rượu vang đỏ trong tay ra ngoài.

“Loảng xoảng…”

“Má ôi… Cậu định mưu sát à?” Lúc Phàn Đạt đẩy cửa vào thì chai rượu vang vỡ ngay dưới chân khiến anh ta sợ nhảy bổ lên.

“Sao cậu lại đến?” Phàn Đạt là em trai của Phàn Đề. Hai anh em này đều là bạn từ nhỏ của Sói ca. Anh trai Phàn Đề là viện trưởng phụ trách quản lí bệnh viện, thỉnh thoảng mới khám cho một vài bệnh nhân. Còn em trai Phàn Đạt là bác sĩ khoa chỉnh hình hàng đầu thế giới. Chân bị thương do tai nạn xe của Sói ca cũng do anh ta chữa trị.

“Chậc chậc… Điều này thấy mà giật mình. Nếu không phải tôi thấy chai rượu bay đến thì tôi còn cho rằng cậu định cắt cổ tay tự tử tại nhà, máu chảy đầy đất cơ.” Phàn Đạt ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt mảnh thủy tinh vỡ, nhìn năm in bên trên chai rượu, không nhịn được oán giận: “Mịa nó, rượu vang năm 87. Đại ca, chai này trên thế giới chỉ còn chưa đến mười chai thế mà anh cứ ném như vậy à?”

“Không phải việc của cậu.”

“Nóng tính như vậy?” Phàn Đạt ngạc nhiên nói: “Lẽ nào chân cậu lại bị thương nghiêm trọng hơn rồi? Chưa đến mức đấy đâu. Mới đầu lúc cậu bị thương, tôi nói có thể sẽ không cứu được mà cũng không thấy cậu nhíu mày tí nào.”

Sói ta trợn mắt nhìn anh ta, sau đó chuyển xe lăn đi ra ngoài.

“Đợi đã, đừng đóng cửa. Tôi đến kiểm tra cho cậu mà.” Phàn Đạt thấy anh Sói chuyển xe lăn bèn nhanh chóng khóa cửa lại, vội vã đuổi theo chắn cửa.

“Không cần!” Sói ca quay lại.

“Sao lại không cần? Vệ sĩ của cậu đã nói hết rồi, lúc xuống núi chân cậu không đứng thẳng lên được rồi.” Nói đến đây Phàn Đạt lại không thể không nói: “Tôi nói này, nếu cậu thật sự không muốn cái chân này thì ban đầu đừng để tôi chữa. Giờ sắp khỏi rồi thế mà cậu lại chạy đi leo núi?”

“Lúc đầu tôi bảo cậu chữa sao?” Sói ta hỏi.

“Tôi…” Phàn Đạt nghĩ lại, lúc ấy Sói ca bất ngờ bị thương, lúc đưa đến thì người đã lâm vào hôn mê. Ngay cả giấy chấp nhận giải phẫu cũng chưa kí mà anh ta đã hoàn thành xong ca phẫu thuật.

“Đi ra ngoài.” Sói ca trực tiếp đuổi người.

“Tôi tới cũng tới rồi, cậu cho tôi xem một chút thôi.” Thôi, nhìn vào cảm tình lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tôi nhịn cậu.

“Ai bảo cậu đến thì đi mà khám cho người ta.”

“Cậu đừng giẫm lên mặt tôi.” Phàn Đạt cũng tức giận, “Nếu không phải vệ sĩ của cậu nói chân cậu bị thương rất nghiêm trọng, kèm thêm bác sĩ tâm lí của cậu dặn đi dặn lại nhất định yêu cầu tôi đến xem chân cho cậu thì tôi cũng chả thèm đến.”

“Cậu nói gì?” Sói ca sững sờ.

“Cậu cho rằng tôi chịu đến sao.”

“Ai bảo cậu đến.” Sói ta lại hỏi.

“Uầy… không khám thì không khám, cậu cho rằng ông đây tình nguyện chắc. Đi thì đi.”

“Quay lại!” Sói ca mở cửa ra.

Phàn Đạt ngập ngừng quay người lại, chỉ thấy Sói ca cầm điện thoại gọi hỏi vệ sĩ: “Bác sĩ là do Tiểu Hồng Mạo bảo hai người gọi đến à?”

“Vâng thưa ngài, bác sĩ Tiêu rất lo lắng cho chân của ngài. Lúc từ núi Mạch Nhĩ xuống đã dặn dò chúng tôi nhất định phải gọi bác sĩ Phàn đến khám cho ngài một chút.” Vệ sĩ lời ít ý nhiều nói toàn bộ câu chuyện.

Anh Sói cúp điện thoại, trong lòng lại nếm qua đủ loại mùi vị, vừa chua vừa chát. Cảm giác ấy phức tạp đến nỗi ngay cả chính bản thân anh cũng không thể hiểu được tâm trạng anh lúc này là gì. Điều duy nhất có thể khẳng định là anh bỗng nhiên không còn tức giận như trước nữa.

Cũng không cảm thấy tường trắng có gì không đúng, thảm làm từ lông dê có gì bất thường nữa.

Phàn Đạt cẩn thận quan sát nét mặt của sói ca, thấy khuôn mặt anh thay đổi lúc trắng lúc xanh bèn cảm thấy kinh hồn bạt vía. Lão Phàn Đề nói gần đây Sói ca rất khác thường, đây không phải là điềm báo trước chứ?

“Vậy… có chữa hay không cũng được… Tôi… Tôi nghe cậu.” Phàn Đạt thận trọng nói.

Sói ta chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, khinh bỉ nhìn Phàn Đạt: “Vào đi.”

Mịa nó, cũng chỉ có đại gia anh thôi chứ là người khác tôi đã giết chết hắn ta từ lâu rồi. Phàn Đạt buồn bực đi theo Sói ca vào phòng ngủ, không biết đây đã là lần thứ mấy mình hối hận khi đã lớn lên cùng cái người tính khí thất thường này.

Sáng hôm sau, Tiểu Hồng Mạo đặc biệt dậy thật sớm, nhanh chóng ăn sáng. Sau đó cô vội vã chạy đi mà không ăn bữa sáng tập thể.

“Tiểu Hồng Mạo sao thế nhỉ?” Tiểu Minh khó hiểu hỏi.

“Nghe nói hôm qua đi leo núi thiếu chút nữa khiến cho đôi chân vất vả lắm mới chữa được của Sói ca bị tàn phế nên em ấy lo lắng lắm.” Bạch Tuyết nói.

“Xem ra tạm thời chúng ta không cần đặt vòng hoa rồi.” Vu Cách bỗng nhiên nói.

“Sao vậy?” Tào Nặc hiếu kì hỏi.

“Lấy chỉ số thông minh của Tiểu Hồng Mạo, anh cho là nếu Sói ca không bằng lòng thì có thể để cô ấy khiến cho chân mình tẹo nữa bị tàn phế không?” Vu Cách nói.

“Hử???” Mắt Bạch Tuyết sáng lên ngay lập tức.

“Hay do Sói ca là người biến thái?” Tiểu Minh nói, “Không phải tất cả mọi người đều bảo Sói ca là bệnh nhân biến thái nhất sao?”

“Biến thái không có nghĩa là chậm phát triển trí tuệ.” Vu Cách nói.

“Tôi thấy Vu Cách nói có lý.” Tào Nặc cười nói, “Thế tôi lén mua cho Tiểu Hồng Mạo một hộp tro cốt trước vậy.”

“Vậy tôi tự mình thiết kế áo liệm cho em ấy, coi như là quà cho em ấy cũng tốt.” Bạch Tuyết nói.

“Còn ảnh thờ thì em có cần chuẩn bị luôn không nhỉ?” Tiểu Minh cũng nói, “Dù sao gần đây em xem khoảnh khắc của cậu ấy cũng không thấy ảnh nào thích hợp làm di ảnh cả.”

Dì dọn dẹp nhà ăn xách cây lau nhà lặng lẽ đi qua mấy người, trong đầu nghĩ: Tiểu Hồng Mạo còn chưa chết thế mà mấy người đã sắp xếp xong xuôi tang lễ cho cô ấy rồi. Quả là một trọng tình nặng nghĩa.

Tiểu Hồng Mạo đến sớm hơn nửa tiếng so với ngày thường, lúc này Sói ta mới vừa ăn sáng xong.

“Anh Sói, chào buổi sáng.” Tiểu Hồng Mạo tràn đầy sức sống chào anh.

Sói ta ngẩng đầu lên nhìn Khăn đỏ, thấy người phụ nữ này xuân quang rạng rỡ, tâm trạng ngay lập tức tốt lên rất nhiều.

“Ừm… Sói à, chân anh không sao chứ?” Khăn đỏ lo lắng nhìn xe lăn dưới người anh.

“Không sao, chỉ không đứng dậy nổi mà thôi.” Sói ta thản nhiên nói.

“Cái gì? Nghiêm trọng như vậy á? Đã khám chưa?” Tiểu Hồng Mạo lập tức vội vàng nhào đến, ngồi xổm xuống sờ đôi chân của Sói ca.

“Đừng động!” Anh Sói hất tay Khăn đỏ ra.

“Á…” Tiểu Hồng Mạo kêu đau một tiếng, cả khuôn mặt cũng nhăn lại.

“…” Chân mày Sói ca nhíu vào, rồi lại lo lắng hạ mặt xuống, hơi bối rối nói: “Tôi… không nặng tay lắm mà.”

“Chuyện này không liên quan đến anh. Là do hôm qua tôi bị đâm vào tay thôi.” Tiểu Hồng Mạo che đầu ngón tay sưng đỏ của mình, một lần nữa nhận ra tốc độ phục hồi của cơ thể cô không còn tốt như trước nữa. Chỉ có một vết thương nhỏ mà thôi mà cách một đêm vẫn đau như vậy.

“Cái gì đâm? Hoa hồng à?” Sói ca hỏi.

“Sao anh biết?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu nói.

“Hôm qua lúc cô xuống xe tôi thấy có một người đàn ông cầm bó hồng tặng cô. Sói ca quái gở nói: “Sao, bị đâm lúc tặng hoa mà cũng quên không rút ra?”

“Cũng không phải vậy. Anh ấy khẳng định là người não tàn, khiến tôi muốn đập cho một trận.” Bây giờ Tiểu Hồng Mạo nghĩ lại cũng còn giận.

Đập cho một phát?

“Hắn ta không phải bạn trai cô à?” Sói ta thăm dò hỏi.

“Sao thế được, với đôi mắt tinh tường của tôi làm gì có chuyện anh ấy lọt vào mắt xanh cơ chứ?” Tiểu Hồng Mạo ghét bỏ.

Khóe miệng Sói ta khẽ nhếch lên, trong lòng nghĩ: Người phụ nữ này không có ưu điểm gì nhưng ánh mắt vẫn ổn. Nếu lấy anh làm tiêu chuẩn thì người đàn ông còn lại ai cũng không vừa ý.

Tâm trạng Sói ca đã tốt hơn một chút, cảm thấy bầu trời như sáng hơn.

Hai anh em vệ sĩ vô thức nhìn lên bầu trời, ngay lập tức có ảo giác rằng đám mây đen đột nhiên bị gió cuốn bay.

HẾT CHƯƠNG 34

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương