Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang
-
Chương 69: Duyên đến duyên đi
Tiêu Đại Thánh và Diệp Thần đi vào bên trong phật đường.
Diệp Thần nói: “Đóng cửa.”
Trong lòng Tiêu Đại Thánh có dự cảm không tốt, nhưng vẫn xoay người đem ánh mắt hiếu kỳ của Đỗ Phi Phi ngăn cách ở thế giới bên kia.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiêu Đại Thánh đứng bên cạnh cửa, đề phòng nhìn bóng dáng của hắn.
Diệp Thần xoay người, yên lặng nhìn hắn, giây lát, chậm rãi nở một nụ cười, “Đã lâu không gặp, Tĩnh An thế tử.”
……
Bồ Tát cao cao tại thượng lẳng lặng quan sát hai người phàm nhân, một người ngẩn ngơ một kẻ cười bí hiểm.
Tiêu Đại Thánh nghĩ, nếu bây giờ trước mặt hắn có một cái gương, bộ dáng của hắn nhất định là vô cùng ngu ngốc.
Hắn yên lặng thật lâu, cuối cùng mới mới chậm rãi nói: “Là Hoắc Bình Bình nói cho ngươi biết?”
Diệp Thần nói: “Lấy giao tình hai lần cùng nhau đá cầu của chúng ta, chẳng lẽ còn phải cần người ngoài nhắc nhở?”
Trên mặt Tiêu Đại Thánh lộ vẻ chấn động thực sự: “Ngươi còn nhớ, ngươi vẫn còn nhớ?” Thì ra Diệp Thần vẫn nhớ chuyện khi bọn họ tám tuổi, Tiêu Đại Thánh vốn nghĩ chỉ có mình hắn nhớ mà thôi.
Diệp Thần mỉm cười không nói.
Sự giật mình của Tiêu Đại Thánh rất nhanh chuyển thành bất mãn, “Ngươi đã nhớ rõ, vì sao lần đầu gặp mặt lại làm bộ như không quen biết?”
Diệp Thần nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi phụng chỉ của Nam Dương vương ẩn núp ở Dương Châu nằm vùng đúng không?”
Tiêu Đại Thánh cứng người lại.
“Những kẻ nằm vùng không phải rất sợ bị người khác phát hiện ra thân phận sao?”
Tuy nói như thế, nhưng từ một thế tử cao cao tại thượng đột nhiên trở thành thiếu chủ của một tiêu cục bình thường, sự hụt hẫng trong lòng quả thực khó có thể hình dung. Nhất là khi phát hiện ra con trai Tể tướng từng làm bạn một thời ở giang hồ tự do vui sướng, khi gặp lại mình lại hoàn toàn không nhận ra, hụt hẫng lập tức chuyển thành oán hận, yên lặng lên men trong lòng.
Tiêu Đại Thánh tức giận nói: “Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ai?”
“Ừ.”
“Cho nên, ngươi giả bộ không quen biết ta là bởi vì muốn giúp ta che dấu thân phận?”
“Ta giả bộ không quen biết ngươi chỉ bởi vì…” Hắn chậm rãi nói, “Ta lười cúi đầu.”
Khi hai người đối mặt nhau, sự chênh lệch về độ cao quả thật rất rõ ràng.
Tiêu Đại Thánh lui ra phía sau nửa bước, ngẩng đầu nhìn nam tử cao hơn hắn một cái đầu, nghiến răng ken két nói, “Ngươi gọi ta vào đây chỉ vì nói cho ta biết điều này?”
“Không, ta muốn nói cho ngươi.” Khóe miệng Diệp Thần hơi cong, “Bố cục hôm nay của ngươi vô cùng ngu ngốc.”
Nếu thân phận đã bị vạch trần, những chuyện còn lại cũng chẳng khiến Tiêu Đại Thánh ngạc nhiên nhiều. Cho nên khi nghe đến đây, hắn chỉ lạnh lùng nhếch môi: “Ồ?”
“Ngươi vốn tính toán ban ngày đi ngang qua thành Tương Dương, đến chạng vạng thì vừa vặn đến tá túc tại Thanh Tịnh am.” Diệp Thần nói, “Lý do rất đơn giản, bởi vì khách điếm của thành Tương Dương luôn thiếu chỗ.”
Tiêu Đại Thánh im lặng.
“Nhưng ngươi không ngờ tới chuyện, Hoắc Bình Bình lại xuất hiện ở thành Tương Dương. Càng không ngờ, nàng ta lại đặt trước phòng trong khách điếm của thành Tương Dương. Cho nên kế hoạch của ngươi không thể không thay đổi.”
Tiêu Đại Thánh tiếp tục im lặng.
Diệp Thần tiếp tục nói: “Đến ngày hôm sau, ngươi buộc phải nghĩ biện pháp kéo dài hành trình. Đơn giản là, ngươi nhất định phải khiến cho chúng ta rơi vào cạm bẫy này. Nhưng, giả bộ có bệnh không phải chuyện khả thi. Bởi vì điều này rất có thể sẽ khiến chúng ta quay trở lại thành tìm đại phu. Cho nên ngươi lợi dụng Hoắc Bình Bình, làm bộ nói gì nghe nấy với nàng, mục đích chẳng qua là kéo dài thời gian, đúng lúc chạng vạng thì đi tới Thanh Tịnh am mà thôi.”
Tiêu Đại Thánh rốt cục mở miệng: “Cho nên theo ngay từ đầu, ngươi đã biết tất cả.”
Diệp Thần không phủ nhận, “Ta chỉ muốn nói, uống nước kéo dài thời gian, thật sự là một cách thức ngu ngốc.”
Khóe miệng Tiêu Đại Thánh co rút, lại không tìm được lý do phản bác.
Diệp Thần đột nhiên hạ giọng nói: “Nếu Nam Dương vương muốn ngăn cản ta vào kinh thành, chỉ có một loại biện pháp.” Hắn duỗi ngón tay, “Giết ta.”
Tiêu Đại Thánh thản nhiên nói: “Đang giết.” Chỉ là giết vài lần vẫn chưa chết mà thôi.
Diệp Thần tiếc hận thở dài, “Muốn giết ta, chỉ có hai loại biện pháp.”
Lỗ tai Tiêu Đại Thánh rốt cục cũng dựng thẳng lên, “Ồ?”
“Ngươi có muốn biết hai loại biện pháp nào hay không?” Diệp Thần cười đến tà ác.
Khuôn mặt Tiêu Đại Thánh không chút thay đổi nói: “Ngươi muốn nói không?”
“Không muốn.”
Khóe mắt Tiêu Đại Thánh giật giật.
“Có điều nếu như ngươi cầu xin……”
“Ngươi sẽ nói?”
“Vẫn không muốn.”
Tiêu Đại Thánh đã chuẩn bị rút kiếm.
Diệp Thần nói: “Ngươi xác định có thể giết ta?”
Tiêu Đại Thánh nói: “Có thể thử một lần.”
Diệp Thần ôm ngực híp mắt nhìn hắn một lát, mới nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ nói cho ngươi phương pháp giết ta.”
Tay cầm kiếm của Tiêu Đại Thánh hơi dừng lại.
Tuy rằng hắn cố gắng khống chế hô hấp, nhưng lồng ngực không ngừng phập phồng đã bán đứng nội tâm khẩn trương lúc này của hắn.
“Phương pháp thứ nhất…” Diệp Thần tự tin dựng thẳng ngón trỏ, “Chính là điều động mười vạn đại quân đến bao vây chặt ta. Nói không chừng ta sẽ chết vì đánh giết quá mệt.”
……
Nếu Nam Dương vương có mười vạn đại quân, chuyện đầu tiên hắn làm nhất định là đánh thẳng vào hoàng thành, ném bỏ long ỷ của đương kim thiên tử.
Tiêu Đại Thánh nín thở chờ phương pháp thứ hai.
Diệp Thần không khiến hắn thất vọng. Hắn chậm rãi duỗi ngón tay thứ hai nói: “Còn lại một phương pháp, chính là mời sư phụ ta tới giết ta.”
……
Tiêu Đại Thánh khiếp sợ nhìn hắn, “Ngươi có sư phụ?”
Diệp Thần nói: “Bằng không ngươi nghĩ võ công của ta từ đâu mà có?”
Tiêu Đại Thánh á khẩu không trả lời được.
Trước năm chữ ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’ chói lóa sáng ngời của Diệp Thần, mọi người hình như đã hoa mắt mà quên mất rằng hắn cũng là một người.
Một người phải học tập thì mới thành tài.
“Sư phụ của ngươi là ai?” Có thể dạy ra một đồ đệ như Diệp Thần, võ công của sư phụ hắn không hỏi cũng biết.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Ngươi đoán xem.”
……
Trong nhận thức của Tiêu Đại Thánh, võ công đứng đầu thiên hạ chỉ có hắn và Thanh Vân thượng nhân. Nhưng Thanh Vân thượng tuyệt đối không có khả năng là sư phụ của hắn.
“Ngươi sợ ta tìm được sư phụ của ngươi?” Hắn dùng kế khích tướng.
Diệp Thần nói: “Không sợ.”
“Vậy vì sao ngươi không dám nói cho ta biết sư phụ ngươi là ai?” Hắn cố ý nói với giọng điệu khinh thường.
Diệp Thần nói: “Bởi vì cho dù ta có nói ra, ngươi cũng nhất định chưa từng nghe qua.”
……
Sự thật là như thế.
“Vậy ngươi có dám nói cho ta biết phương pháp tìm được hắn hay không?” Trong mắt Tiêu Đại Thánh là khiêu khích trần trụi.
Diệp Thần nói: “Dám.”
Trong lòng Tiêu Đại Thánh vui vẻ, trên mặt vẫn rất bình tĩnh hỏi: “Ở nơi nào?”
“Phủ Nam Dương vương.”
Lửa giận nghẹn nửa ngày trong lòng Tiêu Đại Thánh rốt cục cũng bộc phát ra, “Ngươi đùa giỡn ta sao?!”
“Không có hứng thú.”
Tiêu Đại Thánh hoài nghi nói: “Ngươi nói sư phụ của ngươi đang ở trong phủ phụ vương ta?”
“Ừ.”
“Phụ vương ta có biết hay không?”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Ta và Nam Dương vương rất thân thiết sao?”
Lúc này Tiêu Đại Thánh mới phát hiện ra mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Diệp Thần nhìn hắn buồn bực, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, cũng nên đáp lại một cái chứ?”
Tiêu Đại Thánh cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Sau khi đuổi ngươi đi, ta ở trên đường sẽ không gặp phải huynh đệ nằm vùng nào khác của ngươi chứ?” Không thể trách hắn hỏi như vậy, thật sự là dòng dõi của Nam Dương Vương quá mức rộng lớn, nếu hắn nhớ không lầm, vài năm nay thế tử của Nam Dương vương chết không dưới mười người.
Tiêu Đại Thánh nghĩ một chút, từ từ nói: “Bọn họ đều lần lượt bị gọi về kinh thành rồi.”
Diệp Thần vừa lòng gật đầu, “Còn một vấn đề.”
Tiêu Đại Thánh ngây ngốc nói: “Hỏi.”
“Thủ hạ của Nam Dương vương thật sự khan hiếm đến mức độ phải phái ngươi ra sao?”
……
Hàm răng của Tiêu Đại Thánh mài vào nhau, “Trong đám huynh đệ, thanh danh của ta trên giang hồ là vang chấn nhất.”
“Mà muội muội tiện nghi kia của ngươi có quan hệ không tệ với Phi Phi.”
Tiêu Đại Thánh theo bản năng gật đầu nói: “Đúng thế.” Quan hệ của hắn và Đỗ Phi Phi cũng là một trong những suy tính của phụ vương hắn.
Khóe miệng Diệp Thần nở nụ cười lạnh, “Cho nên Nam Dương vương cũng xếp Phi Phi vào mục tiêu tính kế sao?”
Tiêu Đại Thánh cười lạnh nói: “Khi ngươi dày mặt kéo nàng xuống nước, không phải nên nghĩ tới điều ấy rồi sao? Bây giờ còn giả mù sa mưa cái gì.”
Diệp Thần nói: “Ta không hối hận đã kéo nàng xuống nước, chỉ là ta tiếc nuối, không sớm giết chết Nam Dương vương.”
Diệp Thần nói: “Đóng cửa.”
Trong lòng Tiêu Đại Thánh có dự cảm không tốt, nhưng vẫn xoay người đem ánh mắt hiếu kỳ của Đỗ Phi Phi ngăn cách ở thế giới bên kia.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiêu Đại Thánh đứng bên cạnh cửa, đề phòng nhìn bóng dáng của hắn.
Diệp Thần xoay người, yên lặng nhìn hắn, giây lát, chậm rãi nở một nụ cười, “Đã lâu không gặp, Tĩnh An thế tử.”
……
Bồ Tát cao cao tại thượng lẳng lặng quan sát hai người phàm nhân, một người ngẩn ngơ một kẻ cười bí hiểm.
Tiêu Đại Thánh nghĩ, nếu bây giờ trước mặt hắn có một cái gương, bộ dáng của hắn nhất định là vô cùng ngu ngốc.
Hắn yên lặng thật lâu, cuối cùng mới mới chậm rãi nói: “Là Hoắc Bình Bình nói cho ngươi biết?”
Diệp Thần nói: “Lấy giao tình hai lần cùng nhau đá cầu của chúng ta, chẳng lẽ còn phải cần người ngoài nhắc nhở?”
Trên mặt Tiêu Đại Thánh lộ vẻ chấn động thực sự: “Ngươi còn nhớ, ngươi vẫn còn nhớ?” Thì ra Diệp Thần vẫn nhớ chuyện khi bọn họ tám tuổi, Tiêu Đại Thánh vốn nghĩ chỉ có mình hắn nhớ mà thôi.
Diệp Thần mỉm cười không nói.
Sự giật mình của Tiêu Đại Thánh rất nhanh chuyển thành bất mãn, “Ngươi đã nhớ rõ, vì sao lần đầu gặp mặt lại làm bộ như không quen biết?”
Diệp Thần nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi phụng chỉ của Nam Dương vương ẩn núp ở Dương Châu nằm vùng đúng không?”
Tiêu Đại Thánh cứng người lại.
“Những kẻ nằm vùng không phải rất sợ bị người khác phát hiện ra thân phận sao?”
Tuy nói như thế, nhưng từ một thế tử cao cao tại thượng đột nhiên trở thành thiếu chủ của một tiêu cục bình thường, sự hụt hẫng trong lòng quả thực khó có thể hình dung. Nhất là khi phát hiện ra con trai Tể tướng từng làm bạn một thời ở giang hồ tự do vui sướng, khi gặp lại mình lại hoàn toàn không nhận ra, hụt hẫng lập tức chuyển thành oán hận, yên lặng lên men trong lòng.
Tiêu Đại Thánh tức giận nói: “Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ai?”
“Ừ.”
“Cho nên, ngươi giả bộ không quen biết ta là bởi vì muốn giúp ta che dấu thân phận?”
“Ta giả bộ không quen biết ngươi chỉ bởi vì…” Hắn chậm rãi nói, “Ta lười cúi đầu.”
Khi hai người đối mặt nhau, sự chênh lệch về độ cao quả thật rất rõ ràng.
Tiêu Đại Thánh lui ra phía sau nửa bước, ngẩng đầu nhìn nam tử cao hơn hắn một cái đầu, nghiến răng ken két nói, “Ngươi gọi ta vào đây chỉ vì nói cho ta biết điều này?”
“Không, ta muốn nói cho ngươi.” Khóe miệng Diệp Thần hơi cong, “Bố cục hôm nay của ngươi vô cùng ngu ngốc.”
Nếu thân phận đã bị vạch trần, những chuyện còn lại cũng chẳng khiến Tiêu Đại Thánh ngạc nhiên nhiều. Cho nên khi nghe đến đây, hắn chỉ lạnh lùng nhếch môi: “Ồ?”
“Ngươi vốn tính toán ban ngày đi ngang qua thành Tương Dương, đến chạng vạng thì vừa vặn đến tá túc tại Thanh Tịnh am.” Diệp Thần nói, “Lý do rất đơn giản, bởi vì khách điếm của thành Tương Dương luôn thiếu chỗ.”
Tiêu Đại Thánh im lặng.
“Nhưng ngươi không ngờ tới chuyện, Hoắc Bình Bình lại xuất hiện ở thành Tương Dương. Càng không ngờ, nàng ta lại đặt trước phòng trong khách điếm của thành Tương Dương. Cho nên kế hoạch của ngươi không thể không thay đổi.”
Tiêu Đại Thánh tiếp tục im lặng.
Diệp Thần tiếp tục nói: “Đến ngày hôm sau, ngươi buộc phải nghĩ biện pháp kéo dài hành trình. Đơn giản là, ngươi nhất định phải khiến cho chúng ta rơi vào cạm bẫy này. Nhưng, giả bộ có bệnh không phải chuyện khả thi. Bởi vì điều này rất có thể sẽ khiến chúng ta quay trở lại thành tìm đại phu. Cho nên ngươi lợi dụng Hoắc Bình Bình, làm bộ nói gì nghe nấy với nàng, mục đích chẳng qua là kéo dài thời gian, đúng lúc chạng vạng thì đi tới Thanh Tịnh am mà thôi.”
Tiêu Đại Thánh rốt cục mở miệng: “Cho nên theo ngay từ đầu, ngươi đã biết tất cả.”
Diệp Thần không phủ nhận, “Ta chỉ muốn nói, uống nước kéo dài thời gian, thật sự là một cách thức ngu ngốc.”
Khóe miệng Tiêu Đại Thánh co rút, lại không tìm được lý do phản bác.
Diệp Thần đột nhiên hạ giọng nói: “Nếu Nam Dương vương muốn ngăn cản ta vào kinh thành, chỉ có một loại biện pháp.” Hắn duỗi ngón tay, “Giết ta.”
Tiêu Đại Thánh thản nhiên nói: “Đang giết.” Chỉ là giết vài lần vẫn chưa chết mà thôi.
Diệp Thần tiếc hận thở dài, “Muốn giết ta, chỉ có hai loại biện pháp.”
Lỗ tai Tiêu Đại Thánh rốt cục cũng dựng thẳng lên, “Ồ?”
“Ngươi có muốn biết hai loại biện pháp nào hay không?” Diệp Thần cười đến tà ác.
Khuôn mặt Tiêu Đại Thánh không chút thay đổi nói: “Ngươi muốn nói không?”
“Không muốn.”
Khóe mắt Tiêu Đại Thánh giật giật.
“Có điều nếu như ngươi cầu xin……”
“Ngươi sẽ nói?”
“Vẫn không muốn.”
Tiêu Đại Thánh đã chuẩn bị rút kiếm.
Diệp Thần nói: “Ngươi xác định có thể giết ta?”
Tiêu Đại Thánh nói: “Có thể thử một lần.”
Diệp Thần ôm ngực híp mắt nhìn hắn một lát, mới nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ nói cho ngươi phương pháp giết ta.”
Tay cầm kiếm của Tiêu Đại Thánh hơi dừng lại.
Tuy rằng hắn cố gắng khống chế hô hấp, nhưng lồng ngực không ngừng phập phồng đã bán đứng nội tâm khẩn trương lúc này của hắn.
“Phương pháp thứ nhất…” Diệp Thần tự tin dựng thẳng ngón trỏ, “Chính là điều động mười vạn đại quân đến bao vây chặt ta. Nói không chừng ta sẽ chết vì đánh giết quá mệt.”
……
Nếu Nam Dương vương có mười vạn đại quân, chuyện đầu tiên hắn làm nhất định là đánh thẳng vào hoàng thành, ném bỏ long ỷ của đương kim thiên tử.
Tiêu Đại Thánh nín thở chờ phương pháp thứ hai.
Diệp Thần không khiến hắn thất vọng. Hắn chậm rãi duỗi ngón tay thứ hai nói: “Còn lại một phương pháp, chính là mời sư phụ ta tới giết ta.”
……
Tiêu Đại Thánh khiếp sợ nhìn hắn, “Ngươi có sư phụ?”
Diệp Thần nói: “Bằng không ngươi nghĩ võ công của ta từ đâu mà có?”
Tiêu Đại Thánh á khẩu không trả lời được.
Trước năm chữ ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’ chói lóa sáng ngời của Diệp Thần, mọi người hình như đã hoa mắt mà quên mất rằng hắn cũng là một người.
Một người phải học tập thì mới thành tài.
“Sư phụ của ngươi là ai?” Có thể dạy ra một đồ đệ như Diệp Thần, võ công của sư phụ hắn không hỏi cũng biết.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Ngươi đoán xem.”
……
Trong nhận thức của Tiêu Đại Thánh, võ công đứng đầu thiên hạ chỉ có hắn và Thanh Vân thượng nhân. Nhưng Thanh Vân thượng tuyệt đối không có khả năng là sư phụ của hắn.
“Ngươi sợ ta tìm được sư phụ của ngươi?” Hắn dùng kế khích tướng.
Diệp Thần nói: “Không sợ.”
“Vậy vì sao ngươi không dám nói cho ta biết sư phụ ngươi là ai?” Hắn cố ý nói với giọng điệu khinh thường.
Diệp Thần nói: “Bởi vì cho dù ta có nói ra, ngươi cũng nhất định chưa từng nghe qua.”
……
Sự thật là như thế.
“Vậy ngươi có dám nói cho ta biết phương pháp tìm được hắn hay không?” Trong mắt Tiêu Đại Thánh là khiêu khích trần trụi.
Diệp Thần nói: “Dám.”
Trong lòng Tiêu Đại Thánh vui vẻ, trên mặt vẫn rất bình tĩnh hỏi: “Ở nơi nào?”
“Phủ Nam Dương vương.”
Lửa giận nghẹn nửa ngày trong lòng Tiêu Đại Thánh rốt cục cũng bộc phát ra, “Ngươi đùa giỡn ta sao?!”
“Không có hứng thú.”
Tiêu Đại Thánh hoài nghi nói: “Ngươi nói sư phụ của ngươi đang ở trong phủ phụ vương ta?”
“Ừ.”
“Phụ vương ta có biết hay không?”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Ta và Nam Dương vương rất thân thiết sao?”
Lúc này Tiêu Đại Thánh mới phát hiện ra mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Diệp Thần nhìn hắn buồn bực, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, cũng nên đáp lại một cái chứ?”
Tiêu Đại Thánh cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Sau khi đuổi ngươi đi, ta ở trên đường sẽ không gặp phải huynh đệ nằm vùng nào khác của ngươi chứ?” Không thể trách hắn hỏi như vậy, thật sự là dòng dõi của Nam Dương Vương quá mức rộng lớn, nếu hắn nhớ không lầm, vài năm nay thế tử của Nam Dương vương chết không dưới mười người.
Tiêu Đại Thánh nghĩ một chút, từ từ nói: “Bọn họ đều lần lượt bị gọi về kinh thành rồi.”
Diệp Thần vừa lòng gật đầu, “Còn một vấn đề.”
Tiêu Đại Thánh ngây ngốc nói: “Hỏi.”
“Thủ hạ của Nam Dương vương thật sự khan hiếm đến mức độ phải phái ngươi ra sao?”
……
Hàm răng của Tiêu Đại Thánh mài vào nhau, “Trong đám huynh đệ, thanh danh của ta trên giang hồ là vang chấn nhất.”
“Mà muội muội tiện nghi kia của ngươi có quan hệ không tệ với Phi Phi.”
Tiêu Đại Thánh theo bản năng gật đầu nói: “Đúng thế.” Quan hệ của hắn và Đỗ Phi Phi cũng là một trong những suy tính của phụ vương hắn.
Khóe miệng Diệp Thần nở nụ cười lạnh, “Cho nên Nam Dương vương cũng xếp Phi Phi vào mục tiêu tính kế sao?”
Tiêu Đại Thánh cười lạnh nói: “Khi ngươi dày mặt kéo nàng xuống nước, không phải nên nghĩ tới điều ấy rồi sao? Bây giờ còn giả mù sa mưa cái gì.”
Diệp Thần nói: “Ta không hối hận đã kéo nàng xuống nước, chỉ là ta tiếc nuối, không sớm giết chết Nam Dương vương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook